Edit Q2 Sieu Cap Cung Chieu
 Chưa đến một giờ chiều, đèn báo bên ngoài phòng phẩu thuật vụt tắt.Bác sĩ đi ra, thông báo ca mổ của ông cụ Đoàn rất thành công. Nhưng vì ông đã có tuổi, nên phải đưa ông vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, hai mươi bốn giờ sau mới có thể gặp người nhà.Người nhà họ Đoàn nhao nhao đi đến khu chăm sóc đặc biệt, nhìn Đoàn Cảnh Minh đang nằm bên phòng bệnh qua cửa sổ. Vị trí phấu thuật thiết lập đường vào từ động mạch bẹn nên ông cụ không phải chịu nhiều đau đớn, tinh thần thả lỏng. Lúc này ông đã chìm vào giấc ngủ say.Nhìn Đoàn Cảnh Minh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Đoàn Thục Viện và các anh chị em khác bàn bạc với nhau một lúc rồi gật đầu nói: "Vậy chúng ta về cả thôi, bác sĩ nói ít nhất trưa mai ba mới có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Bây giờ chúng ta có chờ cũng vô ích, ngày mai lại đến."Tuy Đoàn Thục Viện là con thứ ba trong nhà, nhưng nhờ cái danh phu nhân gia đình giàu có bậc nhất nên lời nói của bà rất có trọng lượng. Tức thì, mọi người đều đồng loạt gật đầu đồng ý.Tại bãi đỗ xe bên ngoài bệnh viện, Đoàn Thục Viện dặn dò kỳ lưỡng Lề Tiếu vài câu, sau đó nhận điện thoại rồi rời khỏi bệnh viện trước.Lê Tiếu dõi theo xe của bà rồi cũng lên chiếc Mercedes, hướng vẽ khu thương mại CBD Nam Dương.Bây giờ là hai giờ chiều, còn nửa ngày nghỉ nữa, cô nên bên bạn trai thôi.Trên tầng 101 cao nhất tại trụ sở chính Diễn Hoàng, Lê Tiếu cầm theo hai cốc Americano di vào khu làm việc. Nhân viên ở quầy lễ tân thấy cô thì sững người, sau đó nhiệt tình chào hỏi.Giai nhân mất tích đã lâu quay trở lại rồi!Lê Tiếu cười mim đáp lại. Vừa mới đi đến góc hành lang, hai bóng người trước mặt đã thu hút sự chú ý của cô, chính là Vọng Nguyệt và Lưu Vân.Bọn họ đứng cách đó không xa, quay lưng về phía Lê Tiếu nhỏ giọng trò chuyện: "Cô ta có ý gì vậy? Từ Parma xa xôi đến đây chỉ để ôn chuyện với lão đại thôi sao?"Giọng của Vọng Nguyệt lộ rõ sự căm ghét và khinh miệt. Lưu Vân thì nhíu mày mím môi, cười nhạo: "Theo tôi thấy, cô ta có mưu đồ thì đúng hơn."Vọng Nguyệt lo lắng day trán: "Việc này không đơn giản, may mà dạo này cô Lê không có ở đây, coi như thoát được một kiếp."Lê Tiếu vô thức nhướng mày, ánh mắt hứng thú: "Các anh nói vậy nghĩa là sao?"Vọng Nguyệt nhất thời không phản ứng kịp, thở dài: "Nếu người phụ nữ lòng dạ khó lường kia gặp được cô Lê..."Còn chưa dứt lời, Vọng Nguyệt đã bị Lưu Vân đạp một cú. Anh ta loạng choạng, chưa kịp nói tiếp thì chợt Lưu Vân đánh mắt ra hiệu. Vọng Nguyệt quay đầu nhìn, tức thì muốn cho mình một bạt tai."Cô Lê, sao cô lại tới đây?" Lưu Vân bước đến trước mặt Lê Tiếu, cung kính hỏi han.Lê Tiếu nhìn cửa văn phòng Chủ tịch đóng kín mà bình thản hỏi: "Tôi không được tới à?""Được chứ, đương nhiên là được rồi." Lưu Vân thầm trừng mắt nhìn Vọng Nguyệt, rồi lập tức vươn tay về phía phòng họp: "Hay là cô vào phòng họp chờ một lát nhé, lão đại đang... tiếp khách."Lê Tiếu gật đầu, vờ quay người, giây sau bỗng dừng lại: "Anh ấy đang tiếp ai vậy?"Là người lòng dạ khó lường thế nào mà có thể khiến cho nhóm Vọng Nguyệt như gặp phải địch vậy?Lưu Vân và Vọng Nguyệt nhìn nhau. Vẻ do dự của hai người đều lọt vào mắt Lê Tiếu. Cô nheo mắt, không gặng hỏi nữa mà đi thẳng vào phòng họp bên cạnh. Chẳng ngờ lần này lại chờ nửa tiếng đồng hồ.Lưu Vân và Vọng Nguyệt đều đã đi làm việc của mình. Lê Tiếu ngồi trong phòng họp một mình, chống cằm nhìn về vách tường đối diện, trong mắt đè nén sự mất kiên nhẫn.Lại mười phút trôi qua, cô không muốn chờ nữa, bèn lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn mà cô đã gửi cho Thương Úc nửa tiếng trước. Từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.Nét mặt Lê Tiếu bỗng nghiêm lại, gọi thẳng cho anh. Nửa phút sau, điện thoại tự động cúp, Thương Úc không nghe máy.Lê Tiếu cụp mắt nhìn ly cà phê đã tan hết đá trên bàn, ngón tay gõ trên bàn dần loạn nhịp. Cô lại cầm điện thoại lên mở trình duyệt tìm kiếm, sau đó chụp màn hình rồi gửi qua WeChat cho Thương Úc.Lê Tiếu: [Hình ảnh]Trên hình là một hàng chữ: Bạn trai không nghe máy không trả lời tin nhắn thì có phải anh ấy muốn chia tay không?Hàng chữ dài không hề có dấu câu cho thấy tâm trạng của người tìm kiếm bực bội cỡ nào.Tin nhắn gửi đi chưa đầy ba giây, điện thoại của Lê Tiếu vang lên. Cô nhìn tên người gọi trên màn hình, khó khăn lắm mới nén được lửa giận trong mắt xuống rồi bấm nghe, tiện tay mở luôn loa ngoài: "Nếu em không gửi hình, có phải anh vẫn không ngó ngàng đến em đúng không?"Đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó truyền đến tiếng anh phả khói thuốc, dường như còn có tiếng bước chân. Cho đến khi...Cửa phòng chủ tịch ở kế bên mở ra, đồng thời trong ống nghe cũng truyền đến giọng nói quyến rũ của anh: "Chờ anh sốt ruột rồi lắm há?"Lê Tiếu không nói gì, chỉ đứng dậy đi ra mở cửa phòng họp.Ngoài hành lang, Thương Úc một tay đút túi, tay kia cầm điện thoại. Nghe thấy tiếng động vang lên ở phía sau, anh liếc qua, ánh mắt lập tức tối sầm. Lê Tiếu chưa kịp nhìn kỹ thì Thương Úc đã sải bước tới, ôm vai cô đi vào phòng họp.Anh đóng cửa lại, nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lúng của cỏ, anh chậm rãi nhếch môi, hôn lên trán cô: "Em đến đây tứ khi nào?"Lê Tiếu ngắng đầu, mặt không cảm xúc. Có né cái hón của anh, cất giọng lạnh lùng: "Có phải em đã làm phiền anh không, nếu không tiện thì em về trước."Lời hơn đổi rõ ràng như vậy, tất nhiên là Thương Úc nhận ra.Đồng tử anh hơi co lại, nét dịu dàng trên mặt vơi bớt: "Em biết cả rồi à?"Biết cái gì?Lê Tiếu đột nhiên nhận thức được sự việc có vẻ không đơn giản như cô nghĩ.Cô nhíu mày: "Diễn gia, có phải anh giấu em chuyện gì không?"Thương Úc cụp mắt, hồi lâu sau mới tiến tới một bước, ôm lấy vai cô vỗ về: "Ban đầu đúng là anh định làm như vậy, nhưng bây giờ không cần nữa."Nét căng thẳng trên khuôn mặt Lê Tiếu vẫn chưa dịu xuống. Cô lạnh lùng: "Vậy anh nói đi."Có lẽ đây là lần đầu tiên Lê Tiếu giận dỗi Thương Úc. Mà anh cứ cảm thấy cô như thế này có chút đáng yêu.Anh nâng cằm cô lên, thở dài một hơi rồi cúi mặt xuống, nhắc nhớ bên tai cô: "Trong phòng kế bên có người cùng họ khác chi của nhà họ Thương, nếu em đã sẵn sàng, vậy thì cùng anh qua gặp một lát."Lê Tiếu ngây người, hóa ra người mưu mô nham hiểm mà Vọng Nguyệt nói là người thuộc chi khác của nhà họ Thương sao? 
 Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz