ZingTruyen.Xyz

Edit Dm Mat

Edit by Luftmensch

https://www.wattpad.com/user/_Luftmensch_24 

Thứ bảy, sau khi Dư Thần Dật rời giường liền đẩy rèm cửa ra, nhìn đám sương trắng bám trên cửa sổ tạo thành một lớp ẩm ướt, lạnh lẽo thẩm thấu đến cả người đang đứng bên cạnh cửa sổ như hắn.

Hắn cầm lấy di động lơ đãng lướt một vòng phần tin tức, sau đó mới xem dự báo thời tiết, phát hiện nhiệt độ hôm nay thấp hơn hôm qua nhiều, có lẽ là đêm qua đột ngột hạ nhiệt độ.

Dư Thần Dật tắt hệ thống sưởi tối qua mơ mơ màng màng bị lạnh tỉnh đi, sau khi rửa mặt xong xuôi mới nhìn đồng hồ, mười rưỡi sáng, bọn họ hẹn nhau mười hai rưỡi đi, cách thời gian hẹn còn hai tiếng.

Hắn nghĩ nghĩ, quyết định làm sandwich lót dạ, vừa có thể giải quyết bữa sáng, lại không làm hắn no đến không ăn nổi cơm trưa.

Dư Thần Dật có chút lười, hắn nghĩ dù sao cũng chỉ có một cái sandwich, không cần phải lấy đĩa, lấy rồi lại phải rửa thêm một cái địa, liền cầm tay, tay kia cầm cốc cà phê, vừa đi ra khỏi phòng bếp vừa cắn một miếng.

Hắn đặt cốc xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống rồi mới mở wechat ra xem tin nhắn.

Là của Cố Châu Lâm, hắn vừa mở liền phát hiện là một lời nhắc nhở: "Ca ca, tối qua hạ nhiệt độ, hôm nay có hơi lạnh, anh ra khỏi cửa mặc nhiều một chút, em sợ anh bị cảm."

Dư Thần Dật cười cười, trước kia đều là hắn chăm sóc Cố Châu Lâm, bây giờ thì ngược lại.

Trong lòng hắn mềm mại, trả lời: "Đã biết, em cũng mặc nhiều thêm một chút hẵng ra ngoài, lúc nào chuẩn bị đi thì nhắn anh chuẩn bị, không cần phải đứng ngốc đợi dưới lầu."

Cố Châu Lâm trả lời lại thực sự rất nhanh, gửi một nhãn dán con mèo ló đầu ra, nói: "Vâng, ca ca ăn sáng trước đi, bữa trưa em đưa anh đi ăn."

Dư Thần Dật nhìn con mèo nháy mắt với hắn, nhịn không được vui vẻ, đưa tay cách ra một chút, chụp bàn tay đang cầm sandwich của mình gửi qua, "Đang ăn."

Lần này Cố Châu Lâm không trả lời lại, Dư Thần Dật đoán y đang ăn bữa sáng, định bỏ điện thoại xuống bàn, kết quả không cẩn thận nhấn vào màn hình, phóng to ảnh mình vừa gửi qua kia.

Dư Thần Dật cúi đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên nở nụ cười.

Cái ảnh đó hắn dùng máy ảnh của wechat, hệ thống tự động bắt nét vào góc sandwich bị hắn cắn, trên bánh còn có một dấu răng rất rõ ràng.

Dư Thần Dật nhìn dấu răng kia một chút, sau khi phục hồi tinh thần liền thoát ra, hung hăng cắn miếng sandwich tiếp theo, lỗ tai hơi đỏ lên, nghĩ: Không phóng to sẽ không thấy, Tiểu Lâm hẳn là. . . . . . . . không chú ý đến tiểu tiết này đâu nhỉ?

Đáng tiếc, Dư Thần Dật đã đoán sai.

Cố Châu Lâm cầm điện thoại phóng to góc bánh bị cắn rồi kia, yết hầu lên xuống mấy lần, cổ nổi gân xanh, hô hấp dần trở nên dồn dập.

Y hít sâu vào cái, gắt gao nhìn chằm chằm dấu răng ngay ngắn tạo thành ba vết lõm trên ảnh, ngón tay run rẩy chạm vào răng nanh nhòn nhọn của mình, nở nụ cười, khớp hàm khép lại, gặm cắn ngón tay của mình, chậm rãi chuyển động ngón tay, từ từ cắn các đốt ngón tay của mình, "Ca ca. . . . .Thần Dật ca ca. . . . ."

"Hì hì. . . . ." Cố Châu Lâm cười thành tiếng nho nhỏ, trong mắt tràn ngập si mê, thanh âm có chút run rẩy: "Cắn cắn em nha, ca ca. . . . .Chỉ có thể cắn em nha. . . . . . . . ."

Răng nanh của y dày vò các đốt ngón tay của mình, phát ra tiếng "kin kít" khiến người ta ê răng, ánh mắt lại nâng lên, nhìn đồng hồ quả lắc trên tường.

"Tích tắc, tích tắc."

"Còn một tiếng năm mươi tám phút. . . . ." Cố Châu Lâm nghiêng đầu, trừ bỏ ngón trỏ đầy dấu răng, cả người y đều vô cùng bình thường, trên mặt còn tươi cười lộ vẻ xuân phong phơi phới, giọng nói vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng: "Ca ca, chờ em. . . . ."

Dư Thần Dật nhận được tin nhắn của Cố Châu Lâm nói đã y đã đến dưới lầu vào đúng mười hai rưỡi.

"Cũng quá đúng giờ rồi. . . . ." Dư Thần Dật cảm thán một câu, vội vào đeo giày ra ngoài, trong lúc chờ thang máy còn không quên gửi tin nhắn qua cho Cố Châu Lâm: "Không phải bảo khi nào em đi thì nhắn anh sao? Anh lập tức xuống ngay."

Sau khi đi vào thang máy, Cố Châu Lâm trả lời: "Không có gì, em chỉ là không muốn để anh phải chờ, em chờ ca ca."

Dư Thần Dật gửi một cái nhãn dãn sờ đầu qua, sau khi cửa thang máy mở liền nhanh chóng chạy ra, đến cửa tiểu khu liếc mắt một cái liền thấy được Cố Châu Lâm đứng rụt cổ chờ ở một bên.

"Tiểu Lâm?" Dư Thần Dật nhíu mày, đi tới bên cạnh Cố Châu Lâm không chút khách khí lấy mu bàn tay chạm vào cằm y, "Em nhắc anh mặc nhiều quần áo, sao lại quên khăn quàng cổ, lạnh quá."

Cố Châu Lâm bị Dư Thần Dật chạm vào cứng ngắc một cái, trong mắt như có lửa tràn ra, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt quan tâm của Dư Thần Dật, vài giây sau mới cười nói: "Khăn để trên sô pha, em sợ muộn, lúc ra ngoài liền quên đeo."

"Nhưng không việc gì, cũng không lạnh quá."

Cố Châu Lâm nói xong, lại không nhịn được rụt cổ, rùng mình một cái.

Dư Thần Dật thấy Cố Châu Lâm lạnh đến run lên còn cậy mạnh, không đồng ý nói: "Này không được, giữ ấm cổ rất quan trọng. . . . ."

Hắn nghĩ nghĩ, quyết đoán xoay người về: "Đi theo anh, trong nhà anh còn mấy cái khăn, em lấy đeo cũng được."

Cố Châu Lâm chậm nửa bước đi sau Dư Thần Dật, mắt hơi nheo lại, liếm liếm khóe môi ngăn nụ cười lại, giọng nói lại có chút ngượng ngùng: "Không cần đâu mà Thần Dật ca ca, không cần phiền toái như vậy."

"Không phiền, đến lúc em bị cảm lại càng phiền hơn."

Dư Thần Dật ấn thang máy, đưa Cố Châu Lâm về nhà, thấy Cố Châu Lâm còn đứng ngoài cửa bất động, lại thúc giục nói: "Đứng bên ngoài làm gì? Vào ngồi đi, anh vào phòng lấy khăn."

"Vâng, được, cảm ơn ca ca."

Cố Châu Lâm cẩn thận cởi giày đi vào, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, chờ sau khi Dư Thần Dật xoay người đi vào phòng, thẹn thùng ban nãy liền bay sạch.

Y hít vào một hơi thật sau, trên mặt đỏ ửng vì trời lạnh, mê muội nói: "Là mùi của ca ca. . . . ."

Y liếm liếm miệng, từ sô pha cẩn thận quét qua từng góc nhà, cuối cùng ánh mắt dừng trên cốc thủy tinh trước mặt mình.

Y sờ nhẹ vào thành cốc, nước bên trong còn ấm, là của Dư Thần Dật uống trước khi ra cửa.

Ngón tay Cố Châu Lâm vuốt ve cốc như người yêu, dựa vào thói quen của Dư Thần Dật mà cầm cốc lên, vươn đầu lưỡi mê luyến liếm miệng cốc, "Cốc của ca ca cũng thật ngọt. . . . ."

Dư Thần Dật cầm khăn quàng cổ ra ngoài, Cố Châu Lâm đang ngồi thẳng lưng trên sô pha, hai tay như học sinh tiểu học ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.

"Em là học sinh tiểu học hả?" Dư Thần Dật buồn cười đưa khăn cho Cố Châu Lâm, "Đeo đi."

"Cảm ơn ca ca."

Cố Châu Lâm cầm lấy khăn quấn một vòng thật chặt, chờ Dư Thần Dật khóa cửa thì nhìn thoáng qua phòng bên cạnh Dư Thần Dật.

Dư Thần Dật phát hiện tầm mắt của y, nói: "Phòng bên là cùng chủ thuê, trước kia có một bạn tầm tuổi anh ở, hình như cậu ấy vốn định gia hạn hợp đồng, như chủ nhà không có gia hạn, nói có người muốn thuê phòng này với giá cao."

"Ồ?" Trên mặt Cố Châu Lâm không có biểu tình gì, thuận miệng hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó cậu bạn đó liền chuyển đi."

Dư Thần Dật nói: "Nhưng anh cũng không thấy có người chuyển vào, có lẽ là chủ nhà không muốn cho thuê nên thuận miệng tìm bừa một cái cớ."

Cố Châu Lâm cười cười, nhìn thoáng qua căn phòng, sau đó dời tầm mắt nói: "Có lẽ vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz