ZingTruyen.Xyz

Edit Dm Diem La Vuong Theo Ta Di Dau Thai

Triêu Vũ vừa nghe có chút đắc ý, "Thanh linh kiếm này là sư phụ ta tặng cho ta, được gọi là Bích Lục. Như thế nào? Nhìn qua màu sắc là có thể đoán ra được cái tên của nó rồi đúng không? Có phải nó rất phù hợp không?"

"..."

Lạc Khinh nhếch mép một cái, cậu thấy thích hợp thì thích hợp đấy, chỉ là có chút tùy ý thôi."Nó không sợ lửa hay sao?"

"Dĩ nhiên không sợ, đây chính là pháp khí cực phẩm của ta, giống vậy nước lửa cũng không gây thương tổn gì được cho nó. Bích Lục nó vô cùng lợi hại, lại còn đặc biệt nghe ta nũa chứ."

Triêu Vũ đối với kiếm nhà mình thật sự là phi thường hài lòng, thật ra thì Bích Lục còn không được coi là kiếm của hắn bởi vì tu vi của hắn còn quá thấp nên không cưỡi được, nhưng mà hắn cùng với Bích Lục lại rất phù hợp với nhau giống như bằng hữu vậy.

"Oa, nghe ra có vẻ rất lợi hại. Xem ra ngươi ở trong môn phái có địa vị rất cao a."

Lạc Khinh thở phào một hơi thật nhỏ, nhìn ngọn lửa đang tự động di chuyển quanh thân Bích Lục có chút hâm mộ. Nghĩ lúc đó cậu cũng gặp phải một thanh kiếm, nếu không phải cậu lúc đó còn là một hòn đá nên không thể nào đùa giỡn nó được, nếu không thì cậu đã thu thanh kiếm đó làm tiểu đệ của mình rồi.

Khi đó cậu có một năng lực đó là có thể cùng với kiếm nói chuyện rất lợi hại đó nha, ai? Tại sao thanh kiếm này lại không cùng với cậu nói chuyện vậy?

"Ta có thể sờ nó một cái được không?" Lạc Khinh đưa tay chỉ Bích Lục, Triêu Vũ một chút cũng không phòng bị Lạc Khinh trực tiếp đồng ý, "Có thể a, cho ngươi."

Vừa nói liền đem đầu còn lại không xiên thịt của Bích Lục đưa cho Lạc Khinh, nhìn thấy tựa như nói rằng xâu thịt dê này là cho ngươi ăn. Lạc Khinh đưa tay nhận lấy, rõ ràng ở trên lửa nướng nhưng mà thanh kiếm này vẫn cho người ta có một cảm giác lành lạnh.

Bích Lục rất khôn khéo ở trong tay của cậu tựa như thanh kiếm này không có trí linh vậy đó, nhưng mà cậu mới vừa chính mắt nhìn thấy Bích Lục ở trên lửa lăn lộn qua lại, mà Triêu Vũ ở bên cạnh nhìn cậu trông mong mở to mắt.

Lạc Khinh trong lòng hỏi, "Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện sao? Bích Lục."

Lạc Khinh đợi một hồi không có chờ được Bích Lục trả lời, nói như thế nào đây có chút thất vọng đi. Lạc Khinh đem kiếm trả lại cho Triêu Vũ cũng tán dương một câu, "Rất đẹp."

"Đẹp không, lúc ấy ta liếc mắt một liền thấy thích ngay Bích Lục. Sư phụ nói thanh kiếm này đã mấy trăm năm cũng chưa có ai có thể kiến nó thức tỉnh trở lại rồi, kết quả ta đưa tay chạm vào nó thì nó liền hưởng ứng sau đó sư phụ liền tặng nó cho ta."

Triêu Vũ có chút vui vẻ, bởi vì thanh kiếm này mà hắn bị các sư huynh trong tối ngoài sáng khi dễ, bất quá hắn một chút cũng không sợ, chờ Bích Lục nhận hắn làm chủ sau hắn nhất định cầm Bích Lục đem các toàn bộ sư huynh đánh ngã!

Bích Lục từ trong tay Triêu Vũ bay ra lại trở về trên lửa, nướng thịt linh thú mùi thơm cũng từ từ truyền ra, Triêu Vũ cũng không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực. Lạc Khinh sờ bụng vẫn là có chút nghi ngờ, bởi vì cậu vẫn cảm thấy rất đói rất đói hai viên ích cốc đan kia thật giống như cũng không có hiệu quả gì đối với cậu vậy.

"Ngươi ăn trước."

Triêu Vũ đem Bích Lục giơ đến trước mặt Lạc Khinh, phía trên kia là những miếng thịt yêu thú đang nướng khiến cho mỡ của chúng đang chảy xuống ngọn lửa phát ra những tiếng xì xèo.

Lạc Khinh nuốt nước miếng một cái, thật là thơm a.

"Cám ơn." Lạc Khinh nhận lấy miếng Bích Lục sau đó cắn một miếng thịt yêu thú ở bên trên, "Ăn thật ngon, ưm. Ngon."

Cậu không chút keo kiệt mà tán dương. Đầu lưỡi cậu vô tình chạm phải thanh BÍch Lục, Bích Lục đột nhiên kêu lên một tiếng sau đó từ trong miệng của cậu bay thẳng ra bên ngoài.

Thịt nướng ở phía trên Bích Lục đột nhiên bị rơi xuống hết dưới đất, nó phát ra thanh âm ông ông không giống như là đang phát run bình thường mà nó càng giống như là đang sợ hãi. Bích Lục chắn trước mặt Triêu Vũ, mủi kiếm chỉ thẳng vào người của Lạc Khinh.

Lạc Khinh có chút hoang mang, kiếm này làm sao đột nhiên lại đối với cậu bày ra cái dáng vẻ ddaayf địch ý thế này? Triêu Vũ cũng có chút nghi ngờ, bởi vì hắn biết Bích Lục đây là đang hộ chủ.

Hắn đưa tay bắt được chuôi kiếm cũng nhẹ giọng trấn an, "Đừng như vậy Bích Lục, Lạc Khinh là bạn tốt của ta, hắn sẽ không làm thương tổn ta đâu!"

Bích Lục một mực ông ông ông ông không nghe lời Triêu Vũ thậm chí dùng chuôi kiếm đẩy Triêu Vũ tựa hồ muốn để cho Triêu Vũ cách xa Lạc Khinh, Triêu Vũ thì một mực an ủi nó để nó bình tĩnh lại.

"Ngươi có phải hay không cảm thấy hắn rất lợi hại? Dĩ nhiên lợi hại rồi nếu không ta cũng sẽ không chọn đi theo hắn đâu!" Triêu Vũ nói.

". . ."

Lạc Khinh 囧, cho nên ngươi đột nhiên từ trên cây nhảy xuống còn làm quen là vì mục đích như vậy sao?

"Tốt lắm không được kêu linh tinh nữa hắn nhất định sẽ không tổn thương ta."

Triêu Vũ an ủi một hồi lâu Bích Lục mới dừng lại không kêu ông ông nữa, nhưng mà sống chết cũng không muốn ra kia đảm nhiệm vị trí thợ chuyên nướng thịt nữa. Vì vậy Triêu Vũ chỉ có thể từ trong túi trữ vật lấy thiết ký tử ra sau đó bắt đầu xiên thịt vào chuẩn bị nướng, cũng đối với Lạc Khinh nói: "Bích Lục bình thường lá gan rất lớn, hôm nay cũng không biết là thế nào."

* thiết ký tử: vũ khí làm bằng sắt

Lạc Khinh đưa tay chỉ kia thiết ký tử, "Ngươi có cái này làm gì còn phải dùng kiếm thịt nướng?"

"Tay đỡ phải giơ ra nên không phải mệt mỏi mà." Triêu Vũ có chút ngượng ngùng nói.

Lạc Khinh ngậm miệng lại, mạch não của những tu sĩ này thật sự là khiến cho người khác không thể nào hiểu được mà. Nhưng mà Bích Lục tại sao lại sợ cậu như vậy, cậu vẫn là thấy có chút kỳ quái. Lạc Khinh sờ miệng mình một cái, chẳng lẽ là vì cậu mới vừa cắn phải Bích Lục sao?

Lạc Khinh cúi đầu che giấu sự chột dạ của mình, quên mất rằng răng lợi của cậu cũng khá là tốt, chỉ sợ rằng cả thiết ký tử cũng có thể bị cậu ăn luôn ấy chứ, trên đời này chưa thấy có gì mà cậu không thể nhai.

Bởi vì tâm hư Bởi vì tâm hư Lạc Khinh trở nên ân cần hơn một chút, biểu hiện ở: "Cái đó ta giúp ngươi nướng đi."

Lạc Khinh vừa nói đưa tay ra nhận lấy cái xâu thịt yêu thú, thịt này cũng không biết Triêu Vũ từ nơi nào lấy được nhìn qua thì thấy vẫn còn rất tươi, trên tay cậu còn dính chút máu cho nên rất nhanh liền bị đầu ngón tay hấp thu đến chút dấu vết cũng không còn.

"Được nha!"

Triêu Vũ nhanh chóng gật đầu, người bạn nhỏ này của hắn mặc dù nói chuyện không quá vui vẻ nhưng là người cũng không tệ lắm, đầu yêu thú yêu thú cấp bốn lớn như vậy đều nguyện ý nhường cho hắn. Triêu Vũ cầm trên tay một xấp đầy xâu thịt nướng đặt ở trên một bầu hồ lô, giá ký tử cũng là hắn dùng thép đặc chế, chính là vì muốn chuỗi nướng này.

"Ngươi có muốn uống linh tửu một chút hay không, đây chính là ta từ chỗ của sư phụ ta trộm đi đó." Triêu Vũ một bên nướng vừa dùng càm chỉ chỉ cái vò rượu bên cạnh.

Lạc Khinh sớm đã thấy được cái vò rượu kia kia, nói thật ra thì cậu có chút thèm nó. Nhìn một chút mỡ chảy tí tách từ thịt nướng trên tay lại nhìn thêm chút nữa cái vò rượu kia , Lạc Khinh liếm khóe miệng một cái rồi nói, "Chúng ta nướng nhiều một chút chờ một hồi vừa uống rượu vừa ăn thịt."

Triêu Vũ ánh mắt sáng lên, "Ý tưởng không tồi chút nào."

Vì vậy hai người thịt nướng càng ngày càng có khí thế, không bao lâu đem khối thịt lớn trên đất nướng thành từng khối từng khối một. Triêu Vũ còn dùng linh khí phong bế thịt nướng để tránh để tránh hơi nóng bay hết khiến cho thịt bị nguội ăn sẽ không ngon nữa, khi hai người mỗi người ôm một vò rượu không nhắc cũng biết tốt đẹp biết bao.

Lạc Khinh rất ít uống rượu, hoắc hoắc cái túi trữ vật đó của Triêu Vũ đựng tưng đó đồ không tính là gì, thời điểm uống rượu chính là uống rất thoải mái một giọt cúng không để bị hoang phí, nhưng vẫn phải xem tình trạng của Vân Chiêu nữa. Nghĩ tới đây Lạc Khinh đưa tay sờ một cái vào trong ngực, Vân Chiêu còn đang ngủ hơn nữa đặc biệt ngoan ngoãn.

Chờ Vân Chiêu tỉnh lại rồi cậu lại phải tìm Triêu Vũ mượn một hồ lô kia còn có thịt cùng thiết ký tử, cậu muốn nướng cho Vân Chiêu mọt chút thịt để ăn.

Lạc Khinh không biết thưởng thức rượu đối với cậu mà nói uống rượu cùng uống nước không có gì bất đồng, đầu tiên là uống một hớp nho nhỏ rồi nêm nếm cái vị của nó, cảm giác không có ngon như là lúc uống rượu của Vân Chiêu . Nhưng mà bây giờ đang ở trong bí cảnh, cho nên cậu cũng không thể nào đòi hỏi quá nhiều được.

Lạc Khinh lật một cái xiên nướng, nếu là người khác thì khi tuốt thịt ra khỏi xiên thì ký tử sẽ phát ra một âm thanh vô cùng kỳ quái, nhưng là đối với ccauj mà nói thì thịt cùng với ký tử cũng chẳng có gì bất đồng, thậm chí độ mềm mại của chúng cũng khoogn khác biệt quá lướn.

Cho nên thời điểm cậu ăn đều hết sức thận trọng, sợ một chút thôi thì ký tử một mảnh cũng chẳng còn, nếu để cho Triêu Vũ thấy nhất định sẽ xem cậu giống như là một con quái vật mất.

Mặc dù Lạc Khinh rất cẩn thận nhưng ký tử cũng có chỗ hơi gồ ghề, còn thiếu một đoạn cũng không biết ai ngay cả thép cũng có thể ăn đến sạch sẽ nhưu vậy. Lạc Khinh tửu lượng mình ra sao còn không biết, uống nhiều rồi hậu quả chính cho Triêu Vũ xem hiện trường biểu diễn một màn tự mình ăn hết luôn cái vò rượu.

Thật may Triêu Vũ cũng uống nhiều rồi không phát hiện cái gì không đúng, nếu không tình bằng hữu vừa được thành lập chưa tới một ngày của họ đã phải quyết tuyệt rồi. Hai người tổng cộng đã uống hết sáu vò rượu nhưng chỉ còn sót lại một cái vò rượu không ở trên đất, mấy cái khác đi nơi nào hẳn ai cũng đều hiểu rồi đúng chứ ? Hai người bọn họ uống mấy vò mọi người đều biết mà?

Bắc Tầm bí cảnh buổi tối cũng không phải là rất an tĩnh, chung quanh thỉnh thoảng cũng sẽ có tiếng gào của yêu thú truyền tới, nhưng mà hai con người đã ăn ngon uống đủ thidf lại đang ngủ say sưa không biết trăng sao gì cả. Triêu Vũ gối đầu lên Bích Lục coi như cái gối, Lạc Khinh thì ôm cái cũ đen đen của nhà mình, hai người cũng không có nghĩ tới sẽ trải qua một đêm như vậy ở trong Bắc Tầm bí cảnh.

Khi Lạc Khinh ngủ say ánh sáng màu trắng ánh sáng màu trắng quen thuộc quen thuộc điểm từ trên người cậu rồi tràn ra ngoài sau đó hướng trên người Vân Chiêu báy tới, một màn này thật sự là quá quen thuộc rồi. Trong giấc mộng Lạc Khinh, cậu mơ thấy rất nhiều rất nhiều thứ.

Trong mộng cậu lại trở về chỗ có rất nhiều người đang đánh nhau, mà người nam nhân kia đã đâm sư huynh của cậu một kiếm ngay giữa ngực. Sư huynh gục xuống, thời điểm sắp không trụ được nữa vẫn còn hướng đến chỗ cậu nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói, "Đừng khóc."

Nước mắt Lạc Khinh lập tức liền lăn xuống, sau đó cậu tỉnh lại. Mở mắt ra phát hiện trời còn mờ tối, bên cạnh Triêu Vũ vẫn còn ở đnag ô ô ngáy ngủ, mà thanh kiếm Bích Lục không biết tại sao hơi lóe quang.

Lạc Khinh đưa tay sờ một cái lỗ tai của Vân Chiêu, lông mềm mềm sờ thật thoải mái mà. Trước kia ở trong tiểu khu trong tiểu khu bọn họ cũng có một con hắc miêu nhưu vậy, con hắc miêu kia cùng những con mèo khác không giống nhau. Sẽ tiếp nhận khi cậu cho cá ăn, thời điểm tâm tình tốt còn nguyện ý cho cậu sờ đầu một cái.

Cậu nhiều lần muốn đem con tiểu Hắc kia về nhà kết quả đều thất bại, nói như thế nào đây có chút như đưa đám nhưng là đó là con mèo duy nhất nguyện ý cho cậu đến gần đó.

Bất quá bây giờ không giống nhau, cậu rốt cuộc có một con miêu chỉ thuộc về mình, có thể tùy ý sờ đầu bóp móng móng, hơn nữa con mèo này có tu vi cường đại, thật là qua hoàn mĩ mà! Lạc Khinh sờ bụng mình một cái, cậu thật giống như lại đói rồi. Có phải hay không biến thành người sau này sẽ tiêu hao năng lực càng ngày càng nhiều?

Nhìn dưới đất còn có hai cái vỏ vò rượu không đang mở, Lạc Khinh đem tới uống xong uống xong rượu bên trong, sau đó đem cái bình rắc rắc rắc rắc ăn vào trong bụng luôn.

Một người thanh niên ở trong đêm tối mặt không cảm giác ngồi dưới đất gặm cái bình, đây là thật kinh khủng ai thấy sợ là chạy để lại cái bóng luôn, đáng tiếc Triêu Vũ say lợi hại không thấy, nếu không hắn đời này cũng không muốn kết giao bằng hữu một lần nào nữa mấy. Bích Lục một mực tránh ra thật xa, tựa hồ đnag gác đêm nhwung cũng tựa hồ như đnag cảnh giác với Lạc Khinh.

Rắc rắc xong hai cái bình Lạc Khinh ôm mèo lại ngủ, cậu cảm giác giấc ngủ này của mình thật sự là rất lâu, trên người cậu tự nhiên có điểm sáng bay ra ngoài, nhưng mà bay vào thân thể của hắc miêu sau đó lại bay ra lần nữa trở lại trong cơ thể Lạc Khinh.

Khi mở mắt ra Lạc Khinh trời đã sang từ khi nào, ttrong tay cậu vẫn còn đang nắm lấy cái chân nhỏ của Vân Chiêu mà hắn thì vẫn còn đang ngủ say nhưu cũ.

Nói như thế nào đây có chút thất vọng, thật hy vọng thời điểm cậu mở mắt ra thì Vân Chiêu đã tỉnh, sau đó dùng cặp mát mèo xinh đẹp nhìn cậu sau đó đối với cậu "Miêu ngao ~" một tiếng, tưởng tượng một chút cảm giác lòng cũng mềm nhũn hết ra.

Đáng tiếc, Vân Chiêu nhà cậu sẽ không kêu meo meo, thật quá đáng tiếc, nguyện cọng này của cậu vĩnh viễn không có biện pháp thực hiện.

________________

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn vì đã nhắn lại

#10122022

Edit: alvalamvu_7_

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz