Edit Dm Trieu Hoan Nguoi Choi Kien Thiet Dai Nguy C1 C199
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng Nghe lính gác cổng thành thông báo phụ mẫu và cháu trai đã đến, Khương Thư lập tức gác lại công việc đang làm và đi ra cổng quan phủ để đón.Đợi ở ngoài cổng không lâu, liền thấy một chiếc xe ngựa được quan binh hộ tống từ từ đi tới. Phía sau xe ngựa còn có hai xe lớn chở hành lý và mấy chục bộ khúc của Khương thị, đội ngũ khá là đông.Đến nơi, người đánh xe đột ngột ghì chặt dây cương, ngựa hí lên một tiếng, nhả ra một luồng hơi trắng vào bầu trời xám xịt của buổi chiều mùa đông.Sau khi xe ngựa dừng lại, Khương Trạch là người đầu tiên bước xuống xe. Ngẩng đầu nhìn thấy Khương Thư, cậu liền cúi người hành lễ: "Bái kiến thúc phụ."Mặc dù mới gặp cháu trai cách đây không lâu, nhưng những đứa trẻ trong giai đoạn phát triển dường như thay đổi từng ngày. Sau hai tháng gặp lại, Khương Thư cảm thấy cậu lại lớn hơn một chút, đặc biệt so với đứa trẻ ngây thơ lần đầu tiên gặp trong ký ức, bây giờ đã là một thiếu niên cao gầy."A Trạch đến Mật Dương có vui không?" Y nở nụ cười hỏi."Vui ạ." Thiếu niên không chút do dự đáp: "Vì có thể gặp được thúc phụ.""Gặp được thúc phụ thì có đồ ăn ngon phải không?"Mặt Khương Trạch hơi đỏ, nụ cười mang theo vài phần e thẹn.Một lát sau, hai người lớn khoác áo choàng dày được dìu xuống xe. Khương Thư vội vàng bước xuống bậc thang để đón, chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân."Khương Khác gật đầu, ngẩng đầu nhìn biển hiệu trên cổng châu phủ một lúc, sau đó nhìn Khương Thư, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm và ấm áp của một người cha.Liễu thị thấy chóp mũi con trai út bị gió thổi đỏ, có chút xót xa trách mắng: "Trời lạnh như vậy, con hà tất phải tự mình đợi ở cổng, chúng ta đâu phải khách quý gì."Khương Thư cố ý trêu đùa: "Hai vị là phụ mẫu của thứ sử một châu, còn chưa đủ hiển hách sao?"Liễu thị vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Toàn nói những lời khoe khoang."Khương Khác lắc đầu không nói gì: "Được rồi, vào trong đi, đừng làm lỡ công việc."Hành lý mà mấy người mang từ Tốn Dương đến rất nhiều, Khương Thư sai người dỡ xuống và mang vào hậu viện, lại bảo thị vệ bên cạnh đi thông báo cho nhà bếp tối nay sẽ tổ chức gia yến, dặn đầu bếp làm nhiều món mà người già và trẻ con thích.Đi qua công sở, Khương Thư định đi cùng gia đình tham quan hậu viện để làm quen với môi trường mới, nhưng Khương Khác đã ngăn lại: "Con đi làm việc của con đi, việc dẫn đường cứ để Tôn Thạch làm là được."Lúc này thực ra đã gần đến giờ tan sở, nhưng Khương Thư từ trước đến nay khó lòng chống lại người cha nghiêm khắc này, đành nghe lời quay lại làm việc, để Tôn quản sự sắp xếp việc ăn ở cho phụ mẫu và cháu trai.Tôn Thạch vốn là quản sự được Khương phủ cất nhắc lên, cũng khá quen thuộc với gia chủ, biết Khương Khác làm việc nghiêm khắc, thái độ luôn cung kính, trên đường đi giới thiệu cho họ những sự vật liên quan trong phủ.Bước vào hành lang hậu viện, vài người đến từ Tốn Dương đều cảm thấy dinh thự này lớn hơn rất nhiều so với quận phủ ở Tốn Dương. Hai bên sân rộng rãi, có nhiều loại cây quý, dưới hành lang còn treo những tấm màn lụa mỏng màu tím hồng nhẹ nhàng, điểm xuyết những chuỗi ngọc tua rua, khẽ lay động trong gió."Những tấm lụa này... có vẻ quá phô trương." Khương Khác nhíu mày nói.Liễu phu nhân cũng cảm thấy cách bài trí này có phần khoa trương. Lụa vốn đã đắt tiền, huống chi là màu tím. Bà hỏi: "Đây là do A Thù làm?""Không phải do sứ quân sai người làm." Tôn Thạch vội giải thích: "Đây là do Tạ tòng sự sai người bài trí khi mới chuyển vào phủ.""Là Tạ Thất lang của Tạ gia?"Thân phận của Tạ Âm rất đặc biệt, Khương Khác đương nhiên cũng biết chuyện con trai Thái phó này đang làm phó thủ cho con trai mình."Đúng vậy." Tôn Thạch nói: "Tạ tòng sự từng ở tạm trong phủ một thời gian, bây giờ tuy đã dọn ra ngoài, nhưng đồ đạc trong viện thì chưa dọn hết.""Tạ Thất lang này vì sao lại cam lòng ở lại Mật Dương?" Về điều này, Liễu thị vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc, nghe vậy liền hỏi ra."Có lẽ là không thể đi." Khương Khác nói: "Nghe nói sức khỏe của hắn vốn không tốt, mấy hôm trước còn vì bệnh phổi mà từ chối chức Thượng thư lang mà triều đình phong.""Thì ra là vậy." Cảm thán một câu, Liễu Di Văn cũng không để tâm đến chuyện này.*Ngày hôm đó, vì phải dùng bữa tối với người thân, Khương Thư đúng giờ tan làm trở về hậu viện.Khi hoàng hôn buông xuống, trong căn phòng chính của hai vị trưởng bối cũng đã bày biện bữa tối thịnh soạn. Tì nữ đặt than củi trong phòng, vì vậy căn phòng mới được dọn dẹp cũng trở nên ấm áp hơn.Khi Khương Thư sống ở Tốn Dương, y đã cung cấp nhiều công thức nấu ăn cho đầu bếp của quận phủ lúc bấy giờ, cải thiện đáng kể bữa ăn của Khương gia. Tuy nhiên, so với đó, các món ăn do đầu bếp của châu phủ Mật Dương đã tổ chức nhiều bữa tiệc chắc chắn phong phú và ngon hơn.Người một nhà đã lâu không gặp, khi dùng bữa không tránh khỏi trò chuyện những chuyện thường ngày. Khương Khác cũng hỏi Khương Thư về một số chính vụ trong châu, sau đó không biết từ lúc nào đã nói đến chuyện hôn sự của Khương Hiển và y."Kết thân với Ân thị, Nhị ca con không có ý kiến gì, còn con thì sao, cảm thấy thế nào?"Nghe Khương Khác hỏi câu này, Khương Thư đột nhiên có cảm giác khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã đến.Y lấy lại tinh thần, nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó đáp với giọng điệu nghiêm túc: "Phụ thân, con không muốn lấy vợ.""Không muốn lấy vợ? Vì sao?" Khương Khác lộ vẻ nghi hoặc: "Chẳng lẽ, con không vừa lòng với con gái của Ân thị?""Không phải vậy, là vì Tuân châu vừa mới ổn định, con muốn dồn hết tâm sức vào công việc, không muốn phân tâm chuyện khác.""Nếu đã như vậy, càng nên cưới một hiền thê, thay con lo liệu mọi việc trong hậu viện." Khương Khác từ từ nói: "Con đã gần hai mươi rồi, hôn sự định sớm một chút, mẫu thân con và ta cũng có thể sớm yên tâm. Hơn nữa, Nam Ngô Ân thị cũng được coi là một đại tộc danh tiếng ở phương nam. Gia tộc họ từ bao đời nay đều có quan hệ thông gia cố định, không coi trọng những gia tộc mới nổi. Lần này, Ân Bộc Xạ vì con gái mình mà nhờ người đứng ra làm mai, xét về môn đăng hộ đối, thì Khương thị chúng ta vẫn là trèo cao."Nói xong, thấy con trai út vẫn không chút lay động, ông lại khuyên: "Ta đã già, sau này khó có thể giúp đỡ con. Nghe lời ta, con liên hôn với gia tộc này, sau này nếu có cơ hội vào kinh làm quan, ở phương nam cũng có người che chở. Con hãy tự mình suy nghĩ kỹ đi."Khương Thư thầm thở dài. Khương Khác từ trước đến nay nghiêm túc ít lời, lần này lại nói nhiều như vậy để khuyên y lấy vợ, xem ra ông rất hài lòng với cuộc hôn nhân với Ân thị này.Nhưng y vẫn chỉ có thể lắc đầu từ chối, nói: "Con không muốn lấy vợ, xin phụ thân thông cảm."Khương Khác nhìn y, hơi nhíu mày: "Rốt cuộc vì sao không muốn lấy, chẳng lẽ, con vẫn chưa rút lại cái tâm bất đức đó sao?"Ánh mắt Liễu thị lóe lên, vội vàng đặt đũa xuống nói: "Nghe nói con gái Ân thị vừa hiền lành vừa xinh đẹp, con chẳng phải nên suy nghĩ lại sao?""Không cần đâu." Khương Thư từ chối thẳng thừng, nhận ra "cái tâm bất đức" mà Khương Khác vừa nói chắc là ám chỉ tình cảm của nguyên chủ dành cho Tuân Lăng, y liền cúi đầu nói: "Con không còn ý gì với Tuân tướng quân nữa, mọi người không cần lo lắng. Nhưng chuyện hôn nhân, con thực sự vẫn chưa muốn nghĩ đến, xin phụ thân, mẫu thân bận tâm, thay con từ chối mối hôn sự này."Nói xong, bầu không khí đột nhiên chìm vào sự tĩnh lặng.Khương Trạch vốn định nói món gà quay trong đĩa rất giòn và mọng nước, thấy vậy cũng không dám xen vào, chỉ cắm cúi ăn cơm.Yên lặng một lúc, sau đó Khương Khác thở dài: "Thôi, con đã lớn rồi, không muốn nghe lời khuyên của ta, con không muốn lấy vợ thì tùy con.""Cảm ơn phụ thân đã thông cảm."Khương Thư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Liễu thị, mỉm cười ngoan ngoãn, sau đó quay đầu nói với Khương Trạch: "A Trạch thích ăn gà quay sao? Ta thấy con ăn không ít.""Thích ạ!" Khương Trạch cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, kể ra mấy món ăn: "Còn món cá sóc, thịt rang, nấm xào cay, thịt cừu hầm rượu, canh đậu phụ bắp cải, đều rất ngon."Cậu suýt nữa đã chỉ vào bàn ăn, nói rằng cậu thích tất cả các món trên bàn.Khương Thư bật cười: "Dù thích cũng đừng ăn quá nhiều, để dành bụng, lát nữa sau bữa cơm còn có đồ ngọt."Khương Trạch mở to mắt: "Đồ ngọt là gì ạ?""Là những món ăn vặt có vị ngọt."Trẻ con từ trước đến nay khó lòng từ chối đồ ăn vặt, nghe vậy liền lớn tiếng đáp "Vâng".May mà có Khương Trạch điều hòa bầu không khí, mặc dù trong bữa ăn có chút tranh cãi nhỏ, nhưng nhìn chung bữa gia yến vẫn diễn ra vui vẻ.Sau bữa ăn, chuẩn bị về phòng, đẩy cửa ra, Khương Thư mới phát hiện bên ngoài tuyết trắng lại bắt đầu rơi.Tuyết rơi rất lớn, bay lượn trong bầu trời đêm. Chỉ trong chốc lát, trên mặt đất đã tích một lớp tuyết mỏng, lấp lánh dưới ánh đèn hành lang.Cảnh tuyết đẹp là vậy, nhưng cái lạnh cũng là thật. Dưới sự hộ tống của thị vệ cầm đèn lồng, Khương Thư vội vã trở về viện của mình. Không ngờ, vừa đi đến cổng viện chính, Liễu thị đột nhiên cầm một chiếc áo khoác lót tơ bông đuổi theo, nói là áo mùa đông mới may cho y, bảo y mặc thử xem có vừa không.Khương Thư đương nhiên không nói hai lời liền mặc thử. Liễu thị giúp y chỉnh lại dây buộc và cổ áo, sau đó bảo con trai út xoay một vòng, rồi mỉm cười hiền hậu: "Nghĩ con chắc đã cao lên, nên ta đã cắt thân áo dài hơn một chút, quả nhiên vừa vặn. Con mặc có ấm không?""Ấm lắm, mặc chiếc áo này, có thể chống chọi qua cả một mùa đông lạnh giá.""Vậy thì không cần sửa nữa, cứ mặc về phòng đi.""Vâng," Khương Thư đáp dứt khoát, "Nếu mẫu thân không còn việc gì khác thì con xin phép về phòng."Liễu thị gật đầu, nhìn bóng lưng con trai út biến mất trong màn đêm, vừa quay người định trở về, đột nhiên nghe thấy tiếng quét dọn từ viện bên cạnh.Bà nghi hoặc nhìn về phía sân bên cạnh, phát hiện bên trong dường như vẫn còn thắp đèn, liền bước xuống bậc thang, đi sâu vào trong viện vài bước, sau đó thấy hai tì nữ đang quét dọn tuyết tích trong sân.Tì nữ nhận ra người đến, lập tức cúi đầu hành lễ.Liễu Di Văn hỏi: "Viện này không có người ở, các ngươi hà tất phải quét tuyết?""Bẩm phu nhân, là lệnh của sứ quân," một trong hai tì nữ đáp: "Nô tì vốn là tì nữ quét dọn trong viện của Tạ tòng sự. Tạ tòng sự tuy đã dọn ra khỏi phủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ ở lại trong viện này qua đêm. Sứ quân dặn chúng ta phải giữ cho sân luôn sạch sẽ, để Tạ tòng sự có thể đến ở bất cứ lúc nào."Tạ tòng sự, lại là Tạ Thất lang...Có lẽ là trực giác của một nữ nhân, Liễu thị lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.Bà hỏi: "Khi Tạ tòng sự ở đây, con trai ta có thường xuyên qua lại với hắn không?""Sứ quân và Tạ tòng sự có mối quan hệ rất tốt, thường xuyên ra vào phòng của nhau."Nghe lời này, Liễu thị lập tức nhíu mày.
Đặc biệt khi nhớ lại gia yến, con trai út dù thế nào cũng không chịu cưới vợ nhưng lại không đưa ra được lời giải thích hợp lý, cảm giác không ổn đó càng trở nên rõ ràng hơn.Tuy nhiên, nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, rốt cuộc thì bà không muốn suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, chỉ nghĩ rằng Tạ Thất lang sức khỏe yếu lại có thân phận cao quý, nên con trai út mới đặc biệt ưu ái như vậy.Cho đến tối hôm sau, bà mang theo người đến viện chính để đưa canh sâm, tình cờ bắt gặp Khương Thư và một vị công tử trẻ tuổi thanh nhã, tuấn tú đi ngược chiều lại.Việc gặp mẫu thân trong hoàn cảnh này là điều Khương Thư không ngờ tới. Y không khỏi hoảng hốt liếc nhìn Tạ Âm, sau vài giây mới phản ứng lại, giới thiệu với mẫu thân: "Vị này là Tạ tòng sự, ta và hắn có chút công vụ cần bàn bạc, nên cho hắn ở lại trong phủ nghỉ ngơi một đêm."Tạ Âm hơi cúi đầu, giọng nói ôn hòa: "Đêm nay làm phiền quý phủ, xin phu nhân thứ lỗi."Liễu Di Văn ngẩn ra, sau đó mím môi cười: "Không có gì, công việc quan trọng, Tạ tòng sự cứ yên tâm ở lại đây, không cần câu nệ."Mặc dù bề ngoài bà vẫn trấn tĩnh và lịch sự như vậy, nhưng Liễu Di Văn nhìn vị công tử trẻ tuổi mặc áo trắng thanh lạnh như tiên trước mặt, trong lòng đã sóng gió cuộn trào.Bà không bỏ sót ánh mắt hoảng loạn trong khoảnh khắc đó của con trai, thầm nghĩ trách nào, trách nào không chịu lấy vợ, trách nào cũng không có ý với Tuân Dung Ước, hóa ra là đã gặp Tạ Thất lang này!
Đặc biệt khi nhớ lại gia yến, con trai út dù thế nào cũng không chịu cưới vợ nhưng lại không đưa ra được lời giải thích hợp lý, cảm giác không ổn đó càng trở nên rõ ràng hơn.Tuy nhiên, nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, rốt cuộc thì bà không muốn suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, chỉ nghĩ rằng Tạ Thất lang sức khỏe yếu lại có thân phận cao quý, nên con trai út mới đặc biệt ưu ái như vậy.Cho đến tối hôm sau, bà mang theo người đến viện chính để đưa canh sâm, tình cờ bắt gặp Khương Thư và một vị công tử trẻ tuổi thanh nhã, tuấn tú đi ngược chiều lại.Việc gặp mẫu thân trong hoàn cảnh này là điều Khương Thư không ngờ tới. Y không khỏi hoảng hốt liếc nhìn Tạ Âm, sau vài giây mới phản ứng lại, giới thiệu với mẫu thân: "Vị này là Tạ tòng sự, ta và hắn có chút công vụ cần bàn bạc, nên cho hắn ở lại trong phủ nghỉ ngơi một đêm."Tạ Âm hơi cúi đầu, giọng nói ôn hòa: "Đêm nay làm phiền quý phủ, xin phu nhân thứ lỗi."Liễu Di Văn ngẩn ra, sau đó mím môi cười: "Không có gì, công việc quan trọng, Tạ tòng sự cứ yên tâm ở lại đây, không cần câu nệ."Mặc dù bề ngoài bà vẫn trấn tĩnh và lịch sự như vậy, nhưng Liễu Di Văn nhìn vị công tử trẻ tuổi mặc áo trắng thanh lạnh như tiên trước mặt, trong lòng đã sóng gió cuộn trào.Bà không bỏ sót ánh mắt hoảng loạn trong khoảnh khắc đó của con trai, thầm nghĩ trách nào, trách nào không chịu lấy vợ, trách nào cũng không có ý với Tuân Dung Ước, hóa ra là đã gặp Tạ Thất lang này!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz