Edit Dam My Nguoi Thuan Khiet O Di The
Ngày hôm nay ông chú gác cổng là B và C cùng làm nhiệm vụ, sau giờ ngọ ánh mặt trời thực ấm áp, sưởi ấm khiến người ta buồn ngủ. Để phòng ngừa ngủ gật, hai người câu được câu không bắt đầu tán gẫu.Đột nhiên, ông chú gác cổng B thấy có một bóng người từ xa đi tới, vội vã báo với ông chú C một tiếng, trong nháy mắt hai người lên tinh thần đứng nghiêm, đợi cho tới khi người kia đi tới trước mặt, ông chú gác cổng C không nhịn được "ồ" một tiếng."Vị tiên sinh này có chút quen mắt, có phải cách đây không lâu đã tới thăm thành Ulla của chúng tôi?""Xin chào, đây là thẻ căn cước của tôi" Maurice không trả lời, tay móc thẻ căn cước đưa ra.Ông chú gác cổng B nhận lấy rồi đi tới quan sát một chút, đầu lông mày liền nhảy một cái "Maurice? Tiên sinh, nửa tháng trước cậu có đến đây rồi, nhưng dáng vẻ của cậu hiện giờ không giống, giải thích một chút đi, nếu giải thích không rõ ràng, chúng tôi không thể để cậu vào thành đâu"Đối với hành động của họ Maurice cũng không làm anh phật ý, ngược lại anh tiếp tục móc thẻ hành nghề chấp pháp của mình đưa tới "Nửa tháng trước tôi đến đây làm nhiệm vụ bí mật nên cần phải cải trang, bây giờ tôi là du khách đến tham quan, cho nên không cần thiết phải cải trang nữa"Ông chú B và C vừa nhìn thấy cái thẻ hành nghề được chế tạo tinh xảo bằng Hắc Diệu thạch - đại diện cho người chấp pháp cấp cao thì không nhịn được hít sâu một hơi. Tuy rằng bọn họ cũng coi như là người làm trong ngành chấp pháp, nhưng chỉ là tầng thấp nhất, người chấp pháp cấp cao đều là những người tiếp nhận nhiệm vụ cực kỳ khó khăn hay nói là liều mạng cũng không quá đáng, đều có cống hiến lớn với đất nước. Thêm vào đó, người chấp pháp muốn thăng cấp cũng không dễ dàng, vì vậy trong cơ quan chấp pháp, với cấp trên đều vô cùng tôn kính, bây giờ ở thành Ulla nhỏ xa xôi này gặp được một người chấp pháp cấp cao như thế, hai người đều có ý định tiến lên xin chữ kí."Cấp, cấp trên, chúng tôi, rất, rất xin lỗi" Ông chú gác cổng kích động đến nói lắp bắp, cẩn thận từng chút một trả lại thẻ hành nghề."Có gì đâu, đây cũng chỉ là trách nhiệm của người gác cổng, thực thi như vậy rất tốt. Có điều, hai chú có thể không tiết lộ thân phận của tôi cho bất kỳ ai khác được không?" Maurice lắc lắc đầu, cũng không trách móc, dưới cái nhìn của anh, người chấp pháp cấp cao hay cấp thấp thì cũng chỉ là có trách nhiệm khác nhau mà thôi, cũng không phải cấp cao thì sẽ vĩ đại hơn so với cấp thấp, chỉ cần có thể làm tốt công tác thì người chấp pháp cấp thấp cũng đáng được tôn kính."Đó là đương nhiên, chúng tôi nắm rất rõ hiệp nghị bảo mật!" Hai ông chú lập tức bảo đảm, người chấp pháp trong kì nghỉ phép của mình mà du lịch, thì tất cả những người chấp pháp khác có trách nhiệm bảo mật và không quấy nhiễu, dù sao người chấp pháp cấp cao đặc biệt có nhiều kẻ thù, cũng coi như là một tầng bảo đảm an toàn cho bọn họ."Cảm ơn, vậy bây giờ tôi có thể vào thành được chứ?""Đương nhiên, mời ngài vào"Thành Ulla lúc anh rời đi vẫn như vậy, không thay đổi nhiều, thời gian này rất nhiều người đang ở nhà ngủ trưa, đường phố có vẻ đặc biệt yên tĩnh, Maurice quen cửa quen nẻo trước tiên đi tới khách sạn duy nhất tại nơi này để thuê phòng, sau khi cất hành lý xong liền ra ngoài, bước về phía ngôi nhà của Tạ Viễn.Sean đang phơi dược liệu trong sân nhà, Barry ở một bên hỗ trợ, đột nhiên có cảm nhận gì đó liền ngẩng đầu, thì thấy Maurice đang đi về phía này."Nhìn cái gì thế?" Sean thấy Barry dừng động tác lại không nhịn được thì buồn bực hỏi, ngẩng đầu lên thấy ông ta đang nhìn chằm chằm phía trước y cũng theo tầm mắt kia mà nhìn sang."Chú Sean, chú Barry, đã lâu không gặp, gần đây mọi người vẫn khoẻ chứ ạ?" Maurice đứng ngoài hàng rào nhỏ, hơi khom người, lễ phép cung kính chào hỏi hai người.Mặt Sean lộ vẻ phức tạp nhìn anh, lại cùng Barry đối mặt một chút, chậm rãi nói "Maurice, đã lâu không gặp, hai lão già chúng ta còn rất khoẻ, vào nhà ngồi chơi đi""Vậy cháu làm phiền rồi"Hương trà lượn lờ, ba người cùng ngồi quanh bàn, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, chỉ giữ im lặng.Vẫn là Maurice mở miệng trước " Chú Sean, chú Barry, tuy rằng A Viễn chỉ là con nuôi, nhưng từ a Viễn cháu biết hai chú đối với cậu ấy là thương yêu tuyệt đối không kém gì cha mẹ ruột. Chuyện năm đó có thể nói là chuyện không ngờ tới, nhưng cháu đã xâm phạm a Viễn là sự thật, dùng lý do gì đi chăng nữa cũng là điều không thể chối bỏ, vì vậy hôm nay cháu xin chân thành nói một câu với hai chú, cháu rất xin lỗi" Nói xong anh đứng lên khom lưng thật sâu.Sean và Barry không có né tránh, hoàn toàn nhận lấy cái câu xin lỗi này của anh, Sean nhấp ngụm trà, giọng nói bình tĩnh "Tuy rằng xin lỗi cũng không có cách xoá đi thương tổn, nhưng cậu đã dùng hành động thực tế để chuộc tội, a Viễn cũng đã không oán hận gì cậu, đương nhiên chúng tôi là cha nuôi của nó cũng không oán hận cậu làm gì. Ngồi xuống đi, Maurice, tôi có vài lời muốn nói với cậu""Vâng, chú cứ nói""A Viễn đã kể với tôi chuyện cậu nói cậu thích nó, cũng nói rõ không phải là bởi vì hai đứa nhỏ hay là vì hổ thẹn. Kỳ thực tôi không tin, tôi và Barry là bạn tốt của cha mẹ cậu, quen biết đã nhiều năm, đối với nam nhân trong gia đình sói trắng của cậu tôi hiểu khá rõ, cơ bản đều là những người coi trách nhiệm lớn hơn trời. Vì lẽ từ việc cậu vô ý thương tổn a Viễn mà làm a Viễn sinh ra đứa nhỏ, tôi không có cách nào không cho rằng là do cậu muốn chịu trách nhiệm, đồng thời phần yêu thích này kỳ thực cũng chỉ là muốn chịu trách nhiệm, trách nhiệm của một người cha. Thế giới tình cảm của a Viễn vẫn luôn trống rỗng, cho nên tôi hi vọng nó có thể có được một người thuần túy vì con người nó mà nảy sinh tình cảm, mà cậu cũng biết rõ tôi không cảm thấy cậu có thể cho nó điều đó"Maurice cẩn thận lắng nghe, sau đó chăm chú nhìn thẳng vào Sean, giọng thành khẩn lại nghiêm túc "Chú Sean, chú nói rất hợp lý, kỳ thực cháu không cách nào bảo đảm với chú là cháu thật sự chỉ vì yêu a Viễn mà đến, không hề có một chút liên quan nào tới con trai, bởi vì cho dù cháu thề thốt thì chú cũng sẽ không tin, cháu cũng không có bằng chứng để có thể chứng minh. Mặt khác, có những điều cháu chỉ có thể nói với a Viễn, vì thế cháu xin phép nói với chú mấy lời chú nghe thử, tuy rằng cháu và a Viễn tiếp xúc không nhiều, nhưng cháu biết cậu ấy là một người nhạy cảm, nếu như cháu chỉ vì đứa nhỏ và sự hổ thẹn mà theo đuổi cậu ấy, nhất định a Viễn có thể nhận ra thì chắc chắn cậu ấy sẽ không đáp lại tình cảm của cháu. Chú Sean, kỳ thực đối với nam nhân tộc sói trắng chú khá hiểu rõ về họ, vậy chú cũng rõ ràng, tình cảm của tộc sói trắng dành cho bạn đời là thuần túy nhất, không bị bất luận thứ gì ảnh hưởng, cả đời chỉ có thể thích và yêu đúng một người mà thôi"Lời này khiến Sean á khẩu không trả lời được, Barry ở một bên vỗ vỗ bờ vai y an ủi "Con cháu tự có phúc của con cháu, em cũng đừng quá bận tâm, cùng lắm nếu cậu ta lại tổn thương a Viễn lần nữa, anh cùng Hobart nhất định sẽ đánh chết nó! Mặt khác, A Viễn cũng không nhất định sẽ tiếp nhận Maurice nha, hai đứa nó vẫn có khả năng cả đời chỉ có thể là bạn bè. Vì thế không cần đau đầu, hãy nghĩ thoáng một chút"Maurice nghe Barry nói không biết là nguyền rủa hay phụ hoạ đây, không còn gì để nói, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, vẫn là một bộ dáng ngoan ngoãn nghe giáo huấn."Cũng phải, tình cảm là chuyện riêng tư, người ngoài cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, còn người thân như chúng tôi cũng sẽ không can thiệp vào, vì can thiệp quá sâu thì không đúng. Maurice, tôi nói rõ cho cậu biết, việc cậu theo đuổi a Viễn chúng ta ai cũng không nhúng tay, a Viễn là người quyết định, cậu cũng đừng trông chờ chúng tôi nói giúp cậu mấy lời hay ý tốt, tương lai làm sao là do nỗ lực của cậu, hãy tự mình lo liệu lấy""Vâng, cháu biết rồi""Hôm nay cậu mới tới đây đúng không? Vậy ở lại đây ăn cơm tối đi, thuận tiện cậu đi báo cho Hobart và a Viễn, coi như là đón gió tẩy trần cho cậu""Được ạ, cám ơn hai chú, vậy hiện tại cháu lập tức đi báo cho bọn họ ngay đây""Ừm, đi đi"Rời khỏi nhà Sean, đi qua một cái ngõ nhỏ chính là nhà Hobart và Lance, anh nhìn cánh cửa đóng chặt, đôi tai sói rung rung mấy cái, quả quyết vẫn là đi thông báo cho a Viễn trước, tuy rằng chú Sean đã nói những người khác đều không can thiệp giúp anh tăng độ hảo cảm với a Viễn, thế nhưng vẫn phải chú ý một chút, nhỡ người ta không giúp mà lại đi bố trí một ít cản trở thì chắc chắn vẫn khiến anh phải đau đầu.Nhưng đi được mấy bước, nhìn sắc trời, anh nhớ ra hai bảo bối nhỏ sắp đến giờ tan học, con đường này cách học viện Ulla không xa, trước hết đi đón hai nhóc đã, thuận tiện ngẫm lại xem khi nhìn thấy a Viễn thì phải biểu hiện thế nào cho tốt đây.Tiếng chuông tan học dễ nghe vang lên, các bạn thú nhỏ đều vô cùng hưng phấn chạy ra cổng trường học, nhưng hôm nay rất nhiều đứa nhóc đang đi ra cửa trường đều không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Một thú nhân cao to đứng bên cánh cổng, màu lông trắng đến chói mắt lại mơ hồ hiện ra chút ánh bạc, còn có đặc thù của Lang tộc, làm cho đám nhỏ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ và mới mẻ, vừa nhìn vừa xì xào bàn tán."Màu lông kia cùng anh Tu Hữu thật giống""Có phải là thân thích nhà anh ấy hay không?""Rất có thể nha, chỉ là trước đây vẫn không thấy tại sao bây giờ đột nhiên xuất hiện?""Cậu nói xem có khả năng ông ấy chính là cha của Tu Hữu và Hải Mạn hay không?""Sao có khả năng đó? Cha của Tu Hữu và Hải Mạn đã mất sớm rồi mà""Đúng vậy, hẳn là chú hay bác của bọn họ đi?"Mấy câu 'cha mất sớm' và lời bàn tán của lũ nhỏ một chữ cũng không lọt qua đôi tai tinh tường của anh, nhưng vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh thong dong như cũ, đôi mắt nhìn về cổng trường học chằm chằm, e sợ sẽ bỏ lỡ hai bảo bối nhỏ.Tu Hữu và Hải Mạn sóng vai đi tới, khi cách cổng không xa Tu Hữu đột nhiên dừng lại nhìn về phía cổng trường học, Hải Mạn nhìn theo ánh mắt của nhóc, rất nhanh hai đứa liếc mắt nhìn nhau, lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục cất bước."Tu Hữu, Hải Mạn" Maurice thấy bọn nhỏ còn cách mình không xa thì mở miệng gọi to, anh vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị hai đứa nhỏ ngó lơ, không ngờ hai nhóc lại ngẩng đầu nhìn anh, liền đi tới trước mặt."Chú Maurice, đã lâu không gặp" Nhất trí chào hỏi, lễ phép nhưng lại mang theo xa cách, không còn thân mật như trước, phảng phất như trước mặt chỉ là người bạn bình thường của ba ba, cùng bọn nhỏ không thân thiết."Đã lâu không gặp" Maurice thầm yên lặng thở dài, nhưng cũng không ủ rũ, anh cho rằng ít nhất so với việc trợn mắt, chống cự thì đã tốt hơn rất nhiều rồi."Chúng cháu phải về nhà đây, gặp lại sau" Hai nhóc rõ ràng không có ý định nói chuyện cùng anh, trực tiếp chào tạm biệt, xoay người rời đi.Maurice nhìn hai bóng dáng nhỏ bé đang không nhanh không chậm rời đi, có chút đau đầu, cười khổ một cái, bình tĩnh đến mức không giống như trẻ con... Ai, con đường phía trước thật gian nan nha!Không lên tiếng giữ lại, Maurice cũng nhấc chân bước theo, duy trì một khoảng cách không xa không gần phía sau cặp sinh đôi, dọc đường đi đều rất yên tĩnh, khiến cho người ta liên tưởng tới hình ảnh hai đứa con nhỏ đang giận dỗi và người cha đang đi theo hai đứa nhỏ chờ cho chúng nó nguôi giận vậy.Tạ Viễn cũng như thường ngày mở cửa ra đón hai con trai, nhưng kỳ quái phát hiện bọn nhóc không bay nhào đến trên người cậu như mọi khi, khuôn mặt bọn nhỏ còn toát ra vẻ buồn bực, cậu nghi hoặc nhìn lên thì phát hiện một thú nhân cao to đang theo đuôi bọn nhỏ, bước đến."A Viễn, anh đã về"
===== Hết chương 28 =====
===== Hết chương 28 =====
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz