ZingTruyen.Xyz

Edit Dien Van Sau Khi Xuyen Qua Ta Tro Thanh Me Ke

Đôi mắt Cố Lâm lạnh lùng như núi đen, trường mi nhướng lên, lập tức bảo vệ Đường Nặc.

Trời đất chứng giám, nàng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị người dùng lực đánh như vậy bao giờ, da thịt non mịn, chẳng mấy chốc, sau lưng liền nóng rát lên.

Bất quá Đường Nặc lại nhịn xuống đau đớn, giơ tay lên xem xét an bảo cẩn thận rồi nói: "Con có bị thương ở đâu không?"

Nhìn đôi mắt Đường Nặc phiếm nước, An Bảo ủy khuất bĩu môi, ôm chặt Đường Nặc, nói: "Mẹ, đều do con, làm người bị thương."

Trong lòng Đường Nặc dâng lên một dòng nước ấm, nàng nâng tay xoa tóc An Bảo, nhẹ giọng thì thầm: "Không đau, không đau".

Vừa nghiêng mắt vừa nhìn, nàng liền phát hiện Đường Vi ở bên kia đang bị ngã từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên chửi bậy, nàng ta loạng choạng đi tới trước mặt Đường Nặc, chỉ vào mũi Đường Nặc định mở miệng mắng to, lại phát hiện Cố Lâm cũng ở một bên đôi mắt lạnh băng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trong lòng nàng ta run rẩy, bởi vì mới vừa rồi đôi chân kia xuất hiện quá mức đột ngột, nàng vẫn chưa nhìn đến là hắn.

Chỉ trong tích tắc, Đường Vi cầm lên khăn tay bằng vải thấp kém, lau nhẹ khóe mắt, tiến lên tận lực làm thân thể chính mình cùng Cố Lâm tiếp xúc được càng nhiều càng tốt.

Ai ngờ Cố Lâm lại nhướng mày lạnh lùng, trốn về phía sau, tràn đầy khinh thường.

May mắn nàng ta đã ổn định cơ thể, lúc này mới không bị ngã bởi vì trọng tâm không ổn định.

"Đường muôi, muội cũng quá thô lỗ đi, sao lại dùng chân đá tỷ vậy? Lại còn dùng sức như vậy? Tỷ cùng muội lại không oán không thù............"

Nàng giả vờ đáng thương hề hề bộ dáng, chính là vì muốn giành được thiện cảm của Cố Lâm, muốn cho hắn cảm thấy Đường Nặc là một người đàn bà đanh đá.

Đường Nặc xem thường mắt gần như phải trợn lên, nhìn xem nàng ta diễn xuất vụng về, liền thiếu chút nữa cười ra tới.

Không nghĩ tới lời còn chưa dứt, Cố Lâm đã mở miệng đánh gãy nàng ta, "Chính là ta đá ngươi, nếu ngươi lần sau còn dám khi dễ đến vợ con của ta, chớ trách ta vô tình!"

Từng câu từng chữ mang theo nhè nhẹ uy hiếp, ngữ khí tức giận không cần nói cũng biết.

Đường Vi sửng sốt trong chốc lát, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, thật là mặt đều phải ném về đến nhà đi.

Nàng ta hung hăng mà mà liếc mắt Đường Nặc một cái, sau đó rời đi ngay lập tức.

Đường Nặc trong lòng run lên, hắn...... Hắn đây là ở che chở nàng sao?

Nội tâm thiếu nữ lại run lên ba lần, này là làm sao vậy?

Cố Lâm nhìn dấu vết mờ nhạt sau lưng Đường Nặc, nhẹ giọng hỏi một câu: "Đau không?"

Đường Nặc nghiến răng, lắc đầu vừa vặn nở nụ cười : "Không ngại, không ngại."

Nhưng vừa dứt lời, một trận gió thổi qua, giống như đang muốn cố ý cùng nàng đối nghịch, miệng vết thương lại đau kịch liệt vài lần, Đường Nặc nhịn không được "Tê" một tiếng.

Cố Lâm không nói hai lời, một phen bế Đường Nặc lên, thuê một cái khách điếm.

"Không cần không cần, chỉ là vết thương nhỏ, có thể về nhà xử lý là được.

Thấy Cố Lâm bảo An Bảo móc túi tiền ra, Đường Nặc có chút thịt đau.

Hắn vẫn chưa nói chuyện, chỉ liếc nhìn nàng một cái, không biết vì sao, Đường Nặc luôn cảm thấy ánh mắt Cố Lâm dường như có ma lực, khiến nàng luôn có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Vào đến phòng, Cố Lâm nói với An Bảo: "Đem cửa đóng lại, con hay chờ ở nhà chính, canh giữ đồ đạc."

An bảo hiểu chuyện gật gật đầu, đem đồ đạc đặt trên bàn gỗ ở nhà chính, chính mình lại ngồi trên băng ghế, hai tay nhỏ chống cằm lẳng lặng mà chờ đợi.

Đường Nặc dựa vào ngực Cố Lâm, mơ hồ có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của hắn, hai má không khỏi hơi ửng hồng lên.

Hơi thở của nam nhân phun ở giữa trán nàng, tư thế này thật là ám muội, chỉ cần nàng hơi hơi ngẩng đầu, liền có thể nhìn đến chiếc cằm ngạnh như dao gọt của hắn.

Cố Lâm thật cẩn thận mà đặt nàng lên giường, sau đó giơ tay lên, khi hắn định chạm vào quần áo của nàng, Đường Nặc vô thức đưa tay lên siết chặt hắn.

Hai người nhìn nhau, Đường Nặc chỉ cảm thấy trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.

Uy!

Nàng thậm chí liền đều chưa bao giờ luyến ái qua a...

Cố Lâm giữa mày khẽ nhếch, ôn nhu nói: "Sao nào?"

Đường Nặc có chút ấp a ấp úng mà nói:

"Ta...... ngươi......... Không phải........."

Nhưng nói nửa ngày, cũng chưa nói ra cái gì, làm nàng có điểm muốn ngay lập tức tìm cái hầm ngầm mà chui vào đi.

"Ngươi tưởng chính mình tới?" Cố Lâm ngước mắt nhìn đôi môi đỏ son của nàng, nói.

Thấy Cố Lâm cho bậc thang đi xuống, nàng liền gật đầu như giã tỏi nói: "Liền không cần làm phiền ngươi đâu, ta có thể chính mình tới".

"Nhưng vết thương ở sau lưng, sau lưng ngươi nhưng lại có đôi mắt?

Cố Lâm lời này, đem Đường Nặc nháy mắt câm miệng không nói được gì, nàng xấu hổ mà ngậm miệng lại.

"Lật qua đi." Tuy là ngữ khí ra lệnh, nhưng lại có chút dịu dàng trong đó.

Đường Nặc chậm rãi chuyển qua, chỉ cảm thấy bên hông của mình nhiều thêm một đôi tay chậm rãi đem dải lụa cởi bỏ.

Trong nháy mắt y phục theo cánh tay trắng nõn nà tuột xuống dưới.

Giờ phút này Đường Nặc thậm chí cảm thấy vết thương đều không có đau như vậy, cả người đều tràn ngập xấu hổ.

Nàng cứ như vậy trần trụi khỏa thân bị một người nam nhân nhìn thấy!

Tuy rằng chỉ là phía sau lưng

Cha mẹ ơi, nhưng... Nhân gia đối tượng đều không có

Thế này đều quá mãnh liệt a...

Cố Lâm dùng khăn vải tẩm nước, nhẹ nhàng lau lưng cho nàng

Lông mày của người đàn ông nhướng cao, trong mắt có thêm vài thứ, có lẽ chính hắn liền cũng chưa ý thức được đau lòng.

Nữ nhân kia xuống tay cũng quá độc ác. Hắn dùng lòng bàn tay thoa một ít thuốc mỡ, sau đó nhẹ nhàng thoa lên vết thương.

Chẳng qua lúc lòng bàn tay lạnh băng của nam nhân đụng tới sau lưng chính mình, Đường Nặc thế nhưng nhịn không được hơi run run.

"Đau?" Cố Lâm dừng lại động tác, ôn nhu hỏi.

Đường Nặc khẩn trương liền nói lắp "Không... Khả năng hôm nay gió có chút lớn, ta hơi lạnh..."

Nhưng là chỉ mới vừa nói xong, nàng liền hối hận.

Cố Lâm bắt chéo chân, nâng eo Đường Nặc lên, làm nàng ngồi ở trên đùi của mình, sau đó lấy chăn đắp lên cho hai người họ.

Đồng tử Đường Nặc đột nhiên mở to, trong khoảng thời gian ngắn đều không cảm nhận đến đau đớn phía sau lưng.

Khả năng hành động của hắn chỉ là vô tâm, nhưng là tư thế của hai người như vậy xác thật ám muội muốn chết.

Cố Lâm tuy thoạt nhìn giống người không chú trọng tiểu tiết, nhưng hắn rất cẩn thận khi bôi thuốc cho nàng, có lẽ sợ làm đau nàng.

Qua một hồi lâu, công việc bôi thuốc mới xong.

Cố Lâm chậm rãi đứng dậy, thậm chí không thèm nhìn đến thân thể trần trụi của nàng, một bên quay lưng về phía nàng, một bên nói: "Ta ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi mau mặc quần áo đi."

Đường Nặc lên tiếng: "Tốt". Sau đó nhanh chóng bắt đầu mặc vào quần áo vào.

Nàng giơ tay che đi gò má nóng bừng, đợi đến khi xác nhận nhiệt độ hoàn toàn giảm xuống, mới đi ra ngoài.

An Bảo thấy nàng đi ra, Đem ly trà vừa rót tốt cho nàng, nãi thanh nãi khí mà nói: "Mẹ mau uống, sau này An Bảo sẽ trở nên cường đại giống cha, bảo vệ mẹ".

Đường Nặc khẽ cong môi, cười nói: "Tốt nha, mẹ liền chờ ngươi lớn lên".

Ba người cùng nhau ra khách điếm, Cố Lâm đưa bọn họ đi tới "Túy Nguyệt Lâu", cùng nhau đi vào.

Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz