ZingTruyen.Xyz

Edit Hoan Kich Mot Vai

Sáng sớm ngày hôm sau, khi thức dậy tiểu trợ lý đã giúp hắn thu thập xong hành lý, ở trên xe, Giang Hà thông qua cửa kính nhìn khung cảnh đang không ngừng lui về phía sau, trong đầu lại tràn ngập hình ảnh của Vân Dương, hắn có phần không chịu nổi, mở miệng hỏi tiểu trợ lý:

 "Ta có thể yêu cầu công ty đổi nơi ở khác không?"

Tiểu trợ lý bộ dáng hoảng sợ hỏi: "Ca, có chuyện gì vậy?"

Giang Hà lại nghĩ, đổi đi đổi lại đều là ở công ty của Vân Dương, đổi như thế nào đi nữa, Vân Dương đều biết. Giang Hà liền nói: "Quên đi, không có gì. "

Hắn lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho người đại diện, cuối cùng suy nghĩ một chút, hay là gọi cho Vân Dương trước, hắn có rất nhiều lời muốn nói với Vân Dương, nói ra một chút tâm tình của hắn, tình cảm của hắn, còn có khoảng thời gian ba năm nay của bọn họ, sau đó sẽ thoải mái mà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, hắn muốn rời xa những nơi bị Vân Dương khống chế, thoát đi Vân Dương - người làm hắn phải cẩn thận tỉ mỉ trong từng hành động, người khiến tâm tình của hắn trở nên nghẹt thở. Hắn muốn đến một nơi yên tĩnh không có người nghỉ nghơi một chút, quan trọng nhất là, hắn còn muốn tiếp tục yêu Vân Dương.

Giang Hà ở trong đầu tìm tòi từ ngữ một lúc rất lâu, sắp xếp lại nhiều lần, đợi tới lúc điện thoại kết nối, trong nháy mắt cái gì cũng không nhớ ra được, cái gì cũng không nói ra được.

"Alo?" Không phải là giọng của Vân Dương .

Là Khưu Úc.

"Vân Dương còn đang ngủ, anh tìm anh ấy có chuyện gì sao?" Khưu Úc thanh âm có phần khàn khàn, xuyên thấu qua micro truyền vào trong tai Giang Hà, Giang Hà nhạy cảm từ tiếng nói của hắn đọc được một tia tình dục. Giang Hà há miệng, không biết nên nói cái gì. Bên kia Khưu Úc nhỏ giọng nói: "Tỉnh rồi?" Sau đó là  giọng của Vân Dương : "Ân, mấy giờ rồi?"Dáng vẻ giống như còn chưa ngủ đủ.

Khưu Úc liền hống hắn: "Còn sớm, ngươi ngủ tiếp một chút. 

Vân Dương thanh âm mơ mơ hồ hồ nói: "Làm ồn một lần nữa liền cút ra ngoài."

Giang Hà ở chỗ này nghe được lẻ tẻ vài chữ, chắp vá lại với nhau không khỏi bật cười, một trận thanh âm huyên náo, Khưu Úc nhẹ giọng hỏi hắn: "Có chuyện gì?"

Giang Hà liền nói: "Cậu tại sao lại ở chỗ Vân Dương?"

Khưu Úc nói: "Tối hôm qua tới. "

Giang Hà dừng một chút, còn chưa nói tiếp, bên kia liền ngắt lời hắn: "Vân Dương gọi tôi, anh có chuyện gì nói sau đi. "

Giang Hà không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói treo.

Hắn nâng trên tay điện thoại đã bị tắt, có phần không biết phải làm sao, tiểu trợ lý ở một bên lúng túng lên tiếng: "Ca, kia..."

Giang Hà buông xuống đôi mắt, vẻ mặt không phân biệt được tâm tình: "Nói sau đi. "

Khi về đến nhà, thời điểm ăn bữa trưa đã qua, lúc ngồi trên xe là giữa trưa, lại đói lại mệt,nhưng Giang Hà không muốn ăn cũng không muốn ngủ, ngây ngẩn ngồi ở trên sô pha, ở nơi trước kia Vân Dương tới đây thường xuyên ngồi.

Giang Hà cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động, hình nền vẫn là tấm ảnh lúc trước hắn chụp Vân Dương.

Công ty an bài công tác cho hắn luôn rất thoải mái, sẽ không để hắn mệt, cũng sẽ không để hắn thường xuyên trực tiếp đi ra tầm nhìn của khán giả. Lúc này đang bắt đầu tuyên truyền phim, như thường lệ hắn sẽ cố ý lên internet xem bình luận của fan, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn mất hết hứng thú.

 Tiếp đến lại là một đoạn thời gian nghỉ ngơi, Giang Hà liền trực tiếp ngồi ở trong nhà, tiểu trợ lý mỗi ngày đều gọi điện thoại đến, vô cùng đau đớn kêu hắn tốt xấu nên đi gặp các nhà đầu tư một hồi, dù sao cái này cũng là kịch bản của Vân Dương. Giang Hà liền ngắt máy, kết thúc tiểu trợ lý lải nhải huyên náo đến đau đầu.

Người đại diện nhìn hắn thật sự là uể oải uể oải suy sụp, hỏi hắn:

 "Gần nhất mấy người trong công ty chuẩn bị mở tiệc nướng ở ngoại ô, ngươi muốn đi không? Ta kêu bọn họ mang ngươi tới?"

Giang Hà nói: "Không đi. "

Người đại diện thở dài: "Ra ngoài đi giao lưu vài vòng, bữa tiệc này là công ty chi trả, " hắn dừng một chút: "Vân tổng nhìn thấy còn có thể biết ngươi gần nhất đang làm gì. "

Giang Hà nhất thời có phần ngượng ngùng, tâm tình của chính mình người xung quanh đều nhìn thấy rõ, hắn tránh không được cảm thấy khó chịu, tại sao lại Vân Dương không biết đây? Hay là Vân Dương biết rồi nhưng không thèm để ý đến?

Bên này Giang Hà ngỏ lời, bên kia mấy người đồng nghiệp rất là vui vẻ đồng ý có thêm một người tham gia.

Thời gian ước hẹn là cuối tuần, trên đường đi tất cả mọi người rất hưng phấn, toàn bộ đều là nghệ sĩ của công ty, ngoại trừ Giang Hà, những người khác trong công ty đều có quan hệ rất tốt, cũng đều là những người rất nổi tiếng, Giang Hà trộn lẫn giữa các tiền bối, cũng có đôi chút cảm giác không thoải mái.

Giang Hà nghe bọn họ nói chuyện, chính mình hoàn toàn không hòa nhập vào được, không khỏi thở dài, lẽ ra không nên đáp ứng với người đại diện đến đây để tụ hội với mọi người.

Bên cạnh có một người giống như là nhìn thấu hắn quẫn bách, lặng lẽ thối lui ra khỏi cuộc nói chuyện, tới bên cạnh hỏi hắn: "Làm sao vậy, không vui sao?"

Giang Hà ngẩng đầu lên, là Nguyễn Triết Tục, vị tiền bối mấy năm trước đoạt cup ảnh ảnh đế, nhưng mấy năm qua lại không có tin tức gì.

Giang Hà lễ phép nói: "Nguyễn tiền bối. "

Nguyễn Triết Tục kỳ thực tuổi tác cùng Giang Hà xấp xỉ nhau, nhưng ra mắt sớm, đúng là có thể gọi một tiếng tiền bối. 

Nguyễn Triết Tục không có ra vẻ gì, vẫy tay lắc đầu cười khổ: "Đừng gọi như vậy, ta và ngươi  tuổi tác gần nhau, ngươi đều đem ta gọi già đi. "

Giang Hà cũng cười một cái.

Nguyễn Triết Tục nói: "Không vui sao?"

Giang Hà nói: "Không có đâu, chính là, " hắn dừng một chút, "Có chút sốt sắng. "

Nguyễn Triết Tục cười nói: "Có cái gì mà căng thẳng, tất cả mọi người giống nhau. "

Giang Hà cũng cười: "Ta là lần đầu tiên gặp nhiều tiền bối  như vậy. "

Nguyễn Triết Tục dừng một chút, sâu xa nói: "Vân Dương không mang ngươi đi ra ngoài va chạm xã hội?"

Giang Hà nét cười đọng lại ở trên mặt, sắc mặt trắng đi: "Cái, cái gì?"

Nguyễn Triết Tục nói:

 "Ta nhớ đến Vân tổng đối với nghệ nhân của hắn đều rất quan tâm, mấy người chúng ta đều được hắn chỉ điểm qua, hắn không có chăm sóc qua ngươi sao?"

Giang Hà nói: "Không, ta..." Hắn còn đang bị câu nói kia của Nguyễn Triết Tục "Vân Dương không mang ngươi đi ra ngoài va chạm xã hội" kinh hãi đến chưa hoàn hồn lại, nếu không phải Nguyễn Triết Tục biểu hiện quá mức tự nhiên, Giang Hà nhất định sẽ tin tưởng Nguyễn Triết Tục đã biết quan hệ giữa hắn và Vân Dương.

Nguyễn Triết Tục nở nụ cười: "Được rồi được rồi, đừng thẹn thùng, cùng mọi người chơi đi, hiếm khi cùng nhau tụ tập, buông lỏng một chút."

Giang Hà đang muốn nói chuyện, lại bị Nguyễn Triết Tục đẩy một cái lên giữa đám người, Thu Sinh giúp đỡ hắn lại, đôi mắt đẹp đẽ cong lên âm thanh nhu hòa nói: "Cẩn thận một chút. "

Giang Hà nhỏ giọng nói cảm tạ, lùi tới cuối hàng ngũ chậm rãi theo bọn họ đi lên phía trước, Nguyễn Triết Tục còn muốn đi lại đây, Giang Hà yên lặng trốn ra.

Đến nơi, mọi người ồn ào tìm chỗ đem đồ vật sắp xếp cẩn thận, sau đó có người đề nghị nó:

 "Thời gian còn sớm, chúng ta đi dạo một vòng đi?"

Tất cả mọi người đều đi, Giang Hà lại ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hắn nói:

 "Mọi người đi đi, tôi ở đây nướng thức ăn, mọi người đi về mệt mỏi có thể trực tiếp ăn luôn. "

Nguyễn Triết Tục nói: "Kia làm phiền cậu." liền dẫn mọi người cười hì hì đi rồi.

Giang Hà ngồi một hồi liền thoa dầu nguyên liệu nấu ăn, bất thình lình nghe được tiếng nói:

 "Cậu còn chưa lật nó lên sao?"

Giang Hà ngẩng đầu, người nói chuyện là Thu Sinh, một đôi mắt mang theo ý cười nhìn hắn.
Giang Hà không am hiểu giao thiệp với nữ giới, lại cúi đầu lật đồ ăn trên giá nướng lên .

Thu Sinh nói: "Cậu không thích tiểu Nguyễn sao?"

Giang Hà động tác dừng một chút, nỗ lực gượng cười nói: "Làm sao sẽ?"

Thu Sinh lắc đầu một cái: "Tôi thấy cậu rất sợ hắn. "

Giang Hà không lên tiếng, Thu Sinh liếc nhìn hắn, còn nói: 

"Cậu tới công ty làm việc trễ một chút, không biết cũng rất bình thường, tiểu Nguyễn tính khí tốt vô cùng, năm đó hắn đi theo Vân tổng, đoạt giải ảnh đế, vốn là muốn đóng tiếp một bộ phim, kết quả không biết làm sao, Vân tổng lại đột nhiên không chịu đem kịch bản cho hắn, sau đó tiểu Nguyễn vẫn luôn bị Vân tổng lạnh nhạt, lúc đó Vân tổng nói không muốn thấy Tiểu Nguyễn, Tiểu Nguyễn đôi mắt đỏ mắt lên vừa tức vừa oan ức, muốn đi tìm Vân tổng, cuối cùng vẫn là nhẫn nại xuống."

Thu Sinh nói: "Một lần nhịn liền nhịn đến bây giờ. "

Giang Hà ngẩn người, Nguyễn Triết Tục sau khi đoạt ảnh đế lại không có tin tức gì chuyện đó hắn biết đến, nhưng...

Hắn hỏi Thu Sinh: "Nguyễn tiền bối cùng Vân Dương... ?" Hắn thậm chí cũng không phát hiện chính mình nói ra khỏi miệng không phải là Vân tổng.

Thu Sinh híp híp mắt, cười nói:

 "Ngươi quả thực không giống người trẻ tuổi, loại chuyện này đối với fan mà nói cũng không phải bí mật, "nàng nói, "Tiểu Nguyễn là tiểu tình nhân bị Vân tổng bao dưỡng. "

Giang Hà cảm giác mình lúc này nên phải là khiếp sợ, nhưng hắn khi biết chuyện này điều đầu tiên trong đầu nghĩ tới là hai chữ "Quả nhiên" .

Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, Giang Hà nghĩ, chẳng trách Nguyễn Triết Tục sẽ nói ra lời nói như vậy, "Vân Dương không mang ngươi đi ra ngoài va chạm xã hội", khi hồi tưởng lại câu nói này càng mang theo vị chua nồng nặc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz