Edit Nghe Noi Nhat Tru Dai Nhan La Hoa Than Mich Tich
"Thật lòng xin lỗi... Chủ công đại nhân." Ngồi quỳ lặng lẽ trước mặt Ubuyashiki Kagaya, Kamado Tanjirou cúi đầu, ánh mắt màu đỏ thẫm nhu hòa dường như tối sầm lại.Đôi tay đặt trên đầu gối siết chặt. Kamado Tanjirou mím môi, không dám ngẩng đầu nhìn những lời nguyền đáng sợ trên mặt Ubuyashiki Kagaya."Tanjirou đã gặp hắn rồi sao?" Nhưng Ubuyashiki Kagaya chỉ gật đầu. Dù đang nằm trên giường bệnh, và trước mắt là một màn đêm đen kịt, ông vẫn vươn tay một cách chính xác, nhẹ nhàng đặt lên hai bàn tay đang nắm chặt của thanh niên."Không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi." Không có lời trách móc nào như cậu dự đoán, Chủ công chỉ cảm thấy mừng vì cậu vẫn có thể quay về.Quả thật, Kibutsuji Muzan là đối tượng mà Sát Quỷ Đội đã truyền thừa hàng ngàn năm và quyết tâm phải tiêu diệt.Nhưng nếu có thể, Ubuyashiki Kagaya hy vọng những đứa trẻ kiếm sĩ của mình vẫn có thể sống một cuộc đời bình yên.- À, dùng cách gọi đó để gọi thanh niên trước mặt thì có vẻ hơi bất kính."Ta biết Tanjirou rất mạnh." Thu tay lại, Ubuyashiki Kagaya cố gắng chống người dậy, khẽ gật đầu với thanh niên trước mặt."Nhưng dù thế nào, xin hãy bảo vệ bản thân thật tốt."Ngài không chỉ sinh ra để tiêu diệt ác quỷ, mà còn sinh ra để bảo vệ chúng sinh.Vì vậy, xin hãy yêu quý bản thân hơn một chút."À đúng rồi, đứa trẻ Muichirou cũng vừa trở về."Kamado Tanjirou nghiêng người về phía trước, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lời nói chưa kịp thốt ra đã bị Ubuyashiki Kagaya cắt ngang."Gần đây hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.""Muichirou luôn miệng đòi gặp ngươi đấy."Nghe tiếng những đứa trẻ của mình đưa Kamado Tanjirou rời đi, dù không nhìn thấy gì, Ubuyashiki Kagaya vẫn không kìm được mà nheo mắt lại.Ông khẽ nghiêng đầu. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ thật dịu dàng. Đôi mắt trắng dã dường như có thể xuyên qua lớp cửa giấy dày để nhìn thấy mặt trời rực rỡ."Thật là một ngày đẹp trời."Ông nói như vậy."Tanjirou!" Từ xa nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, Tokito Muichirou vẫy tay, trên khuôn mặt mà các thành viên thường gọi là "mặt than" hiếm hoi hiện lên một nụ cười.Vẻ mặt vui sướng không hề che giấu đó, nếu bị một thành viên ẩn nào đó đi ngang qua nhìn thấy, có lẽ sẽ ngay lập tức sợ hãi quỳ xuống tại chỗ không dám nhúc nhích."Lâu rồi không gặp, Muichirou." Ôm chặt lấy thiếu niên với mái tóc xanh nhạt đang chạy nhanh đến, Kamado Tanjirou cong khóe môi, trên mặt cũng tràn ngập nụ cười.Các Trụ cột có sức mạnh phi thường, nhiệm vụ giao cho họ cũng nguy hiểm và nặng nề. Trừ khi Thập Nhị Quỷ Nguyệt xuất hiện, nếu không rất hiếm khi hai Trụ cột cùng hành động.Tuy nhiên, trong phần lớn trường hợp, ngay cả khi gặp Thập Nhị Quỷ Nguyệt, cũng chỉ có một Trụ cột chiến đấu."Có bị thương không?" Kéo tay thiếu niên, Kamado Tanjirou xoay Muichirou vài vòng, sau khi thực sự không ngửi thấy một chút mùi máu nào từ người đối phương mới hài lòng vỗ vai cậu."Muichirou đã bảo vệ bản thân rất tốt đấy!""Vâng." Tokito Muichirou gật đầu. "Bởi vì đó là lời Tanjirou nói."Cậu luôn làm theo lời Tanjirou đã nói.Nghe lời thiếu niên, Kamado Tanjirou không kìm được vươn tay xoa xoa mái tóc dài mềm mại của cậu. "Gần đây có muốn nghỉ ngơi một chút không? Dù sao Muichirou cũng đã rất vất vả để hoàn thành nhiệm vụ mà."Tokito Muichirou theo bản năng muốn phản bác. "Rõ ràng người mệt hơn là Tanjirou mà." Thiếu niên nhíu mày, dường như có chút bất mãn."Vừa trở về đã lại nhận nhiệm vụ mới."Thật là quá không yêu quý bản thân mà!"Haha." Nhưng thanh niên chỉ nhẹ nhàng cười, nhún vai, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên trán Tokito Muichirou như để an ủi."Bởi vì anh là người lớn mà, nên không sao đâu.""Muichirou vẫn chỉ là thiếu niên, đã gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy rồi, phần còn lại cứ giao cho anh đi."Thiếu niên nghẹn lại. Những lời lẽ vốn muốn nói ra đều bị câu nói của Kamado Tanjirou chặn lại. Cậu há miệng một lúc lâu mà không nói được một câu nào.Cuối cùng, Muichirou chỉ có thể quay đầu đi, giọng nói có chút nặng nề: "... Tanjirou đã đến Thần Xã chưa?"Thói quen đi cầu nguyện ở Thần Xã của Nhật Trụ vốn không phải là bí mật. Không chỉ các Trụ cột, mà bất cứ ai từng ở Tổng bộ một thời gian đều sẽ biết về thói quen kỳ lạ này của Nhật Trụ.Từng có những kẻ lắm mồm đã chỉ trích việc này, nhưng dưới sự ngầm đồng ý của Chủ công và sự thiên vị im lặng của các Trụ cột, cũng không ai dám nói thêm gì nữa."Tôi còn tưởng sẽ được đi cùng Tanjirou.""Sẽ có cơ hội mà." Kamado Tanjirou nhẹ nhàng gật đầu. "Sẽ luôn có cơ hội để đi Thần Xã cùng Muichirou."Thần Xã Hỏa Thần rải rác khắp nơi, lúc nào cũng có thể tìm thấy."Vậy, bây giờ chúng ta đi xem Yuichirou được không?" Nhật Trụ cười kéo tay Hạ Trụ, từ từ đi về phía Điệp Phủ."Yuichirou chắc cũng nhớ Muichirou lắm rồi."Cuộc gặp gỡ của Kamado Tanjirou và hai anh em Tokito có thể nói chỉ là một sự ngẫu nhiên, nhưng dường như lại mang một ý nghĩa tất yếu nào đó.Khi đó, cậu vừa đi ngang qua mộ của Yoriichi-sensei và anh trai. Thế gian đã trôi qua hàng trăm năm, bia mộ của những người đã từng tồn tại sớm đã bị thời gian ăn mòn, không còn thấy được toàn cảnh.Hay nói đúng hơn, ngoại trừ hai tảng bia đá vẫn kiên cường đứng vững, nhưng đã không còn nhìn rõ được chữ khắc trên đó, những nơi đó thậm chí không thể gọi là mộ nữa.Chỉ là sự hoài niệm của những người sống ở hậu thế dành cho những người bạn cũ."Lâu rồi không gặp, Yoriichi-sensei, anh trai."Kamado Tanjirou cúi lưng, tỉ mỉ dọn sạch cỏ dại xung quanh bia đá, rồi quỳ ngay ngắn xuống và cúi đầu.Sau lần cuối cùng từ biệt Kokushibo, cậu đã không còn gặp lại hai người nữa.Cậu chỉ cần ở một nơi xa xôi mà họ không thể nhìn thấy, lặng lẽ chúc phúc cho họ một cuộc sống bình yên và hạnh phúc là được. Những bông hoa tử đằng bao quanh ngôi nhà gỗ không hề héo tàn trong nhiều năm đã thay thế vị thần, bảo vệ gia đình này.Kamado Tanjirou chỉ đến không biết bao nhiêu năm sau, tình cờ gặp được Kaigaku đã trở thành một ông già tóc bạc, con cháu đầy đàn. Từ miệng ông, cậu nghe nói Yoriichi-sensei và anh trai dường như vẫn luôn chờ đợi người bạn này quay lại thăm.Trong khoảnh khắc đó, Kamado Tanjirou chỉ quay mặt đi một cách chật vật, đưa tay che đi đôi mắt hơi đỏ hoe.Yoriichi-sensei và anh trai, quả thật là những người vô cùng, vô cùng dịu dàng.Có thể gặp được họ, cậu thật sự quá hạnh phúc.Và sau khi thăm hỏi bạn cũ xong, trên đường trở về, cậu đột nhiên gặp hai anh em sinh đôi suýt bị quỷ tấn công.Chỉ thiếu chút nữa thôi. Ngay cả khi hồi tưởng lại, Kamado Tanjirou vẫn cảm thấy rùng mình. Chỉ thiếu chút nữa thôi, đứa trẻ tên là Yuichirou đã hoàn toàn chết dưới nanh vuốt của con quỷ.Thanh kiếm rực lửa không chút do dự chém bay đầu con quỷ. Khi đó, hai đứa trẻ vẫn chưa hoàn hồn sau cơn hoảng loạn lớn, run rẩy ôm nhau khóc nức nở.Cậu nghe thấy đứa lớn hơn một chút, dường như là anh trai, không chút thương tiếc mắng đứa em trai đang khóc đến nghẹn thở bên cạnh. Lo lắng, rùng mình, sợ hãi... Vô số cảm xúc hỗn tạp xông thẳng vào mũi Kamado Tanjirou.Kamado Tanjirou lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh hai thiếu niên, đột ngột nhưng không thể từ chối mà ôm cả hai vào lòng."Đừng cãi nhau nữa." Nhật Trụ nhẹ nhàng lau khô khuôn mặt đầy nước mắt của hai thiếu niên. Đôi mắt màu đỏ thẫm của cậu hiền hòa, ánh sáng khẽ gợn sóng như sắp tràn ra ngoài."Rõ ràng quan tâm đối phương, tại sao lại cãi nhau chứ?""Các ngươi - suýt chút nữa đã không thể gặp lại nhau mãi mãi rồi!"Vì vậy, xin hãy trân trọng từng khoảnh khắc ở bên nhau.Đó là những người thân quý giá nhất trong cuộc đời.Giữa đêm, hai thiếu niên suýt nữa đã gặp phải biến cố lớn không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ đang ập đến. Nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, họ đã dựa vào nhau mà ngủ.Bên ngoài phòng, ánh nắng ban mai mờ ảo. Kamado Tanjirou nhìn hai thiếu niên với vẻ mặt không giấu được sự mệt mỏi, lặng lẽ cởi chiếc haori của mình, nhẹ nhàng khoác lên người hai đứa trẻ.Cậu lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt gần như giống hệt nhau của hai anh em Tokito. Sự hoài niệm và vui mừng dần lan tỏa trong đôi mắt màu mận chín.Mùi hương xộc vào mũi tuy đã rất khác, nhưng nếu phân biệt kỹ vẫn có thể tìm thấy một chút hơi thở ấm áp và hiền hậu như mặt trời của người bạn cũ.Dung mạo hai đứa trẻ đã thay đổi đến mức gần như khiến cậu không thể nhận ra, chỉ mờ ảo giữa họ còn có thể thấy một chút dáng vẻ của người bạn.Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã đoán được thân phận của họ.Họ là hậu duệ của Kaigaku.Họ là hậu duệ của Yoriichi.Sau này, có lẽ vì thực sự bị sự hung tàn của quỷ dọa sợ, hoặc có lẽ là nhận ra em trai mình có tài năng xuất chúng thế nào, Tokito Yuichirou với khuôn mặt khó chịu, đuổi Tokito Muichirou ra khỏi nhà như đuổi người."Đi nhanh đi!" Muichirou mặt đầy vẻ chán ghét. "Nếu ngươi có chết ở ngoài kia, thì đừng mong ta dựng bia mộ cho ngươi."Nhưng Kamado Tanjirou lúc này lại không nể mặt chút nào, trực tiếp vạch trần suy nghĩ thật sự trong lòng Tokito Yuichirou, suýt nữa khiến Yuichirou tức giận hét lên."Yuichirou cũng đứng lên đi." Vị thanh niên lóa mắt như một vị thần đã nói với anh như vậy. "Nếu thế, Yuichirou và Muichirou sẽ không phải chia lìa."Cuối cùng, không biết có phải bị ma ám hay không, hai anh em Tokito thật sự đã đi theo Kamado Tanjirou và gia nhập Sát Quỷ Đội.Thiên phú của Tokito Muichirou nhanh chóng bộc lộ hoàn toàn. Chỉ sau hai tháng luyện tập phép hô hấp, cậu không chỉ tự mình sáng tạo ra phép hô hấp của riêng mình, mà còn vững vàng thăng lên cấp Trụ.Kamado Tanjirou dường như hoàn toàn không ngạc nhiên về điều này. Chỉ là khi thiếu niên đã trở thành Hà Trụ nhào vào lòng cậu, cậu nhẹ nhàng xoa đầu Muichirou, nụ cười rạng rỡ."Muichirou thật sự rất giỏi." Nụ cười trên mặt thanh niên hiền hòa. "Giống như tổ tiên của em vậy."Tokito Muichirou, nhất định cũng sẽ trở thành một kiếm sĩ mạnh mẽ và vĩ đại như Yoriichi-sensei.So với Muichirou, tình hình của Yuichirou tồi tệ hơn nhiều.Anh dù sao cũng đã bị quỷ làm bị thương, suýt chút nữa mất mạng. Dù may mắn giữ được mạng sống, nhưng cuối cùng cũng không thể cầm kiếm được nữa.Tuy nhiên, anh dường như hoàn toàn không bận tâm. Chỉ cần có ai đó nhắc đến những điều không nên nói, Yuichirou thường sẽ cầm gậy gỗ, với vẻ mặt hung dữ, dọa người ta đến mức không nói nên lời.Yuichirou cũng đang dùng cách của riêng mình, lặng lẽ bảo vệ em trai."Yuichirou!" Từ xa nhìn thấy Tokito Yuichirou đang bận rộn trong Điệp Phủ, Kamado Tanjirou vẫy tay, lớn tiếng gọi.Tokito Yuichirou quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy em trai mình lại có vẻ mặt ngơ ngác, lập tức giận không chịu nổi."Ngươi có phải lại làm mình bị thương không?!" Anh có thể nói là không hề dịu dàng kéo Muichirou lại, tuôn một tràng thuyết giáo. Nhưng động tác khi lật áo đồng phục của Muichirou lại nhẹ nhàng quá mức.Kamado Tanjirou nheo mắt lại, không kìm được ngẩng đầu nhìn mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ, cong môi.Nếu Yoriichi-sensei có thể nhìn thấy, hẳn cũng sẽ cảm thấy tự hào về những hậu duệ như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz