ZingTruyen.Xyz

[ Edit- Hoàn] Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh - Ngưng Huy Tuyết Đọng

Chương 19: Viên Mậu Lâm

Yul_Yuuki

Vốn nghĩ là đã nắm chắc hết thảy mọi chuyện, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, đột nhiên lại có chuyện phát sinh khiến Viên Mậu Lâm trở tay không kịp, tâm rối như tơ vò.

Bọn họ cãi nhau, chuyện này cũng không phải là không có, Bạch Thanh có chút dính người, còn hay ghen tuông.

Dù hắn ở Hàn Lâm viện không được coi trọng, nhưng ngày ngày vẫn phải đến nghe báo cáo và quyết định sự việc, không có quá nhiều thời gian bầu bạn bên nàng.

Huống chi, người trong lòng hắn cũng không phải là nàng, đương nhiên không có khả năng mọi chuyện đều nghe nàng, còn bắt hắn không được nói chuyện với nữ tử khác, không được nhìn cô nương khác.

Vì vậy, những lúc bọn họ ở chung, phần lớn đều là Bạch Thanh vui mừng mà đến, sau đó phẫn nộ mà đi.

Lúc mới bắt đầu, vì nghĩ đến quyền lực sẽ có được, nên cũng cưỡng ép bản thân nói những lời ngon ngọt dụ dỗ nàng.

Về sau phát hiện ra, tính tình của nàng tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, lúc này tức giận, sau khi quay lại nàng liền tốt lắm, sẽ tự động đi tìm hắn, hắn cũng từ từ quen đi, nếu có tranh chấp, chỉ cần chờ nàng quay lại, nên cũng không để ý đến nàng.

Hắn nào ngờ, lúc đó hắn chỉ oán trách nàng vài câu, ngay cả nói nặng lời cũng chưa nói, nhưng lại tạo ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Hôn kỳ chậm trễ, cũng không định ngày cụ thể, giống như sẽ không bao giờ diễn ra.

Hắn lại không thấy được nàng, hỏi thăm cũng không có tin tức, phụ tử Bạch gia vô cùng lãnh đạm với hắn.

Hắn có cảm giác mảnh liệt, một trận mưa gió sắp nổi lên bên cạnh hắn.

Hắn không gặp được Bạch Thanh, tốn nhiều công sức cũng không làm gì được, trong khoảng thời gian ngắn, đúng là gian nan nối tiếp gian nan.

Lúc này, thái giám truyền thánh dụ đã đến Hàn Lâm Viện, hắn bị hoàng thượng tuyên triệu, đi đến Ngự Thư phòng kiến giá.

____________________________________

Sau khi quỳ xuống nghe xong ý chỉ, khuôn mặt Viên Mậu Lâm trắng nõn bì kích động vui sướng mà nổi lên sắc hồng.

Mặt hắn trắng nhẵn nhụi, khuôn mặt góc cạnh ngũ quan tinh xảo, cùng một thân thư sinh khí phách, phối hợp hết sức hài hòa.

Tướng mạo thế này, so với "Ngọc lang" Bạch Triệt cũng không hề thua kém.

Thái giám âm thầm than thở, dung mạo xuất chúng như vậy, là nam nhân hay nữ nhân cũng thích, khó trách Bạch tiểu thư cũng sẽ ái mộ.

Nhưng người này ở giữa lông mày, giống như hoàng thượng đã nói, có một vẻ khó có thể che giấu tính kế, phá hư một cổ khí chất thần tiên. 

Khụ một tiếng, một giọng nói bén nhọn thúc giục:

-Viên thứ thường, hoàng thượng còn đang chờ, mời!

- Công công mời đi trước!

Kiềm chế kích động trong lòng, Viên Mậu Lâm khẽ khom người, cử chỉ cùng thái độ hết sức cung kính.

Sau đó, vẫn ngây ngây ngô ngô, đi theo sau lưng một đám người.

Ra khỏi Hoàng thành, sau khi tiến vào cửa cung, chứng kiến các tòa cung điện nguy nga sừng sững, lúc này Viên Mậu Lâm mới hoàn hồn, tin mình thật sự được triệu kiến.

Hắn gỡ xuống Bạch ngọc bội bên hông, đi nhanh vài bước, đi đến sau lưng thái giám truyền khẩu dụ, lặng lẽ nhét vào tay hắn, thấp giọng hỏi:

 - Không biết công công có biết, hoàng thượng triệu kiến hạ thần, là có chuyện gì?

Thái giám nhìn ngọc bội trong tay, liền nhận ra ngọc bội này, cách đây vài ngày hoàng thượng đã ban cho Bạch tiểu thư, trong lòng liền khinh bỉ.

Cầm đồ vật này nọ của nữ nhân giúp chính mình mưu cầu danh lợi, thật đẹp mặt, còn nghe nói hắn chưa từng thật lòng đối xử tốt với Bạch tiểu thư, động một tí là phạm lỗi, thường xuyên tức giận khiến Bạch tiểu thư khóc sướt mướt chạy về phủ.

Thái giám này từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, cũng thường gặp Bạch tiểu thư, vị cô nương này mặc dù tính tình không tốt, nhưng nàng đối xử với người khác, chưa bao giờ có nửa điểm xem thường.

Nghĩ đến tiểu cô nương bị người này mấy lần làm tổn thương, giọng nói có chút khó nghe:

- Ta chỉ là nô tài, sao biết được ý tứ của hoàng thượng. Viên thứ thường đến đó, tự nhiên sẽ biết rõ.

Viên Mậu Lâm đã quen nhìn sắc mặt người khác, làm sao không nghe ra lời hắn hàm chứa ý tứ gì, sắc mặt nịnh nọt liền cứng lại.

Nhưng đối phương nếu có thể phụng mệnh truyền chỉ, có thể biết đây là người thân cận hầu hạ hoàng thượng, là một thái giám rất được coi trọng, hắn cũng không dám chậm trễ, chỉ đành nhịn xuống tính tình, lui về phía sau vài bước, yên lặng theo sau, đi đến Ngự Thư phòng.

Hưng Khánh đế đối với tân khoa trạng nguyên Viên Mậu Lâm cảm giác có chút phức tạp.

Hắn có tài năng nhất đẳng, tình hình chính trị đương thời cũng có chút tâm đắc, viết ra sách luận cũng rất phù hợp tâm ý của hoàng thượng.

Cho dù tính tình có chút luồn cúi, cũng  giống những người kia không từ thủ đoạn. Nếu không phải hắn dùng thủ đoạn lên người nữ nhân mà hoàng thượng coi như thân sinh nữ nhi, sủng ái mười mấy năm, thì hoàng thượng cũng còn có chút thưởng thức.

Ít nhất, hắn vì đạt được mục đích, đem tất cả thủ đoạn giành giựt bằng mọi giá, người bình thường căn bản không làm được.

Nhưng những thủ đoạn này, lại đặt ở trên người Bạch Thanh, Hưng Khánh đế thừa nhận, hắn phẫn nộ.

Tiểu cô nương kia lúc còn đang quấn tã, vì loạn phản khiến cả phủ bọn họ xảy ra đại sự, không còn tằng tổ phụ, tổ phụ, tổ mẫu cùng mẫu thân.

Cho dù Bạch gia chưa bao giờ có ý tứ hay nói lời oán trách, trong lòng hắn lúc nào cũng thấy áy náy.

Dù sao, năm đó hắn đã dự đoán mọi chuyện sẽ phát sinh như vậy, vì mình có thể tiêu diệt quét sạch chướng ngại, thuận lợi đăng vị, hắn đã bỏ mặc mọi chuyện để nó xảy ra.

Vì an toàn của thê nhi, hắn sớm tìm lý do, đem mẫu tử bọn họ đưa đến Bạch gia.

Là vì hắn biết thê tử của Bạch Tể Viễn xuất thân từ giang hồ, có thanh danh hiển hách từ Bạch Vân sơn trang, công phu của nàng, so với thuộc hạ giỏi nhất của hắn, cũng không thua kém.

Nhưng hắn lại không nghĩ đến, hắn đã đánh giá quá cao các huynh đệ của hắn, nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là Đông cung, căn bản lại không bị công phá, giữ lại ở Đông cung các thiếp thất cùng nhi nữ đều bình an vô sự.

Nhưng còn thê nhi hắn đưa đến Bạch phủ nếu không có Diêu thị xả thân cứu giúp, sợ sớm đã gặp độc thủ.

Khi bọn họ an toàn, Diêu thị lại chết. Bạch gia lão thái thái, lão gia, phu nhân, ba vị lão nhân gia, cũng không còn.

Kiếp nạn này, là vì thê nhi của hắn.

Vì vậy, từ ngày đó nữ nhân kia đứng bên cạnh một đống thi thể, toàn thân nhuốm máu lại như cũ không ngừng huy động trường kiếm trong tay, rồi sau khi họ tới cứu viện, chỉ lưu lại một câu "chiếu cố tốt nhi nữ" liền hương tiêu ngọc vẫn. Hắn cùng Bạch Tể Viễn giống nhau, đem câu nàng nói lúc lâm chung khắc sâu trong lòng.

Bạch Tể Viễn trong một đêm tổ phụ, phụ mẫu đều mất, cả ái thê cũng không còn, liền gục ngã.

Hắn đem nhi nữ của Bạch Tể Viễn vào trong cung nuôi dưỡng, coi bọn họ như thân sinh nhi nử, đối đãi như hoàng tử công chúa.

Mười mấy năm như một ngày, thân sinh nữ nhi của hắn cũng không được quan ái như huynh muội Bạch Triệt.

Đây là hắn nợ bọn họ, trả cả đời cũng không hết.

Nhưng mà, đứa nhỏ hắn hết lòng che chở, lại bị người lừa gạt. Nhìn nam nhân kia mặt trắng như ngọc, tuấn lãng hiên ngang, Hưng Khánh đế trong lòng không có chút tư vị.

-Viên ái khanh, ta nghe nói, ngươi cùng Bạch thái phó là đồng hương?

Hưng Khánh đế nói hết sức mềm nhẹ ấm áp, khuôn mặt tràn đầy nét cười, làm cho thể xác và tinh thần người khác như tắm gió xuân.

Viên Mậu Lâm tâm tình kích động không thôi, thi đình ngày đó, đã được nhìn thấy uy nghiêm của đế vương, lúc này lại hòa nhã với hắn, có thể thấy hoàng thượng rất vừa lòng hắn.

- Thần cùng nhạc phụ đại nhân nguyên quán đều ở Giang Nam huyện Nam Tầm. Bất quá, Bạch thị ở Nam Tầm là đại gia tộc, hạ thần xuất thân từ làng quê thôn dã, gia cảnh bần hàn, không thể cùng Bạch gia đánh đồng.

Hắn nói lời này coi như là khiêm tốn, giống như không để ý tới xuất thân của hắn cùng Bạch gia hào phú, nhưng hôn lễ chưa clthành, hai chữ nhạc phụ nghe thật thân mật.

Xưng hô thế này, lại khiến cho người này giờ đứng một bên, tự coi bản thân là vật trang trí, trong lòng thầm hận, trong mắt chứa đầy tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn qua.

Đến giờ phút này, Bạch tiểu thư đối với hắn đã không còn tình cảm gì nữa, mà hắn vẫn si tâm vọng tưởng.

Tiếu Túc âm thầm cắn răng, Tốt.... Rất tốt.

Dọc theo đường đi, nếu hắn không chiếu cố vị này thật tốt, hắn sẽ không phải là " Ma vương" Tiếu Túc.

Ánh mắt này chỉ nhìn một cái, Viên Mậu Lâm cảm giác run rẩy, tiềm thức nói cho hắn biết, nguy hiểm, mau chạy trốn.

Có thể do Hưng Khánh đế chỉ liếc nhìn người kia xong, liền ôn hòa cùng hắn hàn huyên, ân cần hỏi thăm gia cảnh của hắn, tán dương hắn dù gia cảnh bần hàn vẫn kiên trì khổ học, cuối cùng đậu trạng nguyên. Liên tục tán dương hắn chính là nhân tài, trụ cột quốc gia.

Lúc này, Viên Mậu Lâm đâu còn tâm chí mà lo lắng nguy hiểm, trong lòng hắn, kích động không thôi, tràn đầy vui sướng.

Hoàng thượng đã coi trọng hắn như thế, dù tan xương nát thịt, hắn cũng muốn đền đáp triều đình, làm trung thần lương tướng, quân thần đắc lực.

Nhìn hoàng thượng ngụy trang ôn lương ôn hòa, khiến Viên Mậu Lâm kích thích nhộn nhạo, hận không thể liều chết cống hiến ngay lập tức.

Lời nói êm tai, ai mà không nói được? Lúc Viên Mậu Lâm lừa gạt Bạch Thanh không phải cũng nói rất dễ nghe sao? Là lão luyện trong việc dụ dỗ người, hắn lại để cho người khác dụ dỗ lại, không thể không nói, ác nhân đều có ác nhân trị.

- Ái khanh quả nhiên cao kiến, trẫm rất hài lòng.

Hàn huyên với hắn rất nhiều lời, đáng tiếc người này dù non nớt. Nhưng cũng biết khống chế cảm xúc của chính mình, biết tin tức gì không thể lộ ra, mặc kệ hắn như thế nào dò xét, hắn cũng không để lộ ra chuyện đình thê tái thú.

Hưng Khánh đế có chút hoài nghi, cái gọi là đình thê tái thú có thật hay không? Đồng thời, trong lòng hắn cũng có chút cảm khái, người này nếu đào tạo một phen, tính tình của hắn, nhất định sẽ giảo hoạt như Bạch Tể Viễn.

- Được hoàng thượng ưu ái, thần thật may mắn.

Có trụ cột, Viên Mậu Lâm liền muốn bò lên,vừa nãy còn xưng là hạ thần, hàn huyên trong chốt lát, liền biến thành thần.

- Ái khanh là nhân tài như vậy, quả thật giống như Bạch tiểu thư nói, để ở Hàn Lâm viện chính là nhân tài không được trọng dụng.

Lúc này, Hưng Khánh đế mới nói chuyện chính:

- Hôm nay trên triều, dân chúng Giang Nam cáo trạng Diêm bang buôn muối, ở nha môn cũng nghe thấy ngự trạng, không biết ái khanh, có nghe nói hay chưa?

- Thần có nghe qua, từ xưa đến nay, dân cáo quan như giết phụ, huống chi người đời thường nói, vô gian bất thương. Chính là một cái ti tiện thương nhân, sao hoàng thượng lại quá mức sầu lo?

( Yul: vô gian bất thương trong câu này có nghĩa là thương nhân trên đời này là người gian trá nhất. )

Đem điêu dân kia, dùng trượng giết cho xong chuyện, không còn xúi giục dân chúng nữa.

Hưng Khánh đế nghe vậy, ánh mắt lộ ra một tia sát khí. Mới nãy hắn còn có chút thưởng thức người này, còn muốn trọng dụng.

Thật không ngờ, người này viết ra một loại đạo làm quan, nhưng suy nghĩ thái độ lại khác những gì hắn viết.

Thương nhân có địa vị ở Đại Thành mặc dù không cao, so với tiền triều, lại tốt hơn nhiều lắm, nói đến dân đen từ trăm năm trước đã bị thủ tiêu.

Không nghĩ đến, người này ăn cơm của Đại Thành, uống nước của Đại Thành, làm việc lại giống tác phong của tiền triều.

- Ái khanh không biết tình hình cụ thể, liền nghĩ như vậy cũng thôi. Trẫm nghe nói mấy trăm vạn dân chúng ở Giang Nam oán than dậy đất, sự phẫn nộ của bọn họ khó lòng dịu bớt. Lần này, trẫm gọi ái khanh đến, chính là muốn ủy thác trách nhiệm nặng nề. Ái khanh xuất thân từ Giang Nam, là người khiến dân chúng Giang Nam kiêu ngạo. Trẫm phong ngươi làm phó sứ khâm sai đại thần, cùng đi với khâm sai Kiêu Kỵ binh Đô Chỉ Huy Sứ Tiếu Túc đại nhân, đến Giang Nam, trấn an dân chúng. Ái khanh là hiền tài, chắc chắn sẽ không làm trẫm thất vọng.

Hưng Khánh đế đi xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói lời thấm thía.

Viên Mậu Lâm muốn nói lời cự tuyệt, liền bị những câu nói của hoàng thượng chặn ở cổ họng, cũng không nói ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz