ZingTruyen.Xyz

Edit Khi Em Mim Cuoi Kya A

"Thì ra cậu thích tôi đến như vậy, hửm?"

Vi Y kinh hoảng thất thố, "Cậu làm gì?"

Ánh mắt cậu lạnh lẽo, nhìn tới mức khiến cho da đầu Vi Y tê dại. Cằm căng chặt, dường như đang ẩn nhẫn cái gì, tàn nhẫn nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, sau đó cái gì cũng chưa nói, trực tiếp xoay người rời khỏi.

Vi Y sững sờ ở tại chỗ, nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.

Thật là càng ngày càng không thể hiểu được cậu ta mà.

***


Sân trường giữa trưa là một mảnh tươi đẹp.

Vi Y ra khỏi lầu thực nghiệm, đi xuyên qua đường cây xanh thông đến nhà ăn, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của các nhánh cây chiếu vào trên tóc và quần áo cô.

Cô ngẩng đầu nhìn phía trước, ở trong đám người không tìm bóng dáng quen thuộc kia.

Phương Dục Trạch ở cửa nhà ăn đụng phải Quách Thông và Trần Thư Bác vừa mới ăn cơm xong, hai người đi tới, Trần Thư Bác một bên câu lấy cổ cậu kéo xuống.

"Đậu! Làm gì vậy?" Phương Dục Trạch ném tay cậu ta ra.

Trần Thư Bác tận lực hạ giọng, dùng ngữ khí như là đang chất vấn, "Tao hỏi mày chuyện này, mày mẹ nó thực sự có ý với cô ấy hả?"

Phương Dục Trạch nhíu nhíu mi, "Ai?"

"Đậu má! Mày còn giả vờ." Trần Thư Bác tới gần cậu, ngó mắt nhìn Quách Thông đang đứng chờ ở cửa nhà ăn, nói ra tên của nữ sinh, "Vi Y."

Phương Dục Trạch liếc cậu ta một cái, "Chuyện này liên quan gì tới mày?"

Trần Thư Bác duỗi tay đấm cậu một quyền, "Huynh đệ như mày vậy là không được. Trường học nhiều nữ sinh như vậy, mày muốn người nào không phải chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là được sao, sao lại tính đoạt nữ nhân của huynh đệ thế này?"

Phương Dục Trạch sắc mặt khẽ biến, "Mày mẹ nó lại lên cơn gì nữa vậy?"

"Quách Thông tới trước là chủ." Trần Thư Bác nghiêm túc nói, "Mày có biết hiện tại lớp học ngầm lan truyền tin gì không?"

Phương Dục Trạch, "Cái gì?"

"Nói mày với Vi Y hai người ái muội không rõ."

Phương Dục Trạch không có phản bác, hơi nhướn đuôi lông mày, chính là cảm thấy có chút kỳ kỳ, nói giống như là cô với cậu đang yêu đương vụng trộm vậy.

Trần Thư Bác nhìn bộ dáng hư hư thực thực như đang cam chịu của cậu vậy, thì bị kích thích, "Ôi trời! Mày có biết xấu hổ hay không? Phương Dục Trạch, nếu mày thực sự muốn như vậy, tao với mày không có cách nào làm huynh đệ nữa."

"Thằng ngốc mày nên đi khám bệnh đi." Phương Dục Trạch nghiêng mắt liếc cậu ta một cái, xoay người muốn đi, lại quay đầu bổ sung thêm một câu, "Bệnh tâm thần."

Trần Thư Bác một phen đè lại vai cậu, không thả người, "Hôm nay nếu mày không nói rõ ràng, chúng ta liền tuyệt giao!"

Phương Dục Trạch quay đầu lại liếc mắt đánh giá cậu ta trên dưới một lần, ánh mắt như đang thương cảm cho trẻ thiểu năng trí tuệ, ấn đường nhíu lại một chỗ. Trực tiếp xốc tay cậu ta lên, cũng lười phản ứng lại.

Trần Thư Bác còn không chịu từ bỏ, lại muốn tiến lên kéo cậu. Kết quả Phương Dục Trạch phản ứng còn nhanh hơn so với cậu ta, liền quay đầu lại đạp một chân phải của cậu ta, Trần Thư Bác hoảng loạn trốn về sau một bước.

"Mày con mẹ nó tự mình đi hỏi Quách Thông đi." Nói xong, cũng không thèm quay đầu lại, bước đi.

***


Vi Y cơm nước xong một lần nữa trở về phòng thí nghiệm, Quách Thông nhìn thấy cô liền hăng hái nói, "Vi Y, cậu lợi hại nha!"

"Cái gì?" Cô lợi hại cái gì?

Quách Thông chỉ chỉ bàn thực nghiệm, "Cậu làm được luôn kìa."

Vi Y sửng sốt, lại bất đắc dĩ cười, "Cái này là Phương Dục Trạch chỉ làm như vậy."

"Ồ?" Quách Thông phản ứng lại, cười nói, "Khó trách."

Vi Y cũng không phát hiện lời cậu ta nói có ý gì khác, chỉ là thuận miệng nói, "Cậu ấy cả ngày đều chẳng thấy đọc sách, tại sao lại biết làm hết vậy."

"Đương nhiên rồi, sơ trung cậu ấy giành được giải nhì Vật Lý toàn quốc đó. À đúng rồi, tháng ba sang năm cậu ấy còn muốn đi Bắc Kinh tham gia thi đấu Vật Lý cấp quốc gia nữa kìa!"

Vi Y:......

Cái này là á khẩu không nói nên lời.

"Thi đấu cái gì?"

"Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, phải hỏi cậu ấy." Quách Thông liếc nhìn cô một cái, "Cậu rất quan tâm cậu ấy?"

"Hả?" Vi Y ngu người, vội vàng thề thốt phủ nhận, "Tôi quan tâm cậu ta làm cái gì."

"Cậu đừng nhìn ngày thường cậu ấy không đem học tập để trong lòng, đó là bởi vì cậu ấy đều đã biết hết rồi. Nếu tháng ba sang năm cậu ấy thi đấu có thể lấy được giải thưởng, thì có thể được tuyển thẳng luôn, không cần phải tham gia thi đại học nữa."

Vi Y không rõ tại sao Quách Thông lại nói những chuyện như vậy với cô, vì không muốn biểu hiện ra bản thân ' quan tâm ' tới cậu ta, nên cô chỉ tùy ý gật gật đầu, "Vậy à."

"Cậu ta trước kia ở trung học E, sau lại chuyển qua đây, là bởi vì trong nhà xảy ra chuyện."

Trong nhà xảy ra chuyện?

Chuyện gì thế?

***


Thẳng đến giờ học buổi chiều, Vi Y mới từ phòng thí nghiệm về lại lầu dạy học.

Vừa đến hành lang lầu hai, liền nhìn thấy có hai người đang đứng ở hành lang ngoài phòng học.

Hình như từ lần thi đấu đưa xe đó đến giờ, chưa thấy Chung Thiến đi lên tìm cậu lần nào nữa. Chính xác mà nói hẳn là từ đêm đó lúc Chung Thiến hôn cậu, hai người giống như có điểm nào đó không thích hợp. Còn việc không thích hợp chỗ nào, một người ngoài như cô đương nhiên không rõ ràng lắm.

Phương Dục Trạch đôi tay đút ở trong túi đứng ở mép hành lang, dáng người tản mạn, sườn mặt thanh lãnh, hơi rũ đầu nhìn xuống dưới lầu.

Bên kia, Chung Thiến cúi đầu nhỏ giọng đang nói gì đó, âm lượng chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy.

Ngay sau đó, Phương Dục Trạch liền cau mày, đột nhiên quay đầu lại nhìn Chung Thiến, đang muốn mở miệng, dư quang khóe mắt lại ngoài ý muốn ngó thấy một bóng người đang đi tới kia, ngước mắt nhìn lại đây.

Ánh mắt hai người không kịp phòng bị đột nhiên chạm vào nhau, chỉ một giây, Vi Y nhàn nhạt dịch khai ánh mắt, nhìn về phía nơi khác, đi vào phòng học.

Phương Dục Trạch nói với cô ta, "Tới giờ học rồi, cậu đi xuống đi!"

"Tiểu Trạch ca."

Phương Dục Trạch xoay người phải đi, Chung Thiến đột nhiên giữ chặt cổ tay của cậu, "Tớ bảo đảm lần sau không như vậy nữa."

Phương Dục Trạch nhìn bộ dáng lã chã chực khóc này của cô ta, cũng khó xử, "Chuyện tôi không muốn, ai cũng không thể ép được, cậu hiểu không?"

Chung Thiến nước mắt lưng tròng nhìn cậu, gật gật đầu.

Cậu không thể nhìn nữ sinh khóc, lại có chút không đành lòng, an ủi một câu, "Sắp thi đại học rồi, đừng làm cho cha mẹ cậu thất vọng. Chuyện ngày hôm đó, coi như quên đi."

Chung Thiến buông tay ra, gật đầu.

Phương Dục Trạch liếc mắt nhìn cô một cái, xoay người vào phòng học.

***


Mùa đông đêm dài ngày ngắn, tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, màn đêm cũng đã buông xuống.

Thời gian trước buổi tự học tối cũng còn dư dã, Phương Dục Trạch cùng Trần Thư Bác bọn họ ăn qua cơm chiều, rồi chạy tới sân bóng chơi bóng rổ.

Phương Dục Trạch vì chuyện giữa trưa, còn bực tên Trần Thư Bác tên kia, cho nên ở trên sân bóng rổ càng nghĩ cách chỉnh cậu ta.

Trần Thư Bác mệt mỏi, cong eo đôi tay chống đầu gối, hô hô thở phì phò, một trái bóng rổ bay với tốc độ cao hướng đến cậu ta, cậu ta cuống quít nghiêng thân mình trốn đi, trái bóng rổ đập tới trên giá đỡ ở phía sau cậu ta.

"Đậu má, mày muốn giết người à!"

Bởi vì ban nãy mới quyết định đi, nên không có mặc đồ chơi bóng. Phương Dục Trạch cởi áo khoác ra, chỉ mặc lẻ loi một cái áo Châm Chức, tay áo cuốn tới khuỷu tay.

Cậu đi tới nhặt bóng, nhấc lên khóe miệng cười, còn kiêu ngạo giơ ngón tay giữa lên với cậu ta.

Trần Thư Bác bất mãn vì sự khiêu khích, liền dùng lời nói kích cậu, "Sớm hay muộn cũng sẽ có một nữ nhân thiên tài, thu phục yêu nghiệt nhà ngươi."

Phương Dục Trạch vỗ bóng đi tới, biểu tình muốn bao nhiêu đắc ý có bấy nhiêu, "Chuyện này còn phải xem coi cô ấy có cái bản lĩnh này hay không nữa."

Trần Thư Bác đoạt lấy bóng trong tay cậu, tâng hai cái, xoay người nhẹ nhàng nhảy lên, ném rổ, "Mày như thế nào mà đến bây giờ còn không dám nói với người ta."

Phương Dục Trạch hừ cười ra tiếng, xoay người đi về hướng khu nghỉ ngơi, "Tại sao lại không thể là cô ấy tới tìm tao trước?"

Trần Thư Bác nhìn bóng dáng túm ngạo không kềm chế được của cậu, gương mặt muốn rút gân.

Gia hoả này muốn tìm đường chết mà.

Giờ phút này thiệt tình rất không phúc hậu hy vọng Vi Y thích người khác luôn đi, để dập tắt cái nhuệ khí đáng chết này của cậu ta.

"Nếu người ta có ý với mày thì có thể giống như bây giờ sao." Cậu ta cố ý chế nhạo.

Phương Dục Trạch đến khu nghỉ ngơi cầm áo khoác lên, trực tiếp đi về phòng học, để lại một câu, trong giọng nói có loại tự tin nhất định phải được, "Chuyện sớm hay muộn."

Không nghĩ tới chính là, ngay lúc cậu mới vừa trở lại phòng học ngồi xuống, những lời này đã được chứng thực rồi.

Mới vừa đánh bóng rổ xong, trong người còn đang nóng lên. Cậu đem quần áo ném vào trong hộc bàn, vừa lúc thấy bàn lộ ra một tờ giấy ghi chú màu hồng phấn. Có thể là sợ một tờ giấy đơn lẻ dễ dàng đánh mất, phía trên góc trái ghi chú còn kẹp một cái kẹp anh đào màu hồng phấn.

Mang mười phần tâm tư thiếu nữ a!

Cậu duỗi tay cầm lấy, gỡ xuống cái kẹp miết trong tay, mới lật qua ghi chú.

Chữ viết con gái thanh tú tỉ mĩ, chính giữa ghi chú còn viết một câu thơ.

【 Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri. 】*

*Dịch thơ:
Núi có cây, cây có cành,
Lòng ta có ngươi, nhưng ngươi đâu nào hay.

(Bài thơ này có tên là: Việt nhân ca.
Phiên âm:
Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu.
Mông tu bị hảo hề,
Bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.

Dịch nghĩa:
Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.
Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.
Thật lấy làm xấu hổ,
(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).
Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.

Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái.

Đây được coi là bài thơ dịch đầu tiên trong văn học Trung Quốc. Bài này có ảnh hưởng trực tiếp tới Sở từ.)

Phương Dục Trạch cong lên khóe miệng nở nụ cười, lộ ra một hàm răng vừa trắng vừa chỉnh tề. Cậu liếm liếm khóe miệng, ngước mắt, ánh mắt thẳng tắp, đầu hướng về phía dưới bục giảng nơi nữ sinh nào đó đang vùi đầu làm bài tập.

Cậu đem tờ giấy kia gấp lại đặt trên bàn, lại cúi đầu nhìn cái kẹp anh đào trong tay.

Cái này còn không phải là của cô sao!

Cậu ngày đầu tiên ở toà nhà công nhân viên giáo chức đã thấy cô kẹp trên tóc.

Cậu ước lượng ở trong tay, nghĩ nghĩ, sau đó đem cây kẹp kẹp lên cổ tay áo Châm Chức của mình, ngẩng đầu hướng về người phía trước kêu lên, "Nè!"

Giờ phút này cách buổi tự học tối cũng còn sớm, học sinh nội trú thì ở ký túc xá, một số người có lẽ đi thư viện, trong phòng học ngoại trừ cậu và Vi Y chỉ có khoảng bốn năm người.

Một tiếng kêu này của cậu, tất cả mọi người đều nghĩ là gọi mình, sôi nổi quay đầu.

Ngoại trừ Vi Y.

Mọi người quay đầu thấy tầm mắt cậu cũng không đặt trên người mình, xác định không phải kêu mình, lại quay đầu tiếp tục làm chuyện của bản thân.

Phương Dục Trạch thấy cô không phản ứng, cho rằng cô là đang thẹn thùng, vì thế lại kêu một tiếng, "Này! Nữ sinh phía trước kia."

Vi Y đang lao lực tính một cái đề toán học phức tạp, cách vài giây mới ý thức được có thể là cậu đang kêu mình, vì thế ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía.

Những người khác đều là nam sinh, vậy chính là kêu cô rồi.

Cô quay đầu lại, nhíu mi lại hỏi, "Kêu tôi?"

Cậu gật đầu.

Cô đề phòng nhìn cậu, "Làm gì?"

"Cậu lại đây."

Vi Y ngốc ngốc, vẻ mặt cảnh giác, "Có việc thì cậu nói đi."

Phương Dục Trạch đáp lời, "Kêu cậu lại đây! Dong dong dài dài."

Vi Y ở trong lòng nhìn trời trợn trắng mắt.

Muốn chết hả!

Cậu kêu tôi đi qua tôi liền phải đi qua?

Nhưng nghĩ nghĩ còn có các bạn học khác ở trong phòng, sợ cậu lại giống như lần trước, nói ra lời kỳ quái gì đó, nên vẫn ngoan ngoãn gác xuống bút, đi qua.

Vi Y đi đến trước mặt, ánh mắt hoài nghi nhìn cậu.

Vừa mới vận động xong, trên mặt cậu vẫn còn đỏ bừng. Ánh đen trên đỉnh đầu khắc vào trong mắt cậu, vừa đen vừa sáng, giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, bình tĩnh nhìn cô.

Phương Dục Trạch nâng tay lên, đem cái kẹp anh đào kia ở trên cổ tay áo cho cô xem.

Vi Y sửng sốt, hai mắt đều thẳng, không thể tưởng tượng nhìn cậu.

Phương Dục Trạch chậm rãi đứng lên, lại mở cái tờ ghi chú kia ra, hất nhẹ cằm ý bảo cô xem.

Vi Y cúi đầu, nháy mắt đã hiểu.

Thư tình nha.

Hơi thở thanh mát thoải mái của nam sinh đột nhiên tiến lại gần cô, môi kề bên tai cô, khi nói chuyện khí nóng phun ở trên tai làm tai cô bất giác hồng lên.

Cậu thấp giọng hỏi, "Thì ra cậu thích tôi đến như vậy, hửm?"

~Hết chương 17~

Tám chuyện vu vơ cùng Editor: Có ai bị thanh khống như tui không nghe bài này mà muốn gục ngã luôn ấy 😆.Giọng quá sức là yêu nghiệt ❤️❤️❤️

P/S: Không biết vì lý do gì nhưng chương sau dài gần 6k chữ các nàng à 😌. Edit mãi không thấy xong 😂.

Editor: Dương Trang

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz