ZingTruyen.Xyz

Edit Ing The Tu Can Day Do Hang Ngay

Chương 04: Đơn giản không đẹp đẽ tử vong (tứ)

"Như thế nào? Muội muội ta xử trí đồ cưới của chính mình, chẳng lẽ còn cần Phó gia ngươi đồng ý?"

Huynh trưởng!

Diệp Thanh Thù ngạc nhiên mừng rỡ đan xen, hắn thậm chí ngay cả ban đêm đều chạy tới, còn lặng yên không một tiếng động đến nơi này!

Phó Chính Dân lại là kinh hãi, theo bản năng chộp lấy gối đầu bên tay, liền muốn hướng miệng mũi Diệp Thanh Thù che đi, chỉ bàn tay đến nửa đường liền mạnh mẽ ngừng lại.

Mẫu thân hắn luôn ở bên tai hắn lải nhải nhắc tới giết Diệp Thanh Thù diệt khẩu, để ngừa bị Diệp Thanh Trình phát hiện manh mối, cho nên khi nghe được thanh âm của Diệp Thanh Trình, theo bản năng liền muốn giết người diệt khẩu, lại quên thời cơ không giống nhau.

Diệp Thanh Trình khi chưa tới, giết người diệt khẩu còn có mấy phần có thể làm, thậm chí có thể nói là một trong những biện pháp giải quyết tốt nhất, chỉ hiện tại Diệp Thanh Trình đều sắp đến cửa, vẫn là lặng yên không một tiếng động nào mà chạy đến, chỉ có thể thuyết minh hắn đã muốn phát giác được không bình thường.

Hắn bây giờ diệt khẩu thực sự không giúp ích được gì, lui một vạn bước giải thích, liền tính hắn muốn diệt khẩu, thời gian Diệp Thanh Trình từ cửa đi đến trong phòng cũng không đủ hắn đem Diệp Thanh Thù ngộp chết.

Vì hiện giờ kế sách tốt nhất liền đem toàn bộ sự tình này đều đẩy lên người Phó An Hạo, dù sao cũng là cháu ngoại trai, Diệp Thanh Trình nghĩ xử trí cũng phải cân nhắc tâm tư Diệp Thanh Thù một chút, còn nếu không đủ liền đẩy ra Phó Lão thái thái, dù sao từ đầu tới cuối hắn đều không biết, nhiều nhất cũng chính là tội sai lầm sơ xuất.

Phó Chính Dân nghĩ đến đây, động tác tự nhiên ngừng lại, lại không nghĩ rằng Diệp Thanh Thù vừa thấy động tác của hắn liền biết hắn muốn chó cùng rứt giậu, nàng vừa mới thừa dịp nói chuyện với Phó Chính Dân liền vụng trộm bí mật cầm lấy giấu ở dưới gối đầu chủy thủ vào trong tay, chỉ đề phòng Phó Chính Dân thật muốn động thủ thì cản một chút.

Lúc này thấy bộ dáng Phó Chính Dân muốn trước khi Diệp Thanh Trình vào phòng liền giết nàng, trong lúc cấp thiết nơi nào nghĩ đến nhiều như vậy, mạnh mẽ từ trong áo ngủ bằng gấm giơ tay lên, chủy thủ sáng bóng không chút do dự mà hướng Phó Chính Dân đâm tới.

Nàng bệnh nặng vô lực, tuy là sinh mệnh vì chịu đe dọa đột nhiên bùng nổ, thế nhưng vẫn không đủ nhanh chóng, nhưng may mà Phó Chính Dân cũng chỉ là một thư sinh văn nhược, căn bản không biết phản kháng tránh né, chỉ theo bản năng nâng lên cánh tay ngăn trở.

Diệp Thanh Thù tuy không có bao nhiêu khí lực, cây chủy thủ kia lại cực sắc bén, cắt thật sâu vào trong cánh tay của Phó Chính Dân, Phó Chính Dân xuất thân danh môn, tuy tuổi nhỏ mất phụ thân, lại cũng không đến nổi luân lạc tới mức chịu cực khổ, những năm gần đây sống an nhàn sung sướng, sao có thể chịu được loại đau đớn này, kêu lên đau nhức, chân liền mềm nhũn ngã về phía Diệp Thanh Thù.

Diệp Thanh Thù đã sớm tính toán, biết mình bị bệnh không có khí lực, lại không từng động qua chủy thủ, căn bản không có khả năng một đao kết liễu Phó Chính Dân, như thế, đã đâm một đau sau trọng yếu nhất chính là cầm lấy chủy thủ, mới có khả năng đâm lần thứ hai, vì chính mình giành được một đường sinh cơ.

Nàng tính toán rất tốt, lại không thể tưởng được Phó Chính Dân vô dụng thành cái bộ dáng này, bất quá cánh tay chịu một đao, tựa như bị cắt đứt cổ vậy, chân nhuyễn liền ngã xuống, ai mà ngờ được còn vừa lúc ngã vào trên người nàng.

Nàng trơ mắt nhìn hắn ngã lại đây, nhưng căn bản không có khí lực tránh né, không nghĩ tới bản thân không bị hắn bịt chết, ngược lại bị hắn đè chết.

Không nghĩ đến càng không nghĩ đến là, Phó Chính Dân thế nhưng đè lên chính là cánh tay của nàng, sức nặng thân thể hắn đè lên cánh tay nàng lấy một loại góc độ kỳ quái hướng về phía cổ của nàng, mà trong tay nàng còn nắm thật chặc cây chủy thủ sắc bén chém sắt như chém bùn ——

Lúc lưỡi dao sắc bén khứa vào thịt, Diệp Thanh Thù không có cảm thấy đau bao nhiêu, mà trong đầu lại không bị không chế nhớ lại bộ dáng muốn ăn đánh năm đó khi Chi Kỳ Ý đem chuôi chủy thủ này đưa cho nàng.

"Diệp A Sửu, thanh chủy thủ này là tiểu gia ta cầu xin tổ phụ ba tháng, tổ phụ mới cho ta, sắc bén vô cùng, về sau ai muốn khi dễ ngươi, ngươi liền cho hắn một đao, cam đoan giết người không thấy máu! Ra khỏi vỏ. Tiểu gia cho ngươi gánh vác, ngươi chỉ cần nhớ rõ đừng tay chân vụng về cắt đến chính mình là được ——."

"... Ngươi chỉ cần nhớ rõ đừng tay chân vụng về cắt đến chính mình là được ——."

"... Là được ——."

Chi Kỳ Ý ngươi đồ miệng quạ đen! Nàng quả nhiên cùng hắn bát tự không hợp! Sắp chết còn bị hắn hung hăng hố một phen!

Phó lão thái thái bị biến cố đột nhiên sợ ngây dại, lúc này mới cao giọng kêu lên.

Cơ hồ cùng lúc tiếng bước chân vội vàng đến trước mặt, y phục màu xanh nho sam Diệp Thanh Trình đem Phó An Dân kéo ra, kinh hoảng thất thố che lại yết hầu đang ứa ra máu của Diệp Thanh Thù, cao giọng hô: "Người tới, nhanh đi thỉnh Biển đại phu, lấy thuốc trị thương cùng băng vải đến!"

Diệp Thanh Thù đã gần hơn mười năm chưa từng thấy qua hắn, mười năm làm cho hắn từng bước từ một thời vang danh mỹ Thám Hoa lang thành hôm nay quyền khuynh triều dã Nội Các các lão, cũng để cho hắn từ một tên thiếu niên gầy yếu tái nhợt biến thành một thanh niên nho nhã ổn trọng như hôm nay...

Diệp Thanh Thù há miệng thở dốc, nàng cho rằng chính mình sẽ để hắn vội vàng đem sự tình điều tra ra nói với nàng rõ ràng, miễn cho nàng mất mạng nghe không được, không nghĩ phun ra lại là: "Thập Thất ca——."

Yết hầu của nàng bị chủy thủ cắt đứt một nửa, thanh âm hàm hồ mà đục ngầu, Diệp Thanh Trình lại nghe được, chính nàng cũng nghe được, bên tai thanh âm trưởng tỷ lại vang lên, "A Thù, ngươi phải ngẫm lại cái gì mới là trọng yếu nhất——."

Tại phút cuối cùng sinh mạng, ở nàng vô ý thức phun ra ba chữ xa xăm "Thập Thất ca" kia thì nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, nàng muốn không phải là chân tướng trưởng tỷ chết oan, càng không phải là muốn Diệp Thanh Trình lo lắng hết lòng vì trưởng tỷ báo thù, nàng chỉ nghĩ lại gọi hắn một tiếng Thập Thất ca, cám ơn hắn nhiều năm như vậy quan tâm, cám ơn hắn vẫn luôn dễ dàng tha thứ tính tình tùy hứng của nàng.

Chỉ Diệp Thanh Trình lại hiểu sai ý, một tay gắt gao che lấy cổ của nàng, một tay nắm thật chặc tay nàng: "A Thù, muội nhịn một chút, Biển Hằng là hậu nhân đích hệ của danh y Biển Thước, y thuật cực cao, nhất định có thể chữa khỏi cho muội, muội nhịn một chút, sự tình ta đã tra ra được ——."

"Phế thái tử thù này ta cũng thay muội trả rồi, chỉ là năm đó tổ mẫu là người đốc xúc đại bá tự mình ra tay, tổ phụ cũng là ngầm đồng ý, ta lại không biết nên xử trí như thế nào, A Thù, muội phải ra chủ ý, ta nghe muội, chỉ nghe lời muội, muội không thể chết được, A Thù ——."

Diệp Thanh Thù trước mắt đã dần dần mơ hồ, Diệp Thanh Trình trong mắt đã đỏ hồng, lại rõ ràng làm cho nàng càng chói mắt, nàng nghĩ lại muốn gọi hắn một tiếng Thập Thất ca, nhưng ngay cả khí lực nhúc nhích môi một chút cũng nhanh chóng trôi mất, bên tai thanh âm hắn vội vàng hô A Thù cũng dần dần xa ——."

Nàng biết nàng thật sự phải chết, nàng xuất thân Toánh Xuyên Diệp thị "Phụ tử tam Thám Hoa", phụ thân của nàng là tiên hoàng kim khẩu "Mỹ Thám Hoa", mẫu thân của nàng là hòn ngọc quý trên tay của Chi Quốc Công phủ, Trưởng tỷ của nàng tài mạo danh chấn kinh thành, huynh trưởng của nàng là quyền khuynh triều dã các lão trọng thần...

Chính nàng cũng tài mạo xuất chúng, gả cho danh môn đệ tử, vừa qua bốn mươi liền là Tứ phẩm đại quan, nhân sinh của nàng hoàn mỹ giống như thoại bản người ta tỉ mỉ viết, nàng lại chỉ thấy vắng lặng, nhân sinh của nàng từ lúc Trưởng tỷ không minh bạch uổng mạng sau liền đã đi vào lối rẽ.

Rơi vào kết thúc, nàng ngay cả cơ hội chính miệng đối với huynh trưởng thương yêu mình nhất còn sót lại trên thế gian này, nói một tiếng cám ơn đều không được, lưa lại cho hắn chỉ có một đống hỗn độn cùng tiếc nuối vô tận...

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz