Edit Dm Mat
Dư Thần Dật chưa kịp trả lời mình đang ở đâu, Cố Châu Lâm đã lập tức vội vàng nói thêm, "Ca ca ở yên đấy đừng nhúc nhích, em lập tức tới tìm anh!""Đừng ——" Dư Thần Dật sợ giọng nói bên tai biến mất, không kịp suy nghĩ đã sốt ruột kêu lên: "Đừng cúp điện thoại!"Cố Châu Lâm vì trấn an hắn, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nói: "Ừm, em không cúp em không cúp, em vẫn ở đây, ca ca chờ em."Dư Thần Dật gật đầu, lại nhớ ra Cố Châu Lâm không nhìn thấy động tác của hắn, mới khe khẽ nói: "Ừm.""Ca ca, anh đóng cửa toilet vào đi."Cố Châu Lâm chậm rãi nói, tiết tấu nhẹ nhàng từng chút trấn an nỗi sợ trong lòng Dư Thần Dật, "Không biết kẻ kia có quay lại hay không, trước khi em đến, ai tới gõ cửa cũng đừng mở, nói cái gì cũng đừng tin, nhớ chưa? Nhỡ đâu kẻ gõ cửa bên ngoài chính là tên biến thái kia!""Ừm. . . . . Biết rồi. . . . ." Dư Thần Dật bị lời Cố Châu Lâm dọa tới rùng mình, ngoan ngoãn khóa cửa toilet lại, thì thào: "Anh chỉ mở cửa cho em. . . . .Ai tới anh cũng không tin. . . . ."Cố Châu Lâm nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan."Cố Châu Lâm nói xong câu đó không nói gì nữa, Dư Thần Dật vẫn như cũ nắm chặt điện thoại dí sát vào tai, điện thoại truyền tới tiếng gió thổi vù vù lẫn tiếng thở dốc dồn dập của Cố Châu Lâm, tất cả đều rơi vào tai hắn.Cố Châu Lâm hẳn là đang chạy về hướng này.Dư Thần Dật vừa nghĩ, vừa co người ôm lấy đầu gối cuộn mình lại.Tiếng hít thở từ điện thoại truyền ra giống như một cọng rơm cứu mạng, Dư Thần Dật không muốn bỏ qua bất kỳ âm thanh nào dù chỉ là tiếng động nhỏ nhất, đồng thời nói với chính mình: Đừng sợ, Tiểu Lâm đang qua đây, đừng sợ. . . . .Tựa như kỳ tích, Dư Thần Dật phát hiện chỉ cần hắn thầm gọi tên Cố Châu Lâm, khẩn trương sợ hãi trong lòng sẽ vơi bớt rất nhiều, Cố Châu Lâm không cần làm gì cũng giống như một bức tường, có thể bảo vệ hắn bình an vô sự bên trong.Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, từng chút tới gần gian phòng Dư Thần Dật, cả người Dư Thần Dật cứng đờ, sau đó nghe thấy tiếng bước chân dừng lại, tiếp theo là tiếng khóa kéo và tiếng nước.Là người khác tới dùng toilet.Dư Thần Dật không thể bình tĩnh lại, cả người hắn bây giờ giống như một cây cung sắp đến cực hạn, một chút động tĩnh nhỏ có thể khiến hắn tan vỡ, mà thứ duy nhất có thể giúp hắn thả lỏng, chính là người sắp tới bên hắn, Cố Châu Lâm.Hắn nhỏ giọng gọi tên Cố Châu Lâm, vùi đầu vào đầu gối."Cốc cốc cốc."Cánh cửa đột nhiên bị gõ vang, tiếng vang nặng nề cắt đứt yên tĩnh trong toilet.Dư Thần Dật như chim sợ cành cong, cơ thể cuộn tròn run lên, kinh hoảng ngẩng đầu, đồng tử co rút mạnh, ánh mắt dao động, sợ hãi nghi ngờ nhìn cánh cửa bị gõ vang.Cửa toilet thoạt nhìn không quá chắc chắn, người bên ngoài gõ nhẹ, chốt khóa và tấm ván gỗ sẽ đập vào nhau lạch cạch.Dư Thần Dật ôm chặt chân mình run rẩy, răng va vào nhau lập cập, hoảng loạn lùi về sau, mặt vẫn chôn vào đầu gối, chỉ thò ra đôi mắt sợ hãi hoang mang lại xen lẫn chờ mong nhìn chằm chằm cánh cửa."Ca ca?" Giọng nói ôn hòa quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào, "Ca ca? Anh ở đâu? Em đến rồi."Thân thể cứng đờ của Dư Thần Dật lập tức mềm xuống, hắn gần như ngã từ bồn cầu xuống, bổ nhào tới cửa, hai tay run rẩy không ngừng cố gắng cởi then khóa.Hắn mở cửa không ra, sốt ruột khiến tay càng run thêm, ngay cả nhẹ nhàng gảy then cửa lên cũng làm không được, cuối cùng sụp đổ kêu một tiếng, vô lực dựa vào cửa gõ, trong giọng nói chỉ còn tiếng khóc tức tưởi: "Mở không ra. . . . . Vì sao không mở ra. . . . . Tiểu Lâm ở đây. . . . . Cửa mở không ra. . . . .""Ca ca!" Cố Châu Lâm trầm giọng gọi Dư Thần Dật một câu, chờ Dư Thần Dật được trấn an không đập vào cửa nữa mới chậm rãi, nhẹ nhàng nói: "Ca ca, đừng gấp, em ở ngay ngoài cửa chờ anh, chậm rãi mở, được không? Em không đi đâu cả, anh cứ từ từ, yên tâm, em chờ anh.""Được, được. . . . . . Em đừng đi, em đừng đi. . . . . . . . ." Dư Thần Dật nức nở hai tiếng, lại tiếp tục mở then cửa.Cố Châu Lâm ở ngoài cửa dịu dàng nói: "Ừm, em không đi."Dư Thần Dật dùng sức vỗ vỗ cánh tay phải không nghe lời của mình, mu bàn tay bị đánh đến đỏ, nhưng may là không còn điên cuồng run rẩy như ban nãy nữa.Hắn gian nan tóm lấy then cửa kéo ra, thuận lợi mở được cửa ra.Cửa từ từ mở ra, hắn cũng theo đó dần dần nhìn thấy Cố Châu Lâm vẻ mặt lo lắng đứng trước mặt hắn."Tiểu, Tiểu Lâm. . . . . . . ." Dư Thần Dật gọi Cố Châu Lâm một tiếng, cả người ngả về trước, ngã vào lòng Cố Châu Lâm.Cố Châu Lâm vững vàng đón lấy Dư Thần Dật, ấn Dư Thần Dật vào lồng ngực, bàn tay ấm áp vỗ vỗ lưng Dư Thần Dật, ôn nhu nói: "Em ở đây, không sao nữa rồi, không sao nữa rồi. . . . . . . . .""Hic —— Tiểu Lâm. . . . . ." Dư Thần Dật chôn mặt vào lồng ngực dồn dập phập phồng của Cố Châu Lâm, hương vị của Cố Châu Lâm mạnh mẽ bao vây lấy hắn, khiến hắn cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, bình tĩnh lại không nhịn được rơi nước mắt.Hắn ôm chặt Cố Châu Lâm, miệng thì thào gọi tên Cố Châu Lâm, hận không thể khảm luôn bản thân mình vào lòng Cố Châu Lâm, nhưng không thể, cơ thể vô lực khiến hắn từng chút tuột tay.Phát hiện mình đang dần rời khỏi cái ôm của Cố Châu Lâm, Dư Thần Dật lập tức hoảng sợ.Không đợi Dư Thần Dật rơi xuống, Cố Châu Lâm đã giơ tay vớt hắn lên, ôm vào lòng.Y cúi đầu, người trong lòng phát run, khuôn mặt tái nhợt ngập nước mắt, ánh mắt mở to, nước mắt trong suốt không ngừng tuôn ra.Cứ như một con búp bê thủy tinh yếu ớt dễ vỡ.Là búp bê của riêng y.Cố Châu Lâm dịu dàng ôm lấy Dư Thần Dật, vỗ nhẹ lên gáy hắn, nghe thấy Dư Thần Dật vẫn vô thức cúi đầu gọi tên y, khoái cảm trong lòng lập tức bùng lên.Đúng, chính là như vậy, ỷ lại em đi, chỉ được ỷ lại vào em. . . . .Trên mặt Cố Châu Lâm là vẻ lo lắng rõ ràng, trong mắt cũng ngập tràn quan tâm, nhưng trong lòng lại lộ ra một cái mặt cười ti tiện.Y nhìn vết máu trên cổ Dư Thần Dật, trộm vươn đầu lưỡi, chạm lên răng nanh của mình, càng thêm thỏa mãn dễ chịu.Dư Thần Dật không chịu nổi nữa, tay chân mềm nhũn như mỳ, hoàn toàn không có chút khí lực nào, chỉ có thể gấp gáp cứng ngắc đụng đụng ngón tay, muốn cầm lấy tay Cố Châu Lâm, muốn Cố Châu Lâm ôm.Cố Châu Lâm không hề do dự hạ thắt lưng cúi người, giơ tay xuống dưới nách với đầu gối Dư Thần Dật, nhẹ nhàng bế hắn lên, "Ca ca, em đưa anh về nhà nhé?"Dư Thần Dật đối với chuyện bị bế này không có phản ứng gì, chỉ lo đem mặt vùi vào ngực Cố Châu Lâm, ngón tay túm chặt áo Cố Châu Lâm, nhỏ giọng: "Về đâu? Hắn. . . . .Hắn ta nhìn chằm chằm anh. . . . .""Về nhà em."Cố Châu Lâm nói: "Không sao cả, anh tới nhà em, gã sẽ không nhìn được anh nữa."Dư Thần Dật hô hấp dồn dập một chút, lập tức bối rối gật đầu: "Về nhà, về nhà. . . . . . .Về nhà em. . . . . . . . .""Được, bây giờ chúng ta về."Cố Châu Lâm ôm chặt Dư Thần Dật vào lòng, rũ mắt nhìn Dư Thần Dật như trốn tránh hiện thực mà đem mặt chôn chặt vào ngực mình, yên lặng . . . . . nhếch khóe môi.Em đã nói rồi, cái gì em muốn em chắc chắn sẽ lấy được.--Tác giả có lời muốn nói:Chương này cũng có thể đặt tên là giẫm lên vết xe đổ
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz