Edit On Going So Tay Thuc Tap Cua Than Linh
Chương 14: Thân phận ẩn của Nguyễn Châu
"Đội trưởng Lâm, tên nhân viên cửa hàng kia không có vấn đề gì chứ?" Điền Bân nhắm mắt đi theo sau Lâm Lẫm, sợ mình phạm phải sai lầm nào đó."Ừm." Lâm Lẫm thản nhiên nói.Thấy đối phương không có ý muốn thảo luận thân phận của người kia, Điền Bân yên lặng câm miệng, cùng lúc đó lại hơi thở phào, nếu người bình thường cũng có thể sống sót ở chỗ này, vậy thì một nhân viên trị an như mình, không lý nào lại bỏ mạng tại đây!Lòng chợt nhẹ nhõm, bước chân của Điền Bân cũng nhanh hơn."Tách!" Ánh đèn bật lên, ánh sáng chói mắt khiến mắt ông ta rớm nước mắt.Diện tích kho hàng rất lớn, bị rất nhiều kệ để hàng chiếm đầy, giống như thư viện vậy, từng kệ từng kệ, bên trên đặt rất nhiều thùng giấy.Bên trên thùng giấy chất không ít đồ đạc lung tung, một số băng dính văn phòng, đồ dùng hàng ngày các kiểu, nhìn qua dính không ít bụi.Điền Bân nắn nắn thùng giấy bên cạnh, vừa cứng vừa thô, tựa như vỏ cây.Ngoại trừ cảm giác, thì nơi này gần như chẳng liên quan gì đến dị thường.Ở góc Kho hàng có một cái vỏ thùng lớn, lớn cỡ kích thước có thể chứa một người trưởng thành, miệng thùng đen nhánh mở to, giống như một cái động đen.Điền Bân không nhúc nhích, cái loại đồ vật vừa nhìn đã biết là có vấn đề này tốt nhất vẫn không nên lại gần, cũng không nên kích thích đến nó.Hắn đang muốn hỏi Lâm Lẫm làm sao bây giờ.Quay đầu lại đã thấy Lâm Lẫm tiến lên một bước, tùy tiện cầm đồ hộp trên kệ, cánh tay xoay tròn, dùng sức ném vào trong.Điền Bân:...Quả nhiên, thế giới của đại lão không giống người thường.Điều kỳ lạ là, sau khi đồ hộp ném vào trong, lại giống như đi vào một không gian khác, không có chút tiếng động nào.Vài giây sau, thùng giấy phát ra âm thanh "Ục ục", giống như không thể tiêu hóa được, run rẩy như gợn sóng, sau đó ——"Ọe ——"Thùng giấy bùng nổ phát ra âm thanh chấn động, cái đồ hộp ban đầu được ném vào lại bị ném trở ra, lăn lộc cộc trên đất.Tựa như đã mở ra cái chốt nào đó.Tiếng ục ục lớn hơn nữa vang lên.Chân trái Lâm Lẫm hơi giẫm một cái, lập tức nhảy ra xa, nhảy lên cái bàn gần đó, bước chân Điền Bân lại chậm hơn một chút, không kịp né tránh.Mùi thối ngút trời ập vào mặt."Ào ào ——"Trong thùng phun ra vô số rác rưởi, có tứ chi của nhân loại còn chưa tiêu hóa hoàn toàn, có từng nhúm tóc đen, quần áo bị ăn mòn một nửa, trang sức, còn có cả đống lớn bao bì đóng gói, đồ ăn vặt các thứ.Mặt Điền Bân tái cả đi.Cái thùng vẫn còn đang phun, chất bài tiết màu xanh lục nửa rắn phụ kín nửa cái kho hàng.Ống quần và giày của Điền Bân đều đã ướt đẫm, ai oán nhìn về phía Lâm Lẫm ở phía xa, anh đứng ở nơi cao, vẻ mặt lạnh nhạt, mấy thứ dơ bẩn kia ngay cả ống quần của anh cũng không dính vào được.Hai tay Lâm Lẫm đút vào túi, nhìn mặt đất: "Chậc, toàn mấy thứ không còn dùng được."Điền Bân:...Lời này hẳn phải là ông ta nói mới phải chứ?Ông ta im lặng nhìn về phía đầu sỏ gây tội, chỉ thấy cái thùng vốn có thể chứa cả người trưởng thành giờ đây đã co lại thành một nhúm, chỉ lớn cỡ hũ tro cốt, đang run bần bật, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi muốn soi dạ dày, tôi muốn soi dạ dày, tôi phải đi soi dạ dày..."Điền Bân:???Có phải ông ta nghe nhầm rồi không, chấp niệm của dị thường nhà ai lại là đi soi dạ dày chứ?!Lâm Lẫm bước lên mấy cái thùng khác để đi tới, đôi chân dài nhấc lên, cho nó một đạp: "Không thành vấn đề, tiễn mày đi một đoạn."Điền Bân:???Cậu đúng là người tốt!Thùng giấy bay ra ngoài, đập lên trên tường, phát ra tiếng thét chói tai như chuột kêu, rồi sau đó sụp đổ mà khóc lớn: "Tôi không làm nữa! Tôi không làm nữa!"Thứ này rõ ràng là bị thứ gì đó kích thích đến phát điên, là dị thường khác, hay là người nào?Tiếng thét chói tai kịch liệt của Quản lý kho hàng đánh thức kho hàng ngủ say, mấy thứ trên kệ để hàng xung quanh đều sột soạt cử động.Cái thùng giấy gần Điền Bân nhất vươn một đôi tay khô quắt ra, sau đó lại là một cái đầu người khô quắt.Dù sao cũng là nhân viên trị an, động tác của Điền Bân rất nhanh, lập tức nổ súng bắn nát đầu quái vật.Nhưng mấy cái thùng giấy phía sau lại truyền đến âm thanh, đầu người ngoi ra cũng nhiều hơn, thân thùng mọc ra tứ chi khô quắt.Tà ác quỷ dị, tổ hợp trái với quy luật tự nhiên, người bình thường nhìn thấy đều sẽ rớt SAN, rơi vào ảo giác.Lâm Lẫm phất tay, chi chít bóng đen hình thoi xuyên qua mấy cái thùng giấy, lần lượt ngã xuống.Nhưng càng nhiều quái nhỏ xông ra từ các góc.Thật phiền thức.Lâm Lẫm nâng cánh tay lên, chiếc nhẫn trên ngón trỏ bay lên, vòng sáng màu đen đột nhiên phóng đại, tựa như mở ra một mặt gương."Quý khách, đây không phải nơi ngài nên đến..."Trong một cái thùng lớn nào đó, Lý Quyên bò ra, đôi môi đỏ chóe. Cô ta móc ra một con dao nhọn từ trong cái tạp dề nhân viên của mình, nhắm thẳng vào Điền Bân.Lý Quyên đã chết một tháng, bây giờ lại đang nói chuyện với ông ta, tuy Điền Bân tâm lý vững, nhưng cũng nổi một mảng da gà: "Anh trai! Chạy nhanh! Nếu không lát nữa tôi cũng vào trong hộp đấy!"Vừa dứt lời, một trận gió nổi lên từ sau lưng, phía sau có người ôm lấy ông ta.Bay lên trên, như một tờ giấy, nhưng sức lại rất lớn, Điền Bân vốn không thể nào thoát được.Ông ta ra sức quay đầu, thấy thứ đang cuốn lấy mình là một tấm bảng hình người, bên trên còn viết thông báo tuyển dụng.Trên bảng còn có một cái bảng tên, bên trên viết: Trưởng phòng nhân sự, Lý Ngũ.Vị trưởng phòng nhân sự tóc xịt keo mỉm cười xán lạn.Điền Bân lập tức cảm thấy không ổn, điên cuồng giãy giụa, đồng thời, cái gương mặt khủng bố của Lý Quyên đang đến gần.—— Ông ta thậm chí còn có thể nhìn thấy phấn trên mũi đối phương."Uỳnh ——"Tấm gương trôi nổi phát ra ánh đen như mực, tựa như một góc của vực sâu lộ ra, bóng tối nhanh chóng lan ra, đột nhiên nổ tung!Từng tia sáng hình thoi dài hệt như mũi tên rời cung, lại như những mũi nhọn bắn ra từ mặt trời đen, mang theo sức mạnh hủy diệt, che trời lấp đất, đâm thủng tất cả mọi thứ xung quanh.Không khí bị xé rách, tiếng rít bén nhọn, vách tường vì xung kích mà nứt toạc trong chớp mắt, đá vụn văng khắp nơi."Ầm!"Điền Bân không nghe thấy âm thanh xung quanh, nhưng có thể cảm nhận được dị thường đang trói buộc mình đã không còn.Một mảng khói bụi cuộn quét, đá vụn cắt qua làn da ông ta, để lại từng vết máu rất nhỏ.Điền Bân không mở mắt ra được, chỉ có thể chờ đến khi mọi thứ lắng đi.Khoảng chừng hai ba phút sau, Điền Bân mới thấy rõ bốn phía.Cách chân ông ta khoảng chừng bảy tám cm, một cái hố lớn với đường kính 4-5 mét nối thẳng xuống lầu một, lõi thép lộ ra bên ngoài, dưới bê tông, kệ để hàng của cửa hàng tiện lợi đổ ngã đầy đất.Cái bức tường đối diện đường chính bể cả một mảng to, sụp hơn nửa, còn một khối đá còn chưa rớt xuống. Xuyên qua cái lỗ trên tường, còn có thể nhìn thấy xe cộ trên đường đi chạy tới lui.Lâm Lẫm đứng bên cạnh miệng lỗ nhìn ra, bỏ một viên nhỏ màu trắng vào miệng: "Công trình bã đậu."Điền Bân co quắp ngồi dưới đất, nghe vậy thì khóe miệng giật giật, nhìn đống hỗn độn đầy đất, cuối cùng cũng hiểu ra câu nói "Tôi không tới để điều tra vụ án" với Nguyễn Châu kia rốt cuộc là có ý gì.Cậu ta tới không phải để điều tra, cậu ta tới là để nổ cả cái ổ dị thường này!-----------------Không lâu sau khi hai người lên lầu, Nguyễn Châu gõ chữ hỏi "Sếp": 【Mi chuẩn bị thân phận gì cho ta?】【Ngài là đứa trẻ lớn lên từ gia đình đơn thân ở thủ đô, tính cách rất quái dị, không có mối quan hệ xã hội gì, nhân viên trị an chỉ có thể tra được những thứ này.】Nguyễn Châu thở phào, thân phận bình thường, thích hợp với một người làm công ăn lương bình thường như cậu.【Nhưng mà! Thân phận của người bình thường sao có thể xứng với sự tôn quý của ngài được chứ?! Toàn bộ thế giới đều không có tồn tại nào có thể so được với ngài! Ngay cả tôn danh của ngài bọn họ cũng không xứng để biết!】Mắt thấy "Sếp" đang nổi điên, Nguyễn Châu hít sâu một hơi.【Vậy nên, thân phận bí mật của ngài là... Vương tử thần bí của quốc gia!】Nguyễn Châu:???Cái gì? Mày nói lại lần nữa xem?"Sếp" dõng dạc hùng hồn: 【Công chúa mang thai ngoài ý muốn tại Viêm Quốc, lừa gạt mọi người sinh ra vương tử, hai người vẫn luôn sinh sống tại Viêm Quốc, cho đến khi bà ấy qua đời vào mấy năm về trước. Do truyền thống của đất nước, vậy nên gần như chưa ai từng gặp bọn họ.】【Tiểu nhân biết ngài không muốn khoác lác, bậy nên, chỉ chọn một đất nước nhỏ hèn mọn thôi. Đương nhiên, nếu ngài cảm thấy thân phận này quá thấp kém, tiểu nhân cũng có thể tìm một cái khác hiển hách hơn cho ngài ——】Đầu ngón tay Nguyễn Châu run rẩy: 【Không cần!】Cậu tưởng "Sếp" sẽ làm một cái thân phận tạm thời trong hệ thống thân phận công dân để đối phó kiểm tra thôi, ai ngờ đối phương lại trực tiếp thả một phát đạn hạt nhân.Một đứa con của công chúa một nước ở nước ngoài? Cái kiểu truyện mang thai chạy trốn BE tuyệt thế gì đây.Nguyễn Châu cười không nổi, bởi vì cậu chính là cái thai kia. Cái giả thuyết này có chút kỳ dị, cậu cần yên lặng một chút.Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Châu cảm thấy con trí tuệ nhân tạo này đang lừa cậu.Người làm công ăn lương bình thường thuộc gia đình đơn thân có lẽ là thật, còn mấy cái vương tử công chúa gì đó, chắc là do xem phim truyền hình nhiều nên hệ thống xảy ra bug rồi.Cũng may dù thế nào đi nữa, đã xử lý được việc kiểm tra, còn về mấy cái giả thiết thân phận được thêm vào, Nguyễn Châu chọn lọc bỏ.Sắp xếp lại quầy thu ngân, lầu hai đột nhiên truyền đến tiếng pháo.Không, không đúng, Nguyễn Châu nhận ra, đó là tiếng súng!Cậu lập tức đứng dậy, cầm lấy điện thoại rồi chạy ngay ra ngoài.Vừa rời khỏi không được bao lâu, lầu hai đã nổ mạnh.Nổ mạnh!Trần nhà nổ ra một cái động, tường cũng sụp một nửa.Nguyễn Châu trố mắt đứng nhìn.Nơi ở nổ rồi, vậy sau này cậu ở đâu đây?Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz