Edit Gb Xuyen Nhanh Troi
Edit: Nhạt.
Beta: Nhạt.••• @tramkyuccuanhatHàn Sở Nặc cảm thấy chóng mặt như bị say xe, và trong bóng tối của chiếc tủ, ánh sáng trắng le lói đến mờ mịt. Mặc dù người bên ngoài chỉ là một nhân vật trong trò chơi và một NPC, không biết do tác động của thuốc mê hay gì mà hắn bất giác tưởng tượng Tô Duyên là Nữ hoàng, khiến lòng hắn dâng trào ghen tuông đến điên cuồng.“A, bệ hạ... Ta không chịu nổi, ưm a a...”“Ngoan nào, ta còn chưa vui đủ.”“Không, không... ưm... a a...”Hàn Sở Nặc dựa vào góc tủ, khẽ thở dài. Toàn thân hắn run lên, sợi dây hồng buộc vào cơ thể cọ xát lên điểm nhạy cảm khiến hắn không dám cử động. Hai điểm trước ngực cũng bị xiết đau đớn, làm hắn ngứa ngáy khó chịu không tả. “Thật khó chịu... Tô Duyên... Ta thật khó chịu...” Ngay khi hắn nghĩ mình sắp ngất đi vì không chịu nổi, chuỗi hạt trong cơ thể hắn đột ngột cử động.Cả cơ thể hắn run rẩy vì kinh ngạc, rồi chuỗi hạt bắt đầu quậy phá, không ngừng lăn lộn trong cơ thể hắn. Hàn Sở Nặc gần như muốn hét lên. Cơ thể đã nhạy cảm nay càng thêm kích thích, chuỗi hạt liên tục va chạm vào những điểm nhạy cảm nhất, khiến hắn không kiểm soát được mà co rúm người. Mỗi khi chuỗi hạt cọ qua, hắn không kiềm được tiếng rên rỉ, nhớ lại lời nữ hoàng nói trước khi nhốt hắn vào tủ, Hàn Sở Nặc chỉ còn biết cắn chặt khăn lụa, run rẩy chịu đựng. Chẳng mấy chốc, cơ thể hắn đẫm mồ hôi như vừa được vớt ra khỏi nước.Chuỗi ngọc trong cơ thể hắn càng lúc càng linh hoạt, viên nút chai bị ngâm trong cơ thể cũng phồng to, căng đầy nơi nhạy cảm. Hàn Sở Nặc không chịu nổi mà lắc đầu, tựa gáy vào vách tủ, cảm giác trống rỗng bên trong và kích thích phía sau khiến hắn vô thức mở rộng chân. Nhưng bên ngoài chiếc tủ, vẫn chỉ là những tiếng dâm ngôn vang vọng.“Sao lại thế này?” Y Y vừa đỡ chân Linh vừa nhìn vào màn hình trò chơi.“Bảy viên liên châu, khi được ngâm trong thể dịch sẽ kích hoạt Hồng Cổ Trùng đang ngủ trong cơ thể. Người ở thành phố lớn thật biết chơi.” Y Y tắt giao diện kiểm tra rồi hỏi linh: “Ngươi ổn không?”“Ta... ta không sao... ưm!” Hắn đột nhiên rên lên, cả người mềm nhũn dựa vào Y Y. Y Y đỡ lấy hắn để tránh va đập, rồi quay sang nhìn kỹ, thấy trên làn da dưới cặp kính xuất hiện sắc hồng.Y Y hạ thấp giọng: “Hàn Sở Nặc bị nhốt trong tủ, một lúc nữa sẽ không có ai giải quyết giúp hắn. Muốn ta giúp ngươi không?”“Không, ta... ưm.” Giọng nói bị ngắt quãng bởi tiếng nức nở, đôi tay của Linh run rẩy khi cố đứng dậy. “Ngươi đừng chạm vào ta, cuộc cá cược vẫn chưa kết thúc, ta... ta sẽ đợi thêm một chút.”“... Được rồi.” Y Y nhìn Linh có chút chật vật, tiếc nuối phất tay. Một khoảng trống xuất hiện giữa hai người, để họ không phải nhìn thấy nhau. Bởi vì nếu còn nhìn thấy cảnh Linh bị hành hạ như vậy, Y Y sợ mình sẽ không kiềm chế được.Y Y lặng lẽ suy nghĩ: “Linh tự đưa mình vào tình trạng này chỉ để thắng cược sao? Hắn đang nghĩ gì vậy?”Trong trò chơi, Tô Duyên ném chiếc lông chim xuống, vẻ mặt chán nản. Tên Tụ Sân run rẩy không ngừng, miệng lắp bắp xin tha: “Bệ hạ, thần đầu hàng!”“Đồ ngốc.” Tô Duyên nhìn gương mặt đó mà lẩm bẩm. Vừa rồi, nàng hành hạ hắn suốt nửa tiếng, đến mức tay nàng cũng mỏi nhừ. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy mặt hắn, nàng lại tức giận, muốn dạy dỗ hắn một trận, như thể đang thay trời hành đạo.Nàng chống tay lên ngực Tụ Sân: “Sau này còn dám ỷ thế hiếp người không?”“Không, không dám...”Tụ Sân bị hành hạ đến mức đờ đẫn, nước dãi chảy ròng ròng, vội vàng xin tha.“Hừ.” Tô Duyên nhếch cằm về phía cửa: “Cút.”“Vâng, vâng.”Tụ Sân cuống quýt rời đi, trước khi ra ngoài, hắn liếc mắt về phía tủ gỗ, thấy một đoạn sợi dây hồng thò ra.Phòng lại trở nên yên tĩnh, Tô Duyên bực bội gãi đầu. Sự xuất hiện của Tụ Sân khiến nàng nhớ lại nhiều chuyện cũ, tâm trạng cũng trở nên nặng nề.Nàng mở cửa tủ, thấy Hàn Sở Nặc co ro bên trong, mặt đầy nước mắt, cơ thể đỏ ửng vì kích thích quá độ. Nàng nhẹ nhàng vỗ lên mặt hắn: “Tướng quân, ngươi ổn không?”“Ưm...” Hàn Sở Nặc tỉnh dậy, bản năng giận dữ nhìn nữ hoàng. Hắn hận nàng, hận khuôn mặt giống Tô Duyên của nàng lại làm những việc bỉ ổi với kẻ khác. Sau đó thì sao? Lại muốn ép buộc hắn sao?Nhưng sự ép buộc không xảy ra như hắn nghĩ. Tô Duyên tháo khăn lụa khỏi miệng hắn và tháo nhũ kẹp trên ngực hắn. Hai điểm nhạy cảm đã sưng lên, chỉ cần chạm nhẹ cũng đau, Hàn Sở Nặc co rúm người, lén nhìn nàng, thấy nàng mỉm cười dịu dàng: “Đau lắm sao? Đợi chút, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi.”Hàn Sở Nặc tròn mắt ngạc nhiên. Tô Duyên tiếp tục tìm đến nơi nhạy cảm của hắn, kéo mạnh chuỗi ngọc.“Ưm...” Cảm giác nhạy cảm trong cơ thể cùng âm thanh hạt ngọc cọ xát khiến Hàn Sở Nặc căng cứng cơ thể, trán tựa vào vai Tô Duyên, khẽ gọi.Tô Duyên nhìn hắn, thấy ánh mắt mê ly và khuôn mặt đỏ bừng. Trong lòng nàng bỗng dâng lên một chút thương xót: “Tướng quân, để ta giúp ngươi.” Nói rồi, nàng dùng tay giúp hắn phóng thích.Tô Duyên gọi người mang nước lạnh, ngâm cơ thể mềm nhũn như sợi mì của Hàn Sở Nặc trong đó. Sau một lúc lâu, hắn mới tỉnh lại. Nhìn thấy nữ hoàng, hắn không hiểu nàng lại đang chơi trò gì. Nữ hoàng tiến lại gần, bản năng khiến hắn lùi lại, nhưng thùng tắm chỉ rộng đến thế, hắn không thể lùi đi đâu được.“Tướng quân, trước đó trẫm hơi vội, nhưng ta có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi sẽ đồng ý.”“Ta không đồng ý.” Hàn Sở Nặc cảnh giác đáp.Tô Duyên bị nghẹn, trầm mặc một lúc lâu rồi nở nụ cười ngượng ngùng: “Vậy cũng được, chờ khi nào ngươi nghĩ thông suốt, chúng ta sẽ nói chuyện.”Nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, Hàn Sở Nặc thử hỏi: “Vậy... ta có thể đi được chưa?”“Không tiễn.”Tô Duyên nói xong rồi quay lại giường. Nhìn khuôn mặt nàng, Hàn Sở Nặc cảm thấy khó hiểu. Sau một lúc do dự, hắn đứng lên, phát hiện nữ hoàng đã chuẩn bị sẵn quần áo cho hắn. Hắn thay đồ mà trong lòng không khỏi thắc mắc, rồi rời khỏi cung điện. Vừa đi, hắn vừa nghĩ về thái độ khác lạ của nữ hoàng: “Nếu nàng luôn cảm thông như vậy, có lẽ ta cũng sẽ thử thích nàng.”Đúng lúc ấy, một tiếng gió rít vang lên, hắn còn chưa kịp hiểu gì thì đã cảm thấy đau nhói bên hông. Tiếp theo, một bao tải lớn bất ngờ từ trên trời giáng xuống, nhốt hắn vào bên trong và mang đi.
Beta: Nhạt.••• @tramkyuccuanhatHàn Sở Nặc cảm thấy chóng mặt như bị say xe, và trong bóng tối của chiếc tủ, ánh sáng trắng le lói đến mờ mịt. Mặc dù người bên ngoài chỉ là một nhân vật trong trò chơi và một NPC, không biết do tác động của thuốc mê hay gì mà hắn bất giác tưởng tượng Tô Duyên là Nữ hoàng, khiến lòng hắn dâng trào ghen tuông đến điên cuồng.“A, bệ hạ... Ta không chịu nổi, ưm a a...”“Ngoan nào, ta còn chưa vui đủ.”“Không, không... ưm... a a...”Hàn Sở Nặc dựa vào góc tủ, khẽ thở dài. Toàn thân hắn run lên, sợi dây hồng buộc vào cơ thể cọ xát lên điểm nhạy cảm khiến hắn không dám cử động. Hai điểm trước ngực cũng bị xiết đau đớn, làm hắn ngứa ngáy khó chịu không tả. “Thật khó chịu... Tô Duyên... Ta thật khó chịu...” Ngay khi hắn nghĩ mình sắp ngất đi vì không chịu nổi, chuỗi hạt trong cơ thể hắn đột ngột cử động.Cả cơ thể hắn run rẩy vì kinh ngạc, rồi chuỗi hạt bắt đầu quậy phá, không ngừng lăn lộn trong cơ thể hắn. Hàn Sở Nặc gần như muốn hét lên. Cơ thể đã nhạy cảm nay càng thêm kích thích, chuỗi hạt liên tục va chạm vào những điểm nhạy cảm nhất, khiến hắn không kiểm soát được mà co rúm người. Mỗi khi chuỗi hạt cọ qua, hắn không kiềm được tiếng rên rỉ, nhớ lại lời nữ hoàng nói trước khi nhốt hắn vào tủ, Hàn Sở Nặc chỉ còn biết cắn chặt khăn lụa, run rẩy chịu đựng. Chẳng mấy chốc, cơ thể hắn đẫm mồ hôi như vừa được vớt ra khỏi nước.Chuỗi ngọc trong cơ thể hắn càng lúc càng linh hoạt, viên nút chai bị ngâm trong cơ thể cũng phồng to, căng đầy nơi nhạy cảm. Hàn Sở Nặc không chịu nổi mà lắc đầu, tựa gáy vào vách tủ, cảm giác trống rỗng bên trong và kích thích phía sau khiến hắn vô thức mở rộng chân. Nhưng bên ngoài chiếc tủ, vẫn chỉ là những tiếng dâm ngôn vang vọng.“Sao lại thế này?” Y Y vừa đỡ chân Linh vừa nhìn vào màn hình trò chơi.“Bảy viên liên châu, khi được ngâm trong thể dịch sẽ kích hoạt Hồng Cổ Trùng đang ngủ trong cơ thể. Người ở thành phố lớn thật biết chơi.” Y Y tắt giao diện kiểm tra rồi hỏi linh: “Ngươi ổn không?”“Ta... ta không sao... ưm!” Hắn đột nhiên rên lên, cả người mềm nhũn dựa vào Y Y. Y Y đỡ lấy hắn để tránh va đập, rồi quay sang nhìn kỹ, thấy trên làn da dưới cặp kính xuất hiện sắc hồng.Y Y hạ thấp giọng: “Hàn Sở Nặc bị nhốt trong tủ, một lúc nữa sẽ không có ai giải quyết giúp hắn. Muốn ta giúp ngươi không?”“Không, ta... ưm.” Giọng nói bị ngắt quãng bởi tiếng nức nở, đôi tay của Linh run rẩy khi cố đứng dậy. “Ngươi đừng chạm vào ta, cuộc cá cược vẫn chưa kết thúc, ta... ta sẽ đợi thêm một chút.”“... Được rồi.” Y Y nhìn Linh có chút chật vật, tiếc nuối phất tay. Một khoảng trống xuất hiện giữa hai người, để họ không phải nhìn thấy nhau. Bởi vì nếu còn nhìn thấy cảnh Linh bị hành hạ như vậy, Y Y sợ mình sẽ không kiềm chế được.Y Y lặng lẽ suy nghĩ: “Linh tự đưa mình vào tình trạng này chỉ để thắng cược sao? Hắn đang nghĩ gì vậy?”Trong trò chơi, Tô Duyên ném chiếc lông chim xuống, vẻ mặt chán nản. Tên Tụ Sân run rẩy không ngừng, miệng lắp bắp xin tha: “Bệ hạ, thần đầu hàng!”“Đồ ngốc.” Tô Duyên nhìn gương mặt đó mà lẩm bẩm. Vừa rồi, nàng hành hạ hắn suốt nửa tiếng, đến mức tay nàng cũng mỏi nhừ. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy mặt hắn, nàng lại tức giận, muốn dạy dỗ hắn một trận, như thể đang thay trời hành đạo.Nàng chống tay lên ngực Tụ Sân: “Sau này còn dám ỷ thế hiếp người không?”“Không, không dám...”Tụ Sân bị hành hạ đến mức đờ đẫn, nước dãi chảy ròng ròng, vội vàng xin tha.“Hừ.” Tô Duyên nhếch cằm về phía cửa: “Cút.”“Vâng, vâng.”Tụ Sân cuống quýt rời đi, trước khi ra ngoài, hắn liếc mắt về phía tủ gỗ, thấy một đoạn sợi dây hồng thò ra.Phòng lại trở nên yên tĩnh, Tô Duyên bực bội gãi đầu. Sự xuất hiện của Tụ Sân khiến nàng nhớ lại nhiều chuyện cũ, tâm trạng cũng trở nên nặng nề.Nàng mở cửa tủ, thấy Hàn Sở Nặc co ro bên trong, mặt đầy nước mắt, cơ thể đỏ ửng vì kích thích quá độ. Nàng nhẹ nhàng vỗ lên mặt hắn: “Tướng quân, ngươi ổn không?”“Ưm...” Hàn Sở Nặc tỉnh dậy, bản năng giận dữ nhìn nữ hoàng. Hắn hận nàng, hận khuôn mặt giống Tô Duyên của nàng lại làm những việc bỉ ổi với kẻ khác. Sau đó thì sao? Lại muốn ép buộc hắn sao?Nhưng sự ép buộc không xảy ra như hắn nghĩ. Tô Duyên tháo khăn lụa khỏi miệng hắn và tháo nhũ kẹp trên ngực hắn. Hai điểm nhạy cảm đã sưng lên, chỉ cần chạm nhẹ cũng đau, Hàn Sở Nặc co rúm người, lén nhìn nàng, thấy nàng mỉm cười dịu dàng: “Đau lắm sao? Đợi chút, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi.”Hàn Sở Nặc tròn mắt ngạc nhiên. Tô Duyên tiếp tục tìm đến nơi nhạy cảm của hắn, kéo mạnh chuỗi ngọc.“Ưm...” Cảm giác nhạy cảm trong cơ thể cùng âm thanh hạt ngọc cọ xát khiến Hàn Sở Nặc căng cứng cơ thể, trán tựa vào vai Tô Duyên, khẽ gọi.Tô Duyên nhìn hắn, thấy ánh mắt mê ly và khuôn mặt đỏ bừng. Trong lòng nàng bỗng dâng lên một chút thương xót: “Tướng quân, để ta giúp ngươi.” Nói rồi, nàng dùng tay giúp hắn phóng thích.Tô Duyên gọi người mang nước lạnh, ngâm cơ thể mềm nhũn như sợi mì của Hàn Sở Nặc trong đó. Sau một lúc lâu, hắn mới tỉnh lại. Nhìn thấy nữ hoàng, hắn không hiểu nàng lại đang chơi trò gì. Nữ hoàng tiến lại gần, bản năng khiến hắn lùi lại, nhưng thùng tắm chỉ rộng đến thế, hắn không thể lùi đi đâu được.“Tướng quân, trước đó trẫm hơi vội, nhưng ta có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi sẽ đồng ý.”“Ta không đồng ý.” Hàn Sở Nặc cảnh giác đáp.Tô Duyên bị nghẹn, trầm mặc một lúc lâu rồi nở nụ cười ngượng ngùng: “Vậy cũng được, chờ khi nào ngươi nghĩ thông suốt, chúng ta sẽ nói chuyện.”Nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, Hàn Sở Nặc thử hỏi: “Vậy... ta có thể đi được chưa?”“Không tiễn.”Tô Duyên nói xong rồi quay lại giường. Nhìn khuôn mặt nàng, Hàn Sở Nặc cảm thấy khó hiểu. Sau một lúc do dự, hắn đứng lên, phát hiện nữ hoàng đã chuẩn bị sẵn quần áo cho hắn. Hắn thay đồ mà trong lòng không khỏi thắc mắc, rồi rời khỏi cung điện. Vừa đi, hắn vừa nghĩ về thái độ khác lạ của nữ hoàng: “Nếu nàng luôn cảm thông như vậy, có lẽ ta cũng sẽ thử thích nàng.”Đúng lúc ấy, một tiếng gió rít vang lên, hắn còn chưa kịp hiểu gì thì đã cảm thấy đau nhói bên hông. Tiếp theo, một bao tải lớn bất ngờ từ trên trời giáng xuống, nhốt hắn vào bên trong và mang đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz