Edit Dm Nguoi Chet Bao Mong Duong To
"Tôi ngủ đây, không có việc gì đừng làm phiền tôi." Nói xong, Chu Hà biến mất.Tang Hủ đè nén lại sự kinh ngạc trong lòng, đặt túi gấm đựng Bổ Thiên Đan vào dưới đáy túi vải.Hàn Nhiêu bọn họ không có Bổ Thiên Đan, không thể kéo dài tuổi thọ, chắc chắn phải đi tìm khắp nơi trong Quỷ Môn quan nguy hiểm này, như vậy Tang Hủ cũng phải mạo hiểm rất lớn. Chi bằng đợi lần sau bọn họ mở quan tài nào đó, Tang Hủ sẽ lén ném bốn viên Bổ Thiên Đan vào, như vậy bọn họ có thể chuyên tâm tìm đường ra.Âm thầm tính toán xong, mấy người tiếp tục đi tới, để tiết kiệm nến, trong đội chỉ đốt một cây nến. Ra khỏi phạm vi Bác Y Đình, lội qua một con sông ngầm nhỏ hẹp, mọi người lại thấy cột mốc biên giới "Vọng Hương Đài". Dưới ánh nến mờ ảo, nhìn về phía trước, lờ mờ thấy được một đài đá cao lớn được xây dựng ở phía xa, bên dưới có rất nhiều bóng người.Mọi người nhìn thấy những bóng người đó, trong lòng lập tức lạnh lẽo, rối rít trốn sau một tảng đá lớn.Hàn Nhiêu đưa ba lô cho Tang Hủ nói: "Mấy cậu đợi ở đây, tôi lén qua đó dò xét một chút."Anh ta vác súng, lần mò đi qua. Mọi người nín thở chờ đợi nhìn anh ta bò đến vị trí rất gần đám bóng người kia, anh ta ngẩng cổ dò xét một lúc, quay đầu lại vẫy tay, ý bảo bọn họ đi qua. Thẩm Tri Đường che ánh nến, không để ánh lửa quá lộ liễu, mấy người học theo Hàn Nhiêu, bò tới bên cạnh anh ta.Đến gần nhìn kỹ, bóng người bên dưới cơ bản đều là xương khô, ngay cả khả năng hóa thành cương thi cũng không có. Chúng xếp thành hình tròn quanh đài cao, tất cả đều ở tư thế ngồi xếp bằng kết ấn. Thẩm Tri Đường giơ cao ngọn nến, phát hiện những bộ xương này xếp thành nhiều vòng, bộ xương càng gần đài cao thì càng kỳ quái.Bộ xương ngồi dưới đài cao, cổ lại chia ra bốn nhánh, mỗi nhánh đều có một đầu lâu. Mà những bộ xương như vậy có đến mười mấy bộ."Đây đều là yêu quái sao?" Diệp Tân vừa nhìn thấy những bộ xương kia thì tim gan run rẩy: "Người nào lại có hình dạng thế này chứ?"Tang Hủ đeo mặt nạ Nuo lên, nhìn đám xương khô, không có gì kỳ quái, ngay cả bóng đen thường thấy trước đây cũng không có. Cậu lại ngẩng đầu nhìn đài đá ở giữa, đài quá cao, gần như chạm tới đỉnh hang động, phía trên đen kịt, không nhìn thấy gì."Anh Kiến Quốc." Thẩm Tri Đường thấy cậu đeo mặt nạ: "Mặt nạ Nuo này của anh ở đâu ra vậy?"Tang Hủ liếc nhìn cô ấy.Cô ấy không hỏi mặt nạ này là cái gì, dùng để làm gì, mà hỏi thẳng ở đâu ra, xem ra cô ấy biết mặt nạ Nuo này không tầm thường.Thẩm Tri Đường rất uyên bác, dường như biết rất nhiều thứ."Lúc lạc mất mọi người tôi đã vào tiệm Mạnh Bà, nhặt được bên cạnh quan tài của Mạnh Bà." Tang Hủ nói.Hàn Nhiêu mò vào trong đống xương khô, lục lọi quần áo mục nát của chúng tìm Bổ Thiên Đan.Mấy người còn lại cũng quyết tâm, tiến vào đống xương. Tang Hủ đi đầu, giả vờ sờ soạng bộ xương, thực chất là lấy từ trong túi gấm ra bốn viên Bổ Thiên Đan, nhét vào tay mỗi bộ xương bốn đầu một viên. Sau đó nhân lúc Hàn Nhiêu bọn họ không để ý, lại rút lui về chỗ đống xương bình thường.Không lâu sau, cậu nghe thấy Thẩm Tri Đường mừng rỡ kêu lên: "Tìm thấy rồi!"Mấy người nhanh chóng chạy tới, Thẩm Tri Đường cẩn thận móc Bổ Thiên Đan từ trong tay mấy bộ xương bốn đầu ra, đặt dưới mũi ngửi thử: "Bổ Thiên Đan có mùi thơm đặc biệt, đúng là mùi này."Cô ấy đưa cho mỗi người một viên. Diệp Tân cảm động chết đi được, lẩm bẩm nói: "Trời phù hộ, trời phù hộ!"Hàn Nhiêu hít hà, xác định là Bổ Thiên Đan thì nhai luôn. Diệp Tân và Thẩm Tri Đường lại không vội ăn mà cất đi.Hàn Nhiêu nói với Tang Hủ: "Cất thứ này cho kỹ. Nhớ kỹ, Bổ Thiên Đan không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, nếu cậu vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy, tinh thần rối loạn, hình thể sụp đổ, nuốt một viên Bổ Thiên Đan, có thể khá hơn rất nhiều, ít nhất có thể ngăn chặn sự biến dị của cơ thể. Nếu ăn đủ nhiều, thậm chí có thể khỏi hẳn. Trước đó tôi vô tình nhìn An Hòa một cái, đầu cứ đau mãi, cậu xem, ăn một viên, lập tức khỏi, còn hữu dụng hơn cả thuốc bổ não của bà nội tôi."Tang Hủ biết anh ta nói thật nên khẽ gật đầu.Thẩm Tri Đường lại nói: "Anh Kiến Quốc, tôi dùng một viên Bổ Thiên Đan mua mặt nạ Nuo của anh, bán không?"Mắt Diệp Tân suýt nữa thì lồi ra: "Một viên Bổ Thiên Đan mua một cái mặt nạ rách, cô mua tôi còn hơn."Thẩm Tri Đường lườm cậu ta một cái, cậu ta che miệng không nói nữa.Hàn Nhiêu mắng cậu ta: "Ngu ngốc, người đẹp sẵn sàng bỏ ra một viên Bổ Thiên Đan để mua, chứng tỏ mặt nạ này đáng giá."Tang Hủ lắc đầu nói: "Không bán."Thẩm Tri Đường cười nói: "Bao nhiêu thì anh mới bán?""Xin lỗi." Tang Hủ rất dứt khoát.Vấn đề là mặt nạ Nuo này cũng không phải của cậu, sao cậu dám bán đồ của Chu Hà?"Mặt nạ Nuo này có gì đặc biệt, có Bổ Thiên Đan cũng không bán?" Diệp Tân hỏi.Hàn Nhiêu cũng rất tò mò.Thẩm Tri Đường nhìn bọn họ nói: "Các người đều không biết sao? Thôi được, vừa rồi các người đã cứu tôi, tôi sẽ nói cho các người biết miễn phí vậy. Lần sau nếu các người hỏi tôi những vấn đề tương tự, tôi sẽ yêu cầu thù lao. Tuy nhiên, anh Kiến Quốc, nếu tôi nói đuổi tà là gì, anh có thể nói cho tôi biết mặt nạ Nuo trong tay anh có tác dụng gì không?"Tang Hủ gật đầu.Cô chỉ vào mặt nạ Nuo trong tay Tang Hủ nói: "Có một số thứ được người đời thờ cúng qua nhiều thế hệ, sẽ sinh ra một số loại khí trường đặc biệt. Ví dụ như mặt nạ Nuo thần, được hương khói thờ phụng hàng trăm năm, sẽ có một số thuộc tính siêu nhiên."Giấc mơ là sự phản ánh của hiện thực, lịch sử cũng tương ứng từng cái một. Những thứ trong giấc mơ có thể dùng kiến thức trong hiện thực để giải thích. Ví dụ như mặt nạ trong tay anh Kiến Quốc, nhìn là biết đồ cổ rồi, mọi người xem, mắt của mặt nạ Nuo được vẽ tinh xảo nhất, trên trán còn vẽ hoa văn hình con mắt, đại diện cho một vị thần ba mắt. Tôi đoán mặt nạ Nuo này vẽ chính là Thái tử nhà Ân, Ân Giao. Nghe nói sau khi anh ta bị chém đầu sống lại, mắt có được pháp lực to lớn, có thể nhìn thấu mọi sự thật." Thẩm Tri Đường nhìn về phía Tang Hủ: "Tôi đoán đúng không?"Tang Hủ cũng không biết mặt nạ Nuo này có phải Ân Giao hay không, nhưng có thể nhìn thấu sự thật là thật."Cô đoán không sai." Tang Hủ nói: "Nhìn nơi này qua mặt nạ Nuo, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà mắt thường không nhìn thấy được.""Woa, thần kỳ vậy sao?" Diệp Tân cũng động lòng: "Tìm tiếp đi, biết đâu ở đây cũng có đồ cổ gì đó có thể nhặt được."Cậu ta lập tức quay đầu lại sờ soạng quần áo rách nát của những bộ xương đó, hy vọng cũng có thể nhặt được một chiếc mặt nạ Nuo. Tang Hủ đi đến dưới đài cao, xung quanh đài cao đều vây quanh dày đặc những bộ xương bốn đầu, mỗi bộ xương đều có ba hốc mắt, tám cánh tay, nằm sấp trên mặt đất, đóng băng trong tư thế quỳ lạy, trông đáng sợ như loài nhện.Trên bốn bức tường của đài cao treo lơ lửng những sợi dây leo màu vàng cháy, còn được khắc rất nhiều bức họa. Nhân lúc Hàn Nhiêu và Diệp Tân còn đang lục lọi thi thể, Tang Hủ ngẩng đầu lên quan sát những bức bích họa loang lổ này. Bích họa mang phong cách kể chuyện, mỗi bức tranh đều vẽ một người đàn ông nổi bật. Người đàn ông này râu tóc bay phấp phới, mặt chữ điền, lông mày rậm, mắt to, có lẽ là hình mẫu trai đẹp tiêu chuẩn trong lòng người xưa. Chỉ có điều đôi mắt hơi kỳ lạ, vậy mà có màu đỏ.Thẩm Tri Đường cũng đến, cô ấy cũng giống như cậu, càng hứng thú với những bức họa này hơn: "Hình như đang kể về sự tích của tổ tiên nhà họ Tang. Ừm... bức tranh này nói rằng ông ta từ trên trời rơi xuống, được mọi người tôn làm thủ lĩnh, tự xưng là Tang Vạn Niên. Bức tranh này nói rằng ông ta thức tỉnh các loại pháp lực thần thông, cứu vớt bá tánh khỏi nước sôi lửa bỏng."Tang Hủ nghe theo lời giải thích của cô ấy, nhìn từng bức một."Bức này nói ông ta quy y Đấu Mẫu Nguyên Quân, được Đấu Mẫu Nguyên Quân yêu thích, trở thành người thi hành mệnh lệnh của thần linh ở nhân gian. Bức này..."Ánh mắt của hai người dừng lại ở bức tranh cuối cùng, bức tranh vẽ tổ tiên nhà họ Tang và Đấu Mẫu Nguyên Quân thành hôn, giao hợp, sinh ra một đám con cháu ba mắt bốn đầu tám tay. Sau đó tổ tiên nhà họ Tang qua đời, người nhà họ Tang xây dựng Vọng Hương Đài cho ông ta, đặt quan tài của ông ta trên đài cao."Không thể nào..." Thẩm Tri Đường nhìn những bộ xương kỳ quái trên mặt đất: "Đây đều là do tổ tiên nhà họ Tang và Đấu Mẫu Nguyên Quân sinh ra sao?"Tang Hủ lặng im suy nghĩ.Thực ra từ tiệm Mạnh Bà đi đến Vọng Hương Đài, Tang Hủ đã nhạy bén nhận ra hình dạng và cấu tạo quan tài, phong cách kiến trúc càng ngày càng cổ xưa.Đến Vọng Hương Đài này, các loại công trình đã trở nên rất đơn sơ. Bác Y Đình ít nhất còn có đình có mái cong vểnh lên, còn Vọng Hương Đài chỉ có một cái đài cao bằng đá chất đống như vậy.Điều này chứng tỏ rằng thời gian xây dựng những thứ này ngày càng xa xưa. Vì vậy những bộ xương bốn đầu dưới đất là tổ tiên của nhà họ Tang, có lẽ thật sự có khả năng đó. Hơn nữa quay đầu lại quan sát Vọng Hương Đài với những vòng tròn bộ xương này, từ trong ra ngoài, mức độ kỳ dị của bộ xương dần dần giảm bớt. Có lẽ người nhà họ Tang trải qua nhiều thế hệ kết hôn, dần dần trở nên bình thường.Có điều Tang Hủ lại nảy sinh một nghi vấn.Trước khi những kiến trúc này được xây dựng, chẳng lẽ không có Quỷ Môn quan sao?Hay là Quỷ Môn quan mà bọn họ đang ở hiện tại không phải là Quỷ Môn quan trong truyền thuyết, mà là người nhà họ Tang dựa theo truyền thuyết Đấu Mẫu Nguyên Quân nắm giữ âm tào, xây dựng một cái gọi là "Quỷ Môn quan", chuyên dùng để thu xếp di hài của tổ tiên nhà mình.Thẩm Tri Đường phân biệt những chữ tiểu triện trên bích họa nói: "Không chỉ như vậy, tổ tiên nhà họ Tang còn để lại một hàng mật ngữ, nói rằng chỉ có người hữu duyên mới có thể hiểu được. Mật ngữ là..."Lúc nhìn thấy mật ngữ, cô ấy trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin được."Chúng tôi không sờ thấy gì cả, hai người đang xem gì vậy?" Diệp Tân khập khiễng đi tới.Chân cậu ta đã khá hơn rất nhiều, bây giờ không cần người cõng nữa.Hàn Nhiêu ghé mặt lại nói: "Ai cũng có trách nhiệm bảo vệ văn vật, sao cô còn khắc chữ Tây lên vậy? Cho dù khắc cũng nên khắc chữ Hoa chứ cô em.""Đây không phải do tôi khắc!" Thẩm Tri Đường giải thích: "Là mật ngữ do vị tổ tiên đầu tiên của nhà họ Tang để lại."Hàn Nhiêu nói: "Sao có thể? Đùa tôi à?"Tang Hủ mở miệng: "Cô ấy không nói dối."Tang Hủ vừa lên tiếng, Hàn Nhiêu lập tức tin ngay. Chủ yếu là do Tang Hủ vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy hoạt thi biết cử động cũng không thay đổi sắc mặt, cứ như thể mức độ đáng sợ của những quái vật kia còn không bằng giáo viên chủ nhiệm đang lén nhìn trộm ngoài cửa sổ. Thoạt nhìn cứ tưởng cậu hơi ngốc, giống như loài chuột lang nước, nhưng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện ra cậu thực sự rất đáng tin cậy.Trong đầu Hàn Nhiêu lóe lên một ý nghĩ, anh ta hỏi: "Chẳng lẽ tổ tiên nhà họ Tang cũng giống chúng ta, là người tha hương tiến vào giấc mơ sao?"Mọi người đồng loạt nhìn bức tranh trên tường, phía trên viết:"The only way for us to survive is to believe in gods and become the king of dreams.""Nghĩa là gì? Có ai giải thích cho tôi không?" Trình độ tiếng Anh của Hàn Nhiêu vẫn dừng lại ở mức "how are you".Tang Hủ dịch từng chữ một: "Cách duy nhất để chúng ta tồn tại là tin vào thần linh, trở thành vua của giấc mơ."Bên dưới, còn có một dòng chữ nhỏ."I left treasures for you. I hope they can be helpful to you.""Good luck, outsider.""Tôi để lại một ít bảo bối cho các người, hy vọng có ích.""Chúc may mắn, người tha hương."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz