[ Edit ] Phần 12 -Tinh Tế : Nữ Vương Đồng Nát.
Chương 2386: Phải Sống
Tất cả các bộ tộc tập trung lại, cố gắng duy trì hoạt động của lớp năng lượng hộ thuẫn, trong khi thế giới bên ngoài lớp hộ thuẫn đang xảy ra những biến động long trời lở đất. Thông qua thiết bị giám sát từ xa, mọi người tận mắt chứng kiến vô số vùng đất cạn kiệt tài nguyên bị bóng tối bao phủ, nghiền nát, phá hủy, rồi hoàn toàn biến mất, không còn dấu vết. Tất cả sinh vật trên đó đều không có chút sức phản kháng, cùng nhau biến mất vĩnh viễn trong vũ trụ. Và đó chỉ là một phần hình ảnh truyền về từ thiết bị giám sát. Còn nhiều khu vực khác, thiết bị do các bộ tộc bố trí đã mất tín hiệu vì chính thiết bị cũng đã bị xóa sổ. Không thể thống kê có bao nhiêu không gian thuộc vị diện Thiên Thạch đã bị hợp nhất và nuốt chửng. Cũng không thể ước lượng đã có bao nhiêu sinh mạng bị tiêu diệt. Lúc này, Hồng Đại Thạch vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận. Nó không nên ra lệnh cho hơn 90% nhân lực của bộ tộc rút lui. Nếu sớm biết những vùng đất cạn kiệt năng lượng chính là vực sâu, là địa ngục… Nó tuyệt đối sẽ không làm vậy. Hơn nữa — Kế hoạch phá hủy hồ linh hồn cũng không đạt được hiệu quả như mong đợi, không thể thực hiện ý đồ che chắn cho đại quân rút lui. Thất bại rồi. Hoàn toàn thất bại. Tộc Hồng giờ chỉ còn chưa đến 100.000 người, liệu có còn là tộc Hồng nữa không? Trong lòng Hồng Đại Thạch đầy hoang mang. Cũng hoang mang như nó là các thủ lĩnh của tộc Hắc, tộc Bạch, tộc Nâu… tất cả đều chìm trong nỗi đau và hối hận sâu sắc. Tuy nhiên — Biến động bên ngoài không cho họ thời gian để điều chỉnh cảm xúc. Sự hợp nhất giữa hai vị diện vẫn đang tiếp diễn, và ngày càng mở rộng… Trên đỉnh tháp, Thịnh Thanh Nham vẫn đang phá vỡ trường năng lượng quanh hồ linh hồn. Vô số đạn hồn lực kết hợp với chương trình phá hủy hồ linh hồn cuối cùng cũng mở ra một khe hở trong trường năng lượng. Toàn bộ lớp hộ thuẫn bị chấn động mạnh. “Giữ vững lớp năng lượng hộ thuẫn.” Thịnh Thanh Nham nhìn về phía xa, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Những người đã rời đi, không nhất thiết đều sẽ chết. Chỉ cần hai vị diện phẳng chưa hoàn toàn hợp nhất, thì chắc chắn vẫn còn người sống sót. Muốn gặp lại họ, điều kiện tiên quyết là các người phải sống.” Hồng Đại Thạch toàn thân chấn động. Các thủ lĩnh bộ tộc khác cũng đồng loạt sững lại. Mọi người im lặng một lúc, rồinhanh chóng trấn tĩnh, lập tức điều động người thực hiện theo lời dặn. Sau đó, khe hở trong trường năng lượng ngày càng bị xé toạc. Tiếng rạn nứt vang lên không ngừng. Tộc Hồng và các bộ tộc khác cố thủ bên trong lớp hộ thuẫn, liên tục bổ sung năng lượng, tinh hạch, khoáng thạch… Họ cũng không rõ vì sao mình vẫn tiếp tục cố gắng, có lẽ chính là vì câu nói của Thịnh Thanh Nham. “Những người đã rời đi, không nhất thiết đều sẽ chết.” Phải sống. Chỉ có sống, mới có thể gặp lại họ. Chỉ có sống, mới biết được sự thật cuối cùng. … Chỉ trong khoảnh khắc, khí thế vốn suy sụp bỗng bùng lên mạnh mẽ. Thịnh Thanh Nham vẫn chăm chú nhìn vào khe hở, không ngừng tăng cường sức tấn công. Câu nói đó cũng là lời cậu tự nhắn nhủ với chính mình.Dù thế nào đi nữa, khi chưa tận mắt nhìn thấy thi thể của đồng đội, chưa chứng kiến cái chết của họ, cậu vẫn phải cố gắng tìm kiếm hy vọng cho chính mình.…Bên ngoài chiến hạm màu đen, sự hợp nhất đột ngột giữa vị diện Thiên Thạch và không gian ngoài giới đã khiến không gian xung quanh chiến hạm rung chuyển dữ dội. Ngũ Trưởng Lão, Hồng Diệu Thạch và những người khác đã nhiều lần đối mặt với tử vong. Mỗi lần tưởng chừng như cái chết đã cận kề, thì nguy hiểm lại lướt qua ngay trên đầu họ. Ngũ Trưởng Lão rất mệt, vô cùng mệt. Nó rất muốn đi lại, chạy nhảy để giải tỏa nỗi sợ trong lòng, nhưng không dám di chuyển lung tung. Nó luôn ghi nhớ lời căn dặn của ngài Long Ngạo Thiên, kiên định giữ vững vị trí, duy trì trận pháp không bị phá vỡ. Ngũ Trưởng Lão cũng nghiêm khắc yêu cầu mọi người không được di chuyển tùy tiện. Đến lúc này, tất cả đều đã hiểu ra: trận pháp do ngài Long Ngạo Thiên đích thân sắp xếp là một trận pháp kỳ diệu và cực kỳ mạnh mẽ. Mỗi người đều là mắt trận, mỗi người cũng là một trận pháp nhỏ. Vững vàng như núi, bất kể gặp bao nhiêu phong ba hay nguy hiểm, chỉ cần trận pháp không bị phá hủy, thì sự an toàn của họ vẫn tạm thời được đảm bảo. Chỉ là, khi thấy nguy cơ ngày càng nghiêm trọng, linh cảm bất an trong lòng Ngũ Trưởng Lão cũng ngày càng mãnh liệt. Không hiểu sao, nó luôn cảm thấy đại họa sắp xảy ra. Hơn một trăm người trong nhóm của họ đang tạo thành trận pháp ngay phía trên chiến hạm màu đen. Bất kỳ động thái nào của chiến hạm đều có thể gây ra mối đe dọa và cảm giác nguy hiểm cực lớn cho họ. Cả thế giới đang rung chuyển, và họ không phải chưa từng trải qua. Thậm chí có thể nói, từng giây từng phút, họ đều đang sống trong sự rung chuyển của thế giới. Thế nhưng — Lần rung chuyển này quá mạnh mẽ, khiến Ngũ Trưởng Lão cảm thấy nguy cơ lần này thật sự nghiêm trọng. Nó luôn cảm thấy lần này, cả thế giới sẽ không ổn nữa. Nguy cơ ấy không chỉ đến từ chiến hạm bên dưới, mà là từ sự biến đổi giữa hai vị diện … Rốt cuộc là thứ gì đang thúc đẩy sự hợp nhất giữa hai vị diện xa cách như vậy? Là Người mang mệnh tuyến sao? Là do họ gây ra sao? …Ngũ Trưởng Lão không thể hiểu nổi, cũng không còn thời gian để suy nghĩ. Ở vị trí trung tâm của cơn bão, họ phải dốc toàn lực để giữ cho trận pháp không bị phá vỡ. “Ngũ Trưởng Lão… thức ăn của chúng ta sắp cạn rồi.” Hồng Diệu Thạch cau mày, ban đầu không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng. “Hết rồi sao?” Ngũ Trưởng Lão nhíu mày: “Sao lại nhanh như vậy?” Hồng Diệu Thạch bình tĩnh đáp: “Lượng dự trữ ban đầu đủ dùng trong khoảng ba năm, nhưng…” Nó im lặng một lúc, rồi mở nút không gian chứa thực phẩm: “Trưởng Lão, ngài xem…” Đồng tử của Ngũ Trưởng Lão co lại. Chỉ thấy nút không gian trong tay Hồng Diệu Thạch đã xuất hiện vài vết nứt. Những vết nứt này rõ ràng là do không gian bị rung chuyển quá mạnh, dẫn đến sụp đổ. Nói cách khác, nút không gian đã hỏng. Toàn bộ thực phẩm bên trong, mất đi chức năng bảo quản, lại bị môi trường khắc nghiệt bên ngoài thúc đẩy quá trình hư hỏng. Điều này khiến toàn bộ lương thực dự trữ của các chiến binh tộc Hồng gần như mất sạch. Ngũ Trưởng Lão hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu người bị nứt nút không gian?” “Phát hiện tổng cộng 78 người. Những người còn lại cũng có nút không gian bị hư hại ở mức độ khác nhau.” Hồng Diệu Thạch trả lời, vẻ mặt nghiêm trọng: “Không chỉ thực phẩm tươi, mà cả những loại thực phẩm có thể bảo quản lâu cũng đang hư hỏng rất nhanh.” Nghe vậy, Ngũ Trưởng Lão khẽ nhắm mắt. Sau đó —Nó mở mắt, thở dài: “Tôi hiểu rồi. Ra lệnh cho tất cả mọi người, tranh thủ lúc thực phẩm chưa hỏng, ăn được bao nhiêu thì ăn.” Hồng Diệu Thạch: “Rõ.” Những người khác cũng nghe thấy. Tất cả bắt đầu lấy thực phẩm ra, nhanh chóng nhét vào miệng, ăn càng nhiều càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz