[EDIT - HOÀN] Thập niên 70: THIÊN KIM HUYỀN HỌC XUỐNG NÚI
Chương 456 + 457 + 458 + 459 + 460
Editor: Frenalis Chương 456: Có miệng cũng không nói rõ được"Phó Uy chắc là muốn thế rồi, người phụ nữ kia sau khi ly hôn không tái hôn, vẫn luôn đợi ông ta đấy!" Trịnh Bảo Trân giận dỗi nói.Trong khu tập thể vốn dĩ không có nhiều chuyện để bàn tán, chuyện này nháo lớn như vậy, mọi người trong lòng đều hiểu rõ. Đây cũng là nguyên nhân Trịnh Bảo Trân không hay qua lại với hàng xóm, vì thấy mất mặt."Bà xem, bà lại nói lời giận dỗi rồi." Dì Trương hiểu rõ tính cách của Trịnh Bảo Trân, nếu bà ấy thật sự buông bỏ rồi, thì đã không nhắc đến người phụ nữ kia.Bên ngoài, Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy dấu tay trên mặt Phó Uy, không khỏi nhìn nhau. Nhưng dấu tay này rất lớn, nhìn có vẻ như là tự tát. Không ngờ ông ấy lại là một người tàn nhẫn.Xem ra là thật lòng hối cải rồi.Phó Uy nói: "Sau khi trở về, các con hãy định ngày đi, đến lúc đó còn thông báo cho họ hàng.""Vâng." Phó Thiếu Đình cúi đầu, không nhìn mặt ông.Bản thân Phó Uy còn chưa nhận ra dấu tay kia rõ ràng đến mức nào. Ông nhìn thấy Trịnh Bảo Trân và mọi người đi tới, lập tức ân cần múc cháo cho bà.Trịnh Bảo Trân không nhận, tự mình bưng bát múc một bát. Phó Uy bưng bát cháo trong tay, ngượng ngùng ngồi xuống."Ăn sáng xong thì thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về thôi." Trịnh Bảo Trân nói."Được." Phó Uy là người đầu tiên đồng ý.Tô Tiểu Lạc nhìn thấy bộ dạng này của họ, không nhịn được cúi đầu cười. Trịnh Bảo Trân đỏ mặt, vội vàng ăn hai miếng cháo.Về đến nơi, Phó Thiếu Đình đưa họ về nhà họ Phó, còn mình thì đi một chuyến đến nhà mới. Về cơ bản mọi thứ đều đã làm xong, tiền công của công nhân cũng đã thanh toán hết.Bây giờ chỉ còn thiếu đồ đạc. Mấy hôm trước thời tiết không tốt, bị chậm trễ mất hai ngày."Đợi em về nhờ chị dâu Cả đi hỏi xem, cứ giục mãi cũng ngại." Tô Tiểu Lạc nói.Vốn dĩ là tìm bố và anh trai của chị dâu Cả làm, tiền công không tính nhiều, giục giã thì không hay.Phó Thiếu Đình gật đầu: "Được."Hai người trở về nhà họ Phó, lại phát hiện Phó Uy một mình ngồi trong sân, dáng vẻ rất chán nản.
Edit tại Facebook Frenalis, wpad Frenalis và app TYT.Tô Tiểu Lạc đi đến bên cạnh Phó Uy, nhỏ giọng hỏi: "Lại làm sao nữa rồi ạ?"Sắc mặt Phó Uy khó coi, nói: "Bà ấy muốn thế nào thì cứ thế ấy."Xem ra mọi người đều rất không vui. Tô Tiểu Lạc kéo kéo tay áo Phó Thiếu Đình, ý bảo anh đi hỏi xem.Phó Thiếu Đình đành phải đi qua, vừa đến gần liền phát hiện trên mặt Phó Uy ngoài vết tát, còn bị người ta cào hai vết.Anh hỏi: "Bố, mặt bố làm sao vậy?"Phó Uy có chút tủi thân, ông nói: "Vừa rồi có một người phụ nữ tự nhiên nói chuyện với bố, còn muốn sờ mặt bố.""Bố để bà ta sờ à?" Phó Thiếu Đình nhướng mày."Đương nhiên là không rồi." Phó Uy nhíu mày, "Bố là loại người đó sao? Bố còn không quen bà ta, mẹ con nhìn thấy, không nói không rằng liền xông tới cào mặt bố, thật là vô lý."Phó Uy cảm thấy mình thật sự là gặp vận rủi rồi.Phó Thiếu Đình xoa xoa mi tâm hỏi: "Bố không quen người ta, người ta lại đến sờ mặt bố sao?"Phó Uy giơ ba ngón tay lên: "Bố thề, bố thật sự không quen.""Ông đừng có thề thốt lung tung, cẩn thận trời đánh sấm sét." Trịnh Bảo Trân mặt lạnh tanh, hừ lạnh một tiếng."Bảo Trân, trước mặt các con, bà không thể oan uổng tôi!" Phó Uy bất đắc dĩ nói.Trịnh Bảo Trân trừng mắt nhìn ông: "Tự ông biết rõ trong lòng."Phó Uy cảm thấy mình thật sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức, chuyện này là sao chứ?"Người đó chính là người phụ nữ ngày xưa ở trong văn phòng đã ôm ấp với bố." Phó Nhiễm mang theo giọng nói nghẹn ngào, ký ức tuổi thơ đột nhiên quay trở lại, không chỉ là Trịnh Bảo Trân mà còn là cơn ác mộng tuổi thơ của cô, cô vĩnh viễn không quên được."Con đừng có nói lung tung, bố khi nào ôm ấp với người khác?" Phó Uy mờ mịt."Mẹ con lúc đó chính vì người phụ nữ này mà cãi nhau gây gổ với bố, bố quên rồi sao?" Phó Nhiễm ấm ức, thật ra đây cũng là nguyên nhân cô vẫn luôn do dự không chịu đồng ý lời cầu hôn của Tô Hòa.Trước kia bố cũng rất tốt, đối xử với mẹ cũng tốt. Nhưng sau khi cô lớn lên, gia đình này càng ngày càng trở nên lạnh nhạt.Cô sợ hãi. Cô có chút sợ kết hôn, sợ Tô Hòa sẽ trở nên giống như bố.Bố mẹ tình cảm không tốt, ảnh hưởng lớn nhất chính là con gái, con gái trời sinh tâm tư nhạy cảm, suy nghĩ rất nhiều. Ảnh hưởng của một người bố đối với con gái là rất lớn.Tô Tiểu Lạc ôm vai Phó Nhiễm, an ủi sự suy sụp của cô ấy lúc này."Con bé này, mẹ con nói bậy, con cũng hùa theo bà ấy nói bậy." Ký ức của Phó Uy đột nhiên khôi phục lại, "Người phụ nữ kia không phải bố đã điều đi rồi sao?""Vừa rồi người phụ nữ đó chính là đồng nghiệp nữ ngày xưa kia, bố còn dám nói." Phó Nhiễm cũng không sợ nói ra sự thật.Lần này Phó Uy thật sự ngây người.Chuyện này... Vừa rồi người phụ nữ đó...Phó Uy cuống đến mức nói lắp bắp, ánh mắt nhìn vào bên trong, "kêu trời" một tiếng: "Bố còn quên mất người phụ nữ đó trông như thế nào rồi, bố làm sao biết được... Ôi chao, con xem chuyện nháo thành ra thế này rồi.""Người phụ nữ đó, lúc đó..." Phó Uy cũng không biết nói thế nào cho phải."Nếu trong lòng bố không có quỷ, bố cứ nói đi!" Phó Nhiễm đỏ mắt hỏi. Trong một gia đình, con gái dễ đồng cảm với mẹ hơn, cho nên Phó Nhiễm rất quan tâm đến vấn đề này."Bố có thể có quỷ gì chứ, con bé này, thật là oan uổng bố." Phó Uy gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, "Bố tuy không làm tròn trách nhiệm với gia đình, nhưng chuyện có lỗi với mẹ con, bố chưa từng làm!""Người phụ nữ đó." Phó Uy cũng không tiện nói, "Người phụ nữ đó có gia đình, ngày nào cũng chạy đến văn phòng của bố, đuổi cũng không đi.""Đuổi làm gì? Người ta xinh đẹp như vậy." Trịnh Bảo Trân không biết từ lúc nào đã đi đến cửa.Thật ra bà cũng rất muốn biết, rốt cuộc Phó Uy nghĩ thế nào."Chuyện này truyền ra ngoài mất mặt biết bao, lệnh điều động là tôi xin. Ngày hôm đó, chính là ngày bà ta đến tìm tôi, tôi nói lệnh điều động cho bà ta biết, bà ta liền ôm chặt lấy tôi không buông. May mà bà đến, nhưng bà vừa đến liền xông lên cho tôi một bạt tai, khiến tôi choáng váng, lại còn cãi nhau ầm ĩ với tôi, tôi sĩ diện nên lười giải thích với bà." Phó Uy nhớ lại chuyện cũ, còn cảm thấy có chút mất mặt."Trời đất chứng giám, tôi còn chưa kịp nhìn rõ bà ta trông như thế nào.""Ai mà tin! Hai người làm việc cùng nhau lâu như vậy, ông lại không biết bà ta trông thế nào?" Trịnh Bảo Trân không tin. "Mọi người có tin không?"Phó Nhiễm nhất thời cũng không biết nên tin ai.Phó Thiếu Đình thản nhiên nói: "Con tin.""Vẫn là con trai bố." Phó Uy thật sự giống như nhìn thấy cứu tinh. "Thật sự không nhìn rõ.""Con trai đương nhiên sẽ bênh vực ông rồi." Trịnh Bảo Trân có chút tức giận nói.Phó Uy cảm thấy vô cùng oan ức: "Sao ai bà cũng nghi ngờ vậy! Lúc đó những đồng nghiệp nữ kia có ai xinh đẹp bằng bà không?"Trịnh Bảo Trân được câu nói này của ông làm cho vui vẻ, nhưng vẫn hừ một tiếng: "Miệng lưỡi trơn tru, không có một câu nào là thật."Phó Uy thật sự cảm thấy cho dù mình có mọc mấy cái miệng cũng không nói rõ được, ông chán nản nói: "Thôi, bà muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Tôi với người phụ nữ kia trước đây không có quan hệ gì, sau này cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào. Tôi coi như đã nhìn ra rồi, các người là từ trong lòng không hoan nghênh tôi về nhà. Đợi các con làm đám cưới xong, tôi đi về đơn vị."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 457: Sao lại cãi nhau rồi?Phó Uy tức giận rời đi. Trịnh Bảo Trân tức giận không muốn nói chuyện, cũng trở về phòng.Sao có thể không nhớ, rõ ràng là lấy cớ, Trịnh Bảo Trân sẽ không tin.Dì Trương thở dài: "Thật là nghiệp chướng mà!"Phó Nhiễm khóc đỏ cả mắt, nghĩ đến kết cục có thể phải đối mặt sau cùng, nước mắt không tự chủ được tuôn ra.Thời thơ ấu cô sợ mất đi một gia đình, nhưng cho dù có được thì vẫn không yên tâm. Giống như sống trong một căn nhà lung lay sắp đổ, có thể sụp bất cứ lúc nào.Bao nhiêu năm nay mọi người đều né tránh một vấn đề, gia đình hữu danh vô thực này."Anh hai, chúng ta phải làm sao đây?"Cho dù là lúc này, Phó Nhiễm vẫn ích kỷ hy vọng bố mẹ không ly hôn. Nhưng lý trí lại nói cho cô biết, gia đình này có lẽ chia tay sẽ tốt hơn.Phó Thiếu Đình xoa đầu em gái nói: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."Tô Tiểu Lạc cũng khuyên: "Đúng vậy, nếu nói còn có thể tức giận, vậy chứng tỏ vẫn còn tình cảm. Khi không còn tức giận mới là lúc thật sự hết hy vọng."Đúng vậy!Phó Nhiễm nghe lời Tô Tiểu Lạc nói xong cũng bình tĩnh lại, dường như đã hiểu ra điều gì: "Tiểu Cửu nói đúng, nếu nói bố mẹ không còn tình cảm, căn bản sẽ không vì người này mà tức giận nữa. Rõ ràng, đây rõ ràng..."Phó Nhiễm đột nhiên vui mừng đến phát khóc, cô ấy che miệng, khẽ nói: "Họ vẫn còn quan tâm đến đối phương đúng không?"Phó Thiếu Đình gật đầu. Phó Nhiễm nhất thời không biết nói gì, chỉ lặp lại câu nói đó, trong lòng cô ấy đột nhiên nhen nhóm lên một chút hy vọng.Nếu bố mẹ có thể hòa giải, vậy thì tốt biết bao!"Anh hai, anh mau đi tìm bố, nói họ có chuyện gì thì nói rõ ràng. Em phải đi tìm người phụ nữ kia, em muốn hỏi cho rõ." Phó Nhiễm quyết định, bất kể hiện thực có tàn khốc đến đâu, cô ấy cũng phải đối mặt."Mẹ cũng đi." Trịnh Bảo Trân đi rồi quay lại.Trong lòng Trịnh Bảo Trân vẫn luôn có một cái gai, lời giải thích của Phó Uy thật ra bà đã tin chín phần mười, còn một phần là nỗi băn khoăn trong lòng bao nhiêu năm nay.Đã nhiều năm rồi, bà vẫn canh cánh trong lòng chuyện này. Người nên đi hỏi cho rõ ràng nhất thật ra là bà."Tiểu Cửu."Trịnh Bảo Trân đột nhiên gọi Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc quay đầu nhìn bà hỏi: "Sao ạ?"Trịnh Bảo Trân có chút ngượng ngùng, nói: "Cháu, có phải có một loại bùa, gọi là gì nhỉ, bùa nói thật. Cháu có thể đi cùng bác một chuyến không, bác muốn nghe lời thật."Tô Tiểu Lạc nhìn bà, nói: "Đương nhiên là được rồi.""Cảm, cảm ơn cháu!" Tính tình của Trịnh Bảo Trân sớm đã không còn như trước kia, từ khi theo A Bố Y đến viện phúc lợi, nhìn thấy bao nhiêu đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa, ở cùng với những đứa trẻ ngây thơ vô tội, cách bà đối nhân xử thế cũng trở nên ôn hòa hơn."Đừng khách sáo!" Tô Tiểu Lạc cười nói."Vậy chúng ta đều đi nghe xem." Phó Nhiễm nói.Một đoàn người đi đến cửa nhà người phụ nữ kia, Trịnh Bảo Trân đột nhiên muốn rút lui: "Chúng ta vẫn là quay về đi!""Sao vậy ạ? Chúng ta đều đã đến cửa rồi." Phó Nhiễm không muốn quay về, cô chính là muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Vẻ mặt Trịnh Bảo Trân đầy rối rắm, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thật ra, thật ra mẹ tin bố con."Nghẹn trong lòng, chẳng qua chỉ là một hơi thở mà thôi. Lúc đó bà tức giận đi đánh người phụ nữ kia, Phó Uy không cho, còn nói bà vô lý. Nhưng nhân phẩm của Phó Uy, Trịnh Bảo Trân tin tưởng.Tô Tiểu Lạc hỏi: "Bác thật sự không đi hỏi nữa sao?""Không cần nữa." Trịnh Bảo Trân đã tiêu tan, nhiều năm như vậy bà vẫn luôn đợi Phó Uy giải thích, Phó Uy đã giải thích, bà còn không tin vậy thì còn là vợ chồng gì nữa. "Về thôi!"Phó Nhiễm có chút không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào làm trái ý Trịnh Bảo Trân.Ngay khi họ định rời đi, người phụ nữ kia đột nhiên xông ra, hét lên: "Trịnh Bảo Trân, bà đừng có đi!""Trịnh Bảo Trân, bà đến chỗ tôi làm gì? Đến khoe khoang à?" Trong mắt người phụ nữ kia tràn đầy ghen tị, "Dẫn theo con gái con trai đến thì tôi sẽ sợ sao? Bà làm cho cuộc sống của tôi rối tung rối mù lên, còn dám đến chỗ tôi?"Tên của người phụ nữ là Lâm Diễm, lúc đó bà ta đã có gia đình. Nhưng cuộc sống gia đình không được như ý, chồng không biết làm gì cũng không kiếm được tiền, toàn bộ đều dựa vào bà ta chu cấp.Bà ta làm việc bên cạnh Phó Uy, Phó Uy không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn đặc biệt có năng lực. Tiền lương phụ cấp của ông không hề giữ lại, đều đưa hết cho gia đình. Người đàn ông như vậy đặc biệt khiến người ta ngưỡng mộ.Lâm Diễm liền nghĩ nếu đây là chồng mình thì tốt biết bao, vì vậy liền đối với Phó Uy ân cần hỏi han. Nhưng người đàn ông này trong việc huấn luyện binh lính thì rất giỏi, trong chuyện tình cảm thì lại giống như một khúc gỗ, căn bản không hiểu.Thậm chí còn phát lệnh điều động bà ta đi nơi khác. Cũng chính là lúc đó bà ta không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng, muốn bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ của mình.Cũng chính là lúc đó, Trịnh Bảo Trân đột nhiên xuất hiện. Khiến bà ta mất hết mặt mũi, sau đó còn bị chồng mình đánh cho một trận.Còn việc sờ mặt Phó Uy lúc nãy, cũng là cố ý làm cho Trịnh Bảo Trân khó chịu."Bà nói chuyện cẩn thận một chút, là bà làm cho cuộc sống của chúng tôi rối tung lên." Phó Nhiễm hận bà ta."Sao lại cãi nhau rồi?"
Phó Uy đi tới, theo sau là một đôi vợ chồng chính ủy Thẩm Xuân Lâm và vợ. Phó Uy đi ra ngoài chính là để tìm Thẩm Xuân Lâm, Thẩm Xuân Lâm là người biết rõ nội tình.Vợ của Thẩm Xuân Lâm là Trần Mai, là một người thích hóng chuyện, vừa nghe thấy chuyện này không nói hai lời liền kéo Thẩm Xuân Lâm đi đến nhà họ Phó.Nghe người ta nói cả nhà họ đi về phía này, liền đuổi theo.Thẩm Xuân Lâm nhíu mày căn dặn: "Trần Mai, chuyện này dù sao cũng không vẻ vang gì. Mọi người đều đã có gia đình, làm ầm lên không hay."Trần Mai không thèm nghe lời chồng, cãi lại: "Ông biết cái gì? Loại phụ nữ không biết xấu hổ này nên cho bà ta một bài học."Trần Mai vội vàng xông lên, bà ấy không giống Trịnh Bảo Trân, tính cách của bà ấy vô cùng đanh đá, nhanh chóng tự xếp mình vào phe của Trịnh Bảo Trân."Bà chính là cái gì Lâm Diễm Diễm phải không! Mặt mũi thì như hồ ly tinh, tiếc là một bà già không biết xấu hổ." Trần Mai mắng nhiếc."Bà là cái thá gì?" Lâm Diễm nhìn thấy Trần Mai chống nạnh trực tiếp mắng lại."Tôi chỉ không ưa nổi loại đàn bà lẳng lơ như bà quyến rũ đàn ông, đồ đê tiện không biết xấu hổ!" Trần Mai lời gì cũng mắng ra được.Trịnh Bảo Trân nghe mà mặt đỏ bừng."Tôi quyến rũ chồng bà à?" Lâm Diễm ưỡn ngực đụng vào Trần Mai, dáng vẻ không hề sợ hãi."Chỉ có loại lẳng lơ như bà, ai mà thèm? Cũng không soi gương xem cái dạng của bà!" Trần Mai dáng người gầy gò nhưng cũng không chịu thua kém."Còn hơn cái dáng người như que củi của bà, đàn ông nhìn thấy còn không có hứng!" Lâm Diễm tuy đã có tuổi nhưng dáng người đầy đặn, nhìn trẻ hơn so với người cùng tuổi một chút.Giọng nói của hai người họ thật sự quá lớn, thu hút không ít người đến xem.Trịnh Bảo Trân thấy mất mặt bèn che mặt lại, bà đứng ở đó có chút không biết làm sao. Năm đó bà làm ầm ĩ ở văn phòng của Phó Uy, nhưng đó cũng là nhất thời bị kích động.Bây giờ tỉnh táo nhìn thấy họ như vậy, quả thật cảm thấy có chút mất mặt.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 458: Người thật thà chuyên làm chuyện thật thàPhó Uy càng xem càng kinh ngạc đến ngây người, so với hai người này, Trịnh Bảo Trân năm đó còn có thể xem là ôn hòa hơn.Như vậy ngược lại khiến ông có chút cảm giác "ở trong phúc mà không biết phúc."Trịnh Bảo Trân là người rất thanh cao, nhưng cũng chính vì vậy nên rất ít khi làm những chuyện mất mặt. Lần duy nhất mất kiểm soát, chính là lần làm ầm ĩ ở văn phòng."Trần Mai, hay là thôi đi." Giọng nói của Trịnh Bảo Trân bị nhấn chìm trong tiếng cãi vã, thậm chí bà còn bị đẩy một cái.Tô Tiểu Lạc và Phó Nhiễm vội đỡ lấy bà, không khỏi dìu bà đứng xa ra một chút, sợ bị vạ lây.Hai người kia dường như càng cãi càng hăng."Bà là tiện nhân lẳng lơ, loại đàn bà đê tiện, chồng bà chết rồi à mà bà cứ đi quyến rũ đàn ông, bà rời xa đàn ông thì sẽ chết à?" Trần Mai mắng không chừa mặt mũi."Trần Mai, Trần Mai." Thẩm Xuân Lâm đi tới, kéo tay áo bà ta."Ông kéo tôi làm gì? Để tôi mắng chết cái thứ không biết xấu hổ này!" Trần Mai đang mắng rất hăng."Thẩm Xuân Lâm!" Lâm Diễm nhận ra người trước mặt, không khỏi cười ngặt nghẽo, bà ta vừa cười vừa vỗ tay, "Thẩm Xuân Lâm, ha ha, đây là vợ ông à? Quả nhiên giống y như cái bàn giặt, không giống phụ nữ chút nào.""Bà nói vậy là có ý gì?" Trần Mai nghe vậy không khỏi nổi giận."Đừng cãi nhau nữa, về thôi!" Sắc mặt Thẩm Xuân Lâm có chút không tự nhiên, kéo tay áo Trần Mai."Thẩm Xuân Lâm, ông nói rõ ràng cho tôi, bà ta nói vậy là có ý gì?" Trần Mai nhận ra có điều không đúng.Lâm Diễm khoanh tay trước ngực, châm chọc nói: "Năm đó chính miệng Thẩm Xuân Lâm nhà bà nói với tôi, nói ông ta thích kiểu người như tôi, không thích loại bàn giặt như bà."Trần Mai lập tức trợn to mắt, nhìn về phía Thẩm Xuân Lâm, Thẩm Xuân Lâm tức giận nói: "bà nghe bà ta nói lung tung, còn muốn cãi nhau ở đây, vậy tôi đi đây."Trần Mai kéo ông ta lại không cho ông ta đi, lớn tiếng chất vấn: "Thẩm Xuân Lâm, bà ta nói có phải thật không, có phải không?"Vốn là những người trong cuộc nhưng giờ đây Trịnh Bảo Trân và những người khác lại giống như người ngoài cuộc, trở thành khán giả hóng chuyện.
Edit tại Facebook Frenalis, wpad Frenalis và app TYT.Thẩm Xuân Lâm tướng mạo không ra sao, hồi trẻ mặt đầy mụn, người cũng gầy gò, chiều cao cũng khiêm tốn. Bình thường trông có vẻ thật thà chất phác, nói năng cũng ít.Lâm Diễm nói như vậy, những người này không quá tin tưởng.Lâm Diễm cười nói: "Quản trời quản đất lại quản đến trên đầu người khác, có thời gian thì quản tốt người đàn ông của bà đi."Trần Mai tức giận không thôi, mắng tiếp: "Mày nói xằng bậy, người đàn ông của tao sẽ để ý đến loại tiện nhân như mày à?"Lâm Diễm cười không trả lời, chỉ nói: "Có lẽ người đàn ông của mày chính là thích loại người như tao, cũng thật tội nghiệp cho Thẩm Xuân Lâm, lại cưới phải con hổ cái như mày!""Mày mắng ai là hổ cái, con hồ ly tinh thối tha!" Trần Mai không phải là Trịnh Bảo Trân, lập tức túm tóc bà ta dùng sức giật mạnh."Á!" Lâm Diễm kêu lên một tiếng, cũng không chịu thua kém mà véo mạnh vào mặt Trần Mai.Hai người đánh qua đánh lại, mọi người phải tốn rất nhiều công sức mới tách được họ ra. Mấy người bị vạ lây, cũng ít nhiều có vẻ chật vật.Trần Mai túm lấy tai Thẩm Xuân Lâm, giận dữ mắng: "Về nhà nói rõ ràng với bà, không nói rõ ràng xem bà xử lý ông thế nào.""Ôi, bà đi chậm thôi." Mặt Thẩm Xuân Lâm bị tát hai cái, lại bị túm tai. Dọc đường đều có người nhìn, mặt mũi già nua đều mất hết rồi.Phó Nhiễm giật giật khóe miệng hỏi: "Lâm Diễm này nói là thật sao?""Chắc là không phải đâu!" Trịnh Bảo Trân không chắc chắn nói.Tô Tiểu Lạc chỉ vào lá bùa màu vàng sau lưng Lâm Diễm: "Bà ta nói hẳn là thật."Lâm Diễm thấy họ vẫn chưa đi, lại mắng họ một câu: "Có gì ghê gớm, các người không coi trọng bà đây, bà đây còn không coi trọng các người! Đừng có ở trước mặt tôi mà gây khó dễ!"Lâm Diễm bị giật trụi một mảng tóc, dáng vẻ vô cùng chật vật. Bà ta ở gần đây, còn có mấy ông già nói chuyện được, giờ phút này thật sự là mất hết mặt mũi.Bà ta đóng cửa lại, tức giận đi vào trong nhà.Chân tướng đã rõ.Dì Trương nói: "Thẩm Xuân Lâm này trông thật thà chất phác mà lại có thể làm ra chuyện đó sao?"Tô Tiểu Lạc nói: "Dì Trương, dì không biết rồi! Một số người trông thật thà chất phác nhưng chuyên làm chuyện không thật thà.""Hả?" Dì Trương gật đầu, đồng tình nói, "Quả thật là có chút đạo lý.""Trông có vẻ thật thà, thực tế lại là không đàng hoàng." Tô Tiểu Lạc nói câu này, cố ý liếc nhìn Phó Thiếu Đình một cái.Phó Thiếu Đình sờ sờ mũi, nói: "Về nhà trước đi! Ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi."Phó Uy hậm hực đi ở phía trước, rõ ràng là vì sự không tin tưởng của họ mà cảm thấy không vui, bóng lưng đều có vẻ cô đơn hơn một chút.Tô Tiểu Lạc đẩy Phó Nhiễm một cái, con gái là áo bông tri kỷ, bây giờ chính là lúc thích hợp.Trong lòng Phó Nhiễm cũng cảm thấy áy náy, ngoại tình như vậy, đích xác là vấn đề của nhân phẩm. Cô ngàn vạn lần không nên đi nghi ngờ bố mình.Cô bước lên phía trước, nhỏ giọng nói: "Bố, con xin lỗi, con đã nghi ngờ bố."Phó Uy liếc nhìn con gái một cái, thấy con gái xin lỗi mình, cơn giận cũng đã tiêu tan hơn phân nửa.Phó Nhiễm lại nói: "Bố đừng giận nữa, là lỗi của con. Anh hai tin tưởng bố, thật ra mẹ cũng tin bố. Lúc nãy đi đến cửa nhà Lâm Diễm, mẹ nói không cần vào trong nữa, mẹ tin bố, lúc đó mọi người đều nghe thấy. Là Lâm Diễm chạy ra không cho chúng ta đi."Phó Uy lại liếc nhìn một cái, thấp giọng hỏi: "Con nói là thật?""Đương nhiên rồi." Phó Nhiễm giơ ba ngón tay lên, "Con thề."Phó Uy lại hừ một tiếng, cơn giận trong lòng lại tiêu tan một phần nhỏ: "May mà mẹ con vẫn chưa hồ đồ đến mức đó."Trịnh Bảo Trân nghe họ nói chuyện, cảm thấy như cái gai trong lòng đã nhiều năm được rút ra., lập tức thoải mái hơn rất nhiều.Đoàn người vội vã trở về nhà họ Phó, Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình dần dần đi về phía sau.Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng hỏi: "Lúc đó anh lựa chọn tin tưởng bố anh vô điều kiện, tại sao vậy?""Làm gì có tại sao?" Phó Thiếu Đình đáp."Vậy ông ấy nói không nhìn rõ mặt, anh cũng tin?" Tô Tiểu Lạc cảm thấy Lâm Diễm bây giờ vẫn còn phong vận, lúc trẻ chắc chắn cũng là phong tình vạn chủng. Ngay cả Thẩm Xuân Lâm cũng sa vào, không thể nào không nhìn rõ mặt được!Phó Thiếu Đình thản nhiên nói: "Bởi vì trong mắt anh, ngoại trừ em ra, những người khác chỉ là phân biệt nam nữ, dung mạo thế nào anh không để ý.""Sẽ như vậy sao?" Tô Tiểu Lạc nghiêng đầu hỏi.Phó Thiếu Đình vỗ vỗ đầu cô, hỏi: "Trong mắt em còn có người khác không?""Có chứ!" Tô Tiểu Lạc nghiêm túc đếm, "Có rất nhiều người đẹp trai, ví dụ như trong trường chúng ta có một thầy giáo rất đẹp trai, còn có..."Phó Thiếu Đình cười như không cười hỏi: "Thầy giáo nào? Anh có quen không?""Hình như là họ Phong, giáo sư Phong rất lợi hại, nghe nói bằng tuổi anh đã là giáo sư rồi." Tô Tiểu Lạc không hiểu gì cả mà khen ngợi, "Em khá giỏi trong việc phát hiện ưu điểm của người khác."Khoé miệng Phó Thiếu Đình hơi giật giật, âm dương quái khí nói: "Vậy em rất xuất sắc."Rất nhiều ngày sau, Tô Tiểu Lạc phát hiện giáo sư Phong đã rời khỏi trường, nghe nói đến một trường khác giảng dạy, chỉ vì lương ở đó cao hơn.Cô không khỏi than thở với Phó Thiếu Đình, dù sao học viện của họ mới là tốt nhất.Phó Thiếu Đình nói: "Ồ, vậy sao? Thật là một người không biết tốt xấu.""Đúng vậy, uổng công thầy ấy đẹp trai như vậy!" Tô Tiểu Lạc tức giận gật đầu phụ họa.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 459: Đón phúc tinh về nhàNgày cưới của Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình được ấn định vào một tuần sau, vì vậy Tô Bình đã chuyển từ trường về nhà."Anh Bảy." Tô Tiểu Lạc gọi một tiếng.Tô Bình nghe thấy giọng nói của cô, ánh mắt không tự chủ được rơi trên khuôn mặt cô. Anh chỉ lớn hơn Tô Tiểu Lạc một tuổi, khi cô bị lạc, Tô Bình cũng chỉ mới bốn tuổi. Đối với em gái, anh không có ấn tượng đặc biệt gì, chỉ mơ hồ nhớ có một cô bé tết hai bím tóc loạng choạng chạy tới, chìa đôi bàn tay mũm mĩm ra gọi "Anh Bảy."Bóng hình mờ nhạt dần dần tan biến, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Tiểu Lạc dần trở nên rõ ràng."Tiểu Cửu, em khỏe không." Tô Bình khẽ gọi một tiếng, dù đã qua rất lâu, trong lòng anh vẫn áy náy không thôi.Ôn Đình vì ích kỷ mà che giấu sự thật. Anh coi Ôn Đình như châu báu, nhưng lại vì Ôn Đình mà bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để nhận lại Tiểu Cửu, cũng vì vậy mà khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ."Anh Bảy." Tô Tiểu Lạc đột nhiên nắm lấy tay anh trai, khuyên nhủ, "Có những chuyện đã được định sẵn, không cần quá chấp nhặt đúng sai.""Ừ, anh biết rồi." Tô Bình nói, "Anh có chuẩn bị quà cưới cho em, nhưng vẫn đang làm. Có lẽ... có lẽ không đáng giá bao nhiêu, hy vọng em sẽ thích."Tô Bình gãi đầu, vì đang học đại học, chưa đi làm, nên tiền mua quà là do anh giúp người khác chép tài liệu mà có được."Là quà gì vậy ạ?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi, không ai là không thích nhận quà cả."Đến ngày cưới của em thì sẽ biết." Tô Bình có chút ngượng ngùng."Được thôi! Giữ bí mật cũng được." Tô Tiểu Lạc cười nói.Trình Nhã nhìn thấy Tô Bình, lập tức dẫn con trai vào trong. Tô Tiểu Lạc đang tưới hoa trong sân, lúc này Nghiêm Chỉ dẫn theo giám đốc Nghiêm và Tống Lệ Lệ đi tới.Phía sau họ còn có một nhóm người, trên người họ đều mặc đồng phục công nhân của nhà máy may Hồng Kỳ.Trong tay giám đốc Nghiêm cầm một lá cờ gấm, còn có một bông hoa đỏ lớn, tay còn lại cầm một phong bao lì xì lớn. Một nhóm người hùng hổ đi đến nhà họ Tô.Khí thế này rất lớn, thu hút không ít sự chú ý của mọi người, cũng tò mò đến nhà họ Tô xem."Tôi thấy nhà họ Tô này từ khi tìm được con gái, ngày càng náo nhiệt hơn.""Ai nói không phải chứ? Cô xem nhà họ Tô mấy năm nay, trước đây con dâu thứ hai còn không về nhà, từ khi con gái này được tìm về, cả nhà vui vẻ hòa thuận.""Còn có đứa con trai thứ tư bị mắc kẹt trên núi tuyết, nếu không phải đứa con gái này đến cứu, có lẽ mạng cũng không còn.""Rõ ràng nhất là đứa thứ sáu, bình thường lêu lổng cũng không có công việc. Bây giờ yêu đương với cô gái nhà họ Phó, nghe nói ở bên ngoài cũng kiếm được không ít tiền.""Để tôi nói thay đổi lớn nhất là con trai cả, bọn họ bao nhiêu năm không có con, con gái này vừa tìm về, lập tức mang thai sinh con.""Ôi, cô không nói tôi còn quên mất chuyện này.""Tôi thấy nhà họ Tô không phải là tìm lại được một đứa con gái." Có người đột nhiên nói ra một câu kinh ngạc, mọi người đều bị lời nói của người đó thu hút, đều muốn nghe phần tiếp theo. Người đó cười nói, "Tôi thấy giống như là đón phúc tinh về nhà đúng hơn!""Tôi đã gặp cô bé nhà họ Tô, xinh đẹp như vậy, nhìn là biết có phúc khí.""Tôi cũng đã gặp, đối xử với người khác còn rất lễ phép!" Một người khác phụ họa.Một người có thể mang lại hạnh phúc cho mọi người như vậy, ai mà không thích chứ!"Con dâu nhà tôi cũng kết hôn năm năm rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì, có cơ hội phải tìm Trình Nhã một chuyến, hỏi xem có cách nào không.""Đúng vậy, cháu trai nhà tôi thời gian trước đi một đoạn đường đêm, sau khi về nhà cứ lảm nhảm, không biết có phải bị trúng tà không."Mọi người, người một câu, người một câu ở đó trò chuyện.Lúc này giám đốc Nghiêm và những người khác đã đi vào sân nhà họ Tô, họ vừa nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, mắt đều sáng lên.Nếu không phải nhờ cô gái nhỏ này, bây giờ họ rất có thể đã phải đối mặt với một khoản bồi thường khổng lồ, cũng có lẽ sẽ thất nghiệp. Những người vào nhà máy này ai mà không có một gia đình già trẻ phải nuôi. Nếu mất việc, cả gia đình già trẻ ăn uống đều thành vấn đề.Nói Tô Tiểu Lạc là ân nhân của họ cũng không quá đáng."Đồng chí Tô Tiểu Lạc, tôi đại diện cho bốn trăm ba mươi công nhân của nhà máy may Hồng Kỳ bày tỏ lòng cảm ơn chân thành đến cô.""Cảm ơn đồng chí Tô Tiểu Lạc!" Một nhóm đại diện công nhân lần lượt cúi chào Tô Tiểu Lạc, giọng nói vang dội.Tô Tiểu Lạc bị họ làm cho có chút ngượng ngùng, liên tục xua tay: "Tôi cũng không giúp được gì nhiều."Vụ án lừa đảo lần này liên quan đến nước ngoài. Nhà máy may Hồng Kỳ cũng là doanh nghiệp nhà nước, nhất định không thể bị người nước ngoài lợi dụng sơ hở."Cô quá khiêm tốn rồi." Giám đốc Nghiêm cảm kích nói, "Đây là tiền thưởng của nhà máy may Hồng Kỳ chúng tôi dành cho cô.""Được, số tiền này tôi sẽ thay mặt nhà máy may Hồng Kỳ chuyển tặng cho viện phúc lợi." Sự nhắc nhở của Tô Tiểu Lạc thực ra cũng là làm rối loạn nhân quả, số tiền này cô nhất định phải nhận.Giám đốc Nghiêm nói: "Đồng chí Tống Lệ Lệ thấy việc nghĩa hăng hái làm, cộng thêm biểu hiện xuất sắc trong công việc, nhà máy may chúng tôi đã quyết định chuyển Tống Lệ Lệ thành nhân viên chính thức, được hưởng phúc lợi của nhà máy may chúng tôi."Tống Lệ Lệ ôm miệng, xúc động không biết nói gì. Cô ấy nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ, chỉ biết liên tục nói cảm ơn.Rất nhiều người muốn vào nhà máy may, không có quan hệ vững chắc, trở thành nhân viên chính thức là một việc rất khó khăn. Tống Lệ Lệ không ngờ mình lại thật sự làm được.Nghiêm Chỉ nói: "Cũng là do kỹ thuật của em tốt, cho nên mới được phá lệ tuyển dụng. Em nhất định phải cố gắng làm việc, đừng để giám đốc thất vọng."Tống Lệ Lệ cảm động nói: "Em sẽ, em nhất định sẽ nỗ lực làm việc."Trình Nhã ra ngoài muốn giữ người lại ăn cơm. Giám đốc Nghiêm khéo léo từ chối ý tốt của bà, nói trong nhà máy còn có công việc, phải vội vàng trở về."Lệ Lệ, cô ở lại, ăn cơm xong rồi hẵng trở về vị trí." Giám đốc Nghiêm vỗ vai Tống Lệ Lệ nói."Được, cảm ơn giám đốc." Tống Lệ Lệ cảm ơn.Mấy người vào trong nhà, Tống Lệ Lệ đã không thể kiềm chế được sự vui mừng của mình. Cô phát hiện Tô Bình cũng ở trong nhà, vội nói: "Tô Bình đã về rồi? Là để tham gia hôn lễ của Tiểu Cửu sao?""Ừ." Tô Bình đáp một tiếng. Anh không có thiện cảm gì với người chị họ này, hồi nhỏ theo Trình Nhã về nhà mẹ đẻ, thường xuyên bị bắt nạt.Tống Lệ Lệ thấy thái độ của Tô Bình lạnh nhạt, cũng cảm thấy mặt nóng dán mông lạnh, bèn nói: "Tô Bình, em vẫn còn giận chị họ sao?"Tô Bình nhìn cô ấy, nhất thời không biết nói gì.Tống Lệ Lệ nói: "Trước đây chị cũng không hiểu chuyện, em đừng so đo với chị nhé!"Tô Bình đáp một tiếng: "Đều qua rồi, đều là chuyện nhỏ.""Con cũng biết những chuyện này đều là chuyện đã qua rồi?" Trình Nhã không khỏi nhắc nhở một tiếng, "Tiểu Cửu cũng nói chuyện đã qua rồi, con còn muốn so đo với Ôn Đình tới bao giờ, Ôn Đình bị con ép thành bộ dạng gì rồi? Cho dù không thích, con cũng nên nói rõ ràng với người ta."Tô Bình im lặng không đáp. Anh cũng không biết mình đang so đo cái gì, Ôn Đình là cô gái mà anh thích từ nhỏ, anh luôn cảm thấy Ôn Đình chỉ là có chút kiêu ngạo. Nhưng sau khi biết được sự ích kỷ và hẹp hòi của cô, anh đột nhiên cảm thấy như không quen biết Ôn Đình nữa.Cũng không biết nên đối mặt với cô thế nào. Bao gồm cả bây giờ, càng không biết nên nói gì với cô.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 460: Đừng lãng phí thời gian"Mẹ, mẹ đừng vội. Tô Bình mới về, chuyện tình cảm nhất định phải suy nghĩ cho kỹ." Nghiêm Chỉ là người từng trải nên hiểu rõ.Lúc thích một người là thật, lúc không thích cũng là thật. Giống như Tô Tiểu Lạc nói, tình cảm há có thể là thứ một người muốn khống chế là có thể khống chế được? Cho dù Tô Bình vì áp lực gia đình mà hòa giải với Ôn Đình. Không chỉ không tốt cho Ôn Đình, mà đối với Tô Bình cũng là không công bằng.Trình Nhã thực sự rất tức giận, con trai bà không thể là một người không có trách nhiệm.Tô Bình nắm chặt tay không nói gì, chỉ im lặng.Trình Nhã cùng dì Trần đi chuẩn bị đồ ăn, Tô Tiểu Lạc đang định ra ngoài, thì thấy thím Vương và thím Trần hàng xóm đi tới. Họ nói: "Tiểu Cửu, Cháu thật là giỏi! Ngay cả giám đốc nhà máy may cũng đích thân đến đây trao thưởng cho cháu."Tô Tiểu Lạc bình thường cũng sẽ nói chuyện với họ vài câu, hai người này tâm địa cũng rất tốt, thỉnh thoảng sẽ mang táo tàu và đồ ăn vặt cho Tử Thành và Tử Huyên ăn."Đều là may mắn thôi, hai thím tìm cháu có việc gì?" Tô Tiểu Lạc cũng không vòng vo với họ, đi thẳng vào vấn đề."Tôi đã nói gì nào, đứa nhỏ Tiểu Cửu này chính là thông minh. Vừa lanh lợi vừa xinh đẹp, thằng nhóc nhà họ Phó thật là có phúc." Thím Vương cười khen ngợi với thím Trần."Đúng vậy, tôi cũng nói như vậy." Thím Trần phụ họa.Tô Tiểu Lạc bị họ trêu chọc rất vui vẻ, bèn nói: "Có chuyện gì các thím cứ nói, hàng xóm láng giềng có thể giúp được cháu nhất định sẽ giúp.""Là như thế này, thời gian trước không phải thím bị bệnh sao! Em dâu thím đưa cháu trai đến thăm thím. Có lẽ là đi đường đêm nên về nhà cứ quấy khóc. Trong lòng thím áy náy, cho nên muốn hỏi xem nên làm thế nào." Thím Vương do dự nói, sợ Tô Tiểu Lạc không giúp việc này.Tô Tiểu Lạc nói: "thím có thể viết cho cháu bát tự của cháu trai thím không?"Thím Vương nói: "Thím quên mất cân nặng bao nhiêu rồi.""Không sao, chỉ cần viết rõ thời gian là được." Tô Tiểu Lạc vừa nói vừa đưa cho bà ấy một cây bút và tờ giấy.Ngày cháu trai sinh ra, thím Vương cũng có mặt, cho nên bà nhớ rõ ngày tháng và giờ giấc cụ thể.Tô Tiểu Lạc theo thời gian trên đó bấm đốt ngón tay tính toán, nói: "Cậu bé hẳn là bị kinh sợ, thím lấy lá bùa này dán lên giường của cậu bé, sau đó đốt chút giấy thì sẽ không có việc gì lớn nữa.""Cái này, cái này sao được. Cái này bao nhiêu tiền, thím đưa cho cháu." Thím Vương có chút ngại ngùng."Không cần, mọi người đều là hàng xóm, chỉ là chút việc nhỏ thôi." Tô Tiểu Lạc xua tay từ chối.Thím Trần ở bên cạnh thấy Tô Tiểu Lạc dễ nói chuyện như vậy, cũng nói ra ý định của mình: "Là như thế này, con dâu thím cưới vào cửa năm năm rồi mà vẫn chưa có con, thím muốn hỏi xem là vấn đề ở đâu."Tô Tiểu Lạc nhìn thím Trần, nói: "Vậy thì cháu phải về nhà thím xem qua mới được.""Vậy thì phiền phức quá." Thím Trần mặt mày hớn hở, mấy năm nay bà ấy vì chuyện của con trai mà bôn ba khắp nơi, bệnh viện cũng đã kiểm tra, miếu cũng đã cầu. Nhưng đã năm năm rồi, mà vẫn không có động tĩnh gì.Thím Trần vốn đã từ bỏ, chuẩn bị cho con trai đi nhận nuôi một đứa. Nhưng hôm nay nghe mọi người nói về Tô Tiểu Lạc, tâm tư lại dao động."Không phiền đâu ạ." Tô Tiểu Lạc cười nói.Tô Tiểu Lạc theo thím Trần về nhà, bố cục sân nhà thím Trần cũng giống như nhà họ Tô, nhưng nhà thím Trần đông người, cho nên ở giữa xây thêm một căn phòng."Thím Trần, căn phòng này là ai ở ạ?""Chính là con trai con dâu thím!" Thím Trần nói."Mẹ, đây là ai vậy ạ?" Con dâu thím Trần đi ra hỏi."Ồ, đây là Tiểu Cửu nhà họ Tô, nhỏ hơn con vài tuổi." Thím Trần vừa nói vừa kéo cô con dâu đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, giới thiệu, "Đây là con dâu thím, Chu Mẫn.""Mẹ, mẹ làm gì vậy? Con còn có việc chưa làm xong!" Chu Mẫn có chút không vui nói."Chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện sinh con, Tiểu Cửu biết bói toán, biết đâu có thể tìm ra nguyên nhân!" Thím Vương ở bên cạnh khuyên nhủ."Ôi, mẹ, sao mẹ lại gọi ai cũng được vậy!" Tâm trạng Chu Mẫn bực bội, vì chuyện sinh con này mà cô ta đã chịu bao nhiêu khổ cực. "Lần trước, mẹ nghe người ta nói nhỏ sáp nến vào bên cạnh rốn, con đã nhỏ cả tháng, căn bản là không có tác dụng.""Còn lần trước mẹ gặp ai nói phải uống nước bùa. Bùa vàng đốt rồi, tro hòa vào nước, con uống một tuần thì tiêu chảy một tuần, thậm chí còn vì vậy mà bị trĩ.""Lần trước nữa, mẹ không biết lấy phương thuốc ở đâu, mỗi ngày nấu thảo dược cho con uống, con uống liền ba tháng. Tiền tốn không ít mà còn chịu khổ. Đứa con này ai muốn sinh thì sinh, dù sao con không muốn sinh nữa." Chu Mẫn nói, "Hoặc là đi nhận nuôi một đứa, hoặc là để con ly hôn với con trai mẹ, để mẹ cưới một người con dâu khác."Chu Mẫn đã tuyệt vọng rồi. Mấy năm nay vì sinh con mà đã làm cạn kiệt gia sản, cơ thể cô bây giờ cũng thường xuyên không khỏe.Có thể nói là thân tâm đều mệt mỏi."Ôi, lần này không giống, Tiểu Cửu rất lợi hại." Thím Trần khuyên nhủ.Tâm tư của thím Trần không xấu, cho dù con dâu không sinh được con, cũng không nghĩ đến việc để con trai ly hôn. Muốn có một đứa cháu, bà cũng không sai. Không sinh được cũng không phải là lỗi của con dâu.Tất cả đều là do số mệnh.Chu Mẫn nhíu mày hỏi: "Lần này cô ta thu mẹ bao nhiêu tiền?"Thím Trần nhíu mày nói: "Chu Mẫn, không được vô lễ với Tiểu Cửu."Chu Mẫn khoanh tay trước ngực, hoàn toàn không tin.Tô Tiểu Lạc cũng không vội, đợi họ tự mình trao đổi.Thím Vương cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Tiểu Chu à! Các cháu không có con, sau này không có chỗ dựa thì làm sao! Nếu có cơ hội nhất định phải thử. Tiểu Cửu rất tốt, còn cho thím lá bùa an thần."Cháu trai thím Vương ở ngay cạnh nhà thím Trần, mỗi ngày cứ đến tối là khóc.Chu Mẫn nhíu mày hỏi: "Bùa an thần gì? Có tác dụng không? Nếu có tác dụng thì hãy đến lo chuyện của tôi."Tô Tiểu Lạc nói: "Thế này, các thím cứ bàn bạc trước, nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm cháu."Tô Tiểu Lạc cũng không phải rảnh rỗi, lập tức cáo từ.Thím Trần ngại ngùng nói: "Tiểu Cửu, xin lỗi nhé! Thật sự xin lỗi.""Không cần tiễn đâu ạ." Tô Tiểu Lạc vẫy tay rời đi."Tiểu Mẫn, con thật là, sao có thể nói chuyện với người ta như vậy?" Thím Trần nhíu mày trách mắng."Chỉ là không muốn lãng phí thời gian của mọi người mà thôi." Chu Mẫn thờ ơ nói."Đợi tối nay xem hiệu quả lá bùa thế nào, nếu thật sự có hiệu quả, xem con làm thế nào." Thím Trần thở dài một hơi.Chu Mẫn bĩu môi: "Nếu bùa của cô ta thật sự có hiệu quả, con sẽ ba quỳ chín lạy đi mời cô ta đến giúp con xem."Thím Trần không biết nói gì thêm, chỉ nói: "Vậy thì con chờ xem!"Đến tối, Chu Mẫn vốn không để tâm đến lời nói của thím Trần và những người khác. Nhưng đêm khuya thanh vắng, cô ta vẫn không nhịn được mà chú ý đến động tĩnh bên cạnh."Sao còn chưa ngủ?" Chồng Chu Mẫn hỏi."Hôm nay anh có cảm thấy kỳ lạ không?" Chu Mẫn hỏi."Gì cơ?""Thằng nhóc nhà bên cạnh có phải không khóc nữa không?" Chu Mẫn xuống giường, cố ý mở cửa sổ ra nghe ngóng.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Edit tại Facebook Frenalis, wpad Frenalis và app TYT.Tô Tiểu Lạc đi đến bên cạnh Phó Uy, nhỏ giọng hỏi: "Lại làm sao nữa rồi ạ?"Sắc mặt Phó Uy khó coi, nói: "Bà ấy muốn thế nào thì cứ thế ấy."Xem ra mọi người đều rất không vui. Tô Tiểu Lạc kéo kéo tay áo Phó Thiếu Đình, ý bảo anh đi hỏi xem.Phó Thiếu Đình đành phải đi qua, vừa đến gần liền phát hiện trên mặt Phó Uy ngoài vết tát, còn bị người ta cào hai vết.Anh hỏi: "Bố, mặt bố làm sao vậy?"Phó Uy có chút tủi thân, ông nói: "Vừa rồi có một người phụ nữ tự nhiên nói chuyện với bố, còn muốn sờ mặt bố.""Bố để bà ta sờ à?" Phó Thiếu Đình nhướng mày."Đương nhiên là không rồi." Phó Uy nhíu mày, "Bố là loại người đó sao? Bố còn không quen bà ta, mẹ con nhìn thấy, không nói không rằng liền xông tới cào mặt bố, thật là vô lý."Phó Uy cảm thấy mình thật sự là gặp vận rủi rồi.Phó Thiếu Đình xoa xoa mi tâm hỏi: "Bố không quen người ta, người ta lại đến sờ mặt bố sao?"Phó Uy giơ ba ngón tay lên: "Bố thề, bố thật sự không quen.""Ông đừng có thề thốt lung tung, cẩn thận trời đánh sấm sét." Trịnh Bảo Trân mặt lạnh tanh, hừ lạnh một tiếng."Bảo Trân, trước mặt các con, bà không thể oan uổng tôi!" Phó Uy bất đắc dĩ nói.Trịnh Bảo Trân trừng mắt nhìn ông: "Tự ông biết rõ trong lòng."Phó Uy cảm thấy mình thật sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức, chuyện này là sao chứ?"Người đó chính là người phụ nữ ngày xưa ở trong văn phòng đã ôm ấp với bố." Phó Nhiễm mang theo giọng nói nghẹn ngào, ký ức tuổi thơ đột nhiên quay trở lại, không chỉ là Trịnh Bảo Trân mà còn là cơn ác mộng tuổi thơ của cô, cô vĩnh viễn không quên được."Con đừng có nói lung tung, bố khi nào ôm ấp với người khác?" Phó Uy mờ mịt."Mẹ con lúc đó chính vì người phụ nữ này mà cãi nhau gây gổ với bố, bố quên rồi sao?" Phó Nhiễm ấm ức, thật ra đây cũng là nguyên nhân cô vẫn luôn do dự không chịu đồng ý lời cầu hôn của Tô Hòa.Trước kia bố cũng rất tốt, đối xử với mẹ cũng tốt. Nhưng sau khi cô lớn lên, gia đình này càng ngày càng trở nên lạnh nhạt.Cô sợ hãi. Cô có chút sợ kết hôn, sợ Tô Hòa sẽ trở nên giống như bố.Bố mẹ tình cảm không tốt, ảnh hưởng lớn nhất chính là con gái, con gái trời sinh tâm tư nhạy cảm, suy nghĩ rất nhiều. Ảnh hưởng của một người bố đối với con gái là rất lớn.Tô Tiểu Lạc ôm vai Phó Nhiễm, an ủi sự suy sụp của cô ấy lúc này."Con bé này, mẹ con nói bậy, con cũng hùa theo bà ấy nói bậy." Ký ức của Phó Uy đột nhiên khôi phục lại, "Người phụ nữ kia không phải bố đã điều đi rồi sao?""Vừa rồi người phụ nữ đó chính là đồng nghiệp nữ ngày xưa kia, bố còn dám nói." Phó Nhiễm cũng không sợ nói ra sự thật.Lần này Phó Uy thật sự ngây người.Chuyện này... Vừa rồi người phụ nữ đó...Phó Uy cuống đến mức nói lắp bắp, ánh mắt nhìn vào bên trong, "kêu trời" một tiếng: "Bố còn quên mất người phụ nữ đó trông như thế nào rồi, bố làm sao biết được... Ôi chao, con xem chuyện nháo thành ra thế này rồi.""Người phụ nữ đó, lúc đó..." Phó Uy cũng không biết nói thế nào cho phải."Nếu trong lòng bố không có quỷ, bố cứ nói đi!" Phó Nhiễm đỏ mắt hỏi. Trong một gia đình, con gái dễ đồng cảm với mẹ hơn, cho nên Phó Nhiễm rất quan tâm đến vấn đề này."Bố có thể có quỷ gì chứ, con bé này, thật là oan uổng bố." Phó Uy gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, "Bố tuy không làm tròn trách nhiệm với gia đình, nhưng chuyện có lỗi với mẹ con, bố chưa từng làm!""Người phụ nữ đó." Phó Uy cũng không tiện nói, "Người phụ nữ đó có gia đình, ngày nào cũng chạy đến văn phòng của bố, đuổi cũng không đi.""Đuổi làm gì? Người ta xinh đẹp như vậy." Trịnh Bảo Trân không biết từ lúc nào đã đi đến cửa.Thật ra bà cũng rất muốn biết, rốt cuộc Phó Uy nghĩ thế nào."Chuyện này truyền ra ngoài mất mặt biết bao, lệnh điều động là tôi xin. Ngày hôm đó, chính là ngày bà ta đến tìm tôi, tôi nói lệnh điều động cho bà ta biết, bà ta liền ôm chặt lấy tôi không buông. May mà bà đến, nhưng bà vừa đến liền xông lên cho tôi một bạt tai, khiến tôi choáng váng, lại còn cãi nhau ầm ĩ với tôi, tôi sĩ diện nên lười giải thích với bà." Phó Uy nhớ lại chuyện cũ, còn cảm thấy có chút mất mặt."Trời đất chứng giám, tôi còn chưa kịp nhìn rõ bà ta trông như thế nào.""Ai mà tin! Hai người làm việc cùng nhau lâu như vậy, ông lại không biết bà ta trông thế nào?" Trịnh Bảo Trân không tin. "Mọi người có tin không?"Phó Nhiễm nhất thời cũng không biết nên tin ai.Phó Thiếu Đình thản nhiên nói: "Con tin.""Vẫn là con trai bố." Phó Uy thật sự giống như nhìn thấy cứu tinh. "Thật sự không nhìn rõ.""Con trai đương nhiên sẽ bênh vực ông rồi." Trịnh Bảo Trân có chút tức giận nói.Phó Uy cảm thấy vô cùng oan ức: "Sao ai bà cũng nghi ngờ vậy! Lúc đó những đồng nghiệp nữ kia có ai xinh đẹp bằng bà không?"Trịnh Bảo Trân được câu nói này của ông làm cho vui vẻ, nhưng vẫn hừ một tiếng: "Miệng lưỡi trơn tru, không có một câu nào là thật."Phó Uy thật sự cảm thấy cho dù mình có mọc mấy cái miệng cũng không nói rõ được, ông chán nản nói: "Thôi, bà muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Tôi với người phụ nữ kia trước đây không có quan hệ gì, sau này cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào. Tôi coi như đã nhìn ra rồi, các người là từ trong lòng không hoan nghênh tôi về nhà. Đợi các con làm đám cưới xong, tôi đi về đơn vị."Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 457: Sao lại cãi nhau rồi?Phó Uy tức giận rời đi. Trịnh Bảo Trân tức giận không muốn nói chuyện, cũng trở về phòng.Sao có thể không nhớ, rõ ràng là lấy cớ, Trịnh Bảo Trân sẽ không tin.Dì Trương thở dài: "Thật là nghiệp chướng mà!"Phó Nhiễm khóc đỏ cả mắt, nghĩ đến kết cục có thể phải đối mặt sau cùng, nước mắt không tự chủ được tuôn ra.Thời thơ ấu cô sợ mất đi một gia đình, nhưng cho dù có được thì vẫn không yên tâm. Giống như sống trong một căn nhà lung lay sắp đổ, có thể sụp bất cứ lúc nào.Bao nhiêu năm nay mọi người đều né tránh một vấn đề, gia đình hữu danh vô thực này."Anh hai, chúng ta phải làm sao đây?"Cho dù là lúc này, Phó Nhiễm vẫn ích kỷ hy vọng bố mẹ không ly hôn. Nhưng lý trí lại nói cho cô biết, gia đình này có lẽ chia tay sẽ tốt hơn.Phó Thiếu Đình xoa đầu em gái nói: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."Tô Tiểu Lạc cũng khuyên: "Đúng vậy, nếu nói còn có thể tức giận, vậy chứng tỏ vẫn còn tình cảm. Khi không còn tức giận mới là lúc thật sự hết hy vọng."Đúng vậy!Phó Nhiễm nghe lời Tô Tiểu Lạc nói xong cũng bình tĩnh lại, dường như đã hiểu ra điều gì: "Tiểu Cửu nói đúng, nếu nói bố mẹ không còn tình cảm, căn bản sẽ không vì người này mà tức giận nữa. Rõ ràng, đây rõ ràng..."Phó Nhiễm đột nhiên vui mừng đến phát khóc, cô ấy che miệng, khẽ nói: "Họ vẫn còn quan tâm đến đối phương đúng không?"Phó Thiếu Đình gật đầu. Phó Nhiễm nhất thời không biết nói gì, chỉ lặp lại câu nói đó, trong lòng cô ấy đột nhiên nhen nhóm lên một chút hy vọng.Nếu bố mẹ có thể hòa giải, vậy thì tốt biết bao!"Anh hai, anh mau đi tìm bố, nói họ có chuyện gì thì nói rõ ràng. Em phải đi tìm người phụ nữ kia, em muốn hỏi cho rõ." Phó Nhiễm quyết định, bất kể hiện thực có tàn khốc đến đâu, cô ấy cũng phải đối mặt."Mẹ cũng đi." Trịnh Bảo Trân đi rồi quay lại.Trong lòng Trịnh Bảo Trân vẫn luôn có một cái gai, lời giải thích của Phó Uy thật ra bà đã tin chín phần mười, còn một phần là nỗi băn khoăn trong lòng bao nhiêu năm nay.Đã nhiều năm rồi, bà vẫn canh cánh trong lòng chuyện này. Người nên đi hỏi cho rõ ràng nhất thật ra là bà."Tiểu Cửu."Trịnh Bảo Trân đột nhiên gọi Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc quay đầu nhìn bà hỏi: "Sao ạ?"Trịnh Bảo Trân có chút ngượng ngùng, nói: "Cháu, có phải có một loại bùa, gọi là gì nhỉ, bùa nói thật. Cháu có thể đi cùng bác một chuyến không, bác muốn nghe lời thật."Tô Tiểu Lạc nhìn bà, nói: "Đương nhiên là được rồi.""Cảm, cảm ơn cháu!" Tính tình của Trịnh Bảo Trân sớm đã không còn như trước kia, từ khi theo A Bố Y đến viện phúc lợi, nhìn thấy bao nhiêu đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa, ở cùng với những đứa trẻ ngây thơ vô tội, cách bà đối nhân xử thế cũng trở nên ôn hòa hơn."Đừng khách sáo!" Tô Tiểu Lạc cười nói."Vậy chúng ta đều đi nghe xem." Phó Nhiễm nói.Một đoàn người đi đến cửa nhà người phụ nữ kia, Trịnh Bảo Trân đột nhiên muốn rút lui: "Chúng ta vẫn là quay về đi!""Sao vậy ạ? Chúng ta đều đã đến cửa rồi." Phó Nhiễm không muốn quay về, cô chính là muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Vẻ mặt Trịnh Bảo Trân đầy rối rắm, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thật ra, thật ra mẹ tin bố con."Nghẹn trong lòng, chẳng qua chỉ là một hơi thở mà thôi. Lúc đó bà tức giận đi đánh người phụ nữ kia, Phó Uy không cho, còn nói bà vô lý. Nhưng nhân phẩm của Phó Uy, Trịnh Bảo Trân tin tưởng.Tô Tiểu Lạc hỏi: "Bác thật sự không đi hỏi nữa sao?""Không cần nữa." Trịnh Bảo Trân đã tiêu tan, nhiều năm như vậy bà vẫn luôn đợi Phó Uy giải thích, Phó Uy đã giải thích, bà còn không tin vậy thì còn là vợ chồng gì nữa. "Về thôi!"Phó Nhiễm có chút không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào làm trái ý Trịnh Bảo Trân.Ngay khi họ định rời đi, người phụ nữ kia đột nhiên xông ra, hét lên: "Trịnh Bảo Trân, bà đừng có đi!""Trịnh Bảo Trân, bà đến chỗ tôi làm gì? Đến khoe khoang à?" Trong mắt người phụ nữ kia tràn đầy ghen tị, "Dẫn theo con gái con trai đến thì tôi sẽ sợ sao? Bà làm cho cuộc sống của tôi rối tung rối mù lên, còn dám đến chỗ tôi?"Tên của người phụ nữ là Lâm Diễm, lúc đó bà ta đã có gia đình. Nhưng cuộc sống gia đình không được như ý, chồng không biết làm gì cũng không kiếm được tiền, toàn bộ đều dựa vào bà ta chu cấp.Bà ta làm việc bên cạnh Phó Uy, Phó Uy không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn đặc biệt có năng lực. Tiền lương phụ cấp của ông không hề giữ lại, đều đưa hết cho gia đình. Người đàn ông như vậy đặc biệt khiến người ta ngưỡng mộ.Lâm Diễm liền nghĩ nếu đây là chồng mình thì tốt biết bao, vì vậy liền đối với Phó Uy ân cần hỏi han. Nhưng người đàn ông này trong việc huấn luyện binh lính thì rất giỏi, trong chuyện tình cảm thì lại giống như một khúc gỗ, căn bản không hiểu.Thậm chí còn phát lệnh điều động bà ta đi nơi khác. Cũng chính là lúc đó bà ta không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng, muốn bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ của mình.Cũng chính là lúc đó, Trịnh Bảo Trân đột nhiên xuất hiện. Khiến bà ta mất hết mặt mũi, sau đó còn bị chồng mình đánh cho một trận.Còn việc sờ mặt Phó Uy lúc nãy, cũng là cố ý làm cho Trịnh Bảo Trân khó chịu."Bà nói chuyện cẩn thận một chút, là bà làm cho cuộc sống của chúng tôi rối tung lên." Phó Nhiễm hận bà ta."Sao lại cãi nhau rồi?"
Phó Uy đi tới, theo sau là một đôi vợ chồng chính ủy Thẩm Xuân Lâm và vợ. Phó Uy đi ra ngoài chính là để tìm Thẩm Xuân Lâm, Thẩm Xuân Lâm là người biết rõ nội tình.Vợ của Thẩm Xuân Lâm là Trần Mai, là một người thích hóng chuyện, vừa nghe thấy chuyện này không nói hai lời liền kéo Thẩm Xuân Lâm đi đến nhà họ Phó.Nghe người ta nói cả nhà họ đi về phía này, liền đuổi theo.Thẩm Xuân Lâm nhíu mày căn dặn: "Trần Mai, chuyện này dù sao cũng không vẻ vang gì. Mọi người đều đã có gia đình, làm ầm lên không hay."Trần Mai không thèm nghe lời chồng, cãi lại: "Ông biết cái gì? Loại phụ nữ không biết xấu hổ này nên cho bà ta một bài học."Trần Mai vội vàng xông lên, bà ấy không giống Trịnh Bảo Trân, tính cách của bà ấy vô cùng đanh đá, nhanh chóng tự xếp mình vào phe của Trịnh Bảo Trân."Bà chính là cái gì Lâm Diễm Diễm phải không! Mặt mũi thì như hồ ly tinh, tiếc là một bà già không biết xấu hổ." Trần Mai mắng nhiếc."Bà là cái thá gì?" Lâm Diễm nhìn thấy Trần Mai chống nạnh trực tiếp mắng lại."Tôi chỉ không ưa nổi loại đàn bà lẳng lơ như bà quyến rũ đàn ông, đồ đê tiện không biết xấu hổ!" Trần Mai lời gì cũng mắng ra được.Trịnh Bảo Trân nghe mà mặt đỏ bừng."Tôi quyến rũ chồng bà à?" Lâm Diễm ưỡn ngực đụng vào Trần Mai, dáng vẻ không hề sợ hãi."Chỉ có loại lẳng lơ như bà, ai mà thèm? Cũng không soi gương xem cái dạng của bà!" Trần Mai dáng người gầy gò nhưng cũng không chịu thua kém."Còn hơn cái dáng người như que củi của bà, đàn ông nhìn thấy còn không có hứng!" Lâm Diễm tuy đã có tuổi nhưng dáng người đầy đặn, nhìn trẻ hơn so với người cùng tuổi một chút.Giọng nói của hai người họ thật sự quá lớn, thu hút không ít người đến xem.Trịnh Bảo Trân thấy mất mặt bèn che mặt lại, bà đứng ở đó có chút không biết làm sao. Năm đó bà làm ầm ĩ ở văn phòng của Phó Uy, nhưng đó cũng là nhất thời bị kích động.Bây giờ tỉnh táo nhìn thấy họ như vậy, quả thật cảm thấy có chút mất mặt.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 458: Người thật thà chuyên làm chuyện thật thàPhó Uy càng xem càng kinh ngạc đến ngây người, so với hai người này, Trịnh Bảo Trân năm đó còn có thể xem là ôn hòa hơn.Như vậy ngược lại khiến ông có chút cảm giác "ở trong phúc mà không biết phúc."Trịnh Bảo Trân là người rất thanh cao, nhưng cũng chính vì vậy nên rất ít khi làm những chuyện mất mặt. Lần duy nhất mất kiểm soát, chính là lần làm ầm ĩ ở văn phòng."Trần Mai, hay là thôi đi." Giọng nói của Trịnh Bảo Trân bị nhấn chìm trong tiếng cãi vã, thậm chí bà còn bị đẩy một cái.Tô Tiểu Lạc và Phó Nhiễm vội đỡ lấy bà, không khỏi dìu bà đứng xa ra một chút, sợ bị vạ lây.Hai người kia dường như càng cãi càng hăng."Bà là tiện nhân lẳng lơ, loại đàn bà đê tiện, chồng bà chết rồi à mà bà cứ đi quyến rũ đàn ông, bà rời xa đàn ông thì sẽ chết à?" Trần Mai mắng không chừa mặt mũi."Trần Mai, Trần Mai." Thẩm Xuân Lâm đi tới, kéo tay áo bà ta."Ông kéo tôi làm gì? Để tôi mắng chết cái thứ không biết xấu hổ này!" Trần Mai đang mắng rất hăng."Thẩm Xuân Lâm!" Lâm Diễm nhận ra người trước mặt, không khỏi cười ngặt nghẽo, bà ta vừa cười vừa vỗ tay, "Thẩm Xuân Lâm, ha ha, đây là vợ ông à? Quả nhiên giống y như cái bàn giặt, không giống phụ nữ chút nào.""Bà nói vậy là có ý gì?" Trần Mai nghe vậy không khỏi nổi giận."Đừng cãi nhau nữa, về thôi!" Sắc mặt Thẩm Xuân Lâm có chút không tự nhiên, kéo tay áo Trần Mai."Thẩm Xuân Lâm, ông nói rõ ràng cho tôi, bà ta nói vậy là có ý gì?" Trần Mai nhận ra có điều không đúng.Lâm Diễm khoanh tay trước ngực, châm chọc nói: "Năm đó chính miệng Thẩm Xuân Lâm nhà bà nói với tôi, nói ông ta thích kiểu người như tôi, không thích loại bàn giặt như bà."Trần Mai lập tức trợn to mắt, nhìn về phía Thẩm Xuân Lâm, Thẩm Xuân Lâm tức giận nói: "bà nghe bà ta nói lung tung, còn muốn cãi nhau ở đây, vậy tôi đi đây."Trần Mai kéo ông ta lại không cho ông ta đi, lớn tiếng chất vấn: "Thẩm Xuân Lâm, bà ta nói có phải thật không, có phải không?"Vốn là những người trong cuộc nhưng giờ đây Trịnh Bảo Trân và những người khác lại giống như người ngoài cuộc, trở thành khán giả hóng chuyện.
Edit tại Facebook Frenalis, wpad Frenalis và app TYT.Thẩm Xuân Lâm tướng mạo không ra sao, hồi trẻ mặt đầy mụn, người cũng gầy gò, chiều cao cũng khiêm tốn. Bình thường trông có vẻ thật thà chất phác, nói năng cũng ít.Lâm Diễm nói như vậy, những người này không quá tin tưởng.Lâm Diễm cười nói: "Quản trời quản đất lại quản đến trên đầu người khác, có thời gian thì quản tốt người đàn ông của bà đi."Trần Mai tức giận không thôi, mắng tiếp: "Mày nói xằng bậy, người đàn ông của tao sẽ để ý đến loại tiện nhân như mày à?"Lâm Diễm cười không trả lời, chỉ nói: "Có lẽ người đàn ông của mày chính là thích loại người như tao, cũng thật tội nghiệp cho Thẩm Xuân Lâm, lại cưới phải con hổ cái như mày!""Mày mắng ai là hổ cái, con hồ ly tinh thối tha!" Trần Mai không phải là Trịnh Bảo Trân, lập tức túm tóc bà ta dùng sức giật mạnh."Á!" Lâm Diễm kêu lên một tiếng, cũng không chịu thua kém mà véo mạnh vào mặt Trần Mai.Hai người đánh qua đánh lại, mọi người phải tốn rất nhiều công sức mới tách được họ ra. Mấy người bị vạ lây, cũng ít nhiều có vẻ chật vật.Trần Mai túm lấy tai Thẩm Xuân Lâm, giận dữ mắng: "Về nhà nói rõ ràng với bà, không nói rõ ràng xem bà xử lý ông thế nào.""Ôi, bà đi chậm thôi." Mặt Thẩm Xuân Lâm bị tát hai cái, lại bị túm tai. Dọc đường đều có người nhìn, mặt mũi già nua đều mất hết rồi.Phó Nhiễm giật giật khóe miệng hỏi: "Lâm Diễm này nói là thật sao?""Chắc là không phải đâu!" Trịnh Bảo Trân không chắc chắn nói.Tô Tiểu Lạc chỉ vào lá bùa màu vàng sau lưng Lâm Diễm: "Bà ta nói hẳn là thật."Lâm Diễm thấy họ vẫn chưa đi, lại mắng họ một câu: "Có gì ghê gớm, các người không coi trọng bà đây, bà đây còn không coi trọng các người! Đừng có ở trước mặt tôi mà gây khó dễ!"Lâm Diễm bị giật trụi một mảng tóc, dáng vẻ vô cùng chật vật. Bà ta ở gần đây, còn có mấy ông già nói chuyện được, giờ phút này thật sự là mất hết mặt mũi.Bà ta đóng cửa lại, tức giận đi vào trong nhà.Chân tướng đã rõ.Dì Trương nói: "Thẩm Xuân Lâm này trông thật thà chất phác mà lại có thể làm ra chuyện đó sao?"Tô Tiểu Lạc nói: "Dì Trương, dì không biết rồi! Một số người trông thật thà chất phác nhưng chuyên làm chuyện không thật thà.""Hả?" Dì Trương gật đầu, đồng tình nói, "Quả thật là có chút đạo lý.""Trông có vẻ thật thà, thực tế lại là không đàng hoàng." Tô Tiểu Lạc nói câu này, cố ý liếc nhìn Phó Thiếu Đình một cái.Phó Thiếu Đình sờ sờ mũi, nói: "Về nhà trước đi! Ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi."Phó Uy hậm hực đi ở phía trước, rõ ràng là vì sự không tin tưởng của họ mà cảm thấy không vui, bóng lưng đều có vẻ cô đơn hơn một chút.Tô Tiểu Lạc đẩy Phó Nhiễm một cái, con gái là áo bông tri kỷ, bây giờ chính là lúc thích hợp.Trong lòng Phó Nhiễm cũng cảm thấy áy náy, ngoại tình như vậy, đích xác là vấn đề của nhân phẩm. Cô ngàn vạn lần không nên đi nghi ngờ bố mình.Cô bước lên phía trước, nhỏ giọng nói: "Bố, con xin lỗi, con đã nghi ngờ bố."Phó Uy liếc nhìn con gái một cái, thấy con gái xin lỗi mình, cơn giận cũng đã tiêu tan hơn phân nửa.Phó Nhiễm lại nói: "Bố đừng giận nữa, là lỗi của con. Anh hai tin tưởng bố, thật ra mẹ cũng tin bố. Lúc nãy đi đến cửa nhà Lâm Diễm, mẹ nói không cần vào trong nữa, mẹ tin bố, lúc đó mọi người đều nghe thấy. Là Lâm Diễm chạy ra không cho chúng ta đi."Phó Uy lại liếc nhìn một cái, thấp giọng hỏi: "Con nói là thật?""Đương nhiên rồi." Phó Nhiễm giơ ba ngón tay lên, "Con thề."Phó Uy lại hừ một tiếng, cơn giận trong lòng lại tiêu tan một phần nhỏ: "May mà mẹ con vẫn chưa hồ đồ đến mức đó."Trịnh Bảo Trân nghe họ nói chuyện, cảm thấy như cái gai trong lòng đã nhiều năm được rút ra., lập tức thoải mái hơn rất nhiều.Đoàn người vội vã trở về nhà họ Phó, Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình dần dần đi về phía sau.Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng hỏi: "Lúc đó anh lựa chọn tin tưởng bố anh vô điều kiện, tại sao vậy?""Làm gì có tại sao?" Phó Thiếu Đình đáp."Vậy ông ấy nói không nhìn rõ mặt, anh cũng tin?" Tô Tiểu Lạc cảm thấy Lâm Diễm bây giờ vẫn còn phong vận, lúc trẻ chắc chắn cũng là phong tình vạn chủng. Ngay cả Thẩm Xuân Lâm cũng sa vào, không thể nào không nhìn rõ mặt được!Phó Thiếu Đình thản nhiên nói: "Bởi vì trong mắt anh, ngoại trừ em ra, những người khác chỉ là phân biệt nam nữ, dung mạo thế nào anh không để ý.""Sẽ như vậy sao?" Tô Tiểu Lạc nghiêng đầu hỏi.Phó Thiếu Đình vỗ vỗ đầu cô, hỏi: "Trong mắt em còn có người khác không?""Có chứ!" Tô Tiểu Lạc nghiêm túc đếm, "Có rất nhiều người đẹp trai, ví dụ như trong trường chúng ta có một thầy giáo rất đẹp trai, còn có..."Phó Thiếu Đình cười như không cười hỏi: "Thầy giáo nào? Anh có quen không?""Hình như là họ Phong, giáo sư Phong rất lợi hại, nghe nói bằng tuổi anh đã là giáo sư rồi." Tô Tiểu Lạc không hiểu gì cả mà khen ngợi, "Em khá giỏi trong việc phát hiện ưu điểm của người khác."Khoé miệng Phó Thiếu Đình hơi giật giật, âm dương quái khí nói: "Vậy em rất xuất sắc."Rất nhiều ngày sau, Tô Tiểu Lạc phát hiện giáo sư Phong đã rời khỏi trường, nghe nói đến một trường khác giảng dạy, chỉ vì lương ở đó cao hơn.Cô không khỏi than thở với Phó Thiếu Đình, dù sao học viện của họ mới là tốt nhất.Phó Thiếu Đình nói: "Ồ, vậy sao? Thật là một người không biết tốt xấu.""Đúng vậy, uổng công thầy ấy đẹp trai như vậy!" Tô Tiểu Lạc tức giận gật đầu phụ họa.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 459: Đón phúc tinh về nhàNgày cưới của Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình được ấn định vào một tuần sau, vì vậy Tô Bình đã chuyển từ trường về nhà."Anh Bảy." Tô Tiểu Lạc gọi một tiếng.Tô Bình nghe thấy giọng nói của cô, ánh mắt không tự chủ được rơi trên khuôn mặt cô. Anh chỉ lớn hơn Tô Tiểu Lạc một tuổi, khi cô bị lạc, Tô Bình cũng chỉ mới bốn tuổi. Đối với em gái, anh không có ấn tượng đặc biệt gì, chỉ mơ hồ nhớ có một cô bé tết hai bím tóc loạng choạng chạy tới, chìa đôi bàn tay mũm mĩm ra gọi "Anh Bảy."Bóng hình mờ nhạt dần dần tan biến, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Tiểu Lạc dần trở nên rõ ràng."Tiểu Cửu, em khỏe không." Tô Bình khẽ gọi một tiếng, dù đã qua rất lâu, trong lòng anh vẫn áy náy không thôi.Ôn Đình vì ích kỷ mà che giấu sự thật. Anh coi Ôn Đình như châu báu, nhưng lại vì Ôn Đình mà bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để nhận lại Tiểu Cửu, cũng vì vậy mà khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ."Anh Bảy." Tô Tiểu Lạc đột nhiên nắm lấy tay anh trai, khuyên nhủ, "Có những chuyện đã được định sẵn, không cần quá chấp nhặt đúng sai.""Ừ, anh biết rồi." Tô Bình nói, "Anh có chuẩn bị quà cưới cho em, nhưng vẫn đang làm. Có lẽ... có lẽ không đáng giá bao nhiêu, hy vọng em sẽ thích."Tô Bình gãi đầu, vì đang học đại học, chưa đi làm, nên tiền mua quà là do anh giúp người khác chép tài liệu mà có được."Là quà gì vậy ạ?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi, không ai là không thích nhận quà cả."Đến ngày cưới của em thì sẽ biết." Tô Bình có chút ngượng ngùng."Được thôi! Giữ bí mật cũng được." Tô Tiểu Lạc cười nói.Trình Nhã nhìn thấy Tô Bình, lập tức dẫn con trai vào trong. Tô Tiểu Lạc đang tưới hoa trong sân, lúc này Nghiêm Chỉ dẫn theo giám đốc Nghiêm và Tống Lệ Lệ đi tới.Phía sau họ còn có một nhóm người, trên người họ đều mặc đồng phục công nhân của nhà máy may Hồng Kỳ.Trong tay giám đốc Nghiêm cầm một lá cờ gấm, còn có một bông hoa đỏ lớn, tay còn lại cầm một phong bao lì xì lớn. Một nhóm người hùng hổ đi đến nhà họ Tô.Khí thế này rất lớn, thu hút không ít sự chú ý của mọi người, cũng tò mò đến nhà họ Tô xem."Tôi thấy nhà họ Tô này từ khi tìm được con gái, ngày càng náo nhiệt hơn.""Ai nói không phải chứ? Cô xem nhà họ Tô mấy năm nay, trước đây con dâu thứ hai còn không về nhà, từ khi con gái này được tìm về, cả nhà vui vẻ hòa thuận.""Còn có đứa con trai thứ tư bị mắc kẹt trên núi tuyết, nếu không phải đứa con gái này đến cứu, có lẽ mạng cũng không còn.""Rõ ràng nhất là đứa thứ sáu, bình thường lêu lổng cũng không có công việc. Bây giờ yêu đương với cô gái nhà họ Phó, nghe nói ở bên ngoài cũng kiếm được không ít tiền.""Để tôi nói thay đổi lớn nhất là con trai cả, bọn họ bao nhiêu năm không có con, con gái này vừa tìm về, lập tức mang thai sinh con.""Ôi, cô không nói tôi còn quên mất chuyện này.""Tôi thấy nhà họ Tô không phải là tìm lại được một đứa con gái." Có người đột nhiên nói ra một câu kinh ngạc, mọi người đều bị lời nói của người đó thu hút, đều muốn nghe phần tiếp theo. Người đó cười nói, "Tôi thấy giống như là đón phúc tinh về nhà đúng hơn!""Tôi đã gặp cô bé nhà họ Tô, xinh đẹp như vậy, nhìn là biết có phúc khí.""Tôi cũng đã gặp, đối xử với người khác còn rất lễ phép!" Một người khác phụ họa.Một người có thể mang lại hạnh phúc cho mọi người như vậy, ai mà không thích chứ!"Con dâu nhà tôi cũng kết hôn năm năm rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì, có cơ hội phải tìm Trình Nhã một chuyến, hỏi xem có cách nào không.""Đúng vậy, cháu trai nhà tôi thời gian trước đi một đoạn đường đêm, sau khi về nhà cứ lảm nhảm, không biết có phải bị trúng tà không."Mọi người, người một câu, người một câu ở đó trò chuyện.Lúc này giám đốc Nghiêm và những người khác đã đi vào sân nhà họ Tô, họ vừa nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, mắt đều sáng lên.Nếu không phải nhờ cô gái nhỏ này, bây giờ họ rất có thể đã phải đối mặt với một khoản bồi thường khổng lồ, cũng có lẽ sẽ thất nghiệp. Những người vào nhà máy này ai mà không có một gia đình già trẻ phải nuôi. Nếu mất việc, cả gia đình già trẻ ăn uống đều thành vấn đề.Nói Tô Tiểu Lạc là ân nhân của họ cũng không quá đáng."Đồng chí Tô Tiểu Lạc, tôi đại diện cho bốn trăm ba mươi công nhân của nhà máy may Hồng Kỳ bày tỏ lòng cảm ơn chân thành đến cô.""Cảm ơn đồng chí Tô Tiểu Lạc!" Một nhóm đại diện công nhân lần lượt cúi chào Tô Tiểu Lạc, giọng nói vang dội.Tô Tiểu Lạc bị họ làm cho có chút ngượng ngùng, liên tục xua tay: "Tôi cũng không giúp được gì nhiều."Vụ án lừa đảo lần này liên quan đến nước ngoài. Nhà máy may Hồng Kỳ cũng là doanh nghiệp nhà nước, nhất định không thể bị người nước ngoài lợi dụng sơ hở."Cô quá khiêm tốn rồi." Giám đốc Nghiêm cảm kích nói, "Đây là tiền thưởng của nhà máy may Hồng Kỳ chúng tôi dành cho cô.""Được, số tiền này tôi sẽ thay mặt nhà máy may Hồng Kỳ chuyển tặng cho viện phúc lợi." Sự nhắc nhở của Tô Tiểu Lạc thực ra cũng là làm rối loạn nhân quả, số tiền này cô nhất định phải nhận.Giám đốc Nghiêm nói: "Đồng chí Tống Lệ Lệ thấy việc nghĩa hăng hái làm, cộng thêm biểu hiện xuất sắc trong công việc, nhà máy may chúng tôi đã quyết định chuyển Tống Lệ Lệ thành nhân viên chính thức, được hưởng phúc lợi của nhà máy may chúng tôi."Tống Lệ Lệ ôm miệng, xúc động không biết nói gì. Cô ấy nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ, chỉ biết liên tục nói cảm ơn.Rất nhiều người muốn vào nhà máy may, không có quan hệ vững chắc, trở thành nhân viên chính thức là một việc rất khó khăn. Tống Lệ Lệ không ngờ mình lại thật sự làm được.Nghiêm Chỉ nói: "Cũng là do kỹ thuật của em tốt, cho nên mới được phá lệ tuyển dụng. Em nhất định phải cố gắng làm việc, đừng để giám đốc thất vọng."Tống Lệ Lệ cảm động nói: "Em sẽ, em nhất định sẽ nỗ lực làm việc."Trình Nhã ra ngoài muốn giữ người lại ăn cơm. Giám đốc Nghiêm khéo léo từ chối ý tốt của bà, nói trong nhà máy còn có công việc, phải vội vàng trở về."Lệ Lệ, cô ở lại, ăn cơm xong rồi hẵng trở về vị trí." Giám đốc Nghiêm vỗ vai Tống Lệ Lệ nói."Được, cảm ơn giám đốc." Tống Lệ Lệ cảm ơn.Mấy người vào trong nhà, Tống Lệ Lệ đã không thể kiềm chế được sự vui mừng của mình. Cô phát hiện Tô Bình cũng ở trong nhà, vội nói: "Tô Bình đã về rồi? Là để tham gia hôn lễ của Tiểu Cửu sao?""Ừ." Tô Bình đáp một tiếng. Anh không có thiện cảm gì với người chị họ này, hồi nhỏ theo Trình Nhã về nhà mẹ đẻ, thường xuyên bị bắt nạt.Tống Lệ Lệ thấy thái độ của Tô Bình lạnh nhạt, cũng cảm thấy mặt nóng dán mông lạnh, bèn nói: "Tô Bình, em vẫn còn giận chị họ sao?"Tô Bình nhìn cô ấy, nhất thời không biết nói gì.Tống Lệ Lệ nói: "Trước đây chị cũng không hiểu chuyện, em đừng so đo với chị nhé!"Tô Bình đáp một tiếng: "Đều qua rồi, đều là chuyện nhỏ.""Con cũng biết những chuyện này đều là chuyện đã qua rồi?" Trình Nhã không khỏi nhắc nhở một tiếng, "Tiểu Cửu cũng nói chuyện đã qua rồi, con còn muốn so đo với Ôn Đình tới bao giờ, Ôn Đình bị con ép thành bộ dạng gì rồi? Cho dù không thích, con cũng nên nói rõ ràng với người ta."Tô Bình im lặng không đáp. Anh cũng không biết mình đang so đo cái gì, Ôn Đình là cô gái mà anh thích từ nhỏ, anh luôn cảm thấy Ôn Đình chỉ là có chút kiêu ngạo. Nhưng sau khi biết được sự ích kỷ và hẹp hòi của cô, anh đột nhiên cảm thấy như không quen biết Ôn Đình nữa.Cũng không biết nên đối mặt với cô thế nào. Bao gồm cả bây giờ, càng không biết nên nói gì với cô.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------Editor: Frenalis Chương 460: Đừng lãng phí thời gian"Mẹ, mẹ đừng vội. Tô Bình mới về, chuyện tình cảm nhất định phải suy nghĩ cho kỹ." Nghiêm Chỉ là người từng trải nên hiểu rõ.Lúc thích một người là thật, lúc không thích cũng là thật. Giống như Tô Tiểu Lạc nói, tình cảm há có thể là thứ một người muốn khống chế là có thể khống chế được? Cho dù Tô Bình vì áp lực gia đình mà hòa giải với Ôn Đình. Không chỉ không tốt cho Ôn Đình, mà đối với Tô Bình cũng là không công bằng.Trình Nhã thực sự rất tức giận, con trai bà không thể là một người không có trách nhiệm.Tô Bình nắm chặt tay không nói gì, chỉ im lặng.Trình Nhã cùng dì Trần đi chuẩn bị đồ ăn, Tô Tiểu Lạc đang định ra ngoài, thì thấy thím Vương và thím Trần hàng xóm đi tới. Họ nói: "Tiểu Cửu, Cháu thật là giỏi! Ngay cả giám đốc nhà máy may cũng đích thân đến đây trao thưởng cho cháu."Tô Tiểu Lạc bình thường cũng sẽ nói chuyện với họ vài câu, hai người này tâm địa cũng rất tốt, thỉnh thoảng sẽ mang táo tàu và đồ ăn vặt cho Tử Thành và Tử Huyên ăn."Đều là may mắn thôi, hai thím tìm cháu có việc gì?" Tô Tiểu Lạc cũng không vòng vo với họ, đi thẳng vào vấn đề."Tôi đã nói gì nào, đứa nhỏ Tiểu Cửu này chính là thông minh. Vừa lanh lợi vừa xinh đẹp, thằng nhóc nhà họ Phó thật là có phúc." Thím Vương cười khen ngợi với thím Trần."Đúng vậy, tôi cũng nói như vậy." Thím Trần phụ họa.Tô Tiểu Lạc bị họ trêu chọc rất vui vẻ, bèn nói: "Có chuyện gì các thím cứ nói, hàng xóm láng giềng có thể giúp được cháu nhất định sẽ giúp.""Là như thế này, thời gian trước không phải thím bị bệnh sao! Em dâu thím đưa cháu trai đến thăm thím. Có lẽ là đi đường đêm nên về nhà cứ quấy khóc. Trong lòng thím áy náy, cho nên muốn hỏi xem nên làm thế nào." Thím Vương do dự nói, sợ Tô Tiểu Lạc không giúp việc này.Tô Tiểu Lạc nói: "thím có thể viết cho cháu bát tự của cháu trai thím không?"Thím Vương nói: "Thím quên mất cân nặng bao nhiêu rồi.""Không sao, chỉ cần viết rõ thời gian là được." Tô Tiểu Lạc vừa nói vừa đưa cho bà ấy một cây bút và tờ giấy.Ngày cháu trai sinh ra, thím Vương cũng có mặt, cho nên bà nhớ rõ ngày tháng và giờ giấc cụ thể.Tô Tiểu Lạc theo thời gian trên đó bấm đốt ngón tay tính toán, nói: "Cậu bé hẳn là bị kinh sợ, thím lấy lá bùa này dán lên giường của cậu bé, sau đó đốt chút giấy thì sẽ không có việc gì lớn nữa.""Cái này, cái này sao được. Cái này bao nhiêu tiền, thím đưa cho cháu." Thím Vương có chút ngại ngùng."Không cần, mọi người đều là hàng xóm, chỉ là chút việc nhỏ thôi." Tô Tiểu Lạc xua tay từ chối.Thím Trần ở bên cạnh thấy Tô Tiểu Lạc dễ nói chuyện như vậy, cũng nói ra ý định của mình: "Là như thế này, con dâu thím cưới vào cửa năm năm rồi mà vẫn chưa có con, thím muốn hỏi xem là vấn đề ở đâu."Tô Tiểu Lạc nhìn thím Trần, nói: "Vậy thì cháu phải về nhà thím xem qua mới được.""Vậy thì phiền phức quá." Thím Trần mặt mày hớn hở, mấy năm nay bà ấy vì chuyện của con trai mà bôn ba khắp nơi, bệnh viện cũng đã kiểm tra, miếu cũng đã cầu. Nhưng đã năm năm rồi, mà vẫn không có động tĩnh gì.Thím Trần vốn đã từ bỏ, chuẩn bị cho con trai đi nhận nuôi một đứa. Nhưng hôm nay nghe mọi người nói về Tô Tiểu Lạc, tâm tư lại dao động."Không phiền đâu ạ." Tô Tiểu Lạc cười nói.Tô Tiểu Lạc theo thím Trần về nhà, bố cục sân nhà thím Trần cũng giống như nhà họ Tô, nhưng nhà thím Trần đông người, cho nên ở giữa xây thêm một căn phòng."Thím Trần, căn phòng này là ai ở ạ?""Chính là con trai con dâu thím!" Thím Trần nói."Mẹ, đây là ai vậy ạ?" Con dâu thím Trần đi ra hỏi."Ồ, đây là Tiểu Cửu nhà họ Tô, nhỏ hơn con vài tuổi." Thím Trần vừa nói vừa kéo cô con dâu đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, giới thiệu, "Đây là con dâu thím, Chu Mẫn.""Mẹ, mẹ làm gì vậy? Con còn có việc chưa làm xong!" Chu Mẫn có chút không vui nói."Chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện sinh con, Tiểu Cửu biết bói toán, biết đâu có thể tìm ra nguyên nhân!" Thím Vương ở bên cạnh khuyên nhủ."Ôi, mẹ, sao mẹ lại gọi ai cũng được vậy!" Tâm trạng Chu Mẫn bực bội, vì chuyện sinh con này mà cô ta đã chịu bao nhiêu khổ cực. "Lần trước, mẹ nghe người ta nói nhỏ sáp nến vào bên cạnh rốn, con đã nhỏ cả tháng, căn bản là không có tác dụng.""Còn lần trước mẹ gặp ai nói phải uống nước bùa. Bùa vàng đốt rồi, tro hòa vào nước, con uống một tuần thì tiêu chảy một tuần, thậm chí còn vì vậy mà bị trĩ.""Lần trước nữa, mẹ không biết lấy phương thuốc ở đâu, mỗi ngày nấu thảo dược cho con uống, con uống liền ba tháng. Tiền tốn không ít mà còn chịu khổ. Đứa con này ai muốn sinh thì sinh, dù sao con không muốn sinh nữa." Chu Mẫn nói, "Hoặc là đi nhận nuôi một đứa, hoặc là để con ly hôn với con trai mẹ, để mẹ cưới một người con dâu khác."Chu Mẫn đã tuyệt vọng rồi. Mấy năm nay vì sinh con mà đã làm cạn kiệt gia sản, cơ thể cô bây giờ cũng thường xuyên không khỏe.Có thể nói là thân tâm đều mệt mỏi."Ôi, lần này không giống, Tiểu Cửu rất lợi hại." Thím Trần khuyên nhủ.Tâm tư của thím Trần không xấu, cho dù con dâu không sinh được con, cũng không nghĩ đến việc để con trai ly hôn. Muốn có một đứa cháu, bà cũng không sai. Không sinh được cũng không phải là lỗi của con dâu.Tất cả đều là do số mệnh.Chu Mẫn nhíu mày hỏi: "Lần này cô ta thu mẹ bao nhiêu tiền?"Thím Trần nhíu mày nói: "Chu Mẫn, không được vô lễ với Tiểu Cửu."Chu Mẫn khoanh tay trước ngực, hoàn toàn không tin.Tô Tiểu Lạc cũng không vội, đợi họ tự mình trao đổi.Thím Vương cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Tiểu Chu à! Các cháu không có con, sau này không có chỗ dựa thì làm sao! Nếu có cơ hội nhất định phải thử. Tiểu Cửu rất tốt, còn cho thím lá bùa an thần."Cháu trai thím Vương ở ngay cạnh nhà thím Trần, mỗi ngày cứ đến tối là khóc.Chu Mẫn nhíu mày hỏi: "Bùa an thần gì? Có tác dụng không? Nếu có tác dụng thì hãy đến lo chuyện của tôi."Tô Tiểu Lạc nói: "Thế này, các thím cứ bàn bạc trước, nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm cháu."Tô Tiểu Lạc cũng không phải rảnh rỗi, lập tức cáo từ.Thím Trần ngại ngùng nói: "Tiểu Cửu, xin lỗi nhé! Thật sự xin lỗi.""Không cần tiễn đâu ạ." Tô Tiểu Lạc vẫy tay rời đi."Tiểu Mẫn, con thật là, sao có thể nói chuyện với người ta như vậy?" Thím Trần nhíu mày trách mắng."Chỉ là không muốn lãng phí thời gian của mọi người mà thôi." Chu Mẫn thờ ơ nói."Đợi tối nay xem hiệu quả lá bùa thế nào, nếu thật sự có hiệu quả, xem con làm thế nào." Thím Trần thở dài một hơi.Chu Mẫn bĩu môi: "Nếu bùa của cô ta thật sự có hiệu quả, con sẽ ba quỳ chín lạy đi mời cô ta đến giúp con xem."Thím Trần không biết nói gì thêm, chỉ nói: "Vậy thì con chờ xem!"Đến tối, Chu Mẫn vốn không để tâm đến lời nói của thím Trần và những người khác. Nhưng đêm khuya thanh vắng, cô ta vẫn không nhịn được mà chú ý đến động tĩnh bên cạnh."Sao còn chưa ngủ?" Chồng Chu Mẫn hỏi."Hôm nay anh có cảm thấy kỳ lạ không?" Chu Mẫn hỏi."Gì cơ?""Thằng nhóc nhà bên cạnh có phải không khóc nữa không?" Chu Mẫn xuống giường, cố ý mở cửa sổ ra nghe ngóng.Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis , facebook Frenalis và app TYT.
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz