Chương 17: Vịt cầu gì được đó
Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Bạch Việt bảo Bội Nhi bước lên trước một chút:- Bá mẫu, đến lượt ngài chọn ạ.Còn hai con vịt béo, Giản phu nhân hơi căng thẳng nhưng vẫn quan sát rồi chọn một con.Tới con cuối, Giản lão gia không còn gì để chọn vì có chọn kiểu gì thì cũng là nó.Giản phu nhân sốt ruột lật tấm thẻ bên hông vịt lên xem, sau đó mặt bà tươi rói.Bên trên thẻ có một hàng chữ nhỏ: Trẻ trung xinh đẹp nhé.Phụ nữ thời đại này thường sinh con sớm, tuy Giản phu nhân chưa đến 40 và chịu khó chăm sóc bản thân nên trông vẫn còn xuân nhưng dầu gì cũng có tuổi rồi, sao lại không mong mình mãi mãi trẻ trung xinh đẹp được.Bạch Việt cười nói: - Bá mẫu cầu gì được đó ạ.Giản lão gia tử thấy hôm nay cầu gì sẽ được đó bèn lập tức lật tấm thẻ mình chọn lên.Trên thẻ viết: Khỏe mạnh sống lâu nhé.Với một ông cụ không thiếu cơm ăn áo mặc, có con đàn cháu đống thì đâu còn gì tốt hơn là khỏe mạnh sống lâu nữa?Giản lão gia tử cười tới độ muốn bay sạch nếp nhăn trên mặt.- Ôi chao, thế cũng quá...- Gia gia cầu gì được đó ạ.Bạch Việt cười tủm tỉm đề nghị:- Bá phụ xem của mình đi.Trên tấm thẻ con vịt Giản lão gia chọn ghi: Toàn phủ thuận lợi.Với tư cách là trụ cột gia đình, Giản lão gia trên có già, dưới có trẻ, nắm quyền to nhất mà cũng gánh trách nhiệm nặng nhất, làm gì cũng phải thận trọng nên chỉ mong cả nhà già trẻ lớn bé đều hòa thuận mạnh khỏe, sống suôn sẻ bình an.- Tốt, tốt lắm.Giãn lão gia thiếu điều muốn ôm luôn con vịt tuyết lạnh buốt vào lòng.- Bá phụ cầu gì được đó ạ.Miệng Bạch Việt lúc nào cũng ngọt như mía lùi.- Giản phủ nhất định sẽ thuận lợi bình an, không ngừng lớn mạnh.Dù mấy con vịt tuyết và câu chúc đính trên thân chúng đều rất đỗi bình thường nhưng để ai cũng chọn được lời chúc mình muốn thì lại phụ thuộc vào ý trời nên nhất thời cả Hà Hương Viên đều hài hòa vui vẻ, tràn ngập tiếng cười nói.Phải một lúc lâu sau, ba người Giãn lão gia tử mới vui sướng rời khỏi đó. Bạch Việt đang định đóng cổng thì thấy Giản Vũ đứng bên ngoài nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.- Giản... Mạc Dịch, sao huynh lại tới đây?Trong tay Bạch Việt đang cầm bạc. Đúng, chính là 20 lạng bạc được gói trong mảnh vải đỏ.Người Giản phủ làm việc lưu loát thế đó, vừa chấm điểm xong là phát thưởng ngay tại chỗ luôn. Nếu không phải sợ sẽ phá vỡ quy định nhiều năm thì Giản lão gia tử còn muốn cho nàng một phong bì đỏ dày cộm nữa.Giản Vũ từ ngoài đi vào, vừa rồi chàng mới bị mắng một trận. Con quái vật tuyết to đùng đứng chình ình giữa Tử Phong Hiện suýt dọa Giản lão gia tử lên cơn đau tim.Giản Vũ nhìn lũ vịt la liệt khắp đất, chợt nhớ tới cảnh tượng ban nãy ông nội và cha mẹ mình cười tít mắt. Là trưởng tử trưởng tôn được coi trọng nhất Giản gia, chàng ghen muốn ứa gan.Giản Vũ nói:- Cô giỏi lấy lòng người khác thật đấy.Bạch Việt không hề đỏ mặt đáp:- Gia gia, bá phụ và bá mẫu rất tốt với ta, ta lấy lòng họ là lẽ đương nhiên.- Đúng là thế thật, coi như cô còn lương tâm.Giản Vũ nói:- Nhưng ta rất tò mò, làm sao cô có thể đảm bảo ba người họ sẽ chọn trúng lời chúc mình muốn?Bày đám vịt tuyết khắp nơi chỉ khiến người ta nhất thời thấy mới lạ, nhưng điều làm ba người Giản lão gia tử vui vẻ chính là trò bốc thăm cầu gì được đó. Tuy thoạt nhìn như là ý trời nhưng Giản Vũ nhìn dáng vẻ kia của Bạch Việt là biết nàng nắm chắc sẽ thành công.Quả nhiên Bạch Việt nói:- Tuy ta không chắc mười phần nhưng tám chín phần mười là có.Ý nghĩ đầu tiên của Giản Vũ là:- Cô động tay động chân gì à?Bạch Việt thì thầm với vẻ thần bí:- Thật ra ba con vịt kia nom giống nhau vậy thôi chứ nhìn kỹ là sẽ thấy khác.Vừa rồi tuy Giản Vũ không vào trong mà đứng ngoài nhìn, nhưng chàng chỉ nhìn sơ nên không thấy mấy con vịt có gì khác nhau.Bạch Việt tốt bụng giải thích:- Con gia gia chọn mập nhất bọn vì người già thường thích mấy thứ mũm mĩm. Con của bá mẫu tinh xảo nhất vì phụ nữ thường yêu cái đẹp, còn bá phụ chẳng có quyền lựa chọn nên chỉ cần gia gia và bá mẫu chọn đúng thì con còn lại không chệch đi đâu được.Nghe có vẻ thần bí nhưng thật ra lại rất đơn giản. Giản Vũ vỡ lẽ hóa ra là thế, chẳng biết nên khen nàng có lòng hay khịa nàng lắm chiêu nhiều trò nữa.Nhìn vẻ mặt phức tạp của Giản Vũ, Bạch Việt làm dấu tay chữ V tỏ vẻ thắng lợi.Yeah!Khốn nỗi Giản Vũ không hiểu:- Cô làm thế là ý gì?Bạch Việt nhìn tay mình, đành phải lấp liếm:- Nếu giờ ta bỏ nhà đi thì chắc chắn huynh sẽ phải quỳ hai đêm.- ...- Vì ta lại được yêu quý hơn rồi.Bạch Việt cười tủm tỉm, đóng sầm cổng lại, vẫy tay gọi đám Bội Nhi bảo:- Tới chia tiền nào.Nha đầu và hai gã sai vặt hoan hô chạy tới. Ở ngoài cổng, Giản Vũ đấm bùm bụp vào ngực mình.Lương Mông hỏi han:- Thiếu gia, ngài thấy khó chịu ạ?- Tức muốn chết rồi.Giản Vũ thở hắt ra một hơi:- Ta chẳng cảm nhận được tình yêu và hơi ấm gia đình gì nữa hết.Giờ toàn bộ sự ấm áp của Giản gia đều đã dành trọn cho Bạch Việt.Giản Vũ chưa hết tức thì đã bị mẹ gọi tới.Con vịt mới mẻ xinh đẹp được Giản phu nhân bày trên bệ cửa sổ phòng ngủ. Nếu không phải trong nhà ấm áp khiến vịt tuyết tan ngay thì Giản Vũ tin mẹ mình nhất định sẽ trưng thứ này trên đầu giường.Song chàng cũng không vạch trần chiêu trò của Bạch Việt, nàng dỗ dành ông nội và cha mẹ mình như thế cũng coi như thay mình làm tròn đạo hiếu.Giản phu nhân đi thẳng vào vấn đề:- Mấy ngày tới con không bận nhỉ?- Không ạ.Giản Vũ vội nói:- Mẫu thân có chuyện gì cứ sai bảo.Giản phu nhân nói:- Ta nhớ năm ngoái khi tuyết rơi, chúng ta từng tới Nhạn Minh sơn trang ở ngoại ô phía Bắc. Nơi ấy có cảnh tuyết đẹp vô cùng, nhất là ra hồ Nhạn Minh ngắm tuyết phủ trắng xóa, nghe mưa rơi trên lá sen tàn, đặc sắc biết bao nhiêu.- Vâng ạ.Giản Vũ nói:- Cảnh tuyết ở hồ Nhạn Minh đúng là đẹp thật, ngắm cây ngô đồng phủ trắng tuyết bên hồ rụng tuyết lả tả xuống mặt hồ không chê vào đâu được.Giản phu nhân gật gù.- Vậy nhi tử sẽ đi sắp xếp.Giản Vũ nói:- Đi nghỉ phép với mẫu thân mấy bữa.Bấy giờ Giản phu nhân lại không gật đầu mà bảo:- Không phải là ta muốn đi.Giản Vũ chợt thấy có điềm không lành.- Ta muốn con dẫn Việt Nhi đi.Giản phu nhân nói:- Con nhìn Việt Nhi làm đám vịt tuyết kia mà xem, chắc con bé thích tuyết lắm.Không phải nàng thích tuyết mà là muốn lấy lòng mọi người, tiếc là Giản Vũ chỉ dám chửi thầm trong bụng.Giản phu nhân nói:- Việt Nhi vừa tri kỷ vừa thông minh ngoan ngoãn, nhưng dù sao con bé cũng chỉ là một cô gái trẻ, cứ ở nhà mãi với mấy người già như bọn ta thì chán chết. Đúng lúc con rảnh, hãy mang nó tới biệt viện giải khuây mấy bữa đi.Giản Vũ thở dài:- Vâng ạ.Giản phu nhân lại dặn dò thêm:- À, tuy các con là vị hôn phu – thê, nhưng vẫn còn ba năm nữa mới thành hôn. Con mang con bé đi chơi nhớ chú ý đúng mực, đừng làm gì thô lỗ.Nhớ tới cảnh Bạch Việt chọc mình tức chết, Giản Vũ thành khẩn nói:- Xin mẫu thân cứ yên tâm, nhi tử sẽ không dám thất lễ đâu.Chàng cũng là thiếu niên được vô số thiếu nữ trong kinh yêu mến cơ mà, chưa biết là ai muốn thả dê ai đâu.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz