Edit H Np Nang Va Nhung Chu Nhan Cua Nang Nguy Thua Trach
Gương mặt kia căn bản không thể gặp người, quả thực như hắn nói, như là bị hủy dung vậy, đau rát thấu xương.Nếm trải giáo huấn của hắn xong, Tần Tiêu thu liễm rất nhiều, dù có nghĩ cách tự hành hạ thế nào đi nữa, cô cũng không muốn đau đớn đến mức này.Tư Trì An ra lệnh cho cô kẹp chặt nơi kia, cởi áo khoác trùm lên đầu cô, rồi ôm cô ra ngoài.Tần Tiêu xấu hổ giữ chặt chiếc áo khoác trên đầu, ngồi ở ghế phụ, vẫn đang hết sức tập trung, dùng sức kẹp chặt âm đạo. Dọc đường đi, cô không kiên trì được bao lâu thì cơ bắp đã đau nhức, vẫn không thể tránh khỏi việc để một ít nước tiểu chảy ra, làm ướt ghế của hắn.Hắn cũng không trách cứ cô, có lẽ là vì nhìn thấy vết thương trên mặt cô quá nặng, một khuôn mặt trắng nõn ban đầu đã bị hắn đánh cho chảy máu.Lợi dụng lúc hắn đi lấy thuốc, Tần Tiêu nhận cuộc gọi đòi mạng liên hoàn của Tiền Đa Đa."Chị em! Tớ lại tiến thêm một bước trên con đường phú bà rồi, sắp tìm được một tên mắt mù rồi! Cậu có biết người đàn ông vừa rồi bỏ hơn 80 triệu mua một món đồ cổ không? Cực kỳ đẹp trai luôn, tớ liều mình hỏi thăm, nghe nói là ông chủ một công ty niêm yết, khắp đất đai phía tây đều do hắn quản lý, trời ơi, nếu tớ mà leo lên được hắn, tớ thề sẽ thành thổ địa phu nhân luôn!"Nói sao nhỉ, người đàn ông này hiện tại đang đứng trước mặt cô, nghe rõ mồn một giọng nói trong điện thoại của cô.Tần Tiêu bĩu môi ngẩng đầu, không dám nói lời nào, cũng không dám cúp điện thoại. Cô nhìn ánh mắt lạnh băng của Tư Trì An trừng mình, như muốn móc óc cô ra, cô cũng không biết phải đáp lại Tiền Đa Đa thế nào.Tên "thổ địa gia" này, tính tình rất lớn."Cái đó, lát nữa nói chuyện sau nhé, tớ bây giờ có chút không tiện..."Tư Trì An giật lấy điện thoại của cô, cúp máy rồi ném ra sau. Toàn bộ động tác liền mạch, chỉ còn lại tiếng "lạch cạch" cô nghe thấy. Không chỉ điện thoại nát, trái tim cô cũng tan nát.Chiếc điện thoại 9000 tệ không còn, huhu tôi chịu thua."Tôi trông giống mắt mù lắm sao?"Tần Tiêu lắc đầu: "Không giống.""Em giao du với những loại bạn bè không đứng đắn gì vậy? Nếu em dám nói cho cô ta số liên lạc của tôi, nửa khuôn mặt của em cũng sẽ đổ máu đấy, hiểu không?"Cô không dám dùng sức gật đầu, thậm chí nhát gan không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.Tư Trì An bóp chặt cằm cô, một tay vặn tuýp thuốc mỡ, bóp ra bôi lên mặt cô. Ngón tay thon dài qua lại xoa đều, động tác rất nhẹ, thuốc mỡ màu trắng tỏa ra mùi bạc hà thoang thoảng, lạnh lẽo nhưng đau nhức.Mà cô cũng gần như muốn khóc ra. Cô nắm chặt chiếc váy liền thân nhăn nhúm trên người, cầu xin: "Chủ nhân, em thật sự sắp kẹp không nổi nữa rồi,.. nước tiểu sắp trào ra ngoài."Không nói đến chuyện này Tư Trì An suýt nữa đã quên mất bãi nước tiểu đang ở trong bụng cô."Không vội, bôi thuốc xong rồi ôm em đi vệ sinh. Em giỏi nhịn đến vậy, biết đâu lát nữa đã bị ép đến cao trào rồi."Đừng nói là có khả năng đó, nhưng bụng cô thực sự quá căng, đùi mỏi nhừ vì dùng sức. Nếu thật sự không nhịn được mà chảy ra, e rằng lại phải quỳ xuống đất chịu một trận đòn roi.Tư Trì An ôm cô đứng dậy, đến phòng vệ sinh, bảo cô ngồi xổm ở cống thoát nước, nhìn cô từ từ thả lỏng, nước tiểu trong bụng ào ạt chảy ra, cuồn cuộn không ngừng xuống dưới.Hắn cầm vòi hoa sen rửa cho cô, còn vừa nhéo núm vú bị giày vò của cô để sỉ nhục: "Thật dâm đãng, không có ai dâm đãng hơn em, Tần Tiêu. Thích nước tiểu của chủ nhân đến vậy, sau này mỗi ngày đều để lại cho em."Cô bị xấu hổ đỏ mặt, còn phải cúi đầu phục tùng trước mặt hắn mà nói: "Cảm ơn chủ nhân."Tắm rửa xong, Tần Tiêu co ro trong chăn, cầm túi nước đá đắp mặt. Mông cũng đau, chỉ có thể nằm nghiêng.Cửa phòng ngủ không đóng, cô nghe thấy hắn đang gọi điện thoại trong thư phòng, có lẽ là đang nói chuyện công việc. Giọng nói trầm ấm từ tính đặc biệt mê hoặc cô, bất tri bất giác cô đã ngủ thiếp đi.Món đồ sứ danh tiếng trị giá 80 triệu tệ mà hắn vừa mua, thế mà trên đường vận chuyển lại bị người khác chặn lại, đổi trắng thay đen, phải gửi trả lại trung tâm giám định.Tư Trì An ném điện thoại lên bàn, sắc mặt hiện lên vẻ hung thần hiếm thấy, lông mày kiếm nhíu chặt, đầy vẻ giận dữ.Đó chính là một vũ khí sắc bén dùng để giao dịch. Ông Trần lão gia tử thích nhất những món đồ hiếm lạ này, nếu tặng được nó, thì 27% cổ phần Hằng Xương dưới danh nghĩa ông Trần, hắn nhất định có được.Càng nghĩ càng tức giận, hắn xoay người nhanh chóng đi vào phòng ngủ, ai ngờ cô đã ngủ rồi.Trong tay hắn nắm chiếc túi nước đá lạnh lẽo, từ từ nắm chặt không được, rồi tuột xuống, "bang" một tiếng rơi xuống đất. Cô nằm nghiêng, đè lên nửa khuôn mặt không sưng, miệng chúm chím lại với nhau, như đang nhắm mắt muốn hôn.Người đàn ông vừa rồi còn cảm xúc xao động, giờ phút này lập tức bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đến gần, nhặt chiếc túi nước đá dưới đất lên, đặt lại lên mặt cô, ngồi ở mép giường đắp chăn cho cô.Nghĩ nghĩ, lại lo lắng vết thương trên mặt cô, hắn véo đôi môi chúm chím của Tần Tiêu, banh ra nhìn vào miệng cô. Dưới ánh sáng đèn đầu giường, hắn nhìn thấy lợi hồng mềm có vết máu.Ra tay thật nặng. Bình thường hắn đều dùng bao cát để trút giận, nhất thời không kiềm chế được lực, đánh cô thành ra nông nỗi này. Sướng thì sướng thật.Hắn không kìm lòng được vuốt ve mái tóc dài của cô, ánh mắt dịu dàng và ấm áp, nheo mắt lại.Món đồ nhỏ ngoan ngoãn, một tiểu nô ngoan ngoãn đến thế, thật không thể tìm thấy cái thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz