ZingTruyen.Xyz

Edit Dm Trieu Hoan Nguoi Choi Kien Thiet Dai Nguy C1 C199

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Nói đến chuyện giao hàng, sau khi tìm hiểu, Khương Thư cảm thấy đám người chơi này làm khá nghiêm túc. Hơn nữa người đứng đầu thương hội cũng rất có tư duy, đã thành công lợi dụng ưu thế của người chơi để giải quyết vấn đề lớn nhất của việc đặt hàng ở thời cổ đại.

Họ dựa vào cấu trúc bên trong thành Mật Dương, chia thành ra làm 72 khu vực nhỏ. Mỗi thành viên thương hội luân phiên phụ trách một khu vực, chịu trách nhiệm nhận và giao các đơn hàng trong khu vực đó.

Việc giao hàng này cũng không phải do người chơi tự mình đi. Người đứng đầu thương hội đại khái biết rằng phần lớn người chơi đều lười biếng, sẽ không muốn cả ngày chạy đi chạy lại trên đường để giao hàng, vì vậy đã chi ra một khoản tiền lớn để thuê một trăm chiếc xe lừa, dừng lại ở các trạm cố định trên những con phố có nhiều cửa hàng.

Ví dụ như phố chính của hai chợ đông và tây, thông thường cứ cách vài cửa hàng lại có thể thấy một trạm xe lừa, khi có đơn hàng cần giao chỉ cần gọi một tiếng là được.

Công việc của người chơi tương đương với việc biến sự tồn tại của bản thân thành một nền tảng đặt hàng, giúp khách hàng tiết kiệm thời gian đến cửa hàng.

Một ý tưởng khác khiến Khương Thư khâm phục chính là cuốn sách chọn món bìa đỏ ghi chép lại vô số hàng hóa của các cửa hàng.

Theo y biết, khi thương hội Giao Hàng mới thành lập, các thành viên đã dành rất nhiều thời gian đến từng cửa hàng để khảo sát, tìm hiểu các mặt hàng được bán, lựa chọn các cửa hàng phù hợp, thuyết phục chủ tiệm hợp tác với thương hội của họ.

Vì đây là việc tăng thêm một kênh bán hàng miễn phí, lại là tổ chức được quan phủ phê chuẩn, nên các chủ tiệm thường sẵn lòng hợp tác. Sau đó các thành viên lại tổng hợp các mặt hàng có thể giao của từng cửa hàng lại thành sách, làm thành cuốn sách bìa đỏ này.

Tuy nhiên, nếu Khương Thư đoán không sai, việc miễn phí này chỉ là tạm thời, đợi đến khi thị trường giao hàng ở Mật Dương hoàn toàn mở ra, thương hội ước tính sẽ bắt đầu thu phí từ các cửa hàng.

Nếu cửa hàng nào không chịu trả phí, cuốn sách bìa đỏ cập nhật vào quý sau có lẽ sẽ không còn tên của cửa hàng đó nữa.

Về mặt này, Khương Thư cho rằng vì thương hội Giao Hàng đã mở thêm một con đường kiếm tiền cho các thương nhân, việc thu một khoản phí hợp lý là có thể chấp nhận được. Nhưng nếu vượt quá giới hạn, thì quan phủ phải can thiệp để chấn chỉnh.

Ngoài ra, đối với sự ra đời của ngành công nghiệp giao hàng, một ngành kích thích tiêu dùng, Khương Thư rất vui mừng.

Ban đầu khi thương hội mới bắt đầu quảng cáo và chưa có nhiều người để ý, y đã đi đầu làm người đầu tiên trong quan phủ mua sách bìa đỏ và đặt giao hàng.

Ban đầu thuần túy là để ủng hộ ngành này, không ngờ sau khi đặt vài lần lại thấy rất tiện lợi.

Như tiệm chè Lý ký mà y thường đặt nhất, cách phủ châu không xa, giao hàng thường chỉ mất mười phút.

So với việc để nhà bếp tạm thời hầm chè, đặt giao hàng lại nhanh hơn.

Hôm nay cũng vậy, Khương Thư vừa dặn dò, không lâu sau đã được ăn chén chè trôi nước đậu đỏ nóng hổi.

Đồ ăn được giao đến, đựng trong một chiếc hũ gốm nhỏ, dụng cụ ăn kèm cũng là một chiếc thìa gốm, tổng phí cho bộ dụng cụ này cộng lại đã có thể mua thêm một chén chè trôi nước đậu đỏ nữa rồi.

Những món ăn có nước canh như vậy, việc lựa chọn dụng cụ đóng gói khá khó khăn, dùng dụng cụ tốt thì chi phí cao, dùng dụng cụ kém thì dễ bị đổ, vì vậy các cửa hàng thông thường đều dứt khoát chọn không giao loại đồ ăn này.

Đương nhiên cũng có một số trường hợp không thể tránh khỏi, như tiệm trà sữa và tiệm Lý ký nổi tiếng với món chè, thì phải tìm cách giải quyết vấn đề đóng gói.

Tiệm Lý ký trực tiếp dùng hũ gốm, đương nhiên phí đóng gói chắc chắn sẽ được tính vào phí đồ ăn.

Còn về tiệm trà sữa, theo Khương Thư biết, họ thường dùng những chiếc cốc bằng ống tre hoặc ống gỗ được đặt làm riêng, miệng cốc có hai vòng ren, vặn chặt nắp lại, cẩn thận một chút sẽ không bị đổ ra ngoài.

Mặc dù chi phí của cốc ống tre cao hơn nhiều so với bao bì bằng giấy cói, nhưng trà sữa ở đây vốn đã đắt, người sẵn sàng chi tiền mua trà sữa cũng sẽ không bận tâm đến việc phải trả thêm tiền cho một chiếc cốc tre.

Hơn nữa, nghe nói những tiệm này còn có quy định, chỉ cần là dụng cụ có khắc tên tiệm của họ, sau khi rửa sạch và còn nguyên vẹn, mang trả lại tiệm là có thể được hoàn lại tiền dụng cụ.

Vì vậy, những chiếc hũ gốm mà Khương Thư tích cóp được mấy ngày nay cũng không vứt đi, đều được rửa sạch để ở trong bếp, chuẩn bị ngày nào đó gom đủ một số chẵn, mang trả lại một lần.

Nói đi cũng phải nói lại, dù sao bây giờ ăn điểm tâm cũng không thể xử lý công vụ, Khương Thư liền mở diễn đàn ra để giết thời gian.

Tưởng rằng sáng nay, Lăng Ba Ba đã đăng một bức ảnh của Tạ Âm, trong thời gian ngắn chắc sẽ không có cập nhật gì nữa. Ai ngờ mở mục yêu thích ra, lại thấy trên bài viết tên "Nhật ký làm tù binh của Tạ mỹ nhân" có một chấm đỏ nổi bật.

Lòng Khương Thư khẽ lay động, lập tức bấm vào bài viết.

Tuy nhiên, cập nhật mới nhất của Lăng Ba Ba không phải là ảnh, mà là một dòng trạng thái bằng chữ.

[Lăng Ba Ba: Ở bên cạnh Tạ mỹ nhân, thường có cảm giác làm gián điệp ở nước địch rất dễ dàng.

Vừa rồi, hắn đã được thăng chức thành Thái tử xá nhân (cười mỉm).]

Khương Thư sững sờ, về chuyện Thái tử xá nhân này, trước đó y đã biết được qua tin tức do Trương Tử Phòng truyền về.

Tạ Âm cho rằng, đưa bản vẽ nỏ xe cho Mộ Dung Liêu cũng không sao, bởi vì ngay cả Trương Tử Phòng có bản vẽ trong tay cũng phải mất gần một năm để chế tạo vũ khí này, huống hồ hắn còn che giấu các thông số cụ thể trên bản vẽ.

Nếu Mộ Dung Liêu dựa theo bản vẽ mà hắn đưa để nghiên cứu chế tạo nỏ liên hoàn cỡ lớn này, ít nhất cũng phải mất ba năm. Trong thời gian đó không ngừng đầu tư quân phí để chế tạo nghiên cứu, thành công thì thôi, không thành công thì chỉ là lãng phí quốc lực.

Theo Tạ Âm, đây là một giao dịch tuyệt đối có lợi cho phe mình.

Khương Thư đương nhiên tin tưởng vào phán đoán của hắn, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy, Mộ Dung Liêu chưa chắc đã thực sự ban cho hắn quan chức, dù sao đây là người bị bắt từ trận doanh địch, sao có thể dễ dàng trọng dụng như vậy.

Không ngờ, Tạ Âm lại thực sự làm được!

"Đây chính là sức hút của nhân cách sao?" Y không kìm được khẽ lẩm bẩm một câu.

Thái tử xá nhân, chức quan này không cao, cũng không có thực quyền, tương đương với việc sắp xếp một người có phẩm hạnh cao ở bên cạnh Thái tử, âm thầm giáo huấn và ảnh hưởng đến lời nói và hành động của Thái tử.

Tuy nhiên, chức vụ này lại rất thích hợp để Tạ Âm phát huy. Hắn vốn đã chuẩn bị ra tay với hai người con của Mộ Dung Liêu, tự tan rã chính quyền Mộ Dung Tiên Bi từ bên trong, thậm chí là làm xáo trộn mối quan hệ của ba bộ tộc Tiên Bi.

Chỉ là, ở trong vòng xoáy tranh giành quyền lực, lại với thân phận của người nước Ngụy, những nghi ngờ và nguy hiểm mà hắn phải đối mặt chắc chắn sẽ rất nhiều.

Khương Thư đặt thìa xuống, nhìn màn hình trò chơi khẽ thở dài.

Có một khoảnh khắc, y muốn trả lời bài viết, nhưng lại lo lắng tài khoản quản trị viên của mình xuất hiện trong bài viết này thì sẽ bị Trương Tử Phòng và Bộ Kinh Vân cùng những người khác nghi ngờ thân phận.

Nhưng sau khi do dự một lúc lâu, y vẫn chọn trả lời một dòng.

[Quản trị viên: Khương Thù nhờ tôi nhắn một câu, bảo Tạ Âm nhất định phải chú ý an toàn.]

Vì sự xuất hiện của quản trị viên, bên dưới dòng trả lời này lập tức xuất hiện một lượng lớn người xem.

[9hgj87: Vãi? Chính thức phát đường?

880sys: Lần này đúng là chính thức rồi...

Địch Nguyên: Cười chết, chính thức giục cập nhật rồi, Lăng bảo bảo à.

1cdd56: @Quản trị viên, có đó không? Có thời gian đẩy CP, khi nào công khai thử nghiệm?

Tô Kỳ Mị: Thù ca không gặp được mỹ nhân, chỉ có thể nhờ quản trị viên nhắn tin, đây là cái tình yêu NPC thần thánh gì vậy, huhu...]

*

"Ừm? Quản trị viên lại bình luận cho mình!" Lăng Ba Ba đột nhiên thấy tin nhắn riêng tăng vọt, mở diễn đàn ra mới biết mình lại được quản trị viên trả lời.

Hắn đầu tiên là ngạc nhiên vui mừng, tưởng rằng mình sẽ nhận được kịch bản hay phần thưởng đặc biệt gì đó, vội vàng hào hứng lật xem bài viết, sau đó khi nhìn thấy nội dung, liền có cảm giác cẩu lương chặn họng không nói nên lời.

Làm thẳng khóe miệng, Lăng Ba Ba quay đầu lại, không chút biểu cảm nói với Tạ Âm: "Thù ca nhờ người nhắn lại, bảo ngươi chú ý an toàn."

Tạ Âm đang đọc sách, nghe thấy hai chữ "Thù ca", không khỏi ngẩng đầu lên.

Lăng Ba Ba đối diện với ánh mắt lạnh nhạt mà dịu dàng của hắn, không kìm được hỏi thêm một câu: "Ngươi có muốn trả lời lại hắn không?"

Tạ Âm lặng lẽ suy nghĩ một lát, chợt rũ mắt xuống, khẽ nói: "Yên tâm, chờ ta."

Lăng Ba Ba lập tức đăng bốn chữ này lên diễn đàn, sau đó lướt qua những tầng bình luận cao ngất của các fan CP, đột nhiên có một cảm giác chua xót không nói nên lời.

Trong khoảnh khắc này, bất kể là Thù ca hay quản trị viên, hay Tạ Âm và người hâm mộ, không ai để ý đến cảm nhận của hắn, hắn dường như đã trở thành một công cụ truyền lời từ đầu đến cuối.

*

Thanh Châu, quận Đông Hà.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bốn con tuấn mã kéo một chiếc xe ngựa chạy nhanh trên quan đạo, đá bay cát bụi trên đường.

Khi đi qua cửa ải Liệp Hồ, xe ngựa bị lính gác chặn lại. Sau khi người trong xe đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận, lính gác lập tức cúi người hành lễ, cung kính cho qua, ngay sau đó nhanh chóng phái lính đưa tin đến doanh trại thông báo cho Đô đốc.

"Thái thú do triều đình phái đến?" Bộ Kinh Vân tạm dừng luyện binh, ngữ khí bình tĩnh hỏi.

Lính đưa tin cúi đầu đáp phải.

"Là ai?"

"Bẩm Đô đốc, tân Thái thú là con trai thứ của Tạ thái phó, Tạ Đan Đài."

"Tạ thị..." Bộ Kinh Vân im lặng suy nghĩ một lát, sau đó quay người nói: "Gọi Trần Trị, theo ta lập tức đến phủ châu nghênh đón Thái thú."

"Vâng."

*

Thành Thịnh Dĩnh, phủ Thứ sử cũ.

Bộ Kinh Vân nhảy xuống ngựa, khi nhấc chân bước lên bậc thềm ở cửa phủ châu, không khỏi dừng lại một chút.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy tấm biển phủ Thứ sử Thanh Châu treo trên cửa vào hôm qua, lúc này đã được thay bằng tấm biển phủ quận Đông Hà.

Vị tân Thái thú này tốc độ thật là nhanh.

Ngẩng cao đầu sải bước qua tiền viện, đi vòng qua hành lang rộng và dài, bước vào chính đường công sở, ngước mắt lên thấy một nam nhân áo trắng đang ngồi trước bàn, xung quanh ngồi một vòng các thuộc quan do hắn mang đến.

Nam nhân này mặt mày trắng bệch gầy gò, ngũ quan tuấn tú thanh tú, nhưng sắc mặt lại hơi tiều tụy, đặc biệt là cằm còn có râu, càng thêm vẻ phong trần, chỉ có đôi mày và ánh mắt rõ ràng, hình dáng mắt giống Tạ Âm đến bảy phần.

Xác nhận người này chính là tân Thái thú mới nhậm chức, Bộ Kinh Vân chắp tay hành lễ nói: "Bộ mỗ bái kiến phủ quân."

Tạ Tiêu mỉm cười, hai mắt nhìn hắn nói: "Bộ Đô đốc không cần khách sáo, mời ngồi."

Hai người quan vị ngang nhau, Bộ Kinh Vân cũng không khách sáo với hắn, trực tiếp ngồi xuống vị trí đầu tiên phía trước, sau đó mượn động tác uống nước, không lộ vẻ gì mà đánh giá vị Thái thú này vài lần.

Lúc này thời tiết vẫn chưa thực sự ấm áp, nhưng đối phương lại mặc một bộ đại tụ khoan sam mỏng manh, tóc búi lỏng lẻo, cài bằng một chiếc trâm gỗ, trông có vẻ rất tiên phong đạo cốt.

Bộ Kinh Vân biết thời đại này có không ít người sùng bái huyền học huyền lý, lúc này nhìn cách ăn mặc của đối phương, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ, Nhị ca của Tạ Âm sẽ không phải là một đạo sĩ thích dưỡng sinh luyện đan chứ?

Ai ngờ tiếp theo đối phương vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Bộ Đô đốc tiếp theo có phải là muốn tấn công Miên Khẩu không?"

Bộ Kinh Vân đáp: "Đúng vậy."

Tạ Tiêu khẽ gật đầu, từ từ nói: "Gia phụ biết chuyện đệ đệ ta bị bắt, khá là lo lắng. Trước khi ta đến đây, ông ấy đặc biệt dặn dò ta nhất định phải dốc hết sức giúp đỡ Đô đốc, công phá doanh trại địch, cứu Thất đệ ra."

Nói đến đây, hắn lại trầm giọng xuống, khẽ thở dài: "Nhưng việc hành quân đánh trận, không phải sở trường của ta, mỗ chỉ có thể làm tròn trách nhiệm, hỗ trợ bên cạnh. Chuyện chống lại Tiên Bi, vẫn cần phải nhờ cậy vào Bộ Đô đốc."

Bộ Kinh Vân nghe thấy những lời này, trong lòng cũng thả lỏng vài phần.

Hắn không quan tâm ai đến làm Thái thú quận Đông Hà này, chỉ hy vọng đối phương đừng cản trở hành động của hắn, kéo chân hắn.

Vị Nhi ca này của Tạ Âm, trông quả thật không có vẻ gì là có bản lĩnh, nhiều nhất là giúp xử lý công vụ, giữ thành. Nhưng một vị Thái thú không quá có dã tâm và sẵn lòng toàn lực ủng hộ hành động của hắn, lại là quan chức phù hợp nhất với quận Đông Hà hiện tại.

Vì người đến thân thiện, Bộ Kinh Vân cũng đã dỡ bỏ sự phòng bị trong lòng, giọng nói nghiêm túc: "Phủ quân yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức, cứu Tạ tòng sự ra."

*

Về việc Tạ Tiêu nhậm chức Thái thú quận Đông Hà, Khương Thư đã biết được tình hình qua thư tín của Bộ Kinh Vân ngay chiều hôm đó.

Không chỉ vậy, theo Tạ Tiêu tiết lộ, lần này Bộ Kinh Vân, Trần Trị và cả Thứ sử ở Tuân Châu xa xôi là y đều được thăng quan.

Trận chiến ở quận Đông Hà, Bộ Kinh Vân dẫn quân Tuân Châu lấy ít thắng nhiều, không chỉ giữ được lá chắn Thanh Châu, mà còn tiêu diệt hai vạn đại quân địch, quả thật là một công lớn, không thể không thưởng, nên triều đình phong hắn là Dương Vũ tướng quân tứ phẩm, dẫn quân tạm trú lại Thanh Châu, chống lại sự nam tiến của Tiên Bi.

Còn Trần Trị gom tàn quân Thanh Châu cũ, dẫn quân giúp Bộ Kinh Vân giành lại quận Đông Hà, cũng lập được công lao, được phong Tận Lỗ Hộ quân lục phẩm, lệnh cho tiếp tục giúp đỡ Bộ Kinh Vân bình định loạn lạc ở phương bắc.

Còn về Thứ sử Tuân Châu là y thì kịp thời phái quân hỗ trợ có công, cộng thêm lần này quân Tuân Châu tổn thất không nhỏ, như một sự đền bù, triều đình sẽ ban cho y tước hiệu tướng quân, thăng lên làm Thứ sử thống lĩnh quân đội, thực sự nắm quyền cai trị quân sự và dân chính của một châu.

Hiện tại, sứ giả truyền chiếu cũng đã trên đường đến.

Trong lòng Khương Thư biết rằng, lần này có thể thuận lợi nhận được công lao mà họ đáng được hưởng, chắc chắn có mối liên hệ rất lớn với công văn báo tin chiến thắng do chính Tạ Âm viết gửi về triều đình, y tin rằng, trong đó Tạ thái phó cũng đã ra không ít sức lực.

Nói trắng ra, trong triều có người, làm việc gì cũng dễ dàng hơn.

Tóm lại, Tạ Tiêu nhậm chức Thái thú, trận chiến ở quận Đông Hà cuối cùng cũng kết thúc, trong số đó người duy nhất vừa mất vợ lại mất binh, chỉ có một mình Thái thú quận Lưu Câu.

Nghĩ đến vị Vương Thái thú kia, Khương Thư không khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ thở dài lắc đầu: "Vương Hoằng nếu biết chuyện này, e là phải tức đến nhảy dựng lên ở nhà rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz