ZingTruyen.Xyz

[EDIT] PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP ĐOÁN MỆNH CỦA TÔI, BẠO HỎA RỒI!

⭐️ CHƯƠNG 37 ⭐️

QuiinYue

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 37:

Ban đầu Giáo sư Trần còn cảm thấy rất ngột ngạt trong lòng, nhưng sau khi bị mẹ mình chen ngang như vậy, tâm trạng ông lại có phần nhẹ nhõm hơn.

Ông biết mẹ mình đang dùng cách riêng của bà để an ủi ông.

Bình luận trên màn hình cũng nhận ra sự quan tâm của bà cụ.

[Chắc bà cụ thấy giáo sư buồn nên cố tình an ủi ông ấy.]

[Giáo sư đừng buồn nữa, mẹ thầy rất thương thầy mà.]

[Bà cụ nhịn ăn đùi gà hai tháng đó, sự hy sinh của bà lớn lắm đấy!]

Bà cụ nhìn thoáng qua Ngưu Nguyên Hạo với vẻ mặt phức tạp, khẽ thở dài: "Thật ra từ lần đầu tiên nó đến nhà tôi, tôi và chồng đã nhìn ra sự ghen tỵ của nó rồi."

Năm đó, con trai bà đưa Ngưu Nguyên Hạo về nhà. Có lẽ vì tự ti nên hắn rất cẩn thận, tỏ ra khiêm tốn trước mặt bà và chồng bà. Bà từng nghe con trai kể hoàn cảnh gia đình của Ngưu Nguyên Hạo không tốt, thường xuyên không đủ ăn, bà cảm thấy rất thương hắn. Hôm đó, bà tự tay vào bếp nấu rất nhiều món ăn, Ngưu Nguyên Hạo cảm động đến rơi nước mắt, liên tục cảm ơn cô chú. Nhưng sau bữa ăn, khi bà và chồng đang dọn dẹp chén bát, bà vô tình thấy Ngưu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào bóng lưng của con trai bà với ánh mắt đố kỵ.

Đó là ánh mắt không thể che giấu nổi sự ghen ghét.

Nhưng khi đó bà và chồng cũng không để tâm lắm, vì họ nghĩ rằng ai cũng sẽ có lòng ghen tỵ. Hoàn cảnh của Ngưu Nguyên Hạo không tốt, việc hắn đố kỵ với con trai họ cũng là điều bình thường. Vợ chồng bà cũng không nói với con trai về chuyện này. Họ vốn là những người có tư tưởng cởi mở, chưa từng can thiệp vào chuyện kết bạn của con, chỉ cần Ngưu Nguyên Hạo không làm hại con trai bà thì họ cũng sẽ không xen vào.

Nhiều năm sau, Ngưu Nguyên Hạo quả thật không làm hại con trai họ, thậm chí còn rất thân thiết với gia đình họ, nên bà dần quên đi ánh mắt đố kỵ của Ngưu Nguyên Hạo trong lần đầu gặp mặt.

Ai ngờ rằng, bao nhiêu năm trôi qua, Ngưu Nguyên Hạo lại muốn giết con trai bà.

Nhìn từ góc độ này, bà và chồng cũng có trách nhiệm, vì đã không nhắc nhở con trai trong việc kết bạn, thậm chí để mặc con kết thân với Ngưu Nguyên Hạo.

Giáo sư Trần lắc đầu: "Mẹ, chuyện này không phải lỗi của mẹ và bố..."

Bạn bè là do ông kết thân, làm sao trách cha mẹ mình được?

Hơn nữa, cha mẹ ông chắc chắn cũng không ngờ rằng lòng người lại phức tạp đến vậy, Ngưu Nguyên Hạo vì ghen tỵ mà muốn hại ông.

Ngưu Nguyên Hạo bỗng hét lớn: "Tôi ghét cái vẻ đạo đức giả của cả gia đình các người!" Ông ta căm ghét nhìn bà cụ, "Năm đó bà nhìn ra tôi ghen tỵ với Trần Hằng Minh, tại sao không nhắc nhở cậu ta tránh xa tôi? Nếu bà bảo cậu ta cắt đứt với tôi, thì những năm qua tôi đâu phải ngày đêm chìm trong nỗi đố kỵ, đến bây giờ cũng không cần phải ra tay hại cậu ta!"

Ông ta thực sự đổ lỗi ngược lại cho bà cụ vì đã không vạch trần sự đố kỵ của mình.

Bình luận trên màn hình bàng hoàng.

[Thật không thể tin nổi.]

[Không còn gì để nói.]

[Thật khó hiểu, sao loại người này lại có tài sản hàng chục tỷ được nhỉ? Ông trời thật bất công!]

Đến đây, có một số người trong bình luận thật sự không hiểu nổi.

Ngưu Nguyên Hạo vì ghen tỵ mà muốn hại chết giáo sư Trần, trong khi dự án của ông ấy nếu thành công có thể thay đổi vận mệnh nhân loại, đem lại lợi ích to lớn cho đất nước và loài người. Ngưu Nguyên Hạo rốt cuộc phát điên gì mà muốn hủy hoại một tài năng quan trọng như vậy?!

Chỉ vì lợi ích cá nhân sao?

Một số bình luận đã đưa ra câu trả lời.

[Vốn dĩ ông ta sợ giáo sư Trần có khả năng sẽ được ghi tên vào sử sách nên mới nảy sinh ý định giết người. Ông ta đâu quan tâm giáo sư Trần có cống hiến gì cho quốc gia hay nhân loại đâu.]

[Loại người như hắn vốn dĩ là kẻ điên, gia đình giáo sư Trần tốt với hắn như vậy mà hắn lại lấy oán trả ơn, có thể thấy hắn chẳng phải người bình thường.]

[Người bình thường tất nhiên không hiểu nổi tại sao hắn có tài sản hàng chục tỷ mà vẫn muốn hại người, nhưng sự thật là hắn đã làm vậy, thử đi hỏi ông trời xem sao.]

[Chắc chắn bọn gián điệp nước ngoài đã điều tra hắn, đánh giá tâm lý của hắn, nên mới xúi giục hắn ra tay với giáo sư Trần.]

Ngưu Nguyên Hạo thật sự có vấn đề về tâm lý, sau khi trách móc bà cụ, ông ta lại nhìn giáo sư Trần, vẻ mặt đầy giễu cợt: "Bây giờ chắc cậu muốn báo cảnh sát bắt tôi, đúng không?"

Giáo sư Trần im lặng nhìn ông ta, không nói lời nào.

Ngưu Nguyên Hạo cười khẩy: "Cậu cứ báo cảnh sát đi, mọi chuyện đã bại lộ, tôi cũng chẳng còn gì để tranh cãi. Dù có bắt tôi, xử tử tôi thì cũng không sao, vì cậu sẽ chết trước tôi, cậu sẽ không bao giờ có thể ghi tên vào sử sách." Ông ta cười lớn, "Chiếc nghiên mực đó đã đặt ở nhà cậu hơn nửa tháng rồi, tà khí từ nó đã xâm nhập vào cơ thể cậu, cậu không sống được lâu nữa đâu!"

Ông ta cười lớn, trông như một kẻ điên loạn.

Bình luận cũng tức giận không kém.

[Sao ông ta có thể ác độc đến vậy chứ!]

[Tôi lo cho giáo sư Trần quá, chiếc nghiên mực đó nghe thật tà ác, liệu giáo sư có gặp chuyện gì không?]

[Tôi tin Quý đại sư sẽ cứu được giáo sư Trần.]

Không chỉ những người trong bình luận lo lắng cho giáo sư Trần, Tiền Tiền cũng rất lo, cậu ta không nhịn được khẽ hỏi: "Tiểu Miên, thầy của tớ nhất định sẽ không sao đúng không?"

Bà cụ cũng nhìn chằm chằm vào ống kính, lo lắng chờ đợi câu trả lời của Quý Mộc Miên.

Quý Mộc Miên nói: "Đương nhiên rồi."

Tiền Tiền và khán giả trong phòng livestream đều thở phào nhẹ nhõm, họ tin tưởng Quý Mộc Miên, ngay khoảnh khắc cậu khẳng định, họ liền cảm thấy an tâm.

Bà cụ nắm chặt tay cũng hơi thả lỏng ra.

Ngưu Nguyên Hạo lại hét lên: "Đừng có khoác lác! Cái nghiên mực đó đã được một lão đạo sĩ lợi hại làm phép, cậu chỉ là một thằng nhóc thì làm gì được lão ta?"

Tiền Tiền cũng hét lên với ông ta: "Tiểu Miên của tôi giỏi hơn!"

Quý Mộc Miên mỉm cười, nói: "Giỏi hơn hay không, thử thì biết."

Ngưu Nguyên Hạo giễu cợt nhìn vào ống kính: "Được thôi, cậu thử đi, tôi muốn xem cậu có bản lĩnh cứu được Trần Hằng Minh hay không."

***

Quý Mộc Miên bảo Tiền Tiền hướng ống kính về phía giáo sư Trần và nói: "Phiền thầy gửi cho tôi ngày tháng năm sinh qua tin nhắn riêng."

Nếu cậu có mặt tại hiện trường, có thể trực tiếp dùng thuật pháp xử lý chiếc nghiên mực, nhưng qua màn hình, cậu chỉ có thể dựa vào ngày tháng năm sinh để hành phép.

Giáo sư Trần nhanh chóng gửi ngày tháng năm sinh cho cậu.

Quý Mộc Miên lặng lẽ niệm chú, tạo kết ấn.

Cậu phải xử lý chiếc nghiên mực trước, sau đó mới thanh tẩy tà khí và tử khí trên người giáo sư Trần.

Khán giả trong phòng livestream và mấy người bên cạnh giáo sư Trần không thấy được động tác của cậu, không biết cậu đã bắt đầu hành động, nhưng Quý Mộc Miên không giải thích, chỉ tập trung vào việc của mình, mọi người cũng không dám nói gì.

Nhưng Ngưu Nguyên Hạo lại cười to về phía màn hình: "Thế nào, sao không làm gì! Khoác lác thì làm được quái gì!"

Ông ta chỉ là người thường, tất nhiên không thấy được Quý Mộc Miên đang niệm chú.

Quý Mộc Miên không để ý đến ông ta, chỉ liếc nhìn ông ta qua màn hình một cái, rồi nhẹ nhàng nói: "Đi!"

Cậu vừa dứt lời, trên bàn trà đột ngột phát ra một tiếng nổ lớn.

Tiền Tiền đứng ngay bên cạnh bàn trà, giật nảy mình.

Quý Mộc Miên trấn an cậu ta: "Đừng sợ, là nghiên mực đang di chuyển."

Giây tiếp theo, nghiên mực nhảy ra từ trong đống thuốc bổ mà Ngưu Nguyên Hạo mang đến, lộn vài vòng trên không trung rồi rơi xuống đất.

Tiền Tiền giơ máy quay về phía nghiên mực, ngạc nhiên nói: "Tiểu Miên, màu của nghiên mực thay đổi rồi!"

Vốn dĩ cái nghiên mực sáng bóng giờ đã chuyển sang màu đen tối tăm, khi lại gần có thể cảm nhận rõ luồng khí lạnh băng.

Quý Mộc Miên căn dặn: "Đừng chạm vào nó, âm khí và tử khí trên đó đã lộ ra, chỉ cần chạm vào sẽ ăn mòn da của cậu đấy."

Tiền Tiền lập tức lùi lại một bước.

Ngưu Nguyên Hạo thấy nghiên mực đột nhiên nhảy ra từ bàn trà rồi biến đổi màu sắc, không nhịn được hét lên với Quý Mộc Miên qua màn hình: "Mày đã làm gì với nghiên mực rồi?"

Ông ta thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu thanh niên này thực sự có bản lĩnh?

Quý Mộc Miên không thèm bận tâm đến ông ta, tiếp tục niệm pháp quyết.

Khoảng hai phút sau, chiếc nghiên mực đen kịt đột nhiên phát ra tiếng rít vang, giống như tiếng thét đau đớn, chưa kịp để mọi người phản ứng, nghiên mực đã tan thành tro bụi.

Tất cả đều tròn mắt nhìn cảnh tượng này.

Lâu sau, Tiền Tiền nuốt nước bọt, rụt rè hỏi: "Tiểu Miên, chuyện này... đã thành công rồi sao?"

Quý Mộc Miên khẽ đáp: "Nghiên mực đã bị hủy, gia đình giáo sư Trần không còn nguy hiểm nữa."

Tiền Tiền thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi!"

Bà cụ và giáo sư Trần cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Người xem trên livestream cũng vui mừng thay cho họ.

Chỉ có Ngưu Nguyên Hạo là vẫn đứng đó sững sờ, nhìn chằm chằm vào đống tro bụi. Ông ta bất ngờ giật lấy điện thoại của Tiền Tiền, nhìn chằm chằm vào Quý Mộc Miên trên màn hình: "Rõ ràng mày chẳng làm gì cả, sao nghiên mực lại vỡ tan rồi?!"

Quý Mộc Miên nhướn mày: "Bởi vì tôi dùng thuật pháp."

"Không... Điều này không thể nào!" Ngưu Nguyên Hạo lắc đầu kịch liệt, "Mày không có mặt ở hiện trường, tao không tin mày làm được..."

Quý Mộc Miên: "Chú làm kinh doanh chắc hẳn rất tin vào những thứ này, đúng không? Mỗi lần chú chọn địa điểm kinh doanh hay khai trương đều xem phong thủy. Đã tin vào huyền học, sao chú lại không tin tôi có thể phá hủy nghiên mực?"

Ngưu Nguyên Hạo nhìn cậu, không nói gì.

Ông ta không phải không tin vào huyền học, mà là do Quý Mộc Miên còn quá trẻ, ông ta luôn khinh thường và không tin cậu có thể phá hủy nghiên mực.

Quý Mộc Miên vừa thi pháp xong, mất một ít nguyên khí, không thèm bận tâm đến Ngưu Nguyên Hạo nữa, uống liền mấy ngụm nước để hồi phục sức lực.

Sau đó, cậu nói với giáo sư Trần: "Bây giờ tôi sẽ trừ âm khí và tử khí trên người thầy. Lát nữa dù có chuyện gì xảy ra, thầy cũng đừng sợ."

Giáo sư Trần đã tiếp xúc với nghiên mực khá lâu trong thời gian gần đây, trên người ông đã bị âm khí và tử khí xâm nhập, cần phải nhanh chóng loại bỏ, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Việc trừ âm khí và tử khí trên người sống không khác mấy so với việc thanh tẩy linh hồn, sẽ tiêu tốn nguyên khí và linh lực của người tu đạo. May mắn là Quý Mộc Miên có công đức, tuy hơi mệt mỏi nhưng quá trình diễn ra suôn sẻ.

Giáo sư Trần ban đầu cảm thấy toàn thân lạnh buốt, sau đó lại nóng lên, cơ thể run rẩy không ngừng.

Bà cụ và Tiền Tiền nhìn thấy đều lộ vẻ lo lắng.

Nhưng họ nhớ lại lời dặn của Quý Mộc Miên, biết rằng cậu đang thi pháp nên không dám lên tiếng quấy rầy.

Ngay cả khán giả trong phòng livestream cũng dường như nín thở, bình luận ít đi hẳn.

Khoảng năm phút sau, Quý Mộc Miên nhẹ nhàng nói: "Xong rồi."

Giọng cậu lúc này rõ ràng có chút mệt mỏi.

Tiền Tiền giật lại điện thoại từ tay Ngưu Nguyên Hạo, nhìn chằm chằm vào Quý Mộc Miên trên màn hình, lo lắng hỏi: "Tiểu Mộc, cậu sao rồi?"

Cậu ta rất lo lắng cho giáo sư, nhưng Quý Mộc Miên là bạn cùng phòng với cậu ta suốt bốn năm, nên dĩ nhiên cũng sẽ quan tâm Quý Mộc Miên.

Sắc mặt Quý Mộc Miên trông có chút nhợt nhạt, vừa thi pháp liên tiếp khiến cậu càng mệt mỏi hơn, nhưng cậu vẫn cố chịu, nói: "Tớ ổn."

Tiền Tiền vẫn muốn nói thêm điều gì đó.

Quý Mộc Miên cười với cậu: "Thật sự không sao, tớ nghỉ ngơi một chút là được."

Cậu ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Âm khí và tử khí trên người giáo sư Trần đã được trừ sạch, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục sức khỏe. Chiếc nghiên mực chỉ mới ở nhà thầy chưa đầy nửa tháng, lại đặt trong phòng làm việc, nên gia đình thầy chưa bị nhiễm nhiều âm khí, chỉ cần phơi nắng nhiều là ổn."

Tiền Tiền vội nhìn sang bà cụ và giáo sư Trần.

Bà cụ nói: "Tôi nhớ rồi, đại sư, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ."

Giáo sư Trần cũng vô cùng cảm kích, trong lòng tràn ngập sự may mắn khi thoát chết.

Nếu hôm nay ông không ngẫu hứng mời bạn cùng phòng của sinh viên đến xem bói, có lẽ ông sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra sự kỳ lạ của chiếc nghiên mực, cuối cùng gây họa chết người cho cả gia đình.

Cũng may gặp được Quý đại sư, ông mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Quý Mộc Miên dường như hiểu được suy nghĩ của ông, thản nhiên nói: "Đó là vì thầy chưa đến số phải chết."

Dự án của giáo sư Trần sắp cho ra kết quả, khi đó công nghệ sẽ tiến bộ, mang lại lợi ích cho nhân loại, đó là công đức lớn, không dễ gì bị giết chết như vậy.

Ở phía bên kia, Ngưu Nguyên Hạo vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, lẩm bẩm: "Không... Tôi không tin..."

Khi nghiên mực bị phá hủy, ông ta đã chìm vào suy nghĩ của mình, thậm chí quên cả việc ngăn cản Quý Mộc Miên thanh tẩy âm khí trên người giáo sư Trần.

Nghiên mực bị hủy, chứng tỏ ông ta không còn cách nào để hại chết giáo sư Trần nữa, điều này còn khiến ông ta đau lòng hơn cả cái chết của mình.

Đúng lúc này, Quý Mộc Miên lạnh lùng lên tiếng: "Giáo sư Trần đã được cứu, kẻ hại thầy sẽ bị cắn ngược lại, cuối cùng kẻ hại giáo sư Trần sẽ chết."

Ngưu Nguyên Hạo nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn.

Quý Mộc Miên bảo Tiền Tiền giơ máy về phía ông ta, nói: "Các người đã tạo nghiệp, nhân quả sẽ đổ lên đầu các người. Không chỉ riêng chú, mà cả những kẻ đứng sau chú cũng sẽ chết."

"Mày nói bậy!" Ngưu Nguyên Hạo cảm thấy nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng, hét lớn vào màn hình.

Quý Mộc Miên: "Những gián điệp kia bảo chú rằng, tử khí trên nghiên mực có thể khiến giáo sư Trần toàn thân thối rữa, cuối cùng biến thành một xác khô, đúng chứ?"

Ngưu Nguyên Hạo ánh mắt chớp lên, không nói lời nào.

Tiền Tiền kinh ngạc hét lên: "Cái gì? Ông định để giáo sư bị toàn thân lở loét rồi hóa thành xác khô sao?"

Bình luận cũng cho rằng Ngưu Nguyên Hạo thật sự độc ác.

Rõ ràng biết nghiên mực sẽ khiến giáo sư Trần biến thành xác khô, vậy mà ông ta vẫn ra tay với giáo sư, thật sự là kẻ vong ân bội nghĩa đến cực điểm. Mắng ông ta là chó sói mắt trắng là còn quá nhẹ rồi.

Quý Mộc Miên nói: "Giờ nghiên mực đã bị tôi phá hủy, các người sẽ bị cắn ngược lại, kẻ bị lở loét và hóa thành xác khô sẽ là chính chú, cùng những kẻ âm mưu hại giáo sư Trần."

Ngưu Nguyên Hạo hoảng sợ trừng to mắt: "Không... Mày đang nói linh tinh!"

Nhưng trong lòng ông ta lại tin tưởng vài phần.

Dù sao thì Quý Mộc Miên có thể phá hủy nghiên mực từ xa, vậy khiến bọn họ bị cắn ngược cũng không phải là điều khó.

"Không phải tôi khiến các người bị như vậy, mà là ông trời khiến các người phải nhận quả báo." Quý Mộc Miên lạnh giọng nói, "Nếu chú đã nghe về chuyện của đại gia Giang và đối thủ cạnh tranh của chú ấy, vậy thì chú cũng nên biết, đối thủ của chú ấy đã yểm bùa, cuối cùng bị cắn ngược lại mà chết, và người đã cứu đại gia Giang khi đó chính là tôi."

Lúc này Ngưu Nguyên Hạo mới nhớ đến chuyện của ông chủ Giang. Ông ta từng nghĩ rằng Quý Mộc Miên là kẻ lừa đảo, giả mạo vị đại sư đã cứu ông chủ Giang. Nhưng giờ xem ra, Quý Mộc Miên không hề nói dối.

Ông ta nhất thời càng thêm sợ hãi.

"Aaaaa——" Chỉ cần tưởng tượng cảnh bản thân bị lở loét và hóa thành xác khô, ông ta liền sụp đổ hoàn toàn.

Đột nhiên ông ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục về phía giáo sư Trần và bà cụ: "Hằng Minh, bác gái, tôi sai rồi... Là do tôi bị lòng tham che mờ mắt, là do tôi có lỗi với hai người... Xin hãy cứu tôi, tôi không muốn chết..."

Ông ta khóc lóc thảm thiết, tỏ vẻ ăn năn hối lỗi như thể ông ta thực sự hối hận vì đã mưu hại gia đình giáo sư Trần.

Bà cụ lặng lẽ nhìn ông ta, không nói lời nào.

Giáo sư Trần thì có chút không nỡ, nhưng ông không phải là thánh nhân, không thể lấy đức báo oán, ông nhắm mắt lại, quay đi chỗ khác.

Ngưu Nguyên Hạo thấy họ không quan tâm, liền bò đến, nắm lấy ống quần của giáo sư Trần: "Hằng Minh, cậu giúp tôi cầu xin vị đại sư này, hãy tha cho tôi... Chỉ cần cậu lên tiếng, người ta nhất định sẽ nể mặt mà tha cho tôi. Cậu cứu tôi đi..."

Giáo sư Trần cúi xuống nhìn đối phương, trong mắt ông hiện lên sự đau khổ và buồn bã vô tận.

Ông thực sự không hiểu nổi, người bạn thân suốt gần bốn mươi năm qua của ông sao lại trở nên như vậy.

Bình luận cũng bị sự vô liêm sỉ của Ngưu Nguyên Hạo làm cho kinh ngạc.

[Ông ta còn mặt mũi nào để cầu xin giáo sư cứu mình chứ?]

[Chắc là vì trước đây giáo sư đối xử với hắn quá tốt, nên hắn nghĩ giáo sư sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn, vì thế mới dám đề xuất yêu cầu vô lý như vậy.]

[Có gan hại giáo sư, mong giáo sư lở loét toàn thân rồi hóa thành xác khô, mà lại không dám chấp nhận bị cắn trả. Quá hèn!]

[Nếu hắn can đảm chấp nhận bị cắn trả, tôi còn nhìn hắn bằng con mắt khác, đằng này mới giây trước còn ghen ghét phát điên, giây sau đã quỳ xuống cầu xin tha thứ?]

[Sao loại người như hắn lại có thể sở hữu tài sản hàng chục tỷ được nhỉ? Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao ông trời lại bất công đến vậy! Không hiểu, không chấp nhận nổi!]

[Chắc là do hắn may mắn thôi. Bốn mươi năm trước, đúng vào thời kỳ kinh tế phát triển nhanh chóng, có câu nói thế này: khi đứng trên đầu ngọn gió, thậm chí một con lợn cũng có thể bay lên.]

[Thật ra tôi nghi ngờ rằng chính là do gia đình giáo sư đã chỉ điểm cho hắn, mới khiến hắn trở nên giàu có như vậy.]

[Dù sao hắn vong ân bội nghĩa là không chạy đâu cho thoát rồi.]

Ngưu Nguyên Hạo không thấy được những bình luận này, nếu không ông ta chắc chắn sẽ nổi điên, bị tức đến vỡ cả phổi.

Bởi vì ông ta thật sự đã nhờ những chỉ dẫn của gia đình giáo sư Trần nên mới có thể nắm bắt được cơ hội, trở nên giàu có như bây giờ.

Hiện tại ông ta chỉ cầu mong giáo sư Trần cứu mạng: "Cậu đã giúp tôi nhiều lần như vậy rồi, lần này cậu lại giúp tôi một lần nữa, được không?"

Giáo sư Trần im lặng một lúc, khẽ nói: "Ngay giây phút mà cậu hại tôi, chúng ta đã không còn là bạn nữa."

Ngưu Nguyên Hạo thấy dù thế nào giáo sư cũng không muốn cứu mình, trong mắt ông ta đột nhiên hiện lên sự căm hận, đôi mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào giáo sư, gào lên: "Không phải cậu là người tốt sao! Sao lại có thể thấy chết mà không cứu được chứ?! Vậy nên trước đây cậu giúp tôi chỉ vì thấy tôi giống kẻ đáng thương nên mới bố thí, đúng không? Tôi đã nói rồi, cậu là người giả tạo, ngoài mặt thì hiền lành, nhưng bên trong lại vô cùng độc ác."

"Còn cả cha mẹ cậu nữa, đều là những kẻ đạo đức giả!" Ông ta điên cuồng hét lên, "Trần Hằng Minh, tôi nguyền rủa cả gia đình cậu không ai được chết tử tế!"

Nói rồi, ông ta bất ngờ lao tới, bóp cổ giáo sư Trần.

May mắn thay, Tiền Tiền đứng ngay bên cạnh giáo sư, bèn đá ông ta một cú thật mạnh.

Bình luận đều tê liệt.

[Nghĩ đến chuyện ông ta có khối tài sản hàng chục tỷ mà tôi cảm thấy thật khó hiểu, vừa bực bội lại vừa ganh tỵ.]

[Đừng coi trọng người giàu quá, ba của bạn tôi cũng từ nông thôn đi lên, không học hành mấy, vì gặp đúng thời mà làm bất động sản, trở thành đại gia nổi tiếng ở địa phương.]

[Nhưng ba hắn hút thuốc, uống rượu, cặp bồ, còn có con riêng bên ngoài. Mới hơn 50 tuổi mà sức khỏe đã suy sụp, qua đời sớm, trước khi chết còn đòi chia hết tài sản cho con riêng và bồ nhí.]

[Đúng vậy, người giàu cũng còn dựa vào vận số, có lẽ kiếp trước họ đã làm điều tốt.]

[Nhưng kiếp này hắn làm ác, chắc chắn sẽ xuống địa ngục, kiếp sau nhất định không được đầu thai vào gia đình tốt, nghĩ vậy tôi cũng cảm thấy cân bằng phần nào.]

Quý Mộc Miên nhìn bình luận, gật đầu nói: "Ông ta sẽ xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh. Giáo sư Trần sau này sẽ làm nên đại sự, tích lũy vô số công đức. Ông ta muốn hại giáo sư, điều đó không được Thiên Đạo cho phép, nên hình phạt dành cho ông ta sẽ nặng hơn kẻ ác bình thường rất nhiều."

Bình luận nghe vậy đều cảm thấy rất hả hê.

Không thể siêu sinh, nghĩa là mãi mãi không thể đầu thai làm người, sẽ mãi mãi chịu hình phạt ở địa ngục.

Đó thực sự là một hình phạt nặng.

Chỉ có Ngưu Nguyên Hạo hoảng sợ, bất an, nằm rạp trên đất lẩm bẩm: "Không... Tôi không muốn chết..."

Nhưng không ai quan tâm đến ông ta.

Quý Mộc Miên quay sang nói với giáo sư Trần: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến ngay bây giờ, những chuyện sau đó thầy giao cho cảnh sát xử lý là được."

Vụ án này không chỉ liên quan đến đạo sĩ mà còn liên quan đến gián điệp, chắc chắn sẽ phải báo cáo lên cấp trên.

Tất nhiên, nhóm gián điệp đó cũng sẽ bị cắn trả giống như Ngưu Nguyên Hạo, dù có mang quốc tịch nước ngoài cũng không ngoại lệ, bởi vì họ phạm tội trên đất Hoa Quốc, thiên đạo đối với họ cũng có sự ràng buộc, âm phủ cũng sẽ quản lý.

Điều này là cậu vô tình nghe được từ Tạ Thập Tam, trước đó hắn đã xử lý một vụ pháp sư nước ngoài đến Hoa Quốc gây án, cuối cùng bị âm phủ bắt giữ.

Nhắc đến chuyện này, Tiền Tiền không nhịn được mà châm chọc: "Không ngờ gián điệp lại tìm đạo sĩ để đối phó với giáo sư."

Nghĩ như vậy, những người nước ngoài đó cũng biết hòa nhập văn hóa địa phương thật.

Quý Mộc Miên nhún vai, nói: "Ra tay công khai thì quá dễ bị phát hiện, sẽ làm kinh động đến chính quyền, vì vậy họ mới nghĩ đến việc dùng tà thuật."

Giáo sư Trần thì quan tâm đến một chuyện khác: "Đại sư, cậu từng nói những người khác cũng nghiên cứu dự án này đều bị nhắm đến, họ... có xảy ra chuyện gì không?"

Những đồng nghiệp của ông có lẽ cũng bị tính kế như ông, họ không có sự giúp đỡ của Quý đại sư, không biết liệu có vượt qua được cửa ải khó khăn này hay không.

Quý Mộc Miên trấn an: "Yên tâm, sẽ có người trong giới huyền học đến cứu họ."

Đó đều là những người xuất sắc trong ngành, nhà nước chắc chắn sẽ không để những nhân tài quan trọng đó bị hại, cảnh sát nhất định sẽ thông báo cho Cục Quản lý Đặc biệt, đến lúc đó Cục sẽ can thiệp.

Vụ việc đến đây, chuyện của nhà giáo sư Trần xem như đã hoàn toàn giải quyết, giáo sư Trần đã gửi tặng quà trị giá 500,000 và còn nói sẽ đưa mẹ cùng gia đình đến Đồng Thành dâng hương cho Thành Hoàng, sau đó ông liền ngắt kết nối.

Nói cho cùng, dù giáo sư Trần bị dọa sợ nhưng kết quả cuối cùng là tốt, không có tổn thất gì đáng kể.

Chỉ có bà lão là phải chịu thiệt thòi một chút.

Dù sao thì bà cũng đã hy sinh quyền tự do ăn đùi gà trong hai tháng.

Bình luận dành vài giây mặc niệm cho đùi gà của bà, rồi lại lo lắng cho sự an nguy của giáo sư Trần: [Giáo sư Trần đã bị gián điệp nhắm đến, sau này liệu có còn gặp nguy hiểm không?]

Thông qua buổi phát sóng lần này, có lẽ nhiều người đã biết dự án của giáo sư Trần sẽ thành công, những người nhắm đến ông ấy chắc chắn sẽ càng nhiều hơn.

Quý Mộc Miên: "Yên tâm đi, nhà nước sẽ cử người bảo vệ ông ấy."

Người quan trọng như vậy, nhà nước chắc chắn sẽ coi trọng, có lẽ sẽ cử cả những đại sư trong giới huyền học để bảo vệ ông.

Bình luận rất hài lòng.

[Vậy thì tôi yên tâm rồi.]

[Thực ra đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi, Ngưu Nguyên Hạo có tài sản hàng chục tỷ, sao lại đi hại người chứ?]

[Nếu tôi có mấy chục tỷ, tôi sẽ ăn ngon mặc đẹp mỗi ngày, không bao giờ làm chuyện xấu.]

[Đừng nói là chục tỷ, chỉ cần một tỷ, tôi cũng sẽ sống yên ổn, chỉ làm một kẻ ăn tiêu vô dụng.]

[Nếu tôi có tiền, tôi muốn đi khắp thế giới!]

[Tôi muốn mua những bộ quần áo đẹp nhất trên thế giới!]

Chủ đề dần dần đi lệch hướng, mọi người đều tưởng tượng cuộc sống của mình nếu có tiền, chìm đắm trong mơ mộng.

Quý Mộc Miên nhìn mà bật cười, không nói gì.

Cậu vừa tiêu hao một chút tinh thần, thấy bình luận vẫn vui vẻ trò chuyện, cậu cũng không phản đối, tranh thủ nghỉ ngơi.

***

Lúc này, Mị Linh và Quỷ nhi đột nhiên chạy vào, đồng loạt ôm lấy cổ Quý Mộc Miên, mỗi người hôn lên má cậu một cái.

Mị Linh giọng ngọt ngào nói: "Mẹ bảo rằng nếu anh mệt thì hôn anh."

Quỷ nhi gật đầu: "Ừ!"

Quý Mộc Miên cảm thấy tim mình như tan chảy, không nhịn được mà ôm chặt hai đứa nhỏ.

Bình luận cũng không thể cưỡng lại được sự dễ thương này.

[Em trai là một viên kẹo ngọt nhỏ! Đáng yêu quá!]

[Tiếc là không được nhìn thấy mặt.]

[A a a, em trai mau đưa mặt qua đây, để chị véo một cái nào.]

Mọi người không biết đến sự tồn tại của Quỷ nhi, cứ nghĩ chỉ có mỗi Mị Linh, nếu họ biết còn có một Quỷ nhi ở đây, không biết họ sẽ sợ hãi hay vẫn tiếp tục gọi em trai nữa.

Quý Mộc Miên rất vui, ôm Mị Linh và Quỷ nhi hôn vài cái, mỉm cười hỏi bình luận: "Có ai muốn xem quẻ thứ hai không?"

Hiện giờ cậu đã hồi phục hoàn toàn, lại có thể làm việc rồi!

Bình luận im lặng.

Quý Mộc Miên: "......"

Thôi, quen rồi.

Thực ra vẫn có khá nhiều người muốn xem quẻ, nhưng dù sao đây cũng là buổi phát sóng trực tiếp, mà số người xem rất đông, có người không muốn để lộ thông tin cá nhân, có người cũng sợ xem ra kết quả không tốt, nên không ai dám thử.

Quý Mộc Miên cũng không vội, cười rồi đặt Mị Linh và Quỷ nhi xuống ghế bên cạnh, để chúng tự chơi xếp hình.

***

Cứ như vậy khoảng ba phút sau, có một ID tên 'Cơm Chiên Dứa' gửi tặng quà trị giá 2,000 và yêu cầu kết nối trực tiếp.

Đó là một cô gái cột tóc búi cao, vừa vào liền nói liến thoắng: "Đại sư, ngài có thể giúp tôi giải quyết vấn đề tiếng ồn được không? Tầng trên nhà tôi mỗi tối đều đập ghế ném bi, đã kéo dài hai tháng rồi, tôi sắp suy nhược thần kinh rồi. Tôi đã cố tìm ban quản lý để xem xét, nhưng họ lại nói người thuê tầng trên đã chuyển đi từ hai tháng trước. Nhưng suốt hai tháng qua tôi đều nghe thấy tiếng ồn mỗi đêm, tôi còn ghi âm lại gửi cho ban quản lý. Họ nói có thể là phòng bên cạnh tầng trên gây ra, họ nói là họ đã trao đổi với chủ nhà nhiều lần và cam kết sẽ giữ im lặng. Nhưng mỗi tối, tôi vẫn nghe thấy tiếng bi và ghế, tôi sắp phát điên rồi!"

Cô ấy trút hết nỗi khổ tâm, rồi nói: "Nếu thật sự không còn cách nào, ngài có thể vẽ cho tôi một lá bùa để tôi được yên tĩnh không? Tôi thật sự rất cần, nếu không, tôi nghĩ mình sẽ phát điên mất."

Điều khiến cô ấy tuyệt vọng hơn là căn nhà này là cô ấy mua.

Cô muốn chuyển đi, nhưng đây là nhà của chính mình, đã ở vài năm rồi, thật sự không đành lòng rời xa.

Hơn nữa, cô chỉ là một người lao động bình thường, mua căn nhà này đã dùng hết tiền tiết kiệm, còn mắc nợ, cô cũng không có dư tiền để thuê nhà.

Cô nhớ ra điều gì đó, nghịch điện thoại một lúc rồi nói: "Tôi đã ghi lại rất nhiều bằng chứng, có thể mở cho mọi người nghe."

Ngay sau đó, trong phòng phát sóng vang lên tiếng ồn ào.

Bình luận sợ ngây người.

[Ôi trời, tiếng này thật sự lớn quá.]

[Tiếng ồn thật sự rất phiền, trước đây tôi thuê nhà, tầng trên có trẻ con, ngày nào nó cũng luyện đàn piano, rồi ca hát, dù không phải giờ ngủ, tôi cũng thấy phát điên.]

[Chết tiệt, đoạn ghi âm này gợi lại ký ức không mấy vui vẻ của tôi. Căn hộ đầu tiên của tôi cũng ồn ào không chịu nổi, đến nỗi tôi phải bán nó đi để mua căn hộ tầng trên cùng.]

[Tôi thì bị tiếng chó sủa của nhà dưới làm phiền, cặp đôi dưới đó nuôi chó mà không chăm sóc tử tế, nghe nói họ thường xuyên vắng nhà, con chó mỗi lần như vậy lại sủa cả đêm.]

Xem ra rất nhiều người đều chịu cảnh bị làm phiền bởi tiếng ồn.

Quý Mộc Miên quan sát khuôn mặt của 'Cơm chiên dứa', hỏi: "Cô đã tự lên tầng trên xem chưa? Cô có chắc rằng tiếng ồn đó phát ra từ căn phòng trên lầu, hay là từ căn phòng bên cạnh không?"

Cô gái tên thật là Tống La, nghe vậy ngẩn người, rồi lắc đầu: "Chưa, khu chung cư của chúng tôi cần quẹt thẻ thang máy, chủ sở hữu và người thuê chỉ có thể lên tầng của mình, chỉ có nhân viên quản lý mới có thể đi các tầng khác. Tôi thường khiếu nại với quản lý, họ sẽ điều phối và phản hồi lại cho tôi. Thêm nữa... tôi là con gái, cũng sợ xảy ra xung đột với hàng xóm tầng trên nên không dám lên."

Bình luận trên livestream bày tỏ sự thông cảm.

Cách làm này là đúng, trước đây trên mạng cũng có video, một cặp đôi bị tiếng ồn của tầng trên làm phiền đã khiếu nại, kết quả là chủ nhà tầng trên cầm dao xuống đâm người.

Tống La lo lắng nói: "Đại sư, cậu có thể giúp tôi không? Mỗi ngày tôi đi làm về đều rất mệt, về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon thôi, nhưng tầng trên mỗi tối đều đập ghế và ném bi, tôi không ngủ được cả đêm, ngày hôm sau đi làm lúc nào cũng buồn ngủ, sắp ảnh hưởng đến công việc của tôi rồi. Tôi sợ một ngày nào đó bị sếp phát hiện, rồi bị đuổi việc, lúc đó tôi chắc chắn sẽ phát điên mất."

Giọng cô nghe đầy mệt mỏi, vẻ mặt cũng tiều tụy, quả thật có thể thấy tinh thần của cô không được tốt.

Có lẽ hai tháng qua cô không nghỉ ngơi tử tế, áp lực tinh thần lớn nên mới ra nông nỗi này.

Quý Mộc Miên nhẹ giọng nói: "Đừng lo, tôi sẽ giúp cô."

Giọng của cậu nhẹ nhàng, mang lại cảm giác bình yên, Tống La vô thức cảm thấy an tâm hơn, dần dần thả lỏng người.

Quý Mộc Miên nói: "Bây giờ cô đang ở nhà đúng không?"

Tống La gật đầu: "Tôi bị tiếng ồn tra tấn suốt hai tháng, không ngủ được ngon giấc, chịu không nổi nên đã xin nghỉ phép năm, ban ngày ở nhà ngủ bù."

Cô đã ngủ hai ngày liền, nhưng tinh thần vẫn chưa hồi phục.

Quý Mộc Miên nói: "Bây giờ cô gọi quản lý lên tầng trên kiểm tra đi."

Tống La ngạc nhiên: "Bây giờ? Nhưng ban ngày hình như không có ai trên đó... tôi không nghe thấy tiếng động gì cả."

Cô nghi ngờ rằng tầng trên mới có người thuê làm ca đêm, nếu không thì không thể ban ngày không có động tĩnh, mà tối lại ồn ào như vậy.

Giọng Quý Mộc Miên vẫn êm dịu: "Ừ, ngay bây giờ."

Hai tháng này Tống La đều bị tiếng ồn hành hạ, chỉ cần có thời gian rảnh là ngủ, chẳng còn thời gian để lướt điện thoại, cho nên thật ra cô chưa từng xem livestream của Quý Mộc Miên. Nhưng cô đã nghe đến tên của cậu, vì công ty của cô có rất nhiều cô gái mê thần tượng. Hồi trước khi đỉnh lưu Đàm Minh Chu bị phát hiện giết người, hay đỉnh lưu dự bị Tiêu Kinh Tễ dính vào ma túy, đều là do Quý Mộc Miên vạch trần, mấy cô gái trong văn phòng đều bàn tán về vị đại sư này, nên cô cũng biết là Quý đại sư rất giỏi.

Hôm nay ngủ dậy, cô bỗng nảy ra ý tưởng thử tìm đại sư xem bói, cô tìm thấy phòng livestream của cậu trên ứng dụng Khoái Âm, rồi bốc đồng tặng quà 2.000 tệ.

Nghe theo chỉ dẫn của Quý Mộc Miên, dù không hiểu tại sao nhưng nghĩ đến việc đại sư từng đoán chuẩn xác về các đỉnh lưu, cô không hỏi nhiều, đứng dậy rời khỏi sofa và đi ra ngoài: "Được, xin đại sư chờ chút, tôi đi tìm quản lý."

Quản lý khu nhà cô rất tốt, luôn có người túc trực và thái độ phục vụ rất thân thiện.

Nghe cô nói đang livestream và muốn lên tầng trên tìm người thuê nhà, nhân viên quản lý không hề ngăn cản, tổ trưởng sắp xếp hai nam nhân viên đi cùng cô.

"Cô Tống, tôi nghe nói tầng trên nhà cô không có ai ở cả." Khi ba người bước vào thang máy, một nam nhân viên nói với Tống La, "Lát nữa chúng ta gõ cửa, có lẽ sẽ không ai ra mở đâu."

Tống La hơi ngạc nhiên, hỏi: "Vậy các anh có liên hệ được với chủ nhà không?"

"Có chứ, nhưng chủ nhà đang ở xa, chắc chắn không về kịp." Nam nhân viên đáp.

Tống La bắt đầu khó xử, chỉ có thể nhìn về phía màn hình.

Quý Mộc Miên: "Cô bảo quản lý xin phép chủ nhà cho mở cửa kiểm tra bên trong."

Tống La ngẩn người, bỗng nhận ra điều gì đó: "Đại sư, đại sư chắc chắn rằng tiếng ồn là từ căn phòng trên lầu, chứ không phải từ phòng bên cạnh, đúng không?"

Quả là một cô gái nhạy bén.

Quý Mộc Miên gật đầu: "Vấn đề nằm ngay ở tầng trên, vì thế tôi mới bảo cô liên hệ với chủ nhà."

Tống La quay sang nhìn quản lý.

Quản lý có chút khó xử, e rằng chủ nhà sẽ không đồng ý.

Quý Mộc Miên: "Các anh nói với chủ nhà, người thuê nhà của họ đã chuyển đi từ lâu, nhưng trong phòng luôn có tiếng động kỳ lạ phát ra, có thể bên trong có thứ gì đó không sạch sẽ."

Tống La: ?

Quản lý: ?

Bình luận trên livestream cũng đơ cả ra.

[Trời ơi, chuyện gì thế này?]

[Lạnh sống lưng ghê, vậy là trên lầu có ma sao?]

[Á á á, sợ quá, tôi phải ôm ngay bạn trai bên cạnh.]

[Thật khó chịu, vừa sợ vừa phải nhìn đống "cẩu lương" này, hừm!]

Quản lý tỉnh lại, hốt hoảng gọi điện cho chủ nhà.

Lúc đầu chủ nhà không tin, nhưng khi nghe đến tên của Quý Mộc Miên, thì bỗng nhiên im lặng.

Sau đó chủ nhà phấn khích kêu lên: "Hóa ra là Quý đại sư! Đại sư đang livestream sao? Được, cho phép quản lý mở cửa đi! Tôi cũng muốn biết nhà mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thời gian này quản lý cứ gọi cho tôi nói nhà tôi có tiếng động, tôi cũng thắc mắc lắm, người thuê đã chuyển đi rồi, sao còn có tiếng động được? Nếu không phải tôi đang ở xa, chắc chắn tôi đã chạy về xem rồi."

Tống La: ?

Quản lý: ?

Bình luận: ...... Vậy hóa ra chủ nhà là fans của Quý đại sư?

Chủ nhà dường như đoán được sự tò mò của mọi người, giải thích: "Tôi là bạn cùng trường của Quý đại sư, tất nhiên là tôi biết cậu ấy rồi."

Thì ra là vậy.

Có lẽ ngoài đời không nhiều người biết đến Quý Mộc Miên, nhưng ở trường cậu vẫn rất nổi tiếng, dù gì cũng nhờ có nhóm bạn cùng phòng như Tiền Tiền giúp cậu quảng bá.

Chẳng mấy chốc, ba người gồm Tống La và hai nhân viên của khu chung cư đã đến tầng lầu.

Vì chủ nhà đã đồng ý, nhân viên lập tức lấy chìa khóa mở cửa.

Trước khi mở cửa, Quý Mộc Miên nhắc nhở: "Lát nữa mọi người đừng nhìn vào bên trong, nếu không sẽ bị dọa đấy."

Tống La và nhân viên đều đồng ý.

Nhưng vào khoảnh khắc cửa vừa mở, cả ba người vẫn không nhịn được mà nhìn vào.

Chỉ cần liếc qua, cả ba đều bị hoảng sợ.

"A——" Tống La hét lên, điện thoại rơi xuống đất.

Vừa lúc đó, camera trên điện thoại hướng thẳng vào căn phòng, người xem trực tiếp cũng nhìn thấy khung cảnh bên trong.

Trong phòng khách có hai cái bài vị đang đứng sừng sững, đối diện thẳng với cửa ra vào!

Dù không nhìn rõ chữ viết trên bài vị, nhưng khung cảnh kinh dị này cũng đủ khiến người ta rợn người.

Người xem trực tiếp sợ chết khiếp.

[Aaaa, tay chân tôi lạnh ngắt rồi.]

[Trời ơi, đây là định dọa chết ai đây!]

[Chủ nhà biết trong nhà mình có bài vị không vậy?]

Không biết đã bao lâu, Tống La và nhân viên khu chung cư mới dần dần tỉnh lại từ nỗi sợ hãi.

Tống La run rẩy cả tay chân, cố gắng lắm mới dám cúi xuống nhặt điện thoại lên, rồi rụt rè nhìn vào camera: "Quý đại sư, xin lỗi, tôi... tôi không nhịn được..."

Quý Mộc Miên thở dài nhẹ một tiếng, nói: "Mọi người không bị dọa chứ?"

Thật ra họ đã bị dọa tới rồi, nhưng Tống La nghĩ đến việc có nhiều người đang xem, nên cô cố gắng trấn tĩnh lại, giọng run rẩy hỏi: "Quý đại sư, rốt cuộc... chuyện này là thế nào?"

Quý Mộc Miên: "Chính là như mọi người thấy, trong căn nhà này có thờ bài vị, còn đặt cả hũ tro cốt."

"Cái gì?!" Tống La lại hét lên lần nữa.

Hai nhân viên nam của khu chung cư cũng gần như sợ ngất.

Người xem trực tiếp cũng run lẩy bẩy.

Nhưng có một điều mà mọi người không biết, đó là Quý Mộc Miên còn nghe thấy những âm thanh khác.

Trong phòng vang lên hai tiếng hét chói tai——

"Aaaa, cứu với, có người sống vào rồi! Người sống đã phát hiện ra chúng ta!"

"Câm miệng đi! Tại bà ngày nào cũng cãi nhau với tôi, làm ầm ĩ thế nên mới kéo người sống đến đây!"

"Ông lại muốn bị đánh chứ gì! Lúc còn sống tôi đã không sợ ông, giờ chết rồi tôi càng không sợ ông nữa, tu vi của tôi cao hơn ông, xem tôi không đánh ông rụng hết răng thì thôi!"

"Bà... cái mụ già này, tức chết tôi mà!"

"Ông chết rồi còn gì!"

"......"

Thế là trong phòng lại phát ra tiếng ầm ầm của một trận ẩu đả.

Quý Mộc Miên: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz