ZingTruyen.Xyz

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 576 - 580

khuynhvu1892

💖💖 Chương 576 : Ý động 

Thái Tử Phi đang đứng ở hành lang ngoài phòng, thấy Úc Cẩn đột nhiên đẩy cửa đi ra, hơi sửng sốt một chút.

Úc Cẩn hơi gật đầu với Thái Tử Phi: “Nhị ca đang ở bên trong.”

Dứt lời nghênh ngang rời đi.

Thái Tử Phi hơi hơi chần chờ, nhấc chân đi vào.

Thái Tử vẫn còn duy trì tư thế quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng, biểu tình là vừa kinh vừa giận, bởi vì vẫn chưa xách quần lên nên đang phơi mông ra ngoài, rơi vào trong mắt Thái Tử Phi quả thực là khó coi.

“Sao ngươi lại tới đây?” Tuy là phu thê, nhưng Thái Tử cũng là người muốn thể diện, trò hề như vậy đương nhiên không muốn để Thái Tử Phi nhìn thấy.

Thái Tử Phi nhanh chóng sửa lại biểu tình, đi đến bên người Thái Tử nói: “Ta tới chiếu cố điện hạ.”

Vừa rồi Yến Vương cũng ở trong phòng nên có nhiều bất tiện, nàng đành phải chờ ở bên ngoài, nhưng mà thân là thê tử không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

“Ngươi gặp lão Thất?” Thái Tử hỏi một câu.

“Yến Vương vừa mới đi ra ngoài.”

Sắc mặt Thái Tử đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Lão Thất này, quả thực hỗn trướng!”

Thái Tử Phi mím môi, nghĩ đến hôm nay tới Vương phủ là để chúc mừng đầy tháng con nhà người ta, nếu làm ầm lên cũng không tốt, vì thế khuyên nhủ: “Điện hạ xin bớt giận đi, con chó kia tuy là Yến Vương nuôi, nhưng khi cắn ngài Yến Vương cũng không ở một bên, cũng không hay nếu trách tội đến trên đầu Yến Vương ——”

Trong đầu Thái Tử Phi hiện lên tư thế oai hùng mạnh mẽ nhào về phía Thái Tử của đại cẩu, hảo cảm với Nhị Ngưu không khỏi tăng lên nhiều.

“Ngươi thì biết cái gì!” Thái Tử rống lên một tiếng, tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Thái Tử Phi lẳng lặng nhìn Thái Tử.

“Ngươi biết hỗn trướng lão Thất kia vừa mới làm gì không?”

Thái Tử Phi theo bản năng quét về phía mông Thái Tử.

Thái Tử thiếu chút nữa tức chết: “Ngươi nhìn nơi nào đấy!”

Trong đầu nữ nhân này suy nghĩ gì vậy? Lẽ nào cho rằng lão Thất cũng giống Nhị Ngưu cắn hắn một ngụm?

Úc Cẩn đi xa đột nhiên hắt hơi một cái, tâm phiền ý loạn dùng khăn xoa xoa cái mũi.

Tên Vương bát đản Thái Tử kia thế mà đánh chủ ý lên Nhị Ngưu, hắn thật đúng là không nghĩ tới.

Trong phòng, lửa giận của Thái Tử càng thêm tăng vọt: “Lão Thất cư nhiên uy hiếp ta!”

“Yến Vương uy hiếp điện hạ cái gì?” Đối với Yến Vương sẽ uy hiếp Thái Tử, Thái Tử Phi lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Vị tiểu thúc này của nàng, không hề giống với người khác …… Người bình thường cũng sẽ không dùng biện pháp thần kỳ như vậy cứu Thuần ca nhi trở về.

“Hắn thế mà nói không được nhớ thương đồ vật của hắn. Ta chỉ là muốn con chó kia của hắn, lại không phải muốn tức phụ hắn, ngươi nghe xem hắn nói mấy lời nhảm nhí gì!” Thái Tử mắt đầy lệ khí, căm giận nói, “Ta là Thái Tử, hỏi xin hắn một con chó thì làm sao?”

Chờ tương lai hắn ngồi lên vị trí kia, thiên hạ này đều là của hắn, thế mà lại có cái thứ không thức thời như thế!

Thái Tử Phi chỉ cảm thấy mất mặt đến cực điểm, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngài là Thái Tử, nếu thích chó, tùy ý nuôi mấy con có sao đâu, hà tất nhìn chằm chằm chó của người khác ——”

“Ngươi biết cái gì!” Thái Tử vừa nghe liền giận sôi máu, rống Thái Tử Phi một tiếng.

Nuôi nhiều chó hơn nữa, có thể giống như Nhị Ngưu sao?

Thái Tử Phi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vô luận như thế nào, Thái Tử làm như vậy đều là làm mất thân phận ——”

“Đủ rồi, thuốc khô rồi, ta muốn đứng lên.” Thái Tử lười nghe bà thím già dong dài, giãy giụa bò dậy.

Nội thị vội vàng chạy lại, thật cẩn thận hầu hạ Thái Tử nhấc quần.

Thái Tử thử thăm dò đi hai bước, phát hiện mông không còn nóng rát đau đớn, xụ mặt nói với Thái Tử Phi: “Đi thôi, xuất cung một chuyến cũng không thể ủ ở chỗ này mãi, ta còn muốn nhìn xem khuê nữ lão Thất có dung mạo ra sao đây .”

Bên này , Úc Cẩn trở lại sảnh tiệc, mọi người vây lại sôi nổi hỏi: “Thái Tử sao rồi?”

“Thái Tử à ——” Úc Cẩn khẽ mỉm cười, “Không còn đáng ngại.”

Lỗ Vương gãi gãi đầu: “Thất đệ, hóa ra Nhị Ngưu nhà ngươi còn tùy tiện cắn người à.”

Một con đại cẩu khỏe mạnh như vậy, một cái mõm chó to như vậy, nếu như dùng sức cắn, chẳng phải cả chân người đều có thể cắn đứt?

Nghĩ đến điều này cũng không chỉ một mình Lỗ Vương.

Úc Cẩn liếc mọi người một cái, ngữ khí ý vị thâm trường: “Ngũ ca sai rồi, Nhị Ngưu chưa từng tùy tiện cắn người.”

Lỗ Vương ha hả cười cười.

“Thái Tử tới.” Không biết ai hô một câu.

Mọi người lập tức quay đầu, liền thấy Thái Tử cùng Thái Tử Phi từ xa tới gần đang đi về phía bên này.

Lỗ Vương tiếc nuối thở dài.

Nhị Ngưu nhà lão Thất thật là quá không tùy tiện, tại sao không cắn tàn nhẫn thêm một chút chứ.

Thái Tử rất nhanh đã đi tới phụ cận.

Úc Cẩn không muốn rối loạn ở tiệc đầy tháng của khuê nữ, hỏi: “Nhị ca đỡ hơn chưa?”

Thái Tử miễn cưỡng gật gật đầu, điểm hảo cảm mới dâng lên khi cùng Úc Cẩn đến huyện Tiền Hà bởi vì đoạn đối thoại trong phòng vừa rồi mà đã tan thành mây khói.

Tề Vương thờ ơ lạnh nhạt, nhất thời tâm tình rất tốt.

Hắn ước gì Thái Tử cùng lão Thất quan hệ ác liệt chút, như vậy mới có lợi với hắn.

Lỗ Vương cười mở miệng nói: “Nhị ca cần phải cẩn thận chút nha, chúng ta đã sớm qua cái tuổi trêu chó chọc mèo rồi, chậc chậc, tại sao còn có thể bị chó cắn chứ ……”

Thái Tử liếc Lỗ Vương một cái, tức giận hỏi: “Ngũ đệ lại muốn đánh nhau?”

Thù của lão Ngũ hắn còn nhớ đây này, thế mà vào lúc hắn nghèo túng còn bỏ đá xuống giếng, tương lai rồi sẽ có ngày bị thu thập.

Lỗ Vương giật giật môi, đem lời phản kích nuốt xuống.

Khuê nữ của lão Thất người ta mới sinh ra đã được phong quận chúa, mà hắn bị hàng xuống quận vương, chờ đến tương lai khi nữ nhi lấy chồng cũng chỉ có thể thụ phong huyện chủ, đến lúc đó hắn không bị nhi nữ oán trách mới là lạ.

Thôi, nhịn đi.

Lỗ Vương vì chính mình ủy khuất cầu toàn mà chua xót.

Vẫn là Nhị Ngưu tốt, muốn cắn ai liền cắn người đó, đều không cần chịu trách nhiệm…… Có lẽ hắn cũng nên nuôi một con chó như Nhị Ngưu?

Nội thị đứng bên cạnh Thái Tử đột nhiên khẩn trương nói: “Điện hạ, con chó kia lại tới nữa!”

“Ở đâu?” Thái Tử nhất thời không còn hứng thú nói lời vô nghĩa với mọi người, nhìn xung quanh một phen.

Có người cười nói: “Yến Vương phi mang theo tiểu quận chúa đến đây.”

Thái Tử tập trung nhìn vào, quả nhiên nhìn thấy một đám người vây quanh một nữ tử đi về phía bên này, một con đại cẩu đi ở bên người nữ tử.

Nữ tử được vây quanh mặc tiểu sam nền trắng cổ đỏ, rơi xuống váy xòe đỏ thẫm, xinh đẹp lịch sự tao nhã, phong hoa vô song.

Thái Tử nhất thời nhìn đến trợn tròn mắt, trong lòng xoay chuyển một ý niệm: Vì sao lại cảm thấy tức phụ lão Thất ngày càng đẹp mắt?

Sinh ra ý niệm này không chỉ có Thái Tử.

Mỹ nhân đứng đầu tùy ý nhất cử nhất động liền có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, lòng yêu cái đẹp ai ai cũng có.

Mà hết lần lần này đến lần khác trời cao lại phá lệ hậu ái mỹ nhân này như vậy, trước mắt vừa mới hết ở cữ nhưng thân hình của Yến Vương phi không hề thấy mập lên chút nào, so với đơn bạc khi thiếu nữ nay lại có thêm vài phần đẫy đà, tăng một phân thì mập, giảm một phân thì gầy, lại là gãi đúng chỗ ngứa.

Tề Vương nghĩ: Chuyện tốt toàn để lão Thất chiếm hết, ông trời thật là bất công!

Thục Vương nghĩ: Lúc trước nếu như hắn cũng như lão Thất đưa hết hoa mai cho Khương thị, kết quả sẽ như thế nào đây?

Tương Vương nghĩ: Số hắn thật khổ, hắn không cầu thê tử phải như Yến Vương phi, nhưng ít ra cũng không thể như Thôi Minh Nguyệt a!

Lỗ Vương: Tức phụ người khác, có đẹp hơn nữa hắn cũng không có ý nghĩ gì, dù sao nghĩ cũng vô dụng.

Mà Thái Tử thì ngây ngốc nhìn chằm chằm Khương Tự nhoẻn miệng cười với Úc Cẩn, trong đầu chỉ có một ý niệm: Dương phi hắn liều chết ngủ, cũng không đẹp bằng Yến Vương phi đâu…… 

💖💖 Chương 577 : Úc Thất không thể nhịn được nữa 

Dương phi đương nhiên là một vị tuyệt đại giai nhân, nhưng so với Yến Vương phi trước mắt, dường như nói không nên lời có chỗ nào đó vẫn kém hơn một chút.

Thái Tử nhìn chằm chằm Khương Tự, một trái tim lửa nóng.

Khó trách lão Thất không cho người khác chạm vào đồ của hắn.

Có chó thần thông là lão Thất, tuyệt sắc mỹ nhân nhi vẫn là lão Thất, hoá ra thứ tốt đều để lão Thất chiếm hết, đương nhiên không cho phép người khác chạm vào.

Một cổ không cam lòng từ trong lòng Thái Tử dâng lên.

Hắn mới là Thái Tử, trữ quân một quốc gia, mà lão Thất chỉ là một hoàng tử không đáng chú ý thôi, không có đạo lý thứ tốt đều là của lão Thất!

Úc Cẩn hình như có cảm giác, ngoái đầu liếc nhìn phương hướng Thái Tử một cái.

Phản ứng khác với khi biết được Thái Tử đánh chủ ý lên Nhị Ngưu, hắn giờ phút này ánh mắt bình tĩnh, như một hồ nước không thấy đấy, làm người ta nhìn không thấu.

Thái Tử bị cái liếc này nhìn đến bỗng nhiên hoàn hồn, lòng bàn tay thế mà toát mồ hôi.

Phản ứng này làm hắn có phần ảo não.

Hắn là Thái Tử, lão Thất chỉ là một Vương gia, hắn mới không sợ lão Thất đâu, nhất định là thời tiết quá nóng mới ra mồ hôi.

Tuyệt sắc mỹ nhân là không dám nhìn nhiều, dù sao vạn chúng nhìn trừng trừng, chút lý trí này Thái Tử vẫn phải có.

Kinh diễm ban đầu qua đi, Thái Tử hơi chuyển tầm mắt, dừng ở trên người một nữ tử đứng ở bên cạnh Khương Tự.

Nàng kia vóc người tựa tựa Yến Vương phi, da tựa tuyết dung mạo như hoa, cũng là một mỹ nhân nhi khó được, nếu như nhìn kỹ lại thấy tương tự Yến Vương phi một hai phần……

Thái Tử không khỏi mím môi.

Nếu nói, so với Yến Vương phi minh diễm không gì sánh được, thì hắn lại hứng thú với nữ tử thanh lệ dịu dàng này hơn một chút.

Nữ tử hơn hai mươi tuổi đúng là độ tuổi tốt nhất, so với lúc mười mấy tuổi thì mạnh hơn nhiều.

Thân phận của nữ tử này là gì? Nàng và Yến Vương phi thoạt nhìn rất thân cận, chẳng lẽ là tỷ muội?

Thái Tử một trái tim rung ring.

Tề Vương thờ ơ lạnh nhạt, hơi giật giật đuôi lông mày.

Thái Tử đây là nổi lên tâm tư với nữ tử bên người Yến Vương phi?

Hắn cũng nhìn nữ tử này thêm một chút, quyết ý lưu tâm thân phận của nữ tử.

Mọi người vây lại, tranh nhau xem tiểu quận chúa.

Hài tử bọn họ cũng không thiếu, càng không hiếm thấy , nhưng vẫn muốn nhìn xem đứa nhỏ này có gì đặc biệt, mà lại làm Hoàng Thượng nhìn với con mắt khác như thế.

Hài nhi trong tã lót đỏ chót thêu chữ phúc bình yên ngủ say, cũng không biết đang bị rất nhiều người vây xem.

“ Mặt mũi tiểu quận chúa cũng thật đẹp, mũi ngọc môi anh đào, khuôn mặt y chang Vương phi.”

“Đúng vậy, tóc vừa đen vừa mềm, thật sự khó được……”

Lệ khí trong lòng Úc Cẩn bị mấy lời ca ngợi thoáng đè xuống, làm hắn có thể bất động thanh sắc ứng phó khách khứa.

Khương Tự không lưu lại lâu lắm, khẽ làm cái lễ không phải với mọi người rồi mang theo tiểu quận chúa rời đi.

Tiệc đầy tháng nữ chủ nhân mang hài tử ra gặp họ hàng gần một lần là quy củ, mà hài tử quá nhỏ, đương nhiên không cần ở lâu.

Tề Vương lặng lẽ lưu ý Thái Tử, thấy ánh mắt Thái Tử quả nhiên đuổi theo nữ tử kia, trong lòng càng khẳng định suy đoán vừa rồi.

Đợi yến hội tan, vợ chồng Tề Vương cùng trở về Tề Vương phủ, Tề Vương lại hỏi: “Hôm nay thanh y nữ tử đứng ở bên người Yến Vương phi là người phương nào?”

Tề Vương phi ngẩn ra.

Thanh y nữ tử đứng chung một chỗ với Yến Vương phi không phải trưởng tỷ Yến Vương phi sao, Vương gia hỏi cái này làm gì?

Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng Tề Vương phi vẫn nói: “Vị phụ nhân kia là trưởng tỷ của Yến Vương phi, từng là tức phụ của Chu gia ……”

Tề Vương cười cười: “Ta thấy dung mạo nàng kia có chút tương tự với Yến Vương phi, liền suy đoán hẳn là tỷ tỷ của Yến Vương phi. Ta nhớ ra rồi, nàng chính là vị cùng Chu Tử Ngọc nghĩa tuyệt đi?”

Tề Vương phi nhíu mày: “Vương gia vì sao hỏi người này?”

Một khắc Yến Vương phi xuất hiện ở trong vườn kia, ánh mắt của các nam nhân nàng ta đều nhìn ở trong mắt.

A, nam nhân.

Tề Vương phi dưới đáy lòng cười lạnh.

Tề Vương cũng không cho rằng ở hoa viên Yến Vương phủ mình có chỗ nào thất thố, thấp giọng nói: “Ta lặng lẽ nhìn, thấy Thái Tử động tâm tư với nữ tử này.”

“Cái gì?” Tề Vương phi kinh hãi.

Nàng vốn tưởng rằng lực chú ý của những nam nhân này đều đặt ở trên người Yến Vương phi minh diễm động lòng người, không nghĩ tới Vương gia và Thái Tử lưu ý lại là tỷ tỷ của Yến Vương phi.

Nam nhân…… Tề Vương phi đột nhiên lại không rõ nam nhân là nghĩ như thế nào.

“ Ý của Vương gia là ——”

Tề Vương cười cười: “Tất nhiên là tìm một cơ hội giúp người đạt thành ước nguyện.”

Hắn quá hiểu tâm tư Thái Tử.

So với Yến Vương phi được lão Thất bảo hộ chặt chẽ, thì tỷ tỷ sống nhờ ở Đông Bình Bá phủ của Yến Vương phi dễ đắc thủ hơn nhiều, không sợ Thái Tử không rục rịch động vào. Mà lấy tính tình không chịu thiệt thòi của lão Thất, nếu tỷ thê bị Thái Tử làm hại, chắc chắn sẽ liều mạng với Thái Tử.

Đến lúc đó, hắn liền có thể tọa sơn xem hổ đấu.

Thái Tử trở lại Đông Cung, một trái tim xác thật rục rịch muốn động, âm thầm sai nội thị hỏi thăm chuyện của Khương Y.

“Nói như vậy, trưởng tỷ của Yến Vương phi sau khi cùng nhà chồng nghĩa tuyệt, liền sống nhờ ở Đông Bình Bá phủ?” Nghe nội thị tìm hiểu tin tức xong, Thái Tử vuốt cằm, cảm thấy có cơ hội tốt.

Từ huyện Tiền Hà trở về, phụ hoàng ghét bỏ hắn biểu hiện thường thường, tống cổ hắn mỗi ngày thay phiên đi dạo lục bộ, để làm quen với chính sự.

Cơ hội xuất cung cũng không ít đâu ——

Nội thị nghe được hãi hùng khiếp vía: “Điện hạ, trong kinh không thể so với huyện Tiền Hà đâu ạ, chỉ sợ có gió thổi cỏ lay thôi cũng sẽ truyền tới trong tai Hoàng Thượng đó……”

Thái Tử nhíu mày: “Phụ hoàng cũng sẽ không ngày ngày nhìn chằm chằm chút chuyện này của ta. Còn nữa, việc này cần chờ cơ hội, lần này ta sẽ không để người ta bắt được nhược điểm, ngươi bịt kín miệng mình là được! “

“Lần này?” Nội thị kinh ngạc.

Chẳng lẽ trước kia còn có?

Sự tình của phụ nhân ở trấn Cẩm Lý là hắn đích thân xử lý, gió qua không để lại dấu vết , tự nhiên không phải sự tình Thái Tử nhắc đến.

Nghĩ đến lúc trước Thái Tử bị phế, tất cả nội thị hầu hạ Thái Tử đều không thấy, trong lòng nội thị run lên.

Thái Tử tự biết lỡ lời, trừng mắt nhìn nội thị một cái: “Lăn xuống đi, lại nhiều lời liền tống cổ ngươi đi dọn nhà xí!”

Nội thị cuống quít lui ra ngoài, không bao lâu lại đi vào: “Điện hạ, Hoàng Thượng truyền ngài đi Dưỡng Tâm Điện.”

Thái Tử đi vào Dưỡng Tâm Điện, trong lòng vô cùng mờ mịt: Phụ hoàng vì sao triệu kiến hắn? Hắn không tìm phụ hoàng cáo trạng mà.

Nhìn thấy ánh mắt dại ra của Thái Tử, Cảnh Minh Đế liền giận sôi máu: “Ta nghe nói hôm nay ngươi bị Nhị Ngưu cắn?”

Thái Tử lập tức lộ ra vài phần ủy khuất, gật đầu nói phải.

Cảnh Minh Đế nhíu mày: “Ngươi không thể ổn trọng hơn chút à? Trước mặt công chúng đi trêu chó, ngay trước mặt người đầy hoa viên bị chó cắn, còn có chút thể diện của trữ quân hay không?”

“Nhi tử không có trêu chó ——”

“Vậy Nhị Ngưu vì sao không cắn người khác, mà cố tình cắn ngươi?” Cảnh Minh Đế hỏi lại.

Thái Tử bị nghẹn gần chết, run run môi suýt nữa bật khóc.

Hắn vì nghĩ cho Nhị Ngưu cũng không nghĩ đi cáo trạng, vì cái gì còn bị phụ hoàng mắng?

Thì ra ở trong lòng phụ hoàng, hắn còn không bằng Nhị Ngưu……

Cảnh Minh Đế càng tức giận hơn: “Ngươi bày ra bộ dạng ủy khuất như vậy làm gì? Lẽ nào còn muốn cùng một con chó so đo?”

“Nhi tử không dám.” Thái Tử nén giận nói.

Vốn là luyến tiếc so đo, nhưng phụ hoàng giáo huấn hắn như vậy, hắn đều muốn hầm Nhị Ngưu lên ăn rồi!

“ Trở về tự kiểm điểm thật tốt cho ta!”

Thái Tử mặt xám mày tro rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Khách khứa tan hết Yến Vương phủ nhất thời quạnh quẽ hẳn, Úc Cẩn đi vào phòng trong, cho lui nha hoàn hầu hạ rồi ngồi xuống đối diện Khương Tự, lạnh lùng phun ra một câu: “A Tự, ta muốn giết chết Thái Tử!” 

💖💖 Chương 578 : Phu xướng phụ tùy 

Khương Tự cầm ấm trà lên rót một chén nước, đưa qua cho Úc Cẩn: “Uống trước mấy ngụm nước đi.”

Úc Cẩn nhận lấy uống vào mấy ngụm, thả chén trà xuống: “A Tự, ta muốn giết chết Thái Tử!”

Khương Tự cười: “Nghe được. Sao lại đột nhiên nổi lên tâm tư này?”

Úc Cẩn nhướng mày: “Nàng không ngoài ý muốn?”

Khương Tự vuốt ve chén trà bạch sứ tốt nhất, vân đạm phong khinh nói: “Ta biết chàng muốn giết chết một người, tất nhiên có lý do.”

Tựa như nàng vậy, cũng không có tâm thời thời khắc khắc muốn giết chết ai, chỉ là khi phát hiện người nào đó làm ra việc ác độc, liền sẽ sinh ra một đống mục tiêu nhỏ.

Ý tưởng của con người luôn là thời khắc biến hóa mà, không có gì ngoài ý muốn cả.

Đối với thực hiện mục tiêu nhỏ rất có tâm đắc Khương Tự nâng chung trà lên nhấp một ngụm, yên lặng nghĩ.

Úc Cẩn cầm tay Khương Tự, cảm động nói: “A Tự, ta biết nàng hiểu ta mà.”

Quả nhiên là phu thê, nếu A Tự muốn giết chết ai, hắn sẽ lập tức dâng dao nhỏ.

“Nhanh nói xem, sao lại sinh ra tâm tư giết chết Thái Tử?” Khương Tự cười đẩy đẩy hắn.

Tiệc đầy tháng tổ chức vào giữa trưa, lúc này đang là sau giờ ngọ, trời nóng đến choáng người, ngay cả hoa cỏ um tùm cũng héo rũ ỉu xìu, từ nơi xa truyền đến tiếng ve kêu.

Một buổi chiều nhàn nhã yên tĩnh mang theo vài phần lười nhác như vậy, mặc cho ai đều không thể tưởng được tiểu phu thê đóng cửa lại đàm luận lại là đề tài làm thế nào giết chết Thái Tử.

Khương Tự hơi hơi ngửa đầu, khuôn mặt trắng nõn giống như tuyết ngọc, tinh tế đến cơ hồ muốn phát sáng, khóe môi treo nụ cười yếu ớt làm nàng còn động lòng người hơn tuyết ngọc vô số lần.

Úc Cẩn bình tĩnh nhìn nàng, liền không khỏi thở dài, tiện đà hung tợn nói: “Hôm nay ở trong vườn, Thái Tử nhìn nàng!”

Khương Tự lúc này mới kinh ngạc: “Chỉ bởi vì cái này?”

Úc Cẩn nhướng mày: “Cái này còn chưa đủ?”

Khương Tự cười lắc đầu: “A Cẩn, chàng chớ có như cái bình dấm chua vậy ——”

“Ai là bình dấm chua?” Úc Cẩn liếc Khương Tự một cái.

Bình dấm chua? Hắn là loại người này sao?

Hắn rõ ràng là lu dấm!

Cảm thấy tức phụ còn chưa đủ hiểu biết hắn Úc mỗ nào đó chạnh lòng nghĩ.

Khương Tự trừng lại hắn một cái: “Còn nói không phải bình dấm chua. Cũng không thể ai liếc ta một cái, chàng liền muốn giết chết người đó đi?”

Nếu là như thế, vậy mục tiêu nhỏ của A Cẩn cũng quá nhiều rồi.

Đối với ánh nhìn chăm chú của mọi người,  Khương Tự đã tập mãi thành thói quen.

Từ nhỏ nàng đã thành thói quen.

Người một khi phá lệ đẹp mắt, thì sẽ bị chú mục rất nhiều, cũng bởi vậy làm nàng từ nhỏ dưỡng thành tính tình thanh cao tự đắc, kiếp trước không màng phụ thân khuyên can khăng khăng muốn gả cao đến An Quốc Công phủ, có thể nói là tính tình tạo thành bi kịch.

Bởi vì tự cao tự đại, cho nên không cam lòng tùy tùy tiện tiện gả cho người thấp hơn một cái đầu.

Cho đến khi đến Nam Cương, lưỡng tình tương duyệt với Úc Thất chỉ là con của thương nhân trong mắt nàng, nàng mới vô số lần ở trong lòng cảm khái trước kia mình ngây thơ buồn cười biết bao nhiêu .

So với những loạn thất bát tao đó, không có gì quan trọng hơn bản thân mình.

“Không phải đơn thuần vấn đề nhìn thôi.” Úc Cẩn xoa xoa ấn đường, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, “A Tự, nàng không hiểu nam nhân, càng không hiểu cái loại nam nhân như Thái Tử. Ánh mắt mà hôm nay Thái Tử nhìn nàng không chỉ là nhìn đơn giản vậy thôi đâu.”

Nam nhân đối với mỹ nhân xuất chúng nhịn không được nhìn thêm vài lần, hắn tuy rằng sinh khí, cũng có thể miễn cưỡng lý giải, nhưng Thái Tử không phải nam nhân bình thường.

Đó là một nam nhân tham lam ngu xuẩn mà hết lần này đến lần khác còn có thân phận cực cao.

Thê tử bị nam nhân như vậy mơ ước, hắn sẽ ăn ngủ không yên.

Hiện tại Thái Tử còn chưa có làm gì, nhưng chỉ là chưa kịp làm mà thôi.

Hắn hiện tại không giải quyết tai hoạ ngầm này, chẳng lẽ muốn chờ đến khi A Tự bị thương tổn rồi mới hối tiếc còn kịp hay sao?

Đến lúc đó coi như băm Thái Tử đút cho Nhị Ngưu ăn lại như thế nào? Tạo thành thương tổn đã không thể bù đắp.

Úc Cẩn cũng không cảm thấy bản thân mình là người tốt, đối với địch nhân hắn nhất quán thờ phụng chính là tiên hạ thủ vi cường.

A, điểm này ở Nam Cương bên kia rất nhiều người đều biết, chỉ là người kinh thành bên này còn chưa hiểu rõ hắn.

Khương Tự nghe Úc Cẩn nói xong, trầm mặc.

Kiếp trước Thái Tử lần đầu tiên bị phế, là bởi vì cùng Dương phi tư thông.

Một kẻ dám tư thông với thứ mẫu, háo sắc đến liều mạng, còn có chuyện gì là hắn không làm được?

A Cẩn nói ánh mắt Thái Tử nhìn nàng không đúng, vậy xác thật không thể không phòng.

Lúc này Úc Cẩn cười lạnh nói: “Thái Tử không chỉ mơ ước nàng, còn mơ ước Nhị Ngưu!”

“Cái gì?” Khương Tự sửng sốt một chút.

Mơ ước nàng, còn mơ ước Nhị Ngưu —— Khoảng cách này có hơi lớn nha.

“A Tự, nàng nghĩ Thái Tử vì sao lại bị Nhị Ngưu cắn? Nhị Ngưu nào có rảnh như vậy, vô duyên vô cớ cắn người. Là Thái Tử muốn lôi kéo làm quen với Nhị Ngưu, Nhị Ngưu lúc này mới cảnh cáo hắn một chút.”

“ Sao Thái Tử lại mơ ước Nhị Ngưu?”

Úc Cẩn cười lạnh một tiếng: “ Cái thứ nhát cáy Thái Tử bị động đất dọa cho vỡ mật, mà trên dưới trong triều hiện tại đều biết động đất ở trấn Cẩm Lý là bởi vì Nhị Ngưu mới làm cho bá tánh tránh được đại nạn, Thái Tử tất nhiên là bởi vì điều này mà nổi lên tâm tư với Nhị Ngưu. A Tự nàng có điều không biết, hôm nay Thái Tử cố ý mang theo bò kho từ trong cung đến hối lộ Nhị Ngưu, có thể thấy được mưu đồ đã lâu, với Nhị Ngưu là nhất định phải được ——”

Khương Tự mím môi, nhàn nhạt nói: “Chàng nói đúng, loại người lòng tham không đáy như Thái Tử, vẫn là giết chết tốt hơn.”

Với Khương Tự mà nói, độ quan trọng của Nhị Ngưu không kém hơn thân nhân.

Mơ ước Nhị Ngưu? Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

Phu thê hai người đạt thành nhất trí, nhìn nhau cười.

“A Cẩn, chàng tính làm như thế nào?”

Ngẫm lại Thái Tử lần thứ hai bị phế, vẫn cần một thời gian nữa, vốn dĩ kiên nhẫn chờ là được. Nhưng thời gian chờ đợi biến số quá nhiều, nếu như Thái Tử gấp không chờ nổi xuống tay với Nhị Ngưu thì làm sao bây giờ?

Về phần chính mình, Khương Tự ngược lại không lo lắng.

Nàng là Vương phi đường đường chính chính, cho dù Thái Tử nổi lên tà tâm, cũng không có khả năng có cơ hội gì.

Kỳ thật từ lý trí phân tích, cho dù Thái Tử đối với Khương Tự là nhất định phải có được, thì trừ phi chờ hắn trở thành ngôi cửu ngũ, thiên hạ này đều là của hắn, đến lúc đó muốn em dâu không phải không có khả năng.

Nhìn chung trong sử sách, đừng nói là cướp lấy em dâu, đế vương bá chiếm con dâu cũng có.

Đây xác thật là một tai hoạ ngầm, nhưng Khương Tự biết Thái Tử cuối cùng không ngồi lên được vị trí kia, ngược lại cũng không cần lo lắng.

Nàng lo lắng chính là Nhị Ngưu.

Tâm thái của Úc Cẩn lại khác với Khương Tự.

Hắn không xác định chuyện Thái Tử lần thứ hai bị phế, nên không thể nào chịu đựng được người khác mơ ước vợ hắn.

Thái Tử mơ ước Nhị Ngưu, hắn còn có thể nhẫn nhịn cảnh cáo, mà Thái Tử liếc Khương Tự một cái, hắn không chỉ muốn cảnh cáo.

Đối với một người quyết tâm muốn giết chết người, hắn choáng váng mới đi cảnh cáo ấy, đương nhiên là không rên một tiếng giết chết mới thành.

“A Tự, nàng không cần nhọc lòng mấy việc này, Thái Tử trên người mọc đầy nhược điểm, tùy tiện khơi lên một cái đã đủ cho hắn chịu rồi.”

Úc Cẩn quay đầu liền tìm Lãnh Ảnh tới.

Thư phòng ánh sáng hơi tối, Lãnh Ảnh với khuôn mặt lãnh túc cơ hồ không hề có cảm giác tồn tại.

“Chủ tử có gì phân phó?”

Đi theo Úc Cẩn đến huyện Tiền Hà không chỉ có Long Đán, còn có Lãnh Ảnh, chẳng qua một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối.

“Đem chuyện Thái Tử ăn vụng ở huyện Tiền Hà bên kia không dấu vết tiết lộ cho Tề Vương biết đi.” Úc Cẩn ngược sáng mà ngồi biểu tình trên mặt có chút mơ hồ, nhàn nhạt phân phó nói.

Lão Tứ nhìn chằm chằm chặt như vậy, vậy hắn liền giúp lão Tứ một phen đi. 

💖💖 Chương 579 : Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo 

Tháng bảy khô nóng rất nhanh liền qua, chờ đến hoa quế phiêu hương, người trên đường cũng nhiều hơn.

Trung thu sắp tới, cho dù hàn môn phòng ốc sơ sài cũng rất coi trọng tế nguyệt, cần chọn mua không ít đồ đạc.

Hôm nay Khương Y ra cửa, đi mua hoa đăng cho Yên Yên.

Trẻ con tay cầm hoa đăng ở dưới ánh trăng chơi đùa du ngoạn, cũng là lệ thường của trung thu.

Ở cửa hàng chọn lựa kỹ càng một chiếc đèn cá chép, một chiếc đèn thỏ ngọc, giao cho nha hoàn dẫn theo, Khương Y ra cửa hàng bán đèn lồng, lại vào cửa hàng bán đồ chơi quý giá.

Sinh nhật phụ thân cũng sắp đến rồi, nàng tính chọn một món đồ quý giá làm quà sinh nhật cho phụ thân.

Khương Y vào chính là Trân Bải Các có chút danh tiếng ở kinh thành.

Trân Bảo Các mở ở phố Tây náo nhiệt phồn hoa, tuy không phải cửa hàng đồ vật quý giá lớn nhất kinh thành, lại thắng ở tinh xảo.

Đi vào, lập tức có tiểu nhị chào đón chiêu đãi.

Khương Y ở đại đường lầu một dạo qua một vòng, hỏi tiểu nhị: “ Có ngọc bội phẩm chất tốt hơn chút không?”

Tiểu nhị lập tức tươi cười đầy mặt nói: “Thái thái mời lên lầu.”

Khương Y gật gật đầu, mang theo nha hoàn lên lầu.

Cửa thang lầu đứng thẳng một nữ tiểu nhị, một bên ở phía trước dẫn đường một bên cười nói: “Thái thái muốn xem đồ tốt hơn, liền mời vào trong.”

Khương Y được nữ tiểu nhị dẫn vào một gian nhã thất.

Nhã thất bố trí đến thanh lịch thoả đáng, một loạt bình phong chia cách trong ngoài, trên kỷ trà dựa tường đặt một cái lư hương mỏ vịt ba màu sặc sỡ, đang lượn lờ phun khói hương ra ngoài.

Khương Y hơi hơi nhíu mi.

Khứu giác nàng trời sinh mẫn cảm hơn so với người bình thường một ít, chỉ là không lợi hại như muội muội thôi.

Cũng bởi vậy, nàng ngày thường cũng không thích dùng hương liệu lắm.

Khương Y là người có tính tình không muốn gây sự, tuy không thích mùi hương lượn lờ trong phòng lắm, lại không nói thêm cái gì, dưới đề cử của nữ chưởng quầy bắt đầu chọn lựa ngọc kiện.

“Không biết thái thái mua cho người nào?”

“ Chọn một món hạ lễ sinh nhật cho phụ thân.”

Nữ chưởng quầy bưng tới một cái khay, vải nhung đỏ thẫm nổi bật mấy món ngọc kiện bày trên đệm.

“Thái thái mời xem, ngọc bội song ngư này thủ công tinh xảo, lại là dương chi bạch ngọc tốt nhất, rất thích hợp cho nam tử đeo……”

Khương Y cầm lấy ngọc bội cẩn thận ngắm nghía, khẽ gật đầu.

Nữ chưởng quầy lại cầm lấy một món ngọc kiện khác: “Còn có dây ngọc Bạch Lộc này, ngụ ý cực tốt, thái thái xem hợp hay không hợp ý……”

Khương Y nghiêm túc chọn lựa, thời gian bất tri bất giác trôi đi, khói hương không ngừng từ trong mỏ vịt phun ra.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, giơ tay xoa xoa ấn đường, gọi nha hoàn một tiếng.

Không ai đáp lại.

Khương Y không khỏi nhìn nha hoàn một cái, lại phát hiện tiểu nha hoàn dựa vào vách tường nhắm hai mắt, cũng không biết đã ngủ khi nào.

Nàng đột nhiên lắp bắp kinh hãi, lập tức muốn đứng lên, nhưng từng cơn choáng váng đánh úp tới, mắt vừa khép rốt cuộc thiếp đi.

Nữ chưởng quầy lau lau mồ hôi ở lòng bàn tay lên y phục, trong lòng run sợ hô hướng bình phong: “Quý…… Quý nhân, người đã ngủ rồi ạ……”

Hai người một trước một sau từ sau bình phong thêu hoa bốn mùa vòng ra, đi ở phía trước rõ ràng là Thái Tử, đi theo phía sau lại là một tên nội thị mặt trắng không râu.

Nữ chưởng quầy không dám ngẩng đầu, vội vàng phúc thân chào Thái Tử.

Thái Tử liếc mỹ nhân nhi ghé vào trên bàn ngủ say, phất phất tay: “Đi ra ngoài đi.”

Nữ chưởng quầy đáp một tiếng, vội vàng lui ra ngoài, chờ đến khi ra đến hành lang dài ngoài cửa, khe khẽ thở dài.

Làm bậy a ——

Nhưng nàng ta cũng không có cách nào, dưới cường quyền không thể không thỏa hiệp, làm ra chuyện không lương tâm này ……

Trong phòng vẫn như cũ hương khí lượn lờ, Thái Tử đi đến bên người Khương Y, duỗi tay nắm lấy cái cằm tuyết trắng của nàng xem xét tường tận một lát, vừa lòng gật đầu: “Xác thật là một mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một, không uổng công ta nhớ nhung lâu như vậy.”

Đối phương da thịt non mềm mang đến xúc cảm trơn trượt khiến Thái Tử càng thêm gấp gáp, phân phó nội thị: “Ôm người đến sau bình phong cho ta đi."

Sau bình phong có một giường thấp, để thuận tiện hành sự.

Nội thị lên tiếng, đi kéo Khương Y.

“Nhanh lên chút ——” Thái Tử thúc giục không thôi.

Hai người cũng không lưu ý đến, cửa sổ rộng mở đột nhiên treo ngược một người.

Người nọ liếc mắt nhìn vào trong, lập tức nhảy từ cửa sổ vào, rơi xuống đất không tiếng động đi đến phía sau hai người, hai cổ tay chặt xuống đánh ngất Thái Tử cùng nội thị.

Một tay xách một người ném đến trên giường thấp sau bình phong, người nọ vội cho Khương Y nuốt một viên thuốc.

Khương Y từ từ chuyển tỉnh, nhìn thấy người trước mắt con ngươi bỗng nhiên trợn to.

Người nọ lập tức thấp giọng nói: “Thái thái khoan gào, tiểu nhân là người của Yến Vương.”

Khương Y mạnh mẽ nuốt tiếng kêu xuống, run giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Người nọ chỉ chỉ sau bình phong, nhỏ giọng nói: “Ngài nhìn rồi chớ có lên tiếng.”

Khương Y kinh nghi bất định, siết chặt khăn trong tay nhìn thoáng ra sau bình phong thăm dò.

Một cái liếc mắt này, lập tức hồn phi phách tán.

Trên giường thấp sau bình phong cư nhiên có hai nam nhân!

“Bọn họ ——”

“Thái thái chớ để ý bọn họ, ngài mau rời đi đi.”

Khương Y lúc này mới nhìn về phía nha hoàn hãy còn đang ngủ say.

Người nọ lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng nha hoàn, nói với Khương Y: “Chờ nàng ta tỉnh, ngài liền quang minh chính đại mang theo nàng rời đi, tránh hỏng thanh danh ngài ……”

Khương Y trong lòng nghiêm nghị, gật gật đầu thật mạnh.

Nếu để cho người ta gặp được nàng cùng hai đại nam nhân ở cùng một phòng, vậy thì có miệng cũng nói không rõ.

Người nọ thấy Khương Y gặp được loại sự tình này mà không mất lý trí, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tránh đến sau bình phong.

Nha hoàn nhanh chóng tỉnh lại, mờ mịt nhìn xung quanh: “Chủ tử ——”

“Cầm đèn lồng chọn cho Thư nhi, đi thôi.” Khương Y nhàn nhạt nói, trong lòng đã là sóng to gió lớn.

Nha hoàn nhất thời cảm thấy cổ quái, lại nghĩ không ra, thầm mắng một tiếng đáng chết, cư nhiên ngủ mất, vội cầm lấy đèn lồng đi theo phía sau Khương Y.

Khương Y một chân bước được một nửa, bắp chân nhũn ra, suýt nữa ngã quỵ.

“Chủ tử cẩn thận ——” Nha hoàn duỗi tay đỡ một phen.

Khương Y âm thầm véo véo lòng bàn tay, ở trong lòng mắng chính mình: Tứ muội còn tuổi nhỏ gặp được nhiều chuyện như vậy đều gánh vào người, nàng không thể ngay cả chút cốt khí này đều không qua được!

Phun ra một ngụm trọc khí thật sâu, Khương Y đẩy cửa mà ra.

Nữ chưởng quầy sớm đã trốn đến dưới lầu.

Chờ nhìn thấy Khương Y mang theo nha hoàn xuôi theo thang lầu xuống dưới, đôi mắt nàng ta đều trợn to, thất thanh nói: “Thái thái, ngài như thế nào xuống dưới ——”

Không đúng nha, dựa theo tính kế trước đó, rõ ràng là vị quý nhân kia coi trọng vị thái thái này, tính đem người hôn mê bá vương ngạnh thượng cung, như thế nào chỉ chớp mắt mà vị thái thái này đã giống như người không có việc gì xuống dưới rồi?

Chẳng lẽ là nàng ta nghĩ sai rồi, căn bản không phải bá vương ngạnh thượng cung, mà là ngươi tình ta nguyện yêu đương vụng trộm, làm người hôn mê chẳng qua là chút đam mê của vị quý nhân kia?

Nhìn Khương Y mặt vô biểu tình ổn định vững chắc xuống tới nơi, nữ chưởng quầy không khống chế được mà nghĩ: Nếu là như thế này, vị quý nhân kia cũng quá nhanh rồi……

Khương Y đi đến trước mặt nữ chưởng quầy, đè xuống xúc động hung hăng vả miệng nữ chưởng quầy, nhàn nhạt nói: “Không chọn được đồ thích hợp, tất nhiên phải đi xuống.”

Cho đến khi Khương Y mang theo nha hoàn đi ra cửa tiệm, nữ chưởng quầy mới phản ứng lại, vội vã chạy lên lầu.

Cửa nhã thất là khép hờ, nữ chưởng quầy mở cửa đi vào, đi đến sau bình phong.

Trên giường thấp sau bình phong trần truồng nằm hai nam nhân.

Trường hợp này quá mức kích thích, nữ chưởng quầy che miệng liên tục lui về phía sau.

Liền nghe phanh một tiếng, bình phong đổ.

 💖💖 Chương 580 : Thái Tử bị bắt đi 

Lần động tĩnh này có thể nói là kinh thiên động địa.

Lầu hai Trân Bảo Các có vài gian nhã thất, mỗi một gian đều dùng để chiêu đãi khách nhân có tài lực, có thân phận.

Bên này động tĩnh lớn như vậy, lập tức có người của hai gian nhã thất chạy ra xem xét.

“Trời ạ, có…… Có người ở Trân Bảo Các tư thông ——” Một bà tử căng cổ họng la lên, la được một nửa lại như bị cục đá ngăn chặn yết hầu, môi run lên hồi lâu mới la tiếp, “Hai tên nam nhân ngủ cùng nhau ——”

Kỳ quái nha, người cho bà ta bạc rõ ràng nói có vị công tử cùng phụ nữ có chồng tư thông, để bà ta nhìn thấy tình hình này thì gào lên thật to, nhưng tại sao ngủ ở trên giường lại không phải một nam một nữ, mà là hai nam nhân?

Mặc kệ, dù sao đều là gièm pha, bà ta chỉ phụ trách kêu gào thôi.

“Mọi người mau đến xem này, hai đại nam nhân ban ngày ban mặt ở Trân Bảo Các tư thông ——” Bà tử gào lớn hơn nữa.

Trân Bảo Các vốn là con phố đang lúc náo nhiệt, bởi vậy lập tức có vô số người ùa vào Trân Bảo Các.

Nữ chưởng quầy gấp muốn điên rồi, cuống quít hô: “Quý nhân, ngài tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”

Ám vệ của Úc Cẩn xuống tay có vẻ quá nặng, Thái Tử cùng nội thị trần truồng ôm nhau, vẫn như cũ ngủ ngon.

Đã có rất nhiều người vây quanh cửa, lớn tiếng nghị luận.

“Chậc chậc, đây là hậu sinh nhà ai vậy, cũng quá mất mặt rồi. Nếu là nhi tử của ta, không đánh gãy chân hắn thì không được.”

“Ha hả, ngươi không sinh được đứa con như vậy đâu, không thấy xiêm y trên mặt đất sao, đều là chất liệu tốt, chắc là công tử nhà ai đấy.”

“Cũng là hiếm lạ, thế nào mà chạy đến Trân Bảo Các làm ra chuyện dơ bẩn bực này chứ?”

“ Không thì sao, hai đại nam nhân ở nhà xằng bậy, càng dễ bị phát hiện chứ?”

“Có đạo lý ——”

Nữ chưởng quầy muốn phát điên rồi, xô đẩy người ở cửa: “Đi ra ngoài, nhanh đi ra ngoài đi!”

Người bị đẩy không phục đẩy ngược nữ chưởng quầy một cái, đẩy nữ chưởng quầy đến lảo đảo.

“Dựa vào cái gì phải đi ra ngoài, thật vất vả mới chen vào được!”

“Phải đó, Trân Bảo Các của ngươi tàng ô nạp cấu, còn không cho chúng ta nhìn sao?”

Người xem náo nhiệt nói xong, thế mà bắt đầu tức giận, không biết ai lấy ra một con gà nướng căm giận ném vào trong.

Gà nướng đúng lúc đập trúng mặt Thái Tử, cũng đập tỉnh Thái Tử.

Vừa thấy đám người đông nghìn nghịt, Thái Tử sững sờ, đá rớt cánh tay tên nội thị còn đè ở trên người hắn nhảy dựng lên: “Chuyện gì xảy ra?”

Cú nhảy dựng này, mới phát giác trên người lạnh căm.

Thái Tử cúi đầu nhìn, suýt chút nữa ngất xỉu, hoảng hốt quơ lấy y phục trên mặt đất che lại, tức muốn hộc máu quát: “Cút hết ra ngoài cho ta!”

Hắn còn nghĩ đây là ở Đông Cung, quát lên một tiếng, thái giám cùng cung nữ đều sợ tới mức tan tác như chim muông.

Người xem náo nhiệt không một ai rời đi, không biết ai hô lên một tiếng: “Mau xem, người kia không có nam căn!”

Sợ tới mức Thái Tử lập tức vén y phục cản trở nhìn xuống dưới, phát hiện thứ kia còn nguyên cây ở đó, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người nhìn đương nhiên không phải Thái Tử, mà là nội thị bị Thái Tử đá đến trên mặt đất bị người ta nhìn đến sạch sành sanh.

Một cú hất ngã như thế, nội thị cũng tỉnh lại, thét lên chói tai.

Âm thanh sắc nhọn, khuôn mặt trắng nõn không râu, lại còn hạ thể thiếu thứ nào đó ……

Rốt cuộc có người hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Đây là trong cung ——”

Câu nói kế tiếp không có nói ra, người nọ xoay người rời đi.

Nếu đây là quý nhân trong cung cùng nội thị xằng bậy, đám người xem náo nhiệt bọn họ sẽ không bị diệt khẩu chứ?

Không ít người có ý tưởng này, tất cả đều theo người nọ cùng chạy ra ngoài, muốn rời xa chốn thị phi này.

Đáng tiếc bọn họ chạy rất tích cực, nhưng bên ngoài đã vây quanh không ít người, muốn mau chóng thoát thân e là khó khăn.

“Tránh ra, tránh ra ——”

Người phía sau không biết đã xảy ra chuyện gì, vì xem náo nhiệt còn ra sức chen lên phía trước, người phía trước cật lực muốn đi ra, trong lúc xô đẩy không ít người liền theo thang lầu lăn xuống.

Trường hợp nhất thời càng thêm hỗn loạn.

Thái Tử vội vàng mặc xiêm y, tay buộc dây lưng đều đang phát run.

“Điện…… Chủ tử, làm sao bây giờ nha ——” Nội thị xách quần sắp khóc tới nơi.

“Cút ngay!” Thái Tử đá nội thị một cước, vọt tới bên cửa sổ, nâng một chân lên bước ra ngoài.

Nội thị sợ tới mức hồn phi phách tán, gắt gao ôm cái đùi còn lại của Thái Tử: “Chủ tử, không thể nhảy a ——”

Thái Tử dùng sức đẩy nội thị ra.

Không thể nhảy? Bị người chặn ở chỗ này, là muốn tất cả mọi người đều biết Thái Tử cùng nội thị ở chỗ này làm bậy sao?

Đến bây giờ, Thái Tử đã hoàn toàn không rảnh để nghĩ vì sao Khương Y có thể thoát thân, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: Tranh thủ thời gian chạy nhanh, rời khỏi cái chốn gặp quỷ này thì tốt rồi.

Thái Tử từ cửa sổ lầu hai Trân Bảo Các nhảy xuống, ngã ngay xuống trước mặt quan sai đang vội vàng chạy tới.

Quan sai dẫn đầu cả kinh lui lại một bước: “Đây là kẻ xấu hành hung? Người tới, bắt lấy hắn cho ta!”

Gã ta đang dẫn thủ hạ ở trên đường cái tuần tra, đột nhiên có bá tánh tới báo, nói Trân Bảo Các có kẻ xấu hành hung, đã gây ra mạng người.

Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, gây ra mạng người còn coi được sao?

Quan sai dẫn đầu không chút do dự mang theo thủ hạ chạy đến.

Nhìn Thái Tử té ngã ở trước mặt, quan sai dẫn đầu lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn: “Còn muốn chạy? Làm mộng đẹp của ngươi đi!”

Mắt thấy Thái Tử nằm trên mặt đất nhất thời nói không ra lời sắp bị quan sai khóa đi, nội thị hô to: “Không thể bắt a!”

Hắn ta cuống quít nhảy xuống từ cửa sổ, hét thảm một tiếng sau đó không có động tĩnh.

Quá mức hoảng loạn, mặt chạm đất……

Liếc liếc người bị té ngã hôn mê, quan sai dẫn đầu vung tay lên: “Đều mang đi!”

Chỉ trình độ này cũng đòi hành hung?

Mới nhảy từ lầu hai thôi, đổi là gã, chút độ cao ấy mắt đều không thèm chớp, thật là hai phế vật mà.

Thái Tử bị kéo đi hơn mười trượng, rốt cuộc mới phục hồi tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hỗn trướng, buông ta ra!”

“A, làm chuyện xấu còn rất ngang.”

Cửa Trân Bảo Các một mảnh hỗn loạn, quan sai dẫn đầu đã phân ra nhân thủ đi điều tra, càng thêm tin tưởng vững chắc mật báo của bá tánh nào đó.

“Buông ra, ngươi có biết ta là ai không?”

Hôm nay Thái Tử vốn đến Hộ Bộ quan chính, sau khi từ Hộ Bộ chạy ra cố ý thay y phục mua từ tiệm y phục, chất liệu tuy không tệ, cũng chỉ là không tệ trong mắt bá tánh tầm thường mà thôi, chưa nói tới đẹp đẽ quý giá.

Quan sai dẫn đầu nhìn lướt qua, cười lạnh: “Sao nào, còn là vị quý công tử hay sao? Ta cho ngươi biết, quản ngươi là công tử ca nhà ai, hôm nay phạm tội, liền cùng ta đi nha môn báo cáo đi.”

Vừa nghe đi nha môn, sắc mặt Thái Tử nhất thời thay đổi, cuống quít nói: “Ta là Thái Tử, mau mau thả ta!”

Quan sai dẫn đầu cười rộ lên: “Ngươi là Thái Tử? Ta đây còn là Vương gia đấy. Đừng nói hươu nói vượn, coi chừng tru cửu tộc!”

“Ta thật là Thái Tử, nhanh thả ta!” Thái Tử giãy giụa không thoát, lại không dám cao giọng tuyên dương, miễn bàn có bao nhiêu nóng nảy.

Quan sai dẫn đầu nhíu mày, rút ra khăn tay nhét vào miệng Thái Tử, lạnh lùng nói: “Cũng không thể để ngươi tiếp tục ồn ào, bại hoại thanh danh quý nhân!”

“Ô ô ô ——” Thái Tử kêu không ra, nhìn nội thị.

Nội thị rơi xuống mặt chạm đất mặt mũi bầm dập, còn đang hôn mê.

Thái Tử hoàn toàn tuyệt vọng, trong đầu chỉ có một ý niệm: Hắn thật khờ, hắn không nên để ám vệ ở nha môn Hộ Bộ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz