Edit Dm Mat
Dư Thần Dật với Cố Châu Lâm thường xuyên nấu ăn với nhau, bình thường nấu nướng có thể phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, nói gì đến xử lý mấy thứ đồ ăn lẩu này.Cố Châu Lâm đem bếp từ ăn lẩu lên bàn để cắm điện, Dư Thần Dật nấu xong nước dùng liền tắt bếp đổ vào trong nồi lẩu, quay đầu lại nói với Cố Châu Lâm đang rửa đồ ăn: "Anh mang ra nồi trước, thuận tiện đi rửa tay luôn, em rửa xong cứ cầm ra luôn nhé."Cố Châu Lâm gật đầu: "Lúc bê nhớ cẩn thận, đừng để bị bỏng.""Đã biết, em ăn anh nấu bao bữa rồi, chút chuyện nhỏ này mà vẫn còn lo lắng nữa hả." Dư Thần Dật cười trả lời, bưng nồi xoay người ra khỏi phòng bếp, nụ cười cũng lập tức trùng xuống.Hắn vừa đi vừa chú ý động tĩnh trong bếp, đặt nồi xuống rồi bật bếp xong mới đi vào toilet, lúc đi ngang qua thùng rác nhanh chóng cúi đầu nhìn qua một cái, tim đột nhiên nhảy thịch lên, càng thêm khẳng định.Cục giấy Cố Châu Lâm vo vào vứt trong đó đã không còn.Dư Thần Dật không dừng chân, như thường đi ngang qua thùng rác về hướng toilet, chỉ là mày đã nhăn chặt thành một đường.Hắn vào toilet cái gì cũng chưa làm, đứng vào vào tường một lát, rồi vọt tới mở nước.Hắn đứng trước gương, khuôn mặt hắn trong gương không quá tốt, cả người đều căng cứng, khóe miệng cũng mím chặt, lông mày nhăn nhó, vẻ mặt vừa bất mãn vừa bất an.Dư Thần Dật đưa tay xuống dưới dòng nước, hứng một vốc nước vỗ lên mặt mình, khiến khuôn mặt vốn không ổn càng thêm tái nhợt.Nhớ tới ban nãy Cố Châu Lâm nhẹ nhàng tùy tiện nói một câu hé lộ nguyên nhân trước đây không từ mà biệt, sắc mặt Dư Thần Dật lập tức càng thêm khó coi."Chậc." Hắn siết chặt tay, nện một phát lên bồn rửa mặt, trong tiếng nước ào ào thấp giọng nói: "Tiểu Lâm. . . . . rốt cuộc em còn che giấu anh cái gì nữa?"Chờ khi Dư Thần Dật ra khỏi toilet, trừ bỏ tóc còn vương chút nước, với khớp xương trên tay hơi đỏ lên, thì bộ dáng vẫn ôn hòa như thường."Ca ca?" Cố Châu Lâm định hỏi Dư Thần Dật muốn thả gì vào trước, lại nhìn thấy tóc hắn toàn nước, vội vàng đi qua giữ lấy bả vai hắn, "Sao tóc lại ướt như vậy?""À, vừa nãy tiện tay rửa mặt luôn ấy mà, không có việc gì." Dư Thần Dật hất tóc mái ra đằng sau, lộ ra cái trán trơn bóng, "Anh đói quá, nhúng thịt trước đi?""Ừm, được. . . . ." Cố Châu Lâm không yên lòng nhìn Dư Thần Dật, thả thịt bò vào nồi, "Còn muốn ăn gì nữa không?"Dư Thần Dật ngồi vào chỗ, lơ đãng nhìn mấy viên thịt trong nồi, lúc thấy nồi lẩu sôi tỏa ra hơi nước với bọt khí lại hơi thất thần, nhưng nhanh chóng hồi phục ngẩng đầu cười nói tán gẫu với Cố Châu Lâm.Tối, Dư Thần Dật tắm xong đổi cho Cố Châu Lâm vào tắm, hắn dựa vào giường chơi điện thoại, một lát sau nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vang lên, yên lặng rời khỏi tài khoản gmail đang đăng nhập, đổi sang một tài khoản khác.Hắn nhanh chóng tìm thấy một địa chỉ mail đã liên hệ từ lâu, nhìn chằm chằm ảnh đại diện có trăng khuyết trên nền trời đen kia do dự một hồi, cuối cùng mím môi, nhanh chóng gõ mấy câu, xác nhận mình không viết thiếu thông tin quan trong, quyết đoán nhấn gửi.Email báo được gửi thành công, hắn cũng không thoát, cứ như vậy ngần người nhìn giao diện phần mềm, mấy phút sau, điện thoại Dư Thần Dật phát ra thông báo nhận được thư mới, hắn vội vàng mở vào xem, bên trong trả lời email ban nãy của hắn: Ok.Ngón tay trắng nõn của Dư Thần Dật gõ trên màn hình mấy cái, rồi thoát tài khoản đăng nhập về tài khoản mình hay dùng.Cố Châu Lâm tắm xong lau tóc ra ngoài, Dư Thần Dật liếc y một cái, đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây, xoay người ngồi dậy, "Tiểu Lâm, anh sấy tóc cho em nhé?"Cố Châu Lâm quay đầu nhìn Dư Thần Dật, dịu dàng bật cười, nhưng giọng điệu lại mang theo ý tứ đùa giỡn: "Sao thế? Ca ca đột nhiên không lười sao? Rõ ràng tóc mình cũng lười sấy, lại muốn sấy cho em."Dư Thần Dật nghe ra sự trêu ghẹo của Cố Châu Lâm, khẽ trừng mắt với y một cái, phất tay đuổi Cố Châu Lâm đi lấy máy sấy tóc, chờ Cố Châu Lâm câm lại mới ẩn người ngồi xuống giường, còn hắn nửa quỳ trên giường sấy tóc cho y.Cố Châu Lâm có hai cái khoáy tóc, một cái nhỏ hơn chun chút, nếu không cố ý vạch tóc ra nhìn cơ bản sẽ không phát hiện.Mẹ Dư Thần Dật từng nói người nào có hai khoáy tóc sẽ thông minh hơn người khác, nhưng vô cùng ương ngạnh cứng đầu, đã quyết cái gì thì nhất quyết không đổi, cũng không nghe lời khuyên bảo của người khác.Dư Thần Dật chọc chọc lên khoáy tóc Cố Châu Lâm, vừa sấy tóc cho y vừa nói chuyện, giọng nói bị tiếng gió của máy xen lẫn nghe có hơi mơ hồ: "Trước kia anh cũng thường xuyên sấy tóc cho em, khi đó anh là một ca ca tốt đúng không?""Ừm." Cố Châu Lâm không dùng chút thời gian suy nghĩ nào, Dư Thần Dật vừa dứt lời, y đã lập tức gật đầu, "Ca ca luôn tốt nhất, trước đây tốt, bây giờ cũng tốt."Nghe thấy lời này, ánh mắt Dư Thần Dật lóe sáng, động tác trêu chọc Cố Châu Lâm cũng khựng lại một chút.Chất tóc Cố Châu Lâm cứng hơn hắn một chút, lúc nắm vào tay sẽ đâm vào lòng bàn tay mềm mại, khiến hắn ngứa ngáy.Hắn đứng sau không nhìn thấy vẻ mặt Cố Châu Lâm lúc nói chuyện, vì thế yên lặng hai giây, như đang tự hỏi mức độ chân thật trong lời nói của Cố Châu Lâm là bao nhiêu, sau đó mới tiếp tục: "Lúc ấy, anh còn tưởng rằng anh làm ca ca quá kém."Những lời này của hắn như đâm đến Cố Châu Lâm, y quay mạnh người lại, khóe miệng vốn được Dư Thần Dật sấy tóc cho mà cong lên lập tức mím thẳng, y dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Dư Thần Dật, vô cùng nghiêm túc phản bác: "Ca ca là tốt nhất.""Vậy sao?" Dư Thần Dật nhướng mày, miễng cường cười cười, cứ như chỉ đang thuận miệng nói: "Lúc ấy anh suy nghĩ rất lâu, có phải do anh làm gì khiến em chán ghét hay không, nếu không sao em lại không nói lời nào đã biến mất như thế?"Cố Châu Lâm há miệng muốn nói nhưng lại ngậm lại, hai người nhìn nhau hồi lâu, trong phòng chỉ còn tiếng máy sấy tóc ù ù vang lên.Cuối cùng vẫn là Dư Thần Dật phá vỡ trầm mặc, xoay bả vai Cố Châu Lâm để y quay người về, sấy lung tung một lúc thấy tóc Cố Châu Lâm đã gần khô, vì thế tắt máy ném xuống đuôi giường.Hắn giơ tay ôm lấy Cố Châu Lâm từ phía sau, cằm gác lên vai y, làn môi lành lạnh dán lên tai Cố Châu Lâm, "Được rồi, dù sao em đã trở lại rồi, không phải sao?"Dư Thần Dật nhẹ nhàng cười cười, cánh tay quấn quýt trên người Cố Châu Lâm, lúc nói chuyện còn mang theo khí âm, hơi thở theo làn môi đóng mở chậm rãi tỏa ra, như rắn độc phun xà tín, khiến nơi nơi ngập tràn hơi thở mang độc tố, rồi lại có vẻ vô cùng thân mật khăng khít.Hắn nghiêng đầu hôn lên mặt Cố Châu Lâm, giọng mềm ra như nước, cứ như một con mèo nhà bị vứt bỏ khó khăn lắm mới tìm lại được chủ nhân, yếu ớt nhu nhược bất an hỏi: "Tiểu Lâm. . . . . em sẽ lại rời xa anh sao?"Cố Châu Lâm xoay người nhét Dư Thần Dật vào lòng, bị giọng điệu dụ người của Dư Thần Dật trêu ghẹo tới không yên lòng, cảm xúc phức tạp cuồn cuộn đan xen nhau, cuối cùng hóa thành cơn khô nóng không thể nói lên lời.Y ấn Dư Thần Dật vào lòng, hôn lên môi hắn, "Sẽ không, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau."Dư Thần Dật cảm nhận được biến hóa trên người Cố Châu Lâm, rũ mắt che giấu ý cười chợt lóe qua mắt, giơ tay đẩy Cố Châu Lâm xuống.Cố Châu Lâm cực kỳ thuận theo nằm xuống giường, Dư Thần Dật ngồi khóa trên người Cố Châu Lâm, "Phần thưởng hôm nay em nói, anh cho em."——Tác giả có lời muốn nói:Ngày mai nghỉ ngơi hehe!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz