ZingTruyen.Xyz

Edit Quyen 4 Mau Xuyen Cong Luoc Dinh Che Boss Vai Ac Doc Nhat Vo Nhi

Editor: Tieen

Giờ phút này Tần Hạ Bắc cảm thấy lúng túng.

Trên chiến trường hắn sát phạt quyết đoán, hiện tại lại không biết phải đối mặt với nàng như thế nào.

Tâm lý lúng túng này vẫn duy trì tới Giang Định Thành.

Các quan viên thành trì lân cận được triệu tập đến Giang Định Thành, đều đang đợi Tần Hạ Bắc.

"Thần chờ bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Tần Hạ Bắc xuống ngựa giữa đám đông đang quỳ gối.

"Bình thân."

Phía sau Tô Mộc ra khỏi xe ngựa, nam tử mặc thường phục cũng không thể che giấu vẻ tuấn mỹ của mình, ngoại trừ Mục tướng còn có thể là ai?

Đám quan viên nói: "Thần chờ gặp qua Mục tướng đại nhân."

Tô Mộc tiến lên, cung kính chắp tay với Tần Hạ Bắc:

"Bệ hạ."

Giọng nói vẫn có chút suy yếu, sắc mặt tái nhợt.

Đây là cảm nhận đầu tiên của Tần Hạ Bắc.

Chỉ là thấy vẻ mặt của nàng vẫn bình thường, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Mục tướng vất vả rồi, vào thành thả nghỉ ngơi."

"Thần tạ bệ hạ." Tô Mộc chắp tay.

Vào Giang Định Thành.

Tô Mộc theo lý thường đi nghỉ ngơi, cũng không ai dám quấy rầy.

Tần Hạ Bắc cùng với Hàn Tùng và các quan viên chờ ở Giang Định Thành sắp xếp sự việc sau trận lụt ở Di Thuận Thành.

Cuộc nói chuyện này diễn ra đến chạng vạng.

Thức ăn và rượu đã được chuẩn bị để chào đón hoàng thượng.

Tô Mộc cũng ra tới sau khi tịnh dưỡng tốt.

Chỗ ngồi ngay phía dưới Tần Hạ Bắc.

Tần Hạ Bắc có thể nhìn rõ từng cử chỉ hành động của cô.

Sau khi Tô Mộc ngồi vào chỗ, chỉ cầm trà nóng trong tay, uống từng ngụm nhỏ.

Sau vài chén trà nóng, mặt cô có vẻ hồng hào hơn.

Ánh mắt Tần Hạ Bắc vẫn luôn nhìn về phía cô, Tô Mộc bình tĩnh để hắn nhìn mình.

Sau khi đồ ăn được bưng lên, Tần Hạ Bắc nhìn đồ ăn trên bàn.

Nó quá cay và nhiều dầu mỡ, đối với Mục tướng vừa mới khỏi bệnh nặng vô cùng không tốt.

Tô Mộc không thèm để ý nếm thử.

Ẩm thực Giang Định Thành chủ yếu là cay, tuy phòng bếp đã cố gắng làm đồ ăn cay ở mức thấp nhất có thể nhưng vẫn quá kích thích đối với thân thể yếu ớt này.

Mùi cay xộc vào cổ họng, Tô Mộc lấy ống tay áo rộng che lại, ho khan vài tiếng.

"Đại nhân, ngài không sao chứ?" Vân Nhược hầu hạ bên cạnh, lập tức đưa trà cho cô.

Tô Mộc nhấp một ngụm trà, nói: "Không sao."

Cô từ trước đến nay chay mặn không kỵ, chua ngọt cay đắng đều ăn được, nhưng thân thể này không quen ăn cay.

Tần Hạ Bắc ngồi phía trên nói gì đó với Lưu Phong, Lưu Phong liền rời đi.

Chỉ một lát sau.

Lưu Phong trở về, phòng bếp phái người đổi thức ăn cho Tô Mộc.

Thịt cá cay nóng trên bàn biến thành thức ăn chay canh thiện.

Sự đối lập này, nhìn thật không muốn ăn.

"Thân thể Mục tướng không khỏe, không thể thưởng thức mỹ thực của Giang Định Thành, nên ăn thanh đạm chút." Tần Hạ Bắc phía trên nói.

"Là hạ quan suy xét không chu toàn, thế mà quên mất, thỉnh bệ hạ trách phạt." Quan viên Giang Định Thành bước lên thỉnh tội.

"Thần chiếu cô Mục tướng không chu toàn, thần cũng nên bị phạt." Hàn Tùng cũng có mặt thỉnh tội.

"Thần chờ trách phạt." Bất kể có tội hay không, cũng đứng ra thỉnh cầu trách phạt.

"Phát nửa năm bổng lộc." Tần Hạ Bắc nói.

"Thần chờ lãnh phạt."

Sau khi nhận hình phạt, mọi người đều an tâm ăn bữa tối.

Chỉ nửa năm bổng lộc thôi, giữ được mạng, chuyện gì cũng có thể nói.

-

Tình hình ở Di Thuận Thành đã ổn định, các sắp xếp tiếp theo đang được thực hiện.

Ở kinh thành đã nhiều ngày không có hoàng đế tọa trấn, cũng nên hồi kinh.

Mà Tô Mộc vốn muốn tiếp tục hành động, còn vài thành trì cần cô đến tuyển tú, lại bị một câu nói của Tần Hạ Bắc ngăn cản: "Mục tướng, kỳ hạn ba tháng đã đến."

Dưới ánh nhìn ​​của mọi người, Tần Hạ Bắc cùng đội ngũ nhân mã rời khỏi Giang Định Thành, những người còn lại mà hắn mang đến, ở lại trợ giúp việc trùng kiến Di Thuận Thành, xong việc có thể hồi kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz