ZingTruyen.Xyz

Edit Mau Xuyen He Thong Phuong An Nghich Tap Nam Than

"Đêm qua nhiều người như vậy, anh ấy sao có thể nhớ rõ cô. Đúng không, Luân Viễn.” Từ Như Ý đánh gãy lời nói của cô ta.

“Đúng vậy. Đã sớm không nhớ rõ. Như Ý, chúng ta đi qua kia đi.” Bạc Luân Viễn dắt tay cô.

Đường Trà Nguyệt một phen giữ chặt tay người ta, “Anh thật sự không nhớ rõ tôi?”

“Tiểu thư, thỉnh tự trọng.” Từ Như Ý vẻ mặt lạnh lùng, mở tay Đường Trà Nguyệt ra.

Đường Trà Nguyệt tức khắc mày liễu dựng ngược, “Ý cô nói, tôi không có tự trọng?”

“Ban ngày ban mặt, cô cùng một người con trai xa lạ dây dưa, cô cảm thấy như thế nào?”

“Cô không phải cũng như vậy sao?!”

“Ha... Tôi là vợ của anh ấy.”

“Vợ?” Đường Trà Nguyệt không thể tin vào những gì mình nghe được nhìn về phía cô.

Cô gái trước mặt nhiều nhất chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, sao có thể là vợ của anh ta?

“Tôi biết.” Một nam sinh trong đám người bước ra, “Đây là Bạc Luân Viễn học sinh của trường chúng tôi. Vị kia là con dâu nuôi từ bé của nhà cậu ấy.”

Đường Trà Nguyệt vừa nghe liền cười.

Theo quan điểm của cô, con dâu nuôi từ bé cũng giống mấy đứa con gái quấn chân người khác, do chế độ phong kiến lưu lại khối u ác tính, hẳn là nên diệt trừ tập tục tệ hại này.

Ánh mắt cô đánh giá trên người Bạc Luân Viễn. Anh ta khí độ ưu nhã, cử chỉ bất phàm, là nam thần trong lòng cô, Đường Trà Nguyệt cảm thấy cô con dâu nuôi từ bé kia thật không xứng đứng cạnh anh ta.

Ôi thật tội nghiệp cho nam thần trong lòng cô! Bị tư tưởng phong kiến trói buộc, cam chịu cưới người mình không yêu! Anh ấy thật đáng thương!

Cô thầm nghĩ, mình phải quyết tâm giải cứu anh ấy ra mới được. Không thể để người có chí hướng như anh ấy bị trói buộc, cam chịu như vậy.

Cô khinh thường cười ra tiếng: “A! Thì ra là như vậy!”

“Đúng. Chính là như vậy, đây là chồng tôi! Cho nên, thỉnh cô khi thấy anh ấy thì đi đường vòng.”

Bạc Luân Viễn đây không phải lần đầu tiên thấy tiểu tức phụ của mình hung hãn như vậy.

Nhìn thấy cô xù lông lên giống một con nhím nhỏ, nhanh tay ôm cô vào lòng. Bạc Luân Viễn thêm vào: “Vợ tôi nói đúng. Cho nên, thỉnh tiểu thư tự trọng thêm.”

Đường Trà Nguyệt cảm giác chính mình đặc biệt ủy khuất!

Không để ý đến cô ta, Bạc Luân Viễn mang theo cô rời đi. Anh vừa đi vừa giải thích: “Ngày hôm qua sau khi đưa em về, vừa lúc gặp cô ấy bị say tàu. Nôn ở trên người anh.”

“Em tin tưởng anh.” Từ Như Ý không ngại cho anh độ tín nhiệm cao nhất.

Bạc Luân Viễn là người đáng tin cậy, với lại ở đây có nhiều người như vậy, trong thời gian chốc lát, sao có thể dễ dàng cùng cô ta phát sinh cái gì?

“Cảm ơn em.” Bạc Luân Viễn thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn a~.” Từ Như Ý cười khẽ.

.........

Biễn vẫn tĩnh lặng như vậy, Đường Trà Nguyệt có vài lần nhịn không được muốn đi xem nam thần, nhưng khổ nổi bị say tàu càng ngày càng lợi hại, nên lực bất tòng tâm.

Thời gian mấy ngày nữa trôi qua, cuối cùng tàu cũng cập bến. Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn rời tàu.

Bạc Luân Viễn một chân ở bến một chân ở trên thềm, duỗi tay đỡ cô xuống: “Cẩn thận một chút.”

Bước chân lên một vùng đất mới, hai người đều rất có cảm khái. (Cảm khái là rung động trong lòng mà thấy buồn giận xót thương.)

Kéo theo hành lý, đoàn người đi qua trường trước để tham quan, đăng kí thông tin. Chờ hết thảy làm tốt, đã là chạng vạng tối.

“Như Ý, về sau mỗi ngày em đến ban ghế dài ở phía sau trường đợi anh nha.” Bạc Luân Viễn lôi kéo tay cô, dặn dò, “Anh sẽ dạy em Nhật ngữ, cùng với văn hóa, ẩm thực Nhật Bản nữa.”

“Được.”

Hoàn cảnh học tập cùng với ngôn ngữ mới lạ, cô bé nhất định không thích ứng kịp. Bạc Luân Viễn vẫn là có chút lo lắng.

Hai người học khác lớp và ở ký túc xá khác nhau. Chỉ có sau khi tan học, mới tụ tập lại một chổ. Về sau, ký túc xá quy định giờ giấc, lại phải đợi cửa mở.

Mỗi một lần, Bạc Luân Viễn đều cảm thấy lưu luyến không rời, thật sự thời gian hai người hẹn hò quá ngắn.

Vừa đến cuối tuần, chính là ngày mà anh vui vẻ nhất.

Sáng sớm, Bạc Luân Viễn liền ăn mặc chỉnh tề, chờ ở cổng trường.

Đến nơi này đã lâu, nhưng bọn họ vẫn chưa quen thuộc hoàn cảnh cùng ngôn ngữ lắm, nên cũng không có đi dạo thường xuyên.

Thấy cô đến, Bạc Luân Viễn lập tức tươi cười rạng rỡ duỗi tay nắm tay cô.

Quan hệ hai người dạo này ngày càng thân mật, Từ Như Ý thật tự nhiên giơ tay nắm lấy.

“Hôm nay chúng ta sẽ đi dạo đường phố nổi danh nhất ở đây, và cũng sẽ đi ăn ẩm thực đặc sắc của Nhật Bản.”

Hai người dắt tay nhau tùy ý đi về phía trước. Bạc Luân Viễn đã sớm có chuẩn bị, trên đường làm hướng dẫn cho cô.

Bọn họ nhàn nhã tham quan, thưởng thức phong cảnh, bất tri bất giác đến giữa trưa.

Bạc Luân Viễn chỉ nhà hàng cách đó không xa: “Nhà hàng đó là nhà hàng nổi tiếng nhất của Nhật Bản, chúng ta qua đi.”

“Được.”

Khi hai người tiến vào, lại nhìn thấy đoàn nguời Đường Trà Nguyệt cũng ở đây.

Nhìn thấy hai người họ, Đường Trà Nguyệt cố ý lớn tiếng nói: “Chế độ con dâu nuôi từ bé không phải nên sớm hủy bỏ sao? Quả thật là khối u ác tính của xã hội!”

Những người khác cũng không hiểu tình huống hiện tại như thế nào nên cũng sôi nổi tán thành.

Bọn họ là một đám thanh niên có chí hướng, có tư tưởng tiên tiến của giáo dục phương Tây, nên rất tán thành việc xóa bỏ truyền thống cũ.

Bọn họ vừa bàn luận này nọ, Bạc Luân Viễn lòng đầy căm phẫn lên, thật sự nghe không nổi nữa.

Rõ ràng, đây là nhắm vào tiểu tức phụ của mình. Anh cực kì tức giận đập bàn: “Các người nói đủ chưa?”

Đường Trà Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Không đủ.”

Từ Như Ý gọi người phục vụ tới, cho tiền boa, “Làm phiền cô dẫn một con chó tới đây.”

Người phục vụ tuy không rõ cô muốn làm cái gì, nhưng muốn tìm một con chó vẫn là rất đơn giản, rất nhanh liền dắt tới.

Từ Như Ý kéo dây thừng, dẫn con chó lại gần bàn của Đường Trà Nguyệt: “Tốt. Tiếp tục đi, cô có người nghe.”

Đường Trà Nguyệt tức giận đến đỏ mặt, cảm giác bản thân bị người ta sỷ nhục giống con chó: “Cô thật khinh người quá đáng! Tôi mặc kệ các người ở trong nước có quyền có thế như thế nào, nhưng ở chổ này, chúng ta đều bình đẳng!”

“Chúng ta đều bình đẳng? Cho nên, ý của cô là, bản thân cô không có tư cách đối xử với người khác vung tay múa chân phải không?” Từ Như Ý nhìn chằm chằm cô ta liếc mắt một cái.

“……” Đường Trà Nguyệt cảm giác bản thân bị lời nói của cô ta 'xoay như dế'. Cô tất nhiên không có ý như vậy, nhưng tới miệng cô ta thì làm cô không thể phản bác.

Thật sự con dâu nuôi từ bé làm người ta thấy chán ghét!

Cô càng thêm tội nghiệp cho Bạc Luân Viễn, bị chế độ phong kiến lạc hậu trói buộc mà cam chịu kết hôn, nhất định không hạnh phúc!

Từ Như Ý kéo tay anh, “Mình đi thôi, qua nhà hàng khác, không cần cùng loại người này so đo.”

“Ê, cô ăn nói cho rõ ràng vào! Cái gì kêu ‘loại người này’? ’” Đường Trà Nguyệt ở phía sau tức muốn hộc máu.

Hai người cũng không thèm để ý tới cô ta, đi qua nhà hàng Tây ăn cơm. Bầu không khí tốt đẹp, bọn họ rất nhanh đã quên đi chuyện lúc nãy.

Ăn cơm xong, lại tiếp tục cùng đi tản bộ, Bạc Luân Viễn vừa đi vừa nói khát vọng của bản thân.

Anh ngữ khí dịu dàng, thần sắc nhu hòa.

Từ Như Ý thật an tĩnh nghe anh nói.

Cô nhìn người thiếu niên bên cạnh mi hơi hơi nhướng lên, ngực ưởng thẳng tràn đầy tự tin, một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn làm hắn càng thêm tuấn dật phi phàm.

Như là cảm nhận được tầm mắt của cô, Bạc Luân Viễn nghiên đầu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, làm lòng anh rung động. Duỗi cánh tay ra, Bạc Luân Viễn kéo cô vào lòng: “Như Ý……”

Nhìn người trước mặt khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng càng thêm rung động.

Đây là một con phố u tĩnh, không có người đi đường. Bạc Luân Viễn thấy cô không có phản kháng, thật cẩn thận thấp đầu, hôn lên môi cô.

Đây là lần đầu tiên anh làm ra hành vi lớn mật như thế, trực tiếp ở trên đường cái hôn môi cô.

Loại cảm giác vừa khẩn trương vừa kích thích này, làm anh quả thực muốn ngừng mà không được.

[ hệ thống nhắc nhở: Nam chủ độ hảo cảm +5, độ hảo cảm hiện tại của ký chủ là 60, độ hảo cảm của nữ chủ Đường Trà Nguyệt là 0. Nga~ nga~, nam chủ bổn hệ thống thưởng thức ngươi ~]

........

“Cứu mạng…… Cứu mạng aaa……” Một tiếng kêu thê thảm của một cô gái vang lên.

Bạc Luân Viễn buông cô ra nhanh chân chạy, “Chúng ta đi nhìn xem.”

Bọn họ gấp gáp chạy tới.

Chạy một chút tới một con hẻm nhỏ. Lúc hai người đuổi tới, nhìn thấy mấy người ăn mặc quân phục Nhật Bản, đè trên người nữ sinh lưu học người Trung Quốc.

Bọn chúng đẩy cô ấy ngã trên mặt đất. Một số người ở trên người cô ấy vội vàng gặm cắn lung tung, một số người xé nát quần áo của cô ấy.

Nữ lưu học sinh đầy mặt nước mất, bọn chúng lại cười đến dâm đãng.

Bạc Luân Viễn lửa giận trong ngực bốc cháy dữ dội! Anh tiến lên, mạnh mẽ đẩy mấy người bên ngoài ra.

Thật quá đáng! Dám ở ban ngày ban mặt ức hiếp con gái nhà lành, mà lại còn là đồng bào của mình nữa chứ!

Anh nhìn thấy máu tươi nhuốm đầy dưới thân cô ấy, càng nổi bật lên sự tức giận của mình.

Câm tức bi phẫn lan tràn toàn bộ lồng ngực. Bạc Luân Viễn một quyền toàn sức đánh mạnh vào đầu một người Nhật Bản trong đó.

“Bát dát!” Người đàn ông đột nhiên bị ăn một quyền, lập tức xoay người phẫn nộ nhìn về phía anh.

Vừa thấy anh chỉ là một người Trung Quốc, trừng mắt nhìn ‘thật sự không biết sống chết’. Dùng tiếng Nhật chỉ huy người bên cạnh: “Lên cho ta!”

Bạc Luân Viễn cũng không phải dạng thư sinh nhu nhược, lúc ở nhà cũng đã học qua võ thuật, anh là người có tư tưởng hiện đại tiến bộ nên luôn tìm tòi học hỏi từ văn hóa đến thể chất, chưa bao giờ lười biếng.

Nhưng mà, đối phó với nhiều người đã được huấn luyện quân sự qua, vẫn rơi vào thế hạ phong.

Từ Như Ý hành sự tùy theo hoàn cảnh. Nhặt những viên đá bên cạnh nhắm vào những chổ yếu hại của bọn chúng mà ném.

Hai người phối hợp, qua chốc lát, làm bọn chúng nằm sấp không đứng dậy được.

Người Nhật Bản cầm đầu trong bọn chúng nhìn về phía anh, vẻ mặt hận thù dùng tiếng Trung cơ bản nói: “Mày biết, ta là ai không?”

“Tao không cần biết mày là ai, nhưng mày cần biết: Người Hoa chúng ta, không phải dễ ức hiếp như vậy!”

Lúc này, nơi này đánh nhau đưa tới không ít người vây xem. Đặc biệt là nhóm người Hoa, càng tự hào hành vi của anh, mọi người sôi nỗi vỗ tay, cũng đều trầm trồ khen ngợi lên.

Nữ sinh lưu học được mọi người đưa đi bệnh viện.

“Mày nhất định phải chết! Ta sẽ không bỏ qua cho mày!” người Nhật Bản kêu gào.

“Hừ!” Bạc Luân Viễn không chút nào sợ hãi.

Từ Như Ý kéo tay anh, “Đi thôi.”

Bạc Luân Viễn rốt cuộc cũng chỉ là du học sinh thôi, dù cho ở trong nước có bối cảnh hùng hậu tới đâu, thì ở nơi này cũng chỉ là ở thế yếu.

Cô thật sự không muốn anh sẽ xảy ra bất luận vấn đề gì.

Bạc Luân Viễn cũng biết thời khắc mà anh ra tay cứu trợ, biết chắc chắn mình đã gây ra họa, nhưng anh thật sự nhẫn nhịn không được.

Không thể trơ mắt nhìn đồng bào của mình bị ức hiếp, bị tổn thương cùng xa lánh được!

Bạc Luân Viễn vô cùng đau đớn mà nói ra, “Đất nước chúng ta, còn chưa đủ cường đại, cho nên những người này mới cuồng vọng như thế.”

“Đúng vậy. Cho nên trách nhiệm của chúng ta là phải làm cho đất nước thêm giàu có và cường đại, làm cho đồng bào ta đi bất cứ nơi nào, cũng không hề bị người khác kỳ thị cùng khi dễ!”

Bạc Luân Viễn gắt gao cầm lấy tay cô.

Hiện tại, anh một chút cũng không hối hận đã tới nơi này! Bởi vì nhìn thấy những tình cảnh này, anh mới càng thêm kiên định, quyết tâm học tập nhiều hơn nữa, để đền đáp tổ quốc!

“Em mệt mỏi, trở về thôi anh.” Từ Như Ý nhìn anh nói.

“Được.” Bạc Luân Viễn cũng đau lòng cô. Cô từ nhỏ hiếm khi ra cửa, hơn nữa mỗi lần đều có xe chuyên dùng đón đưa.

Hai người trở về trường học, nhìn anh chắc chắn đã đi vào ký túc xá, Từ Như Ý vừa rồi còn mỉm cười, lập tức mặt lạnh xuống.

Cô xoay người, nhanh chóng đi ra trường học.

[hệ thống, tra vị trí chính xác của người kia cho ta!]

[được, khấu trừ 1000 tích phân.]

Cô sẽ không để Bạc Luân Viễn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn! Người đàn ông của cô mà cũng dám đụng!

Một đường truy lùng vị trí của hắn, Từ Như Ý đi tới một nhà hàng rượu.

Vòng ra sân sau u tĩnh không có người, Từ Như Ý nhìn nhìn vị trí tầng hai.

Tay cô nâng thể trọng cơ thể, nhẹ nhàng mà nhảy lên, từ cửa sổ bấu víu leo lên.

Bên trong, hắn ta đang cùng một người đàn ông trung niên Nhật Bản giao đạm.

Từ cuộc đối thoại có thể biết được: người đàn ông trung niên này rất có quyền thế, cùng hắn ta là quan hệ thân thích, bình thường luôn bảo vệ yêu thương hắn.

Mà chuyện bọn họ đang thảo luận, đúng là điều tra thân phận của Bạc Luân Viễn, và hơn nữa nhất định phải diệt trừ anh.

Từ Như Ý đẩy cửa sổ ra, trở mình tiến vào.

Nhìn thấy có người tiến vào, hai người đồng thời kinh ngạc. Bất quá, thấy cô chỉ là một cô gái nhu nhược gầy yếu đáng yêu, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô là ai?”

“Là người sẽ giết các người.”

Nói xong, tay cô vừa lật, trong tay liền xuất hiện một cây súng lục tiểu xảo, đem họng súng nhắm ngay bọn họ.

“Cô, cô đừng làm xằng bậy... Ta là cháu trai của thủ tướng Nhật Bản, Bản Điền Nhất Lang! Chỉ cần cô buông súng trong tay xuống, ta sẽ tha cho cô, hơn nữa còn cho cô một số tiền lớn!”

Hai người đột nhiên thấy cô lấy súng lục ra, lập tức hoảng loạng. Nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, bàn tay yên lặng không một tiếng động sờ đến bên hông.

“Nếu tôi làm xằng bậy, sẽ như thế nào?” Từ Như Ý nở nụ cười tà khí, ngón tay bóp cò.

“Pằng!”

Một tiếng vang nhỏ vang lên, cô nhắm bắn vào cánh tay của Bản Điền Nhất Lang, ngăn cản động tác lấy súng của hắn ta.

“A……” Hắn ta đau đến mức hét lên một tiếng nghe như tiếng giết heo.

“Im miệng.” Từ Như Ý chán ghét ra lệnh, “Nếu không tôi tiếp tục nổ súng!”

Đau đớn giày vò, Bản Điền Nhất Lang câm miệng cắn răng. Hắn ta vẻ mặt hoảng sợ: “Cô... Cô dám nổ súng bắn ta?”

“Đã bắn rồi đó, anh có cần xác nhận lại không?” Cô nhíu mày.

“Không không không, chúng ta không phải ý tứ này.” Người đàn ông trung niên Nhật Bản nịnh nọt cười.

Ông ta vừa nói, vừa thừa dịp cô không chú ý, một bàn tay lặng lẽ di chuyển, chuẩn bị ấn chuông cảnh báo.

Từ Như Ý không chút do dự lại lần nữa bóp cò súng, bắn vào cánh tay của ông ta.

“A……” Tức khắc, cánh tay ông ta cũng bắt đầu máu chảy ròng ròng.

Người đàn ông trung niên Nhật bản lập tức xoay người, hướng về phía cửa chạy tới.

Từ Như Ý nâng cánh tay lên, nhắm chuẩn bắn vào ngực ông ta.

Một tiếng nặng nề vang, ông ta ngã xuống mặt đất.

Bản Điền Nhất Lang đau khổ phác gục ở trên người ông ta, thất thanh la lên: “Thúc thúc!”

Hắn chưa từng gặp một nữ nhân nào tàn nhẫn ác độc như cô ta! Nói nổ súng liền nổ súng!

Không, cô ta chỉ gần tính như một bé gái mà thôi! Bộ dáng nhỏ gầy, trên mặt vẫn còn trẻ con, chắc cũng chưa được mười sáu tuổi nữa!

Nhưng mà, cô ta lại là người xuống tay ngoan độc như thế! Căn bản không cho bọn họ bất cứ cơ hội chuẩn bị nào!

Hắn cực kì giận dữ trợn mắt nhìn: “Thúc thúc của ta mà có chuyện gì không hay xảy ra, ta nhất định không bỏ qua cho cô!”

Từ Như Ý thật sự không thể nhìn được nữa.

Mụ nó, đã muốn bắn tới sắp chết rồi, mà con hàng này còn đe dọa mình.

Cô tức giận đá hắn ngã lăn ra đất, đạp chân lên người hắn, chỉa súng vào mặt hắn.

“Thúc thúc của anh không chỉ xảy ra chuyện không hay, mà còn sẽ chết, anh không thấy tôi bắn vào ngực ông ta sao?

“Hừ, cô có can đảm thì giết ta luôn đi!”

“Tốt, như anh mong muốn.” Từ Như Ý lại lần nữa giơ súng.

“Không cần…… A……”

Giải quyết xong bọn họ, cô tâm tình thật tốt đi ra cửa.

Từ Như Ý xoay người leo xuống, lại đột nhiên bị một cây sắc nhọn ở dưới rào chắn gai đâm vào.

“Ui ——” cô hút vào một hơi, đau đến nhíu mi.

Từ Như Ý cúi người, nhìn miệng vết thương thâm sâu. Cô mạnh tay xé chổ váy bị rách ra, chuẩn bị băng bó vết thương.

“Để tôi giúp cô đi.” Tiếng của một chàng trai dịu dàng đột nhiên vang lên.

Từ Như Ý hoàn toàn không biết anh ta đã tới khi nào, cô hơi hơi nghiêng đầu nhìn qua.

Đầu tiên lọt vào tầm mắt, đôi quân ủng đen bó sát vào chân, lộ ra đôi chân dài thẳng tấp.

Anh ta là một chàng trai có thân hình cân đối và rất cao, nhìn đại khái thì trên dưới hai mươi tuổi.

Môi mỏng khẽ nhếch lộ ra độ cung nhạt nhạt, gương mặt gốc cạnh có vẻ điển trai, một đôi mày kiếm bay nghiêng nhập tấn, anh khí mười phần.

Một thân quân phục, ưu nhã lại mang theo một tia uy nghiêm. Từ phù hiệu trên tay áo bên phải có một hình chữ V lớn thêu bằng chỉ màu vàng và một ngôi sao nổi bằng vải dạ màu đỏ viền vàng, có thể thấy được anh ta là cấp bậc thiếu tướng Nhật Bản.

“Nhìn dáng vẻ, nhất định rất đau.” Ngữ khí của anh ta đong đầy quan tâm, gương mặt có một mạt đau lòng thoáng qua.

Cô lập tức lắc đầu: “Không đau. Không sao đâu!”

“Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn xem.”  Chàng trai ngữ điệu tuy nhu hòa nhưng lại có một loại cảm giác uy nghiêm không cho kháng cự.

Anh ta khom người, đem quân mũ trên tay đội lên đầu, chuẩn bị kiểm tra miệng vết thương của cô.

“Cảm ơn anh quan tâm! Tôi thật sự không có việc gì, để tôi tự mình xử lý đi!” Từ Như Ý cảnh giác lui về phía sau một bước. Tay cô vòng ra đằng sau, từ không gian lấy ra cây súng lục.

Chú ý động tác nhỏ của cô, chàng trai nhẹ giọng cười.

“Tiểu thư, thỉnh thu hồi vũ khí sau lưng cô, tôi cũng không có ác ý.” Ánh mắt chàng trai dời đi, nhìn về phía cửa sổ tầng hai, “Cô hẳn để tôi giúp đi, sau đó nhanh chóng rời đi nơi này, mà không phải tiếp tục sinh sự với tôi. Thỉnh cô không cần lại lộn xộn, nếu không nơi này sẽ lưu lại càng nhiều máu.”

Tiếng Trung anh ta rất lưu loát, trên mặt trước sau duy trì mỉm cười. Thân quân trang nghiêm thẳng, làm anh ta càng thêm tuấn mỹ.

Từ Như Ý nhìn anh ta.

Chàng trai này nhìn như ôn hòa, nhưng lại mang cho cô cảm giác áp bách. Ngữ khí anh ta tuy rằng nhu hòa, nhưng mỗi một câu đều cường thế không cho cô cơ hội phản đối.

“Cảm ơn, tôi không có nhu cầu xin giúp đỡ. Tôi không có gây ra sự tình gì, nên không có việc gì để nói. Tôi đi trước.” Cô nhắc làn váy, chuẩn bị chịu đau xoay người rời đi.

“Không, cô có. Cô cần sự trợ giúp của tôi.” Chàng trai ngăn cản động tác của cô, cường thế kéo tay cô lại.

Anh ta nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhìn thấy vết thương đặc biệt ghê người, “Cư nhiên bị thương nghiêm trọng như vậy.”

Anh ta móc trong túi áo ra một bình thuốc nhỏ, nhìn cô một cái, “Kiên nhẫn một chút.”

Từ Như Ý còn chưa kịp mở miệng, liền cảm giác miệng vết thương một trận đau đớn thấu tim truyền đến. Cô nhíu chặt mày cố gắng không để phát ra tiếng.

“Rất đau sao? Rất nhanh sẽ tốt rồi.”

Hơi lạnh đầu ngón tay của chàng trai nhẹ nhàng bôi thuốc. Sau đó, anh ta lấy ra cuộn băng gạc màu trắng, giúp cô băng bó từng vòng từng vòng đi lên.

“Cảm ơn!” Từ Như Ý thấy anh ta đã băng bó xong, lập tức nhấc chân rời đi.

“Quả thật rất giống... ngay cả liều lĩnh cũng tương tự như thế.” Chàng trai nhìn bóng dáng cô rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp.

Cô gái này quật cường, cũng rất dũng cảm!

Anh ta vươn ngón tay ra, đem vết máu bị dính lên rửa sạch một lần, sau đó dọn sạch dấu vết bọn họ đã ở đây.

Cởi bao tay màu trắng ra, tùy tiện vứt vào thùng rác một bên đường.

...……

Từ Như Ý dường như không có việc gì mà rời đi, trong lòng lại là có chút bất an.

Chàng trai đột nhiên xuất hiện này, nhất định biết việc cô đã làm. Lưu lại anh ta, thật sự phi thường nguy hiểm!

Nhưng, vào lúc đó không cho phép cô tiếp tục diệt khẩu, với lại cô cũng không chắc mình có năng lực giết được anh ta hay không.

Cứ như vậy tâm sự nặng nề trở về trường học.

“Như Ý, cậu đi đâu vậy?” Nữ sinh cùng phòng cô đang xem sách, thuận miệng hỏi.

“Đi dạo một vòng.”

“Mấy cậu. Dưới lầu thật nhiều người, không biết phát sinh chuyện gì?” Một nữ sinh khác nghe được động tĩnh ở bên dưới, nhìn từ cửa sổ nói vọng ra.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz