ZingTruyen.Xyz

[ EDIT FULL- Trùng Sinh ] Tự Cẩm _ Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 231 - 233

khuynhvu1892

🔴🔴Chương 231 : Tỉnh Ngộ 

Khương An Thành đi đến trước mặt Phùng lão phu nhân, gọi tiếng mẫu thân.

Phùng lão phu nhân gật gật đầu, quan sát tỉ mỉ Khương Trạm, thấy hắn không những bình yên vô sự, mà ngay cả y phục trên người đều sạch sẽ, trong lòng không khỏi động đậy, hỏi: “Ở đâu tìm được người?”

Ánh mắt Khương An Thành như đao khoét Khương Trạm một cái, nói giọng khàn khàn: “Vào nhà rồi nói sau.”

Một đám người lại phần phật quay lại Từ Tâm Đường.

Khương Tự nhân cơ hội chen đến bên người Khương Trạm, mới mở miệng nước mắt đã lăn xuống trước: “Nhị ca ——”

Nhìn thấy muội muội khóc, Khương Trạm có chút hoảng, vội móc khăn tay giúp nàng lau nước mắt, lại sờ được khoảng không.

Hắn lúc này mới nhớ đã thay đổi y phục.

“Tứ muội, muội chớ khóc mà, ta đây không phải không có việc gì sao.” Khương Trạm vỗ vỗ cánh tay, “ Không sao hết trơn á, còn khỏe hơn cả trâu luôn.”

Khương Tự hung hăng trừng Khương Trạm một cái, xoay người bỏ đi.

Khóc đương nhiên là giả, tức giận là thật.

Nhìn thấy một màn trong thuyền hoa nàng mới hiểu được kiếp trước Nhị ca chết oan ức cỡ nào, thế mà lại bị người ta chuốc say đùa giỡn rồi sau đó đẩy mạnh xuống sông.

Kiếp trước nếu không phải sau đó Thái Tử bị phế liên lụy tới Lễ Bộ Thượng Thư phủ, chuyện về Nhị ca truyền ra đôi câu vài lời, nàng cũng sẽ không nổi lên lòng nghi ngờ, vậy thì Nhị ca thật sự sẽ chết không nhắm mắt.

Khương Tự ngẫm lại tình cảnh đêm qua, vừa đau lòng lại vừa tức giận huynh trưởng, âm thầm thề lần này nhất định phải cho Khương Trạm ăn chút đau khổ, tốt nhất làm huynh ấy về sau không dám giao du với mấy đám bạn bè xấu xa đó nữa.

“Tứ muội ——” Khương Trạm bước nhanh đuổi theo, bị Khương An Thành quay đầu nhìn lướt qua, lập tức thành thật xuống.

Đoàn người vào nhà chính, không chờ người lên tiếng, Khương Trạm liền tự giác quỳ xuống: “Đều là con không tốt, làm các vị trưởng bối lo lắng.”

Khương Trạm chỉ cần nghĩ đến Úc Cẩn nói với hắn phụ thân đã dẫn người tìm hắn nửa ngày, cẳng chân bụng liền nhịn không được run lên.

Lần này thật sự gây ra đại họa rồi!

“Trạm Nhi, đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Phùng lão phu nhân vịn ghế bành ngồi xuống hỏi.

Khương Trạm thành thành thật thật quỳ: “Đêm qua mấy người Dương Thịnh Tài kêu con cùng đi sông Kim Thủy chơi, con uống vào không ít rượu, tỉnh lại mới phát hiện được người cứu, thì ra thuyền hoa nổi lửa tất cả mọi người đều rơi xuống nước……”

Khương Trạm đương nhiên nhớ lại hắn là bị Dương Thịnh Tài đẩy vào trong sông, còn về sau thuyền hoa bốc cháy là do Úc Cẩn nói cho hắn hay.

Được Úc Cẩn nhắc nhở, hắn biết không thể kể lại tình hình thực tế.

Dương Thịnh Tài đã chết, nếu hắn nói bị Dương Thịnh Tài làm hại, như vậy đủ loại phiền toái sẽ thi nhau kéo tới.

Khương Trạm tuy xúc động, nhưng với lời nói cực kỳ có đạo lý của bạn tốt lại nghe lọt vào tai.

“Người không có việc gì là tốt  rồi. Các ngươi trở về sửa soạn một chút rồi chuẩn bị ăn cơm.” Phùng lão phu nhân nghe Khương Trạm kể lại xong, thầm nghĩ đứa cháu này ngược lại là đứa phúc lớn mạng lớn, có điều Lễ Bộ Thượng Thư phủ bên kia chỉ sợ có chút phiền phức.

Phùng lão phu nhân là người hiểu rất rõ lòng người hiểm ác.

Trong cái nhìn của bà ta, nếu Khương Trạm cũng giống như hài tử ba nhà khác được kịp thời cứu lên thì cũng thôi, đằng này cố tình hai người Khương Trạm với Dương Thịnh Tài vẫn luôn tìm không thấy, lăn lộn đến người ngã ngựa đổ. Cuối cùng Khương Trạm bình yên vô sự trở về nhà, mà thi thể Dương Thịnh Tài lại bị vớt lên, dù Lễ Bộ Thượng Thư phủ biết không phải Khương Trạm sai, trong lòng cũng sẽ không cam lòng.

Điều này cũng không khó nghĩ, đồng dạng rơi xuống nước mất tích, dựa vào cái gì hài tử nhà ta thì chết, mà hài tử nhà ngươi lại chẳng có chuyện gì?

Nghĩ đến này đó, Phùng lão phu nhân dặn dò nói: “Lão đại, chờ cơm nước xong ngươi đi Lễ Bộ Thượng Thư phủ một chuyến đi, mang chút quà tặng qua đó.”

Khương An Thành biểu tình đờ đẫn: “Nhi tử mệt mỏi.”

Phùng lão phu nhân không vui liễm mi, nhìn trưởng tử dáng vẻ chất phác có chút ủ rũ, quay qua nói với Khương nhị lão gia: “Lão nhị, vậy ngươi đi đi, nhớ rõ nói nhiều lời trấn an vào.”

“Mẫu thân yên tâm, nhi tử biết nên làm như thế nào.” Tâm tình của Khương nhị lão gia giờ phút này có chút không xong.

Cùng nhau du sông rơi xuống nước mất tích, cháu trai Lễ Bộ Thượng Thư thì chết, Khương Trạm lại sống sờ sờ, coi như Dương gia ngoài miệng không nói nhưng trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu Đông Bình Bá phủ, điều này không thể nghi ngờ sẽ ảnh hưởng đến phát triển quan trường của ông ta.

Phùng lão phu nhân lại kêu Nhị thái thái Tiêu thị chuẩn bị bạc cảm ơn để cho quản sự đưa đi cho ân nhân cứu mạng Khương Trạm: “ Không thể làm người ta cảm thấy Bá phủ không biết cảm ơn, có điều cũng phải bảo trì khoảng cách, tránh cho người ta sinh ra tâm tư không nên có.”

Khương An Thành nghe thế phiền muộn không thôi, nhàn nhạt nói: “Mẫu thân, con về trước thay y phục.”

Bên ngoài ánh mặt trời nóng rực, Khương An Thành nheo nheo mắt, có loại ảo giác cứ như đang ở trong mộng.

Đến bây giờ ông vẫn không thể tin được thằng con hỗn trướng cứ vậy mà tung tăng nhảy nhót trở về.

Khương An Thành đờ đẫn suy nghĩ, dưới chân lại bước cực nhanh.

Khương Trạm khấu đầu hai cái với Phùng lão phu nhân, cất bước đuổi theo.

Khương Tự lúc này mới mở miệng: “Tổ mẫu, cháu gái đi xem phụ thân với Nhị ca.”

“Đi đi.” Phùng lão phu nhân không kiên nhẫn nói.

Nghĩ đến khi không đắc tội Lễ Bộ Thượng Thư phủ, Phùng lão phu nhân càng thêm không thích đại phòng.

Bà ta đã nhìn ra, cả nhà đại phòng không gây hoạ là may lắm rồi, trông cậy vào mấy đứa bọn nó có tiền đồ đúng là người si nói mộng.

Một đường đuổi tới chỗ ở của Khương An Thành, Khương Trạm bịch quỳ xuống: “Phụ thân, Người đánh con đi, đều là con sai!”

Khương An Thành nhìn nhi tử quỳ trên mặt đất không nói một lời.

Ông vốn cho rằng mỗi lần nhi tử gây họa đánh một trận là hết tức, thế nhưng lúc này đây ông cả dục vọng động thủ cũng chẳng có.

Cái đồ hỗn trướng như vậy, mắt thấy sắp phải cưới vợ sinh con, nếu bản thân không có tâm tư tỉnh ngộ tiến tới, lẽ nào còn phải dựa vào đánh đòn mới nên thân?

Không, ông không trông cậy vào hắn tiến tới thành tài gì hết, chỉ cần nghiệp chướng này không gây hoạ, an an ổn ổn cả đời đã cám ơn trời đất rồi.

Khương An Thành cảm thấy thất vọng thật sâu.

Khương Trạm ngẩng đầu, liền chạm vào trong cặp mắt chứa đầy thất vọng kia.

“Phụ thân ——” Khương Trạm có chút hoảng.

Hắn còn chưa gặp qua phụ thân như vậy bao giờ, điều này làm cho hắn bỗng nhiên sợ hãi.

“Mày trở về ăn cơm đi.” Khương An Thành nhàn nhạt nói.

Khương Trạm quỳ bất động: “Phụ thân ——”

Mắt hắn trông mong nhìn Khương An Thành, hận đối phương không thể như thường ngày đánh cho hắn một trận nhừ đòn.

Tất cả đều vui vẻ.

Thế nhưng Khương An Thành không có làm như vậy, ông xoay người chắp tay đi vào trong phòng.

Khương Trạm ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của phụ thân, đột nhiên phát hiện phụ thân cao lớn như núi trong ấn tượng thì ra đã không còn cao bằng hắn, thân hình càng gầy yếu hơn so với trong trí nhớ của hắn.

Giờ khắc này, Khương Trạm như ở trong mộng mới tỉnh.

Phụ thân già rồi, mà hắn vẫn chậm chạp không chịu lớn lên, cuối cùng chỉ có thể làm mọi người thất vọng.

Khương Trạm giơ tay, hung hăng tát cho chính mình một bạt tai.

Hắn thế nào lại hồ đồ như vậy chứ? Cho dù không có thiên tư xuất chúng, không có nghị lực siêu nhân, thì ít nhất làm một đứa con trai khiến phụ thân có thể yên tâm, làm huynh trưởng muội muội có thể dựa vào, cái này cũng khó gì đâu.

Nhưng hắn ngay cả điểm này cũng không làm được.

Hắn thật đúng là khốn nạn mà!

Khương Trạm giơ tay lại muốn tát mình, bị Khương Tự ngăn lại.

“Tứ muội?”

Khương Tự thở dài thật sâu: “Nhị ca, về sau chớ có chơi với mấy đám bạn xấu xa đó nữa.”

Nàng thật sự không cầu huynh trưởng trở nên nổi bật, sống sót thật tốt là đủ rồi.

Khương Trạm gật đầu thật mạnh.

Hắn quá ngốc, luôn xem trọng nghĩa khí huynh đệ, giờ đây mới biết được không phải tất cả mọi người đều có thể làm bằng hữu, có ít người trời sinh nước tiểu không đến một cái ấm. Ngươi xem hắn là huynh đệ, hắn chưa chắc đã xem ngươi là người.

Một khi hắn xảy ra chuyện, thương tâm chính là thân nhân, mà không phải những kẻ gọi là “Bằng hữu” đó. # Edit by Khuynh Vũ #

🔴🔴 Chương 232 : Tới cửa nói lời cảm tạ 

Thái độ của Khương Trạm làm Khương Tự cảm thấy vui mừng.

Huynh trưởng của nàng bản tính thuần lương, vui với kết giao đủ loại bằng hữu, làm người lại trọng tình trọng nghĩa.

Những điều này kỳ thật là ưu điểm khó được, nhưng huynh ấy cần học được chính là phân biệt nào là bằng hữu chân chính, nào là phải kính nhi viễn chi.

Trên đời này không phải tất cả mọi người đều đáng giá chân thành đối đãi, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể được tha thứ.

Tỷ như Dương Thịnh Tài, khi nàng tận mắt nhìn thấy gã ta đẩy huynh trưởng từ cửa sổ xuống sông mà cứ như chỉ ném một cái chén rượu đã dùng qua, nàng liền biết người này đã thối nát từ rễ tới thân.

Một người như vậy để mắt tới huynh trưởng, cho dù lần này huynh trưởng có thể tránh được, vậy lần sau thì sao?

Đã không có tiên tri kiếp trước, nàng không biết kiếp nạn tiếp theo của Nhị ca sẽ xảy ra vào khi nào và lấy một loại phương thức gì đến. Cho nên vẫn phải giết chết Dương Thịnh Tài mới tốt, đây mới là biện pháp nhất lao vĩnh dật.

Khương Tự đối với việc tự tay chấm dứt tính mạng Dương Thịnh Tài không có nửa điểm hối hận. Đời này vốn chính là kiếm được, chỉ cần có thể bảo đảm thân nhân một đời an bình, sau khi chết cho dù có xuống địa ngục nàng cũng không hối hận.

“Tứ muội, nhị ca thật sự sai rồi, muội giúp ta khuyên nhủ phụ thân đi, bảo ông ấy đừng tức giận nữa sẽ hỏng mất.”

Khương Tự gật đầu: “Muội sẽ, Nhị ca cũng đứng lên đi, trước ăn cơm đã, khả năng rất nhanh Thuận Thiên Phủ sẽ tìm Nhị ca hỏi chuyện đó.”

Xem ra Nhị ca tạm thời sẽ không hồ nháo, còn về phần sau này có thể chứng nào tật nấy hay không, vậy phải tạm xem hiệu quả về sau đi.

Lại nói, không biết Úc Thất “Chiếu cố” Nhị ca thế nào rồi?

Khương Tự sinh ra một tia tò mò, lấy mắt ngắm Khương Trạm.

Khương Trạm bị muội muội nhìn đến không thể hiểu thấu, giơ tay gãi gãi đầu: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, chính là thấy Nhị ca sắc mặt đặc biệt tái nhợt, có phải tối hôm qua uống quá nhiều rượu không? Muội thấy vẫn nên mời đại phu tới xem cho Nhị ca một cái đi, để tránh thân thể xảy ra tình trạng gì——”

“Không cần!” Khương Trạm cuống quít đánh gãy lời Khương Tự.

Khương Tự khó hiểu nhìn hắn.

Khương Trạm chịu đựng hoảng hốt vỗ vỗ ngực: “ Ta không có việc gì hết, không cần phải mời đại phu.”

Nếu mà để Tứ muội biết hắn —— Khương Trạm run lập cập.

Nhìn khuôn mặt huynh trưởng càng thêm tái nhợt, Khương Tự càng thêm tò mò.

Xem ra Úc Thất “Chiếu cố” Nhị ca thật sự không tồi.

“Đúng rồi, Thuận Thiên Phủ vì sao lại gọi ta hỏi chuyện?” Khương Trạm sợ Khương Tự tiếp tục truy vấn, vội vàng dời đề tài.

“Tối hôm qua người được cứu vớt nói thuyền hoa sở dĩ bốc cháy là do có một tiểu quan cố ý phóng hỏa, hiện giờ công tử Lễ Bộ Thượng Thư phủ ngâm nước mà chết, Dương gia tất nhiên sẽ thúc giục quan phủ mạnh mẽ truy tra hung thủ phóng hỏa, cho nên Chân đại nhân tám chín phần mười sẽ tìm Nhị ca hỏi một chút tình huống tối hôm qua.”

“Ta thấy tiểu quan phóng hỏa kia là vì dân trừ hại mới đúng.” Khương Trạm giờ phút này hận chết Dương Thịnh Tài, đối với tiểu quan không biết tên kia sinh ra cảm kích thật sâu.

Đúng như Khương Tự sở liệu, không bao lâu thì người của Thuận Thiên Phủ tới, mời Khương Trạm đi nha môn một chuyến.

Khương Trạm là người bị hại, thái độ của người nha môn tương đối khách khí.

Khương An Thành nói với quan sai: “Ta đi cùng khuyển tử.”

Hai cha con cùng đi vào Thuận Thiên Phủ, lại không phải ở công đường gặp Chân Thế Thành, mà là ở trong đình hóng gió ở hậu viện.

Chân Thế Thành tự mình rót một ly trà đưa cho Khương An Thành: “Khương Lão đệ, thế chất bình yên vô sự, thật sự là đáng mừng.”

Trước mặt người ngoài Khương An Thành khôi phục bình thường, hung hăng trừng mắt liếc Khương Trạm một cái, cả giận: “Tiểu súc sinh không có một ngày không gây hoạ, tối hôm qua nếu không phải đi sông Kim Thủy lêu lổng, đâu đến nỗi náo ra chuyện như vậy……”

Chân Thế Thành kiên nhẫn nghe Khương An Thành quở trách nhi tử, rất tán thành gật đầu.

Con của hắn tuy rằng có cái tên tuổi Như Ngọc công tử, trên thực tế đều là biểu hiện giả dối lừa gạt thế nhân thôi.

Ai, nói đến cùng vẫn là nữ nhi bớt lo, tựa như vị khuê nữ của Khương Lão đệ, không những không gây hoạ, còn có thể giúp hắn phá án.

Chân Thế Thành đã thẩm vấn qua tất cả tôi tớ cùng tiểu quan chạy trốn trên thuyền hoa, ngay cả chủ nhân thuyền hoa hiện tại đều đang mắc ở trong nha môn, tiếp nhận mấy lần nghi vấn đề ra.

Hỏi tới hỏi lui, thế nhưng không ai có thể nói ra một chút tin tức của tiểu quan phóng hỏa.

Chân Thế Thành cơ hồ có thể khẳng định tiểu quan kia là có chuẩn bị mà đến, mục đích chính là trả thù.

Trả thù như vậy rõ ràng theo lý thuyết không khó tra, nhưng dần dần thâm nhập hiểu rõ mấy tay ăn chơi này, Chân Thế Thành cảm nhận được cái gì gọi là khó giải quyết.

Thật sự là mấy tay ăn chơi này nhiều năm như vậy làm không ít chuyện ác, có thể an an ổn ổn sống đến bây giờ mới xảy ra chuyện thuần túy là dựa vào xuất thân tốt.

Không nói cái khác, chỉ một sự kiện đã làm cho Chân Thế Thành vô cùng khó chịu rồi.

Đứa cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư kia thế mà lại thích nam sắc, năm trước nhìn trúng một thư sinh nhà nghèo, lỗ mãng hãm hiếp người ta. Không ngờ thư sinh kia là một người ngạo khí, sau khi chịu nhục xong liền nhảy sông.

Đáng thương thư sinh mới thành thân nửa năm, thê tử vừa mới khám ra có thai hai tháng.

Thê tử thư sinh nhìn thấy phu quân lưu lại huyết thư bẩm báo Thuận Thiên Phủ, lúc ấy phủ Doãn Thuận Thiên cả mặt cũng không nhìn thấy, một câu “Chứng cứ không đủ, toàn dựa vào phỏng đoán” liền đuổi người ta đi.

Phụ nhân không cam lòng, chạy đến Lễ Bộ Thượng Thư phủ đòi công đạo, bị Dương Thịnh Tài đúng lúc ra cửa một cước đạp sẩy thai, cuối cùng trở nên điên điên khùng khùng.

Thượng thư phủ dùng một số bạc bình ổn chuyện này, không bao lâu cha mẹ của thư sinh liền cho hai huynh đệ khác của hắn cưới vợ, vốn một nhà nghèo rớt mồng tơi hôn sự lại làm rất thể diện, về phần con dâu trưởng điên khùng lại chẳng thấy ló mặt trên hôn lễ, phảng phất như không có người này.

Đây hết thảy đều là Chân Thế Thành phái người nghe được từ trong miệng hàng xóm láng giềng than thở, nếu Dương Thịnh Tài còn sống, muốn dùng việc này định tội gã chỉ sợ si tâm vọng tưởng. 

Chân Thế Thành là quan viên có lý tưởng, lại cũng phi thường nhận rõ hiện thực.

Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, đây là mộng tưởng hắn muốn thực hiện, lại chung quy là người si nói mộng.

Hắn chỉ nguyện dốc hết khả năng, tận lực trả lại một cái công đạo cho các bá tánh.

Về phần Dương Thịnh Tài —— nghĩ đến nhi tử nói trước đó không lâu có nhận được thiệp mời của Dương Thịnh Tài, Chân Thế Thành chỉ muốn cười lạnh.

“Tiểu Dư đã nói với ta, đêm qua là hắn vừa khéo cứu ngươi.” Chân Thế Thành ngữ khí ấm áp nói với Khương Trạm.

“Tiểu chất vận khí tốt.”

Dính ánh sáng của muội muội, hắn ở trước mặt phủ Doãn Thuận Thiên người người kính sợ cũng có thể tự xưng một tiếng tiểu chất.

Nghĩ vậy, Khương Trạm kiêu ngạo xong lại có chút khó chịu, âm thầm hạ quyết tâm: Luôn có một ngày hắn sẽ để cho Tứ muội dính ánh sáng của hắn, để cho Tứ muội lấy hắn làm kiêu ngạo.

“ Khương thế chất nói một chút sự tình đêm qua đi.”

“ Tiểu chất kỳ thật đến bây giờ còn mơ mơ hồ hồ, lúc ấy uống quá nhiều.” Khương Trạm sớm được Úc Cẩn dặn dò, ở trước mặt lão hồ ly như Chân Thế Thành nhiều lời nhiều sai, vì để tránh cho phiền toái, đổ hết thảy cho say rượu là tốt nhất.

Chân Thế Thành không có được tin tức gì hữu dụng, ngữ khí vừa chuyển: “Nghe nói ngày xưa Khương thế chất với công tử Tướng quân phủ không hợp nhau cho lắm.”

Khương Trạm thản nhiên gật đầu: “ Đúng vậy, cho nên Dương Thịnh Tài mới gọi chúng cháu đến uống chung chén rượu, xem như bỏ qua hết những khúc mắc trong dĩ vãng.”

Chân Thế Thành lại dò hỏi vài câu, thấy thật sự hỏi không ra cái gì, ngược lại bắt đầu cùng Khương An Thành nói chuyện phiếm.

Khương Trạm lặng lẽ thở phào.

Dư Thất ca nói đúng, Dương Thịnh Tài ở trước mặt ba người Thôi Dật đẩy hắn xuống sông, những người khác đều tính là đồng phạm. Hiện tại Dương Thịnh Tài đã chết, ba người kia chỉ cần không ngốc sẽ không đem chân tướng tối qua nói ra.

Rời khỏi Thuận Thiên Phủ, Khương An Thành dừng chân, nhàn nhạt nói: “Mang ta đến nhà vị bằng hữu của mày nói lời cảm tạ.” # Edit by Khuynh Vũ #

🔴🔴Chương 233 : Lấy lòng 

Khương Trạm không nghĩ tới Khương An Thành sẽ nhắc tới việc này, nhìn phụ thân đáy mắt trải rộng tơ máu, không khỏi nói: “Phụ thân, Người vất vả cả ngày rồi, vẫn là về nghỉ ngơi trước đi. Con với Dư Thất ca quan hệ rất tốt, huynh ấy sẽ không so đo này đó.”

Khương An Thành trầm mặt, quát: “Dẫn đường!”

Khương An Thành là người có ơn tất báo, dù trước mắt thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ông đều cho rằng hẳn phải tới cửa nói lời cảm tạ, mà không phải nghe Phùng lão phu nhân an bài tùy tiện phái một quản sự tới cửa.

Khương Trạm rụt cổ, vội vàng dẫn đường.

Lúc này đây phụ thân không động đến một ngón tay của hắn, hắn lại không có lá gan so chiêu với phụ thân như trước kia.

Hoặc là nói, trước kia hắn vô tri không sợ, kỳ thật lại ngu xuẩn không hơn.

Đi đến đầu hẻm Tước Tử, hai cha con vừa lúc gặp quản sự Bá phủ xách theo hộp quà vào trong thăm dò.

“Vương quản sự, giao đồ cho ta đi.” Khương Trạm vươn tay.

Vương quản sự vội nói: “Vẫn là lão nô xách cho, lão phu nhân nói rõ lão nô phải đem bạc cảm ơn tới tận cửa cơ.”

Khương Trạm không nhiều lời nữa, đi ở phía trước dẫn đường.

Ba người rất nhanh thì dừng lại trước cửa một hộ có cây táo xiêu vẹo cổ.

“ Phụ thân, Dư Thất ca ở ngay nơi này.”

Khương An Thành tự mình tiến lên gõ cửa.

“Ai?” Cửa mở ra nửa bên, lộ ra khuôn mặt độc nhãn rất có đặc sắc của Lão Vương.

Khương Trạm vội nói: “Lão Vương, đây là phụ thân ta, hôm nay đến nói lời cảm tạ với Dư Thất ca.”

Lão Vương lập tức quay đầu kêu: “Chủ tử, phụ thân Khương công tử tới.”

Úc Cẩn đang ở dưới tàng cây trong viện một bên uống trà một bên giúp Nhị Ngưu vuốt lông, nghe vậy cả kinh nhảy dựng lên, một chân dẫm lên cả đuôi của Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu đang hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, không nghĩ tới tai bay vạ gió, ngao một tiếng co giò bỏ chạy.

Khương An Thành chỉ thấy một con cún bự vọt về phía ông, không khỏi kinh ngạc.

Đây là đạo đãi khách gì?

Cũng may cún bự lướt qua cạnh ông như một cơn gió thổi qua, không có động tác không hữu hảo khác.

Khương An Thành lấy lại bình tĩnh, sải bước đi đến trong viện ôm quyền với Úc Cẩn: “Đa tạ công tử cứu khuyển tử.”

Úc Cẩn giờ phút này vẫn đang trong trạng thái phát ngốc, liếc nhanh Khương Trạm một cái.

Phụ thân A Tự sao lại tới đây? Này cũng quá đột nhiên rồi!

Có điều Úc Cẩn cũng không phải loại tiểu tử ngốc gặp phụ thân người trong lòng liền ăn nói lắp bắp, hắn ngược lại cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để chiếm được hảo cảm của nhạc phụ đại nhân tương lai.

Úc Cẩn rất nhanh bình tĩnh xuống, né người ra đáp lễ: “Ngài quá khách khí rồi, vô luận là ai rơi xuống nước tiểu chất nhìn thấy đều sẽ ra tay cứu giúp, lúc ấy cũng không biết là Khương Nhị đệ, cho nên không dám nhận cảm tạ của ngài.”

Khương An Thành nghe xong, tức khắc tăng lên hảo cảm với người trẻ tuổi trước mắt.

Ông lúc đầu có ấn tượng không tốt với người trẻ tuổi này lắm, không có biện pháp, ai bảo người trẻ tuổi có giao hảo với nhi tử chứ.

Trong cái nhìn của Khương An Thành, giao du với nhi tử khẳng định là thông đồng làm bậy, đặc biệt ngày đó còn cưỡi ngựa của ông đi mất!

Hiện tại Khương An Thành cảm thấy hổ thẹn thôi rồi.

Nhìn phẩm tính của người ta xem, tấm lòng rộng mỡ, trạch tâm nhân hậu cỡ nào.

Chậc chậc, người trẻ tuổi như vậy không nhiều lắm.

Khương An Thành nghĩ như vậy, ngắm Khương Trạm một cái, thầm nghĩ nhi tử hỗn trướng thế mà cũng có lúc mắt sáng, ông không nên mang theo thành kiến vào trước là chủ mới phải.

“ Đây là bạc cảm tạ Bá phủ tặng công tử.” Quản sự đem hộp quà dâng lên.

Úc Cẩn khách khí cười cười, quả quyết cự tuyệt: “ Bạc cảm ơn thì không cần, vốn chính là chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

“Công tử vẫn là nhận lấy đi, bằng không lão nô không tiện trở về báo cáo kết quả công tác.”

Úc Cẩn nghiêm mặt: “Khương Nhị đệ và ta tình như thủ túc, có thể đúng lúc cứu đệ ấy ta chỉ cảm thấy cao hứng, nếu như nhận bạc cảm ơn vậy ta thành người nào?”

Hắn nói xong mỉm cười với Khương An Thành: “ Bá phụ ngài nói có phải đạo lý này không?”

Khương An Thành không khỏi gật đầu.

Có đạo lý, nếu như ông cứu bạn tốt, nhà bạn tốt lại đem bạc tới cảm ơn, chỉ sợ ông sẽ tức giận đến quăng bạc ra ngoài luôn.

Quản sự còn định nói thêm, bị Khương An Thành hung hăng trừng mắt liếc một cái.

Quản sự xách theo hộp quà không hé răng.

Khương An Thành càng cảm thấy thiếu niên trước mắt hợp nhãn duyên, hỏi: “Không biết Dư công tử với khuyển tử kết bạn thế nào vậy?”

Úc Cẩn vội nói: “ Bá phụ như Chân đại nhân gọi con Tiểu Dư đi.”

Khương An Thành không phải người câu nệ, nghe vậy cười: “Được, vậy về sau kêu ngươi Tiểu Dư.”

Một bên Khương Trạm không hề có cảm giác tồn tại chỉ sợ Úc Cẩn nói tình cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau ở phụ cận thanh lâu ra, vội ngắt lời nói: “ Nhi tử lúc ấy đang đánh nhau với người ta, tình huống nguy cấp, Dư Thất ca vừa lúc đi ngang qua liền rút đao tương trợ cứu con, từ đây chúng con liền kết bạn.”

Khương An Thành nhìn Úc Cẩn càng thêm thuận mắt hơn: “Nói như vậy, đây là lần thứ hai Tiểu Dư cứu ngươi.”

Khó trách không giống với mấy đứa bạn xấu xa kia của nhi tử hỗn trướng, thì ra phương thức kết bạn cũng khác với những tay ăn chơi đó.

Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi tự lực cánh sinh không dựa vào trong nhà như tiểu Dư đáng tin nhất, người trẻ tuổi như vậy chẳng sợ trong nhà điều kiện thiếu thốn hơn nữa cũng mạnh hơn gấp trăm lần tay ăn chơi chỉ biết gây hoạ kia nhiều.

“Tiểu Dư à, về sau không có việc gì thường xuyên tới Bá phủ chơi, dù sao hai nhà cũng rất gần nhau.” Khương An Thành nhìn về phía Úc Cẩn ánh mắt cơ hồ có thể dùng “Từ ái” để hình dung.

Úc Cẩn trong lòng vui vẻ, thuận thế leo lên: “Chỉ cần Bá phụ không chê tiểu chất quấy rầy là tốt rồi.”

Không nghĩ tới cứu Khương Trạm còn có thu hoạch lớn như vậy, thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Khương An Thành nghiêm mặt: “Nói gì vậy! Nếu Khương Trạm kết giao đều là bằng hữu như con, ta đây liền có thể yên tâm rồi.”

Hai người hoàn toàn xem nhẹ Khương Trạm, lại hàn huyên hồi lâu Khương An Thành mới đưa ra lời cáo từ.

Úc Cẩn tiễn Khương An Thành ra đến ngoài cửa lớn, nhìn theo ông đi xa.

Lưu lại Khương Trạm thở dài: “Dư Thất ca, so với ta, đại khái phụ thân ta càng hy vọng huynh là con của ổng hơn.”

Úc Cẩn cười đến ý vị thâm trường.

Con rể cũng là con mà, hắn hoàn toàn có lòng tin làm tốt đứa con trai này.

Ách, đương nhiên mấu chốt nhất phải cảm tạ đứa con trai Khương Trạm này phụ trợ —— Úc Cẩn không phúc hậu mà tưởng tượng.

Hai người một lần nữa về lại trong viện, Khương Trạm liên tiếp rót hai chén nước trà.

Úc Cẩn cười hỏi: “ Rượu uống nhiều, đổi uống trà rồi?”

Khương Trạm nâng lên mí mắt liếc Úc Cẩn một cái, nghiêm túc nói: “Dư Thất ca, ta không muốn tiếp tục lăn lộn như trước kia nữa, huynh giúp ta tư vấn chút đi.”

“Đệ có tính toán gì không?”

Khương Trạm gãi gãi đầu, có chút mờ mịt: “Đọc sách ta căn bản không phải kiểu người đó, mỗi ngày đến học đường thuần túy là lãng phí thời gian thôi, song lại nghĩ không ra có thể làm gì. Dư Thất ca, huynh cũng biết tính tình ta, cho dù có làm buôn bán chắc cũng phá sản thôi.”

“Khương Nhị đệ không bằng đến doanh vệ làm việc đi?”

Ánh mắt Khương Trạm sáng lên, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm: “ Người nhà bình thường doanh vệ sẽ không đồng ý cho ta vào, muốn vào cấm vệ quân cần nhờ quan hệ —— “

“ Không bằng ta giúp đệ hỏi một chút xem.”

“Dư Thất ca quen biết người?”

Úc Cẩn cười nói: “Cơ duyên xảo hợp nhưng thật ra kết bạn được với mấy bằng hữu dùng được, tóm lại ta thử xem trước rồi nói sau.”

“Đa tạ Dư Thất ca.” Tâm tình trầm trọng của Khương Trạm hơi hòa hoãn, đương nhiên đả kích to lớn vì bị nam nhân chiếm tiện nghi trong một chốc là không thể nào khôi phục ngay được.

Khương An Thành tâm sự với Úc Cẩn một phen, trở lại trong phủ tâm tình cũng khá hơn, chính là có một người tâm tình lại hỏng bét.

Khương nhị lão gia đến Lễ Bộ Thượng Thư phủ mặt xám mày tro trở về. # Edit by Khuynh Vũ#

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz