Edit P2 Nuong Nuong Nang Khong Muon Cung Dau Duong A Hai
Khương Mạn từ chối tất cả thiệp mời được gửi đến, những phi tần này không còn cách nào khác, chỉ có thể quay sang bên Vĩnh An đế tìm cơ hội.Vì vậy, Càn Ninh Cung mấy ngày này không phải hôm nay có người tặng điểm tâm thì là ngày mai có người tặng hà bao.Tuy những người này đều đã bị Triệu Toàn Phúc chặn lại đuổi về hết, nhưng Vĩnh An đế vẫn cảm thấy phiền phức. Vì để bọn họ sớm ngày dập tắt hy vọng, Vĩnh An đế quyết định phải mau chóng chọn ra thư đồng cho Nhị Hoàng tử.Đối với vị trí thư đồng của Nhị Hoàng tử, kỳ thật trong lòng Vĩnh An đế cũng đã có dự định từ trước, trừ Nghiêm Nặc ra, Vĩnh An đế còn chọn cháu của Cao Hiền phi, cháu trai nhỏ nhà Xương Bình Hầu, cháu trai thứ hai của nhà Túc Quốc công, cùng vài con cháu những gia đình đại thần mà hắn hiểu rõ.Ngoài Nghiêm Nặc, Vĩnh An đế chọn thêm tám người nữa phù hợp với vị trí thư đồng của Nhị Hoàng tử, về phần cuối cùng sẽ chọn ai thì phải xem ý của Nhị Hoàng tử và Khương Mạn.Vĩnh An đế liệt kê một danh sách, buổi tối tới Vân Hoa Cung cho Khương Mạn xem, hỏi Khương Mạn: "Ái phi thấy chọn ai thì tốt?"Khương Mạn cẩn thận xem xét danh sách này một lần, sau đó ngẩng đầu lên nói với Vĩnh An đế: "Những người Hoàng thượng liệt kê ra hầu như đều là con cháu thế gia cả, cho dù cuối cùng ai trở thành thư đồng của Giác nhi thần thiếp đều rất yên tâm, hay là để Giác nhi tự mình chọn đi."Vĩnh An đế nghe vậy, suy nghĩ, gật đầu nói: "Cũng được."Nếu Vĩnh An đế đã quyết sẽ nhanh chóng chọn ra một thư đồng cho Nhị Hoàng tử thì sẽ không kéo dài. Sáng sớm hôm sau, những đứa trẻ trong danh sách đều được triệu tập tới Càn Ninh Cung, tuy Nghiêm Nặc cũng coi như được điều động nội bộ, nhưng Vĩnh An đế vẫn truyền khẩu dụ bảo Nghiêm Văn Hoa dẫn Nghiêm Nặc tiếc cung.Trong tám đứa nhỏ, Nghiêm Nặc bốn tuổi là nhỏ nhất, lớn nhất chính là cháu trai thứ hai nhà Túc Quốc công năm nay tám tuổi, còn lại cơ bản đều tầm năm sáu tuổi.Một nhóm trẻ con gặp nhau bên ngoài Càn Ninh Cung, trừ cháu trai nhà Túc Quốc công khá lớn, hiểu được ý nghĩa của lần gặp mặt này, cho nên ánh mắt nhìn những đứa trẻ còn lại mang theo vài tia địch ý và đề phòng, còn lại khi thấy nhiều người cùng tuổi mình như vậy đều nhịn không được mà tò mò đánh giá mọi người xung quanh.Tính cách cháu trai của Cao Hiền phi khá hoạt bát, nhóc đi bên cạnh phụ thân của Cao Hiền phi, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại rồi dừng trên người Nghiêm Nặc bên cạnh Nghiêm Văn Hoa, thấy Nghiêm Nặc nhìn qua, nhóc cười tươi để lộ hàm răng nhỏ nhắn.Nghiêm Nặc yên lặng dời mắt đi, cảm thấy tên này có hơi ngốc.Đám nhỏ đứng đợi bên ngoài một lát thì Triệu Toàn Phúc đi ra dẫn người vào.Trước đó bọn trẻ này đã bị người trong nhà nhắc đi nhắc lại rằng nhìn thấy Vĩnh An đế phải làm thế nào, vì vậy quá trình hành lễ không ai xảy ra sai lầm gì.Chỉ là sau khi được Vĩnh An đế cho miễn lễ, bọn họ đều không giấu nổi ánh mắt tò mò nhìn về phía Nhị Hoàng tử đang được Vĩnh An đế ôm trên đùi.Nhị Hoàng tử nhìn thấy Nghiêm Nặc trong nhóm người thì ánh mắt sáng rực lên, ngẩng đầu nhìn Vĩnh An đế một cái, Vĩnh An đế cười nhẹ nhàng vuốt tóc nhóc, nói: "Đi đi, dẫn bọn họ đến Ngự Hoa Viên chơi đi.""Đa tạ phụ hoàng." Nhị Hoàng tử cười cảm tạ Vĩnh An đế xong, sau đó nhảy xuống khỏi đùi Vĩnh An đế, chạy tới nắm tay Nghiêm nặc, cũng gật đầu chào hỏi các bạn nhỏ khác, nói: "Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi chơi."Bọn nhóc đều nhìn về phía người lớn nhà mình, thấy bọn họ không có ý tứ ngăn cản, liền đi theo Nhị Hoàng tử ra ngoài.Nhị Hoàng tử vừa kéo tay Nghiêm Nặc ra ngoài, vừa nhỏ giọng nói với Nghiêm Nặc: "Biểu ca, sao đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa tới thăm Giác nhi thế, Giác nhi nhớ biểu ca lắm, biểu ca có nhớ Giác nhi không?"Nghiêm Nặc hơi mím môi, gật đầu.Nhị Hoàng tử thấy Nghiêm Nặc gật đầu, nở nụ cười: "Ta biết chắc chắn biểu ca sẽ nhớ ta mà. Trước đó không tới thăm ta chắc chắn là bởi ta ở trong cung nên không tiện, nhưng cũng không sao hết, chờ biểu ca thành thư đồng của ta thì chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày rồi."Nhị tôn tử nhà Túc Quốc công bởi vóc dáng cao lớn hơn mà nghe được lời này của Nhị Hoàng tử, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Nặc lại thêm một phần địch ý.Nhị Hoàng tử và Nghiêm Nặc không chú ý tới, nhưng đại cung nữ Đậu Khấu của Nhị Hoàng tử lại thấy được tất cả, nàng không khỏi nhíu mày, trong lòng dâng thêm vài phần phòng bị đối với đứa trẻ này.Cả nhóm đi tới Ngự Hoa Viên, mới đầu còn chưa quen nhau nên vẫn chưa thoải mái, nhưng với tính cách nhiệt tình của Nhị Hoàng tử, còn có cháu trai của Cao Hiền phi rất hoạt bát, mọi người rất nhanh đã quen thuộc hơn, chơi đùa thoải mái với nhau.Đậu Khấu đứng bên cạnh Nhị Hoàng tử đợi lệnh không chỉ quan sát mỗi Nhị Hoàng tử mà còn nhìn cả các đứa trẻ khác. Lúc ấy bởi vì để ý ánh mắt của cháu trai nhà Túc Quốc công nhìn Nghiêm Nặc, cho nên bây giờ thấy hai đứa trẻ đều đang đứng bên hồ, nàng vội nhắc Hoa Chi chăm sóc tốt cho Nhị Hoàng tử rồi tự mình đi qua đó.Đậu Khấu đi theo vừa đúng lúc, lúc nàng đến nơi nhị tôn tử nhà Túc Quốc công đang giơ tay chuẩn bị đẩy Nghiêm Nặc xuống hồ."Dừng tay lại, ngươi đang làm gì đấy?" Đậu Khấu quát to, giữ tay cháu trai Túc Quốc công lại.Nghiêm Nặc đang muốn tìm một chỗ trốn bên cạnh hồ xoay người lại nhìn về phía Đậu Khấu, gật đầu gọi "Đậu Khấu tỷ tỷ." Sau đó lại nhìn về phía nhị tôn tử của Túc Quốc công, hơi nhíu mày lại, hỏi Đậu Khấu: "Hắn vừa định đẩy ta sao?"Đậu Khấu không ngờ Nghiêm Nặc lại thông minh đến thế, nàng gật gật đầu, nói: "Ta thấy chính là như vậy."Lúc này cháu trai của Túc Quốc công đã hoàn hồn lại sau cơn kinh hách, hắn lắc đầu bắt lấy tay Đậu Khấu, lớn tiếng phản bác: "Ngươi nói bậy, ngươi đổ oan cho ta, ta chỉ là thấy hắn đứng đó nên muốn tới vỗ vai một cái thôi."Vừa hay lúc này đám Nhị Hoàng tử cũng lại đây, nhị tôn tử Túc Quốc công nói với Nhị Hoàng tử: "Nhị Hoàng tử, người phải tin ta, ta thật sự không định đẩy Nghiêm tiểu công tử, ta chỉ là thấy hắn đứng ở đó, muốn chụp vai dọa hắn một cái mà thôi."Nhị Hoàng tử nhìn Nghiêm Nặc, lại nhìn Đậu Khấu, nhóc nhíu mày hỏi Đậu Khấu: "Ngươi thấy hắn đẩy biểu ca sao?"Đậu Khấu lắc đầu, "Lúc nô tỳ tới thì vừa vặn lúc hắn đưa tay ra."Thật ra cũng có thể giống như lời nhị tôn tử Túc Quốc công nói, hắn chỉ muốn vỗ vai Nghiêm Nặc mà thôi. Nhưng mặc kệ sự thật là gì, Đậu Khấu không bắt được tại trận, chỉ cần nhị tôn tử Túc Quốc công không chịu thừa nhận thì bọn họ cũng không thể cứ khăng khăng rằng hắn muốn đẩy Nghiêm Nặc.Nhị Hoàng tử suy nghĩ cẩn thận, sau đó nói với Đậu Khấu: "Đậu Khấu, thả hắn ra đi."Đậu Khấu trừng mắt cảnh cáo cháu trai Túc Quốc công một cái, sau đó mới thả người ra theo lời Nhị Hoàng tử.Nghiêm Nặc hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý này nên cũng không truy cứu thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz