ZingTruyen.Xyz

Edit Fakenut Lan Nhuoc Tu

Warning: chôn có lài, ai không thích, không tiếp thu được xin vui lòng ấn click back.

Hyung, sao anh không nhìn em? Han Wangho che nửa mặt dưới, giữa hai chân đã trở nên ẩm ướt, quần lót cũng ướt đẫm, dính chặt vào bộ phận tinh xảo phía dưới, mà ánh mắt của cậu vẫn đang nhìn về phía anh trai đang chơi StarCraft hay trò chơi nhỏ nào đó.

Mãi cho đến khi không nhịn được nữa, cậu mới đến gần Lee Sanghyuk, người sau rốt cuộc cũng hưởng thụ đủ ánh mắt mê đắm của cậu, sau khi trò chơi kết thúc, anh quay sang hỏi cậu, "Sao vậy, Wangho?"

Han Wangho dừng lại, giống như bị phạt mà đóng đinh tại chỗ, khô nóng trong cơ thể dần dần dâng lên, giống như một thân cây thon dài với những cành khô đỏ đung đưa trong gió, cả những dây thần kinh bên cạnh cành cũng run rẩy theo. Nếu như nói mình gặp ác mộng, vậy có bị coi là trò đùa ngớ ngẩn không. Cậu nghĩ như thế, nhưng miệng vẫn thành thật trả lời: "Hyung, tối hôm qua em nằm mơ."

"Mơ thấy gì? Ác mộng sao?" Bờ môi Lee Sanghyuk lạnh băng, cằm cũng lạnh lẽo, rõ ràng là con người vậy mà lại tản ra một loại cảm giác như kim loại, nhưng cơ thể lại tràn ngập nhiệt độ, luôn làm cho người ta muốn đến gần hơn.

Han Wangho hơi khựng lại, không biết nên nói như thế nào về loại giấc mơ đáng xấu hổ này. Thật ra cậu không thích kể cho người khác nghe ác mộng của mình, giống như cậu sẽ giấu tiếng khóc trong lúc đang cười, nhưng thân thể vẫn kiểm soát được điểm mấu chốt, cậu nói với Lee Sanghyuk: "Em nằm mơ thấy mình bị lừa đi làm công bất hợp pháp ở New York, làm việc suốt mười sáu tiếng đồng hồ, rất đáng sợ."

"A..." Cậu phàn nàn, "Thật là, vì giấc mơ này mà bây giờ vai em khó chịu quá đi."

"Chỉ thế thôi sao?" Người nghe vẫn bình tĩnh hỏi lại, như thể đã hiểu được chân tướng. Ánh nắng lặng lẽ rơi trên người anh, như sợi tơ nhện đang rung động.

Han Wangho cười ngượng một tiếng, hỏi ngược lại: "Không thì còn thế nào nữa? Thật là, chắc hôm qua mệt mỏi quá rồi." Nhưng trái ngược với lời cậu nói, thủy triều dần dần dâng lên, dục vọng tràn ngập sắp dìm cậu chết đuối.

Lee Sanghyuk nhìn cậu vài giây, lực chút ý lại một lần nữa chuyển về hướng màn hình, nhận ra anh sắp mở LOL lên. Han Wangho lại nếm trải nỗi tuyệt vọng mà cậu đã từng trải qua rất nhiều lần, rõ ràng anh trai cái gì cũng biết, tại sao vẫn không chịu nói gì cả.

Chỉ cần nói ra là được rồi mà, tại sao phải là cậu chủ động?

Nhưng trong thế giới của Lee Sanghyuk, lại cho rằng đây là một loại lịch sự.

Rốt cuộc, vào khoảnh khắc trước khi nhấn vào nút trò chơi tìm độ xứng đôi, Han Wangho cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà dán vào lưng Lee Sanghyuk, hơi thở nóng hổi của cậu phả lên đường cong bên cổ anh. Lee Sanghyuk rời khỏi trò chơi, nói với Han Wangho: "Về ký túc xá trước đi."

Han Wangho che miệng lại, giấu đi tiếng rên rỉ. Bộ phận mềm mại như hoa kia mỗi một tấc đều đang bị xoa nắn, từ trung tâm tràn ra nước ướt đẫm, mấy lần cậu cố gắng kẹp lấy bàn tay để an ủi, nhưng đùi lại bị một lực vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ đẩy ra, đến bây giờ cậu đã học được cách giữ nguyên tư thế này, cho dù bắp đùi vẫn đang run rẩy, đau nhức trong cơ thể gần như vỡ toang, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp với Lee Sanghyuk.

Ngón tay kia không có đi vào trong hành lang mềm mại, mà lướt qua điểm mẫn cảm, Han Wangho đành phải thả tay xuống, hai tay nắm chặt chăn bông, phòng ngừa mình trượt từ trên giường xuống, mà rên rỉ thì không thể nhịn được nữa, nhẹ nhàng cọ vào tai Lee Sanghyuk. Ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra rằng cơ thể mình đã có chút chín nẫu, giống như một loại trái cây được tẩm vào chất làm chín, qua một đêm, dùng ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái thôi, cũng sẽ làm lớp vỏ vỡ ra, rơi vào bên trong vị ngọt ngào của thịt quả, tay dính đầy nước.

Lee Sanghyuk đã biết đó là giấc mơ gì, giấc mơ bình thường sẽ không bao giờ có loại hiệu lực như thế này. Trong đầu anh hiện lên cách diễn giải trong các bộ phim và tiểu thuyết người lớn, vốn dĩ không có ý định nói với Han Wangho, nhưng lại sờ lên đầu cậu, người sau nhìn anh với vẻ khó hiểu, cặp kính đã bị để sang một bên, mắt Han Wangho nửa nhíp lại, nước mắt tràn đầy, dáng vẻ trông vừa dễ thương lại vừa ngây thơ.

Vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Han Wangho run rẩy phát ra một tiếng rên rỉ khiến cậu đạt đến cao trào, nhưng bên trong vẫn rất nóng, ngón tay chưa đụng đến nơi cần chạm đến... Cậu cắn cắn môi dưới, đỏ mặt, gần như là cầu xin nói, "Hyung ơi, có thể làm em không?"

Tình dục giống như chất độc bị muỗi chích vào cơ thể, chỉ khi cào rách da, mỗi một tấc da thịt đều bị chà đạp, thì cơn đau mới có thể chấm dứt. Lee Sanghyuk hỏi cậu, "Từ cấp một đến cấp mười, hiện tại em đang ở cấp mấy?"

"Bảy?" Han Wangho cảm giác được ngón tay đang rút ra, thuốc giải duy nhất cũng sắp rời đi, hơi nóng lại quay trở về, đốt cháy mảnh đất màu mỡ, cậu vội vàng nói, "Tám, không, hoặc là chín rồi. Hyung, xin anh đó."

Khuôn mặt đó đã trở nên rất xấu hổ, thứ đồ lạnh băng bên trong cũng bị đốt lửa, trở thành một thứ kỳ lạ tỏa ra mùi thơm lạnh lẽo quyến rũ. Lee Sanghyuk nói anh biết rồi, sau đó cuối cùng cũng đưa cho Han Wangho thứ mà cậu muốn.

Đứa bé hoàn toàn bị tình dục thao túng, thật ra con người rất dễ bị thứ gì đó làm cho nghiện, có lúc là đau đớn, có lúc là vui vẻ. Trong thế giới của Lee Sanghyuk, những thứ này đều bởi vì công việc mà trở nên rất mong manh, nhưng vẫn đang âm thầm nhảy lên, nhắc nhở anh rằng nó vẫn tồn tại, giống như bây giờ, Han Wangho rõ ràng đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn ngồi trên người anh, đỡ lấy thứ kia cố gắng nuốt vào, cảm giác kéo căng khiến đôi lông mày cậu cau lại, vì khoái cảm mà không ngừng chuyển động, khiến dây thần kinh trong đầu cũng run rẩy theo.

Anh nói: "Có muốn nới rộng thêm một lần nữa không?"

Han Wangho lắc đầu, "Sắp ăn xong rồi." Lee Sanghyuk nhìn cậu chậm rãi thả lỏng eo, để cơ thể tự hạ xuống, biến thành một nụ hoa mềm mại, nhưng vẫn nhìn anh với ánh mắt không muốn rời xa, thậm chí còn nói một câu có chút xin lỗi, "Hyung ơi, làm phiền hyung rồi."

Lee Sanghyuk không nói gì, Han Wangho càng thêm bất an, cuối cùng khi người sau sắp khóc, như muốn tan chảy mặc dù cơ thể phải rời đi, mới nói, "Không phải lỗi của em. Không sao đâu."

Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, huyết sắc lại lần nữa hiện ra, thậm chí vì thuận theo mà nở rộ một lần nữa, tứ chi mềm mại mở rộng ra cho anh, mang theo mùi thơm của sự tin tưởng, anh cắt vào bộ phần mềm mại nhất, rồi lại rút lưỡi dao ra, cắt vào một bộ phận khác. Dáng vẻ cơ thể và lòng tự trọng nở rộ rồi cùng nhau tàn lụi thật đẹp. Lee Sanghyuk nhìn đứa bé kia ôm chặt bờ vai của mình, nước mắt không ngừng chảy xuống, thế là anh ôm lấy eo cậu, xâm chiếm chỗ sâu nhất có thể đi vào.

"Đến đó là được rồi." Han Wangho khóc lên, ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng, phải rất lâu mới chắp vá được một câu hoàn chỉnh, "Hyung, đừng vào nữa."

Lee Sanghyuk lùi lại một chút, đoạn kia từ đầu đến cuối vẫn chưa được thỏa mãn, rõ ràng trước đó đã từng bị tiến vào, nhưng vẫn chưa đạt được an ủi, Han Wangho bị tra tấn đến nghẹn ngào, nhưng trong lúc ân ái kịch liệt rốt cuộc vẫn không có cơ hội cầu xin Lee Sanghyuk, các giác quan đều hỗn loạn, bị mắc kẹt trong dục vọng, cậu chỉ có thể ôm chặt Lee Sanghyuk, dựa vào cảm giác nổi trên gỗ để ngăn mình không trượt xuống nữa.

Dáng vẻ cậu nghẹn ngào, rên rỉ, dáng vẻ đỏ mặt thè lưỡi thật dễ thương. Lee Sanghyuk cảm thấy lúc này mình nên hôn Han Wangho, nhưng trực giác mách bảo anh không nên làm vậy, nếu hôn nhau thì có thể yêu nhau, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Anh muốn nhiều hơn nữa, một cách trọn vẹn, trao đi tình yêu của mình. Tình yêu không phải đều như thế sao? Trong tất cả các cuốn sách, từ khóa mấu chốt đều là hiến dâng, hủy diệt và bản thân.

Han Wangho vẫn đang khóc, khi cậu đạt đến cao trào ở hiệp đầu tiên, ga trải giường đã ướt đẫm, Lee Sanghyuk chỉ nghĩ lát nữa phải đem đi giặt, sau đó tiếp tục vùi đầu phối hợp với cậu, khoái cảm mãnh liệt chồng chất lên hiệp đầu tiên. Ý thức của Wangho không còn sót lại bao nhiêu, nhưng vẫn biểu hiện rất tốt, rúc vào người anh, trông rất ngoan, ướt át quấn lấy, dựa vào bản năng nhúc nhích mút vào.

Thế là anh làm rất chậm rãi, giống như thủy triều cọ rửa bên bờ biển, cuốn qua Han Wangho, cho đến khi cậu tỉnh lại, mơ mơ màng màng đuổi theo muốn hôn, gọi tên anh.

"Còn muốn tiếp tục không?" Lee Sanghyuk hỏi.

Con thú nhỏ kia gật gật đầu, cột sống sau cổ uốn lượn từng đoạn, có thể vuốt nhẹ để cảm nhận rung động của sinh mệnh. Anh giật giật, Han Wangho chạm vào tay anh, kiên trì đan xen, dán chặt vào nhau, ngay cả đường vân trong lòng bàn tay cũng cọ xát vuốt ve, rõ ràng nhắc nhở anh rằng đứa bé này dường như thật lòng yêu anh.

Tiếp đó anh trở nên rất dịu dàng, khi sắp đạt cao trào, anh rút ra bắn vào bụng dưới của Han Wangho rồi lại tiến vào, giường và không khí đều trở nên hỗn loạn lộn xộn, Han Wangho sờ vào những thứ ở bụng dưới, ngơ ngác nhìn một hồi lâu, sau đó đưa ngón tay vào miệng, đầu lưỡi cậu trượt xuống, liếm sạch sẽ tinh dịch trong mọi kẽ hở giữa các ngón tay.

Lee Sanghyuk đút ngón tay của mình vào, cậu vẫn liếm rất tốt, dùng răng cắn nhẹ rồi dùng lưỡi từ từ liếm, chỉ khi lại cao trào mới dừng lại, để ngón tay trượt vào cổ họng, như nuốt sâu vào yết hầu.

Đây đều là những thứ được dạy trong giấc mơ. Nhưng Han Wangho sẽ nói, đều là do hyung biến em thành thế này.

Mà Lee Sanghyuk cũng sẽ không phủ nhận điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz