[EDIT] NHẶT ĐƯỢC NHÃI CON CỦA ẢNH ĐẾ
CHƯƠNG 10
* Gió mát trăng trong.Hạ Mộc ngây ngẩn cả người.Tam hoàng tử thấy Hạ Mộc không nói chuyện, nói câu thôi, ngươi vẫn là đi theo ta. Hạ Mộc đáp vâng, thấp thỏm đứng lên.Đó là lần đầu tiên Tiểu thái giám tầng chót Hạ Mộc đi vào thư phòng của Tam hoàng tử. Tam hoàng tử không chỉ cho Hạ Mộc thuốc trị thương, mà còn cho hắn mấy khối điểm tâm, Hạ Mộc cảm thấy cả đời này hắn cũng chưa từng ăn đồ ngọt như vậy, một đường ngọt tiến vào trong lòng hắn.Có Tam hoàng tử chú ý, Hạ Mộc dần dần bắt đầu thăng cấp bậc, cũng thường thường có thể hầu hạ bên người Tam hoàng tử. Tin tức hắn dò xét cũng bắt đầu tăng lên, hơn nữa cơ hồ rốt cuộc không còn có thông tin nào sai lầm.Người nhà Hạ Mộc đều nằm trong tay Thái tử, Hạ Mộc không dám không nghe Thái tử, nhưng hắn cũng không muốn truyền tin cho Thái tử. Hạ Mộc bắt đầu nghĩ biện pháp để cho mình bị tam hoàng tử trục xuất. Hạ Mộc đánh đổ trà nóng lên người Tam hoàng tử, hắn làm rớt bể nghiên mực Tam hoàng tử yêu thích nhất, hắn làm rất nhiều chuyện sai lầm to nhỏ, nhưng Tam hoàng tử vẫn như cũ đối xử với hắn rất tốt. Tam hoàng tử rõ ràng bị bỏng vì trà nóng, Tam hoàng tử rõ ràng nhìn thấy nghiên mực hỏng mắt đầy đau lòng, nhưng Tam hoàng tử vẫn đem Hạ Mộc giữ ở bên người, cưng chìu hắn, đối xử tử tế với hắn.Hạ Mộc ở bên người Tam hoàng tử lương tâm bứt rứt, hắn đi cầu Thái tử buông tha hắn. Thái tử cư nhiên đáp ứng, mà điều kiện trao đổi là Hạ Mộc nhất định phải đem một cái đầu oa oa* tại giờ tý ba khắc chôn ở trong sân Tam hoàng tử. Lúc Hạ Mộc trong đêm khuya lén lút chôn đồ, trong sân bỗng nhiên đèn đuốc sáng choang. Thái tử mang theo thị vệ vọt vào, sau đó thậm chí ngay cả hoàng đế cũng đích thân tới. Thái tử nói có người tố giác Tam hoàng tử mưu nghịch, muốn dùng vu cổ chi thuật mưu hại hoàng thượng.
* Búp bê vải.
Tam hoàng tử sau khi có chuyện xảy ra rất nhanh xuất hiện, hắn nhìn thấy Hạ Mộc bị tóm gọn, trong mắt không có chút kinh ngạc nào. Tam hoàng tử thậm chí lấy ra các chứng cứ, chứng minh Hạ Mộc thật ra là người của Thái tử, chuyện mưu nghịch này, là Thái tử vu oan giá họa.
Hạ Mộc yên tĩnh nhìn Tam hoàng tử, phong thái Tam hoàng tử trác tuyệt*, biện khẩu sắc bén. Một cường giả như vậy, hắn làm sao có thể thật sự ở thế yếu. Hạ Mộc cảm thấy chính mình rất buồn cười. Một tiểu thái giám, một tiểu mật thám, lại còn lén lút đau lòng cho Tuyên Tĩnh Thừa, cư nhiên còn tưởng rằng chính mình thật sự chiếm được sự quan tâm của hắn, này thật sự là không biết tự lượng sức mình.
* Cực cao đẹp.
Thì ra gió nhẹ từ đêm Minh Nguyệt kia, một mình gặp phải Tuyên Tĩnh Thừa, chỉ là một cái bẫy.
Tam hoàng tử lấy ra đều là bằng chứng, Hạ Mộc đã bị nhận định chính là người của Thái tử. Nhưng vào lúc này, Vệ thống lĩnh đem oa oa Hạ Mộc chôn lấy ra, nhưng không phải là vu cổ nguyền rủa, chỉ là một oa oa rất tầm thường. Thái tử cùng Tam hoàng tử đấu pháp, lại không nghĩ rằng quân cờ Hạ Mộc này, hắn tự ý động chân động tay. Vào giờ phút này, kịch vốn không nắm trong tay Tam hoàng tử mà là trong tay Thái tử.
Nếu như Thái tử không có chế tác vu cổ oa oa nguyền rủa hoàng đế, hoàng đế đối với Thái tử tất nhiên sẽ cho lưu lại, dù cho mẫu hậu Thái tử đã bị phế, đông cung lại dựa trên quan hệ nền tảng lập quốc, không phải dễ dàng động được.
Tam hoàng tử hơi nhíu mày, Thái tử mừng thầm.
Hạ Mộc nhàn nhạt liếc Tam hoàng tử, liền cúi lạy hoàng đế. Hắn nằm rạp trên đất, lớn tiếng nhận tội nói mình chính là cơ sở ngầm của Thái tử được cài vào bên người tam hoàng tử, Thái tử đích xác cũng kêu hắn chôn vu cổ oa oa, nhưng hắn không dám đả thương long thể, cho nên không đem hung vật Thái tử cho hắn chôn xuống, hung vật đang ở dưới giường hắn, Tam hoàng tử đúng là vô tội.
Tam hoàng tử trầm mặc không nói nhìn Hạ Mộc nằm úp sấp quỳ gối, mật thám Thái tử cài bên người hắn, sau khi biết mình là bị hắn lợi dụng, lại còn đứng ở phía hắn.
Hạ Mộc sau đó chết rồi, chết không minh bạch trong thiên lao. Có người nói hắn là bị Thái tử trả thù, có người nói hắn là bị Tam hoàng tử diệt khẩu, cũng có người nói hắn là tuyệt vọng tự sát. Kết cục của Hạ Mộc là một cọc nghi án, nhưng tên của hắn lại bị rất nhiều người nhớ kỹ. Bởi vì chính là một tiểu thái giám không một ai coi trọng, chính là một quân cờ thấp kém như vậy, hắn cư nhiên trở thành lợi khí giúp Tam hoàng tử đả thương Thái tử, là hắn đã cho Tam hoàng tử tình thế hoà nhau một lần nữa, từ đó đi lên con đường vương giả.
Sau khi Chân Lạc Mặc lấy được kịch bản, hết sức chăm chú đem phần nhân vật Hạ Mộc trong kịch đều xem xong rồi. Cậu một bên đọc kịch bản, một bên trong lòng tính toán Hạ Mộc đến tột cùng là hạng người gì. Chân Lạc Mặc vốn nghĩ, diễn thái giám cũng không cần diễn quá mức ẻo lả. Nhưng sau khi biết nhân vật Hạ Mộc này, Chân Lạc Mặc lại thay đổi suy nghĩ của cậu.
Hạ Mộc là một người được Tam hoàng tử đối xử tử tế một chút sẽ khăng khăng một lòng với Tam hoàng tử. Tính cách như vậy, nội tâm tất nhiên là mềm mại thậm chí mềm yếu. Thái giám bởi vì nguyên nhân thân thể, vốn là không đủ dương cương*, hơn nữa với tính cách như thế, vậy người này tất nhiên là âm nhu.
*Phong thái, bộ dáng của phái nam.
Chân Lạc Mặc xưa nay chưa có thử qua nhân vật như vậy. Cậu không thể phỏng đoán được một tiểu thái giám âm nhu là bộ dạng gì. Chân Lạc Mặc nghĩ không ra, trực tiếp lợi dụng đạo cụ tìm cảm giác. Cậu làm một ít chi tiết nhỏ, ở bên trong chi tiết nhỏ tìm linh cảm. Nhưng tại lúc Chân Lạc Mặc ngẩng đầu uống nước, cửa phòng của cậu bị người đẩy ra, Chân Lạc Mặc nhìn Du Hiển Duẫn cùng Trác Hành Kiện, tình cảnh phi thường lúng túng.
Chân Lạc Mặc cấp tốc đem chén nước trong tay đặt trên tủ đầu giường, căng thẳng giải thích, "Tôi không, tôi không có... Hai ngừoi đừng hiểu lầm, tôi đang diễn thử mà."
Trác Hành Kiện kêu 'không hiểu lầm không hiểu lầm' rồi thu hồi vẻ mặt khiếp sợ. Trong lòng nói thiếu chút nữa sẽ không gọi ba ba Trăn Trăn nữa mà đổi thành mẹ Trăn Trăn mất. Nội tâm Du Hiển Duẫn không kịch liệt như Trác Hành Kiện, anh đơn giản trực tiếp nói: "Trăn Trăn đã ngủ say, tôi ghé cậu một chút xem đọc kịch bản thế nào rồi. Tôi có thể giúp cậu chải vuốt một chút nội dung kịch bản, có vấn đề gì cũng có thể hỏi tôi."
Chân Lạc Mặc chính là đang ưu sầu làm sao biểu đạt nhân vật Hạ Mộc này, hiện nay Du Hiển Duẫn chủ động chỉ điểm, Chân Lạc Mặc rất muốn hỏi Du Hiển Duẫn lúc đi học có diễn qua loại nhân vật thái giám này chưa, có kỹ xảo gì nhanh chóng nắm giữ đặc điểm nhân vật hay không. Chân Lạc Mặc trong lòng nghĩ rõ ràng, cùng Du Hiển Duẫn bốn mắt nhìn nhau, lại khẩn trương đến không nói lên lời.
Chân Lạc Mặc: "Sư ca, anh có từng diễn thái giám lần nào chưa?"
Du Hiển Duẫn: "Không có."
Chân Lạc Mặc: "Em cũng không có."
Du Hiển Duẫn: "Ồ."
Trác Hành Kiện đứng ở một bên xoay mặt không đành lòng nhìn thẳng, hình ảnh này quá đẹp hắn không dám nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz