Edit Dam My Nguoi Thuan Khiet O Di The
Maurice đem báo cáo liên quan tới Đại sư Viễn Mộng xem đi xem lại, rốt cục xác định Đại sư Viễn Mộng này và thanh niên anh quen biết là một người, anh trầm ngâm một hồi liền gọi Kathy vào.
"Đại sư Viễn Mộng này... rốt cuộc là ai? Vì sao Quốc vương lại trao tặng danh hiệu Đại sư cho cậu ấy?"
Kathy sửng sốt một chút mới nghĩ ra vị đại nhân trước mặt này không biết vì nguyên do nào mà đã biến mất tám năm, vì vậy không biết tới Đại sư Viễn Mộng cũng là bình thường, lúc này cô mới chậm rãi kể lại.
"Đại khái vào tám năm trước, đại gia tộc Xám Tượng tại thành Không Đạt bắt đầu tiến hành cạnh tranh để chọn ra người thừa kế. Căn cứ theo truyền thống của Xám Tượng tộc, tất cả những người cạnh tranh đều phải tự mình đi xây dựng nên một phần gia nghiệp, mà bấy giờ gia chủ Angelo tiên sinh đã lựa chọn mở một cửa tiệm bán quần áo lấy tên là 'Eden', Đại sư Viễn Mộng là người cùng Angelo tiên sinh hợp tác, hai người lấy phương thức cùng hỗ trợ nhau trong hoạt động kinh doanh của 'Eden', một bỏ ra kỹ thuật một bỏ vốn. Đại sư Viễn Mộng dựa vào những thiết kế trang phục độc đáo mà tất cả mọi người trước đây chưa từng thấy, khiến cửa hàng 'Eden' mở được một thời gian đã lấy tốc độ nhanh nhất càn quét toàn bộ giới xã hội thượng lưu. Angelo tiên sinh với sách lược thương mại xuất sắc ngắn ngủi trong ba năm liền biến 'Eden' thành hệ thống cửa hàng hầu như trên dưới toàn quốc không ai không biết, thậm chí có thể nói 'Eden' đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới trong lĩnh vực thời trang. Tuy vậy, nói cậu ấy được Quốc vương trao tặng danh hiệu Đại sư chủ yếu nhất chính là bởi vì bốn năm trước phát sinh một chuyện."
"Bốn năm trước, Thái tử Không quốc phái người tới nước ta, hướng về Quốc vương thỉnh cầu hi vọng hai tháng sau ở hôn lễ của hắn, Thái tử phi có thể mặc lễ phục do chính Đại sư Viễn Mộng tự mình chế tác, thế nên mới nói Angelo tiên sinh cũng quá cao tay, chi nhánh 'Eden' cũng được mở rộng ở các quốc gia khác, ngay cả Thái tử phi Không quốc cũng không nhịn được mà nâng đỡ, chỉ có thể nói phụ nữ quả nhiên đều đối với quần áo đẹp không có sức đề kháng." Kathy chế giễu một câu rồi lại tiếp tục nói, "Đương nhiên Quốc vương sẽ không cự tuyệt, nhưng việc này đã không đơn thuần chỉ là một bộ lễ phục. nếu như Thái tử phi Không quốc không hài lòng với bộ lễ phục, Không quốc có thể cắn chặt chuyện này gây bất ổn chính trị, vì vậy Quốc vương liền tự mình triệu kiến Đại sư Viễn Mộng đồng thời trao tặng cậu ta danh hiệu Đại sư, để hi vọng cậu ấy đem hết khả năng mà làm tốt chuyện này. Mà Đại sư Viễn Mộng không hổ là có tay nghề tài hoa không người nào có thể so sánh được, cậu ấy thiết kế ra một loại lễ phục so với lễ phục kết hôn của chúng ta hoàn toàn khác biệt. Mà trong hôn lễ của Thái tử cùng Thái tử phi Không quốc kia, bất luận là cô dâu hay chú rể đều mặc một thân lễ phục kết hôn trước đây chưa từng thấy, khiến tất cả khách mời chỉ có thể sững sờ nhìn mà than thở, Đại sư Viễn Mộng gọi bộ lễ phục kết hôn kia là 'Tây phục' và 'Váy cưới', đặc biệt là bộ váy cưới mà Thái tử phi mặc kia, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng đó là một bộ lễ phục đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy nghẹt thở. Hơn nữa sau khi hôn lễ qua đi, lễ phục kết hôn kiểu mới rất nhanh đã thay thế lễ phục truyền thống, bởi vậy danh tiếng Đại sư Viễn Mộng càng tăng lên, danh hiệu Đại sư quả thực xứng đáng, có điều danh tính người ấy vẫn luôn được giấu kín, chân chính gặp được chỉ có mấy người, thật không nghĩ tới hóa ra Đại sư ẩn cư ở trong thành Ulla, có thể nhìn thấy cậu ấy thực sự là quá tuyệt ."
Kathy càng nói tâm tình càng bay bổng, rốt cuộc không nhịn được lộ ra vẻ mặt si mê, có điều rất nhanh nhớ ra Maurice đang ở trước mặt, cô vội vã thu lại cảm xúc, có chút lúng túng nhìn sang, nhưng cô kinh ngạc phát hiện thủ trưởng tựa hồ đang... đờ ra? Không phải chứ?
"Đại, đại nhân? Có vấn đề gì sao?"
Maurice dường như mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt khẽ động, lạnh nhạt nói: "Không có gì, tôi biết rồi, cô có thể đi."
"Vâng."
Đến khi trong phòng chỉ còn có anh, xung quanh trở nên thật tĩnh lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Một lúc lâu sau mới có một tiếng thở dài khẽ vang lên.
"Quả thực là thuần người sao? Thật là tài giỏi a..."
Anh thật không nghĩ tới người thanh niên nhẹ nhàng tính tình ôn hòa sạch sẽ ở độ tuổi này lại có thành công lớn trong sự nghiệp như vậy, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi thì đọng lại càng nhiều chính là vui mừng.
Vui mừng vì thanh niên qua nhiều năm như vậy vẫn luôn cẩn thận mà tích cực sống sót.
Maurice vẫn nhớ kỹ, nhiều năm trước đây, anh đã phạm vào một tội trạng không thể tha thứ.
Anh đã phá huỷ một thiếu niên.
Lục quốc lấy màu trắng làm chủ đạo, dòng chính thống của hoàng thất cùng ngũ đại thị tộc có thú hình đều là màu trắng, đều có sức mạnh thiên phú ngự trị bên trên các thú nhân khác, và dĩ nhiên họ sẽ đứng ở địa vị thống trị. Tuy nhiên không biết bắt đầu từ lúc nào, họ phát hiện có một số lượng cực nhỏ trong dòng dõi chính thống của hoàng thất cùng ngũ đại thị tộc xuất hiện người có thú hình màu lông là trắng bạc, tất cả những người này đều không ngoại lệ so với thú nhân cùng thế hệ xuất sắc trên tất cả mọi mặt, sau đó đều sẽ trở thành người kế thừa gia nghiệp, trải qua nhiều năm, họ liền gọi những người này là Bạch chi tử.
Nhưng mà Bạch chi tử xuất hiện không có quy luật, nhiều người cha chính là Bạch chi tử nhưng con trai thì lại không phải, thậm chí cách mấy đời mới xuất hiện, mà Maurice chính là Bạch chi tử của Bạch Lang tộc cách năm đời mới xuất hiện, bởi vậy có thể tưởng tượng được anh sẽ phải tiếp nhận sự coi trọng đến cỡ nào, sự quan tâm cùng hun đúc tài năng.
Anh cũng không hề phụ lòng kỳ vọng của gia tộc, từ nhỏ đã ưu tú xuất sắc, làm việc có chừng mực, tiếp quản pháp luật đế quốc chính là do Bạch Lang tộc đảm nhiệm, lập pháp, tư pháp, chấp pháp cùng kiêm nhiệm. Tuổi thơ của anh, đầu giường đều là những hồ sơ phạm tội với những câu chuyện bí ẩn, hết thảy từ vụ nhỏ như trộm gà bắt chó đến vụ lớn như mưu nghịch phản quốc, hầu như các vụ việc về tội phạm anh đều nghe qua, bởi vì loại này đòi hỏi phải có suy luận sâu sắc, mà tính cách của anh phát triển theo hướng lạnh lùng, cương trực, thẳng thắn ghét cái ác như kẻ thù, từ rất sớm anh đã đặt ra mục tiêu cuộc sống cho mình, trở thành một người chấp pháp*.
(Người chấp pháp: Người thực thi pháp luật)
Mười lăm tuổi sau khi hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc, anh không lựa chọn tiếp tục đi học mà theo người nhà an bài tiến vào cơ quan chấp pháp, làm người chấp pháp từ vị trí thấp nhất đi lên, từng bước từng bước hướng về mục tiêu của cuộc đời mình. Ba năm sau bằng thực lực của mình anh tiến vào bộ ngành người chấp pháp tinh nhuệ nhất, tất cả nhiệm vụ thi hành đều là công việc trọng yếu mà cực kỳ nguy hiểm. Lại qua ba năm, anh trở thành đội trưởng một đội chấp pháp tinh nhuệ, chuyên hoàn thành những nhiệm vụ hoặc vụ án khó khăn, chưa được xử lý triệt để.
Anh vốn cho rằng anh sẽ cứ tiếp tục đi theo con đường như vậy, cuối cùng trở thành người chấp pháp tối cao nhất đế quốc, thân phận kia vốn đã định ra là ràng buộc với gia chủ Bạch Lang tộc, giữ gìn đế quốc ổn định, tuy nhiên bánh xe vận mệnh đẩy anh vào một chuyện nực cười lớn, hay nói đây chính là thử thách mà Thú Thần dành cho anh chăng?
Năm anh hai mươi lăm tuổi, đế quốc xuất hiện một tình tiết tội phạm đặc biệt ác liệt, thủ phạm lấy giết người làm trò vui, hơn nữa không giới hạn nam nữ, ngắn ngủi một tháng cũng đã có mười lăm người bị gã giết hại, tên tội phạm gây án xong thì lẩn trốn khắp thành ba sao và bốn sao khác nhau, rất khó bắt, thậm chí càng về sau gã càng càn rỡ, ra tay cả với nhân viên chấp pháp!
Quốc vương tức giận, lập tức ra mệnh lệnh nhất định phải đem gã bắt được, bất luận sống hay chết.
Nhiệm vụ khó khăn này đến tay anh, trải qua hơn ba tháng điều tra kỹ lưỡng, anh cùng các đội viên đem tên tội phạm kia chặn lại ở thành một sao - thành Sibyll.
Có điều phạm nhân thật không hổ là có thể gây nhiều án mạng như vậy, nhiều người chấp pháp ra tay nhưng vẫn không bắt được gã, thực lực của tên này phi thường vững vàng, hơn nữa thú hình lại là loại cực kỳ hiếm thấy - Giảo xà.
Giảo xà vốn có tốc độ cực nhanh, chỉ duy nhất có Maurice biến về trạng thái thú hình mới đuổi kịp gã, còn những người khác đều bị Giảo xà vứt lại phía sau thật xa. Anh một đường đuổi gã vào thành Sibyll rồi qua khu rừng rậm Rapha, cho tới khi bị chặn lại bên một vực sâu, gã thấy không có đường lui nữa liền cùng anh chém giết.
Trải qua một hồi đối chiến, thời gian càng trôi Giảo xà càng rơi vào thế hạ phong, mắt thấy sắp bị tóm lấy, Giảo xà liều mình cho cá chết lưới rách, cho dù lộ ra kẽ hở trí mạng gã vẫn hung hăng cắn Maurice một cái, mà Maurice cũng nắm lấy cơ hội cắn đứt cổ họng của gã, chấm dứt một đời tội ác, Quốc vương đã nói bất luận sống chết, chỉ cần mang thi thể về là được rồi.
Nhưng anh còn chưa kịp đem thi thể Giảo xà cột chắc kéo về thành Sibyll, rốt cục vết cắn của Giảo xà phát huy công hiệu.
Nọc độc của rắn mang tính âm, mà âm tính của nọc độc Giảo xà lại càng dữ dội, rất lâu trước đây người Giảo xà tộc cần phải kết làm bầu bạn với rất nhiều người mới có thể giảm bớt nhu cầu của chúng, kỳ thực Giảo xà là loại rắn không có độc, nhưng mà trong hàm răng của bọn họ có một loại nọc độc rất đặc biệt, loại chất độc này không trí mạng nhưng có tác dụng kích tình cực kỳ mạnh, chỉ có thể thông qua giao hợp mới có thể giải trừ dược tính, nếu như cố gắng kiềm chế thì dược tính ở trong người phát tác càng kịch liệt, theo thời gian trôi đi sẽ từ từ ăn mòn lý trí người trúng độc, cuối cùng chỉ còn dư lại bản năng giao cấu.
Bởi vì Giảo xà có tỷ lệ sinh sôi rất thấp, vì vậy không biết từ lúc nào đế quốc đã không còn tung tích Giảo xà tộc, sự tích liên quan tới bọn họ cũng dần dần biến mất trong lịch sử trường học, chỉ để lại ghi chép nọc độc của Giảo xà không độc, mà tính đặc hữu của nọc độc cũng không có nói rõ, bởi vậy Maurice mới không ngại bị gã cắn một cái, cũng bởi vậy mà khi thời điểm độc rắn phát tác anh thất thố không kịp đề phòng, chân nhoáng một cái liền rớt xuống vực.
May mà dưới vực là một dòng sông nên anh không bị tan xương nát thịt, bị cuốn trôi tới cạnh một khu rừng, thời điểm anh tỉnh lại cảm giác cả người như có ngọn lửa thiêu đốt, thế nhưng lý trí vẫn tồn tại, nhưng gay go chính là anh không biến trở về nhân thân được, rất lâu sau đó Maurice tìm đọc tất cả các loại sách cổ mới biết khi trúng độc Giảo xà thì anh nhất định phải duy trì trạng thái kia cho tới khi tìm được người giao hợp mới có thể biến trở lại như thường.
Đại khái từ tình hình thân thể của chính mình anh suy đoán được nọc độc Giảo xà đến cùng là tác dụng gì, khi đó anh nghĩ có lẽ cùng các loại thuốc kích thích không khác nhau là mấy, nhịn một hồi liền qua, lại không nghĩ rằng một lần nhẫn nhịn này liền nhẫn ra cả tai họa.
Bạch chi tử có tố chất thân thể cực kỳ cường hãn, thú nhân bình thường nếu như trúng độc này rồi thì nhẫn nhịn một ngày sẽ mất hoàn toàn lý trí, anh thế nhưng miễn cưỡng nhịn sắp năm ngày, nhưng mà vật cực tất phản, đúng lúc đó, anh ngửi được một hương vị thuần khiết.
Sạch sẽ, tươi mát, mang theo hương vị mê hoặc vô hạn, tựa như lạc đà đè chết một cọng cỏ cuối cùng, hầu như đem lý trí của anh đốt đi sạch sẽ, nhưng rốt cuộc anh vẫn cố duy trì tia lý trí cuối cùng, anh gào thét vang trời, hi vọng thuần người kia có thể nghe được sau đó nhanh chóng rời đi, nhưng mà chết tiệt, đối phương lại chọn đúng phía anh đang đứng mà đi tới.
Mùi vị tràn ngập sức mê hoặc ngày càng đến gần, căn bản anh không di chuyển được bước chân, chỉ có thể từng bước từng bước tiến lên nghênh đón, buộc phải đối mặt cùng người kia.
Khi đó lý trí hầu như không còn lại gì, đầu óc đã không còn tỉnh táo, vì vậy anh cũng không thể nhìn rõ dung mạo của đối phương, chỉ nhớ rõ cậu có một đôi mắt đen láy, phi thường sáng sủa.
Anh vẫn nỗ lực làm ra hành động cuối cùng để xua đuổi đối phương, đối phương cũng rõ ràng ý của anh nhanh chóng xoay người rời đi, nhưng mà ngay lập tức anh liền biết mình vừa làm ra quyết định cực kỳ ngu xuẩn, nghĩ thử xem, một con mồi có mùi vị tuyệt đối mê hoặc chạy trốn trước mặt một con sói, vậy sẽ phát sinh điều gì? Hầu như là không do dự chút nào mà đem toàn bộ bản năng và thú tính của sói bộc phát.
Maurice trải qua ác mộng đáng sợ nhất đời này.
Cho dù ký ức mơ hồ, nhưng cũng không gây trở ngại để anh biết anh đã liên tục đem máu tanh, thống khổ, dằn vặt, khuất nhục nhiều lần mạnh mẽ áp đặt lên trên người một thiếu niên xa lạ vô tội, bên tai của anh là từng tiếng kêu thét, khẩn cầu, rít gào, khóc rống, mãi đến tận lúc không thể phát ra được thêm âm thanh nào, cái thân thể không hề có chút sự sống nằm gục xuống trong vũng máu, anh liền buông cậu ta ra, rời đi.
Anh đã phá huỷ một thiếu niên.
Đây là tội ác không thể nào tha thứ.
Thời điểm lý trí của anh trở lại lần nữa, anh đã xuất hiện ở trong thành Tyre - thành hai sao ở vùng Tây Nam của đế quốc, nghe người cứu anh nói bọn họ nhặt được anh ở bờ sông, mà anh đã hôn mê ba ngày, nhưng thành Sibyll lại ở vùng Đông Bắc, tột cùng làm sao anh lại trôi dạt được tới nơi này?
Còn có thiếu niên kia, ba ngày trôi qua liệu có người phát hiện ra mà cứu không? Hay là... đã chôn thây trong bụng thú?
Maurice chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn vô cùng, căn bản không chờ hoàn toàn khôi phục liền vội vã chạy về chủ thành, đồng thời gọi người truyền tin đến thành Sibyll, bởi vì anh biết đội viên của anh nhất định sẽ có người lưu ở nơi đó chờ tin tức về anh.
Không ngừng nghỉ chạy về chủ thành, anh không đi báo cáo kết quả nhiệm vụ lần này trước, mà là trực tiếp tới tìm cha của anh, cũng là người chấp pháp đương nhiệm cao nhất.
Tìm đến cha của anh không phải là bởi vì bọn họ là cha con, mà bởi vì anh biết bất luận anh tìm ai, không có người nào dám tiếp nhận chuyện anh tự thú, mà gia huấn trong dòng chính thống của Bạch Lang tộc chính là tuyệt đối không vì tình riêng mà làm trái pháp luật.
Dựa theo trình tự, nếu có người tự thú thì sẽ đem phạm nhân giam giữ lại, sau đó đi điều tra lấy chứng cứ. Anh đem toàn bộ ký ức anh có khả năng nhớ được khai ra, thái độ tuyệt đối vô cùng phối hợp, anh hiểu rõ pháp luật đế quốc, vì vậy anh biết chỉ cần tìm được thiếu niên kia, chứng thực chuyện này là thật, phán quyết dành cho anh tuyệt đối sẽ không nhẹ.
Nhưng không nhẹ thì thế nào đây? Chỉ cần vi phạm pháp luật, bất luận kẻ nào đảm đương thân phận gì đều phải tiếp nhận phán quyết cùng hình phạt, thân là người chấp pháp đều không thể không quán triệt niềm tin này, chỉ có vậy mới dùng luật pháp để giữ gìn đế quốc an ổn được.
Bây giờ anh chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được thiếu niên kia, anh muốn biết cậu thế nào rồi, bị thú nhân ép buộc giao phối, thời gian cường bạo dài không nói, đối phương còn là thuần người thân thể yếu ớt. Đáy lòng anh có suy đoán mơ hồ khả năng đối phương không chịu đựng nổi, nhưng vẫn không nhịn được mà khẩn cầu cậu có thể sống sót.
Thú Thần ở trên cao, bất luận hình phạt thế nào anh đều cam tâm tình nguyện tiếp nhận, chỉ hi vọng thiếu niên kia có thể sống sót.
===== Hết chương 18 =====
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz