ZingTruyen.Xyz

[EDIT][ĐM]Chim nhỏ mập mạp được cưng chiều ra mắt ở vị trí C

chương 10

Maomao_Official

Lần đầu tiên Ôn Nguyên cảm nhận được sự chú ý của mọi người.
Cũng may Đậu Lương phản ứng nhanh, tiến lên một bước che trước mặt Ôn Nguyên, đồng thời cũng thuận tay kéo lại Đào Tử Huyên.

Đào Tử Huyên cũng nhận ra động tĩnh của hắn quá lớn, hắn rụt đầu lại.
Hứa Khắc Đình nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, rồi mới nhắc nhở các thực tập sinh đang nhìn Ôn Nguyên, Đào Tử Huyên bọn họ.

“Các cậu chỉ còn có năm phút thôi.”

Lời nhắc nhở này bừng tỉnh tất cả thực tập sinh đang tò mò ăn dưa, bọn họ nhanh chóng thu hồi tầm mắt và tiếp tục thu dọn đồ đạc của chính mình, còn lớn tiếng thảo luận với đồng đội làm như thế nào để tận dụng không gian trong ba lô một cách hiệu quả nhất.

An Vô Tinh vừa chửi thầm vừa tiếp tục nhét đồ đạc vào chiếc ba lô đã đầy.

“Sao lại đầy nhanh thế, Tịch Thối Chi ba lô của cậu còn chỗ trống không?”
Tịch Thối Chi vừa vặn kéo khóa ba lô, không quay đầu lại mà trả lời: “Không có.”

An Vô Tinh ngửa mặt lên trời rơi nước mắt: “Tôi muốn điên rồi, ba lô của ai chưa đầy, có thể giúp tôi không….”
An Vô Tinh khựng lại, đột nhiên nghĩ đến ba người vừa mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn kéo Tịch Thối Chi chạy về hướng Ôn Nguyên.

“Chào cậu, chào cậu.”

Ôn Nguyên chậm rãi từ di động ngẩng đầu lên: “Hả?”

“Cậu có thể giúp tôi một việc được không?” An Vô Tinh chắp tay trước ngực, khẩn cầu Ôn Nguyên, “Tôi còn một vài đồ vật, nhưng ba lô của tôi đã đầy.”

Ôn Nguyên nhìn xung quanh, nhìn thấy quả thật có rất nhiều người đang đem đồ vật nhét vào ba lô của người khác, cậu nghĩ rằng quy tắc cho phép, liền gật đầu.

Cậu cởi ba lô trên lưng xuống, đưa cho An Vô Tinh: “Đây, cho cậu.”
“Cậu thật tốt bụng!” An Vô Tinh ôm chặt Ôn Nguyên, lấy ba lô rồi chạy trở về, trong miệng còn lẩm bẩm không kịp rồi, không kịp rồi.

Tịch Thối Chi không hiểu sao bị kéo qua, nhìn thấy An Vô Tinh xoay người bỏ chạy mà không kéo theo hắn, hắn giật giật khóe miệng không nói nên lời.
Ôn Nguyên chú ý tới Tịch Thối Chi, đột nhiên “Ồ” một tiếng.
“Thật kỳ quái nha.” Ôn Nguyên nhìn Tịch Thối Chi, nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Làm sao vậy Ôn bảo.” Đào Tử Huyên đi đến và gọi biệt danh thứ n mà hắn tự nghĩ ra cho Ôn Nguyên, “Sao vậy.”
“Cậu nhìn hắn đi.” Ôn Nguyên kéo Đào Tử Huyên lại đây, ra hiệu hắn nhìn Tịch Thối Chi.
“Ôi.” Đào Tử Huyên vừa nhìn thấy Tịch Thối Chi, ánh mắt đã dán chặt ở trên người hắn.
Ôn Nguyên có cảm giác người đàn ông cao cao gầy gầy này có vẻ quen thuộc.
Khi ở gần hắn, luôn có cảm giác thoải mái, thật giống như……
Thật giống như trở lại bên cạnh Thụ gia gia!

Ôn Nguyên rốt cuộc nghĩ đến chỗ nào kỳ quái, liếc nhìn Đào Tử Huyên.
“Đúng không?” Ôn Nguyên hỏi xác nhận.
“Rất giống, nhưng cũng không quá giống.” Đào Tử Huyên lắc đầu, “Rất phức tạp, hơn nữa hắn rất yếu, thoạt nhìn là hình dạng của nhân loại.”

Loài chim trời sinh tương đối quen thuộc với cây cối, nhưng người trước mặt này rõ ràng không phải yêu quái.
Ít nhất Đào Tử Huyên không nhìn thấy dấu vết của yêu quái.
“Thôi bỏ đi, nhìn không ra.” Đào Tử Huyên nhăn mặt.
Suốt cuộc trò chuyện Tịch Thối Chi đều nghe không hiểu điều gì, hắn bị hai người bọn họ đánh giá đều nổi hết cả da gà, ánh mắt hắn có chút kỳ quặc.
“Rốt cuộc các cậu đang nói cái gì.”
“Không có gì không có gì.” Không phải là yêu quái thì bọn họ khẳng định không thể trực tiếp hỏi người ta những việc này.
Lỡ như là hắn tiếp xúc với yêu quái nào rồi bị dính lên mùi vị thì sao.
Ôn Nguyên miễn cưỡng tìm cách giải thích.
Tịch Thối Chi rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, định hỏi bọn họ thêm, nhưng Hứa Khắc Đình đã cầm lấy micro và kêu dừng lại.

“Đã hết giờ, tất cả mọi người dừng động tác.”
Ôn Nguyên và Đào Tử Huyên cũng không đùa nữa, ngoan ngoãn đứng, chờ Hứa Khắc Đình nói tiếp.
Ôn Nguyên nhìn thấy An Vô Tinh đeo một cái ba lô trên lưng, tay xách theo một cái ba lô đi về phía cậu, cả khuôn mặt rất là hưng phấn.

“Tôi xếp được rồi, cảm ơn cậu cảm ơn cậu, đến lúc đó tôi đi ký túc xá của cậu để lấy đồ nha.”
Ôn Nguyên đồng ý, sau đó tiếp tục nghe Hứa Khắc Đình giải thích các quy tắc khác của tiết mục này.
Tất cả các quy tắc có thể được tổng kết trong tám chữ.
—— Không gây rắc rối, luyện tập chăm chỉ.

Hai tháng huấn luyện với cường độ cao, có thể khiến rất nhiều người trưởng thành lên, nếu không có sự can thiệp của tư bản thì đây thật sự là cơ hội tốt nhất để thăng tiến.
Nói xong quy tắc, nhân viên công tác dẫn bọn họ đi ký túc xá để bỏ ba lô trước.
Ký túc xá là một tòa nhà có bốn tầng, tầng một là phòng tập thể thao mà đạo diễn cố ý sắp xếp, tầng hai đến tầng bốn đều là ký túc xá bốn người.

Giống với ký túc xá đại học mà Ôn Nguyên nhìn thấy trên TV, có bốn cái giường tầng và một phòng tắm riêng nhỏ.
Trên cửa mỗi ký túc xá đều dán tên, Ôn Nguyên tìm thấy tên của mình ở cửa ký túc xá cuối tầng ba.
Ôn Nguyên là người đầu tiên vào ký túc xá, cậu tìm một chiếc giường gần ban công và đặt ba lô lên trên bàn.
Ba lô rất nặng, Ôn Nguyên không biết người mượn ba lô rốt cuộc bỏ cái gì vào trong, dù sao Ôn Nguyên cảm giác như mình đang đeo một tảng đá lớn.

Trên bàn bày một hàng sữa bò và các loại hạt ăn vặt, trước khi vào ở nhân viên công tác có nói đó là đồ vật mà nhà tài trợ muốn quảng cáo, đều có thể ăn được.
Ngay lúc Ôn Nguyên cầm lên một túi hạt dẻ cười, cửa ký túc xá lại bị đẩy ra một lần nữa.
Người bước vào là người Ôn Nguyên rất quen thuộc, chính là người mượn ba lô của cậu.
“Ơ.” An Vô Tinh hiển nhiên cũng nhận ra Ôn Nguyên, “Chào cậu, chào cậu, chúng ta thật là có duyên, nếu biết vậy tôi đã giúp cậu xách ba lô lên rồi.”
An Vô Tinh ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Đồ trong túi khá nặng.”
Ôn Nguyên phụ họa ừ một tiếng, cậu nhìn ba lô của chính mình bị nhét căng phồng, tò mò hỏi: “Cậu bỏ cái gì vào trong vậy.”
“A, nhiều thứ lắm đấy.” An Vô Tinh cởi ba lô trên vai xuống, đi đến bên cạnh Ôn Nguyên, được Ôn Nguyên cho phép mở ra ba lô, “Cổ vịt, đùi gà, còn có lẩu mì gà tây tự sôi, còn có Coca Cola……”
An Vô Tinh vừa đọc tên vừa lấy từng đồ vật ra, chẳng mấy chốc trên bàn của Ôn Nguyên đều để đầy đồ ăn vặt.
Ôn Nguyên bỗng nhiên cảm thấy hạt dẻ cười trong miệng không còn ngon nữa.
“Lại đây ăn cái này đi.” An Vô Tinh cầm một túi khoai tây chiên nhét vào tay Ôn Nguyên, rồi kéo ghế dựa của mình đến bên cạnh Ôn Nguyên, “Đúng rồi, cậu tên là Ôn Nguyên phải không?”

An Vô Tinh còn nhớ rõ tên mà người kia gọi lúc ở trên đất trống, kết hợp với tên ở trên cửa thì sẽ biết tên của Ôn Nguyên.
“Đúng vậy.” Ôn Nguyên cũng không khách khí, giữa các yêu quái không thịnh thành nghi thức xã giao kín đáo cậu nhường tôi, tôi nhường cậu của nhân loại, người khác đưa cái gì bọn họ đều sẽ thoải mái hào phóng nhận lấy.
Cậu mở túi khoai tây chiên trên tay và nhanh chóng ăn cùng An Vô Tinh, phát ra từng tiếng rắc rắc.
“Tôi tên là An Vô Tinh, là thực tập sinh của Thiên Thịnh, người đi cùng tôi là đồng đội của tôi, tên là Tịch Thối Chi, là một người muộn tao*, nhưng thực lực rất mạnh.” An Vô Tinh nói, “Cậu thuộc công ty nào vậy.”
*muộn tao: người có bề ngoài lạnh lùng xa cách, khó tiếp cận, nhưng tình cảm bên trong mãnh liệt như lửa.
Ôn Nguyên nói tên phòng làm việc của Diêm Thụy, nhưng cậu cảm thấy An Vô Tinh hẳn là chưa từng nghe qua.
Quả nhiên, An Vô Tinh nghe xong thì lộ vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh hắn bỏ qua điều này: “Này, sao hai người bạn cùng phòng của chúng ta vẫn chưa tới.”

An Vô Tinh mới vừa nói xong, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Hai người bạn cùng phòng còn lại của bọn họ mỗi người đeo một cái ba lô bước vào và tự giới thiệu bản thân với họ.
“Tôi tên là Trần Khai, là thực tập sinh của Giải trí Bách Thịnh.”
“Tôi tên là Trịnh Ích Bân, cũng là thực tập sinh của Bách Thịnh.”
An Vô Tinh tương đối hòa đồng, hắn cười và giới thiệu bản thân một lần nữa.
“Tôi tên là An Vô Tinh, thực tập sinh của Thiên Thịnh.”
“Thiên Thịnh nha.” Người thanh niên tên là Trần Khai lộ vẻ kinh ngạc hâm mộ, “Thiên Thịnh mạnh như vậy, anh An có thể trở thành thực tập sinh của Thiên Thịnh, nhất định rất lợi hại.”
“Chà, cũng không lợi hại lắm đâu.” Chính là có một chút ít tiền và có quan hệ.
Ví dụ như Giám đốc Thiên Thịnh là ba của hắn.

An Vô Tinh không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, nực cười, có quan hệ cũng là một loại thực lực phải không!
Ôn Nguyên chuyên tâm ăn khoai tây chiên, bớt chút thời gian tự giới thiệu bản thân.
“Tôi tên là Ôn Nguyên, thuộc phòng làm việc Hàn Hải .”
“Phòng làm việc Hàn Hải?” Trần Khai suy nghĩ một chút, “Sao tôi chưa từng nghe nói qua nhỉ.”
Trịnh Ích Bân chen vào nói: “Chắc là phòng làm việc nhỏ, trong vòng có rất nhiều phòng làm việc như thế này, không nổi tiếng và cũng không có nhiều nghệ sĩ.”
*vòng: vòng giải trí.

Nói xong, Trịnh Ích Bân lại ghét bỏ nói: “Ôn Nguyên sao cậu lại vào phòng làm việc loại này a, cậu đẹp trai như vậy, ký với công ty lớn thì tốt hơn, phòng làm việc loại này không có tương lai gì cả, cơ bản là cậu sẽ bị loại từ vòng đầu tiên.”
Lời nói quá mức thành kiến khiến Ôn Nguyên cau mày.
Cậu đặt khoai tây chiên trong tay xuống, nhìn chằm chằm Trịnh Ích Bân với vẻ mặt không vui.
“Có liên quan gì đến cậu không?”
Trịnh Ích Bân: “A?”
Ôn Nguyên quay đầu hỏi An Vô Tinh: “Công ty bọn họ rất mạnh sao?”
An Vô Tinh có cảm giác đặc biệt tốt đối với Ôn Nguyên, hơn nữa vừa rồi lời nói của Trịnh Ích Bân thật sự là có chút khó nghe.

“Một cái công ty nhỏ, đi ra đều là thần tượng ngoài tuyến 38* thì một năm cũng kiếm không được nhiều tiền đâu.”
*tuyến 38: chỉ những người không nổi tiếng.
“À.” Ôn Nguyên tỏ vẻ hiểu rõ, “Vậy nên hắn tốt hơn nhiều so với tôi sao?”
Ôn Nguyên hất cằm, có một chút tự hào: “Sếp kiêm người đại diện của tôi mỗi ngày đều sẽ nấu cơm cho tôi ăn, sếp của các cậu chỉ biết mắng các cậu thôi.”
Trịnh Ích Bân bị Ôn Nguyên và An Vô Tinh vừa hỏi vừa đáp làm cho tức giận, đứng lên muốn đi về phía Ôn Nguyên: “Cậu……”
Trần Khai giữ chặt Trịnh Ích Bân, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ký túc xá của cuộc thi tìm kiếm tài năng đều được lắp đặt camera, Trần Khai lý trí hơn Trịnh Ích Bân nhiều.
Hắn liếc nhìn Ôn Nguyên và An Vô Tinh một cách đầy ẩn ý, sau đó kéo Trịnh Ích Bân đi đến hai cái giường ngủ còn lại.
Không khí yên bình lúc đầu của ký túc xá đã bị phá vỡ trong một giây.
Ôn Nguyên không để tâm nhiều đến bầu không khí, cậu tiếp tục cầm lấy khoai tây chiên ăn rắc rắc, còn hỏi An Vô Tinh một ít vấn đề về công ty giải trí.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa ký túc xá, Trần Khai cách cửa gần nhất liền đi mở cửa.
Là nhân viên công tác và vj lão sư khiêng camera.
“Chúng tôi tới thu di động.” Nhân viên công tác tay cầm một cái hộp, bên trong có mười mấy cái di động, “Mọi người đều nộp ra đây, chúng tôi có mang theo máy dò tín hiệu.”
An Vô Tinh đang lấy di động ra được một nửa, thì nghe thấy máy dò tín hiệu hắn lập tức chửi mát.
“Vãi, cư nhiên chuẩn bị máy dò tín hiệu, đạo diễn cũng thật khốn quá đi.”
Ôn Nguyên đã cầm di động trên tay, vừa mới chuẩn bị nộp lên thì ngoài cửa truyền đến tiếng Đào Tử Huyên kêu cậu.
“Ôn Nguyên Nguyên, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
“Tôi đang nộp di động, sắp xong rồi á.” Ôn Nguyên thấy Đào Tử Huyên đẩy cửa đi vào, cậu đáp lời và chuẩn bị nộp di động lên.
“Chờ đã, cần phải tắt máy.” Đào Tử Huyên bước nhanh tới lấy di động của Ôn Nguyên, đem di động tắt máy rồi thay Ôn Nguyên bỏ vào hộp thu di động.

Nhưng Ôn Nguyên rõ ràng nhìn thấy, trong nháy mắt di động bỏ vào hộp thì Đào Tử Huyên dùng một pháp thuật nhỏ mê hoặc đôi mắt của mọi người, sau đó lấy di động ra bỏ vào trong túi của hắn.
“Đi thôi chúng ta đi xem.” Động tác của Đào Tử Huyên thuần thục đến mức vừa nhìn đã biết là kẻ tái phạm, hắn làm xong hết tất cả, thì gọi Ôn Nguyên ra khỏi ký túc xá.
Đậu Lương tháo kính râm xuống, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đi theo phía sau Đào Tử Huyên mà không nói một lời.
Nhìn bộ dáng muốn nói chuyện mà không biết nói gì của Ôn Nguyên, Đào Tử Huyên còn bịt miệng của Ôn Nguyên lại.
“Chờ một chút, tìm một chỗ không có máy quay.”
Ra khỏi ký túc xá, Đào Tử Huyên mới lấy di động từ trong túi ra: “Này, dùng chút pháp thuật nhỏ mê hoặc là có thể giải quyết sự việc, cậu quả nhiên thật sự muốn nộp lên.”
Sau khi Ôn Nguyên nhận được di động, cậu đang mở di động, nghe vậy thì rưng rưng giải thích.
“Cậu xem trong cơ thể tôi giống bộ dạng có linh lực sao?”
Đào Tử Huyên chậm rãi gõ một cái dấu chấm hỏi.

Hắn duỗi tay để lên cổ tay của Ôn Nguyên, sau đó đột nhiên dừng lại bước chân.
“Chết tiệt, linh lực của cậu đâu?”
“…… Nói ra cậu có khả năng không tin, lúc hóa thành người đã dùng xong rồi.”
Đào Tử Huyên:……
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài: “Cậu cũng quá cùi bắp.”
Ôn Nguyên: Biết rồi biết rồi, cũng không cần phải nói ra nha.
Đậu Lương cũng bị kinh ngạc, sau khi biết nguyên nhân hắn im lặng một lát, sau đó tháo dây chuyền trước ngực xuống, mở mặt dây chuyền, lấy ra một cái hộp vuông nhỏ.
Hộp vuông nhỏ thật sự rất nhỏ, thoạt nhìn không đựng được bất cứ thứ gì, nhưng Đậu Lương vẫn từ trong hộp vuông nhỏ lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ.

“Ăn xong có thể bổ sung một ít linh lực.”
Ôn Nguyên ngơ ngẩn, vội vàng xua tay: “Không được, cái này quá quý trọng.”
“Xem như cho cậu mượn.” Đậu Lương mạnh mẽ đưa thuốc đến bên miệng Ôn Nguyên, “Ăn đi.”
Ôn Nguyên há miệng, viên thuốc lập tức rơi vào trong miệng hóa thành một dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể.
Ngay sau đó, cậu cảm giác được cơ thể trống rỗng ban đầu của cậu nhanh chóng tràn ngập linh lực.
Thuốc này là thứ tốt, Ôn Nguyên âm thầm ghi nhớ ân tình của Đậu Lương, về sau phải báo đáp ân tình này.
Đào Tử Huyên thấy nhiều việc này nên không trách, chỉ là cảm thán Đậu Lương quả nhiên cất giấu thứ tốt.
Ba người đi đến một góc hẻo lánh, rẽ vào góc đó thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ màu xanh đang dựa vào trên tường.

Chu Mị người cũng như tên, ở trong vòng nổi tiếng với vẻ quyến rũ, chiếc áo hai dây màu xanh đậm mà cô ấy mặc hôm nay càng khiến cô ấy trở nên quyến rũ hơn.
“Chậc, nhà ai đem thú con còn chưa trưởng thành thả ra vậy.” Chu Mị cầm một chiếc lá trong tay, tùy ý vứt lên.
Trong nháy mắt chiếc lá nhẹ bị vứt lên thật sự cao, lại từ từ rơi xuống tay Chu Mị.
Đào Tử Huyên hoạt bát chút, nhìn thấy Chu Mị cũng không sợ hãi.
“Ai là thú con, chúng tôi đều trưởng thành hóa hình rồi.”
“Không phải nói cậu.” Chu Mị vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng đẩy ra Đào Tử Huyên, đem tầm mắt dừng ở trên người Ôn Nguyên, “Chậc, thú con yếu như vậy nhưng huyết mạch lại rất mạnh, trên cùng một người có thể tồn tại điều mâu thuẫn như vậy sao.”

Nói chung, yêu quái có huyết mạch rất mạnh thì cho dù là thú con cũng rất lợi hại.
“Linh lực trên người của cậu……” Chu Mị đặt một tay lên vai Ôn Nguyên, “Thơm quá.”
Ôn Nguyên cực kỳ hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau, hận không thể tại chỗ biến trở về nguyên hình trốn đến trên cây.
Đậu Lương và Đào Tử Huyên cũng ăn ý mười phần mà cùng lúc che trước người Ôn Nguyên.
“Chu tiền bối là đệ nhất Cửu Vĩ Hồ, không sợ bị người khác biết cô công khai bắt nạt thú con sao?” Đào Tử Huyên hỏi.
Chu Mị cười khẽ thu tay về: “Tôi chỉ đùa thôi, nhưng mà loại thú con không có năng lực tự bảo vệ mình này, vẫn nên trở về nhà sớm một chút  thì tốt hơn.”

Trong giới giải trí yêu quái nhiều mà còn loạn, sợ là ngay cả xương cốt cũng không còn.
Ôn Nguyên nuốt nước miếng, sợ hãi gật đầu.
Chờ cậu xuất đạo hoàn thành ước mơ của Diêm Thụy, cậu sẽ bay nhanh trở về núi Nguyệt Ẩn!
Lẩu thịt nướng sườn heo chua ngọt hay cái gì, cậu đều từ bỏ tất cả!!!
Dưới chân núi quá khủng bố! Cậu muốn về nhà!!!
Ôn Nguyên liên tiếp gặp phải đại yêu quái còn bị nghĩ rằng là đồ ăn, cậu thật sự không hiểu.
Cậu rõ ràng chỉ là một con chim sơn tước đuôi dài nhỏ yếu đáng thương lại vô tội.
Vì sao đối xử với cậu như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz