Edit Full Se Mai Yeu Em Nhu Vay Thinh The Ai
Hoạt động cuối cùng của năm cũ chính là tiệc rượu mừng năm mới.Tiệc rượu chiếm nguyên một ngày nghỉ lễ năm mới, khiến rất nhiều đồng nghiệp sốt ruột muốn về nhà ăn tết không thể không gắng gượng tham gia. Mục đích của tiệc rượu đương nhiên không phải cảm ơn công nhân viên, biểu diễn tiết mục hay chơi giẫm bóng gì đó, mà là mời các khách hàng của tập đoàn cùng đến chung vui. Đối với nhân viên tập đoàn, đây chẳng khác gì một ngày tăng ca.Thẩm Mộc Tinh không cần về nhà ăn tết, đương nhiên cũng không vội. Có thể làm được gì, cô cũng không từ chối.A Mẫn thì lại mặt u mày chau mấy ngày, cả văn phòng đều nghe được tiếng tổng thanh tra mắng cô.Thẩm Mộc Tinh đang viết báo cáo tổng kết hằng năm, A Mẫn lại bưng mặt khóc ngồi xuống đối diện cô."Sao vậy? Lại bị mắng à?" Thẩm Mộc Tinh nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc của tổng thanh tra vừa mới đóng lại, hỏi.A Mẫn vừa ức vừa giận, cực kỳ buồn bực: "Hai phòng không hòa thuận, sao có thể đổ hết lên người tôi chứ? Rõ ràng là chế độ của công ty chưa hoàn thiện! Còn cứ nhè chuyện này mắng tôi nhiều lần! Nay bà ta còn nói cho tôi biết là địa cầu thiếu đi một ai thì cũng vẫn cứ quay! Tôi thấy nếu địa cầu thiếu đi bà biến thái ấy thì cả sương mù cũng biến mất luôn thì có!"A Mẫn và Thẩm Mộc Tinh ở cùng một phòng ký túc xá công nhân viên, tính cũng hợp nhau, nên không giấu nhau điều gì.Thẩm Mộc Tinh tiến tới, lặng lẽ hỏi: "Cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu đắc tội vị Phật gia đó ở đâu vậy?"A Mẫn cười lạnh: "Mộc Tinh, cậu là người có hy vọng được lên trưởng phòng nhất, cũng chỉ có cậu coi bà ta như Phật gia. Tôi nói cho cậu nghe này, lãnh đạo cũng chỉ là một nhân viên, tất cả mọi người đều là nhân viên cả, dựa vào đâu mà bà ta được ghét bỏ tôi. Nếu bà ta còn dám mắng tôi lần nữa, tôi lập tức quăng đơn xin từ chức vào mặt bà ta!""Ai da ai da không đến mức đấy, bình tĩnh, bình tĩnh." Thẩm Mộc Tinh an ủi cô.A Mẫn đang định nói gì, cửa phòng tổng thanh tra đã mở ra."Tiểu Thẩm, đã liên hệ khách được mời tới tiệc rượu chưa?" Gương mặt lạnh như băng của tổng thanh tra xuất hiện ở cửa.Thẩm Mộc Tinh lộ ra một nụ cười hình thức hóa: "Đang làm ạ.""Nhanh chóng lên đi!""Rõ."Cửa vừa đóng, Thẩm Mộc Tinh đã nói: "Thấy chưa, mấy nay Phật gia vẫn luôn động kinh, thấy ai đều thế cả."A Mẫn bĩu môi: "Chắc sắp mãn kinh ấy!"Thẩm Mộc Tinh mở hộp thư, gửi lần lượt từng bức thư mời đã biên tập cho hộ khách. Trong danh sách hộ khách, cô nhìn thấy tên của Nghiêm Hi Quang.Thư được gửi đi rồi, cô bèn đi ăn trưa. Hamburger vừa vào đến trong bụng, chân đã phải ngựa không ngừng vó chạy về văn phòng, chui vào trong văn bản word tổng kết hằng năm.Gần tới giờ tan làm, điện thoại bỗng reo, Nghiêm Hi Quang gọi tới.Thẩm Mộc Tinh nhìn màn hình điện thoại, do dự vài giây.Từ sau bữa cơm kỳ dị tối qua, quan hệ của hai người họ đã phát sinh thay đổi, biến thành anh thuận lý thành chương, biến thành cô chán nản ngầm đồng ý.Tối qua, sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Hi Quang bèn kêu xe đưa cô về chỗ ở, sau đó rời đi, tất cả hoàn toàn không khác gì bình thường.Sau khi về đến nhà, cô trằn trọc, thật sự không ngủ được, bèn dậy uống tý rượu Thiệu Hưng, tự hỏi kỹ quan hệ của cô và anh.Cô không thể không thừa nhận, Nghiêm Hi Quang nói đúng, họ chưa chia tay, từ đầu tới cuối.Trong lòng Nghiêm Hi Quang là thế, trong lòng Thẩm Mộc Tinh cũng là vậy, nên lúc anh nói ở cùng nhau, cô mới không phản bác được.Sáu năm, nghe có phần không thể tưởng tượng nổi, nhưng Thẩm Mộc Tinh cũng bắt đầu lý giải phần nào niềm tin ấy của Nghiêm Hi Quang, tin rằng dù anh rời đi năm, sáu năm, cô vẫn yêu anh như thế.Niềm tin đáng chết đó.Cô nhận điện thoại, giọng Nghiêm Hi Quang thực hiện một cuộc bay ở tầng trời thấp bên tai cô."Đến buổi họp hằng năm của các em phải mặc trang trọng à?" Anh hỏi."Đương nhiên, bọn em rất cao cấp đó." Thẩm Mộc Tinh xoay bút trong tay nói.Nghiêm Hi Quang như cười như không: "Cao cấp vậy à?"Không biết vì sao, nghe cái giọng như cười như không của anh, tâm trạng Thẩm Mộc Tinh bỗng trở nên rất tốt: "Đúng vậy, tiệc rượu hằng năm của bọn em cũng không phải giẫm bóng rút thưởng, mà là tiệc đồ lạnh và cocktail, ok? Anh mà đến thì phải mặc cho đẹp trai vào."Nghiêm Hi Quang: "Vậy em sẽ mặc gì?""Lễ phục chứ sao."Nghiêm Hi Quang lặng lẽ nói: "Anh đang ở một chi nhánh tại Phúc Điền, em có thể dễ dàng tìm được anh.""Anh muốn làm quần áo cho em?""Ừ, anh chỉ biết số đo hồi em đến trường.""Anh còn nhớ rõ à?""Vì sao lại không nhớ.""Số đo của em bây giờ vẫn giống hồi thiếu nữ đấy, anh cứ thế mà làm là được.""Khác đi rồi.""Anh có biết là em đi trên đường người ta cũng thấy em là sinh viên không hả?""Ngực có thay đổi.""Nghiêm Hi Quang...""Em tới đi, anh chờ em ở chi nhánh."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz