Edit Mau Xuyen He Thong Phuong An Nghich Tap Nam Than
Không nghĩ tới là Đức phi cũng không được sủng ái, nàng ở hơn một tháng cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Thượng.Nhưng vẫn còn tốt, về sau nàng cũng rốt cuộc tìm được cơ hội thể hiện bản thân.Nhưng Đêm Vô Thương không có coi trọng nàng, ngược lại càng ngày càng lạnh nhạt. Nhưng càng khó khăn thì nàng càng quyết tâm nhất định phải có được vị trí Hoàng Hậu.Nhưng trời không chiều lòng người. Tới bây giờ, nàng mới chợt nhận ra: Kỳ thật nàng có thể có được hạnh phúc.Nghe nói con trai của kinh thành đệ nhất phú thương vốn dĩ có thể là phu quân của nàng tướng mạo bất phàm, con người dịu dàng ấm áp. Tính cách cùng Đêm Dục Cẩm thập phần giống nhau.Hắn cưới một nữ tử thế gia khác, sau đó lại không nạp thiếp, hiện tại đã làm phụ thân, một nhà đối xử với nữ nhân kia vô cùng tốt.Này vốn dĩ thuộc về nàng a~! Thi Giai Nghi khóc không ra nước mắt!Nhưng mà, nàng hiện tại không thể bước ra lãnh cung một bước, ngay cả vấn đề ăn no mặc ấm cũng vô pháp thực hiện!Lưu luyến nhìn bầu trời một cái, nhưng mà tường cung quá cao, nàng cái gì cũng nhìn không thấy.Thả người nhảy xuống, Thi Giai Nghi quyết định kết thúc sinh mệnh bản thân.Từ Như Ý ba tháng sau đã hoài thai, mười tháng sau, sinh ra một tiểu nữ hài xinh đẹp.Đêm Vô Thương vui vẻ muốn hỏng rồi. Hắn hiện tại chỉ sủng một mình nàng, các phi tử khác cũng không có cơ hội mang thai."Như Ý, trẫm đặt tên là Dục Ninh, đó đã từng là phong hào của nàng. Như vậy có thể chứ?""Tạ Hoàng Thượng vì hài nhi ban danh." Từ Như Ý vui vẻ nói.Đêm Dục Cẩm trí lực đã hồi phục cùng người thông minh giống nhau, hắn vẫn luôn nổ lực, luôn hy vọng mọi thứ làm được tốt nhất. Cuối cùng được Đêm Vô Thương lập vị Thái Tử.Bất quá, hắn có hành cung của mình, không thể ở lại trong hoàng cung.Thời gian một năm, cũng chỉ có lễ trừ tịch, Từ Như Ý mới nhìn thấy hắn một lần.~~~~~~~~~~~~~Mấy năm về sauThiếu niên mười tám tuổi đứng ở mai viện.Cảnh sắc còn đây, nhưng người đã sớm rời đi.Đêm Vô Thương cũng không có bổ sung người vào ở. Từ Như Ý dọn vào Phượng Tê Cung, về sau mai viện vẫn luôn không có ai, nhưng vẫn phái người mỗi ngày chăm sóc quét tước. Đêm Dục Cẩm bước đi vào. Nơi này đã từng là địa phương nàng ở nhiều năm, mỗi một chỗ đều có hơi thở của nàng.Kia chồi non xanh tươi nàng thân thủ trồng giờ đã cao ngất, không qua mấy năm nữa liền có thể kết quả.Hắn thường xuyên nhớ lại, năm đó, ở trong thạch đài, nàng dùng đũa đưa đồ ăn vào miệng hắn.Đêm Dục Cẩm đã nhớ không nổi hương vị đồ ăn ấy, nhưng mà vẫn luôn nhớ rõ chiếc đũa nàng từng cầm, có dính hơi thở của nàng.Nhớ tới khoảng thời gian cùng nàng ở bên nhau, đơn thuần mà vui sướng. Đôi mắt nàng sáng ngời thanh nhã triệt để đối hắn chứa đầy chờ mong.Vậy nên, hắn biết rõ sau khi hắn khôi phục trí lực, nàng sẽ rời xa hắn, nhưng hắn càng không muốn để nàng thất vọng.Lần cuối gặp nàng, nư nhân kia hơi hơi mỉm cười, ngữ khí ôn nhu: "Cẩm nhi, đệ nên tuyển phi."Chỉ mấy chữ, liền đem tâm hắn dẫm nát.Nàng biết rõ hắn thích nàng, vậy mà nàng lại tự tay chặt đứt tưởng niệm của hắn.Hắn vẫn luôn nghe lời nàng, mặc kệ trong lòng đau đớn, nhưng vẫn ngoan ngoan đáp: "Tỷ tỷ an bài liền tốt."......"Thái Tử! Rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi!" Thái Tử Phi của hắn hưng phấn chạy chậm lại đây, nắm lấy bàn tay hắn.Nữ hài điệu bộ khiêm tốn, cử chỉ nghiêm trang kính cẩn, thông minh, hiếu thuận... tốt đến không thể bắt bẻ.Chỉ tiếc, hắn vĩnh viễn sẽ không yêu nàng.Thu hồi suy nghĩ, Đêm Dục Cẩm hơi hơi mỉm cười, "Ân. Ta đến xem cái cây năm đó phụ hoàng trồng có ra quả không.""Di, này thế nhưng là phụ hoàng tự mình gieo?""Ừm. Chúng ta hồi cung đi.""Thái Tử......" Thái Tử Phi gương mặt lộ ra một mạt đỏ ửng, "Thần thiếp cũng muốn cùng Thái Tử cùng nhau trồng như vậy một cái cây nhỏ...""Ngày mai, ngươi cùng Thường Đức đi tìm một chỗ để trồng đi." Hắn đã chạy được một khoảng xa.Thái Tử Phi chần chờ hai giây, thật mau đuổi theo, "Tốt a~!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz