[Edit] [Quyển 3] Mau xuyên công lược: Định chế Boss vai ác độc nhất vô nhị
Chương 629 - 630: Trẫm chính là thiên hạ (9 - 10)
Editor: TieenChương 629: Trẫm chính là thiên hạ (9)Lúc này chính là dùng bữa trưa, các công tử tuyển tú Cung Uyển đều đang ngồi ngay ngắn trong sương phòng dùng bữa trưa.Dung Dữ đột nhiên trở về, làm cho mọi người sôi nổi liếc nhìn.Trong phòng có hơn mười vị nam tử, không ai không tuấn dật phi phàm.Chỉ là khí chất một trời một vực, có ồn tồn lễ độ, có hoạt bát linh động, có cứng rắn cứng cỏi...Có thể nói là trăm hoa đua nở.Nhưng Dung Dữ xuất hiện, làm cho trăm hoa đều xấu hổ.Đứng ở đó, ánh mắt bất giác bị hắn hấp dẫn.Nam quan giáo tập nhìn thấy Dung Dữ trở về, ngẩn người, đứng dậy nghênh đón: "Dung công tử sao lại trở về?"Người khác không biết, nhưng hắn biết a, vị này vẫn ở trong tẩm cung của bệ hạ."Đây vốn là nơi ta nên ở lại." Dung Dữ lãnh đạm mở miệng, sau đó ngồi vào vị trí của mình.Nam quan nhìn hắn như thế, đáy lòng vô số nghi hoặc cũng không hỏi nhiều, chỉ sau bữa trưa bảo phái người đi tẩm điện bên kia hỏi thăm một phen.Vào buổi chiều.Nam quan đang dạy học cho bọn họ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng sói gào thét."Sủng vật của bệ hạ từ trong lồng sắt chạy ra, còn không mau đuổi theo!""Ngự lâm quân đại nhân, sủng vật của bệ hạ chạy đến Cung Uyển của chúng công tử!"Cánh cửa bị đập, khi cung nhân mở cửa.Các công tử đang nghe giảng bên này, nhìn bóng dáng đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ.Đó là một con sói!Bộ lông màu xám vàng, hơi hỗn đen, phần dưới có màu trắng, nó liền kiêu căng đứng ở nơi đó, lỗ tai giật giật, một đôi con ngươi mang theo sát khí đảo qua mọi người trong phòng.Một đám công tử nuôi ở khuê phòng sợ tới mức không dám động.Giờ phút này mấy vị Ngự lâm quân mặc khôi giáp đứng ở cửa.Nó liếc mắt nhìn Ngự lâm quân một cái, sau đó cất bước, giống như thị sát lãnh địa của mình vậy.Thân hình mấy công tử bị tới gần không khỏi run rẩy, môi run rẩy muốn nói cái gì, lại sợ mình mở miệng sẽ bị con sói lãnh ngạo này cắn đứt cổ.Ngự lâm quân nhìn tình huống này, cũng không dám tới gần.Sủng vật của bệ hạ, các nàng cũng không thể đảm bảo nó sẽ không làm người ta tổn thương.Đối với người bởi vì nó đi qua mà run rẩy, hơi thở phát ra một tiếng vang thật dày nặng, tựa hồ đang khinh bỉ.Tứ chi của nó tiếp tục cất bước về phía trước, kiêu căng quần hùng ngẩng đầu lên, đi tới trước mặt Dung Dữ.Nó và hắn nhìn nhau, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.Lại lúc cái đầu lông xù cọ vào mình, ngây ngẩn cả người.Con sói hung ác kia giống như tiểu cẩu dùng đầu củng tay Dung Dữ, lỗ tai sững sờ kia giật giật, tựa hồ đang cầu vuốt lông.Ác lang hung ác vừa rồi tựa hồ không phải nó.Không chỉ có Dung Dữ ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.Dung Dữ sờ sờ lông của nó, kết cấu lông hơi cứng, có chút đâm người.Đang lúc Ngự lâm quân định tiến lên bắt giữ.Một tiếng huýt sáo vang lên.Lỗ tai sói bị Dung Dữ vuốt lông vừa động, ngẩng đầu nhìn một nơi nào đó, đáy mắt lóe ra hào quang."Ngao ngao..."Nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cửa sổ.Ngự lâm quân đứng ở cửa quay người lại, nhìn thấy nữ tử đứng ở phía sau.Khoanh tay đang đứng, con sói dùng đầu cọ vào chân cô, cực kỳ nhu thuận."Bệ hạ.""Bệ hạ.""Bệ hạ."Ngự lâm quân và cung nhân hành lễ.Các công tử trong phòng vừa nghe, vội vàng từ trong phòng đi ra.Đại đa số ánh mắt sáng quắc nhìn nữ tử anh khí bừng bừng kia, ác lang kia thuận theo ở bên cạnh cô, khí phách dị thường.Tô Mộc nhìn nam tử thanh nhất sắc dung mạo xuất chúng này.Nếu đặt trong thời hiện đại, một sự kết hợp này, nhất định kiếm được nhiều tiền.【 Ký chủ, đáng tiếc bây giờ là cổ đại, không phải hiện đại. 】Ký chủ lại mắc bệnh nghề nghiệp của nguyên chủ vị diện trước.Dung Dữ đứng ở cuối cùng mọi người, bị che khuất cũng không dễ thấy, không có hành lễ cũng không có người chú ý tới.Chương 630: Trẫm chính là thiên hạ (10)"Tiểu Cừu, đi."Tô Mộc xoay người rời đi, con sói gọi là Tiểu Cừu kia cũng đi theo phía sau vài bước, quay đầu lại nhìn người phía sau, xuyên thấu qua đám người, ánh mắt rơi vào trên người Dung Dữ, mang theo nghi hoặc.Một đám Ngự lâm quân cùng cung nhân cũng đều đi theo phía sau cô."Cung tiễn bệ hạ."Một đám công tử nhìn theo đội ngũ Ngự lâm quân đẹp trai bảo vệ ở phía sau, trái tim khẽ động.Bệ hạ mê người như thế...Dung Dữ trở lại phòng, ngồi trở lại vị trí của mình, cúi đầu tâm tình không rõ."Bệ hạ uy vũ, ngay cả sủng vật nuôi dưỡng cũng đặc biệt như thế.""Nghe nói sủng vật của bệ hạ ngoại trừ con sói này, còn có một con nữa.""Cái gì là cái gì?""Hải Đông Thanh*."*Hải Đông Thanh: Chim ưng."Thật muốn trông thấy ra sao?""Ta nhát gan, con sói này đã dọa nửa cái mạng rồi, cũng không muốn gặp lại.""Ngươi xem Dung Dữ không sợ kìa."Nói đến đây, tất cả mọi người nhớ tới bộ dáng con sói cọ Dung Dữ vừa rồi, sôi nổi vây quanh."Dung Dữ, ngươi thuần phục con sói kia như thế nào, lại ngoan ngoãn như thế.""Nghe nói sói nhận mùi, Dung Dữ trước kia gặp qua con sói kia sao?"...Nghe bọn họ nói, Dung Dữ biết vì sao con sói kia lại ngoan ngoãn mặc cho hắn vuốt lông.Bởi vì hắn có hương vị của nàng.Có hương vị của chủ nhân nó.Sắc mặt lại trắng bệch, ho vài tiếng, mấy vị công tử xung quanh nhìn thân thể hắn không khỏe, nói:"Thân thể của ngươi, mấy ngày nay ở chỗ thái y thất cũng chưa từng tốt, như thế nào mới tốt lên?""Qua nửa tháng nữa, sẽ đến đại điển tuyển tú, ngươi nên dưỡng sức nhiều hơn đi.""Nếu được chọn, thân thể ngươi quá kém không thể hầu hạ bệ hạ, vậy..."...Ngôn ngữ của bọn họ, là ý tốt hay có ý định khác, Dung Dữ không muốn truy cứu.Buổi tối.Dung Dữ ngủ ở đây mình tiến cung ở lại một khoảng thời gian ngắn trên giường, lại cảm thấy không thoải mái như thế.Bất quá, cuối cùng cũng tạm thời chạy trốn khỏi nơi đó.Cũng thở phào nhẹ nhõm.Bị ép vào cung, đều là bởi vì dung mạo chết tiệt này, nếu thật sự đến thời khắc cần phải vứt bỏ, khuôn mặt này của hắn...Tay vuốt ve sườn mặt mình, đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.Suy nghĩ có chút nhiều, đầu óc không bao lâu liền mơ màng.Nửa đêm chỉ cảm thấy có thứ lạnh lẽo vuốt ve trên trán, có nước chảy xuôi vào cổ họng khô cạn của hắn, còn có mùi hương lạnh lẽo quanh quẩn ở chóp mũi.Chờ ngày hôm sau hắn thanh tỉnh, trong phòng vẫn chỉ có một mình hắn.Chỉ là...Nệm hơi lõm bên cạnh cho thấy ai đó đã đến.Ngày thường cho dù bên ngoài đi qua tiếng bước chân, hắn đều sẽ thanh tỉnh, sao...Dung Dữ rũ mắt, che dấu cảm xúc trong đáy mắt.Dung Dữ xem như trở về Cung Uyển học tập.Tiểu Cừu bên Tô Mộc sau khi từ trong lồng chạy ra, xem như hoàn toàn giải phóng.Cung nhân đều biết đó là sủng vật của bệ hạ, không thể chọc vào.Cũng không dám chọc, nhìn bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đem hoàng cung coi là lãnh địa của nó kiểm tra, phía sau còn có Ngự lâm quân đi theo, ai dám chọc?Thừa dịp Tô Mộc ở Ngự thư phòng, Tiểu Cừu lần nữa đi tới Cung Uyển giáo tập.Lần này là từ cửa vào, trực tiếp đi về phía Dung Dữ.Sau đó liền co rụt ở bên cạnh bàn Dung Dữ.Chúng công tử nín thở, vụng trộm liếc mắt đánh giá, chỉ cảm thấy thần kỳ.Dung Dữ nhìn Tiểu Cừu, biểu tình vi diệu.Nó là xem mình trở thành Sương Nguyệt Quy Mạch hay là vật sở hữu của Sương Nguyệt Quy Mạch?Đêm qua mình rửa mặt xong, trên người coi như không còn mùi của nàng, nhưng đêm qua...Cô thừa dịp hắn mê man xuất hiện, sáng nay cùng nhau đến, trên người hắn lại dính mùi của cô.Tiểu Cừu cảm giác được ánh mắt Dung Dữ nhìn nó, nằm úp sấp di chuyển về phía hắn một chút, sau đó dùng đầu củng vào tay hắn đặt dưới y bào.
☆☆☆☆☆
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz