ZingTruyen.Xyz

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song 2023

Đầu ngón tay nhấn vào nút trả lời, áp ống nghe vào bên tai, mặc dù có hơi do dự nhưng Trương Hân vẫn lặp lại động tác quen thuộc này theo bản năng, đầu bên kia vang lên tiếng điện lưu nhỏ, sau vài giây yên tĩnh thì biến thành một loạt câu hỏi dồn dập.

Từ rất lâu trước khi trả lời cuộc gọi, Trương Hân đã sẵn sàng nghe những lời này, nhưng khi từng câu thực sự xuyên qua màng nhĩ và tiến vào trong não bộ, cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi, cơn lạnh chạy dọc cơ thể tiến vào trong tim.

"Trương Hân?. . . Trương Hân. . . Làm sao vậy?"

"Sao lại đột nhiên không nhúc nhích nữa. . . còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, chị suy nghĩ gì vậy?"

Không biết từ lúc nào, Trịnh Đan Ny vốn đứng ở đầu hàng đã xoay người đi đến cuối hàng, vươn tay lắc qua lắc lại trước mắt Trương Hân hai lần, sau đó kiên nhẫn chờ một lúc.

Hồi sau vẫn không thấy cô phản ứng, lại nhẹ nhàng lay vai cô, mở miệng thăm dò.

"Không có gì. . . chỉ là cuộc gọi vừa rồi đột nhiên đến, sau khi chị bắt máy thì lại không nói lời nào vậy nên liền cúp máy ngay. . ."

Dù cho không có bằng chứng về cuộc gọi này, Trương Hân vẫn có thể đoán không gian mà mình đang ở bây giờ là không gian ban đầu của mình, vậy nên tác dụng của cuộc gọi này có lẽ không cần thiết.

Nhưng nghĩ lại thì, để không có gây ra nhiều phán đoán và hoang mang, cô quyết định giấu nhẹm nội dung cuộc gọi.

Dưới ánh mắt bán tín bán nghi của Trịnh Đan Ny, Trương Hân không thể chắc chắn bản thân có thể hoàn toàn thoát được, dù cho có là ngụy trang thì vẫn có chỗ bị lộ, vậy nên cô phải rút lui kịp thời trước khi Trịnh Đan Ny để ý đến, đi từ cuối hàng đến gần cửa cầu thang.

"Đây chính là nơi chị đã ở lúc đầu, bố cục của đồ vật bên trong là do chính tay chị sắp xếp, không thể nhầm được. . ."

Bố cục xung quanh đúng là khác với những không gian còn lại, đồ đạc xung quanh không có gì thay đổi, nhưng từ một số chi tiết nhỏ vẫn có thể thấy được chúng đã từng được để ý cẩn thận.

Gầm cầu thang là nơi vốn để cất giữ một số đạo cụ đã cũ, vậy nên rất lộn xộn, bây giờ một số đạo cụ nhỏ đã được phân loại rõ ràng, cũng đủ để chứng minh nơi đây từng có người sắp xếp lại, chẳng qua là vì thời gian không đủ, hoặc có chuyện gì đó xảy ra nên không thể sắp xếp hết tất cả.

"Lần cuối cùng chị nhìn thấy Tả Tịnh Viện là qua khe cửa này, lúc đầu chị còn không chắc chắn cho đến khi em ấy xoay người lại để đóng cửa, chị mới chắc chắn được đó là em ấy. . ."

Dựa lưng vào cửa, Trương Hân nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy Tả Tịnh Viện, rõ ràng là vừa xảy ra vài giờ trước, nhưng bây giờ khi nhớ lại thì có chút mơ hồ, ngay cả khuôn mặt của Tả Tịnh Viện trong trí nhớ cũng không rõ ràng, như được bao phủ bởi một lớp gạch men rất dày, không thể xuyên thủng được.

"Có vẻ như Tả Tịnh Viện đã biết chị đang ở đây. . . nếu không thì sẽ không xoay người, tất cả những điều này. . . chị ấy phải biết rất rõ."

Vương Dịch đi ra từ sau lưng của Viên Nhất Kỳ, nhìn Trương Hân với ánh mắt dò hỏi, dường như cậu đang nói về Tả Tịnh Viện, nhưng ý tứ trong lời nói lại như đang nghi ngờ sự thiếu thận trọng của Trương Hân, lẽ ra cô không nên bị phát hiện.

"Phải biết rất rõ mới đúng. . . nếu không thì sao có thể tự do đi lại trong khi mọi người bị mắc kẹt trong vô số không gian vì mà không có chút manh mối nào chứ?. . . Nghĩ lại thì cũng thấy rất kỳ quái!. . ."

Trương Hân bất lực lắc đầu.

Bản thân thực sự rất cẩn thận, theo lý mà nói thì tuyệt đối không thể bị phát hiện, nhưng sự thật là Tả Tịnh Viện đúng là đã quay đầu lại, thậm chí còn đến trước cửa cầu thang, nhưng kỳ lạ là chỉ đứng trước cửa một hồi, rồi bỏ đi mà không làm gì cả.

"Tóm lại, bất kể chuyện này có kỳ quái đến thế nào, nếu tìm được Tả Tịnh Viện là sẽ biết được đáp án. Chúng ta đừng để những tranh luận vô ích này ảnh hưởng đến chúng ta nữa."

Thấy trong lời nói của hai người như đang đối phó nhau, Viên Nhất Kỳ vội vàng ra mặt khuyên can, lúc này thực sự không phải là thời điểm thích hợp để tranh luận ai đúng ai sai, nghi ngờ của Vương Dịch cũng không sai, nhưng lời giải thích của Trương Hân cũng không có lỗ hổng.

Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh gật đầu đồng ý, nàng không rõ lắm những chuyện này nên thiên về việc tin tưởng lời nói của Viên Nhất Kỳ vô điều kiện, nàng không thể phân biệt được đúng sai giữa Vương Dịch và Trương Hân, nhưng nếu Viên Nhất Kỳ đã ra mặt ngăn cản cả hai thì ít nhất chuyện này không có đúng hay sai, chỉ giống một xung đột giữa hai người bất đồng quan điểm với nhau mà thôi.

Khoảng cách giữa cầu thang và sân thượng chỉ có nửa tầng, mở cửa ra là có thể nhìn thấy cửa sân thượng, cánh cửa thoát hiểm được sơn màu trắng mới khiến người ta có cảm giác tin cậy, Lưu Thù Hiền muốn dùng một cước đá nó mở ra như lần trước là hoàn toàn không thể.

Trương Hân đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa, hơi dùng sức đẩy cửa mở ra, gió đêm lướt qua tóc mái của cô, làm tung bay những sợi tóc trên trán, sau đó một luồng gió lạnh tràn vào qua khe cửa.

Sau một hồi làm quen, Trương Hân đẩy cửa mở ra hẳn, bước ra sân thượng rồi tránh sang một bên, chừa chỗ cho mọi người đi qua. Sân thượng không có bầu trời đầy sao khiến nó trông rất tối tăm và yên tĩnh, cũng khiến bầu không khí vào lúc này càng thêm ngưng trọng.

Bọn họ muốn tìm người trên sân thượng cũng không khó, sân thượng nhỏ chỉ có hai góc là có thể trốn được.

Mặc dù câu chuyện có một khởi đầu khác, nhưng kết thúc vẫn sẽ quay trở lại sân thượng, lúc trước bọn họ không chút do dự từ nơi này nhảy xuống, sau đó sống lại một cách diệu kỳ, nhưng lúc này, không ai có thể thoát khỏi việc dẫm lên vết xe đổ.

Bọn họ vốn nghĩ tìm được Tả Tịnh Viện sẽ không dễ dàng gì, nhưng không ngờ là Tả Tịnh Viện cũng không có ý định trốn.

Em chỉ đứng ở một góc cách xa cánh cửa, lặng lẽ quan sát bọn họ, ở phía sau là một bức tường bê tông được đổ cao đến nửa người.

Dường như Tả Tịnh Viện đã biết bọn họ sẽ đến giống như lần trước, vậy nên đã tìm một nơi có góc nhìn thật tốt để chờ, không chỉ giữ khoảng cách an toàn mà còn có thể quan sát được tất cả.

Sắc mặt của em vẫn như bình thường, không có cảm xúc, chỉ có đôi mắt hơi đờ đẫn, lộ ra chút mệt mỏi, nhưng nhìn từ xa thì trong mắt vẫn có ánh sáng, giống như vực sâu không đáy.

Sau khi xác định Tả Tịnh Viện không thay đổi nhiều so với trước đây, Trương Hân thở phào nhẹ nhõm, dù cho Tả Tịnh Viện đóng vai trò nào ở thời điểm này, không bị thay thế vẫn là điều khá tốt, chỉ cần có khả năng suy nghĩ độc lập và giữ được ý thức thì sẽ không hoàn toàn là kẻ thù.

"Tả Tịnh Viện? . . . Em có khỏe không?"

Trương Hân thử tiến lên hai bước, vòng qua góc đầu tiên, vốn muốn trực tiếp hỏi chuyện nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy nên chào hỏi trước thì sẽ lịch sự hơn.

"Trương Hân? . . . Hóa ra chị vẫn còn thời gian để chơi trốn tìm ở đây!"

Tả Tịnh Viện đột nhiên cười khúc khích, mang theo chút châm chọc khiến người ta rùng mình, ánh mắt thay đổi mang theo một tia sát khí mơ hồ, mặc dù biểu cảm trên mặt vẫn mang sự khó hiểu nhưng từng câu chữ đều là khẳng định, như một vị thẩm phán cao cao tại thượng.

"Ý em là sao? ! Vậy em biết những gì? !"

Trương Hân trực tiếp bị chọc giận, không chỉ vì thái độ của Tả Tịnh Viện mà còn vì nghe ra được những gì Tả Tịnh Viện muốn nói, nếu cô đoán không sai thì cái gọi là "chơi trốn tìm" kia có hai ý nghĩa.

"Cho nên. . . chị cũng ngốc như Vương Dịch, cái gì cũng không hiểu. . ."

Tả Tịnh Viện lắc đầu, xoay người đi đến chỗ bức tường, chống tay ngồi lên trên, lắc lư hai chân, dáng vẻ vui sướng khi có người gặp họa.

"Tả Tịnh Viện! Chị đang nói gì vậy! Nếu chị thực sự biết gì đó, chị có thể chọn không nói nếu không muốn! Đã là bạn bè! Thì cần gì phải khiêu khích châm chọc nhau!"

Vương Dịch bị chọc giận, bước nhanh đến muốn kéo Tả Tịnh Viện xuống, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Viên Nhất Kỳ ngăn lại.

Vương Dịch khó hiểu quay đầu lại, nhưng thấy đối phương chỉ lắc đầu nhìn mình.

"Tả Tịnh Viện! Tụi này chỉ muốn biết câu nói trong tin nhắn có nghĩa là gì, cái mà nó ám chỉ. . . không chỉ có thời gian đâu nhỉ!"

Viên Nhất Kỳ cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi khi ngước mặt lên lần nữa thì trong mắt đã sáng hơn, bây giờ cậu không quan tâm Tả Tịnh Viện chọn bên nào, cũng không quan tâm em rốt cuộc là người mà bọn họ cho rằng là người xấu hay là người tốt, đến cuối cùng, đều chỉ là bất đồng về quan điểm mà thôi.

"Đương nhiên không chỉ có thời gian. . ."

"Nhưng lúc này câu nói kia. . . dường như chỉ có nửa câu sau là còn có ích, sao em không hỏi Vương Dịch ở bên cạnh đi?"

Vương Dịch chớp mắt, có chút bối rối, ý của Tả Tịnh Viện là nửa câu sau của tin nhắn kia có liên quan đến cậu.

Nhưng cậu chưa từng đến Sri Lanka, cũng không biết thời tiết ở đó, trời không mưa. . . thì có liên quan gì đến cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz