ZingTruyen.Xyz

[EDIT] Khoái Xuyên - Ký Chủ Bị Điên Lại Phá Cốt Truyện Rồi

[TG1] 10-11: Sự nghiệp rực rỡ của ảnh đế phá sản

xuyennhanh2000chuong


Dịch: Lenna

Beta: Din Din

Chương 10

Bên trong có một đoạn video cùng với một đoạn ghi âm. Nội dung đoạn ghi âm là chứng cứ rành rành Tư Căng yêu cầu chị Mã hoàn trả 550 triệu. Đoạn video thì quay lại cảnh chị Mã túm cổ áo Tư Căng và gay gắt yêu cầu anh rút lại tiền bồi thường hợp đồng, nếu không sẽ kiện anh vì tội cố ý gây thương tích.

Trong nháy mắt mặt những người đang phẫn nộ bị vả bốp bốp.

Chị Mã mặt cắt không còn giọt máu, giật mình nhìn về phía Tư Căng. Đôi mắt xếch đã sưng húp giờ chứa đầy phẫn nộ, nhìn qua có chút đáng sợ:

"Bạch Tư Căng, mày dám ghi âm?"

"Đương nhiên, nếu không thì làm sao chứng minh được mình vô tội?" Tư Căng không nhanh không chậm đáp lại.

"Tôi vừa gửi ghi âm và video đến di động của mọi người trong công ty. Chị muốn tiếp tục xào dư luận cũng được, có điều giờ ai mà còn ủng hộ chị thì tôi chào thua đấy. "

Nói xong, anh cầm hai hợp đồng trên bàn lên, đi đến chỗ chị Mã, nhẹ giọng nói:

"Ở đây có một bản hợp đồng giải ước và một bản hợp đồng bồi thường. Muốn ký thì ký trong hôm nay, bằng không thì đợi tôi vạch trần tất cả trên Weibo đi."

Ngữ khí lơ đãng lại toát lên khí chất cả đời kiêu ngạo. Như hoàng đế đang tuyên án tội thần, không thể phản bác, không thể can thiệp.

Lúc này, các cô gái xung quanh không khỏi nhìn Tư Căng với ánh mắt thêm vài phần si mê.

"Ui! Tình đầu của mị quyến rũ quá đi, tức giận lên cũng đẹp quá."

"Ây, Căng Căng đừng buồn, loại phụ nữ đạo đức giả như này nên bỏ đi, để tôi làm người đại diện cho anh!"

"Bà cút đi! Anh đây mới là quản lý tốt có tiếng đây này. Căng Căng đến chỗ anh đi, anh ký với cậu."

Điều làm Tư Căng ngạc nhiên là tiếng hét này đến từ một người đại diện nam. Anh hơi nhíu mày, nghĩ thầm mình đúng là nam nữ cũng không tha.

Nhưng tại sao một anh chàng đẹp trai như vậy lại bị người khác chèn ép?

Tư Căng không thể hiểu được, cũng không có kiên nhẫn.

Mở miệng thúc giục:

"Chị Mã, tôi đếm đến ba, ký hợp đồng hay là thân bại danh liệt, mang tiếng xấu vĩnh viễn, tất cả đều do chị lựa chọn."

"Một."

"Hai."

"Tôi ký! Tôi ký hợp đồng!" Chị Mã cuối cùng cũng suy sụp.

Ả không biết tại sao, lời nói của Tư Căng giống như đếm ngược thời gian, liên tục gõ vào trái tim yếu ớt của ả, buộc ả phải nghe theo. Chị Mã nhanh chóng bò dậy, đi đến bàn, cầm bút lên và ký trong nước mắt giàn giụa.

Tí tách.

Tư Căng cầm lấy bản hợp đồng, nhìn lướt qua, chắc chắn rằng chị Mã không giở trò với chữ ký, sau đó mới hài lòng gật đầu:

"Cám ơn, rất vui vì đã hợp tác."

Nói xong, anh bước đến trước mặt một nữ phóng viên, lịch sự vươn tay: "Tôi có thể xem những bức ảnh bạn chụp được không?"

Khuôn mặt nữ phóng viên đỏ lên: "Được, được!"

Cô đưa mấy ảnh qua. Tư Căng tìm được mấy tấm ảnh vừa rồi của mình, khẽ cười:

"Những bức ảnh này đều đẹp, nhưng nếu cô muốn đăng tin tức thì không thể viết loạn như này được."

"Đương, đương nhiên rồi!" Nữ phóng viên bị nụ cười của Tư Căng mê hoặc, mặt đỏ bừng cầm máy ảnh.

"Cảm ơn." Tư Cẩn trả lại máy ảnh rồi một mình đi ra ngoài mà không nhận lời mời của bất cứ người đại diện.

Bé Út hỏi: [ Đại nhân, có nhiều người đại diện ưu tú như vậy, tại sao ngài không chọn một người.]

Tư Căng lúc này đã bước vào xe, bắt đầu khởi động xe. Anh trả lời: Ta cần nghỉ ngơi, chỉnh đốn một tháng, để còn hạ gục công ty của Bạch Tư Trầm.

[ Được rồi ~ Nhưng đại nhân, đây hình như không phải là hướng tới nhà họ Bạch...]

'Đầu óc mi cũng không nhạy lắm nhỉ.' Tư Căng ghét bỏ giải thích. 'Để tránh cho họ Mã kia lại giở trò phá hoại, ta phải nộp hợp đồng cho sở lao động để lưu trữ.'

[ Aaaaaaaaa, em hiểu rồi~, hệ thống của em là hệ thống cuối cùng, còn chưa được nâng cấp nên đầu óc em đúng là không tốt lắm. ] Bé Út cúi đầu, cảm thấy có chút thất vọng.

Đang rảnh rỗi không có việc gì làm, Tư Căng thản nhiên hỏi: 'Mi nâng cấp như thế nào?'

Bé Út nói: [ Tụi em giám sát tù nhân hoàn thành cốt truyện, tù nhân qua cửa thì có thể khấu trừ 20% thành số điểm để nâng cấp cho mình. ] Nếu tù nhân từ chối đưa, có thể ép lấy bằng cách sốc điện.

Nó không dám nói nửa câu sau.

Nó là một hệ thống cấp thấp mới được phát triển, sao nó dám trừ điểm của người trước mặt?

Tuy nhiên, không chờ nó nói tiếp, Tư Căng đã nói trước: 'Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, toàn bộ số điểm cho mi đó.'

Bé Út có chút mừng rỡ:

[ Đại nhân, như này thì tốt quá...]

'Điểm tích lũy bọn mi cho ta quá ít, giá trị tội lỗi cũng không giảm được bao nhiêu, không bằng cho ngươi để ngươi nâng cấp nhanh, đến lúc đó chúng ta đi thế giới sau cũng thuận lợi hơn.'

Bé Út dùng chiếc khăn tay nhỏ lau nước mắt: [ Cảm ơn đại nhân! ]

Tư Căng vừa lúc bẻ lái, đỗ xe trước phòng lao động.

Anh thản nhiên trả lời: 'Không sao đâu, ngươi không phải lúc nào cũng bảo ta không nên đi ngược lại cốt truyện, ta muốn ngược thật ngược mới hoàn thành nhiệm vụ, còn giúp ta ngược tra nữa. Tính ra tốt hơn nhiều so với mấy hệ thống cấp cao tự cho mình là đúng mà ta đã phá hủy trước đây. ]

Phá hủy... phá hủy hệ thống?

Bé Út nhất thời cảm giác như bị sét đánh.

Tư Căng tri kỉ dùng thần lực giáng một tia sét lên đầu Bé Út.

Bé Út: ???????????

[ Đại nhân, cái này phù hợp với tình hình sao? ]

Ừm.

Tư Căng đáp lại bằng một nụ cười xấu xa, đơn giản chỉnh sửa lại cà vạt, nghiêm túc đi vào cục lao động, khi ra khỏi thì trời cũng đã chạng vạng. Anh tìm tiệm cơm ăn một bữa đơn giản rồi lái xe rời đi. Bé Út lại hỏi câu hỏi mình thắc mắc:

[ Đại nhân, trước đây ngài đã từng chịu phạt trong ba ngàn thế giới? ]

'Đúng vậy.' Tư Căng vừa lái xe vừa nói. 'Một tháng trước, ta từng bị bắt vào một thế giới. Một mình ta phá nát hàng nghìn hệ thống trong thế giới đó, cảnh trưởng lại bắt ta về. Lần này không ngờ lại gặp một đứa ngoan ngoãn như mi.'

Bé Út có khát vọng sống sót mãnh liệt, lập tức thề:

[ Đại nhân, em sẽ vâng lời!

Nhưng...đây hình như không phải là đường đến nhà họ Bạch... mà là quán bar???]

—-

Lúc này Tư Căng đã lái xe đến trước cửa gay bar. Anh xuống xe, nhìn nơi quen thuộc này, cắn răng đi vào.

Ngã ở đâu phải đứng dậy ở đó! Hôm nay anh nhất định phải tìm được một 0.

Tư Căng ngồi trên ghế dài, gọi một ly rượu, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu. Một lúc sau, anh tìm thấy một bé 0 mang bộ dạng học sinh, mặc áo len cổ lọ. Bé 0 này lần đầu tiên đến quán bar, cậu thấy Tư Căng đẹp nên cùng anh uống rượu.

Rượu quá ba tuần, Tư Căng có chút say.

Anh được Tiểu 0 đỡ dậy, vừa định rời khỏi ghế dài thì bị một giọng nam trầm thấp cắt ngang: "Buông cậu ấy ra."

Tư Căng và bé 0 đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy Lạc Lâm Uyên xuất hiện ở phía sau. Hắn mặc một bộ vest trắng bạc, cà vạt đỏ sậm và đeo kính gọng vàng, khí chất dã thú đạp vào mặt.

Bé 0 vẻ mặt khó xử: "Anh ơi, em biết em rất nổi tiếng, nhưng em phải đưa anh trai này vào phòng trước. Nếu anh thực sự thích em, ngày mai chúng ta hẹn nhau..."

Chương 11

"Ý tôi là, buông cậu ấy ra."

Lạc Lâm Uyên kéo Tư Căng đang nồng nặc mùi rượu vào trong ngực, lạnh lùng nhìn cậu 0 kia. "Người của tôi cũng dám động vào, cậu chán sống à?"

Bé 0:???

Hình như cả hai đều là 1 mà, như này thì làm kiểu gì?

Trong giới khắp nơi đã thấy toàn 0 rồi, giờ 1 với 1 còn vừa mắt nhau thì 0 bọn họ biết sống thế nào.

Cậu ta cười ngượng ngùng: "Được rồi, anh trai đừng tức giận, tôi đi đây, tôi đi đây!"

Nói xong quay người rời đi.

"Chờ một chút." Tư Căng say khướt nói: "Trả ví cho tôi."

Anh chỉ hơi say, sau khi nhận ra cậu nhóc này tính thừa dịp giúp đỡ để trộm ví của anh, anh đã sẵn sàng đến phòng nghỉ rồi đánh cho cậu ta một trận. Kết quả lại bị Lạc Lâm Uyên cắt ngang, không cách nào khác giờ phải đòi lại.

Tiểu 0 dừng lại một chút, liền nhanh chân bỏ chạy.

Tư Căng lập tức phản ứng lại, bước chân dài đuổi theo. Anh giữ chặt tay cậu ta ra sau, dùng cách vật người tiêu chuẩn đè cậu ta xuống, lấy lại ví của mình. Lạc Lâm Uyên nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Sau khi tiễn cảnh sát đi, Tư Căng đứng trong làn gió chiều nhẹ bên ngoài quán bar.

Anh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt hiện sát ý:

"Lạc Hồ Ly, anh đến đây làm gì? Chán sống tìm chết?"

"Không, xem cậu biểu diễn bắt trộm." Lạc Lâm Uyên nheo mắt cười, vẻ mặt đầy mưu mô.

"Ồ?" Tư Căng cười khẽ: "Đẹp không?"

Lạc Lâm Uyên rất chân thành: "Rất đẹp, càng nhìn càng muốn giữ em lại."

"Để tôi làm chồng anh?"

Tư Căng tiến lên hai bước, dùng ngón tay thon dài câu lấy cà vạt của Lạc Lâm Uyên.

Sau đó, kéo xuống thật mạnh!

Cà vạt ngay lập tức thắt chặt quanh cổ hắn. Hơi thở Lạc Lâm Uyên cứng lại, lông mày hắn nhíu chặt. Sắc mặt người đẹp tái nhợt, kết hợp cùng đôi môi đỏ như hồng mai trên tuyết, quyến rũ vô cùng.

Tư Căng có chút do dự.

Trên thực tế, Lạc Lâm Uyên từ diện mạo cho đến dáng người đều là mẫu người anh thích.

Anh trời sinh đã thích đàn ông.

Tuy nhiên, anh lại không thích những người yếu hơn mình.

Chỉ có thế lực ngang bằng mới khiến cho tình yêu luân hãm sâu hơn.

Tư Căng hơi buông lỏng tay: "Tôi cho anh hai lựa chọn. Một là chết; hai là để tôi làm chồng của anh."

Lạc Lâm Uyên thấy cổ tay được buông lỏng, lập tức vòng tay qua eo Tư Căng, để anh dựa vào ngực hắn, khống chế ngược lại Tư Căng. Sau khi xác nhận đối phương không có năng lực phản kháng, hắn mới trả lời: "Hay là em thử đóng vai bà xã của anh đi."

Tư Căng bất mãn:

"Chú Lạc, lớn tuổi rất mệt mỏi, cháu năm nay cháu 23 tuổi, chú 30 tuổi, chú cũng đã trung niên rồi, sao không nằm xuống hưởng thụ đi? Hả?"

"Ngược lại..." Lạc Lâm Uyên ghé vào tai Tư Căng: "Nhìn em trẻ nhỏ vất vả, tôi không đành lòng."

Giọng điệu trầm thấp lại mạnh mẽ. Chiều chuộng, ái muội, lại không cam lòng yếu thế.

Tư Căng dụi dụi cổ hắn nói: "Không vất vả, chú về nhà với em đi, em đảm bảo sẽ làm chú vừa lòng. Làm cho chú đời này chỉ nhớ đến em, chướng mắt người khác."

Lạc Lâm Uyên im lặng, cụp mắt xuống, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa đầu ngón trỏ, không biết đang nghĩ đến "việc quan trọng" gì.

Nửa phút sau, hắn đồng ý: "Được rồi, tôi đi lái xe."

Tư Căng tưởng rằng hắn đã đồng ý yêu cầu của mình, so với 500 năm ăn kẹo mút vui hơn nhiều.

Anh lập tức bước vào ghế phụ rồi mời Lạc Lâm Uyên lên xe. Lạc Lâm Uyên khóa Martha của mình lại, quay người ngồi vào ghế lái của chiếc Bentley. Khởi động, chuyển số rồi lái đi.

Men rượu lại đến, Tư Căng có chút buồn ngủ.

Anh mở phần điều hướng trên điện thoại di động, tìm địa chỉ biệt thự của mình rồi đặt trước mặt Lạc Lâm Uyên:

"Chú, địa chỉ nhà em ở đây. Em ngủ một lát, khi nào đến thì gọi em dậy."

"Được." Lạc Lâm Uyên đáp lại một cách trìu mến.

20 phút sau, tiếng xe dừng lại đã đánh thức Tư Căng.

Anh mở mắt ra, thấy mình đang ở trung tâm thành phố, cạnh một biệt thự ba tầng sang trọng theo phong cách Châu Âu.

Ánh mắt anh tối sầm: "Chú, đây không phải nhà của em."

Lạc Lâm Uyên cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, điện thoại của em vô tình bị tắt, anh mở không được, chỉ có thể đứa em đến nhà anh."

Tư Căng:..

Anh tàn nhẫn vạch trần âm mưu của tên đàn ông già. "Lần trước chú lưu số đã biết dùng dấu vân tay của tôi để mở khóa, vậy mà bây giờ chú lại không biết mở à?"

Lạc Lâm Uyên giả vờ cúi thấp đầu, cười gian xảo: "Ồ, người đẹp ở bên, anh hồi hộp quá nên quên mất."

Tư Căng đá vào tay hắn:

"Tôi không xuống, đây không phải nhà tôi, trừ khi anh đưa tôi về."

Trẻ nhỏ có vẻ tức giận. Làm thế nào để dỗ đây?

Lạc Lâm Uyên suy nghĩ một chút, sau đó giống như từ bỏ điều gì, nhẹ thở dài một tiếng, ghé vào tai Tư Căng nhẹ giọng thì thầm:

"Chồng à"

"Anh đã lái xe tới đây rồi, cứ vào đi, đừng lăn lộn nữa, anh già rồi tay chân yếu, rất mệt mỏi."

Đôi mắt Tư Căng sáng lên trong giây lát:

"Anh vừa gọi em là gì?"

Lạc Lâm Uyên hắng giọng: "Chồng à ~"

"A..." Tư Căng chậm rãi hít một hơi.

Anh thực sự không thể tin được, âm thanh dịu dàng, uyển chuyển như vậy mà không ở trên giường anh kêu lên.

Tâm trạng chợt vui lên. Anh lập tức mở cửa bước xuống xe, đi tới chỗ Lạc Lâm Uyên, thân sĩ mở cửa xe cho hắn. Khi Lạc Lâm Uyên đi xuống, anh còn bế hắn lên.

Quả thực có chút vất vả khi bế một người cao hơn mét chín.

Tuy nhiên, Tư Căng chỉ cần dùng thần lực gian lận một chút, anh có thể bế Lạc Lâm Uyên về phòng ngủ trên tầng hai, trực tiếp ném hắn lên giường.

Lạc Lâm Uyên vẫn luôn nhìn anh mỉm cười:

"Căng Căng, em không mệt sao?"

Tư Căng lắc đầu, cởi cà vạt ra...

=====

Din Din: Đối thoại giữa hai người xưng hô lộn xộn tại thái độ 2 bên thay đổi qua lại, nếu mọi người thấy không hợp lý cứ comment nha. 

Xem lại tg đầu mới thấy giọng văn non dễ sợ =]]] về sau sẽ tốt lên

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz