ZingTruyen.Xyz

Edit Hoan Trong Sinh Lao Nam Nhan Hao Mon Lan Thu Hai Ket Hon Cuoi Vo Nam

Ghế bãi biển

Sau khi kết thúc trao giải, người dẫn chương trình lại công bố top 10, sau đó khán giả lần lượt rời đi, phòng viên tiến hành phỏng vấn top 3.

Vấn đề phóng viên hỏi nhiều nhất chính là đổi đủ cách hỏi Mạnh Dương có suy nghĩ như thế nào, Celsi không lấy được quán quân có cảm giác thế nào. Hai người bình tĩnh và cẩn thận trả lời làm những phóng viên này không hỏi ra được tin nóng nào.

Đáng thương nhất chính là hạng 3 vì năm nay là năm cuối cùng hắn được tham gia vào cuộc thi đấu thanh niên quốc tế, hơn nữa nhiều năm như vậy mới được hạng 3 lại như vô hình vô tình bị mọi người lãng quên.

Sau khi kết thúc thời gian phỏng vấn, bọn họ lại trở về phòng nghỉ ngơi chuẩn bị rời đi từ lối đi riêng trong phòng nghỉ.

Blaley đã chờ ở phòng nghỉ, y nhìn Mạnh Dương đang đi tới nói: "Chúc mừng."

"Cảm ơn." Mạnh Dương bình tĩnh nói cảm ơn, sau đó đi ra ngoài phòng nghỉ.

Lạc Tu đứng ở bên ngoài phòng nghỉ đợi cậu, Mạnh Dương vừa ra tới, Lạc Tu liền ôm cậu đi ra ngoài.

Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Lạc Tu ôm Mạnh Dương đi ra đại sảnh, mà bên ngoài cũng đã có nhiều phóng viên đang đợi, cuộc phỏng vấn vừa rồi có quá nhiều phóng viên nên một người hỏi được một hai câu đã tốt rồi, nhưng bọn họ còn rất nhiều câu hỏi muốn Mạnh Dương đích thân trả lời, thậm chí còn cố gắng tranh thủ cơ hội được phỏng vấn một một, dù sau cậu cũng là người phương Đông đầu tiên giành được quán quân trong cuộc thi thanh niên quốc tế phương Tây.

Tình huống hiện tại đã hoàn toàn khác ngày hôm qua, ngày hôm qua căn bản không có phóng viên muốn phỏng vấn một thí sinh ngay cả tên cũng chưa nghe qua như Mạnh Dương, nhưng hôm nay các phóng viên vì muốn cướp đoạt phỏng vấn cậu mà tranh bể đầu.

Sau khi lên xe, Mạnh Dương nhào vào lòng Lạc Tu, vui sướng hỏi: "Em giành được quán quân rồi, chú có phần thưởng gì cho em không?"

"Em muốn thưởng cái gì?" Lạc Tu vuốt ve mặt cậu, trong mắt anh đều là sự nuông chiều và vô cùng tự hào vì Mạnh Dương.

"Cái gì cũng có thể sao?" Mạnh Dương hỏi.

"Cái gì cũng có thể." Lạc Tu không có gì là không thể đáp ứng cậu, ngay cả mạng anh cũng sẵn lòng cho cậu huống chi là những thứ khác.

"Em còn chưa nghĩ ra, đợi em nghĩ xong sẽ nói cho chú biết, em sẽ để dành các nguyện vọng lại thì sau này chú cái gì cũng sẽ nghe em." Mạnh Dương nói một cách bá đạo, nhưng vô lý với người yêu cũng là một loại hạnh phúc.

"Được." Lạc Tu lập tức đồng ý, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.

Có quá nhiều phóng viên muốn phỏng vấn nhưng Mạnh Dương từ chối hết cho nên các phóng viên cũng chỉ có thể phát huy trí tưởng tượng của  họ, chính là hoàn toàn dựa vào suy đoán. Vì vậy có một số đồn đãi nói trước đó Mạnh Dương hoàn toàn không có danh tiếng, thậm chí rất có thể lấy được quán quân ngay lần đầu tiên tham gia là vì quốc gia của cậu đã âm thầm bồi dưỡng cậu nhiều năm, trước đó không có tham gia qua bất kỳ trận thi đấu nào là vì không muốn cậu bị lộ ra quá sớm, một lần hành động trong thi đấu thanh niên quốc tế phương Tây kinh hãi giới nước hoa phương Tây.

Những lời đồn đãi này càng nói càng có lý, thật giống như thật sự là vậy, ngay cả các đàn anh đàn chị của Mạnh Dương cũng suýt tin là thật sau khi đọc báo, cảm thấy nói không chừng Mạnh Dương thật sự chính là nhân tài quốc gia mình bí mật bồi dưỡng, xuất hiện để đặc biệt gây khiếp sợ cho quốc gia phương Tây.

Sau khi tin tức truyền về trong nước, hương giới trong nước vô cùng náo nhiệt, lần này Mạnh Dương hoàn toàn nổi tiếng ít nhất là trong hương giới trong nước.

Các đại sư nghỉ ngơi trong biệt thự mà bọn Mạnh Dương lại tới hồ bơi chơi đùa. Vì khách sạn này có diện tích rất lớn nên có rất nhiều bể bơi, ở khu nào cũng có, khu bọn họ ở người không tính là nhiều, hơn nữa cũng không phải người người đều sẽ tới hồ bơi nên bọn Mạnh Dương có thể chơi vui vẻ.

Lạc Tu ngồi trên ghế dựa bãi biển, Mạnh Dương đưa tuýp kem chống nắng nhờ anh bôi cho cậu, Lạc Tu không cho cậu cởi áo ra nên vốn chỉ cần bôi lên cánh tay là xong, nhưng sau đó anh lại trực tiếp vói tay vào quần áo cậu, giúp cậu bôi kem chống nắng.

Rõ ràng là yêu cầu của Mạnh Dương, nhưng động tác của Lạc Tu lại làm cậu có chút ngượng ngùng, cậu đỏ mặt thúc giục: "Nhanh lên đi chú, bên trong không cần bôi nghiêm túc như vậy đâu, nhiều người thấy thì không được."

"Vậy thì cho bọn họ nhìn là được rồi, em sợ cái gì?" Lạc Tu bôi hết phía trước, sau đó ôm cậu vào lòng nghiêm túc bôi phần lưng.

Mạnh Dương nằm trong lòng Lạc Tu, hai tay ôm bờ vai của anh, cậu cắn môi cảm nhận lòng bàn tay to hơi thô ráp của Lạc Tu chạy khắp lưng cậu khiến cậu mặt đỏ tía tai muốn đứng dậy.

Sau khi Lạc Tu nguyện ý thả cậu ra, cậu liền vội vàng đứng dậy chạy nhanh như bay xuống hồ để xoa dịu cơ thể đã khô nóng của mình.

Lạc Tu ngồi trên ghế nhìn Mạnh Dương và các đàn anh cậu chơi bóng chuyền, thấy nụ cười vui vẻ của Mạnh Dương, Lạc Tu có một loại cảm giác hài lòng. Đột nhiên một bóng người dừng lại bên cạnh anh, anh quay đầu nhìn thoáng qua lại tiếp tục nhìn Mạnh Dương.

"Trước đó tôi vẫn cho là chủ tịch Lạc là người một người rất lý trí." Blaley cũng nhìn về phía hồ bơi: "Không nghĩ tới lại còn có mặt không lý trí như vậy."

"Góc nhìn khác nhau, đối với cùng một chuyện cũng sẽ khác." Lạc Tu trả lời: "Nếu cậu nghĩ tôi đưa ra quyết định không lý trì thì tôi lại nghĩ đối với tôi đó chính là quyết định rất lý trí."

"Tạm dừng hợp tác với công ty cha tôi thì tập đoàn của anh cũng phải chịu tổn thất nhất định, tôi nghĩ chủ tịch Lạc không nên đưa tình cảm vào công việc, Mạnh Dương đã được toàn thế giới chú ý, sau này sẽ có nhiều người thích em ấy hơn, nếu chủ tịch Lạc mở đầu lấy tư làm loạn công, sau này nhất định sẽ không thu tay được, tập đoàn cũng sẽ đi về phía nguy cơ."

"Khi tôi muốn thay đổi quyết sách đã phải chấp nhận gánh chịu tổn thất, nhưng từ lâu dài tới xem thì tôi không thấy quyết định này sai, tôi nghĩ hẳn trong lòng cậu đã rõ không phải tôi chỉ có thể chọn công ty của cha cậu. Mạnh Dương được thế giới chú ý, thì tôi cũng rất vui khi em ấy nổi tiếng,  nhưng không có nghĩa tôi phải chịu đựng hành vi xúc phạm của cậu, còn không phản công." Lạc Tu nói.

Blaley vẫn luôn cho rằng bản thân rất thông minh và không có chuyện gì ngoài dự đoán của y, nhưng chuyện đầu tiên là tích cách của Mạnh Dương khi y không ngờ được cậu là người nóng nảy và táo bạo như thế, không nói hai lời đã trực tiếp ra tay đánh, chuyện tiếp theo không ngờ được chính là Lạc Tu cư nhiên coi trọng Mạnh Dương như vậy, không chỉ dùng tàu ngầm tới rước cậu mà còn trực tiếp tạm ngừng hợp tác với cha y vì chuyện này. Hiện tại cha y kêu y tới xin lỗi Lạc Tu, y không thể không nghe theo.

"Tôi chân thành xin lỗi chủ tịch Lạc vì hành vi xúc phạm của tôi, cũng cam đoan sau này sẽ không làm ra hành động như vậy nữa, hy vọng chủ tịch có thể suy xét hợp tác với cha tôi một lần nữa."

"Cậu trở về nói cho cha cậu biết, tôi sẽ suy nghĩ lại."

Blaley vừa nghe cũng biết Lạc Tu chỉ nói cho có lệ nên chỉ có thể nói thêm: "Vậy chủ tịch Lạc muốn như thế nào mới vui lòng khôi phục hợp tác với cha tôi?"

"Đôi khi rất khó khống chế chuyện tình cảm nên nếu yêu cầu cậu không được phép thích Mạnh Dương thì không thực tế lắm. Nhưng có thể khống chế hành động, nên yêu cầu của tôi chính là cậu vĩnh viễn không được phép tiếp cận Mạnh Dương, không được thực hiện bất kỳ hạnh động theo đuổi em ấy." 

Blaley trầm mặc, nếu y đồng ý với yêu cầu này của Lạc Tu như vậy đại biểu sau này ngay cả chủ động nói một câu với Mạnh Dương cũng không thể.

Mạnh Dương đi lên từ hồ bơi và chạy tới Lạc Tu, cậu đương nhiên là thấy Blaley, nhưng không thèm nhìn y mà ngồi bên cạnh Lạc Tu : "Chú Lạc, chú mau xuống bơi với em đi, bọn họ đều bơi giỏi hơn em mà em bơi không tốt lắm, anh dạy em đi."

Khi Lạc Tu sắp đứng dậy, Blaley nói: "Không bằng tôi và chủ tịch Lạc thi đấu, nếu như chủ tịch Lạc thắng thì tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng nếu tôi thắng thì anh phải lập tức khôi phục quan hệ hợp tác với cha tôi." 

"Cậu muốn so cái gì?" Lạc Tu hỏi.

"Tôi từng nghe một người bạn nói kỹ năng bơi lội của chủ tịch Lạc rất lợi hại, vậy thì chúng ta so bơi lội được chứ?" Blaley nói.

"Đợi tôi đi thay quần bơi." Lạc Tu nói.

"Tôi cũng đi." Blaley xoay người rời đi.

"Hai người thi bơi lội?" Mạnh Dương hưng phấn nhìn Lạc Tu: "Vậy em sẽ ở bên cạnh cỗ vũ cho anh!"

"Được." Lạc Tu cười cười sờ tóc Mạnh Dương, sau đó xoay người rời đi.

Mạnh Dương chạy đi nói cho các đàn anh của cậu biết, nói Lạc Tu và Blaley muốn thi bơi để bọn họ đi lên khỏi hồ bơi.

Lạc Tu khoác khăn tắm mặc quần bơi đi ra khiến tất cả mọi người thầm cảm thán về dáng người của anh.

"Đường cong cơ thể, tỉ lệ dáng người, quả thực vô cùng hoàn mỹ!" Ngô Phong thì thầm với Mạnh Dương: "Quả thật chủ tịch Lạc như là nguồn hormone nam tính di động vậy, từ dáng người tới tướng mạo lại thêm khí thế, quả thực chính là muốn mạng. Em phải giám sát chặt chẽ đó, chớ để bị những con hồ ly khác đoạt đi."

Đừng nói là những người khác nhìn dáng người Lạc Tu đã xịt máu, ngay cả Mạnh Dương cũng tim đập rộn ràng khi nhìn Lạc Tu mặc quần bơi, sắc mặt đỏ lên, cậu nghĩ trong lòng dù là hồ ly nghìn năm thì cậu cũng đạp ch*t, tuyệt đối sẽ không cho ai cơ hội ngồi lên.

Chỉ chốc lát sau Blaley cũng mặc quần bơi đi ra, một số nữ sinh và nam sinh cũng không biết nên nhìn ai mới tốt, hôm nay bọn họ thật may mắn lại có thể được ngắm nam thần đã mắt, lại có tận hai người nữa chứ!

"Blaley không chỉ là một Điều Hương sư nổi danh, anh ta còn là người mẫu và trẻ hơn chủ tịch Lạc mười tuổi, nhưng khi cả hai người đứng chung một chỗ cư nhiên không thua kém nhau, không biết nên nhìn ai mới tốt."

"Tớ nói người có sức quyến rũ như chủ tịch Lạc tuy lớn tuổi chút nhưng rất biết thương người yêu đó, cậu xem người ta đối tốt Mạnh Dương cỡ nào!"

"Tuy chủ tịch Lạc rất tuấn tú, nhưng tớ vẫn là thích Blaley máu lai soái ca, hơn nữa anh ấy chính là thần tượng giới nước hoa, tớ sùng bái anh ấy lâu rồi."

"Tớ lại thấy chủ tịch Lạc như vậy tốt hơn, nếu chủ tịch Lạc cũng chụp ảnh quảng cáo gì đó thì chắc chắn có thể hấp dẫn một nhóm fan."

"Tớ đã có poster của Blaley, nếu như có poster chủ tịch Lạc mặc quần bơi hoặc quần lót, tớ nhất định sẽ dán khắp tường, sau đó mỗi ngày đều ngắm nhìn."

Sau khi Lạc Tu và Blaley làm nóng người và đứng bên cạnh hồ bơi chuẩn bị thi đấu, Lạc Tu để Mạnh Dương hô bắt đầu.

Tuy Mạnh Dương cảm thấy thắng hay thua cũng không quan trọng, Lạc Tu vĩnh viễn là người đàn ông có sức quyến rũ nhất đẹp trai nhất trong lòng cậu, nhưng trước khi hô bắt đầu, cậu vẫn không nhịn được cảm thấy khẩn trương, ngay cả thời điểm thi đấu cậu cũng không có chút khẩn trương.

"Chuẩn bị!" Mạnh Dương tạm dừng sau đó la lớn: "Bắt đầu!"

Lạc Tu và Blaley nhảy xuống nước cùng lúc, động tác của hai người rất tiêu chuẩn gần như không nghe được tiếng nước, động tác thoạt nhìn không lớn nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, giống như hai con cá mập bơi nhanh trong nước.

Tất cả mọi người đứng bên cạnh hồ bơi nhìn, còn không nhịn dược cảm thấy kích động và khẩn trương, Mạnh Dương mới vừa rồi còn nghĩ sẽ cổ vũ cho Lạc Tu, nhưng hiện tại lại khẩn trương tới mức quên mất.

Trước khi thi đấu bắt đầu, hai người bọn họ đã giao ước sẽ bơi ba vòng, vòng 1 và vòng 2, tốc độ của hai người vẫn ngang nhau, khi tới vòng 3, Lạc Tu bắt đầu tăng tốc, còn kéo ra khoảng cách với Blaley.

"Chú Lạc, cố lên! Cố lên!" Mạnh Dương thấy Lạc Tu đang dẫn đầu, kích động kêu lên giống như 1 đứa bé.

Lạc Tu cách Blaley gần 1 nửa hồ bơi và nhanh chóng hoàn thành ba vòng.

Mạnh Dương đứng ở điểm kết thúc chờ Lạc Tu từ trong hồ đi lên, cậu vui vẻ lại kích động ôm Lạc Tu: "Chú Lạc, chú thật lợi hại! Em biết chú nhất định sẽ thắng!"

Mạnh Dương dùng sức hôn lên mặt Lạc Tu, cười đến vô cùng hài lòng.

Ngô Phong đứng bên cạnh nhìn mà nhịn không được mà lắc đầu, tuy hắn thấy tốc độ của Lạc Tu quả thật rất lợi hại, nhưng nhìn đến dáng vẻ vui mừng của Mạnh Dương, hắn lại nghĩ thực sự là ưu điểm của tình nhân trong mắt đều sẽ phóng đại vô hạn, Mạnh Dương cao hứng cứ như Lạc Tu đã đạt giải vô địch thế giới vậy.

"Tôi thua." Blaley đi tới bên cạnh Lạc Tu, y nhìn Mạnh Dương sau đó trực tiếp rời đi, y thật không ngờ bản thân cư nhiên thua một người lớn hơn y mười tuổi, nhưng thua cuộc là thua cuộc, chuyện y nên làm chính là tự mình gánh nhịu kết quả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz