ZingTruyen.Xyz

Edit Dm Trieu Hoan Nguoi Choi Kien Thiet Dai Nguy C1 C199

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Trước cổng thành có hai hàng người dài dằng dặc, bên trái là bá tánh địa phương hoặc lưu dân ngoại lai, bên phải là thương nhân tiểu thương mang theo hàng hóa, hành lý.

Mạnh Tú và đồng hương A Chiểu đang xếp hàng ở phía bên trái, vì không cần kiểm tra hàng hóa nên hàng của bọn họ di chuyển nhanh hơn một chút, nhưng dù vậy, bọn họ cũng đã xếp hàng ở đây một lúc rồi.

"Thành Mật Dương này vào ra thật không dễ dàng, ngươi nói đúng không, A Tú?" A Chiểu với khuôn mặt chất phác bên cạnh khẽ nói, "Đặc biệt là những nông hộ sống trong thành, mỗi ngày ra vào cổng thành đều phải trải qua kiểm tra như vậy, chẳng phải làm lỡ rất nhiều thời gian sao, bọn họ sẽ không bất mãn ư?"

"Ngươi biết gì, có sự kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, bá tánh trong thành mới an tâm mà sống." Mạnh Tú nói một câu với giọng điệu hơi lạnh lùng, thấy người trẻ tuổi vẻ mặt mơ hồ khó hiểu, liền nói: "Đều gần biên giới, ngươi thấy là thành Bảo Tây không ai quản lý, bất kể Hồ Hán đều có thể tùy ý ra vào an toàn, hay là thành Mật Dương canh gác nghiêm ngặt, chỉ có người thân phận chân thực đáng tin mới có thể vào an toàn?"

"Vậy tất nhiên là Mật Dương an toàn." Người trẻ tuổi trả lời xong, chợt bừng tỉnh, khen ngợi, "A Tú, ngươi thật thông minh, quả không hổ là người từng đọc sách."

Mạnh Tú nhếch môi, không thèm để ý đến đối phương.

A Chiểu này tuy vóc dáng cao lớn hơn người thường, nhưng đầu óc lại khá trì độn.

Hắn vốn không muốn qua lại nhiều với loại người này, nhưng ai bảo người này có một ưu điểm, đó là nghe lời, lại dễ lừa.

Hắn đến Mật Dương này, nếu có thể mưu cầu một chức quan nhỏ ở đây, bên cạnh nhất định cần người hầu hạ, mà so với việc bỏ tiền thuê người, tự nhiên vẫn là đồng hương ngốc nghếch lại tự động bám lấy mình như vậy dễ dùng hơn.

"Sắp đến lượt hai ta rồi, không biết quan binh ở đây sẽ hỏi gì, tính tình có tốt không..."

Dù không ai để ý, A Chiểu cũng chẳng màng, tự mình lẩm bẩm, đột nhiên hắn đẩy vai Mạnh Tú, hỏi: "A Tú, ngươi nói người ngồi ở giữa cổng thành đeo mặt nạ đen kia là ai, hắn vì sao lại ăn mặc như vậy, vì sao lại ngồi đó mà chẳng làm gì?"

Mạnh Tú bị hắn đẩy lảo đảo, không vui nói: "Ta không phải thị vệ trong thành, làm sao ta biết."

Nói vậy, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn về phía giữa cổng thành phía trước.

Thực ra, Mạnh Tú đã sớm chú ý đến người đó, đúng như A Chiểu nói, người này không chỉ ăn mặc kỳ lạ, hành vi cũng rất khó hiểu, từ đầu đến cuối chỉ kiêu ngạo gác chân ngồi đó, chẳng làm việc gì.

Thế nhưng nếu ở cổng thành quả thật không có công vụ của hắn, chẳng lẽ ngồi ở chỗ khác nghỉ ngơi không tốt hơn sao, hà tất phải cứ chắn giữa cổng thành, thỉnh thoảng có xe lớn đi qua, còn phải di chuyển vị trí.

Hắn suy nghĩ những điều này, không tự chủ nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ đen đó một lúc lâu.

Có lẽ ánh mắt của hắn quá rõ ràng, đối phương đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, nhưng chỉ lướt qua một cái, rất nhanh đã dời tầm mắt đi.

Khoảnh khắc đó, Mạnh Tú nhạy bén nhận ra ánh mắt đối phương lướt qua đỉnh đầu mình, mà hoàn toàn không chú ý đến bản thân hắn.

Mạnh Tú nhíu mày, càng thêm khó hiểu, ánh mắt của kẻ mặt nạ đen này thật kỳ lạ, lướt qua bọn họ cứ như khách chuyên đi mua hẹ lại thấy một rổ cải thảo, nhìn một cái là mất hứng thú.

Không biết hắn ngồi đó rốt cuộc là vì điều gì...

Mạnh Tú càng nghĩ không ra kết quả, càng cố chấp muốn biết câu trả lời, nhưng lúc này hàng đã đến lượt hắn, đành phải tạm gác chuyện này sang một bên, tỏ vẻ là người thật thà trả lời câu hỏi của quan binh.

"Quê quán ở đâu?"

"Hi Châu, quận Vân Liên, người huyện Bảo Tây."

"Người Vân Liên à, nơi đó đang bị người Đê tấn công phải không?" Một quan lại bên cạnh vừa ghi chép vừa đột nhiên cảm thán một câu.

"Phải, bốn phía đều chiến loạn, mọi người đều chạy nạn." Mạnh Tú đáp, nghe ra trong lời quan lại có ý vị khác lạ, liền thăm dò hỏi, "Chẳng lẽ ngài cũng là người Vân Liên?"

Quan lại lắc đầu, hòa nhã nói: "Ta là người Tốn Dương chính gốc, nhưng tổ tịch của phủ quân chúng ta lại ở Vân Liên, ngươi đã là người Vân Liên, hẳn đã từng nghe đến Vân Liên Khương thị?"

Mạnh Tú ngẩn ra một chút, rồi vội vàng trả lời: "Nghe qua, đương nhiên nghe qua."

Đăng ký thân phận xong, Mạnh Tú đi sang một bên đợi A Chiểu, tuy mặt ngoài điềm nhiên không lộ, nhưng trong lòng lại dậy sóng dữ dội.

Vân Liên Khương thị, thật là trùng hợp biết bao...

Khương thị này vào tiền triều cùng với Mạnh thị của bọn hắn đều là thế gia đại tộc ở vùng Vân Liên. Chỉ là khi triều đại đổi thay, tổ tiên hai nhà bọn họ đều đã dựa nhầm người, sau khi nước Ngụy được thành lập, liền bị Thứ sử Hi Châu khi đó phái binh trấn áp, môn hộ cả hai đều suy tàn, trở thành dân thường, tộc nhân Khương thị ở Vân Liên càng sa sút đến mức hầu như không tìm thấy dấu vết.

Hắn từng nghe tổ phụ nhắc đến, lúc bấy giờ có một nhánh phụ của Khương thị đã nắm bắt được cơ hội, dựa vào Bùi thị đang nắm quyền hiện nay, làm quan lớn ở đô thành.

Nhưng đó đều là chuyện của mấy chục năm trước, cố đô cách quận Vân Liên quá xa, hắn đã sớm quên mất chuyện này, không ngờ vị Khương Thái thú mà mọi người nhắc đến ở Tuân Châu lại chính là xuất thân từ nhánh đó.

Nghĩ đến đây, Mạnh Tú cảm thấy khá buồn cười, hai chi chính của Mạnh, Khương gia ngày xưa nay đều thành lưu dân, ngược lại những con cháu tiểu tông không được coi trọng ngày ấy lại từng người một làm quan lớn, thật là buồn cười đến cực điểm.

"A Tú, ta lấy được thẻ gỗ rồi, ngươi xem này." A Chiểu xích lại gần, cầm thẻ gỗ cho hắn xem, "Vị quan gia kia nói chúng ta cầm thẻ gỗ đi đến Nam Chứ đối diện chợ Đông, sẽ có người sắp xếp chỗ ở cho chúng ta, nhưng chỉ năm ngày đầu không phải trả tiền, sau đó sẽ thu tiền thuê, chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm việc làm."

Tư duy của Mạnh Tú bị ngắt quãng, hắn thờ ơ gật đầu, sắp xếp: "Lát nữa ngươi vào thành tìm việc trước, ta đi Nam Chứ tìm chỗ ở, ngươi đưa thẻ gỗ cho ta, hai chúng ta cùng ở chắc sẽ được chia gian nhà lớn hơn, lại còn tiết kiệm được một khoản tiền thuê."

"A Tú quả nhiên nghĩ chu đáo." Người trẻ tuổi nghe nói có thể tiết kiệm được một khoản tiền thuê, liền không chút do dự đưa thẻ gỗ cho hắn, đối với việc đối phương bảo mình đi làm việc cũng không hề cảm thấy có chỗ nào không công bằng.

Tiếp đó, hai đồng hương liền mang theo tâm trạng khác nhau cùng nhau vào thành.

Chỉ qua một cánh cổng thành, như thể đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Bên ngoài thành có rất nhiều lưu dân, hàng ngũ chen chúc, lại vì đêm qua mới mưa, khắp nơi tràn ngập một mùi ẩm mốc chua loét, nhưng một khi bước vào trong thành, cảm giác áp bức khó chịu do bị kẹt trong hàng dài di chuyển chậm chạp liền lập tức bị quét sạch.

Bước vào cổng thành phía nam, đập vào mắt là con đường Quảng Diên rộng rãi thông thoáng. Trên đường tuy đông người qua lại, nhưng đều có những nơi đến rõ ràng của riêng mình, giống như những quân cờ di chuyển dọc theo con đường quy định, nhìn có vẻ hỗn loạn, thực chất lại có trật tự.

"A Tú, thành này lớn quá, nhiều người quá." A Chiểu từ ngữ nghèo nàn, chỉ có thể hình dung cảm xúc trong lòng như vậy.

Nhìn quanh, thấy trên đường khắp nơi là những bảng hiệu quảng cáo sặc sỡ và dòng người qua lại, rất khác với nơi hắn từng sống, liền có chút không dám hành động, khẽ hỏi người bên cạnh: "Ngươi cho ta một kiến nghị, ta nên đi đâu tìm việc làm đây?"

Mạnh Tú nhìn quanh, lập tức phát hiện trên bức tường thành phía sau có dán rất nhiều "thông báo chiêu công*", gần như tất cả lưu dân vừa vào thành đều vây quanh đó, nghe những thiếu niên biết chữ đọc lời chiêu công trên đó.

*thông báo tuyển dụng.

"Nhiều người hỏi điều kiện chiêu công của Quận học, ta đọc lại lần cuối, chư vị yên lặng lắng nghe."

"Quận học còn lại các vị trí chiêu công này, dưỡng tự chiêu hai người phụ bếp, yêu cầu trung thực đáng tin, chịu khó chịu khổ, sau khi phỏng vấn trù nghệ đạt yêu cầu thì có thể vào làm, thời gian làm việc là từ đầu giờ Mão đến cuối giờ Dậu mỗi ngày, bao ăn bao ở, tiền công trả hai đấu gạo một tháng, nghỉ một ngày mỗi tháng..."

"Trường kỹ thuật chiêu thợ mộc hoặc người am hiểu tài nghệ tinh xảo, không giới hạn số lượng, cần tham gia phỏng vấn sát hạch tài nghệ, vị trí và tiền công tùy thuộc vào khả năng, tay nghề cao có thể được thuê làm thầy, tay nghề kém sẽ không được chiêu dụng, nghỉ bốn đến tám ngày mỗi tháng..."

A Chiểu được Mạnh Tú dẫn đến nghe giới thiệu chiêu công, nghe nói phụ bếp mỗi tháng có thể nhận hai đấu gạo tiền công, không khỏi kinh ngạc hít một hơi khí lạnh, lẩm bẩm: "Đây là phụ bếp ở đâu vậy, hai đấu gạo đủ cho ta ăn hơn một tháng rồi, còn bao ăn bao ở, đâu ra công việc tốt như vậy, chẳng lẽ là lừa người..."

Mạnh Tú cau mày, nói: "Câm miệng, nghe cho kỹ vào."

Có người hỏi: "Tiểu tiên sinh, có công việc lao động vất vả nào phù hợp với nông dân bình thường như chúng ta không?"

"Đó là đương nhiên, loại việc này nhiều nhất." Thiếu niên phụ trách đọc thông báo chiêu công liếm đôi môi khô khốc, mở bình nước ra uống một ngụm, sau đó vỗ tay ra hiệu mọi người yên lặng, nói: "Trước tiên đọc công việc do quan phủ giao, quan phủ chiêu công cần ký hợp đồng, ký hợp đồng rồi thì không được tùy ý bỏ việc, chư vị cần chú ý điểm này."

"Nói về chiêu công, thứ nhất là công nhân sửa đường, yêu cầu chịu khó chịu khổ, sức khỏe tốt, đến lúc đó cần theo đội sửa đường đi làm việc ở các huyện khác của Hưng Quận, bao ba bữa ăn và chỗ ở, tiền công có thể trả theo ngày hoặc theo tháng..."

"Thứ hai là công nhân xây dựng, yêu cầu chịu khó chịu khổ, trung thực đáng tin, đến lúc đó cần theo đội xây dựng đi xây nhà ở những nơi xa hơn, cũng bao ăn ba bữa và chỗ ở..."

"Hơn nữa, xưởng mỹ phẩm chiêu công năm mươi người, có nhiều loại công việc, chư vị có thể đến trạch viện số 12 Nhạn Tê để dò hỏi chi tiết, đến đó sẽ có người phụ trách giải đáp thắc mắc."

"Công việc do quan phủ giao là bấy nhiêu đấy, dưới đây là các thương hội lớn chiêu người. Trước hết là thương hội Nông Dân. Thương hội Nông Dân lần này tổng cộng chiêu năm người, hai công nhân bốc vác, ba nông dân, đều là công việc nông nghiệp và lao động chân tay, không bao ăn ở, không nghỉ phép, tiền công có thể trả theo ngày hoặc theo tháng, tiền công trả theo tháng ba đấu gạo..."

"Ba đấu gạo!" A Chiểu hai mắt sáng rực, nhìn Mạnh Tú nói: "Công việc nặng nhọc này ta có thể làm."

Có không ít người cùng thốt lên cảm thán tương tự hắn, Mạnh Tú nghe vậy liền nói: "Ngươi thấy làm được thì cứ đi thử, ta thấy xung quanh có không ít người đang để ý việc này, đi chậm là không kịp đâu."

A Chiểu bị hắn thúc giục như vậy, lập tức căng thẳng, quay người định đi tìm việc, rồi đột nhiên lại phản ứng lại: "Khoan đã, thương hội Nông Dân này ở đâu vậy?"

"Xem trên này viết, thương hội Nông Dân ở số 3 Nhạn Tê, ngươi đi theo sau bọn họ, không tìm được đường thì hỏi người địa phương, đến lúc đó bất kể có được chọn hay không, giờ Dậu đều đến đây hội hợp."

"Được được." A Chiểu đáp hai tiếng, vội vã đi theo đám người đang tiến về Nhạn Tê.

Mạnh Tú nhìn hắn rời đi, sau đó tùy tiện chọn một con đường nhỏ phía đông để đi vào chợ Đông.

Khác với chợ Tây nơi người chơi tụ tập, chợ Đông đa số là các cửa hàng và quầy hàng của cư dân bản địa, vì vậy đối với Mạnh Tú, khu chợ này ngoại trừ đường xá bằng phẳng và dòng người đông đúc hơn một chút, thì không có gì khác biệt so với một khu chợ bình thường.

Nhưng chỉ riêng việc đường xá bằng phẳng cũng đủ khiến hắn kinh ngạc rồi.

Việc sửa đường là một công trình cực kỳ tốn kém, thông thường dù thành trì lớn đến đâu cũng chỉ lát đá đường giữa và khu vực quý tộc, sao có thể đến mức này, ngay cả những con hẻm nhỏ trong khu dân nghèo sinh sống cũng được sửa sang bằng phẳng như vậy!

Rõ ràng đêm qua mới mưa lớn, trong con hẻm này ngoại trừ một vài chỗ trũng đọng nước, phần lớn nơi khác đã khô ráo, quả thật đáng kinh ngạc.

Mạnh Tú cúi đầu nhìn đôi dép rơm cũ nát của mình, nếu ở những nơi khác, đôi dép rơm của hắn dẫm lên bùn ướt đi xa như vậy chắc chắn đã hỏng rồi, nhưng thực tế, từ khi bước vào phạm vi Mật Dương, những con đường hắn đi qua đều bằng phẳng và cứng chắc như vậy.

Đường rất cứng và sạch, không thấy kẽ hở của các phiến đá ghép lại, cũng không biết được sửa chữa bằng vật liệu gì.

Mạnh Tú vừa đi vừa suy nghĩ, kể từ khi đến đây, những câu hỏi của hắn cứ liên tục xuất hiện, vầng trán nhíu lại gần như chưa bao giờ giãn ra.

Đang nghĩ những điều này, hắn chợt chú ý thấy một tiểu đồng mang theo một túi giấy đang đứng bên đường rao bán "báo tháng".

Hắn còn chưa hiểu "báo tháng" là gì, thì đã thấy một lão nông vác cuốc đi đến dùng mấy đồng tiền đổi lấy một tờ giấy vàng rồi gấp lại.

Thoáng thấy bốn chữ "Báo tháng Mật Dương" in trên tờ giấy, Mạnh Tú thực sự không kìm được sự tò mò, liền đi đến chặn lão nông lại hỏi: "Vật trong tay ngài là gì vậy?"

Lão nông vừa nghe lời này đã biết hắn là người từ nơi khác đến, mở tờ báo ra nói: "Đây là báo giấy do quan phủ phát hành hàng tháng, trên đó có thông báo của quan phủ, có dạy chúng ta trồng trọt, làm đồ ăn, còn có mấy câu chuyện khá thú vị."

Mạnh Tú lướt qua nội dung trên báo, đúng là những điều lão nông nói, mà nghe lão nông nói rõ ràng như vậy, hắn suýt nữa đã cho rằng mình đã phán đoán sai thân phận của đối phương, liền dịu giọng hỏi: "Ngài biết chữ trên đó sao?"

Lão nông gấp báo lại, ngượng ngùng xua tay: "Ta đâu có biết, đây là mua cho cháu trai ta xem, nó đi học ở Quận học, biết nhiều hơn ta nhiều."

"Cháu trai ngài đi học ở Quận học sao?"

"Phải đó, nhờ ơn phủ quân khai minh, cho phép chúng ta là dân thường cũng có thể đi học, cháu trai ta mới có cơ hội đọc sách đó."

Lão nông cười cảm thán xong, thấy hắn ngây người, liền cầm báo rời đi.

Mạnh Tú thực sự bị sốc.

Cho phép thứ dân được vào Quận học, rốt cuộc Khương thị này đang nghĩ gì vậy?

Vì đột nhiên rơi vào trầm tư, Mạnh Tú cứ thế đứng thẳng bên đường hẻm, vừa lúc một người bán vải dắt lừa kéo xe đi ngang qua, bánh xe cán qua vũng nước, làm bắn mấy giọt nước bẩn lên bắp chân và đôi dép rơm của hắn.

Những giọt nước lạnh buốt khiến hắn rùng mình, Mạnh Tú chợt tỉnh lại.

Hắn cau chặt mày, quay đầu nhìn người bán vải đó một cái, sắc mặt u sầu.

Bất kể Khương thị muốn làm gì, nếu Khương thị có thể chấn hưng gia tộc, Mạnh Tú hắn đóng cửa khổ đọc nhiều năm, tài văn và mưu lược đều không kém cạnh, cuối cùng cũng sẽ có ngày khôi phục vinh quang môn đình.

Cứ thế hạ quyết tâm, Mạnh Tú với vẻ mặt trầm ngâm vẫy vẫy những giọt nước trên dép rơm, ngẩng đầu sải bước tiến về phía trước.

Hai nam nhân đi lướt qua hắn, một người quay đầu liếc nhìn hắn một cái, nói với huynh đệ bên cạnh: "Người đó có phải ngốc không, vừa nãy cứ đứng bất động bên đường, xe đến cũng không tránh, bị bắn ướt quần mới biết khó chịu."

"Chắc bị kẹt lỗi rồi, trò chơi này dù có giỏi đến đâu cũng sẽ có lúc bị trục trặc." Người chơi binh sĩ với cái tên Thượng Quan Phi Đao trên đầu nói với giọng điệu tùy ý, rồi đẩy người bên cạnh một cái, "Đừng bận tâm mấy chuyện đó nữa, mau theo sát tên buôn vải kia, đừng để lát nữa có kẻ nào không biết điều mà tố cáo, nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại."

"Chịu thật, khó khăn lắm mới có một nhiệm vụ mặc thường phục, vậy mà lại là bảo vệ kẻ tên đỏ."

"Không thì sao nữa, trong thành nhiều người chơi như vậy, không theo sát, hắn sớm đã bị người ta chém rồi." Thượng Quan Phi Đao nói, "Dù sao nhiệm vụ của chúng ta là để hắn liên lạc thành công với nội gián trong doanh trại, bảo vệ hắn đến quân doanh là gần xong rồi."

Đang trò chuyện, người buôn vải tên đỏ dường như cảm thấy điều gì đó, quay đầu cảnh giác nhìn xung quanh một lúc.

Hai người lập tức giả vờ là người qua đường vừa đi vừa trò chuyện, đợi người bán vải hết cảnh giác quay vào con hẻm nhỏ phía bắc, liền lập tức nhanh chóng theo dõi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz