ZingTruyen.Xyz

Edit Dien Van Sau Khi Xuyen Qua Ta Tro Thanh Me Ke

Bởi vì muốn đi Cố gia và Lỗ gia, nên hôm nay Cố Lâm không đi săn thú, đem An Bảo vào phòng của Cố phu nhân, Đường Nặc đi nấu bữa trưa cho cả hai để lúc ăn chỉ cần hâm nóng.

Nàng nấu một ít bánh hấp chưng thịt giống như thức ăn của Lỗ Thủy Tú hôm qua đưa tới, đi theo Cố Lâm và gõ vang lên cửa của Lỗ gia.

"Ai a?"

Lỗ Thủy Tú một người sống một mình vì vậy không có tùy tiện mở cửa, Đường Nặc ý bảo Cố Lâm lên tiếng.

Cố Lâm biết Đường Nặc lại muốn tức giận Lỗ Thủy Tú, liền mở miệng nói: "Là ta."

"Cố Lâm ca?" Lỗ Thủy Tú vốn đã mặc tốt quần áo vào, đang định mở cửa, vừa nghe người đến là Cố Lâm, nàng ta vò loạn mái tóc cho rối bù, cởi bỏ áo khoác ngoài, tạo dáng như vừa mới tỉnh ngủ.

Nàng ta là bé gái mồ côi, ở làng Thanh Dương không nơi nương tựa, đúng là có rất nhiều người nguyện ý muốn cưới nàng , nhưng nàng ta không muốn sống vất vả qua ngày với công việc trồng trọt kham khổ, vì vậy nàng ta theo dõi vào Cố Lâm, một người giỏi săn bắn.

Thành thân thì đã sao? Nếu Đường Nặc có thể kết hôn với Cố Lâm bằng thủ đoạn xấu hổ thì nàng ta cũng có thể dựa vào thủ đoạn đem Cố Lâm đoạt tới.

Nghĩ vậy, nàng ta mở cửa ra, bày ra tư thế thập phần yêu mị quyến rũ, tươi cười một khắc nhìn thấy ĐườngNặc lập tức cứng lại.

Đường Nặc trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, nàng cười nói: "Lỗ cô nương, đây là ... vừa mới ngủ dậy?"

Lỗ Thủy Tú lung tung sửa sang lại một chút xiêm y, nếu chỉ có Cố Lâm và nàng ta, quần áo không chỉnh tề ngọt ngào ấm vị, nhưng nếu là có những người khác ở đây, đặc biệt là Đường Nặc thì nó sẽ trở thành phóng đãng.

"Ừ." Nàng nhìn về phía Cố Lâm bằng ánh mắt u oán, "Mời vào ngồi đi, Cố Lâm ca đến có việc gì sao?"

Cố Lâm không có đi vào, đem túi vải trong tay đưa cho nàng ta: "Nghe nói hôm qua ngươi đến Cố gia tặng một ít thức ăn. Ngươi biết ta là người không muốn mắc nợ ân tình. Những thứ này đều được làm bởi Đường Nặc. Ngươi giữ lại đi."

Nghe vậy, Lỗ Thủy Tú giống như muốn trả lại túi vải: "Không ... Đó là muội nguyện ý..."

Đáng tiếc là trước khi nàng ấy nói xong, Cố Lâm đã đưa Đường Nặc rời đi, hắn đến thực sự chỉ để không muốn mắc nợ người mà không có gì khác.

Đường Nặc quan sát biểu hiện của anh: "Ngươi đi luôn " "Nếu không thì sao?" Cố Lâm khó hiểu, "Ngươi không phải không thích nàng ấy sao?"

"Tại sao lại nói ta không thích nàng ấy," Đường Nặc thì thào, "Vậy ngươi liền thích nàng ta?"

Nói xong, nàng hơi đỏ mặt, như thể nhận ra những gì mình nói giống như đang ghen vậy. Cố Lâm không nói gì và đưa nàng đến Đường gia: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Đến lấy đồ thuộc về ngươi. Mấy người đó chắc chắn sẽ phản bác. Lát nữa ngươi đứng xa một chút. Ta sợ các nàng sẽ cũng ngươi ăn vạ, ngươi nói lại không được."

Nói xong, Đường Nặc một phen đẩy cổng nhà họ Đường, Cố Lâm phía sau đi theo nàng, hắn có điểm sợ hãi cái thân hình nhỏ bé của Đường Nặc sẽ bị đánh lảo đảo.

Đường Nặc nhìn một vòng, đại bá mẫu Trâu Diễm Diễm đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trong sân cắn hạt dưa, Đường lão thái không biết đang ở trong phòng hát bài gì. Thấy nàng tới đại bá mẫu trợn trắng mắt hỏi:

"Mày đến đây làm gì? Bị thằng nhóc Cố gia bỏ rồi hả? Tao nói này, nếu mày đã bị bỏ đi tìm một cái giếng để mà nhảy. Ở đây không có chỗ cho mày ở đâu".

Đường Nặc hừ lạnh: "Cháu quay lại lấy đồ."

"Đồ của mày?" Trâu Diễm Diễm nhổ ra vỏ hạt dưa còn có chút tươi. "Đã vào nhà Đường gia là đồ của Đường gia. Lấy đâu ra đồ của mày? Cút ngay."

Sau đó bà ta lại nhìn thoáng qua Cố Lâm trong lòng đau lại tức Đường Nặc, thật đáng tiếc khi một thợ săn cường tráng như vậy đáng nhẽ phải chọn Đường Vi con gái của bà ta mới đúng.

Đường Nặc không nói nhảm với bà ta nữa, nàng đi thẳng vào đại phòng, Đường gia rất nghèo, hai gian phòng đều không lớn, buổi tối đều ngủ chung một phòng, mùi trong nhà rất nồng nặc khiến người ta thấy ghê tởm.

Đường lão thái trừng mắt nhìn nàng một cái: "Mày đang làm gì vậy? Còn không biết gõ cửa, mày..."

Bà ta còn chưa nói hết lời, Đường Nặc đã dùng sức nâng cái bàn nhỏ trước mặt bà ta lên: "Bạc và da thú mà Cố Lâm đưa ở đâu?"

Đường lão bà bị chọc cho phát cáu: "Cái gì da thú với bạc, ngươi con đàn bà đanh đá này mà dám cưỡi lên đầu bà giễu võ giương oai, có tin hay không tao liền giết chết mày!"

Đường Nặc không lý bà ta, cùng loại người vô lại không có đạo lý đi giảng giải chỉ càng khiến bà ta ngang ngược hơn:

"Có bản lĩnh bà đụng ta một chút thử xem? Ta nói chính là bạc cùng da thú mà Cố lâm đưa đang ở đâu?"

Đường lão bàvừa thấy nàng lợi hại, liền tránh hai chân nằm ở trên giường đất kêu: "Ai u mọi người mau đến đây mà xem, đứa cháu gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi này mang đàn ông tới đây bức tử lão bà già a ..."

"Thôi đi, không ai nghe được đâu, trò này đối với ta chả có ích gì cả."

Đường Nặc nhìn bà ta làm trò cười, đại bá mẫu Trâu Diễm Diễm cũng chạy vào, thấy thế nâng Đường lão bà nói: "Ngươi định làm cái gì? Ngươi định giết bà nội của ngươi sao?"

"Ta nói, ta lấy bạc và da thú mà Cố Lâm đưa cho ta liền đi, cái khác nhiều một phần cũng không cần"

Bà Đường vỗ đùi nói thẳng: "Đó là sính lễ không phải đồ của mày."

"Đó không phải!"

Đường Nặc sắc mặt rét run: "Đó là tiền bà bán cháu gái. Không có của hồi môn tính cái gì sính lễ? Các ngươi không lấy ra tiền, ta tự mình động thủ".

Nói xong, nàng lục tìm trí nhớ của nguyên chủ rồi hướng đến chiếc tủ bên góc phòng nơi bà Đường giấu tiền, bà Đường thấy vậy lo lắng, giơ tay muốn giật nàng tóc, muốn đánh nàng.

Đường Nặc nhìn thấy vội lùi lại một bước và trốn thoát, Cố Lâm đã đi đến nàng ở phía sau đỡ nàng một chút, cơ hồ đem cả người nàng tiến vào trong ngực.

"Ngươi hãy tránh ra xa và cẩn thận bọn họ cắn ngươi đấy!"

"Không sao đâu"

Đường lão thái đứng che trước tủ: "Chúng mày muốn cướp tiền thì trước hết phải bước qua xác tao. Da thú bằng bạc đều là của tao, bọn mày lũ tiểu tiện nhân, tiểu tiện tử đều đừng nghĩ chạm vào được"

Cố Lâm ánh mắt lạnh băng, cả người khí thế hãi hùng, tức giận "Giữ mồm miệng cho sạch sẽ."

Lão bà Đường gia chưa bao giờ bao giờ nhìn thấy tư thế này, trong lòng không khỏi bị dọa chấn động đến co rúm lại, nhưng phải che chở tiền nên không lui một bước nào.

"Không sao cả, bà nội không cho cũng có thể" Đường Nặc cười mi mắt cong cong: "Mấy năm nay mọi người ăn vạ người trong thôn. Có tin không cháu gái sẽ nói cho thôn trưởng biết? Khác không nói, chỉ cần cháu gái nguyện ý làm chứng bắt các người đi gặp quan, ít hay nhiều bạc đều phải bị nhổ ra, cháu nghĩ a, chắc là trưởng thôn sẽ ủng hộ cháu rất nhiều.

"Mày ..." Ngón tay của Đường lão thái run lên vì tức giận, "Ngươi cái tiểu tiện nhân, loại ăn cây táo rào cây sung..............."

"Tiếp tục mắng đi, cứ thoải mái, bà cứ mắng thêm một câu, tôi sẽ viết thêm cho bà một câu."

Bà nội Đường tức giận không dám nói lời nào, Trâu Diễm Diễm lại càng sợ hãi, sợ Đường Nặc chạy tới báo quan bắt bọn họ thật: "Mẹ chồng, hay là giao cho bọn họ, không thì mất nhiều hơn lợi..."

Đường lão bà cảm thấy đầu tim như chảy đầy máu, như cắt từng thớ thịt trong người: "Không... Những cái đó đều là ta mệnh ạ..."

Đường Nặc uy hiếp: "Ta không có kiên nhẫn, mấy chục đồng, nếu các ngươi không giao ra, ta liền đi báo cáo quan". Trâu Diễm Diễm sốt ruột, kéo Đường lão thái: "Đến lúc nào rồi, chúng ta nếu thật sự bị bắt, tiền không những bị nhổ ra, còn phải bị đánh cho nửa sống nửa chết ?!"

Nói xong, bà ta lấy ra đồng bạc mà Cố Lâm đã cho từ trong chiếc hộp nhỏ, và ngay cả tấm lụa đỏ bọc trong đó cũng còn nguyên vẹn. Đường Nặc tiếp nhận lấy, nhét vào trong lồng ngực Cố Lâm "Da thú đâu?"

Bà nội Đường nghiến răng: "Ngươi đừng có quá đáng!"

(Hết chương này)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz