ZingTruyen.Xyz

Edit Full Kieu Te Qua Moc Tu

Tiêu Chân và Lục Văn Chính đi rồi, mỗi bộ lại lục tục có sổ con đưa tới, Tiêu Lan không có thời gian rỗi, gần giờ dậu liền ở Kính Tư Điện không có khẩu vị dùng vài miếng cơm tối, ăn vào cũng không thoải mái, mất mặt nói: "Đi phòng ăn nhìn một chút, hôm nay bữa tối ở chỗ khác có cái gì."

Hoa Sinh nhanh nhẹn chạy đi, trở về dò xét sắc mặt hắn bẩm: "Nô tài trước báo ở Xích Ô Điện cho Hoàng thượng?"

Tiêu Lan dùng nắp chén che lá trà nổi lên xanh biếc, mắt cũng không ngẩng lên: "Nói."

Hoa Sinh vội vàng báo một lần từ khai vị đến món chính, rồi đến canh ngọt, tráng miệng, báo hết, lông mày Tiêu Lan lại khẽ nhíu, Hoa Sinh vội nói tiếp: "Còn có chén trà táo gừng đang đun ở trên nồi, nô tài mới vừa nhìn thấy, có cung nữ ở Xích Ô Điện trông nom."

Giữa lông mày Tiêu Lan giãn ra - - mấy ngày qua trời lại lạnh thêm, Diên Mi trước khi ngủ thế nào cũng phải uống một chén canh hâm nóng mới an giấc được.

Hắn nhàn nhạt hớp trà, lại hỏi: "Ăn thế nào?"

Hoa Sinh trả lời: "Nô tài đã điều tra, tối hôm nay nương nương ăn rất ít, bốn năm món không hề đụng đũa, canh cũng chỉ uống non nửa chén."

Tay Tiêu Lan ngừng lại, nhịn không được nhớ thương, trong lòng buồn phiền, thả chén trà trong tay xuống, có vài phần bực bội. Một lát sau, lông mày hắn đột nhiên nhíu lại, khóe miệng chậm rãi cong lên.

- - Cũng không phải là chỉ một mình hắn như vậy, phân ở hai nơi, Diên Mi và hắn đều ăn không biết ngon.

Đáy lòng lại có chút vui sướng âm ỉ.

Tiêu Lan nhìn hoàng hôn dần dần buống xuống, trong lòng tự nhủ, mà thôi, đợi lát nữa bất luận Xích Ô Điện có sai cung nữ nào đến, tùy tiện nói cái gì hắn cũng sẽ trở về, trở về để Diên Mi từng câu từng câu giải thích với hắn.

Thôi thôi, kỳ thật hắn thậm chí không cần giải thích gì cả, ban đêm, cho dù Diên Mi chỉ ôm hắn một cái, hoặc là kéo kéo tay hắn, nói lời mềm mại, tức giận của hắn liền không phát ra được, càng sẽ không đạp cửa Xích Ô Điện mà đi nữa.

Nghĩ tới đây, hắn lại có chút bận tâm - - sẽ không dọa đến Diên Mi chứ?

Hoa Sinh đứng ở một bên, mắt thấy chỉ một lát mà vẻ mặt hắn từ âm trầm chuyển sang vui vẻ, lại từ vui vẻ chuyển sang lo lắng thì thăm dò hỏi: "Hoàng thượng?"

Tiêu Lan thở ra, hỏi: "Giờ nào rồi?"

Hoa Sinh vội trả lời: "Còn kém hai khắc đến lúc phòng thủ."

Tiêu Lan nhíu mày: "Lúc nãy còn không phải kém hai khắc?"

- - hậu cung muốn cho người đến mời cũng phải đợi đến lúc phòng thủ, còn phải hơn một canh giờ nữa.

"Vừa nãy là dậu chính một khắc", Hoa Sinh cẩn thận nói: "Hoàng thượng mệt mỏi một ngày rồi, nếu không tỉnh táo lại tinh thần trước, nô tài giúp ngài xoa bóp?"

Tiêu Lan nghỉ ngơi một chút, cũng không cần hắn, đứng dậy tiến vào thiên điện, ngồi vào xích đu da bạch hổ lắc lư từng cái.

Chính hắn rõ ràng, hôm nay trên thực tế trừ tức giận, nhiều hơn, là hoảng hốt.

Sợ hãi không phải là Diên Mi biết rõ chuyện nạp phi mà không nói cho hắn, cũng không phải là Diên Mi không đủ ỷ lại hắn, mà là Tiêu Lan chợt nhớ tới - - Diên Mi chưa bao giờ biểu lộ tình yêu của nàng với hắn.

Hắn muốn lúc này không phải là cử án tề mi kính trọng giữa phu thê, cũng không phải là bởi vì làm bạn mà nảy sinh sự tin cậy, hắn muốn, là một phần giống với trong lòng mình, tình cảm mãnh liệt mà sâu sắc, ngọt ngào lại xen lẫn chua xót, hắn không biết Diên Mi có hiểu hay không, càng không biết tình cảm Diên Mi dành cho mình có giống với mình dành cho nàng không.

Tiêu Lan có chút sợ hãi.

Lúc trước Tiêu Lan chưa từng nghĩ mấy chuyện này, bởi vì khi đó hắn không hề quan tâm như vậy, so đo như vậy, tham lam như vậy.

Nhưng hiện nay không được.

Hắn muốn.

Mỗi một thứ của Diên Mi, hắn đều muốn.

Nghĩ một lát, một hồi ngọt ngào một hồi chua xót, trong đầu khô, trên người cũng nóng.

Hắn đạp một cước vào tường chống đỡ, xích đu ngừng lại, túm kéo bào tà, vẫn có thể nhìn ra "Hoàng thượng long tinh hổ mãnh", Tiêu Lan thầm mắng mình hai câu, đi rửa mặt mới tỉnh táo hơn.

Lúc đi ra, tiểu thái giám bên ngoài bẩm: "Hoàng thượng, người thái y viện tới bẩm."

Chắc là Mẫn Hành, từ Chiêu Minh Cung lại đây.

Tiêu Lan thu liễm tâm tình, nói: "Tuyên vào."

Trừ Mẫn Hành, còn có một cung nữ ở Chiêu Minh Cung hầu thiện cùng đi theo đáp lời, Tiêu Lan hỏi: "Thân thể Thái hậu như thế nào?"

Mẫn Hành trước mắt gánh Chiêu Minh Cung nhiều nhất, Tiêu Lan bên này không thế nào truyền triệu hắn, số lần gặp vua không nhiều, vẫn là một bộ dáng trầm ổn, nhưng lại tựa hồ hơi có bất đồng.

Hắn quy củ trả lời, nói rất nhiều, ý tứ Tiêu Lan nghe rõ - - mấy năm này Hoắc thị tích lũy bệnh cũ, bây giờ gan, tỳ cũng không tốt, đặc biệt là không được tức giận, nếu không sẽ nặng thêm.

Tiêu Lan liếc hắn một cái, như cười như không nói: "Ngươi vào thái y viện không lâu, lại dính phải tật xấu dong dài của bọn họ rồi."

Mẫn Hành dập đầu cáo lỗi, Tiêu Lan nói: "Bệnh của Thái hậu vẫn là ngươi khám, sao càng khám bệnh càng nặng?"

Mẫn Hành đi Chiêu Minh Cung một chuyến đã biết mẫu tử hai người hôm nay cãi nhau không vui, nhưng chuyện hoàng thất không thể luận, liền khom người: "Là vi thần y thuật không tinh."

Tiêu Lan híp mắt, không tiếp tục hỏi nữa, ý bảo cung nữ phía sau hồi bẩm những ngày này thái hậu ăn uống cùng an nghỉ như thế nào, đầu cung nữ cúi xuống gạch vàng, bẩm: "Buổi tối Thái hậu vẫn dùng bữa đều đặn, sáng sớm đi dạo hai vòng, rất khỏe mạnh, chỉ có ban đêm ngẫu nhiên có gặp ác mộng, ngủ không sâu."

Tiêu Lan nhìn Mẫn Hành, hỏi: "Có thể kê dược điều trị?"

"Vâng", Mẫn Hành nói: "Trước mắt đã viết bài thuốc để dùng, chứng bệnh này của thái hậu đã lâu, tĩnh dưỡng từ từ sẽ khỏi dần."

Tiêu Lan biết Hoắc thị chỉ sợ là tâm bệnh, hắn ừ một tiếng, Hoa Sinh liền phất phất phất trần, ý có thể cáo lui, Mẫn Hành dừng lại một chút, giương mắt nhìn nhìn sau án, Tiêu Lan hỏi: "Còn có việc gì sao?"

Mẫn Hành vội cúi đầu: "Vi thần cáo lui."

Lúc hắn đi Chiêu Minh Cung, hai vị tần phi mới tiến cung kia còn đứng ở đình viện, hắn chưa từng thấy hoàng hậu, bây giờ thân phận đã là khác nhau một trời một vực, liền là chút không cam lòng vì nàng hay là vẻ mặt lo lắng cũng không nên lộ ra, Mẫn Hành mím môi, vội vã lui khỏi điện.

Cung nữ kia cũng lui ra ngoài, trên mặt mang theo một chút thất vọng - - Hoàng thượng căn bản cũng không nhìn nàng, lại không thể nào nhận ra hay hỏi một tiếng, Bạch Thiến cắn cắn môi, không biết chính mình lưu ở bên trong cung Hoắc thị đến cùng là đúng hay sai.

Nhưng nàng cũng không có lựa chọn nào khác.

Ngày đó Tiêu Lan mang Diên Mi vào kinh, hoàn toàn đã quên còn có một người là nàng, ở trong hầu phủ, nàng thiếp không tính thiếp, nô tỳ không tính nô tỳ, thân phận rất xấu hổ, chỉ có thể tìm cách đi lấy lòng Hoắc thị, may mà nàng có tài nấu nướng, Hoắc thị mới miễn cưỡng giữ nàng ở bên người.

Đợi đến khi vào kinh, được chuyện, dõi mắt nhìn hậu cung lớn như vậy mà chỉ lập hoàng hậu, một thân ảnh của tần phi cũng không có, bây giờ ngược lại vào hai người, nhưng vẫn là nửa điểm không có phần nàng.

Trong lòng Bạch Thiến thoáng có chút oán hận, dù sao nàng cũng không cùng một loại với người khác, nàng đã đi theo Tiêu Lan một đường đến Bộc Dương, cùng trải qua cam khổ, còn vì hắn làm nhiều chuyện, chỉ là, mệnh nàng không tốt bằng Diên Mi.

Phụ huynh trong nhà đều còn đang đỏ mắt chờ mong nàng có thể được phong làm một quý nhân, nào biết đâu nàng hiện chỉ là một cung nữ, bên cạnh hoàng thượng cũng không đến gần được.

Không đến lúc thái hậu dặn dò, nếu như Hoàng thượng trông thấy nàng, không đuổi nàng ra Kính Tư điện đã là chuyện tốt, giải thích được là nhớ tới tình cảm trước kia. Bạch Thiến vặn vặn ngón tay, lại có chút đỏ mặt, cũng có lẽ Hoàng thượng vừa nãy có nhìn thấy nàng, bất quá nhất thời chưa nói ra? Nếu như đổi lại hôm nay Ngô thị và Trương thị đến, nhất định sẽ bị đuổi ra Kính Tư điện.

Bạch Thiến nghĩ tới đây liền chạy đến bên hồ tĩnh lặng soi soi, đáng tiếc trời tối, soi không rõ dung mạo nàng.

...

Tiếng chuông phòng thủ gõ qua, Tiêu Lan âm thầm thở ra, trong lòng tự nhủ thời gian hôm nay trôi sao mà chậm quá, hắn đứng dậy muốn đi tới Dụ Đức đường tắm rửa, lườm Hoa Sinh một cái, Xích Ô Điện vẫn chưa có người nào đến.

Hoa Sinh lúc này đã lĩnh hội thánh ý, khom người nói: "Lúc nãy nô tài làm rớt hà bao trên đường, giờ phải đi tìm."

Tiêu Lan ném cái táo qua đánh đầu hắn, "Đồ nhiều chuyện."

Hoa Sinh cúi đầu khom lưng đáp lời, chờ hầu hạ hắn tiến vào Dụ Đức đường thì như một làn khói chạy tới Xích Ô Điện, trong lòng tự nhủ mặc kệ như thế nào, liều chết cũng phải thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương nói một câu.

Hắn chạy biến, Tiêu Lan ở chỗ này tắm rửa cũng không dám trì hoãn chút thời gian nào.

Trước khi tắm rửa, hắn còn nghĩ tới muốn như này như này, nhưng chờ tắm rửa đi ra, hắn lại đổi chủ ý, nghĩ chỉ cần Diên Mi nói một câu dễ nghe, hắn hôm nay cũng sẽ không khuyên bảo trách mắng gì nàng hết, sẽ ôm lấy người ngủ một giấc thật ngon, bực bội cái gì, sáng mai nói sau đi.

Hắn đi nhanh hơn, nhưng tiểu thái giám đi cũng không chậm, lúc đi ra Hoa Sinh đã trở về, đầu tóc Tiêu Lan còn nhỏ nước, liếc hắn: "Gặp rồi?"

Vẻ mặt Hoa Sinh lại như muốn khóc, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, hôm nay có lẽ Xích Ô Điện nghỉ ngơi sớm, lúc nô tài đến thấy bên trong đã tắt đèn, cách cửa cung hỏi hai câu, bên trong nói Hoàng hậu nương nương đã ngủ lâu rồi."

Tiêu Lan: "..."

Được lắm, bản lĩnh rất lớn.

Bản lĩnh rất lớn!

Hàm răng Tiêu Lan bị nghiến đến đau, đổi một thân thường phục màu đen, nổi bật lên tư thế oai hùng bừng bừng, nhưng đang tức giận nên ngực phập phồng, bọt nước trên tóc theo bả vai chảy xuống dưới, làm người khác nhìn vào vừa sợ hãi lại đau lòng.

Hoa Sinh muốn nói cái gì đó để hắn dễ chịu chút, nhưng lại không dám, cũng may, có kẻ vẫn dám.

Trình Ung ở ngoài điện bẩm: "Hoàng thượng, vi thần có chuyện muốn bẩm."

- - Nhóm người đi thăm dò bọn thích khách lúc trước, đã có dấu vết.

... ...

Xích Ô Điện.

Đêm nay quả thật Diên Mi đi nghỉ sớm, nhưng nằm ở trên giường cũng không ngủ được.

Nàng đặc biệt sợ lạnh, dưới lòng bàn chân nàng đặt hai bình nước nóng, vừa mới bắt đầu còn có tinh thần, không biết khi nào đã mơ màng nhưng một tay vẫn còn lần mò bên cạnh. Cảnh nương tử nhìn thấy, thấp giọng nói: "Nô tỳ sai người đưa bữa ăn khuya cho Hoàng Thượng nhé?"

Diên Mi rút tay về.

Cảnh nương tử chỉ có thể không nhắc lại nữa.

Diên Mi trước còn chống đỡ, về sau thực sự là nhịn không được, đã ngủ, Cảnh nương tử thở dài, ngồi trong điện canh chừng, Tiêu Lan đi rồi, Diên Mi cũng không phát giận, chỉ là nhìn chằm chằm cái cửa bị Tiêu Lan đá văng mà thất thần một lúc, nàng là còn có chút mờ mịt.

Một mình dùng xong bữa tối, nàng nhìn trong Xích Ô Điện một chút, rộng lớn trống trãi, lúc này mới chậm rãi hoàn hồn - - Tiêu Lan tức giận, cực kỳ tức giận, chưa từng tức giận với nàng như thế.

Nhưng ở đáy lòng Diên Mi lại có một tia vui vẻ.

Nàng giống như đã nhìn thấy một đỉnh núi, lại nhất thời không thể nào thấy được toàn cảnh, nhưng trong lòng có dự cảm, nàng thấy được, sẽ là một ngọn núi lớn nguy nga, hùng vĩ, trong núi vừa có ngàn rãnh vạn khe, lại có nước trong trăng sáng; vừa có thể trông thấy tuyết trắng phau phau, lại có thể trông thấy hoa đào tháng ba.

Giờ dần Diên Mi tỉnh một lần, bởi vì bình thường nàng muốn đứng lên giúp Tiêu Lan thay quần áo, hôm nay quá mệt nhọc, mở mắt không ra, tiện tay vỗ vỗ, mơ mơ màng màng nói: "Lan ca ca, chàng tự mình làm."

Vỗ tới trống không, nàng nghĩ tới Tiêu Lan hẳn là đã dậy rồi, liền ngủ tiếp, cho đến gần giờ mão Cảnh nương tử kêu, Diên Mi mới tỉnh.

Ngủ một giấc thật sâu, tinh thần Diên Mi tốt lên không ít, lúc dậy hỏi: "Lan ca ca vào triều rồi?"

Cảnh nương tử cẩn thận nhìn nàng, nhất thời không biết phải nói như thế nào, ngược lại Diên Mi tự nhớ tới lại chuyện hôm qua, duỗi tay vạch chăn gấm ra, sờ một cái, lạnh thấu, đệm giường cũng phẳng , không có dấu vết nằm qua, Diên Mi phình miệng: "Lan ca ca không có trở về."

Cảnh nương tử vội nói: "Lúc trước thời điểm Hoàng thượng bận rộn cũng có không ở trong phủ, hôm qua đoán chừng là xem sổ con một đêm mới không trở lại được."

Diên Mi lại lắc lắc đầu, nói: "Ta hiểu được, chàng tức giận."

Từ khi hai người thành hôn tới nay, còn chưa bao giờ bởi vì gây gổ mà phân phòng ngủ, Cảnh nương tử sợ nàng khổ sở nên an ủi: "Có phu thê nào không cãi nhau? Hoàng thượng và nương nương có là người trời, kia tổng cũng ở trong một cái chữ "nhà" không phải sao? Đợi buổi tối Hoàng thượng rảnh rỗi, sẽ trở lại thôi."

Diên Mi lại cười, một chút cũng không có vẻ mặt thẹn thùng, vỗ vỗ tay nói: "Không cần chờ buổi tối, rửa mặt, ta bây giờ liền đi tìm chàng."

"Vâng", Cảnh nương tử vang dội đáp một tiếng, lúc này mới đi mở cửa chính, cho bọn cung nữ hầu hạ rửa mặt bên ngoài nối đuôi nhau vào.

Diên Mi rửa mặt xong, thấy đã là gần mão chính, lâm triều đã một hồi, liền bảo Cảnh nương tử chuẩn bị hộp cơm, nhanh bước đi hướng Kính Tư điện.

Từ đan bệ phía bắc đi lên, lúc đến hành lang, trông thấy có cung nữ đang cầm theo hộp cơm đi ra từ cửa bên, mấy cung nữ bên trong Kính Tư điện Diên Mi đều nhớ rõ ràng, người này lạ mặt, liền nhìn lại, Cảnh nương tử cũng thấy, lạnh lùng hỏi: "Người cung nào?"

Cung nữ đành phải đi tới chào, hai mắt Diên Mi nhìn chăm chú, nói: "Ngẩng đầu."

Cung nữ ngẩng đầu lên, Cảnh nương tử nhìn kỹ, trong đầu liền lộp bộp một cái, chỉ một cung nữ bình thường thì cũng không có gì, nhưng đúng lúc lại là Bạch Thiến - - lúc nàng ở Hầu phủ, nhưng là treo danh thiếp thất.

Hoàng thượng một đêm chưa trở về Xích Ô Điện, Bạch Thiến lại đúng giờ này bên trong đi ra từ cửa bên...

Nàng dè chừng nhìn Diên Mi một chút, Diên Mi cũng nhận ra là Bạch Thiến, có chút ngoài ý muốn, lại nhìn hộp cơm trong tay nàng, nói: "Mở ra."

Bạch Thiến vội vàng nghe lời làm theo, hộp cơm mở ra, tầng trên trống không, hiển nhiên thức ăn đã ở lại trong điện.

Cảnh nương tử rất sợ Diên Mi xoay người rời đi, hướng về phía chỗ tiểu thái giám cửa bên nháy mắt, một mặt hỏi Bạch Thiến: "Cô nương sao lại ở chỗ này?"

Bạch Thiến cúi đầu: "Nô tỳ đến đưa đồ ăn sáng cho Hoàng thượng."

Trong lòng Cảnh nương tử tự nhủ ai cần tới ngươi, mở miệng muốn trách cứ, Diên Mi đã nói thẳng: "Đừng đến nữa."

Nói xong nàng cũng không đợi Bạch Thiến khấu đầu liền cất bước đi về phía cửa chính Kính Tư điện, bất quá vừa đi một đoạn hành lang, Hoa Sinh cũng từ trong điện vội vã đi ra, thấy nàng thì sững sờ, đuổi tới vội vàng hành lễ nói: "Nô tài đang muốn đi thỉnh nương nương, Hoàng thượng tuyên ngài."

Tay Diên Mi làm động tác đứng dậy, hỏi: "Lan ca ca ở đây?"

"Vâng", Hoa Sinh vội đáp, sắc mặt có chút ngưng trọng, nói: "Lão quốc công đang ở đây."

Hắn nói là Phó Tế, quan phẩm của Phó Tế mặc dù còn không đến nhất phẩm, nhưng đã phong nhất đẳng công.

Diên Mi vui mừng, cũng tạm thời không có hỏi chuyện Bạch Thiến, trước đi theo hắn tiến vào điện, quả nhiên Phó Tế đang ở trong điện, Diên Mi thấy không có người khác, liền gọi: "A cha."

Phó Tế cũng trông thấy nàng, muốn hành lễ, Diên Mi duỗi tay vịn chặt, thấy mặt Phó Tế có thần sắc lo lắng, dáng vẻ tươi cười có chút miễn cưỡng, trong hai mắt còn có tia máu, Diên Mi không biết ông bị sao, nhìn chung quanh một vòng, thấy Tiêu Lan đang ở sau tấm bình phong thay quần áo, nghe thấy giọng của nàng, buộc bao cổ tay lên liền đi ra.

Hai người một đêm không gặp, còn chưa nói gì khác thì Tiêu Lan đã tới nắm chặt tay nàng, nói: "Chúng ta xuất cung một chuyến."

Diên Mi hơi giãy ra, cảm giác được hắn nắm rất dùng sức, không vui, đang muốn nói chuyện, Tiêu Lan đơn giản có chút lo lắng nhìn nàng, thấp giọng nói: "Mẫu thân bị bệnh."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz