ZingTruyen.Xyz

Edit Reup Ga Cho Mot Ten An Choi Trac Tang

Tin tức Trương Nguyệt Nhi bắt nàng cấm túc làm nàng thấy hơi có chút ngoài ý muốn.

Trương Nguyệt Nhi đối với nàng không tính là tốt nhưng vì muốn lấy lòng Liễu Tuyên mà bà ta luôn luôn ra dáng từ mẫu.Tuy bà ta chỉ là một người thiếp nhưng đối nhân xử thế rất có phong phạm chính thê. Những năm gần đây, tuy bà ta không bồi dưỡng nàng nhưng cũng không làm khó,bây giờ chỉ vì chuyện Cố Cửu Tư trêu đùa mà cấm túc nàng làm Liễu Ngọc Như có chút kinh ngạc.

Tới truyền lời là thị nữ Quế Hương nhìn ra Liễu Ngọc Như nghi hoặc, cười cười, giải thích: "Đại tiểu thư cũng đừng trách Nguyệt di nương, di nương nói,hiện giờ ngài không giống trước kia,di nương làm thế cũng là vì nếu có người truyền ra ngoài cũng chỉ nói gia giáo Liễu gia chúng ta nghiêm ngặt cũng là suy nghĩ cho thanh danh của ngài, mong ngài thứ lỗi."

Quế Hương nói hợp tình hợp lý, nếu không phải Liễu Ngọc Như biết rõ đức hạnh của Trương Nguyệt Nhi thì có khi cũng cảm thấy Trương Nguyệt Nhi đúng thật là một người di nương tốt.

Nhưng nàng biết rõ Trương Nguyệt Nhi là một người không có lợi thì không làm,suy nghĩ như vậy làm Liễu Ngọc Như không khỏi có chút bất an. Bất quá nàng không biểu hiện ra ngoài mà thành thành thật thật tiếp nhận trừng phạt này.Sau khi tiễn đi Quế Hương, nàng cầm kim chỉ từ trong phòng rồi mang theo Ấn Hồng ở trong tiểu viện ngồi thêu hoa.

Ấn Hồng là người thẳng thắn, có chút nghi hoặc nói: "Người nói xem tại sao Nguyệt di nương đột nhiên lại đổi tính, bắt đầu thật lòng suy nghĩ vì người chứ?"

Tay Liễu Ngọc Như đang thêu hoa dừng lại một chút,suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là sợ hôn sự của ta và Diệp gia xảy ra biến cố."

Cuối cùng thì hôn sự của nàng đối với Trương Nguyệt Nhi đều quy ra bạc trắng bóc. Nàng không có huynh đệ, ngày sau gia sản Liễu gia là do con trai Trương Nguyệt Nhi kế thừa, cho nên những năm gần đây, nàng ở bên ngoài muốn mưu cầu một mối hôn sự tốt, Trương Nguyệt Nhi biết rõ ràng nhưng cũng không ngăn cản.

Bởi vì không có xung đột về lợi ích, thậm chí có thể coi là cùng có lợi, cho nên những năm gần đây,nội trạch Liễu phủ luôn luôn hòa thuận. Mà Liễu Ngọc Như biết dưới tình huống mẫu thân không có một người nhi tử thì biện pháp duy nhất để làm mẫu thân có cuộc sống tốt hơn là nàng phải gả được cho một mối tốt.

Nếu nàng gả đến nhà tốt thì Trương Nguyệt Nhi mới có thể nể mặt nàng mà đối đãi tốt với Tô Uyển.

Với nữ nhân mà nói,đầu thai quyết định vận mệnh hôn nhân.Mà hôn nhân chính là lần đầu thai thứ hai quyết định vận mệnh cả đời. Liễu Ngọc Như tin tưởng đạo lý này cho nên nàng từ lúc còn nhỏ, ngày ngày đêm đêm phải hao tổn tâm cơ chỉ vì có thể cầu một mối nhân duyên tốt. Mà hiện giờ nàng rốt cuộc cũng được như ý nguyện, có lẽ cũng là bởi vì như vậy mà Trương Nguyệt Nhi mới thay đổi thái độ?

Liễu Ngọc Như nghĩ như vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Nàng thêu một đôi uyên ương, cảm thấy đôi mắt hơi đau nên buông kim chỉ xuống, đứng dậy đi lại trong phòng.

"Tiểu thư" Ấn Hồng biết nàng muốn đi làm cái gì, không khỏi có chút kỳ quái: "Tiểu thư lại đi đọc sách sao?"

Liễu Ngọc Như lên tiếng, nàng cầm một quyển 《 Ký sự núi đá 》, ôn nhu nói: "Lần trước đi Diệp phủ,A Vận nói với ta, Diệp công tử rất thích đọc quyển sách này. Ta cần phải đọc, ngày sau mới có thể nói chuyện được với huynh ấy."

Ấn Hồng nghe được lời này thì thở dài: "Tiểu thư, người cũng nghĩ quá xa rồi. Vì muốn có cùng đề tài để nói chuyện với Diệp công tử mà người sắp thành tài nữ rồi."

Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như cười cười nhưng cũng không nhiều lời.

Nàng cúi đầu, lật xem sách.

Từ khi nàng quyết định gả cho Diệp Thế An, nàng vẫn luôn hỏi thăm mọi chuyện của hắn từ Diệp Vận. Diệp Vận biết tâm tư của nàng, làm khuê mật cũng không che giấu. Diệp Thế An xem qua quyển sách nào hay thích thứ gì, nàng đều rõ ràng. Những năm gần đây, vì ngày sau có thể ở chung với Diệp Thế An thật tốt mà nàng đã đọc hết những quyển sách mà Diệp Thế An đã đọc, cũng học xong cầm kỳ thư họa, có thể viết mấy bài thơ, còn học được viết chữ tương tự với Diệp Thế An.

Nàng yên lặng trả giá nhiều như vậy là để chờ có một ngày có thể gả cho Diệp Thế An. Một người nỗ lực đến lâu rồi, trả giá nhiều như vậy, khó tránh khỏi có một chút ảo giác nàng thích hắn.Mặc dù nàng cũng chưa gặp Diệp Thế An được vài lần, cũng chưa nói mấy câu, Diệp Thế An từ mười ba tuổi đã đi học ở thư viện Bạch Lộ,ấn tượng của nàng đối với hắn đều ở trước mười ba tuổi.

Nàng chưa từng nghĩ tới gả cho những người khác.

Nàng nhìn 《 Ký sự núi đá 》, đáy lòng tưởng tượng bộ dáng Diệp Thế An đang lật xem quyển sách này, phỏng đoán hắn nghĩ đến cái gì, chờ xem xong, nàng thở dài, giương mắt nhìn về phía Ấn Hồng, có chút buồn rầu nói: "Ngươi nói Diệp công tử khi nào mới trở về?"

"Người yên tâm đi." Ấn Hồng cười nói: "Diệp công tử rất nhanh sẽ trở về."

Ấn Hồng đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Rất nhanh trở về cưới người!"

"Đừng nói bừa!" Liễu Ngọc Như đẩy nàng một cái nhưng ý cười trên mặt lại không giảm. Có lúc nàng sẽ lén lút phóng túng một chút, Ấn Hồng cũng biết. Hai người trêu đùa một lúc, Liễu Ngọc Như mới rửa mặt đi ngủ,trước khi ngủ nàng mở to mắt, nhìn quyển sách bên cạnh, nàng cũng không biết như thế nào lại nhịn không được nhỏ giọng nói: "Diệp công tử,huynh nhanh nhanh trở về,cả đời của ta chỉ có thể dựa vào huynh."

Rồi nàng ôm quyển sách vào trong ngực, phảng phất ôm chặt hi vọng của bản thân.

Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Ngọc Như cứ theo lẽ thường rời giường, đầu tiên nàng vẽ lại mấy tờ theo bảng chữ mẫu.Sau đó không lâu,nàng nghe thấy tiếng động ầm ĩ bên ngoài. Nàng cảm thấy có chút kỳ quái nên bảo Ấn Hồng: "Ngươi đi xem, sao lại thế này?"

Ấn Hồng dạ một tiếng, nhưng mà nàng đi ra ngoài một lát đã đi trở lại nói: "Tiểu thư,thị vệ canh giữ bên ngoài nói người bị cấm túc nên em cũng không thể ra ngoài, hắn tìm người đi xem rồi, chờ một lát sẽ quay lại."

Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng vẫn cảm thấy có chút bất an.Một lát sau,có người đưa cơm sáng lại đây, Liễu Ngọc Như hỏi thị nữ đưa cơm: "Làm phiền cô nói với Nguyệt di nương một tiếng, ta muốn đi gặp mẫu thân có được không?"

Thị nữ đồng ý rồi đi xuống, Liễu Ngọc Như chờ ở trong phòng, Ấn Hồng nói: "Tiểu thư, nếu không người ăn một chút đi đã, chờ ăn xong rồi lại đi nhìn xem."

Liễu Ngọc Như biết Ấn Hồng nói đúng cũng không thể chưa biết có chuyện gì đã luống cuống rồi. Vì thế nàng cố gắng trấn định dùng cơm sáng, sau đó chờ người tới.

Nhưng nàng mới ngồi một lát đã cảm thấy hai mắt nặng nề,cơn buồn ngủ ập đến mãnh liệt làm nàng cảm thấy không thích hợp, nhịn không được nói: "Ấn Hồng,không hiểu sao ta rất buồn ngủ?"

"Buồn ngủ?" Ấn Hồng có chút nghi hoặc: "Nếu không tiểu thư cứ ngủ một giấc đi?"

Liễu Ngọc Như có chút mơ hồ, nàng rất buồn ngủ nên hàm hồ gật đầu,theo Ấn Hồng đỡ lên giường. Ấn Hồng cười nói: "Đêm qua tiểu thư không ngủ ngon đúng không, hôm nay mới buồn ngủ như vậy?"

Liễu Ngọc Như không nói chuyện,đầu nàng vừa dính vào gối hoàn toàn thiếp đi.

Một giấc này ngủ rất lâu, chờ khi nàng tỉnh lại đã là buổi chiều. Ấn Hồng nhẹ nhàng gọi nàng: "Tiểu thư, tiểu thư."

Liễu Ngọc Như ngẩn người, Ấn Hồng vội nói: "Tiểu thư,dậy đi, Nguyệt di nương tới, nói là có chuyện muốn nói với người."

Liễu Ngọc Như nghe được lời này, vội vàng đứng dậy.

Đầu nàng có chút choáng váng,loại tình cảnh này làm nàng cảnh giác lên. Nhưng nàng vẫn không nghĩ được là xảy ra chuyện gì,chỉ có thể cố gắng đứng dậy, rửa mặt chải đầu đi tới gian ngoài.

Trương Nguyệt Nhi đã chờ được một lúc, thấy Liễu Ngọc Như tiến vào, trên mặt bà ta lộ ra vài phần sầu bi: "Ngọc Như......"

Liễu Ngọc Như thấy biểu tình của Trương Nguyệt Nhi, trong lòng lộp bộp một tiếng. Trương Nguyệt Nhi thở dài nói: "Ngọc Như, hôm nay ta tới là muốn nói cho con một chuyện. Hôm nay...". Trương Nguyệt Nhi do dự nói:

"Hôm nay, Cố gia tới hạ sính lễ."

Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như đột nhiên mở to mắt.

Trong nháy mắt nàng minh bạch đã xảy ra chuyện gì!

Nhưng mà nàng lại cũng không rõ.

Cố gia tới hạ sính.

Tại sao Cố gia lại tới hạ sính chứ?!

Thân hình Liễu Ngọc Như đứng không vững, Ấn Hồng đứng bên cạnh vội vàng đỡ nàng.Cả người Ấn Hồng đều luống cuống, nàng biết rất rõ Liễu Ngọc Như muốn gả cho Diệp Thế An như thế nào, cũng biết Liễu Ngọc Như ngày ngày chờ Diệp Thế An như thế nào......Tại sao Cố gia lại tới hạ sính chứ?

"Phụ thân" Liễu Ngọc Như được Ấn Hồng chống đỡ, gian nan nói: "Phụ thân...... Nói như thế nào?"

"Lão gia đã đồng ý."

Trương Nguyệt Nhi khổ sở nói, Liễu Ngọc Như thống khổ nhắm mắt lại.

Trương Nguyệt Nhi đứng dậy, cầm tay Liễu Ngọc Như, nhu hòa nói: "Ngọc Như, chuyện này, ta biết con rất khó chịu.Nhưng phụ thân con cũng là vì muốn tốt cho con."

Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng run rẩy, nàng cắn răng, không nói một lời. Trương Nguyệt Nhi lôi kéo nàng ngồi xuống,nói lời thấm thía: "Ban đầu lúc định gả con cho Diệp gia, kỳ thật phụ thân con cũng có băn khoăn,dòng dõi Diệp gia là thư hương thế gia, quy củ nghiêm ngặt, chúng ta là thương hộ,con gả qua đó cũng sẽ chịu khinh thường. Hơn nữa hiện giờ Diệp Thế An đã qua khoa cử, tương lai tiền đồ vô lượng, nếu đi làm quan ở Đông Đô, ngày sau sợ là sẽ gặp được người khác tốt hơn,biết đâu lại trở thành Trần Thế Mỹ thứ hai,con trở thành người vợ tào khang,vậy thì càng cực khổ cho con." Trương Nguyệt Nhi lộ ra vài phần khổ sở nói: "Hơn nữa nếu tới Đông Đô, núi cao sông dài, ngày sau cha con khó có thể gặp nhau, trong lòng phụ thân con cũng vô cùng khó chịu. Vừa vặn Cố gia tới cửa cầu hôn. Phụ thân con nghĩ,tuy Cố Cửu Tư không học vấn không nghề nghiệp, tính tình cũng phóng đãng một chút nhưng Cố gia gia đại nghiệp đại,huynh đệ của Cố phu nhân lại làm quan ở Đông Đô, Cố lão gia lại là nhà giàu số một ở Dương Châu mà Cố Cửu Tư lại không có học vấn gì, ngày sau cũng sẽ không đi Đông Đô,con có thể ở lại Dương Châu, núi vàng núi bạc ăn cả đời cũng không hết. Hơn nữa chúng ta cũng đã nói chuyện với Cố gia biết Cố lão gia và Cố phu nhân vô cùng coi trọng con, ngày sau con gả qua đó,con là phu nhân chính thất,mọi chuyện trong nhà còn không phải do con định đoạt sao?Vậy thì dù Cố Cửu Tư kia có như thế nào con cũng không cần để ý là được."

Liễu Ngọc Như không nói lời nào, nàng ở trong lúc Trương Nguyệt Nhi nói đã chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Nàng đã biết xảy ra chuyện gì.

Cố gia tới cầu hôn, lấy tài lực của Cố gia, tất nhiên nguyện ý đưa ra một số tiền lớn,vậy thì phụ thân nàng có lý do gì mà từ chối gả một người con gái không quan trọng? Đắc tội Diệp gia thì có sao? Có thể nắm chặt tiền ở trong tay mới là quan trọng nhất.

Vì sao Trương Nguyệt Nhi cấm túc? Hôm nay vì sao sau khi ăn xong cơm sáng,nàng lại buồn ngủ?Tất cả đều là Trương Nguyệt Nhi làm ra vì sợ nàng náo loạn, sợ nàng không đáp ứng chuyện này!

Nhưng nàng làm sao lại cam tâm?

Liễu Ngọc Như cắn chặt răng.

Nàng mưu tính nhiều năm như vậy mới chờ được Diệp Thế An.

Nàng đem hi vọng cả đời mình đặt vào Diệp Thế An.

Kết quả nàng lại phải gả cho Cố Cửu Tư?!

Người mà tất cả thiên kim nhà giàu ở thành Dương Châu đều muốn tránh còn không kịp,mọi người chỉ cần nghe nói đến là biến sắc mặt, mỗi người đều mắng là Hỗn Thế Ma Vương Cố Cửu Tư?!

Nói cái gì mà vì muốn tốt cho nàng, nói cái gì mà vì ngày sau cho nàng ngồi ăn núi vàng núi bạc, nếu là thật sự cũng thôi đi nhưng nếu cái mộng kia là thật thì sao?!

Hiện giờ tiết độ sứ U Châu đã là Phạm Hiên, nếu giấc mộng kia là thật sự,nàng gả cho Cố Cửu Tư không chỉ phải bồi thường cả đời mà còn là cả mạng!

Nàng cũng không sợ chết nhưng nếu nàng chết, mẫu thân phải làm sao đây?

Mẫu thân chỉ có một mình nàng, một nữ nhân không con,lúc nào cũng có nguy cơ bị hưu bỏ.Nếu nàng chết, ai tới chống lưng cho mẫu thân đây? Ai tới chiếu cố mẫu thân đây?

Không, nếu nàng không còn trên đời,mẫu thân còn có thể sống tiếp không đây?

Liễu Ngọc Như nghĩ như vậy, cả người đều lạnh xuống.

Trương Nguyệt Nhi thấy Liễu Ngọc Như không nói lời nào,bà ta vỗ vỗ tay Liễu Ngọc Như, ôn nhu nói: "Ngọc Như,con đừng nghĩ quẩn. Nếu con gả vào Cố gia, phu nhân cũng sẽ sống càng tốt hơn. Không nói đến cái khác,nếu phu nhân bị bệnh, trước kia đại phu đã nói,bệnh của phu nhân phải dựa một ít dược liệu quý báu, chỉ là nhà chúng ta không có bản lĩnh này, không tìm thấy dược phu nhân cần nhưng nếu con gả vào Cố gia thì có loại dược gì mà không tìm được chứ? Ngọc Như," Trương Nguyệt Nhi nửa khuyên bảo, nửa uy hiếp, trong mắt tràn đầy lo lắng nói: "Vì mẫu thân con mà hãy nghĩ lại đi,được không?"

Liễu Ngọc Như không nói chuyện, nàng mở đôi mắt ra.

Nàng đột nhiên bình tĩnh lại lẳng lặng nhìn Trương Nguyệt Nhi, bị một đôi mắt thanh minh như vậy nhìn chằm chằm,trong lòng Trương Nguyệt Nhi đột nhiên có chút phát lạnh,bà ta cảm thấy Liễu Ngọc Như có thể xem thấu mọi suy nghĩ trong lòng mình, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.

Bất quá một đứa nhãi ranh mới mười lăm tuổi, có thể hiểu cái gì chứ?

Băn khoăn trong lòng bà ta chợt lóe rồi biến mất, một lát sau,bà ta thấy Liễu Ngọc Như cúi đầu, có chút khổ sở nói: "Con...... Con có thể cùng mẫu thân thương lượng một chút được không?"

"Đứa nhỏ ngốc." Trương Nguyệt Nhi ôn hòa nói: "Phụ thân con đã quyết định, sính lễ cũng đã nhận,con còn có đường rút lui sao?"

"Nếu con lui mối hôn sự này,Nguyệt Như,con sẽ không tìm được một nhà tốt như Cố gia nữa đâu."

Điểm này Trương Nguyệt Nhi không nói sai, nếu nàng thật sự lui thân, có lẽ đời này của nàng cũng chỉ có thể gả thấp cho thư sinh nghèo hoặc tiểu thương.

Liễu Ngọc Như trầm mặc một lát,ra vẻ nhận mệnh, tiếp tục nói: "Nếu phụ thân và Nguyệt di nương đã định ra,vậy thì con cũng đành chấp nhận. Nhưng bên phía Diệp gia......Cũng phải nên có lý do thoái thác."

"Cái này con yên tâm." Trương Nguyệt Nhi lập tức nói: "Ta đã phái người nói với Diệp lão phu nhân, Cố gia đột nhiên hạ sính như vậy, ai cũng không nghĩ đến, Cố gia gia đại thế đại, chúng ta cũng không dám đắc tội,chắc chắn Diệp lão phu nhân sẽ lý giải."

Liễu Ngọc Như nói không ra lời. Trương Nguyệt Nhi mưu tính hết thảy,không để lại cho nàng một đường lui.

Giờ khắc này, nàng rất muốn xé rách mặt, cùng nữ nhân trước mắt này đồng quy vu tận.

Nhưng mà lý trí khắc chế nàng.

Nàng không làm như vậy thậm chí còn hàm chứa nước mắt, cúi đầu,hạ giọng nói: "Di nương làm việc chu toàn như thế,Nguyệt Như cũng yên tâm rồi."

Nói xong, nàng đứng dậy, ôn nhu nói: "Di nương, hôm nay cũng tới ngày mẫu thân dùng dược, lòng con không yên,muốn đi chiếu cố một chút, chẳng biết có được không?"

Trương Nguyệt Nhi trầm mặc một lát, trong lòng cân nhắc, Liễu Ngọc Như chung quy là phải gả cho Cố gia, có thể không kết thù thì không cần kết thù. Hiện tại nhìn qua Liễu Ngọc Như cũng không biết chuyện gì nên phải tiếp tục làm một di nương tốt, tương lai mới có thể câu con cá lớn.

Vì thế bà ta ôn nhu nói: "Nếu con không mệt thì đi xem đi, nhiều chiếu cố mẫu thân con một chút. Hiện giờ con cũng đính hôn, chúng ta cũng không cần làm cho người ngoài xem,lệnh cấm túc có thể bỏ."

"Tạ di nương."

Được cho phép, Liễu Ngọc Như cảm tạ một phen, Trương Nguyệt Nhi cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Chờ sau khi bà ta rời đi, Liễu Ngọc Như ngẩng đầu lên, nàng nắm chặt tay, thần sắc lạnh băng.

"Tiểu thư......" Ấn Hồng có chút sợ hãi nói: "Làm sao bây giờ...... Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Liễu Ngọc Như không nói chuyện, nàng chỉ nói với Ấn Hồng: "Em gọi A Đồng ở ngoại viện vào đây cho ta để nàng cùng ta đi tìm nương."

Ấn Hồng không rõ Liễu Ngọc Như muốn làm gì chỉ đành làm theo.

Chờ Ấn Hồng đi rồi, Liễu Ngọc Như ngồi trên ghế, nàng cắn răng, rốt cuộc cúi đầu để nước mắt tùy ý chảy ra.

Xong rồi.

Nàng biết rõ.

Mặc kệ nàng có nỗ lực cố gắng như thế nào,đời này của nàng cũng xong rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz