Edit Dn Hunterxhunter Bat Tu
! Này mới là vai phụ mẫu mực !No. 011No. 011 hai người gặp nhau X nhập trường X rời trường"Thành phố Zaban, chỉ có tuyệt đẹp thôi."Tôi khẽ dựa tay vào ô cửa sổ máy bay, nhìn ra ngoài thấy cả thành phố hiện lên rõ nét, tiếng phát thanh ngọt ngào vang lên cùng cánh quạt máy bay giảm tốc đọ, tạo thành âm thanh gầm rú đan xen..."Xin chào mừng quý khách đến với thành phố Zaban. Quý khách vui lòng đến sảnh số 4 để làm thủ tục xuất cảnh. Quý khách cần nhận hành lý vui lòng đến sảnh tầng 2."Thành phố Zaban đang là mùa đông nhưng không khí lại ấm áp bất ngờ. Tôi chỉnh lại mái tóc dài mới vừa vuốt qua, mặc chiếc váy lụa trắng mỏng nhẹ mà Machi chuẩn bị cho tôi. Chiếc giày da thủ công màu xám bạc, trông thật nổi bật, giống như đôi mắt của tôi với khí thế 'kiếm tiền' ở mắt trái và 'trả nợ' ở mắt phải. Bước xuống bậc thang cuối cùng của tàu bay bằng đôi giày cao gót trắng, âm thanh rất nhẹ nhàng, mềm mại khi chạm vào mặt đất.Sau đó, trong khu phố sầm uất của thành phố, tôi thấy đôi giày da thủ công này qua cửa kính, nhìn thấy mức giá trên trời khiến tôi choáng váng. Tôi gần như ngay lập tức nghĩ rằng mình sẽ thiếu tiền để trả nợ nếu mua chúng.Nhưng bỗng tôi nhớ đến câu danh ngôn của người Ý —— để sống tốt, cần một đôi giày chất lượng. Dù câu nói này có lẽ chỉ là chiêu trò quảng cáo để tăng doanh số, nhưng trong thế giới Hunter đầy nguy hiểm này, tôi vẫn thấy mình may mắn. Có một đôi giày tốt, nên giữ lại thôi."Xin chào cô, vui lòng trình thẻ hành lý của cô.""J-A6018 và J-A6019," tôi lấy từ túi váy rối bù đưa ra hai thẻ hành lý."Hai cái sao? Được rồi, xin chờ... Đây là túi du lịch của cô, và, ờ... xe máy...?"Nhân viên sân bay mặc đồng phục với khuôn mặt ngạc nhiên đẩy chiếc xe máy đặc chế của tôi ra.Tôi khẽ vuốt thân xe màu xám khiêm tốn này. Đây chính là bảo bối của tôi!Đem ba lô nhét vào cốp sau, tôi leo lên xe, ngồi dáng vắt chân thùy mị —— đương nhiên, lão tử mặc váy, tất nhiên phải ngồi dáng này! Vặn chìa khóa, xe lập tức nổi lên không trung! Tay phải nắm chặt tay lái, thêm chút lực, chiếc xe máy nhỏ màu xám xinh đẹp của tôi lao đi êm ả, thậm chí không để lại một chút khói. Đây là chiếc xe điện bảo vệ môi trường, ngay cả khi hết pin còn có thể dùng năng lượng mặt trời dự phòng một lúc. Chiếc xe này tốn của tôi tận 50 nghìn Jenny đấy!Tôi vui vẻ lái xe thẳng đến phố hoa sơn trà.Trong đầu nhớ lại hai câu chỉ dẫn mơ hồ như ám hiệu từ một thiên tháp bảo vệ vùng đất*.(Là một kiểu lối nói hoa mỹ mang tính tượng hình. Nó có thể chỉ về hình ảnh một nơi linh thiêng, tháp bảo vệ nào đó, có thể là lóng để nhấn mạnh vẻ huyền bí nơi cất giấu kho báu).Một tay tôi mở cửa quán, tay kia vất vả đẩy xe vào trong. Với khăn bông cột trên đầu, tôi từng bước đi đến quầy hàng.Suy đoán về vô số thí sinh quái dị, tôi nghĩ mình vẫn khá bình thường."Này, chào mọi người nhé!" Khuôn mặt luôn tươi cười chào đón người khác, chưa bao giờ là sai lầm."Ô, cô bé, muốn gọi món gì đây?" Ông chủ đang bận làm món nướng trên vỉ sắt. Tôi giơ một ngón tay lên, làm ra vẻ bí ẩn, "Một phần steak và món ăn kèm."Ông chủ không hề nhìn tôi, "Muốn làm kiểu gì?"Tôi đáp, "Nướng ~ chậm ~ lửa."Cuối cùng ông chủ cũng ngẩng lên nhìn tôi, kỳ lạ là, ông ấy không gọi nhân viên dẫn tôi vào thang máy ngay, mà nhìn tôi chằm chằm một lúc...Hả? Chẳng lẽ ám hiệu này không đúng?"Cho tôi xem giấy tờ của cô," ông chủ đột nhiên nói.Hả? Có thủ tục này sao? Tôi thành thật xoay người lục tìm trong hành lý thẻ căn cước, nghĩ một chút rồi kèm thêm tấm thẻ《Thông Tin Cần Biết Về Hội Trường Cuộc Thi Hunter》, căng thẳng đưa lên.Ông chủ không cầm lấy, chỉ liếc qua rồi nói, "Được rồi." Sau đó quay người gọi, "A Ái, dẫn khách vào phòng bao!" rồi lầm bầm lầu bầu than thở,, "Lần đầu tiên gặp thí sinh tự đi đến mà không cần hướng dẫn, cô cũng giỏi đấy."Trong lòng tôi thầm bội phục, chú này nhìn thấy cái tên kỳ lạ trên chứng minh thư của tôi vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh! Đúng là nhân viên ở cuộc thi Hunter đều là người chuyên nghiệp...Giọng chị A Ái vui vẻ, tươi cười ngọt ngào, "Xin mời theo chị!"Tôi theo sau chị ấy."Thôi... Thật là ngại quá, hiệp hội Thợ săn năm nay kêu gọi tiết kiệm chi phí, vì vậy thậm chí số lần sử dụng thang máy để đưa thí sinh đến trường thi cũng muốn giảm bớt. Vì vậy, họ sẽ chờ đủ bốn người rồi mới đi một lần. Như vậy, chi phí cho các món ăn như steak trong quán chúng ta cũng có thể giảm được một chút. Vì thế, xin phiền em đi cùng ba thí sinh khác nhé!" Chị A Ái vừa nói với vẻ mặt không đỏ, hơi thở không dồn, vừa hà tiện giải thích ngắn gọn, đồng thời đưa tay giúp tôi kéo cửa phòng bao.Vừa bước vào, ngôi sao giọt nước lấp lánh trên khuôn mặt của Hisoka, cùng người đinh quái nhân Illumi, trông đầy thâm tình, sự giằng co qua ánh mắt.Cả căn phòng tràn ngập sát khí, như muốn nuốt chửng mọi thứ..."Thật xin lỗi, tôi vào nhầm phòng."Chỉ kịp bước vài bước đến cửa!Tôi xoay người bỏ chạy!"A ha ~ cô bé dễ thương ~? Chúng ta chờ cô đã lâu rồi, cũng hơi mất kiên nhẫn đấy nha ~?"Âm thanh đầy ma mị trong truyền thuyết vang lên, như vọng lại sau tai tôi...Hisoka đại nhân nắm lấy cổ tay tôi. Hisoka đại nhân mò quanh cổ tôi.Hisoka đại nhân bị dân chúng bầu thành Hunter TOP1, cả cơ thể của hắn dính sát vào lưng tôi...Thật là lãng mạn~ Có cái rắm!Yoshihiro Togashi đây vẽ truyện chiến đấu bạo lực cho thiếu niên mà! Không phải truyện hậu cung dành cho thiếu nữ!Theo lý thuyết võ thuật, hắn giữ cổ tay tôi, đó là chặn mạch! Hắn kẹp cổ họng tôi, đó là khống chế sinh tử! Với cơ bắp của Hisoka, chỉ cần một cái nắm tay cũng có thể xé nát tôi ra! Tôi đành từ bỏ chống cự... Chờ đến khi không chịu nổi nữa, đại nhân Hisoka liền xách tôi vào phòng."Này này ~ cô Ái đáng yêu? Đủ bốn người chúng tôi đây rồi, cô có thể đưa chúng tôi đến hội trường không?"Không tận mắt thấy nụ cười của Hisoka, bạn sẽ không biết thế nào là một nụ cười yêu dị...Chị A Ái chỉ nhún vai dưới nụ cười của Hisoka, rồi ném chiếc xe máy của tôi vào, sau đó bấm nút thang máy, "Vậy thì, chúc các thí sinh may mắn nhé!"Tôi lại ngốc nghếch nghĩ, sức nhỏ của chị A Ái thật đáng sợ, có thể nhấc ta và chiếc xe máy 50 kg chỉ bằng một tay..."Vậy thì ~◆" Hisoka hờ hững buông chiếc áo khoác của tôi, hai tay cầm bộ bài poker, xoay người, quyến rũ nhìn tên quái nhân người đinh, rồi nhếch miệng cười, "Chơi với ta chút nhé ~?"Hisoka bắt đầu tỏa sát khí khắp nơi.Gã quái nhân ngồi đó chỉ nhấc cái đĩa thịt bò lên, hoàn toàn không quan tâm.Trong khi đó, nhân vật thí sinh vô danh kia thì mặt mày tái mét, sợ đến nỗi phải né xa Hisoka.Tôi loay hoay dựng chiếc xe máy lên cho ngay ngắn. Hisoka vẫn cười ngặt nghẽo, càng lúc càng đáng sợ. Người đinh thì nhai thịt bò ngon lành, miệng cùm cụp cùm cụp mà không để ý. Còn thí sinh không tên thì đang run cầm cập, nép sau lưng người đinh.Tôi vừa đẩy xe máy vào góc vừa quan sát tình hình.Nháy mắt, Hisoka ném một loạt lá bài poker về phía người đinh!Nhưng người đinh vẫn không động đậy, chỉ nhích người một chút, khiến tất cả lá bài của Hisoka rơi rụng hết xuống đất!Thật không may, một lá bài bay trúng ngay tay thí sinh vô danh, khiến cậu ta hét lên thảm thiết.Tôi thì đứng trong góc, suy nghĩ xem nên diễn cảnh hoảng hốt ở mức độ nào cho phù hợp.Hisoka càng thêm hăng máu, ánh mắt bừng lên sát khí.Bị làm phiền khi đang ăn, người đinh cũng có vẻ hơi bực, bắt đầu tỏa ra sát khí đáp trả. Thí sinh vô danh chịu đựng sức ép từ cả hai phía, chỉ biết im lặng, chẳng dám kêu nữa.Sát khí của Lữ đoàn thế này tôi quen rồi, những tình huống nhỏ thế này tôi không để ý lắm. Chỉ có điều, bụng tôi bắt đầu kêu ục ục.Hai cao thủ cùng rời bàn, trong tích tắc đã trao đổi mấy chiêu!Lá bài poker bay đầy trời... tên thí sinh kia rụt vào dưới bàn.Thôi nào, vào lúc này nên ăn cơm, đừng lôi chuyện bù qua bù lại làm gì, cũng chẳng hay ho. Tôi trốn ra sau xe, lặng lẽ lấy khăn và bắt đầu lau sạch những gì có thể trên xe.Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ màn đối đầu đặc sắc của hai cao thủ.Người đinh dừng lại tấn công, nhẹ nhàng ngồi lại vào bàn, lấy điện thoại ra và nghe máy."Vâng? Mẫu thân đại nhân... Con hiện đang tham gia cuộc thi Hunter.""Rất vất vả mới tới được đây, không thể không kêu Milluki tới.""Hai trăm triệu Jenny? Vâng ạ... Để con cân nhắc.""Không sao, con sẽ xoay xở được trước thời hạn.""Đúng vậy, chắc cũng có mặt ở đây... Con sẽ chú ý.""Gặp lại sau, mẫu thân đại nhân."Tôi thò đầu ra từ phía sau xe, thấy Illumi một tay cầm ba cây kim niệm, tay kia đang giữ chiếc điện thoại bàn trên góc. Hisoka dường như đang rất vui, kiên nhẫn xoay những lá bài poker trên tay tự chơi đùa, tiện thể chờ Illumi trả lời xong cuộc gọi."Chuyện là thế, ta bỗng có việc nên sẽ cần rời đi." Người đàn ông quái dị cẩn thận gắn lại chiếc kim băng vào áo của mình.Mà này, cái cách anh ta cắm kim trở lại nhẹ nhàng như vậy... Là chuyên gia về việc này hay không? Hay là đã quen với việc đâm thẳng vào thịt? Quả thực kỳ quái, rất kỳ quái..."Thật đáng tiếc ~ ◆" Ba lá bài poker trên tay Hisoka bỗng biến mất trong không trung, "Ngươi mạnh đấy ~◆ có muốn... hợp tác với ta không? ◆""Hợp tác?" Người đinh kỳ quái nghiêng đầu."Kỳ thi Hunter cũng khá phiền phức~ ta cần một đồng đội nghiêm túc hỗ trợ ~◆ Hơn nữa, ta cũng không nghiêm túc thi đấu thời điểm này -"Không nghiêm túc thi đấu... Chính anh là người chạy đi xem xét trái cây mới, nhặt lại những mẩu trái cây rơi vãi thôi...Người đàn ông kỳ quái im lặng, có vẻ đang cân nhắc. "Khi ngươi không nghiêm túc thi đấu, ngươi thường làm gì? Cần bao lâu?""Thôi nào~ chủ yếu là đi chơi thôi? Không quá nửa giờ đâu."Đi chơi mà lại chết cả đống người..."Kẻ kỳ quái."Illumi, người cắm đinh, kẻ thích chỉ trích, anh có tư cách phán xét người khác sao..."Ta từ chối.""Hửm ~ thật đáng tiếc quá nhỉ ~?"Không phải chứ? Chờ đã, nếu Illumi từ chối hợp tác với Hisoka, thì kịch bản sẽ thay đổi sao? Nếu kịch bản thay đổi, thì khả năng dự đoán của tôi còn có ích không? Không thể nào!Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác trách nhiệm trỗi dậy trong lòng tôi! Chẳng lẽ, đây chính là thời khắc ta chuyển từ vai phụ thành vai chính?Tôi thận trọng ló đầu ra khỏi xe, khẽ gọi: "Hợp tác với hắn đi! Nếu anh không chịu hợp tác với hắn, hắn cũng sẽ tìm anh đánh nhau! Anh nghĩ mà xem, anh ném kim, hắn quăng bài poker, một cây kim tốn bao nhiêu? Một lá bài poker chỉ đáng vài xu thôi! Cứ đánh nhau mãi, anh chẳng thấy mình thiệt thòi sao?"Câu nói ấy dẫn dắt chân lý...Ngay sau đó, Illumi rõ ràng rơi vào trạng thái tính toán và suy ngẫm nghiêm túc, trong khi tên đại biến thái Hisoka thì bật cười thống khoái, càn rỡ không kiêng nể.Tôi, không rõ lý do, cảm thấy có chút căng thẳng... Nam nhân này cười như vậy, thật sự không có khí chất gì, các bé ngoan đừng học theo. Thật may là khi Illumi kết thúc suy nghĩ, anh đã kịp làm gián đoạn tiếng cười quái dị của Hisoka. "Phí dịch vụ là 50 triệu Jenny. Sau khi kỳ thi Hunter kết thúc, vui lòng chuyển vào tài khoản này.""Thành~giao~◆" Hisoka cười rất gian tà, "Ngươi quả nhiên rất thú vị đấy, đúng không?"Sau đó, hai người kỳ quặc đó bình thản ngồi xuống cạnh bàn, giống như hai người bạn đang trao đổi số điện thoại...Một thí sinh đứng đó, vẫn còn run rẩy dưới gầm bàn... Hisoka đại nhân đột nhiên liếc nhìn về góc khuất nơi tôi đang nấp, "Cô em gái nhỏ ~? Lại đây ăn cùng chứ ~?"Không cần, anh là nhân vật chính ở đây, tốt nhất là tôi nên giữ khoảng cách an toàn."Hay là để ta đích thân đến ~?"Tôi lập tức ngoan ngoãn bước ra từ phía sau xe. Sau đó, tôi trừng mắt ngạc nhiên không tin nổi! Trong lòng kêu lên đau đớn! Chiếc xe yêu quý của tôi, bảo bối của tôi, vật báu để tôi chiến thắng, 50 triệu Jenny của tôi!Trên đó đầy vết xước, poker, và đinh... Ngàn lở trăm loét... Thê thảm không nỡ nhìn...Tôi cố gắng xoay chìa khóa, hy vọng nó sẽ nổ máy...Chiếc xe máy đã bạc màu phát ra vài tiếng răng rắc kinh hoàng, rồi sụp xuống thành một đống sắt vụn...Tôi tiều tụy, quỳ rạp xuống đất... Khóc không ra nước mắt...Tôi chưa được chính thức trở thành nhân vật chính, mà đã mất đi chiếc xe yêu quý...Chẳng lẽ đây chính là cái giá phải trả vì không an phận làm nhân vật phụ? Đầu của tên đầu xỏ cúi xuống, phát ra tiếng cùm cụp cùm cụp đầy mờ ám...Một ai khác không tim không phổi cười vui, "Thôi nào ~ ngại quá ~? Như là đền bù, cho ta xin số điện thoại di động của cô được không?"Tôi không muốn đâu! Lão tử thậm chí còn không có điện thoại di động! Anh đền xe cho tôi! Hu hu...Tôi cũng chỉ biết nghĩ thế thôi..................."Đinh!"Thang máy đến nơi.Cánh cửa chậm rãi mở ra, bên trong là những thí sinh đáng sợ toát lên sát khí, cùng với nhân viên tận tụy đang phát thẻ số Beans."Chào mừng đến với hội trường kỳ thi Hunter, xin hãy nhận số báo danh của mình." Beans ôm giỏ đựng thẻ, ngũ quan hơi rời rạc, đại khái là đang mỉm cười."Vậy thì ~ chúng ta gặp lại trong kỳ thi nhé?" Hisoka cầm lấy chiếc thẻ mang số 44 nổi tiếng, hôn gió chào chúng tôi rồi quay người rời đi... Beans nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy hy vọng, đưa ra thẻ số 45 cho tôi."Xin lỗi," tôi khẽ nói, "Có thể rời khỏi đây không...""Làm ơn cho rời đi! Van cầu ngươi cho rời!!" Một thí sinh nào đó đột nhiên hét lớn cắt ngang lời tôi! Vừa khóc vừa túm lấy Beans lắc mạnh! "Tôi không muốn thi nữa! Tôi không muốn thi nữa! A a! Tôi sẽ chết mất! Thí sinh kỳ thi Hunter toàn là quái vật! Toàn là quái vật! Làm ơn cho tôi rời đi!!""Này này... Này thế là sao..." Beans hốt hoảng đến thở không nổi, "Trước giờ chưa từng có chuyện như thế này...""Tôi xin ngươi! Tha cho tôi đi! Tôi không muốn thi nữa! Ngươi không thể ép tôi thi! Tôi vốn không định tới đây! Tư chất của tôi không hợp!""Khụ, chuyện là," tôi cắt ngang tên đáng thương lúc nãy bị hai đại BT dọa cho điên khùng, chân thành nhìn Beans. "Thật ra, tôi cũng cần phải rời đi một chút. Ngài xem, phương tiện của tôi vừa bị một thí sinh khác vô tình phá hỏng, cần bảo trì sửa chữa. Tôi sẽ quay lại, nhưng hiện tại nhất định phải đi.""Nhưng mà..." Ngũ quan của Beans chen cùng một chỗ, tôi nghĩ, đại khái là khó xử."Hơn nữa," tôi chỉ vào người đinh bên cạnh, "Vị tiên sinh này hiện tại cũng có việc gấp cần giải quyết, dường như liên quan đến gia đình."Quái nhân người đinh gật gật đầu, "Cùm cụp cùm cụp."Tôi tiếp tục nói thêm, "Chúng tôi có ba người cần phải đi, và trong đó có hai người bị rơi vào tình huống ngoài ý muốn, không thể chống đỡ được. Hunter Hiệp có lẽ sẽ không thiếu nhân tình đến mức này, đúng không? Hơn nữa, hướng dẫn của hội trường chỉ yêu cầu có mặt trước khi thời gian hết, đâu có quy định phải luôn ở đây, phải không?"Ngũ quan Beans càng nhăn nhúm.Tôi dùng ngôn ngữ, lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ. Illumi, dùng đinh. Phách phách phách! Ba đòn đó đánh mạnh vào mặt Beans! Đến nỗi... Beans biến thành mỹ thiếu nữ mặt trái xoan! Thế giới này, quả là công lý nằm ở sức mạnh. Tôi vui sướng ngồi vào thang máy cùng Illumi và thí sinh chưa rõ tên.Trong khi ăn xiên thịt nướng, tôi nghĩ, thật ra sau khi bị vỗ mặt, Beans nhìn trông cũng dễ thương hơn... Rồi tôi nhìn thí sinh chưa rõ tên, ngơ ngác.Tôi vẫn chưa đạt đến đẳng cấp đó. Cậu ấy mới thực sự là mẫu mực của bia đỡ đạn, một nhân vật phụ xuất sắc. Từ đầu đến cuối, không có một câu thoại nào với các nhân vật chính. Thời gian xuất hiện thì ít, bị thương cũng nghiêm trọng, không có tên, lời thoại thiếu thốn, nhưng lại lợi dụng thời gian ngắn ngủi và hành động để làm nổi bật sự uy phong anh minh của các nhân vật chính!Nhìn lại mình, không đủ khiêm nhường, không đủ khiêm nhường a, tôi vẫn còn kém xa so với cậu ta...Illumi vẫn nhìn chằm chằm tôi, cùm cụp cùm cụp, có lẽ vì tôi đang nghi ngờ, nhưng anh ta tỏ ra bình thản, như thể đang mời thưởng thức món thịt nướng vậy.Chị A Ái và chủ quán kinh ngạc nhìn chúng tôi – ba người bất ngờ bước ra từ thang máy!"Ha ..." Tôi cười gượng, "Chuyện là... có chút ngoài ý muốn. Chúng tôi sẽ quay lại sau, đến lúc đó mong chiếu cố nhiều."Người dự thi bị thương ở tay không nói gì, tập tễnh rời đi. Tôi nhìn theo cậu ta với ánh mắt ngưỡng mộ, sau đó quay lại nhìn quái nhân người đinh kia, cuối cùng vẫn không dám đòi bồi thường.Chỉ có thể cúi đầu ai oán, đẩy chiếc xe máy giờ đã biến thành đống phế liệu, rời đi.Anh ta lại là người chủ động vẫy tay với tôi, "Cùm cụp cùm cụp."Có lẽ ý là "Gặp lại sau," cũng có thể là "Cút đi, nếu không sẽ giết ngươi."Nếu tôi không thể sửa xe trước 12 giờ trưa mai, thì chẳng cần gặp lại sau làm gì.Gọi một cuộc điện thoại đến xưởng, xác nhận nếu chọn sửa xe thì ít nhất cũng tốn 3.000. Nhưng ở Zaban, có một phân xưởng của công ty đó. Nếu mua một chiếc xe mới, hàng sẽ giao trong đêm nay. Chỉ là chiếc xe mà tôi nhắm đến thì không có sẵn, chỉ còn một mẫu nâng cấp, với lớp vỏ được thay bằng hợp kim chống đạn, nhẹ hơn một nửa nhưng giá đắt gấp đôi, tận 1 triệu Jenny, nhưng bảo đảm là hàng chất lượng cao.Tôi có cảm giác, rất có thể mình đã gặp phải kẻ gian thương. Nhưng thời gian không đợi ai, đành phải chấp nhận trả tiền cao. Buổi tối hôm đó, để sạc pin cho xe máy, tôi lại ở lại thành phố Zaban thêm một đêm nữa.Tìm được một nhà nghỉ giá rẻ, nhưng giới hạn tín dụng trong thẻ của tôi cũng chỉ còn chưa đến 1,25 triệu Jenny...Đêm đó, sau khi chửi bới Lữ đoàn và Chrollo như thường lệ, tôi còn đặc biệt thêm vào một đoạn mới, tập trung chỉ trích Illumi và Hisoka.Sau đó, ôm chiếc thẻ tín dụng của mình, tôi rưng rưng chìm vào giấc ngủ...*Báo trước tập tiếp theo*Gặp một lần là tình cờ, gặp hai lần, chính là duyên phận...Hạ tập,
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz