Edit On Ky Huyen Di Dien
Ánh mặt trời ở đây xán lạn y như trong tưởng tượng của Lâm Uyên hôm qua, anh được nắng sớm đánh thức.Được rồi, còn phải thêm cả đồng hồ sinh học cứng đầu của anh nữa, sáu rưỡi anh đã tỉnh rồi.Ra ban công ưỡn lưng một cái, làm động tác kéo duỗi đơn giản, anh thoáng cảm nhận độ ấm bên ngoài một lát, vệ sinh cơ bản xong anh lại ra ngoài như thường lệ.Khi ở thị trấn Sơn Hải anh đã có thói quen chạy bộ buổi sáng rồi, không nhất định phải chọn cùng một tuyến đường, hầu như mỗi ngày anh đều đi một con đường khác, vừa là chạy bộ vừa là tuần tra, đây cũng là một trong những thói quen cứng đầu trong người anh. Nhưng đến thành phố Ửu Kim, anh chưa quen hẳn đường xung quanh, nên khả năng là tạm thời không chạy buổi sáng được rồi, Lâm Uyên quyết định đi dạo.Điều tra địa hình một chút, tìm hiểu về phân bố dân cư ở phụ cận một chút, sau đó tiện thể ăn sáng.Nhất định phải ăn sáng, còn phải ăn ngon ← Là một thói quen khác của Lâm Uyên.Đi dọc theo con đường nhỏ trước nhà, Lâm Uyên lượn quanh một vòng lớn. Thời gian trôi qua, thành phố cũng dần dần thức dậy.Thành phố lớn đúng là vô cùng kì diệu —— Khi trở về, trong lòng Lâm Uyên đã có thêm một tầng hiểu biết về thành phố Ửu Kim.Lúc này anh đang đứng ở một giao lộ, một bên giao lộ dẫn đến khu chung cư cổ kính anh ở, bên còn lại dẫn đến các tòa chung cư cao tầng tạo thành khu mới; một bên là các ngôi nhà không quá bốn tầng, bên còn lại là các tòa siêu cao tầng chọc thủng trời trong không trung.Cảm giác này... rất kì diệu.Dù sao ngay từ đầu khi đến thành phố Ửu Kim anh đã ở nhà Thâm Bạch, ở đó toàn là nhà cao tầng, ấn tượng đầu tiên của Lâm Uyên với thành phố Ửu Kim cũng là như vậy, mà bây giờ nhìn thấy khung cảnh trước mắt...Anh cảm thấy hơi kỳ diệu.Bảy rưỡi, anh về nhà đúng giờ.Tầng một rất im ắng, hiển nhiên chủ nhân tầng trệt còn chưa rời giường, Lâm Uyên cũng không gọi đối phương mà đặt một phần bữa sáng trên quầy bar ở tầng một.Anh tiếp tục lên tầng, lại vừa lúc đụng phải Diệp Khai đã đánh răng rửa mặt xong, nai nịt gọn gàng chờ đi làm.Tây trang giày da, tóc được chải chuốt cẩn thận, bây giờ Diệp Khai nhìn càng giống "tinh anh" rồi.Không có vẻ gì như say rượu, nhìn thấy Lâm Uyên, hắn mỉm cười chào anh:"Chào buổi sáng, đây là cậu... ra ngoài à? ""Chào buổi sáng." Lâm Uyên gật đầu rồi lập tức đưa một túi đồ ăn sáng cho Diệp Khai: "Tôi ra ngoài ăn sáng, cũng mang một phần về cho các cậu."Nụ cười tiếp đó của Diệp Khai trông thật hơn rất nhiều, nhận lấy túi bữa sáng. Khi nhìn thấy đồ ăn trong túi, đôi mắt đan phượng* sau cặp kính gọng vàng mở to, hắn vui vẻ nói: "Uầy! Đây không phải sữa đậu nành và bánh phô mai của quán ăn sáng vô cùng nổi tiếng kia à? Không những mỗi ngày đều có siêu nhiều người xếp hàng lại còn số lượng có hạn. Quán đó nổi tiếng lắm, còn lên nhật báo Ửu Kim rồi cơ! Mỗi tội vì quá nổi, người xếp hàng quá nhiều, tôi dọn đến đây nhiều năm thế rồi vẫn chưa ăn được lần nào..."*Kiểu này đây.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz