Edit Fakenut Lenh Truy Na Vi Hon Phu Bo Tron
"Trước khi kết hôn, hãy hẹn hò với em một lần nhé."Lee Sanghyeok thực sự không hiểu tại sao Han Wangho lại xin lỗi.Bởi vì theo quan điểm của hắn, việc bỏ trốn khỏi hôn lễ không phải là lỗi của Han Wangho. Chính hắn là người đã kéo Han Wangho vào chuyện này khi bản thân còn chưa suy nghĩ kĩ càng, và kết quả là mọi thứ đều đổ bể. Nhưng Han Wangho trông có vẻ rất áy náy, vì vậy Lee Sanghyeok đành phải an ủi cậu: "Không sao đâu."Thấy Han Wangho vẫn giữ vẻ mặt hối lỗi, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Không phải lỗi của em.""Không," Han Wangho lắc đầu, cậu nhìn Lee Sanghyeok, nghiêm túc nói, "Em xin lỗi vì đã vội vàng đồng ý kết hôn với anh khi bản thân chưa quyết định xong."Lee Sanghyeok im lặng. Han Wangho nhìn anh, trong đầu hiện lên hình ảnh Lee Sanghyeok hỏi cậu có muốn kết hôn với mình không. Hôm đó, Lee Sanghyeok hẹn cậu đi ăn tối, Han Wangho đã cố tình chọn một quán nhỏ gần tòa nhà SKT, nói rằng cậu muốn ăn gà rán phô mai và canh tteokbokki. Lee Sanghyeok cũng không phản đối, hắn vừa tan làm, vẫn còn mặc vest, giày da bóng loáng, nhưng khi ngồi trong quán ăn khói lửa mù mịt ấy lại tỏ ra rất thoải mái. Han Wangho mặc áo hoodie, ngồi đối diện anh, gặm miếng gà rán cay đến nỗi môi đỏ bừng, mơ hồ cảm nhận được vị sắt lạnh lẽo của máu."Anh không thử miếng này à? Hôm nay quán có món mới đấy." Han Wangho đẩy miếng gà rán về phía Lee Sanghyeok, chớp mắt, hoàn toàn không hay biết rằng trụ sở của ROX cách xa SKT mấy nghìn cây số, cậu vốn dĩ không nên biết quán này có món mới.Còn Lee Sanghyeok hôm đó trông có vẻ hơi căng thẳng, hắn dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng đến cuối bữa ăn vẫn chưa thể thốt lên lời. Han Wangho ăn xong, đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn anh, chủ động hỏi: "Sanghyeok à, anh muốn nói gì thế?"Cốc cola trong ly đã hết ga, trở nên tĩnh lặng. Lee Sanghyeok đột nhiên thấy cổ họng khô khốc, hắn liếm môi, hỏi: "Wangho à, em có muốn kết hôn với anh không?"Vào khoảnh khắc đó, Han Wangho thậm chí còn nghĩ rằng mình nghe nhầm. Trong quán ăn ồn ào náo nhiệt, cậu và Lee Sanghyeok ngồi sát nhau, gần đến mức có thể đếm được từng sợi mi của người đối diện. Cậu chớp mắt, giọng run run hỏi: "......Cái gì?"Vì vậy, Lee Sanghyeok đã lặp lại một lần nữa: "Wangho có muốn kết hôn với anh không?"Thấy Han Wangho ngây người ra, không biết nói gì, Lee Sanghyeok định giải thích rằng nếu em không muốn thì không sao, không cần phải đặt nặng chuyện này. Nhưng Han Wangho dường như nghĩ ra điều gì đó, rồi lên tiếng: "Được."Không hiểu sao, lúc đó khi nhìn nét mặt của Han Wangho, Lee Sanghyeok lại cảm thấy cậu không hề vui vẻ.Giờ đây, Han Wangho đang ngồi trước mặt anh, tay chống cằm, vẻ mặt bình thản nói rằng cậu thực sự hối hận. Đột nhiên, Lee Sanghyeok cảm thấy hơi lo lắng.Hắn đã quen biết Han Wangho nhiều năm, hiếm khi thấy cậu như vậy. Phần lớn thời gian, Han Wangho luôn cười tươi với hắn, dù cả hai thường xuyên cãi vã, Lee Sanghyeok cũng không bao giờ nghĩ rằng Han Wangho sẽ thực sự rời xa hắn.Nhưng khoảnh khắc này, khi nhìn vào hình bóng Han Wangho dưới ánh đèn, gầy gò và mỏng manh, Lee Sanghyeok cảm thấy nếu hắn không nói gì thêm, một cơn gió cũng có thể thổi bay cậu.Lee Sanghyeok đã quen với nụ cười của Han Wangho, ánh mắt sáng lấp lánh, dường như không có chuyện gì có thể làm khó cậu, nhưng hắn chưa bao giờ thấy cậu ngồi an tĩnh và cô đơn như vậy, giống như một chiếc đèn lồng giấy đã rách dưới ánh đèn mờ ảo."Vậy bây giờ..." Lee Sanghyeok nuốt nước bọt, giọng khàn khàn. Hắn sợ hãi câu hỏi sắp nói ra, nhưng lại không thể không tìm kiếm câu trả lời. Cảm giác như một con tàu đang lạc lối trong biển sương mù, khi sắp chìm thì nhìn thấy ngọn hải đăng, và dù biết đó có thể là ảo ảnh nhưng vẫn không thể không hy vọng."Vậy bây giờ, Wangho, em hối hận à?"Han Wangho nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok, khi nghe câu hỏi này, chợt cười nhẹ, nụ cười ấy mang chút trêu chọc, như thể lớp mặt nạ không tồn tại đang tan chảy. Ánh đèn trong phòng không quá sáng, làm mờ đi các đường nét trên khuôn mặt cậu, khiến chúng trở nên mềm mại và mơ hồ, như một giấc mơ. Cậu khẽ vuốt ve thành cốc thủy tinh, những viên đá lạnh tan chảy, những giọt nước nhỏ xuống theo kẽ tay."Anh Sanghyeok," cậu lại gọi tên Lee Sanghyeok, giọng nói nhẹ nhàng, như lớp kem còn sót lại trên chiếc bánh ngọt, "Anh biết bình thường trước khi kết hôn người ta thường làm gì không?""Cái gì?" Lee Sanghyeok hỏi. Hắn cảm thấy mình đã rất gần câu trả lời, nhưng đó là vì người ra đề đã cố tình gợi ý cho hắn. Han Wangho luôn mềm lòng, giống như một con mèo tluôn nhe răng trợn mắt nhưng lại có cái bụng rất mềm.Han Wangho và Lee Sanghyeok nhìn nhau, đôi mắt dưới ánh đèn đêm trong veo như hổ phách, lại giống như mặt hồ dưới ánh trăng lấp lánh những gợn sóng mềm mại.Lee Sanghyeok nghe thây Han Wangho nói: "Trước khi kết hôn, hãy hẹn hò với em một lần nhé."Yêu đương, đối với Lee Sanghyeok, từng là một thứ gì đó rất xa vời. Hắn quá bận rộn, thời sinh viên thì mải miết thi cử, lên cấp, còn khi đi làm thì lại tất bật với công việc công ty, thời gian ngủ ở văn phòng còn nhiều hơn ở nhà, đương nhiên chẳng có thời gian để tìm hiểu và vun đắp tình cảm với ai. Nhưng Han Wangho lại xuất hiện bất ngờ, xông vào cuộc sống của Lee Sanghyeok một cách tự nhiên.Khi mới vào làm ở SKT, Lee Soohyeok - anh trai của Lee Sanghyeok - đến ký hợp đồng rồi thấy Han Wangho ôm chồng tài liệu nhanh nhẹn đi theo sau Lee Sanghyeok, anh còn hỏi đùa rằng chắc nhà họ Lee và nhà họ Han nhận nhầm con rồi, vì nhìn Lee Sanghyeok mới giống anh em ruột của Han Wangho. Lúc đó, Han Wangho cười tít mắt, nói không thể nào, bây giờ anh Sanghyeok là sếp hiện tại của cậu. Lee Sanghyeok đứng bên cạnh cũng cười theo, trong lòng lại nghĩ nếu Han Wangho không đến SKT thì liệu họ có cơ hội quen biết nhau không, có lẽ hắn chỉ thỉnh thoảng đến ROX và để ý đến khuôn mặt điển trai như idol của cậu thôi.Yêu đương với một người quá quen thuộc vốn dĩ là một điều kỳ lạ, nhưng Lee Sanghyeok chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch. Có lẽ từ đầu hắn đã biết mối quan hệ giữa mình và Han Wangho không đơn thuần là bạn bè, giống như hắn sẽ không bao giờ hỏi Bae Junsik có muốn kết hôn với mình không - chỉ nghĩ thôi đã thấy thật nực cười.Và rồi họ thực sự bắt đầu hẹn hò.Vị đối tác Trung Quốc khó tính kia, người luôn đòi gặp Lee Sanghyeok, bỗng nhiên im bặt. Han Wangho hỏi Lee Sanghyeok khi nào về Hàn Quốc, nhưng Lee Sanghyeok lại nói đợi thêm vài ngày nữa.Ngày hôm sau, Han Wangho đi cùng Lee Sanghyeok đến trung tâm thương mại để mua sắm đồ dùng sinh hoạt. Trên đường đi, họ gặp một cặp đôi nắm tay tình tứ, Lee Sanghyeok đẩy xe đẩy, quay đầu nhìn họ một lúc lâu. Han Wangho đứng lại, hỏi anh đang làm gì thế. Lee Sanghyeok mới quay lại, lại nhìn chằm chằm vào Han Wangho, nói: "Đấy có phải là cách cư xử thông thường giữa những người yêu nhau không?"Han Wangho ôm mặt, bất lực nói: "Không cần phải làm vậy đâu!""Anh đang học hỏ mài." Lee Sanghyeok nghiêm túc nói. Hắn không biết Han Wangho mong muốn một mối quan hệ tình cảm như thế nào, nên đành quan sát những cặp đôi khác để rút ra một vài kết luận. Thậm chí tối qua, hắn còn thức trắng đêm để tìm kiếm các mẹo tán tỉnh trên mạng, nhưng chỉ tìm được một video hướng dẫn 5 bước để trở thành cao thủ tình trường mà lại thiếu mất một bước.Nghe vậy, Han Wangho bật cười, dường như cậu tìm thấy điều gì đó rất thú vị. Cười xong, cậu chỉ vào ngực Lee Sanghyeok và nói một cách tàn nhẫn: "Cái này không học được đâu anh."Rồi cậu lại lắc lắc ngón tay và nói: "Phải dùng trái tim để cảm nhận."Lee Sanghyeok không rõ mình có cảm nhận được hay không, hắn chỉ biết tim mình đập thình thịch từ giây phút Han Wangho giơ tay lên.Han Wangho được điều chuyển đến chi nhánh Trung Quốc, còn Lee Sanghyeok thì sang đây công tác tạm thời. Ở Seoul còn một đống việc chờ anh về xử lý. Bae Junsik gọi điện đến, hỏi: "Lee Sanghyeok, cậu quên mất mình còn một công ty à? Wangho thì không dễ dàng bỏ trốn nhưng công ty thì sẽ phá sản đấy, cậu còn nhớ những người đã làm việc vất vả vì cậu không?" Lee Sanghyeok kiên nhẫn nghe anh nói xong, chẳng mặn mà mà an ủi một câu "Công ty sẽ không phá sản đâu" rồi cúp máy.Nhưng hắn vẫn phải quay lại Seoul. Han Wangho không có bằng lái xe Trung Quốc,Park Jaehyeok nói "Tao không bao giờ hít chung không khí với hai người các cậu nữa", vì vậy Lăng Húc tình nguyện đưa họ đi. Anh ta chưa từng gặp Lee Sanghyeok trực tiếp, bây giờ nhìn thấy Lee Sanghyeok và Han Wangho ở bên nhau, anh cảm nhận được một điều gì đó khác thường. Lee Sanghyeok có khí chất điềm tĩnh và ấm áp, nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn trong ảnh, hắn đưa tay ra bắt tay Lăng Húc, anh lại bị hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại.Lên xe, Han Wangho tự nhiên ngồi vào ghế phụ, Lăng Húc nghĩ Lee Sanghyeok không biết tiếng Trung, liền hỏi Han Wangho: "Hai người không phải chia tay rồi à? Sao lại quay lại rồi?""Chúng tôi chưa bao giờ chia tay." Han Wangho chưa kịp trả lời thì Lee Sanghyeok đã lên tiếng.Hắn dùng tiếng Trung lưu loát, khiến Lăng Húc giật mình, rồi nghe Lee Sanghyeok tiếp tục nói: "Thực ra tôi có thể nói một chút tiếng Trung."Bây giờ cả ba đều hoàn toàn im lặng. Lăng Húc biết lúc này nên ngoan ngoãn im lặng, anh nhấn ga, lái xe một mạch đến sân bay.Han Wangho tiễn Lee Sanghyeok vào trong, khi đến lúc chia tay, Lee Sanghyeok đột ngột hỏi cậu: "Chúng ta không ôm tạm biệt à?"Hắn hỏi rất tự nhiên, ngược lại Han Wangho lại đỏ mặt trước. Cậu không dám nhìn Lee Sanghyeok, nhỏ giọng hỏi: "Cái này cũng là anh học được từ những nghiên cứu gần đây à?"Lee Sanghyeok nheo mắt cười, nhìn Han Wangho rồi thành thật thừa nhận: "Anh xem phim thấy họ làm vậy."Vì vậy, Han Wangho đã ôm chầm lấy Lee Sanghyeok. Trước đây, họ cũng có những tiếp xúc thân mật, nhưng thường là Han Wangho trốn sau lưng Lee Sanghyeok mặt đỏ bừng. Lee Sanghyeok ôm Han Wangho vào lòng, che chắn cậu khỏi những ánh nhìn tò mò của người qua đường, rồi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu."Tạm biệt em" hắn nói với Han Wangho, "Chờ anh trở về nhé.""Lần sau còn có đối tác Trung Quốc nào muốn gặp anh nữa không?" Han Wangho cố ý hỏi.Lee Sanghyeok khẽ véo má Han Wangho, dịu dàng nói: "Nhưng anh nghĩ Wang Ho sẽ nhớ anh."p/s: còn 1 chap nữa là end rùi...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz