ZingTruyen.Xyz

Edit Nhu Em Mong Muon

Thẩm Độ ở nhà Tần Phong bốn ngày, đến chiều ngày 27 tháng 9, Thẩm Uyển Thu mới gọi điện thoại cho cậu, nói:

"Tiểu Tuyết đi rồi, con nhớ trở về đấy."

Thẩm Độ đang nghiên cứu cách hàn gắn quả cầu, bị điện thoại cắt ngang, cậu chỉ lãnh đạm mà "dạ" một tiếng.

"Khi nào con về?"

"Buổi tối."

Thẩm Uyển Thu nghe con trai nói, bà thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc nó cũng chịu về nhà, bà cười:

"Được. Buổi tối mẹ đi mua đồ ăn, kêu Tần Phong qua ăn luôn nhé, con ở nhà người ta lâu như, mẹ phải mời Tần Phong ăn cơm coi như trả công."

Thẩm Độ "dạ" một tiếng:

"Con biết rồi."

Tắt điện thoại, Tần Phong hỏi:

"Mẹ mày à?"

Thẩm Độ ừ một tiếng:

"Lê Tuyết đi rồi, tao phải về."

Tần Phong hỏi:

"Mày phải về rồi sao?"

Thẩm Độ "ừ" một tiếng.

Tần Phong bỏ bút xuống, đi đến sô pha ngồi, cười hì hì nói:

"Mày có phải muốn về lâu rồi không? Mấy ngày nay không được gặp Bảo Như chứ gì?"

Thẩm Độ không trả lời. Nhưng xác thật cậu rất muốn gặp Hứa Bảo Như.

Tuy rằng ở trường cũng có thể nhìn thấy, nhưng Hứa Bảo Như rất lâu rồi không có lên tìm cậu. Cậu cũng không biết cô bị làm sao nữa? Là bởi vì buổi tối ngày đó, cậu hỏi cô chuyện thân thiết với Trình Thuật nên cô giận hay sao?

"Mẹ tao muốn mời mày tối đến ăn cơm." - Thẩm Độ khép lại máy tính, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tần Phong nói:

"Được, tao cũng lâu rồi không đến nhà mày chơi."

Thời điểm Thẩm Độ và Tần Phong trở về, vừa lúc bắt gặp Thẩm Uyển Thu mới mua đồ ăn về đang ở trước tiểu khu.

Thẩm Uyển Thu hạ cửa sổ xe xuống, cười:

"Tần Phong."

Tần Phong vừa quay đầu lại liền thấy dì Thẩm, cậu ta vội vàng lễ phép chào hỏi:

"Dì Thẩm."

Thẩm Uyển Thu cười, vỗ vỗ tay lái:

"Lên xe đi."

"Dạ!"

Tần Phong ngồi vào hàng ghế phía sau, sau đó Thẩm Độ mới kéo ghế phụ phía trước ngồi lên.

Thẩm Uyển Thu tiến vào tiểu khu, nói:

"Mấy ngày không gặp con trai của mẹ, lại đẹp trai hơn nhiều rồi."

Thẩm Độ nhìn ngoài cửa sổ, không trả lời bà.

Thẩm Uyển Thu tò mò, đột nhiên hỏi Tần Phong:

"Tần Phong, Thẩm Độ đang yêu đương với ai, con có biết không?"

Thẩm Độ nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

Tần Phong sửng sốt, ngay sau đó mới ha ha cười rộ lên:

"Con không biết, chuyện này dì phải hỏi Thẩm Độ thôi."

Thẩm Uyển Thu nói:

"Nếu nó chịu nói, dì cũng đâu phải đi hỏi con."

Tần Phong ha ha mà cười, nhìn qua hướng khác. Thẩm Độ không nói, sao cậu ta dám mở miệng nói đây.

Về đến nhà, Thẩm Uyển Thu lái xe vào trong sân, nói:

"Đồ ăn dì bỏ ở rương phía sau, hai đứa hỗ trợ dì lấy ra nhé, dì phải đi qua nhà Bảo Như một chút, mời A Nguyệt và Bảo Như tối nay qua ăn cơm."

Hôm nay Thẩm Uyển Thu mua rất nhiều đồ ăn, bà nghĩ dù sao cũng đã tốn công sắp xếp một bữa tiệc lớn như vậy rồi thì nên mời A Nguyệt và Bảo Như qua luôn cho vui.

Gần đây trong nhà bà không khí không được vui lắm, vừa lúc mời nhiều người qua ăn chung bữa cơm, náo nhiệt cũng vui hơn.

Bà một bên nói, một bên liền mở cổng đi ra ngoài.

Thẩm Độ nghe thấy mẹ mình muốn đi mời Hứa Bảo Như qua đây ăn cơm, đống tác lấy đồ trong cốp xe ra cũng hơi ngừng lại.

Tần Phong nhìn thấy được hành động này của cậu, cười vang lên:

"Vui à? Lập tức có thể thấy Bảo Như rồi."

Thẩm Độ bị vạch trần, ngượng ngùng không nhịn được mà ném trái dưa hấu lên tay Tần Phong:

"Làm có tí chuyện cũng không xong."

==============================================================

Thẩm Uyển Thu đi sang nhà bên cạnh mời mẹ Hứa và Bảo Như qua ăn cơm chiều, nhưng không ngờ Bảo Như không có ở nhà.

Mẹ Hứa cười nói:

"Ngày mai là sinh nhật của con bé, nên mấy bạn con bé từ thành phố Giang thừa dịp cuối tuần chạy sang đây tổ chức chúc mừng luôn , buổi tối có lẽ nó sẽ ăn uống hát hò gì đó với bạn bè bên ngoài rồi."

Gần đây Thẩm Uyển Thu bận rộn tối mắt tối mũi, quên bén ngày mai là sinh nhật của Bảo Như, bà nói:

"Em không nói thì chị cũng quên mất, là ngày mai hả?"

Mẹ Hứa cười cười:

"Dạ đúng rồi. Nhưng mà sinh nhật của mấy đứa nhỏ thôi mà, chị đừng quan tâm nó."

"Sao vậy được ? Lúc trước chị nhớ rõ lắm, chắc là do gần đây bận quá, nên quên bẵng chút thôi."

Mẹ Hứa cười:

"Không sao. Chính nó cũng quên bén luôn, là do cha nó hôm qua nhắc nhở, noa mới biết ngày mai là sinh nhật nó."

Thẩm Uyển Thu cười tươi, lại nói:

"Vậy được. Lát nữa em nhớ qua ăn nhé."

Hôm nay cha Hứa tăng ca, mẹ Hứa một thân một người ở nhà cũng lười nấu cơm, liền không cự tuyệt bà:

"Được, chốc lát em sang phụ chị."

"Được, vậy chị về trước nhé."

"Dạ."

Thẩm Độ nghĩ rằng Hứa Bảo Như sẽ qua đây ăn cơm nên cậu rất cao hứng.

Nhưng cuối cùng mẹ cậu trở về nói Hứa Bảo Như ra ngoài ăn sinh nhật với bạn cũ rồi, cậu lại thất vọng tràn trề.

Ăn xong cơm chiều, ở dưới lầu ngồi chơi một lát, cậu liền lên lầu luôn.

==============================================================

Hứa Bảo Như không nghĩ tới nhóm bạn tốt của cô sẽ đi từ thành phố Giang tới đây, cố ý tạo bất ngờ cho sinh nhật cô.

Cô nghĩ đến mấy người bọn họ yên tĩnh chuẩn bị quà lớn như vậy, đột nhiên liền bật khóc.

Hứa Bảo Như chưa bao giờ khóc, như lúc này cô lại khóc rồi, khiến mọi người trong nhóm đều hoảng sợ.

Dương Hạo nói:

"Bảo Như, sao thế ? Cậu cảm động quá à?"

Hứa Bảo Như lau nước mắt gật đầu:

"Các cậu thật tốt."

Dương Hạo lần đầu thấy Hứa Bảo Như khóc thế này, không biết phải làm sao :

"Cậu có sao không?"

Hứa Bảo Như lắc đầu, cô không muốn khóc đâu, nhưng mà càng nghĩ như vậy cô càng khóc lớn.

Chu Di ôm lấy Hứa Bảo Như, vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu mà nói:

"Sao vậy? Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu không vui sao ?"

Hứa Bảo Như lắc đầu lia lịa :

"Tớ rất vui."

Hứa Bảo Như xác thật rất cao hứng.

Hiện tại đã là năm ba rồi, cô không nghĩ tới mấy bạn của cô sẽ thừa dịp cuối tuần mà đến đây tổ chức tiệc sinh nhật 18 tuổi cho cô.

Bọn họ ăn cơm xong, sau đó chuyển sang quán bar chơi.

Dương Hạo nói:

"18 tuổi là thành niên rồi, uống chút rượu chúc mừng đi ha. Nhưng mà uống ít một chút, ngày mai còn phải đi học nữa."

Hứa Bảo Như rất hứng khởi, nhanh chóng cùng mọi người tìm địa điểm thanh tịnh để nói chuyện.

Hứa Bảo Như cũng uống không ít rượu.

Mấy đứa con trai đang chơi xúc xắc. Cô và Chu Di ngồi ở quầy nói chuyện, cô nhìn Chu Di, bỗng nhiên nói:

"Tiểu Di, quả cầu thủy tinh của tớ không còn nữa rồi."

Chu Di sửng sốt, cô nàng ngồi bật dậy :

"Sao lại không còn? Cậu làm mất hay sao?"

Chu Di biết quả cầu của Hứa Bảo Như, khi còn nhỏ cô lúc nào cũng bị bệnh, cha của cô liền mua cho cô một quả cầu thủy tinh may mắn, nói rằng nếu mang theo bên người, nó sẽ là thiên thần bảo hộ, bảo vệ thân thể cô khỏi bệnh tật.

Khi đó Hứa Bảo Như chỉ mới bốn năm tuổi, vì thân thể tốt lên theo từng ngày nên lúc nào cô cũng đem quả cầu thủy tinh trên người. Nhờ có nó mà cơ thể cô chậm rãi hồi phục, mãi cho đến lớn, cũng ít bị bệnh đi hẳn.

Tuy rằng cô biết bởi vì từng ngày lớn lên, sức chống cự của thân thể sẽ càng ngày càng tốt hơn, cũng vì ăn no ngủ kĩ nên cơ thể mới khỏe mạnh như vậy.

Nhưng Hứa Bảo Như vẫn xem quả cầu thủy tinh này như bảo bối, từ nhỏ đến lớn đi đâu cũng mang theo, gặp ai cô cũng đều nói, đó chính là thần bảo hộ của cô.

Chu Di không nghĩ tới cô sẽ làm mất nó nên vội vàng hỏi cô :

"Cậu có để quên ở nơi nào không? Có tìm về được không?"

Hứa Bảo Như lắc đầu, cô nghiêng mặt nằm lên trên bàn, nước mắt liền chảy xuống xuống dưới, cô nhỏ giọng nói:

"Tớ đưa cho Thẩm Độ, nhưng cậu ấy không quý trọng nó."

Chu Di bỗng nhiên ngây người.

Hứa Bảo Như nói:

"Tớ không ép buộc cậu ấy phải thích tớ, nhưng thời tớ đưa cho cậu ấy, là xem cậu ấy như một người bạn rất thân, tớ muốn cho cậu ấy vui vẻ lên. Nhưng chính cậu ấy lại cảm thấy tớ rất phiền phức, cũng chưa từng để ý đến tớ, đồ tớ đưa cho cậu ấy, cậu ấy cũng xem như rác mà tùy tiện vứt hết."

Chu Di nhìn Hứa Bảo Như, bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng, cô nàng lục tìm khăn giấy chùi nước mắt cho cô.

Hứa Bảo Như nhắm mắt lại. Nước mắt từ từ chảy xuống.

Cô đúng là không nên thích Thẩm Độ.

Cô cũng không nên cố chấp như vậy.

Thanh xuân của một cô gái, chắc chắn phải trải qua việc chân thành, giản đơn thích một người nào đó, nhưng mà tình đầu mà, chắc chắn sẽ không có kết quả đâu.

==============================================================

Hứa Bảo Như cùng bạn bè của mình ở bên ngoài chơi đến mười giờ tối. Bởi vì bọn Chu Di ngày mai phải đi học sớm nên mọi người phải tạm biệt, lên tàu đi về thành phố Giang, cho nên họ không thể về nhà Hứa Bảo Như chơi chút được.

Hứa Bảo Như ngồi ở nhà ga tàu cao tốc hơn một tiếng chờ với mọi người, thật sự quá cảm động.

Hứa Bảo Như cảm thấy rất luyến tiếc, cô ôm một đống quà của mọi người, lại muốn bật khóc.

Chu Di cười nhìn cô :

"Cậu đừng khóc, năm ba sẽ kết thúc nhanh thôi, đến khi lên đại học, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn qua bọn Dương Hạo, nói:

"Các cậu nhớ chăm chỉ đọc sách nhiều vào đấy, đều đã năm ba hết rồi, vẫn nên tranh thủ ôn thi đại học cho tốt."

Dương Hạo « ách » một tiếng, nói:

" Hôm nay Bảo Như cảm tính quá vậy?"

Hứa Bảo Như nghiêm túc nói:

"Tớ nói thật."

Dương Hạo biết rằng Hứa Bảo Như nói thật, cậu ta cũng biết năm ba phải ôn tập thật tốt, cậu ta gật đầu :

"Biết rồi, chúng tớ sẽ đọc sách thật nhiều."

Hứa Bảo Như vui vẻ gật đầu lần nữa, ở lại cùng các bạn thêm chút nữa, mong sao cho thời gian trôi chậm lại, cô thực sự lưu luyến không rời xa bọn họ.

"Các cậu đến nơi thì nhắn tin cho tớ, ngày mai đến trường an toàn cũng nhắn tin cho tớ nhé."

Chu Di cười, nói:

"Đã biết rồi bà cô ơi, cậu mau trở về đi."

"Ừ, tớ về đây." - Hứa Bảo Như ngồi trên xe, cách cửa sổ vẫn còn vẫy tay nhiệt tình với bọn Chu Di.

Xa xa nhìn bọn họ, cô bỗng nhiên nghĩ rằng, đời này điều hối hận nhất, có lẽ đồng ý với cha mẹ chuyển trường sang đây.

Nếu không thì hiện tại, việc sinh hoạt của cô nhất định sẽ giống với trước đây, bình an, vui vẻ.

Cô sẽ không biết đến Thẩm Độ, cũng sẽ không làm mất quả cầu thủy tinh quý giá.

Nhưng mà cô đã tính toán hết rồi, đợi thi đại học xong, cô và Thẩm Độ sẽ vĩnh viễn không còn liên quan gì với nhau nữa.

Như vậy cũng thực tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz