Edit Hoang Tu Bi Giam Cam
"Ách," Damen rít lên giữa hàm răng nghiến chặt."Giữ yên nào", bác sĩ khuyên."Ông vừa vụng về vừa gây bực mình", Damen nói bằng tiếng mẹ đẻ."Và im lặng. Đây là một loại thuốc mỡ", người đàn ông nói.Damen ghét đám bác sĩ. Trong những tuần cuối cùng chiến đấu với căn bệnh của cha, phòng của ông bị họ xâm chiếm. Họ cầu nguyện, lẩm bẩm chẩn đoán, ném xương bói toán và áp dụng nhiều phương thuốc khác nhau, nhưng tình trạng của ông chỉ tệ đi. Damen lại có quan điểm khác với các quân y, những người làm việc không mệt mỏi trên chiến trường. Những người đã chăm sóc và khâu vết thương trên vai cho anh ở Marlas, mà không cần làm ầm ĩ lên, còn hạn chế mấy biểu cảm khó chịu khi mà Damen, đã cưỡi ngựa năm phút sau đó.Bác sĩ ở Vere thì không như thế. Họ cấm di chuyển, ra cảnh báo và dành nhiều thời gian để thay băng. Tên này mặc một chiếc áo choàng dài chấm đất và đội mũ bánh mì. Thuốc mỡ trên lưng anh dường như chẳng có mấy tác dụng, dù mùi quế khá dễ chịu.Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc phạt roi. Damen không nhớ mình đã được tách ra khỏi thập tự giá và đưa về phòng bằng cách nào. Một số ký ức mơ hồ chí ít nói rằng anh đã không gục ngã. Ít nhất là hầu hết quãng đường.Anh nhớ mình được hai lính canh trong phòng hỗ trợ, trong khi Radel dán mắt vào lưng anh trong sự bàng hoàng."Hoàng tử thật sự đã—làm thế.""Còn ai khác?" Damen đáp.Radel bước tới và tát Damen. Cú đánh rất mạnh, và hắn còn đeo ba chiếc nhẫn trên mỗi ngón tay."Ngươi đã làm gì?" Radel hỏi.Damen cảm thấy câu hỏi này khá buồn cười. Điều này viết rõ trên mặt, vì một cái tát thậm chí mạnh hơn cái thứ nhất đến ngay sau đó. Vết bỏng rát xua tan bóng tối đang ăn mòn tầm nhìn; Damen cố gắng tỉnh táo. Anh chưa từng ngất xỉu trước đây, nhưng đó là lần đầu tiên, và anh không muốn thêm một lần nào nữa."Tạm thời đừng để hắn chết."Đây là những lời cuối cùng của Laurent. Lời hoàng tử là mệnh lệnh tối cao. Ngoài ra, với cái giá hợp lý phải trả cho tấm lưng này, một số điều chỉnh nhất định đã được thực hiện đối với việc giam giữ Damen. Những chuyến thăm khám liên tục của bác sĩ là một trong những đặc quyền gây tranh cãi nhất. Chiếc giường thay thế cho những cái đệm sàn, để anh có thể nằm sấp thoải mái; để bảo vệ lưng. Anh cũng được cung cấp chăn và nhiều tơ lụa màu nhưng chỉ được đắp thân dưới; để bảo vệ lưng. Dây xích vẫn còn, nhưng nó được gắn vào vòng tay thay vì vòng cổ; để bảo vệ lưng. Sự ân cần đối với lưng của anh là một chi tiết khác khiến Damen cảm thấy khá buồn cười. Lưng được vệ sinh thường xuyên bằng miếng bọt biển, nước lấy từ thùng lớn. Sau đó, những người hầu đổ nước đi. Ngày đầu tiên, nước có màu đỏ.Việc thay đổi thói quen và đồ đạc không phải điều đáng chú ý nhất, mà là hành vi của người hầu và lính canh trông coi anh ta. Damen sẽ không ngạc nhiên nếu họ phản ứng như Radel, với sự thù địch và phẫn nộ. Nhưng họ lại thể hiện lòng thương xót, và - thậm chí ngạc nhiên hơn - lính canh bắt đầu đối xử với anh như một người bạn. Nếu cuộc chiến trên đấu trường đã hạ gục Damen với tư cách là một chiến binh, thì tấm lưng rách nát dưới đòn roi của hoàng tử như biến anh thành anh em của họ. Tên lính to con nhất Orlant, người đã đe dọa Damen sau cuộc chiến với Govart, có vẻ đã dịu đi không ít. Sau khi kiểm tra vết thương, Orlant - không giấu được tự hào - đã gọi hoàng tử là "con điếm nhỏ xinh đẹp" và thưởng cho Damen một cái vỗ vai thật mạnh khiến anh tái mặt. Về phần mình, Damen cẩn thận không hỏi những câu có thể dấy lên nghi ngờ. Thay vào đó, anh tập trung thu hẹp khoảng cách giữa các nền văn hóa. Có đúng là ở Akielos, những kẻ dám nhìn hậu cung của vua sẽ bị khoét mắt? Không. Có đúng là phụ nữ Akielos đi dạo với bộ ngực trần vào mùa hè? Có. Và người ta đấu vật trong tình trạng khỏa thân? Có. Và nô lệ cũng đi lại trong tình trạng trần truồng? Có. Ở Akielos một tên khốn có thể làm vua và một con điếm có thể làm hoàng hậu, nhưng trong mắt Orlant, ở đó giống như thiên đường. Họ cùng cười vangMột tên khốn làm vua và một con điếm làm hoàng hậu ... Damen sau đó phát hiện trò đùa thô thiển của Laurent đã trở thành một phần của ngôn ngữ hàng ngày.Damen thôi nghiến răng và nghĩ cứ để mọi việc cho thời gian giải quyết. An ninh xung quanh dần được nới lỏng, và giờ anh đã biết cách thoát khỏi cung điện. Anh đã cố gắng, với suy nghĩ khách quan, coi đây là cái giá xứng đáng cho một trận đánh roi... cho hai trận, cái lưng đau nhức của anh nhắc nhở.Anh thôi để ý đến cảm giác trên lưng, và nghĩ đến cái khác, bất cứ điều gì khác. Những người trông coi anh thuộc đội cận vệ của hoàng tử, và không hề liên quan đến nhiếp chính. Lòng trung thành của họ với hoàng tử khiến Damen kinh ngạc, cũng như sự siêng năng họ thể hiện khi phục vụ anh. Họ không đưa ra bất kỳ lời phàn nàn và khiển trách như Damen mong đợi, khi mà dựa trên tính cách đáng ghét của Laurent. Họ ủng hộ hết lòng cuộc chiến mà y đang tiến hành chống lại chú mình; rõ ràng, có sự tranh đua sâu sắc giữa cận vệ hoàng tử và cận vệ nhiếp chính.Vẻ đẹp trai của Laurent hẳn phải là lý do cho lòng trung thành tuyệt đối này, chứ chẳng phải bản thân Laurent. Những bình luận tục tĩu nhất cũng chỉ dừng lại ở vẻ ngoài của Laurent. Lòng trung thành rõ ràng không ngăn nổi họ mơ mộng làm tình với hoàng tử dù xác suất xảy ra là bằng không. Có thật là, Jord hỏi, đàn ông của giới quý tộc Akielos sử dụng nô lệ nữ, và có thật là phụ nữ làm tình với đàn ông không?"Ở Vere không như vậy sao?"Damen nhớ lại xung quanh đấu trường cũng như những nơi khác, chỉ toàn những mối quan hệ đồng tính. Dù sao kiến thức của anh về văn hóa Vere không bao gồm chuyện giường chiếu."Tại sao?" anh hỏi."Người ở địa vị cao không để mình phải chịu nhục nhã khi có con ngoài giá thú", Jord giải thích đơn giản.Nữ sủng cho các vị phu nhân, và nam sủng, cho các vị lãnh chúa."Ý anh là đàn ông và phụ nữ... không..."Không bao giờ. Không phải trong giới quý tộc. Ừ thì, một vài, nếu họ hơi kỳ quặc. Đó là điều cấm kỵ. Con hoang là một tai họa, Jord khẳng định. Ngay cả lính gác, nếu ai đó quan hệ với phụ nữ, họ cũng không để lộ. Nếu ai đó khiến một người phụ nữ mang thai mà không kết hôn với cô ấy, hắn có thể phải nói lời tạm biệt với công việc của mình. Tốt hơn hết là đừng mạo hiểm, noi gương bọn quý tộc và hãy quan hệ với đàn ông. Jord thích đàn ông. Còn Damen? Với đàn ông, người ta biết mình đang làm gì. Và có thể xuất tinh mà không sợ hãi. Damen cố tình giữ im lặng. Bản thân anh thích phụ nữ, nhưng có vẻ khôn ngoan hơn nếu không nói ra điều đó. Vài lần hiếm hoi Damen vui vẻ cùng đàn ông, là vì họ thu hút anh với tư cách là đàn ông, chứ không anh muốn né tránh phụ nữ hay thay thế họ. Người Vere, Damen nghĩ, có sở trường làm cho cuộc sống trở nên phức tạp.Thỉnh thoảng, anh thu thập nhiều thông tin hữu ích. Các thú cưng không bị giám sát, điều này lý giải cho sự vắng mặt của lính canh dọc hành lang của hậu cung. Các thú cưng đến và đi tùy thích. Chỉ có Damen là ngoại lệ. Có nghĩa là một khi có người hộ tống theo sau, anh sẽ ít có cơ hội gặp người khác.Thỉnh thoảng, Laurent xuất hiện trong vài cuộc tán ngẫu."Có phải hai người đã—?" Jord hỏi Damen, chậm rãi mỉm cười."Trên đấu trường và trận roi?" Damen chua chát đáp lại. "Không.""Nghe nói ngài ấy bị lãnh cảm."Damen nhìn hắn chằm chằm."Gì cơ? Tại sao?""Ừm," Jord nói, "là vì ngài ấy không...""Ý tôi là: tại sao hắn lại bị như vậy?", Damen nói, cắt ngắn lời giải thích tục tĩu của Jord."Nhìn rõ như ban ngày vậy mà." Jord nhún vaiDamen cau mày và đổi chủ đề khác. Anh không quan tâm đến sự kỳ quặc của Laurent. Kể từ vụ thập tự giá, sự ác cảm xen lẫn khó chịu đối với hoàng tử đã biến thành một cảm giác khắc nghiệt không thể nguôi ngoai.Cuối cùng, Orlant đã hỏi câu mà tất cả họ đều mong chờ."Vậy, tại sao cậu lại lưu lạc đến đây?""Do sự bất cẩn," Damen đáp. "Tôi đã chọc giận nhà vua.""Kastor? Ai đó sẽ phải để ý đến tình hình hiện tại. Chỉ có đất nước của bọn man rợ hạ đẳng mới để một đứa con hoang lên ngôi," Orlant tuyên bố. "Không xúc phạm gì đâu nhé.""Không sao," Damen trấn an.*Đến ngày thứ bảy, nhiếp chính trở về từ Chastillon.Damen đoán được điều đó khi những tên lính canh xa lạ xông vào phòng anh. Họ không mang chế phục (1) của hoàng tử. Áo choàng đỏ, họ tiến về phía trước theo hàng lối có kỷ luật. Những gương mặt hoàn toàn lạ lẫm với Damen. Ngay khi đến nơi, một cuộc tranh luận sôi nổi đã xảy ra giữa một người đàn ông cũng lạ lẫm không kém, và bác sĩ của hoàng tử."Cậu không nên di chuyển nhiều," bác sĩ phản đối, cau mày dưới chiếc mũ bánh mì của mình."Vết thương của cậu vẫn có thể mở lại.""Nó có vẻ đã lành," người kia phản bác. "Hắn ta còn đứng dậy được mà.""Tôi có thể đứng dậy," Damen thêm vào.Anh đã chứng minh cái khả năng đáng chú ý này. Anh nghĩ mình biết chuyện gì đang diễn ra. Ngoài Laurent, chỉ có một người có quyền đuổi người của hoàng tử.Nhiếp chính vương bước vào một cách trang trọng, được hộ tống bởi cận vệ áo đỏ, những người hầu mặc chế phục và hai người có cấp bậc cao. Hắn đuổi hai bác sĩ đi, họ cúi chào và rời khỏi. Cuối cùng, hắn giải tán tất cả, ngoại trừ hai người đàn ông đi cùng. Đoàn tùy tùng nhỏ bé ấy chẳng làm giảm đi khí thế của hắn. Mặc dù trên lý thuyết hắn chỉ cai quản tạm thời, và triều đình gọi hắn một tiếng "Điện hạ" giống như Laurent, người đàn ông này có dáng vẻ và khí chất của một vị vua.Damen quỳ gối trước mặt hắn. Anh sẽ không lặp lại sai lầm đã phạm phải với Laurent. Anh biết gần đây bản thân đã xúc phạm ngài nhiếp chính bằng cách đánh bại Govart trên đấu trường, theo kế hoạch của hoàng tử. Cảm xúc đối với người này chợt dâng lên trong ngắn ngủi. Dưới đất trước mặt, sợi xích của anh cuộn thành một vũng kim loại. Nếu ai đó nói với anh sáu tháng trước, rằng anh sẵn sàng quỳ gối trước một quý tộc người Vere, anh sẽ cười vào mặt hắn.Damen nhận ra hai người đàn ông đi cùng nhiếp chính: họ là cố vấn Guion và cố vấn Audin. Họ cùng đeo một huy hiệu lớn ở đầu sợi dây, đó là biểu tượng cho chức vị của họ."Tự mình xem đi" Nhiếp chính vương nói."Đó là món quà của Kastor cho hoàng tử. Nô lệ Akielos," Audin thốt lên với giọng kinh ngạc.Một lúc sau, ông ta lấy ra một chiếc khăn lụa và đưa nó lên mũi, như để bảo vệ sự nhạy cảm vừa bị xúc phạm của mình."Lưng hắn bị sao vậy?" Ông nói tiếp. "Trông thật man rợ!"Đó là lần đầu tiên, Damen nghĩ, họ đã sử dụng thuật ngữ này để chỉ một thứ khác ngoài con người anh và đất nước của anh."Đây là sự quý trọng Laurent dành cho những nỗ lực đàm phán với Akielos của chúng ta," nhiếp chính vương nói. "Ta lệnh cho nó thể hiện chút tôn trọng với món quà của Kastor. Nhưng nó thích mang nô lệ ra quất roi đến chết.""Tôi biết hoàng tử rất cố chấp. Nhưng không bao giờ nghĩ ngài ấy lại hung bạo, thú tính như vậy!" Audin trả lời, với giọng sững sờ, nghẹn ngào dưới tấm lụa."Không có gì ghê gớm cả. Đây chỉ là một hành động khiêu khích có chủ ý, nhắm vào ta và Akielos. Laurent không muốn gì hơn là chấm dứt hiệp ước với Kastor. Nó tỏ ra hời hợt trước công chúng, còn sau lưng thì...nhìn mà xem.""Thấy chưa, Audin," Guion xen vào. "Ngài nhiếp chính đã cảnh báo chúng ta.""Sự suy đồi đã ăn sâu vào bản chất của Laurent. Tôi nghĩ ngài ấy sẽ thay đổi khi lớn lên, nhưng thực tế thì ngược lại. Chúng ta phải hành động để đưa ngày ấy trở lại đúng hướng.""Việc làm này không thể chấp nhận được", Audin đồng ý. "Nhưng phải làm gì? Không thể thay đổi bản chất một người trong mười tháng.""Laurent đã không tuân lệnh của ta. Tên nô lệ này biết rõ điều đó. Có lẽ nên hỏi hắn ta phải đối phó thế nào với cháu trai ta."Damen còn lâu mới tưởng tượng được mình đang nói chuyện nghiêm túc. Tuy nhiên, nhiếp chính vương đã đến đứng ngay trước mặt."Ngẩng đầu lên, nô lệ" hắn yêu cầu.Damen ngẩng đầu lên. Anh một lần nữa thấy mái tóc nâu và khí chất độc đoán của nhiếp chính, cũng như vẻ mặt lo lắng mà hắn thể hiện khi nhắc đến Laurent. Damen nhớ rằng không có sự tương đồng huyết thống dù là nhỏ nhất giữa nhiếp chính và cháu trai của hắn, nhưng sau đó anh nhận ra điều đó không hoàn toàn đúng. Đúng vậy, nhiếp chính vương có tóc đen và bạc ở thái dương, nhưng mắt của hắn cũng có màu xanh."Nghe nói ngươi từng đi lính," nhiếp chính vương nói. "Khi một người chống lại mệnh lệnh, trong quân đội Akielos, hắn bị trừng phạt như thế nào?""Hắn bị phạt công khai sau đó bị gửi về," Damen trả lời."Một hình phạt công khai," nhiếp chính vương nói, quay sang hai người đàn ông. "Điều này không thể. Nhưng Laurent đã trở nên bất trị những năm qua, đến nỗi ta không biết làm thế nào để giúp nó. Đáng tiếc khi binh lính và hoàng tử được đối xử quá khác biệt.""Mười tháng trước khi đăng cơ...Ngài có nghĩ liệu đây là thời điểm thích hợp để khiển trách cháu trai mình?", Audin nhận xét dưới chiếc khăn lụa."Vậy để nó thích gì làm nấy, đặt liên minh vào tình trạng nguy hiểm, hủy hoại biết bao mạng sống? Kích động chiến tranh? Đều là lỗi của ta. Ta đã quá khoan dung.""Ngài có sự trợ giúp toàn lực từ tôi," Guion đảm bảo.Audin chậm rãi gật đầu."Liệu Hội đồng sẽ đứng về phía ngài khi biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng có lẽ ta nên thảo luận ở nơi khác?"Damen nhìn họ rời đi. Nhiếp chính rõ ràng sẵn sàng làm việc cật lực để giữ hòa bình lâu dài với Akielos. Một phần của Damen, cái người không muốn bẻ đôi thập tự giá, đấu trường và cung điện chứa những thứ đó, cũng phải miễn cưỡng thừa nhận đó là mục tiêu đáng ngưỡng mộ.Bác sĩ quay lại và bận rộn xung quanh. Người hầu đảm bảo Damen thấy thoải mái trước khi rời đi. Anh lại cô đơn trong phòng, vật lộn với quá khứ. Kết quả của trận Marlas, sáu năm trước, đã được quyết định bởi hai chiến thắng đẫm máu của người Akielos. Một mũi tên Akielos, lạc hướng và may mắn, đã xuyên qua cổ họng đức vua của Vere. Và Damen đã giết hoàng tử, Auguste, trong một trận chiến đơn lẻ ở mặt trận phía bắc.Chiến sự xoay chuyển nhờ vào cái chết của Auguste. Quân đội Vere, bị lung lay và mất tinh thần bởi sự thất bại của hoàng tử, đã rơi vào hỗn loạn. Auguste là vị thủ lĩnh được yêu mến, một chiến binh đặc biệt và là biểu tượng cho niềm tự hào của Vere. Hắn đã tập hợp người của mình sau cái chết của nhà vua và dẫn đầu cuộc tấn công tiêu diệt mặt trận phía bắc của quân đội Akielos. Hắn là tảng đá lớn nơi những làn sóng Akielos liên tiếp đập vào trong sự bất lực."Thưa cha, con có thể đánh bại hắn," Damen nói.Nhận được chúc phúc của cha, anh rời tuyến sau và lao vào trận đánh lớn nhất cuộc đời mình.Damen không biết thời điểm đó em trai của Auguste cũng có mặt ở chiến trường. Sáu năm trước, Damen mười chín tuổi. Laurent chắc là... mười ba hoặc mười bốn. Y còn quá trẻ để tham gia vào một cuộc chiến như vậy.Cũng quá trẻ để thừa kế. Đó là lý do tại sao, khi vua xứ Vere và thái tử qua đời, em trai của ông lại lên làm nhiếp chính. Hành động đầu tiên của hắn là tiến hành đàm phán với kẻ thù. Hắn chấp nhận các điều khoản đầu hàng và nhượng lại cho Akielos vùng đất tranh chấp của Delpha, mà người Vere gọi là Delfeur.Đó là quyết định hợp lý của một người đàn ông sáng suốt, và bản thân nhiếp chính vương cũng thể hiện sự bình tĩnh tương tự, dù cho hắn phải chịu đựng đứa cháu trai khó chịu nhất.Damen không biết tại sao suy nghĩ của mình lại quay về sự có mặt của Laurent trên chiến trường ngày hôm đó. Anh không có nguy cơ bị nhận ra: đã sáu năm, Laurent khi đó chỉ là một đứa trẻ, chính y tự thừa nhận rằng bản thân thậm chí còn chưa đến gần tiền tuyến. Dù sao trận chiến đã rất hỗn loạn. Nếu y nhìn thấy Damen, đó chỉ có thể là lúc cuộc đối đầu diễn ra, khi ấy anh mặc áo giáp đầy đủ và đội mũ sắt. Và nếu y tình cờ thoáng nhìn thấy anh ta, khi Damen bị mất mũ và khiên, y cũng chẳng thể nhận ra anh dưới lớp bùn và máu, đang đấu tranh để sống sót, như bao người khác.Nhưng nếu ai đó nhận ra anh... Không có người đàn ông hay phụ nữ nào ở Vere không biết cái tên Damianos, kẻ giết hoàng tử. Damen biết nguy hiểm sẽ đến gần nếu danh tính bị tiết lộ, nhưng không biết cho đến lúc đó mình đã suýt bị phát hiện. Và điều này sẽ được thực hiện bởi người tha thiết mong muốn cái chết của anh nhất. Một lý do nữa để thoát khỏi cung điện ngay khi có cơ hội."Ngươi có một vết sẹo," Laurent đã nói. *"Ngươi đã nói gì với Nhiếp chính?" Radel gặng hỏi.Lần cuối Radel nhìn anh như này, hắn đã giơ tay và đánh Damen một cách dữ dội."Ngươi nghe rồi ta nói rồi đấy. Ngươi đã nói gì với ông ta về việc đánh roi?"Tôi nên nói gì với ông ta?", Damen bình tĩnh nhìn hắn ta rồi đáp."Ngươi đáng lẽ phải thể hiện lòng trung thành với hoàng tử của mình," Radel nói. "mười tháng nữa..."
— ... ngài ấy sẽ là vua", Damen nói. "Cho tới lúc đó, chúng ta không phải là thần dân của chú ngài ấy sao?"Sự im lặng kéo dài và lạnh lẽo."Ngươi không tốn quá nhiều thời gian để học cách luồn cúi ở đây nhỉ" cuối cùng Radel nói."Đã xảy ra chuyện gi?", Damen hỏi."Ngươi được triệu kiến đến buổi chầu," Radel nói. "Ta hy vọng ngươi đi được."Ngay sau đó, một đám người hầu bước vào. Sự chuẩn bị họ tiến hành sau đây đã làm lu mờ những gì mà Damen từng trải qua, kể cả những thứ diễn ra trước buổi diễn trên đấu trường.Anh được tắm rửa, chải chuốt, bôi dầu và xức nước hoa. Họ cẩn thận tránh tấm lưng bầm tím, nhưng bôi dầu ở những phần còn lại bằng một loại dầu chứa ánh vàng. Dưới ngọn đuốc, cơ thể anh lấp lánh như một bức tượng đồng.Một người hầu tiến lại gần, với ba chiếc bát nhỏ và một cái cọ mịn, ghé sát vào khuôn mặt Damen. Hắn tập trung quan sát các đường nét trên khuôn mặt anh, giơ cao cọ. Những chiếc bát đựng sơn trang điểm. Từ khi rời Akielos anh chưa phải chịu sỉ nhục từ việc trang điểm. Người hầu đưa cây cọ phủ sơn lên da, bắt đầu vẽ đôi mắt vàng cho anh. Damen cảm nhận lớp sơn nhớp nháp và lạnh lẽo phủ lên lông mi, má và môi. Lần này, Radel không nói "không đeo trang sức" nữa, bốn chiếc hộp bạc tráng men đã được mang đến. Nhìn những thứ lấp lánh bên trong, Radel lấy ra một số món. Đầu tiên, một sợi dây chuyền rất mảnh, gần như vô hình, được xâu chuỗi bằng những viên hồng ngọc nhỏ cách đều nhau. Chúng được gắn vào tóc Damen. Sau đó, vàng trên trán và vàng trên thắt lưng. Tiếp đến một dây xích, gắn vào vòng cổ của anh. Đó là một sợi xích mỏng làm bằng vàng, kết thúc bằng tay cầm mạ vàng dành cho cai ngục, đầu kia có một con mèo được điêu khắc đang ngậm một viên ngọc hồng lựu trong miệng. Chỉ một chút nữa thôi, Damen sẽ kêu leng keng ở mỗi bước đi.Nhưng chưa dừng lại ở đó. Trang sức cuối cùng là một sợi dây vàng khác, mỗi đầu của nó được gắn một vật nhỏ không xác định. Damen không hiểu đó là gì cho đến khi một người hầu bước tới kẹp chúng vào đầu ngực của anh.Anh giật mình lùi lại... nhưng quá muộn, chưa kể chỉ một cú đẩy nhẹ vào lưng cũng khiến anh khuỵu xuống. Ngực anh phập phồng lên xuống, sợi dây nhỏ nhẹ nhàng đung đưa."Lớp trang điểm hơi nhạt," Radel nói với một người hầu sau khi đánh giá cơ thể và khuôn mặt Damen. "Chỗ này, và chỗ kia. Sửa lại cho ta.""Tôi tưởng hoàng tử không thích trang điểm," Damen nói."Đúng vậy," Radel đáp.*Theo truyền thống, các quý tộc Vere sẽ ăn mặc đơn giản thanh lịch, để phân biệt với hào quang chói mắt của các thú cưng, thứ mà họ dùng để phô trương sự giàu có mình. Điều này có nghĩa là Damen, ở đầu kia sợi xích, phủ đầy vàng và bước qua cánh cửa đôi, không thể không bị chú ý. Trong căn phòng đông đúc, sự nổi bật ấy như đập vào mắt.Laurent cũng vậy. Cái đầu vàng của y có thể nhận ra ngay lập tức. Damen dán chặt mắt vào Laurent. Xung quanh y, các triều thần im lặng và lùi lại một bước, tạo thành một đường dẫn lên ngai vàng.Một tấm thảm đỏ trải từ cửa đến bục, thêu cảnh săn bắn và những cây táo, viền thảm thêu hoa văn lá Acanthus (2). Những tấm thảm thêu phủ kín các bức tường, màu đỏ tương tự. Chúng được treo xung quanh ngai vàng.Một màu đỏ bao trùm. Laurent lại càng thêm nổi bật.Damen cảm thấy suy nghĩ bắt đầu lạc hướng. Anh phải tập trung để đứng vững. Bất chấp cơn đau nhói sau lưng.Anh buộc bản thân phải rời mắt khỏi Laurent, và hướng ánh nhìn về phía chủ nhân của màn kịch. Ở cuối tấm thảm, nhiếp chính vương đã ngồi trên ngai vàng. Tay trái đặt trên đầu gối, cầm một cây quyền trượng vàng tượng trưng cho quyền lực của mình. Phía sau hắn, với bộ triều phục, là các thành viên của Hội đồng Vere.Hội đồng là hạt nhân của quyền lực. Vào thời vua Aleron, vai trò của Hội đồng là đưa ra ý kiến về các vấn đề quốc gia. Hiện tại, cho đến lúc Laurent đăng cơ, nhiếp chính và Hội đồng cùng nhau cai trị đất nước. Bao gồm năm người đàn ông và không có phụ nữ, Hội đồng đứng thành một hàng trang nghiêm trên bục. Damen nhận ra Audin và Guion. Người đàn ông thứ ba tuổi khá cao có thể là cố vấn Herode. Những người còn lại hẳn là Jeurre và Chelaut, nhưng Damen không thể phân biệt họ. Cả năm người đều đeo huy hiệu đại diện cho chức vị của mình.Trên bục, hơi lùi về phía sau, là thú cưng của cố vấn Audin, một đứa trẻ, được trang điểm thậm chí còn lồng lộn hơn Damen. Nếu Damen trang điểm nhiều hơn, đó là vì kích thước của anh gấp hai hoặc ba lần so với cậu bé, nên có nhiều diện tích để nghệ sĩ tô vẽ hơn. Sứ giả hô tên của Laurent, cũng như tất cả các tước vị của y.Hoàng tử bước lên phía trước, cùng Damen và cận vệ của mình. Damen bắt đầu coi thảm đỏ là một bài kiểm tra sức chịu đựng, không chỉ vì riêng Laurent. Một loạt các nghi lễ bắt buộc phải thực hiện trước ngai vàng dường như đã được đặc biệt thiết kế để phá hoại một tuần dưỡng thương của anh. Cuối cùng mọi chuyện cũng xong.Damen quỳ xuống, và Laurent khẽ trùng gối, như trong nghi thức.Trong đám quần thần rộ lên tiếng xì xào bàn tán về lưng Damen. Anh cho rằng sự tương phản giữa lớp trang điểm vàng và những vết thương chắc hẳn trông đặc biệt kinh khủng. Đột nhiên, anh hiểu ra đây chính là mục đích.Nhiếp chính muốn trừng phạt cháu trai của mình, và, với sự chấp thuận của Hội đồng, đã quyết định làm như vậy trước công chúng."Một vụ đánh đập công khai" Damen nói."Chú," Laurent chào hỏi.Y đứng thẳng một cách thoải mái. Vẻ mặt thì thờ ơ, nhưng cách y đứng thẳng vai, gần như không thể nhận ra, nhưng Damen khá quen thuộc. Y giống như một người đàn ông sẵn sàng chiến đấu."Cháu trai," nhiếp chính đáp. "Ta nghĩ cháu biết tại sao chúng ta lại ở đây.""Một nô lệ đã tấn công ta, và ta đã trừng phạt hắn cho sự xúc phạm đó," Laurent bình tĩnh nói."Hai lần," nhiếp chính vương nói. "chống lại mệnh lệnh. Lần thứ hai, bất chấp cảnh báo việc hắn có thể chết. Và suýt chút nữa là vậy.""Nhưng hắn còn sống. Những lo lắng kia là vô căn cứ," Laurent vẫn bình thản."Bọn họ cũng đã nhắc nhở cậu về lệnh của ta: lúc ta vắng mặt, không ai được động tay động chân với tên nô lệ," nhiếp chính tiếp tục. "Hãy nhớ lại, và điều này hoàn toàn là thật. Tuy nhiên, cậu lại bỏ qua lời khuyên đó.""Ta không nghĩ chú lại bận tâm như vậy. Ta biết sự nhún nhường của chú với Akielos sẽ không tới mức ngăn cản chú trừng phạt nô lệ, chỉ vì hắn đơn giản là một món quà của Kastor."Khuôn mặt cùng đôi mắt xanh vẫn hoàn toàn thản nhiên. Laurent, Damen khinh miệt nghĩ, là một tên dẻo miệng. Anh tự hỏi liệu nhiếp chính vương có hối hận khi làm ra màn trình diễn nhỏ này không. Nhưng hắn cũng không có vẻ bối rối, hay thậm chí ngạc nhiên. Hắn rõ ràng đã quen đối phó với Laurent."Có rất nhiều lý do để không đánh gần chết món quà của một vị vua ngay sau khi ký hiệp ước. Một trong số đó là điều ta đã cấm. Cậu tuyên bố đã thực hiện một hình phạt công bằng, nhưng sự thật hoàn toàn khác."Nhiếp chính vương ra hiệu, và một người đàn ông bước tới."Hoàng tử đã hứa với tôi một đồng vàng nếu có thể đánh chết tên nô lệ."Chính vào thời điểm này Laurent đã mất đi sự ủng hộ của đám đông. Y nhận ra điều này, mở miệng muốn nói, nhưng nhiếp chính vương đã ngắt lời."Không. Cậu đã có đủ thời gian để chuộc lỗi hoặc biện minh. Cậu thà tỏ ra kiêu ngạo thay vì bày tỏ chút hối lỗi. Cậu chưa đủ quyền phỉ nhổ vào mặt các vị vua. Ở tuổi này, anh trai cậu đã lãnh đạo một đội quân và mang về vinh quang cho đất nước. Còn cậu đã làm được gì trong thời gian này? Trốn tránh trách nhiệm trên triều đình, ta cho qua. Từ chối làm nhiệm vụ tuần tra biên giới Delfeur, ta cũng để yên. Nhưng lần này, sự bất tuân của cậu gây nguy hiểm cho thỏa thuận giữa hai quốc gia. Hội đồng và ta đã thảo luận và quyết định phải hành động."Giọng nói của nhiếp chính vương vang vọng khắp phòng, với quyền uy không thể né tránh."Đất đai ở Varenne và Marche sẽ bị tịch thu, cũng như quân đội và các quỹ liên quan. Chỉ có Acquitart vẫn là tài sản của cậu. Trong mười tháng tới, bổng lộc và đoàn tùy tùng sẽ bị cắt giảm. Cậu sẽ phải xin phép ta trước khi thực hiện bất kỳ khoản chi tiêu nào. Hãy biết ơn vì ta giữ lại Acquitart và không áp đặt thêm lệnh cấm nào nữa."Sự sửng sốt do các lệnh trừng phạt lan khắp đám đông. Một số gương mặt bày tỏ sự phẫn nộ. Nhưng nhiều người ngầm lộ ra vẻ thỏa mãn, không có chút thương hại. Lúc này đây, thật dễ dàng nhận biết người nào về phe nhiếp chính, và ai ủng hộ Laurent. Những người ủng hộ Laurent ít hơn."Biết ơn vì giữ lại Acquitart," Laurent đáp, "nơi mà luật pháp cấm chú lấy đi, không có quân đội, và không có chút giá trị chiến lược?""Cậu nghĩ ta thích trừng phạt cháu trai mình như vậy? Một người chú không thể đưa ra quyết định nhẹ nhàng như thế. Hãy nhận lấy trách nhiệm của mình: đi đến biên giới Delfer, cho ta thấy cậu có dù chỉ một giọt máu của anh trai mình, và ta sẽ vui lòng rút lại hình phạt này.""Hình như có một quản gia già sống ở Acquitart. Chú có muốn ta đến biên giới với ông ta không? Bọn ta có thể dùng chung một bộ giáp.""Đừng có trả treo. Nếu đồng ý làm nhiệm vụ, sẽ không thiếu người cho cậu.""Tại sao ta phải lãng phí thời gian nơi biên ải khi chỉ một ý thích bất chợt của Kastor cũng đủ khiến chú mủi lòng?"Lần đầu tiên, nhiếp chính vương có vẻ tức giận."Cậu tự nhận bản thân mình yêu nước, nhưng lại từ chối nhấc một ngón tay để phục vụ đất nước của mình. Sự thật là cậu hành động vì tư thù, và giờ đấy cậu đang cố trốn tránh hình phạt của mình. Đều tự cậu chuốc lấy thôi. Hôn nô lệ để xin lỗi, và chúng ta sẽ xong việc."Hôn nô lệ?Sự phấn khích của các triều thần tăng lên một bậc. Cận vệ hộ tống Damen ép anh đứng dậy. Damen tưởng Laurent sẽ từ chối yêu cầu của chú mình, nhưng hoàng tử, sau một hồi nhìn chằm chằm về phía nhiếp chính, đã đến gần với vẻ duyên dáng và ngoan ngoãn. Y dùng một ngón tay móc lấy dây xích trên ngực Damen và kéo anh lại gần. Damen, cảm nhận hai áp lực lên cơ thể mình, bước lên trước mà không kháng cự. Một cách lãnh đạm, Laurent lướt ngón tay qua những viên hồng ngọc và kéo nghiêng đầu Damen, đủ gần để hôn lên má. Nụ hôn nhẹ đến nỗi: không một sắc vàng nào dính lên môi Laurent."Trông ngươi như một con điếm."Những lời này chỉ vừa thoảng qua tai Damen, không ai khác ngoài anh có thể nghe thấy."Con điếm nhỏ trang điểm," Laurent lại lẩm bẩm. "Ngươi có mở đùi cho chú ta như cái cách ngươi làm với Kastor không?"Damen giật nảy lên rồi lùi lại lên vì ghê tởm, lỡ làm dính lớp trang điểm lên mặt Laurent. Anh nhìn chằm chằm Laurent từ xa, cảm thấy buồn nôn.Laurent đưa mu bàn tay lên má, lúc này đã dính vệt vàng, và quay sang nhiếp chính vương với đôi mắt vô tội."Hãy xem cách hành xử của hắn. Thưa chú, chú đang phạm phải sự bất công tàn nhẫn nhất. Hình phạt cho tên nô lệ trên thập tự giá là xứng đáng: chú vừa chứng kiến sự ngạo mạn và bất tuân của hắn. Tại sao chú lại trừng phạt chính dòng máu của mình, trong khi sai lầm hoàn toàn thuộc về Akielos?" Tấn công... và phản công. Thật nguy hiểm khi giải quyết mâu thuẫn công khai. Bên cạnh đó, đám đông dường bị lay động trước lập luận của Laurent."Cậu khẳng định tên nô lệ sai và đáng bị trừng phạt. Rất tốt. Hắn đã nhận được hình phạt. Giờ đến lượt cậu. Cậu phải tuân thủ quyền lực của nhiếp chính và hội đồng. Hãy bằng lòng chấp nhận nó."Laurent hạ đôi mắt xanh xuống với dáng vẻ của một vị tử đạo (3)."Vâng, chú."Y là kẻ xảo quyệt. Có lẽ đây là cách y giành được lòng trung thành từ đội cận vệ của mình: bằng cách thao túng họ. Trên bục, sắc mặt của cố vấn già Herode trở nên u ám, trong cái nhìn bối rối xen lẫn thương cảm dành cho Laurent. Nhiếp chính vương kết thúc buổi lễ, đứng dậy rời đi, không còn nghi ngờ việc hắn chuẩn bị đi đến nơi giải trí nào đó. Các cố vấn đi theo sau. Sự đối xứng của căn phòng bị phá vỡ khi các quý tộc rời vị trí ở hai bên thảm đỏ và tự do đi lại."Có thể đưa ta dây xích được rồi," một giọng nói dễ chịu vang lên gần Damen.Damen bắt gặp ánh mắt trong suốt màu xanh lục. Bên cạnh y, thị vệ do dự."Còn chờ gì nữa?" Laurent khăng khăng đưa tay ra, mỉm cười. "Chúng ta đã hôn nhau và hoàn toàn làm hòa rồi."Cận vệ đưa cho y. Ngay lập tức, Laurent kéo mạnh sợi dây."Đi với ta," y ra lệnh.(1) chế phục : kiểu một dạng đồng phục gia nhân.(2) : hoa văn hoa lá Tây
— ... ngài ấy sẽ là vua", Damen nói. "Cho tới lúc đó, chúng ta không phải là thần dân của chú ngài ấy sao?"Sự im lặng kéo dài và lạnh lẽo."Ngươi không tốn quá nhiều thời gian để học cách luồn cúi ở đây nhỉ" cuối cùng Radel nói."Đã xảy ra chuyện gi?", Damen hỏi."Ngươi được triệu kiến đến buổi chầu," Radel nói. "Ta hy vọng ngươi đi được."Ngay sau đó, một đám người hầu bước vào. Sự chuẩn bị họ tiến hành sau đây đã làm lu mờ những gì mà Damen từng trải qua, kể cả những thứ diễn ra trước buổi diễn trên đấu trường.Anh được tắm rửa, chải chuốt, bôi dầu và xức nước hoa. Họ cẩn thận tránh tấm lưng bầm tím, nhưng bôi dầu ở những phần còn lại bằng một loại dầu chứa ánh vàng. Dưới ngọn đuốc, cơ thể anh lấp lánh như một bức tượng đồng.Một người hầu tiến lại gần, với ba chiếc bát nhỏ và một cái cọ mịn, ghé sát vào khuôn mặt Damen. Hắn tập trung quan sát các đường nét trên khuôn mặt anh, giơ cao cọ. Những chiếc bát đựng sơn trang điểm. Từ khi rời Akielos anh chưa phải chịu sỉ nhục từ việc trang điểm. Người hầu đưa cây cọ phủ sơn lên da, bắt đầu vẽ đôi mắt vàng cho anh. Damen cảm nhận lớp sơn nhớp nháp và lạnh lẽo phủ lên lông mi, má và môi. Lần này, Radel không nói "không đeo trang sức" nữa, bốn chiếc hộp bạc tráng men đã được mang đến. Nhìn những thứ lấp lánh bên trong, Radel lấy ra một số món. Đầu tiên, một sợi dây chuyền rất mảnh, gần như vô hình, được xâu chuỗi bằng những viên hồng ngọc nhỏ cách đều nhau. Chúng được gắn vào tóc Damen. Sau đó, vàng trên trán và vàng trên thắt lưng. Tiếp đến một dây xích, gắn vào vòng cổ của anh. Đó là một sợi xích mỏng làm bằng vàng, kết thúc bằng tay cầm mạ vàng dành cho cai ngục, đầu kia có một con mèo được điêu khắc đang ngậm một viên ngọc hồng lựu trong miệng. Chỉ một chút nữa thôi, Damen sẽ kêu leng keng ở mỗi bước đi.Nhưng chưa dừng lại ở đó. Trang sức cuối cùng là một sợi dây vàng khác, mỗi đầu của nó được gắn một vật nhỏ không xác định. Damen không hiểu đó là gì cho đến khi một người hầu bước tới kẹp chúng vào đầu ngực của anh.Anh giật mình lùi lại... nhưng quá muộn, chưa kể chỉ một cú đẩy nhẹ vào lưng cũng khiến anh khuỵu xuống. Ngực anh phập phồng lên xuống, sợi dây nhỏ nhẹ nhàng đung đưa."Lớp trang điểm hơi nhạt," Radel nói với một người hầu sau khi đánh giá cơ thể và khuôn mặt Damen. "Chỗ này, và chỗ kia. Sửa lại cho ta.""Tôi tưởng hoàng tử không thích trang điểm," Damen nói."Đúng vậy," Radel đáp.*Theo truyền thống, các quý tộc Vere sẽ ăn mặc đơn giản thanh lịch, để phân biệt với hào quang chói mắt của các thú cưng, thứ mà họ dùng để phô trương sự giàu có mình. Điều này có nghĩa là Damen, ở đầu kia sợi xích, phủ đầy vàng và bước qua cánh cửa đôi, không thể không bị chú ý. Trong căn phòng đông đúc, sự nổi bật ấy như đập vào mắt.Laurent cũng vậy. Cái đầu vàng của y có thể nhận ra ngay lập tức. Damen dán chặt mắt vào Laurent. Xung quanh y, các triều thần im lặng và lùi lại một bước, tạo thành một đường dẫn lên ngai vàng.Một tấm thảm đỏ trải từ cửa đến bục, thêu cảnh săn bắn và những cây táo, viền thảm thêu hoa văn lá Acanthus (2). Những tấm thảm thêu phủ kín các bức tường, màu đỏ tương tự. Chúng được treo xung quanh ngai vàng.Một màu đỏ bao trùm. Laurent lại càng thêm nổi bật.Damen cảm thấy suy nghĩ bắt đầu lạc hướng. Anh phải tập trung để đứng vững. Bất chấp cơn đau nhói sau lưng.Anh buộc bản thân phải rời mắt khỏi Laurent, và hướng ánh nhìn về phía chủ nhân của màn kịch. Ở cuối tấm thảm, nhiếp chính vương đã ngồi trên ngai vàng. Tay trái đặt trên đầu gối, cầm một cây quyền trượng vàng tượng trưng cho quyền lực của mình. Phía sau hắn, với bộ triều phục, là các thành viên của Hội đồng Vere.Hội đồng là hạt nhân của quyền lực. Vào thời vua Aleron, vai trò của Hội đồng là đưa ra ý kiến về các vấn đề quốc gia. Hiện tại, cho đến lúc Laurent đăng cơ, nhiếp chính và Hội đồng cùng nhau cai trị đất nước. Bao gồm năm người đàn ông và không có phụ nữ, Hội đồng đứng thành một hàng trang nghiêm trên bục. Damen nhận ra Audin và Guion. Người đàn ông thứ ba tuổi khá cao có thể là cố vấn Herode. Những người còn lại hẳn là Jeurre và Chelaut, nhưng Damen không thể phân biệt họ. Cả năm người đều đeo huy hiệu đại diện cho chức vị của mình.Trên bục, hơi lùi về phía sau, là thú cưng của cố vấn Audin, một đứa trẻ, được trang điểm thậm chí còn lồng lộn hơn Damen. Nếu Damen trang điểm nhiều hơn, đó là vì kích thước của anh gấp hai hoặc ba lần so với cậu bé, nên có nhiều diện tích để nghệ sĩ tô vẽ hơn. Sứ giả hô tên của Laurent, cũng như tất cả các tước vị của y.Hoàng tử bước lên phía trước, cùng Damen và cận vệ của mình. Damen bắt đầu coi thảm đỏ là một bài kiểm tra sức chịu đựng, không chỉ vì riêng Laurent. Một loạt các nghi lễ bắt buộc phải thực hiện trước ngai vàng dường như đã được đặc biệt thiết kế để phá hoại một tuần dưỡng thương của anh. Cuối cùng mọi chuyện cũng xong.Damen quỳ xuống, và Laurent khẽ trùng gối, như trong nghi thức.Trong đám quần thần rộ lên tiếng xì xào bàn tán về lưng Damen. Anh cho rằng sự tương phản giữa lớp trang điểm vàng và những vết thương chắc hẳn trông đặc biệt kinh khủng. Đột nhiên, anh hiểu ra đây chính là mục đích.Nhiếp chính muốn trừng phạt cháu trai của mình, và, với sự chấp thuận của Hội đồng, đã quyết định làm như vậy trước công chúng."Một vụ đánh đập công khai" Damen nói."Chú," Laurent chào hỏi.Y đứng thẳng một cách thoải mái. Vẻ mặt thì thờ ơ, nhưng cách y đứng thẳng vai, gần như không thể nhận ra, nhưng Damen khá quen thuộc. Y giống như một người đàn ông sẵn sàng chiến đấu."Cháu trai," nhiếp chính đáp. "Ta nghĩ cháu biết tại sao chúng ta lại ở đây.""Một nô lệ đã tấn công ta, và ta đã trừng phạt hắn cho sự xúc phạm đó," Laurent bình tĩnh nói."Hai lần," nhiếp chính vương nói. "chống lại mệnh lệnh. Lần thứ hai, bất chấp cảnh báo việc hắn có thể chết. Và suýt chút nữa là vậy.""Nhưng hắn còn sống. Những lo lắng kia là vô căn cứ," Laurent vẫn bình thản."Bọn họ cũng đã nhắc nhở cậu về lệnh của ta: lúc ta vắng mặt, không ai được động tay động chân với tên nô lệ," nhiếp chính tiếp tục. "Hãy nhớ lại, và điều này hoàn toàn là thật. Tuy nhiên, cậu lại bỏ qua lời khuyên đó.""Ta không nghĩ chú lại bận tâm như vậy. Ta biết sự nhún nhường của chú với Akielos sẽ không tới mức ngăn cản chú trừng phạt nô lệ, chỉ vì hắn đơn giản là một món quà của Kastor."Khuôn mặt cùng đôi mắt xanh vẫn hoàn toàn thản nhiên. Laurent, Damen khinh miệt nghĩ, là một tên dẻo miệng. Anh tự hỏi liệu nhiếp chính vương có hối hận khi làm ra màn trình diễn nhỏ này không. Nhưng hắn cũng không có vẻ bối rối, hay thậm chí ngạc nhiên. Hắn rõ ràng đã quen đối phó với Laurent."Có rất nhiều lý do để không đánh gần chết món quà của một vị vua ngay sau khi ký hiệp ước. Một trong số đó là điều ta đã cấm. Cậu tuyên bố đã thực hiện một hình phạt công bằng, nhưng sự thật hoàn toàn khác."Nhiếp chính vương ra hiệu, và một người đàn ông bước tới."Hoàng tử đã hứa với tôi một đồng vàng nếu có thể đánh chết tên nô lệ."Chính vào thời điểm này Laurent đã mất đi sự ủng hộ của đám đông. Y nhận ra điều này, mở miệng muốn nói, nhưng nhiếp chính vương đã ngắt lời."Không. Cậu đã có đủ thời gian để chuộc lỗi hoặc biện minh. Cậu thà tỏ ra kiêu ngạo thay vì bày tỏ chút hối lỗi. Cậu chưa đủ quyền phỉ nhổ vào mặt các vị vua. Ở tuổi này, anh trai cậu đã lãnh đạo một đội quân và mang về vinh quang cho đất nước. Còn cậu đã làm được gì trong thời gian này? Trốn tránh trách nhiệm trên triều đình, ta cho qua. Từ chối làm nhiệm vụ tuần tra biên giới Delfeur, ta cũng để yên. Nhưng lần này, sự bất tuân của cậu gây nguy hiểm cho thỏa thuận giữa hai quốc gia. Hội đồng và ta đã thảo luận và quyết định phải hành động."Giọng nói của nhiếp chính vương vang vọng khắp phòng, với quyền uy không thể né tránh."Đất đai ở Varenne và Marche sẽ bị tịch thu, cũng như quân đội và các quỹ liên quan. Chỉ có Acquitart vẫn là tài sản của cậu. Trong mười tháng tới, bổng lộc và đoàn tùy tùng sẽ bị cắt giảm. Cậu sẽ phải xin phép ta trước khi thực hiện bất kỳ khoản chi tiêu nào. Hãy biết ơn vì ta giữ lại Acquitart và không áp đặt thêm lệnh cấm nào nữa."Sự sửng sốt do các lệnh trừng phạt lan khắp đám đông. Một số gương mặt bày tỏ sự phẫn nộ. Nhưng nhiều người ngầm lộ ra vẻ thỏa mãn, không có chút thương hại. Lúc này đây, thật dễ dàng nhận biết người nào về phe nhiếp chính, và ai ủng hộ Laurent. Những người ủng hộ Laurent ít hơn."Biết ơn vì giữ lại Acquitart," Laurent đáp, "nơi mà luật pháp cấm chú lấy đi, không có quân đội, và không có chút giá trị chiến lược?""Cậu nghĩ ta thích trừng phạt cháu trai mình như vậy? Một người chú không thể đưa ra quyết định nhẹ nhàng như thế. Hãy nhận lấy trách nhiệm của mình: đi đến biên giới Delfer, cho ta thấy cậu có dù chỉ một giọt máu của anh trai mình, và ta sẽ vui lòng rút lại hình phạt này.""Hình như có một quản gia già sống ở Acquitart. Chú có muốn ta đến biên giới với ông ta không? Bọn ta có thể dùng chung một bộ giáp.""Đừng có trả treo. Nếu đồng ý làm nhiệm vụ, sẽ không thiếu người cho cậu.""Tại sao ta phải lãng phí thời gian nơi biên ải khi chỉ một ý thích bất chợt của Kastor cũng đủ khiến chú mủi lòng?"Lần đầu tiên, nhiếp chính vương có vẻ tức giận."Cậu tự nhận bản thân mình yêu nước, nhưng lại từ chối nhấc một ngón tay để phục vụ đất nước của mình. Sự thật là cậu hành động vì tư thù, và giờ đấy cậu đang cố trốn tránh hình phạt của mình. Đều tự cậu chuốc lấy thôi. Hôn nô lệ để xin lỗi, và chúng ta sẽ xong việc."Hôn nô lệ?Sự phấn khích của các triều thần tăng lên một bậc. Cận vệ hộ tống Damen ép anh đứng dậy. Damen tưởng Laurent sẽ từ chối yêu cầu của chú mình, nhưng hoàng tử, sau một hồi nhìn chằm chằm về phía nhiếp chính, đã đến gần với vẻ duyên dáng và ngoan ngoãn. Y dùng một ngón tay móc lấy dây xích trên ngực Damen và kéo anh lại gần. Damen, cảm nhận hai áp lực lên cơ thể mình, bước lên trước mà không kháng cự. Một cách lãnh đạm, Laurent lướt ngón tay qua những viên hồng ngọc và kéo nghiêng đầu Damen, đủ gần để hôn lên má. Nụ hôn nhẹ đến nỗi: không một sắc vàng nào dính lên môi Laurent."Trông ngươi như một con điếm."Những lời này chỉ vừa thoảng qua tai Damen, không ai khác ngoài anh có thể nghe thấy."Con điếm nhỏ trang điểm," Laurent lại lẩm bẩm. "Ngươi có mở đùi cho chú ta như cái cách ngươi làm với Kastor không?"Damen giật nảy lên rồi lùi lại lên vì ghê tởm, lỡ làm dính lớp trang điểm lên mặt Laurent. Anh nhìn chằm chằm Laurent từ xa, cảm thấy buồn nôn.Laurent đưa mu bàn tay lên má, lúc này đã dính vệt vàng, và quay sang nhiếp chính vương với đôi mắt vô tội."Hãy xem cách hành xử của hắn. Thưa chú, chú đang phạm phải sự bất công tàn nhẫn nhất. Hình phạt cho tên nô lệ trên thập tự giá là xứng đáng: chú vừa chứng kiến sự ngạo mạn và bất tuân của hắn. Tại sao chú lại trừng phạt chính dòng máu của mình, trong khi sai lầm hoàn toàn thuộc về Akielos?" Tấn công... và phản công. Thật nguy hiểm khi giải quyết mâu thuẫn công khai. Bên cạnh đó, đám đông dường bị lay động trước lập luận của Laurent."Cậu khẳng định tên nô lệ sai và đáng bị trừng phạt. Rất tốt. Hắn đã nhận được hình phạt. Giờ đến lượt cậu. Cậu phải tuân thủ quyền lực của nhiếp chính và hội đồng. Hãy bằng lòng chấp nhận nó."Laurent hạ đôi mắt xanh xuống với dáng vẻ của một vị tử đạo (3)."Vâng, chú."Y là kẻ xảo quyệt. Có lẽ đây là cách y giành được lòng trung thành từ đội cận vệ của mình: bằng cách thao túng họ. Trên bục, sắc mặt của cố vấn già Herode trở nên u ám, trong cái nhìn bối rối xen lẫn thương cảm dành cho Laurent. Nhiếp chính vương kết thúc buổi lễ, đứng dậy rời đi, không còn nghi ngờ việc hắn chuẩn bị đi đến nơi giải trí nào đó. Các cố vấn đi theo sau. Sự đối xứng của căn phòng bị phá vỡ khi các quý tộc rời vị trí ở hai bên thảm đỏ và tự do đi lại."Có thể đưa ta dây xích được rồi," một giọng nói dễ chịu vang lên gần Damen.Damen bắt gặp ánh mắt trong suốt màu xanh lục. Bên cạnh y, thị vệ do dự."Còn chờ gì nữa?" Laurent khăng khăng đưa tay ra, mỉm cười. "Chúng ta đã hôn nhau và hoàn toàn làm hòa rồi."Cận vệ đưa cho y. Ngay lập tức, Laurent kéo mạnh sợi dây."Đi với ta," y ra lệnh.(1) chế phục : kiểu một dạng đồng phục gia nhân.(2) : hoa văn hoa lá Tây
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz