[Edit] [ Mau Xuyên - Hệ Thống ] Phương Án Nghịch Tập Nam Thần
Chương 65. Công lược nam thần dân quốc (3).
Phương Tuấn đi đầu ồn ào, ngữ khí tràn trào ám phúng: “Nha, Luân Viễn, cậu còn chưa có cưới tiểu tức phụ đâu, giờ bắt đầu sợ vợ sao?”
Những người khác đều cười ha ha lên.
“Đây là chuẩn bị châm ngòi chia rẻ quan hệ của chúng tôi sao?” Từ Như Ý không khách khí mà chỉ trích.
“…… Đương nhiên không phải.” Phương Tuấn cường cười, “Luân Viễn, tiểu tức phụ của cậu hình như không thích tớ thì phải?”
“Đó là đương nhiên. Tôi cùng anh ấy đính hôn từ nhỏ. Vì cái gì phải thích anh?”
“Ha hả…… Nói rất có đạo lý.” Phương Tuấn phi thường xấu hổ. Làm trò trước mặt mọi người, chỉ có thể tăng cường tươi cười để che dấu chính mình.
Hắn âm thầm cắn răng. Thề với trời, nhất định sẽ làm cô đẹp mặt!
Bạc Luân Viễn không hiểu sao cô lại bén nhọn như vậy, những cũng không đi tìm hiểu.
Cô dù sao cũng là tiểu tức phụ tương lai của anh, nên chắc chắn anh sẽ thiên vị cô bé rồi.
Đoàn người đi vào nhà hàng, ngoài cửa đứng vài cô gái ăn mặc sườn xám hoa lệ, màu sắc lộng lẫy.
Nhìn thấy bọn họ, lập tức tiến lên vây quanh thân thiết: “Thỉnh các vị vào bên trong.”
“Vị này là Bạc thiếu gia, là khách quý của tôi, các cô ngàn vạn không nên chậm trể tiếp đón a~.” Phương Tuấn ra hiệu cho các nàng.
Các nữ phục vụ lập tức minh bạch, đi lên bao quanh.
“Bạc thiếu gia đại giá quang lâm, thật sự vẻ vang cho kẻ hèn này a~.”
“Mau, mời vào bên trong.”
Bạc Luân Viễn vô luận tướng mạo hay khí chất đều xuất sắc, thoạt nhìn lại tuổi trẻ tài cao, càng làm cho các nàng thích.
Các nữ nhân sôi nổi tranh nhau phục vụ hắn, từ nóng bỏng đến ân cần. Làm cho Từ Như Ý ở một bên chau mày.
“Bạc thiếu gia, tới, em bồi ngài uống chén rượu đi.”
“Bạc thiếu gia, em cũng kính ngài một ly.”
“Bạc thiếu gia, ngài sao không ăn đồ ăn em gắp? Không hợp khẩu vị sao?” Một người khác hờn dỗi, mềm mại không xương dựa vào người hắn.
Toàn bộ trên bàn cơm, tất cả đều là thâm âm các nàng nũng nịu.
Phương Tuấn sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn, nhìn đến Từ Như Ý nhíu chặt mày, trong lòng hắn một trận sảng khoái.
Anh ta cố ý cao giọng: “Luân Viễn, cậu thật đúng là được nhiều cô hoan nghênh a!”
“Đúng vậy, diễm phúc không cạn đâu! Chúng ta đều không có đãi ngộ tốt như vậy!”
“Đúng vậy đúng vậy, ghen tị thật.”
Bọn họ đều là nam sinh, cũng không ý thức được có cái gì không đúng, sôi nổi trêu chọc hắn.
Từ Như Ý vung tay lên, đồ ăn trước mặt ngay cả cái mâm cũng bị cô trực tiếp hất xuống trên người một nữ phục vụ.
“Ngượng ngùng, trượt tay.” Cô rất có hàm dưỡng mà hơi hơi mỉm cười, xin lỗi nói.
Đứng dậy, tiếp tục đem một cái mâm đồ ăn khác trực tiếp hất lên trên đầu nữ phục vụ khác. Đồ ăn cùng canh từ từ trên đầu tích tích rớt xuống, chật vật cực kỳ.
“Cô……” Nữ phục vụ đó đứng lên, tức giận mà dùng ngón tay chỉ hướng mũi cô.
“Luân Viễn, tiểu tức phụ của cậu sao có thể như vậy?” Phương Tuấn mở to hai mắt, một bộ dáng không thể tưởng tượng được.
“Con bé làm sao?” Bạc Luân Viễn so với hắn càng kinh ngạc hơn.
Đúng vậy, hắn cố ý nói vậy. Mặc dù Phương Tuấn là huynh đệ của hắn, nhưng vì một nữ phục vụ mà ở trước mặt mọi người chỉ trích tiểu tức phụ của mình, hắn thực không thể làm được.
Hành động của Bạc Luân Viễn hiển nhiên là đang bảo vệ tiểu tức phụ của mình. Những người khác cũng không dám lên tiếng.
“Các anh từ từ ăn, tôi còn có việc. Đi trước.” Từ Như Ý nhấc cặp sách lên liền đi.
Các đồng học khác lập tức hiểu được. Ồn ào sôi nổi lên: “Luân Viễn, tiểu tức phụ của cậu ghen tị! Còn không mau đuổi theo!”
Bạc Luân Viễn nhanh chân đuổi theo, “Như Ý, đợi anh với!”
Từ Như Ý không để ý đến hắn, lập tức đi về phía trước.
Bước chân của cô rất nhanh, nhưng người cao chân dài như Bạc Luân Viễn rất nhanh liền đuổi kịp.
Bạc Luân Viễn lần đầu tiên thấy bộ dáng cô ghen.
Môi anh đào hơi hơi vểnh lên, mày liễu dựng ngược, còn mặt nhuộm đầy vẻ giận dữ.
Quả thực quá đáng yêu!
Hắn bước nhanh tiến lên, bắt lấy cánh tay của cô, “Như Ý, thôi mà, đừng nháo.”
“Anh đang cảm thấy, tôi đây là vô cớ gây rối?” Cô quay đầu bước đi.
Bạc Luân Viễn cánh tay dài chụp tới, trực tiếp đem cô giam cầm trong ngực. Cái hành động bá đạo này, chọc đến hai má cô ửng đỏ.
Nhìn đến người xinh đẹp trong lòng ngực, trong lòng anh vừa động, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn mà hống: “Ngoan, đừng nóng giận. Là anh sai, là anh không có nói rõ ràng được không?”
Cô ghen tuông vô cớ, không chỉ không làm Bạc Luân Viễn tức giận, mà ngược lại càng ưa thích cô nhiều hơn.
Ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, Bạc Luân Viễn lần đầu tiên biết thân thể của con gái hương nhuyễn như vậy, làm cho người ta dư vị vô cùng.
Lúc này, vừa lúc có một bé gái bán hoa đi ngang qua. Bạc Luân Viễn gọi lại cô bé, mua một bó.
“Tặng cho em.”
Đây là lần đầu tiên anh ta tặng hoa cho cô.
Từ Như Ý tiếp nhận tới.
“Cảm ơn.”
Màu đỏ hoa đặc biệt hợp với làn da của cô, làm cô có vẻ so với hoa càng xinh đẹp hơn. Bạc Luân Viễn nhịn không được cúi đầu tới gần.
Từ Như Ý giương mắt nhìn lên, hai người tầm mắt vừa lúc chống lại nhau.
Mắt to trong suốt của cô, chỉ có ảnh ngược một mình hắn, làm Bạc Luân Viễn tâm động không thôi.
Anh ta giữ chặt tay cô, chậm chậm cúi đầu, dịu dàng nhẹ nhàng hôn dừng ở cái trán của cô.
Tuy rằng chỉ giống như chuồn chuồn nước lướt qua, nhưng Bạc Luân Viễn lần đầu tiên gần một cô gái như vậy, trong lòng khác thường càng lan rộng, làm hắn muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Bất quá, hoàn cảnh ngựa xe như nước ồn ào, rất nhanh làm hắn tỉnh táo lại.
“Đi thôi.” Hai người sóng vai đồng hành, cất bước.
Đi ngang qua một tiệm bán điểm tâm, Bạc Luân Viễn giữ chặt tay cô, “Hôm nay trong nhà sẽ không chờ chúng ta ăn cơm, anh đi mua chút điểm tâm cho em ăn.”
Hắn đi vào, lớn tuyển nhỏ tuyển.
Từ Như Ý ở một bên mở miệng: “Mẹ thích ăn cái này, mua một ít về đi.”
Bạc Luân Viễn thoáng kinh ngạc.
Cô bé cơ hồ rất ít chủ động cùng người Bạc gia anh nói chuyện, cũng vẫn luôn lạnh như băng. Không nghĩ tới, thế nhưng nhớ rõ khẩu vị mà mẹ anh thích ăn!
Trong lúc nhất thời, Bạc Luân Viễn càng đối cô vừa lòng.
Mua trở về, Bạc mẫu nhìn đến này đó tiểu điểm tâm vui sướng không thôi: “Tất cả đều là thứ mẹ thích, là con đặc biệt mua cho mẹ sao? Cảm ơn con a, Như Ý!”
“Con về phòng trước.”
“Đợi chút.” Bạc mẫu gọi cô lại, “Còn một tháng nữa, con liền 15 tuổi. Không bằng, ngày đó đem hôn sự làm đi.”
Hai người tuổi cũng không kém nhiều lắm, cảm tình vẫn luôn ấm lên, ở Bạc mẫu xem ra, thời cơ tới rồi.
Bạc Luân Viễn ngẩn người, “Nhanh như vậy?”
Tuy là nói như vậy, đáy lòng lại bắt đầu chờ đợi lên.
“Nơi nào nhanh?” Bạc mẫu cười, “Như Ý tới nhà mình đã mười năm, quyết định như vậy đi.”
Bạc Luân Viễn ánh mắt liếc về người phía bên kia vẫn luôn cúi đầu trầm mặc, “Như Ý, còn không có đáp ứng đâu.”
“Tôi, nghe mẹ an bài.” Từ Như Ý quay đầu, trở về phòng mình.
“Như Ý thẹn thùng.” Bạc mẫu cười đến vui vẻ, đẩy đẩy nhi tử bên cạnh, “Còn không mau đi.”
Bạc Luân Viễn trong lòng vui sướng. Anh ta lên lầu, gõ cửa phòng của cô.
“Em, thật sự nguyện ý gả cho anh?”
“Ừm.”
Bạc Luân Viễn nhịn không được một phen bế cô lên, nhẹ giọng cảm thán: “Thật tốt quá.”
“Anh đã nói, muốn cùng tôi cùng nhau đọc diễn cảm sách giáo khoa.” Từ Như Ý đẩy hắn ra.
Hai người tuy rằng sớm chiều ở chung, nhưng quan hệ trong lúc đó bởi vì trước đây cô làm bất hào mà có vẻ xa cách. Hơn nữa trong lòng Bạc Luân Viễn có chút bài xích chế độ phong kiến này, cho nên, mười năm nay, anh ta đối xử với cô chỉ giống như em gái.
Chẳng qua, từ tuổi dậy thì về sau, Bạc Luân Viễn cũng giống như các thanh thiếu niên khác, cũng bắt đầu hướng tới một nửa kia của mình.
Về sau, Bạc mẫu không ngừng giáo huấn tư tưởng về sau Từ Như Ý sẽ gả cho anh ta. Mà anh ta cũng dần dần tiếp thu hiện thực này. Cho nên, Bạc Luân Viễn để ý cô nhiều hơn, cũng không phải chân chính là tình yêu, mà trộn lẫn rất nhiều nhân tố phức tạp.
Bạc Luân Viễn vào nhà, cầm quyển sách, ngồi cùng với cô cùng nhau ở trên sô pha bên cửa sổ.
Mở sách ra, hai người liền bắt đầu đọc diễn cảm.
Bạc Luân Viễn thanh tuyến trầm thấp, cùng thanh âm thanh thúy linh hoạt của cô đan xen nhau, hòa quyện thành một khúc âm nhạc mỹ diệu.
Này sô pha vốn dĩ không lớn, hai người lúc đầu còn bận tâm. Bất quá, thời gian dài, tự nhiên sẽ mệt mỏi.
Trong bất tri bất giác, Từ Như Ý đã dựa vào bên người hắn.
Bạc Luân Viễn trong lòng vừa động, trực tiếp cánh tay dài chụp tới, bá đạo đem cô giam cầm trong ngực.
“Như vậy không mệt.” Hắn giải thích. Sau đó, lại bắt đầu tiếp tục nghiêm túc đọc.
Từ Như Ý không hề cự tuyệt, cứ như vậy dựa vào người anh ta.
Một xíu xiu xíu xiu nữa thời gian trôi qua, hai người thật ăn ý không đánh vỡ loại hài hòa này.
Mãi cho đến ôn tập xong, Bạc Luân Viễn mới trở về phòng mình.
……
Ngày hôm sau, Bạc Luân Viễn vừa đến trường, Phương Tuấn đã đợi kêu anh.
“Luân Viễn, ngày hôm qua thật sự xin lỗi, tớ không biết em ấy sẽ tức giận.” Ngữ khí của hắn cố tình chân thành, mang theo xin lỗi nói.
“Chuyện không liên quan đến cậu.” Bạc Luân Viễn lắc đầu.
Phương Tuấn ngày thường ngụy trang vô cùng tốt, vẫn luôn cùng anh xưng huynh gọi đệ, Bạc Luân Viễn cũng không thể tưởng tượng được hắn ta thâm sâu như thế nào.
“Cậu không so đo là tốt rồi.” Phương Tuấn như là nhẹ nhàng thở ra, “Đúng rồi. Có cái tin tức tốt muốn nói cho cậu nè, đoán xem là cái gì?”
Bạc Luân Viễn dừng một chút, “Tin tức tốt gì?”
Phương Tuấn ha ha cười: “Tớ liền biết cậu đoán không ra! Vẫn là nói cho cậu đi. Lúc trước chúng ta không phải quyết định đi Nhật Bản du học sao? Tớ đã giúp cậu xin rồi.”
“Cái gì?” Bạc Luân Viễn kinh ngạc, “Cậu giúp tớ xin rồi?”
“Đúng vậy, hai ngày nữa liền có thể đi. Lúc này, cuối cùng cũng giúp cậu hoàn thành một cọc tâm sự.” Phương Tuấn cố ý cười đến vui vẻ.
“Mấy ngày nữa sẽ đi?” Anh nhíu mày.
Phương Tuấn cười chụp vai anh: “Đúng vậy. Kinh hỉ đi?”
Bạc Luân Viễn không biết nói cái gì cho phải.
Nếu như là lúc trước, hắn nhất định kinh hỉ. Rốt cuộc du học nước ngoài, có thể học được rất nhiều tri thức. Làm một thanh niên tiến bộ, đây cũng là tâm nguyện hắn luôn chờ mong.
Nhưng mà, hiện tại có vướng bận, Bạc Luân Viễn liền trở nên chần chờ không quyết định được.
“Làm sao vậy? Cao hứng đến choáng váng?”
“Kia, Như Ý làm sao bây giờ?”
Phương Tuấn thở dài: “Luân Viễn, cậu là người có chí hướng, sao có thể bị nữ nhi tình trường vướng bận?”
“Nhưng mà, mẹ tớ đã an bài tớ cùng con bé kết hôn.”
“Luân Viễn, bất quá ba năm mà thôi. Cậu hiện tại là làm sao vậy?” Phương Tuấn bộ dạng vẻ mặt thương tiếc, làm Bạc Luân Viễn có chút không biết làm sao.
Quả thật, bọn họ một đám người đã sớm chờ mong một ngày này, đến một vùng trời khác vang danh, học được tri thức và tư tưởng tiên tiến ở nước ngoài.
Nguyện vọng thực hiện, hắn hẳn là cao hứng mới đúng.
Nhưng mà hiện tại, nếu hắn là đi rồi, cô trong nhà phải làm sao bây giờ?
“Tớ trở về cùng người nhà thương lượng đã. Này dù sao cũng coi như là một chuyện lớn.” Bạc Luân Viễn nói.
“Luân Viễn, cậu hiện tại thật là……” Phương Tuấn lắc đầu thở dài.
Anh ta càng như vậy, làm Bạc Luân Viễn càng khó chịu.
Nhìn bộ dáng Bạc Luân Viễn rối rắm, Phương Tuấn rốt cuộc cảm thấy bản thân hả dạ một chút.
Tan học, Bạc Luân Viễn tâm sự nặng nề đi qua phòng học của cô.
Từ Như Ý thu hồi sách vở, nhìn thấy bộ dạng của hắn: “Làm sao vậy?”
“Như Ý.” Bạc Luân Viễn mở miệng, “Nếu…… Anh là nói nếu, anh muốn đi ngoại quốc du học ba năm. Em, sẽ chờ anh sao?”
Từ Như Ý ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Anh rất muốn đi?”
“Ân.” Bạc Luân Viễn tiếp nhận cặp sách của cô, chần chờ nói, “Bất quá, nếu như em không đồng ý……”
“Tôi không ý kiến.” Từ Như Ý trả lời.
Đi du học vẫn luôn là ước mơ khát vọng của Bạc Luân Viễn, không thể bởi vì sự xuất hiện của cô, mà tước đoạt lý tưởng của anh ta.
Nếu cô ngăn cản, về sau Bạc Luân Viễn hối hận bỏ lỡ cơ hội tốt, chuyện này sẽ trở thành khúc mắc vĩnh viễn giữa hai người.
Dù sao, nếu anh ta không đi, hai người sẽ phụng mệnh thành hôn. Mà sau kết hôn, anh ta sẽ không còn là đại thiếu gia vô ưu vô lự nữa mà sẽ trở thành trượng phu của cô và là phụ thân của đứa nhỏ con cô.
Phụ trách trên vai anh ta, càng không cho phép anh ta rời khỏi nhà. Tương đương với, trận hôn nhân này, sẽ đem anh ta hoàn toàn trói buộc.
“Như Ý……” Bạc Luân Viễn thần sắc phức tạp mà nhìn cô.
Tuy rằng vui mừng cô khéo hiểu lòng người, nhưng đồng thời cũng đại biểu mình ở trong cảm nhận của cô cũng không phải đặc biệt coi trọng, không phải sao?
“Tôi sẽ chờ anh trở về. Ba năm mà thôi. Chút thời gian như vậy, tôi còn có thể chờ.” Từ Như Ý lập tức nói.
Cô giải thích như vậy, thực mau cởi bỏ khúc mắc trong lòng anh ta, để tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết.
“Thật sự?” Bạc Luân Viễn không thể tin được.
Ba năm, đối với thanh xuân của một cô gái mà nói, thật sự rất quý giá! Trong khoảng thời gian đó, bởi vì hắn rời nhà, mà làm lãng phí thanh xuân của cô!
“Đương nhiên.” Từ Như Ý nhìn phía hắn, đáy mắt một mảnh chân thành, “Nếu anh không tin, chúng ta có thể làm hôn lễ trước.”
“Được. Anh tin tưởng em!” Bạc Luân Viễn gật đầu. Duỗi tay, ôm chặt lấy cô.
[ hệ thống nhắc nhở: Nam chủ độ hảo cảm +5, độ hảo cảm của ký chủ hiện tại là 50, độ hảo cảm của nữ chủ Đường Trà Nguyệt là 0. Nhìn ra được nam chủ thật rối rắm……]
Về đến nhà, Bạc Luân Viễn chủ động đem việc này nói cho cha mẹ.
Bạc mẫu có chút bất mãn: “Luân Viễn, các con không phải sắp thành hôn sao? Con hiện tại đi, chẳng phải muốn cho Như Ý chờ con ba năm?”
“Mẹ, không sao. Con có thể chờ.” Từ Như Ý ở một bên mở miệng, “Du học nước ngoài là tâm nguyện của anh ấy từ trước tới giờ, để anh ấy đi đi.”
Bạc mẫu nhìn cô.
Tựa hồ, con bé từ một đêm chững chạc lên, học được cách quan tâm người khác.
Bà đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Như Ý, thực xin lỗi.”
“Mẹ, Bạc gia đối đãi với con rất tốt. Nơi này chính là nhà của con, mọi người chính là người nhà của con.” Nàng có chút xin lỗi, “Trước kia, là con tùy hứng không hiểu chuyện……”
“Đứa nhỏ ngốc, đừng nói chuyện trước kia.” Bạc mẫu trấn an cảm xúc buồn bã của cô, “Chúng ta đã sớm đem con trở thành người một nhà.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Khách khí cái gì.” Bạc mẫu cười cười, nhìn nhi tử bên cạnh liếc mắt một cái, “Không bằng, các con đem hôn sự làm trước.”
“Vì sao?” Bạc Luân Viễn mở miệng.
Hắn đều phải đi rồi, nơi nào có rảnh làm hôn lễ?
“Chúng ta đem hôn sự làm trước tiên đi, trước đem quan hệ định ra.” Bạc mẫu thực kiên định mà nói. Như vậy, cũng là làm thằng bé nhớ rõ, trong nhà còn có thê tử đang chờ nó.
“Dạ.” Từ Như Ý gật đầu.
Nếu cô không có một cái thân phận danh chính ngôn thuận, thực dễ dàng bị những người khác ( tỷ như nữ chủ ) tùy thời cướp đi anh ta.
.......
Hai người trở về phòng. Cứ theo lẽ thường cùng nhau ôn tập sách giáo khoa, đọc diễn cảm tiếng Anh. Bọn họ bởi vì quan hệ phía trước nên càng ngày càng hòa hợp.
Chờ xem sách xong, Bạc Luân Viễn vừa đi ra, Từ Như Ý liền rửa mặt, nằm trên giường.
[hệ thống, có thể tra tư liệu về Phương Tuấn không? Toàn diện, không được rơi rớt một chút!]
[có thể, 1000 tích phân.]
[thành giao!]
Từ Như Ý đóng mắt.
Cô là người có thù tất báo, nam sinh kia thật sự rất quá đáng, cứ ở trước mặt cô nhảy nhót, khiêu chiến điểm mấu chốt của cô, thật sự làm người ta phiền toái.
Khi được hệ thống cấp tư liệu, Từ Như Ý bắt đầu hành động.
Ngày thứ ba, chuyện Phương Tuấn, toàn trường đều biết.
Không biết là ai, một phong thư nặc danh báo tin. Chỉ ra Phương Tuấn không chỉ có thói quen hút nha phiến, còn lợi dụng trong nhà có tiền có thế, ở trường thông đồng rất nhiều nữ sinh, hơn nữa còn làm cho một nữ sinh mang thai.
Lúc trước, nữ sinh kia dấu diếm hết thảy nhảy lầu, người nhà cũng không cảm động. Có thể là đêm qua, lại đột nhiên thu được một phong thư nặc danh, bên trong kỹ càng tỉ mỉ liệt ra Phương Tuấn cùng cô ấy cùng nhau xuất nhập đủ các loại.
Đồng thời, ở nhà tộc trưởng của các nữ sinh khác lại cũng thu được thư tín như vậy. Tức giận cấp lũy thừa, bọn họ liên hợp lại, mãnh liệt kháng nghị làm Phương Tuấn chịu trừng phạt.
Khi Bạc Luân Viễn biết được tin tức, rất là kinh ngạc, “Không nghĩ tới, Phương Tuấn thế nhưng là người như vậy.”
“Đúng vậy. Tri nhân tri diện bất tri tâm.” Từ Như Ý nhẹ giọng nói. Lại ở trong lòng bổ sung: Xứng đáng!
“Không biết là ai, thế nhưng có thể có được những tư liệu kia. Thật là làm cho người ta ngoài ý muốn.”
“Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai.” Cô nhẹ nhàng cười.
Một việc đã được giải quyết, Từ Như Ý tâm tình thập phần sảng khoái.
Bởi vì thời gian cấp bách, người Bạc gia cũng đang khẩn cấp vì bọn họ xử lý hôn sự.
Cũng may lúc trước đã chuẩn bị an bài, cho nên giai đoạn chuẩn bị xem như hoàn thành được một phần, chẳng qua là đem thời gian hôn lễ làm sớm hơn một chút mà thôi.
Rất nhanh, ngày hôn lễ mà Bạc Luân Viễn chờ đợi đã đến.
Người Bạc gia cũng không vì dời lại ngày mà làm việc hấp tấp. Bọ họ mời tới các nhân vật quan trọng các cấp của toàn bộ tỉnh thành, sôi nổi đi lên chúc phúc.
Bọn họ cơ bản làm hôn lễ kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây. Tân nương tử sẽ mặc áo cưới, từ trang trí đến xe ngựa lôi kéo vui mừng, dạo khắp toàn bộ tỉnh thành phố, chiêu cáo cho mọi người hỉ sự của nhà mình.
Rốt cuộc cũng hoàn thành xong các lễ, đưa tân nương tử vào tân phòng.
Đây là một khu nhà hoa viên độc lập vì hai người mà chuẩn bị, các phòng trang trí bằng đồng bằng bạc, cách Bạc gia cũng không xa. Hai bên liền nhau, vài ba bước là có thể tới cửa.
Từ Như Ý chỉ cảm thấy rất mệt, bị đưa đến tân phòng, nằm trên giường rất nhanh liền ngủ.
Bạc Luân Viễn mang theo một thân mùi rượu tiến vào, nhìn đến bộ dáng cô nằm nghiêng ngủ trên giường.
Cô bé hôm nay, dung mạo được trang điểm tinh xảo, khuôn mặt hồng nhuận càng thêm xinh đẹp. Một đầu mái tóc xinh đẹp, chỉ để lại vài sợi bên tai, làm cho cô đặc biệt quyến rũ.
Thân hình nhỏ nhắn bị áo cưới màu trắng bao bọc lấy nhu nhược khéo léo. Khi cô ngủ, chổ lồng ngực vểnh cao, hơi hơi phập phồng.
Bạc Luân Viễn trong lòng vừa động, nhẹ nhàng đi tới. Hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay khẽ vuốt gương mặt của cô.
Lòng bàn tay của hắn hơi hơi thô ráp, khi chạm vào xúc cảm mềm nhẵn tinh tế, làm người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Thật sự thực luyến tiếc rời đi…… Bắt đầu từ hôm nay, cô chân chính thuộc về hắn.
Bạc Luân Viễn như vậy nghĩ, liền nằm rạp thân mình để sát vào cô.
“Ưm……” Từ Như Ý ngâm khẽ một tiếng, tỉnh lại.
Cô nhíu mày, che cái mũi, “Anh đã uống bao nhiêu?”
Một thân mùi rượu, thật sự khó ngửi.
Những người khác đều cười ha ha lên.
“Đây là chuẩn bị châm ngòi chia rẻ quan hệ của chúng tôi sao?” Từ Như Ý không khách khí mà chỉ trích.
“…… Đương nhiên không phải.” Phương Tuấn cường cười, “Luân Viễn, tiểu tức phụ của cậu hình như không thích tớ thì phải?”
“Đó là đương nhiên. Tôi cùng anh ấy đính hôn từ nhỏ. Vì cái gì phải thích anh?”
“Ha hả…… Nói rất có đạo lý.” Phương Tuấn phi thường xấu hổ. Làm trò trước mặt mọi người, chỉ có thể tăng cường tươi cười để che dấu chính mình.
Hắn âm thầm cắn răng. Thề với trời, nhất định sẽ làm cô đẹp mặt!
Bạc Luân Viễn không hiểu sao cô lại bén nhọn như vậy, những cũng không đi tìm hiểu.
Cô dù sao cũng là tiểu tức phụ tương lai của anh, nên chắc chắn anh sẽ thiên vị cô bé rồi.
Đoàn người đi vào nhà hàng, ngoài cửa đứng vài cô gái ăn mặc sườn xám hoa lệ, màu sắc lộng lẫy.
Nhìn thấy bọn họ, lập tức tiến lên vây quanh thân thiết: “Thỉnh các vị vào bên trong.”
“Vị này là Bạc thiếu gia, là khách quý của tôi, các cô ngàn vạn không nên chậm trể tiếp đón a~.” Phương Tuấn ra hiệu cho các nàng.
Các nữ phục vụ lập tức minh bạch, đi lên bao quanh.
“Bạc thiếu gia đại giá quang lâm, thật sự vẻ vang cho kẻ hèn này a~.”
“Mau, mời vào bên trong.”
Bạc Luân Viễn vô luận tướng mạo hay khí chất đều xuất sắc, thoạt nhìn lại tuổi trẻ tài cao, càng làm cho các nàng thích.
Các nữ nhân sôi nổi tranh nhau phục vụ hắn, từ nóng bỏng đến ân cần. Làm cho Từ Như Ý ở một bên chau mày.
“Bạc thiếu gia, tới, em bồi ngài uống chén rượu đi.”
“Bạc thiếu gia, em cũng kính ngài một ly.”
“Bạc thiếu gia, ngài sao không ăn đồ ăn em gắp? Không hợp khẩu vị sao?” Một người khác hờn dỗi, mềm mại không xương dựa vào người hắn.
Toàn bộ trên bàn cơm, tất cả đều là thâm âm các nàng nũng nịu.
Phương Tuấn sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn, nhìn đến Từ Như Ý nhíu chặt mày, trong lòng hắn một trận sảng khoái.
Anh ta cố ý cao giọng: “Luân Viễn, cậu thật đúng là được nhiều cô hoan nghênh a!”
“Đúng vậy, diễm phúc không cạn đâu! Chúng ta đều không có đãi ngộ tốt như vậy!”
“Đúng vậy đúng vậy, ghen tị thật.”
Bọn họ đều là nam sinh, cũng không ý thức được có cái gì không đúng, sôi nổi trêu chọc hắn.
Từ Như Ý vung tay lên, đồ ăn trước mặt ngay cả cái mâm cũng bị cô trực tiếp hất xuống trên người một nữ phục vụ.
“Ngượng ngùng, trượt tay.” Cô rất có hàm dưỡng mà hơi hơi mỉm cười, xin lỗi nói.
Đứng dậy, tiếp tục đem một cái mâm đồ ăn khác trực tiếp hất lên trên đầu nữ phục vụ khác. Đồ ăn cùng canh từ từ trên đầu tích tích rớt xuống, chật vật cực kỳ.
“Cô……” Nữ phục vụ đó đứng lên, tức giận mà dùng ngón tay chỉ hướng mũi cô.
“Luân Viễn, tiểu tức phụ của cậu sao có thể như vậy?” Phương Tuấn mở to hai mắt, một bộ dáng không thể tưởng tượng được.
“Con bé làm sao?” Bạc Luân Viễn so với hắn càng kinh ngạc hơn.
Đúng vậy, hắn cố ý nói vậy. Mặc dù Phương Tuấn là huynh đệ của hắn, nhưng vì một nữ phục vụ mà ở trước mặt mọi người chỉ trích tiểu tức phụ của mình, hắn thực không thể làm được.
Hành động của Bạc Luân Viễn hiển nhiên là đang bảo vệ tiểu tức phụ của mình. Những người khác cũng không dám lên tiếng.
“Các anh từ từ ăn, tôi còn có việc. Đi trước.” Từ Như Ý nhấc cặp sách lên liền đi.
Các đồng học khác lập tức hiểu được. Ồn ào sôi nổi lên: “Luân Viễn, tiểu tức phụ của cậu ghen tị! Còn không mau đuổi theo!”
Bạc Luân Viễn nhanh chân đuổi theo, “Như Ý, đợi anh với!”
Từ Như Ý không để ý đến hắn, lập tức đi về phía trước.
Bước chân của cô rất nhanh, nhưng người cao chân dài như Bạc Luân Viễn rất nhanh liền đuổi kịp.
Bạc Luân Viễn lần đầu tiên thấy bộ dáng cô ghen.
Môi anh đào hơi hơi vểnh lên, mày liễu dựng ngược, còn mặt nhuộm đầy vẻ giận dữ.
Quả thực quá đáng yêu!
Hắn bước nhanh tiến lên, bắt lấy cánh tay của cô, “Như Ý, thôi mà, đừng nháo.”
“Anh đang cảm thấy, tôi đây là vô cớ gây rối?” Cô quay đầu bước đi.
Bạc Luân Viễn cánh tay dài chụp tới, trực tiếp đem cô giam cầm trong ngực. Cái hành động bá đạo này, chọc đến hai má cô ửng đỏ.
Nhìn đến người xinh đẹp trong lòng ngực, trong lòng anh vừa động, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn mà hống: “Ngoan, đừng nóng giận. Là anh sai, là anh không có nói rõ ràng được không?”
Cô ghen tuông vô cớ, không chỉ không làm Bạc Luân Viễn tức giận, mà ngược lại càng ưa thích cô nhiều hơn.
Ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, Bạc Luân Viễn lần đầu tiên biết thân thể của con gái hương nhuyễn như vậy, làm cho người ta dư vị vô cùng.
Lúc này, vừa lúc có một bé gái bán hoa đi ngang qua. Bạc Luân Viễn gọi lại cô bé, mua một bó.
“Tặng cho em.”
Đây là lần đầu tiên anh ta tặng hoa cho cô.
Từ Như Ý tiếp nhận tới.
“Cảm ơn.”
Màu đỏ hoa đặc biệt hợp với làn da của cô, làm cô có vẻ so với hoa càng xinh đẹp hơn. Bạc Luân Viễn nhịn không được cúi đầu tới gần.
Từ Như Ý giương mắt nhìn lên, hai người tầm mắt vừa lúc chống lại nhau.
Mắt to trong suốt của cô, chỉ có ảnh ngược một mình hắn, làm Bạc Luân Viễn tâm động không thôi.
Anh ta giữ chặt tay cô, chậm chậm cúi đầu, dịu dàng nhẹ nhàng hôn dừng ở cái trán của cô.
Tuy rằng chỉ giống như chuồn chuồn nước lướt qua, nhưng Bạc Luân Viễn lần đầu tiên gần một cô gái như vậy, trong lòng khác thường càng lan rộng, làm hắn muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Bất quá, hoàn cảnh ngựa xe như nước ồn ào, rất nhanh làm hắn tỉnh táo lại.
“Đi thôi.” Hai người sóng vai đồng hành, cất bước.
Đi ngang qua một tiệm bán điểm tâm, Bạc Luân Viễn giữ chặt tay cô, “Hôm nay trong nhà sẽ không chờ chúng ta ăn cơm, anh đi mua chút điểm tâm cho em ăn.”
Hắn đi vào, lớn tuyển nhỏ tuyển.
Từ Như Ý ở một bên mở miệng: “Mẹ thích ăn cái này, mua một ít về đi.”
Bạc Luân Viễn thoáng kinh ngạc.
Cô bé cơ hồ rất ít chủ động cùng người Bạc gia anh nói chuyện, cũng vẫn luôn lạnh như băng. Không nghĩ tới, thế nhưng nhớ rõ khẩu vị mà mẹ anh thích ăn!
Trong lúc nhất thời, Bạc Luân Viễn càng đối cô vừa lòng.
Mua trở về, Bạc mẫu nhìn đến này đó tiểu điểm tâm vui sướng không thôi: “Tất cả đều là thứ mẹ thích, là con đặc biệt mua cho mẹ sao? Cảm ơn con a, Như Ý!”
“Con về phòng trước.”
“Đợi chút.” Bạc mẫu gọi cô lại, “Còn một tháng nữa, con liền 15 tuổi. Không bằng, ngày đó đem hôn sự làm đi.”
Hai người tuổi cũng không kém nhiều lắm, cảm tình vẫn luôn ấm lên, ở Bạc mẫu xem ra, thời cơ tới rồi.
Bạc Luân Viễn ngẩn người, “Nhanh như vậy?”
Tuy là nói như vậy, đáy lòng lại bắt đầu chờ đợi lên.
“Nơi nào nhanh?” Bạc mẫu cười, “Như Ý tới nhà mình đã mười năm, quyết định như vậy đi.”
Bạc Luân Viễn ánh mắt liếc về người phía bên kia vẫn luôn cúi đầu trầm mặc, “Như Ý, còn không có đáp ứng đâu.”
“Tôi, nghe mẹ an bài.” Từ Như Ý quay đầu, trở về phòng mình.
“Như Ý thẹn thùng.” Bạc mẫu cười đến vui vẻ, đẩy đẩy nhi tử bên cạnh, “Còn không mau đi.”
Bạc Luân Viễn trong lòng vui sướng. Anh ta lên lầu, gõ cửa phòng của cô.
“Em, thật sự nguyện ý gả cho anh?”
“Ừm.”
Bạc Luân Viễn nhịn không được một phen bế cô lên, nhẹ giọng cảm thán: “Thật tốt quá.”
“Anh đã nói, muốn cùng tôi cùng nhau đọc diễn cảm sách giáo khoa.” Từ Như Ý đẩy hắn ra.
Hai người tuy rằng sớm chiều ở chung, nhưng quan hệ trong lúc đó bởi vì trước đây cô làm bất hào mà có vẻ xa cách. Hơn nữa trong lòng Bạc Luân Viễn có chút bài xích chế độ phong kiến này, cho nên, mười năm nay, anh ta đối xử với cô chỉ giống như em gái.
Chẳng qua, từ tuổi dậy thì về sau, Bạc Luân Viễn cũng giống như các thanh thiếu niên khác, cũng bắt đầu hướng tới một nửa kia của mình.
Về sau, Bạc mẫu không ngừng giáo huấn tư tưởng về sau Từ Như Ý sẽ gả cho anh ta. Mà anh ta cũng dần dần tiếp thu hiện thực này. Cho nên, Bạc Luân Viễn để ý cô nhiều hơn, cũng không phải chân chính là tình yêu, mà trộn lẫn rất nhiều nhân tố phức tạp.
Bạc Luân Viễn vào nhà, cầm quyển sách, ngồi cùng với cô cùng nhau ở trên sô pha bên cửa sổ.
Mở sách ra, hai người liền bắt đầu đọc diễn cảm.
Bạc Luân Viễn thanh tuyến trầm thấp, cùng thanh âm thanh thúy linh hoạt của cô đan xen nhau, hòa quyện thành một khúc âm nhạc mỹ diệu.
Này sô pha vốn dĩ không lớn, hai người lúc đầu còn bận tâm. Bất quá, thời gian dài, tự nhiên sẽ mệt mỏi.
Trong bất tri bất giác, Từ Như Ý đã dựa vào bên người hắn.
Bạc Luân Viễn trong lòng vừa động, trực tiếp cánh tay dài chụp tới, bá đạo đem cô giam cầm trong ngực.
“Như vậy không mệt.” Hắn giải thích. Sau đó, lại bắt đầu tiếp tục nghiêm túc đọc.
Từ Như Ý không hề cự tuyệt, cứ như vậy dựa vào người anh ta.
Một xíu xiu xíu xiu nữa thời gian trôi qua, hai người thật ăn ý không đánh vỡ loại hài hòa này.
Mãi cho đến ôn tập xong, Bạc Luân Viễn mới trở về phòng mình.
……
Ngày hôm sau, Bạc Luân Viễn vừa đến trường, Phương Tuấn đã đợi kêu anh.
“Luân Viễn, ngày hôm qua thật sự xin lỗi, tớ không biết em ấy sẽ tức giận.” Ngữ khí của hắn cố tình chân thành, mang theo xin lỗi nói.
“Chuyện không liên quan đến cậu.” Bạc Luân Viễn lắc đầu.
Phương Tuấn ngày thường ngụy trang vô cùng tốt, vẫn luôn cùng anh xưng huynh gọi đệ, Bạc Luân Viễn cũng không thể tưởng tượng được hắn ta thâm sâu như thế nào.
“Cậu không so đo là tốt rồi.” Phương Tuấn như là nhẹ nhàng thở ra, “Đúng rồi. Có cái tin tức tốt muốn nói cho cậu nè, đoán xem là cái gì?”
Bạc Luân Viễn dừng một chút, “Tin tức tốt gì?”
Phương Tuấn ha ha cười: “Tớ liền biết cậu đoán không ra! Vẫn là nói cho cậu đi. Lúc trước chúng ta không phải quyết định đi Nhật Bản du học sao? Tớ đã giúp cậu xin rồi.”
“Cái gì?” Bạc Luân Viễn kinh ngạc, “Cậu giúp tớ xin rồi?”
“Đúng vậy, hai ngày nữa liền có thể đi. Lúc này, cuối cùng cũng giúp cậu hoàn thành một cọc tâm sự.” Phương Tuấn cố ý cười đến vui vẻ.
“Mấy ngày nữa sẽ đi?” Anh nhíu mày.
Phương Tuấn cười chụp vai anh: “Đúng vậy. Kinh hỉ đi?”
Bạc Luân Viễn không biết nói cái gì cho phải.
Nếu như là lúc trước, hắn nhất định kinh hỉ. Rốt cuộc du học nước ngoài, có thể học được rất nhiều tri thức. Làm một thanh niên tiến bộ, đây cũng là tâm nguyện hắn luôn chờ mong.
Nhưng mà, hiện tại có vướng bận, Bạc Luân Viễn liền trở nên chần chờ không quyết định được.
“Làm sao vậy? Cao hứng đến choáng váng?”
“Kia, Như Ý làm sao bây giờ?”
Phương Tuấn thở dài: “Luân Viễn, cậu là người có chí hướng, sao có thể bị nữ nhi tình trường vướng bận?”
“Nhưng mà, mẹ tớ đã an bài tớ cùng con bé kết hôn.”
“Luân Viễn, bất quá ba năm mà thôi. Cậu hiện tại là làm sao vậy?” Phương Tuấn bộ dạng vẻ mặt thương tiếc, làm Bạc Luân Viễn có chút không biết làm sao.
Quả thật, bọn họ một đám người đã sớm chờ mong một ngày này, đến một vùng trời khác vang danh, học được tri thức và tư tưởng tiên tiến ở nước ngoài.
Nguyện vọng thực hiện, hắn hẳn là cao hứng mới đúng.
Nhưng mà hiện tại, nếu hắn là đi rồi, cô trong nhà phải làm sao bây giờ?
“Tớ trở về cùng người nhà thương lượng đã. Này dù sao cũng coi như là một chuyện lớn.” Bạc Luân Viễn nói.
“Luân Viễn, cậu hiện tại thật là……” Phương Tuấn lắc đầu thở dài.
Anh ta càng như vậy, làm Bạc Luân Viễn càng khó chịu.
Nhìn bộ dáng Bạc Luân Viễn rối rắm, Phương Tuấn rốt cuộc cảm thấy bản thân hả dạ một chút.
Tan học, Bạc Luân Viễn tâm sự nặng nề đi qua phòng học của cô.
Từ Như Ý thu hồi sách vở, nhìn thấy bộ dạng của hắn: “Làm sao vậy?”
“Như Ý.” Bạc Luân Viễn mở miệng, “Nếu…… Anh là nói nếu, anh muốn đi ngoại quốc du học ba năm. Em, sẽ chờ anh sao?”
Từ Như Ý ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Anh rất muốn đi?”
“Ân.” Bạc Luân Viễn tiếp nhận cặp sách của cô, chần chờ nói, “Bất quá, nếu như em không đồng ý……”
“Tôi không ý kiến.” Từ Như Ý trả lời.
Đi du học vẫn luôn là ước mơ khát vọng của Bạc Luân Viễn, không thể bởi vì sự xuất hiện của cô, mà tước đoạt lý tưởng của anh ta.
Nếu cô ngăn cản, về sau Bạc Luân Viễn hối hận bỏ lỡ cơ hội tốt, chuyện này sẽ trở thành khúc mắc vĩnh viễn giữa hai người.
Dù sao, nếu anh ta không đi, hai người sẽ phụng mệnh thành hôn. Mà sau kết hôn, anh ta sẽ không còn là đại thiếu gia vô ưu vô lự nữa mà sẽ trở thành trượng phu của cô và là phụ thân của đứa nhỏ con cô.
Phụ trách trên vai anh ta, càng không cho phép anh ta rời khỏi nhà. Tương đương với, trận hôn nhân này, sẽ đem anh ta hoàn toàn trói buộc.
“Như Ý……” Bạc Luân Viễn thần sắc phức tạp mà nhìn cô.
Tuy rằng vui mừng cô khéo hiểu lòng người, nhưng đồng thời cũng đại biểu mình ở trong cảm nhận của cô cũng không phải đặc biệt coi trọng, không phải sao?
“Tôi sẽ chờ anh trở về. Ba năm mà thôi. Chút thời gian như vậy, tôi còn có thể chờ.” Từ Như Ý lập tức nói.
Cô giải thích như vậy, thực mau cởi bỏ khúc mắc trong lòng anh ta, để tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết.
“Thật sự?” Bạc Luân Viễn không thể tin được.
Ba năm, đối với thanh xuân của một cô gái mà nói, thật sự rất quý giá! Trong khoảng thời gian đó, bởi vì hắn rời nhà, mà làm lãng phí thanh xuân của cô!
“Đương nhiên.” Từ Như Ý nhìn phía hắn, đáy mắt một mảnh chân thành, “Nếu anh không tin, chúng ta có thể làm hôn lễ trước.”
“Được. Anh tin tưởng em!” Bạc Luân Viễn gật đầu. Duỗi tay, ôm chặt lấy cô.
[ hệ thống nhắc nhở: Nam chủ độ hảo cảm +5, độ hảo cảm của ký chủ hiện tại là 50, độ hảo cảm của nữ chủ Đường Trà Nguyệt là 0. Nhìn ra được nam chủ thật rối rắm……]
Về đến nhà, Bạc Luân Viễn chủ động đem việc này nói cho cha mẹ.
Bạc mẫu có chút bất mãn: “Luân Viễn, các con không phải sắp thành hôn sao? Con hiện tại đi, chẳng phải muốn cho Như Ý chờ con ba năm?”
“Mẹ, không sao. Con có thể chờ.” Từ Như Ý ở một bên mở miệng, “Du học nước ngoài là tâm nguyện của anh ấy từ trước tới giờ, để anh ấy đi đi.”
Bạc mẫu nhìn cô.
Tựa hồ, con bé từ một đêm chững chạc lên, học được cách quan tâm người khác.
Bà đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Như Ý, thực xin lỗi.”
“Mẹ, Bạc gia đối đãi với con rất tốt. Nơi này chính là nhà của con, mọi người chính là người nhà của con.” Nàng có chút xin lỗi, “Trước kia, là con tùy hứng không hiểu chuyện……”
“Đứa nhỏ ngốc, đừng nói chuyện trước kia.” Bạc mẫu trấn an cảm xúc buồn bã của cô, “Chúng ta đã sớm đem con trở thành người một nhà.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Khách khí cái gì.” Bạc mẫu cười cười, nhìn nhi tử bên cạnh liếc mắt một cái, “Không bằng, các con đem hôn sự làm trước.”
“Vì sao?” Bạc Luân Viễn mở miệng.
Hắn đều phải đi rồi, nơi nào có rảnh làm hôn lễ?
“Chúng ta đem hôn sự làm trước tiên đi, trước đem quan hệ định ra.” Bạc mẫu thực kiên định mà nói. Như vậy, cũng là làm thằng bé nhớ rõ, trong nhà còn có thê tử đang chờ nó.
“Dạ.” Từ Như Ý gật đầu.
Nếu cô không có một cái thân phận danh chính ngôn thuận, thực dễ dàng bị những người khác ( tỷ như nữ chủ ) tùy thời cướp đi anh ta.
.......
Hai người trở về phòng. Cứ theo lẽ thường cùng nhau ôn tập sách giáo khoa, đọc diễn cảm tiếng Anh. Bọn họ bởi vì quan hệ phía trước nên càng ngày càng hòa hợp.
Chờ xem sách xong, Bạc Luân Viễn vừa đi ra, Từ Như Ý liền rửa mặt, nằm trên giường.
[hệ thống, có thể tra tư liệu về Phương Tuấn không? Toàn diện, không được rơi rớt một chút!]
[có thể, 1000 tích phân.]
[thành giao!]
Từ Như Ý đóng mắt.
Cô là người có thù tất báo, nam sinh kia thật sự rất quá đáng, cứ ở trước mặt cô nhảy nhót, khiêu chiến điểm mấu chốt của cô, thật sự làm người ta phiền toái.
Khi được hệ thống cấp tư liệu, Từ Như Ý bắt đầu hành động.
Ngày thứ ba, chuyện Phương Tuấn, toàn trường đều biết.
Không biết là ai, một phong thư nặc danh báo tin. Chỉ ra Phương Tuấn không chỉ có thói quen hút nha phiến, còn lợi dụng trong nhà có tiền có thế, ở trường thông đồng rất nhiều nữ sinh, hơn nữa còn làm cho một nữ sinh mang thai.
Lúc trước, nữ sinh kia dấu diếm hết thảy nhảy lầu, người nhà cũng không cảm động. Có thể là đêm qua, lại đột nhiên thu được một phong thư nặc danh, bên trong kỹ càng tỉ mỉ liệt ra Phương Tuấn cùng cô ấy cùng nhau xuất nhập đủ các loại.
Đồng thời, ở nhà tộc trưởng của các nữ sinh khác lại cũng thu được thư tín như vậy. Tức giận cấp lũy thừa, bọn họ liên hợp lại, mãnh liệt kháng nghị làm Phương Tuấn chịu trừng phạt.
Khi Bạc Luân Viễn biết được tin tức, rất là kinh ngạc, “Không nghĩ tới, Phương Tuấn thế nhưng là người như vậy.”
“Đúng vậy. Tri nhân tri diện bất tri tâm.” Từ Như Ý nhẹ giọng nói. Lại ở trong lòng bổ sung: Xứng đáng!
“Không biết là ai, thế nhưng có thể có được những tư liệu kia. Thật là làm cho người ta ngoài ý muốn.”
“Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai.” Cô nhẹ nhàng cười.
Một việc đã được giải quyết, Từ Như Ý tâm tình thập phần sảng khoái.
Bởi vì thời gian cấp bách, người Bạc gia cũng đang khẩn cấp vì bọn họ xử lý hôn sự.
Cũng may lúc trước đã chuẩn bị an bài, cho nên giai đoạn chuẩn bị xem như hoàn thành được một phần, chẳng qua là đem thời gian hôn lễ làm sớm hơn một chút mà thôi.
Rất nhanh, ngày hôn lễ mà Bạc Luân Viễn chờ đợi đã đến.
Người Bạc gia cũng không vì dời lại ngày mà làm việc hấp tấp. Bọ họ mời tới các nhân vật quan trọng các cấp của toàn bộ tỉnh thành, sôi nổi đi lên chúc phúc.
Bọn họ cơ bản làm hôn lễ kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây. Tân nương tử sẽ mặc áo cưới, từ trang trí đến xe ngựa lôi kéo vui mừng, dạo khắp toàn bộ tỉnh thành phố, chiêu cáo cho mọi người hỉ sự của nhà mình.
Rốt cuộc cũng hoàn thành xong các lễ, đưa tân nương tử vào tân phòng.
Đây là một khu nhà hoa viên độc lập vì hai người mà chuẩn bị, các phòng trang trí bằng đồng bằng bạc, cách Bạc gia cũng không xa. Hai bên liền nhau, vài ba bước là có thể tới cửa.
Từ Như Ý chỉ cảm thấy rất mệt, bị đưa đến tân phòng, nằm trên giường rất nhanh liền ngủ.
Bạc Luân Viễn mang theo một thân mùi rượu tiến vào, nhìn đến bộ dáng cô nằm nghiêng ngủ trên giường.
Cô bé hôm nay, dung mạo được trang điểm tinh xảo, khuôn mặt hồng nhuận càng thêm xinh đẹp. Một đầu mái tóc xinh đẹp, chỉ để lại vài sợi bên tai, làm cho cô đặc biệt quyến rũ.
Thân hình nhỏ nhắn bị áo cưới màu trắng bao bọc lấy nhu nhược khéo léo. Khi cô ngủ, chổ lồng ngực vểnh cao, hơi hơi phập phồng.
Bạc Luân Viễn trong lòng vừa động, nhẹ nhàng đi tới. Hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay khẽ vuốt gương mặt của cô.
Lòng bàn tay của hắn hơi hơi thô ráp, khi chạm vào xúc cảm mềm nhẵn tinh tế, làm người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Thật sự thực luyến tiếc rời đi…… Bắt đầu từ hôm nay, cô chân chính thuộc về hắn.
Bạc Luân Viễn như vậy nghĩ, liền nằm rạp thân mình để sát vào cô.
“Ưm……” Từ Như Ý ngâm khẽ một tiếng, tỉnh lại.
Cô nhíu mày, che cái mũi, “Anh đã uống bao nhiêu?”
Một thân mùi rượu, thật sự khó ngửi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz