Edit Conan Trinh Tham Doan Deu Xem Toi La Tra Nam
Chương 73Từ lúc Đường Đường rời đi, sắc mặt Kano liền trở nên ủ rũ.Sự thay đổi này tuy nhỏ, nhưng không thể qua mắt Conan – người từ nhỏ đã lớn lên bên bên cậu.Khóe môi Conan khẽ giật, thầm nghĩ: Đến mức này sao…Cậu tận mắt thấy trước khi Đường Đường rời đi, Kano đã gắn liên tiếp tín hiệu theo dõi lên người hắn. Có lẽ toàn bộ thiết bị tiến sĩ Agasa đưa đều được dùng hết cho Đường Đường.Chỉ tạm thời rời đi một lát thôi, vậy mà đã thế này rồi sao?Đêm muộn, cha mẹ của các bạn nhỏ lần lượt đến đón con. Sau khi tiễn nhóm bạn cùng lớp về, Conan quay đầu lại liền bắt gặp cảnh Kano ôm hai chân, ngồi cuộn tròn trên sofa, chăm chú nhìn chấm đỏ nhấp nháy trên điện thoại.Conan lập tức bước khẽ, định lặng lẽ lấy cặp sách của mình…“Conan!”Đúng lúc không nên nhạy cảm nhất, Kano lại cực kỳ nhạy bén.Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Conan:
“Cậu kể lại cho ta nghe cảnh tượng lúc cậu gặp Đường Đường đi.”Conan: Hắn biết thật rồi!Cũng may, cứu tinh của Conan xuất hiện – chú Mōri Kogorō đến đón cậu. Vừa thấy, ông đã cho cậu một cú đập đầu, càu nhàu vì sao lại chạy đến hiện trường vụ án.Conan ôm đầu, vừa đau vừa thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng thoát khỏi Kano.Cậu cười gượng, vẫy tay chào, cả người như trút được gánh nặng.Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại của Kano vang lên.Vẻ mặt lạnh lùng đầy khó chịu, hắn ấn nghe:
“Alo.”Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười gượng:
“Ha ha… Là thám tử Nishibayashi sao? Tôi vừa hay ở gần nhà cậu. Ở đây có một vụ án vô cùng kỳ lạ, cậu có hứng thú không?”“Không hứng thú.” Nishibayashi Kano lập tức từ chối.Lúc này, hắn chỉ muốn tìm hiểu về Đường Đường.Kano không quan tâm, nhưng tai nhỏ của Conan thì đã dựng thẳng.Án mạng?! Lại còn kỳ lạ nữa?!Giống như ong ngửi thấy mật, Conan mặc kệ cái đầu đang đau, lập tức sáng mắt, xoay vòng quanh Kano, ánh nhìn tha thiết như muốn hét lên: Nếu cậu không hứng thú thì để tôi đi!“Ê, tiểu quỷ này, đừng có gây thêm chuyện cho ta.” Kogorō cau mày, nhanh chóng túm lấy Conan. Ông không muốn tự rước phiền phức vào thân.“Chú Mori! Chờ chút, chờ chút! Con lâu lắm mới gặp lại anh Kano, hôm nay con muốn qua nhà anh ấy ngủ!” Conan vùng vẫy kịch liệt, nài nỉ hết sức.Nishibayashi Kano: “…”Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài:
“Địa chỉ ở đâu?”“Khách sạn Lyle.” Ở đầu dây bên kia, thanh tra Megure đáp ngay, không chút do dự.“Cái gì?!” Sự thản nhiên trên gương mặt Kano trong chớp mắt biến thành kinh ngạc.“Lyle… khách sạn Lyle sao?”Lúc đầu tính toán cách làm cho Mori Kogoro mang Conan đi...“Chờ một chút, không cho phép ai rời đi. Thanh tra đem tình huống án kiện báo cho tôi, tôi và Conan lập tức qua.”Kano cắt ngang điện thoại, lập tức đứng bật dậy, tiện tay kéo luôn Conan – khi ấy đang bị Mori Kogoro giữ chặt – kẹp vào bên mình, hấp tấp lao ra ngoài.Đầu dây bên kia, Thanh tra Megure chỉ kịp nghe tiếng tút tút báo ngắt kết nối, ngẩn ngơ chớp mắt:Ai thế? Tại sao phá án lại phải mang theo Conan?!Kano ném Conan lên ghế xe, rồi cũng đưa điện thoại cho cậu. Ngay sau đó, hắn phóng xe như bay về phía khách sạn Lyle – nơi tín hiệu từ máy định vị trên người Đường Đường vẫn chớp nháy.Sắc mặt Kano trầm trọng. Dựa vào lời Conan kể, hắn mơ hồ đoán ra Đường Đường dường như đã vướng vào rắc rối lớn. Chỉ hy vọng mọi chuyện chưa đến mức tệ hại.Xe lao vút đến khách sạn Lyle.Trên đường đi, Kano và Conan nắm sơ lược tình hình vụ án. Một nhân viên khách sạn khai, khi đang làm việc, cô nghe tiếng động lớn trong phòng khách.Nghĩ là có chuyện, cô mở cửa kiểm tra – liền thấy một thi thể nữ nằm đó. Quá hoảng sợ, cô hét toáng lên rồi bỏ chạy báo cảnh sát.Nhưng điều kỳ quái là khi cảnh sát đến, thi thể biến mất. Chẳng bao lâu sau, chính “thi thể” ấy lại xuất hiện – là một nữ khách thuê phòng, cho biết mình chỉ ngủ, bị nhân viên bất ngờ mở cửa rồi hét lên.Thế là hai bên cãi nhau kịch liệt: một bên khẳng định tận mắt thấy xác chết, một bên nói chỉ bị vu oan. Cảnh sát cũng không biết phải tin ai.Tới nơi, theo yêu cầu của Kano, Thanh tra Megure phong tỏa khách sạn, không cho ai rời đi.Kano xuống xe, lập tức thẩm tra kỹ càng. Biết vụ án này không liên quan đến Đường Đường, hắn mới thở phào, nhưng cũng thuận tiện bắt tay vào phá án.Hắn lên lầu hai, dò hỏi xung quanh, rồi yêu cầu:
“Có thể cho chúng ta xem camera giám sát không?”Thực ra đây chính là lý do Megure mời anh ta đến. Bởi lẽ mười phút trước khi vụ việc xảy ra, toàn bộ hệ thống camera khách sạn đều bị hỏng, khiến phòng 2203 xảy ra chuyện gì thì không ai rõ.Kano nói:
“Không cần xem lúc án phát sinh, chỉ cần kiểm tra đoạn khách thuê nhận phòng là được.”Giám đốc khách sạn dù đầy oán trách vì nhân viên gây chuyện, nhưng cảnh sát đã can thiệp thì đành phải hợp tác, dẫn họ đến phòng giám sát.Thời gian khách nhận phòng khác nhau, nên nhân viên kéo nhanh đoạn băng. Trong dòng người đi lại, mắt Kano lập tức sắc bén phát hiện ra Đường Đường – đi cùng một người đàn ông trung niên. Do tua nhanh nên hình ảnh khá mờ.“Người này ở phòng nào?” Kano hỏi gấp.Nhân viên lập tức tua lại cho rõ, rồi giám đốc cũng nhanh chóng gọi lễ tân xác nhận.“Ở phòng 2096, lầu ba.”“Cảm ơn, tiếp tục đi.”“Vâng…” Nhân viên không hiểu tại sao, nhưng vẫn tiếp tục tua.Trên màn hình, hình bóng Đường Đường dần biến mất, nhưng khóe môi Kano lại khẽ cong, nở một nụ cười kín đáo.Máy định vị đã cho hắn biết Đường Đường ở trong khách sạn này, nhưng tận mắt thấy trên màn hình vẫn khiến hắn thấy vui.Chờ vụ án kết thúc, hắn có thể nhân tiện ghé gặp Đường Đường, lấy cớ rằng mình được cảnh sát mời đến xử lý vụ việc, tình cờ nhìn thấy hắn qua camera.Có lẽ còn có thể khéo léo nhắc nhở hắn: khách sạn này vừa xảy ra án mạng, tốt hơn hết nên tránh. Rồi thừa cơ sắp xếp để Đường Đường tạm ở nhà hắn một đêm…Dù sao, ở lại một nơi từng xảy ra án mạng thì đâu có an toàn.Màn hình máy tính phản chiếu gương mặt Kano, nửa sáng nửa tối, khóe môi khẽ cong thành nụ cười như không cười.Cảnh sát cộng sự đứng cạnh bất giác lạnh sống lưng. Trong đầu anh ta chỉ còn một ý nghĩ: Hung thủ lần này đúng là quá ngu xuẩn, đến mức khiến “độc miệng trinh thám” Nishibayashi Kano nở nụ cười săn mồi đầy âm hiểm kia… Chắc chắn kẻ đó sẽ xui xẻo!Kano hoàn toàn không hay biết đồng sự đang thầm rủa mình. Trong lúc nhân viên khách sạn điều chỉnh đoạn theo dõi, anh thuận tay nhìn xuống điện thoại. Trên bản đồ, chấm đỏ tín hiệu vẫn nhấp nháy. Anh nhếch môi, cảm thấy yên tâm.Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài chốc lát. Trong nháy mắt, chấm đỏ kia đột ngột biến mất, không để lại chút dấu vết nào.“Nishibayashi trinh thám! Nishibayashi trinh thám…” – tiếng nhân viên khách sạn gọi to kéo anh về thực tại.Kano khẽ sững người, rồi cảnh sát bên cạnh nhắc nhở:
“Ngài muốn xem hình ảnh giám sát đã điều ra đây.”Anh ép bản thân dồn sự chú ý trở lại màn hình. Camera ghi lại cảnh khách ở tầng hai lần lượt làm thủ tục thuê phòng. Hình ảnh mờ mờ, chỉ phân biệt được dáng người và trang phục, khuôn mặt đều không rõ ràng.Một cảnh sát không giấu được nghi ngờ:
“Chỉ dựa vào những đoạn này… có thể xác định hung thủ sao?”“Có thể.” Kano đáp chắc nịch. Trong đầu anh, bức tranh toàn cảnh gần như đã hoàn chỉnh, giờ chỉ còn thiếu chứng cứ.Nhưng nỗi lo lớn nhất lại là tín hiệu theo dõi Đường Đường bỗng biến mất. Cậu ấy phát hiện ra sao? Ý nghĩ này khiến tim anh thoáng siết lại, như có thể hình dung ra vẻ mặt chán ghét của Đường Đường khi nhìn thấy thiết bị đó.Kano thất thần bước ra khỏi phòng giám sát. Từ phía sau, Conan cũng tiến lên. Hai người vốn rất ăn ý, thường chỉ cần ánh mắt là hiểu ý đối phương.Conan tập trung vào vụ án, nói thẳng:
“Cơ bản có thể xác định được rồi. Giờ chỉ thiếu thi thể. Cảnh sát đang thẩm vấn hắn, chúng ta lên phòng tìm thử—”Cậu đột ngột ngừng lại, cả người chấn động.Kano vốn là người giỏi phân tâm, dù đầu óc còn lo cho Đường Đường nhưng lập tức nhận ra sự bất thường.
“Sao vậy?”Theo hướng Conan nhìn, anh thấy ở sảnh lớn có một người đàn ông mặc vest đen đang định đi ra ngoài thì bị cảnh sát chặn lại.Là bạn của Shinichi, Kano dĩ nhiên biết rõ ai là kẻ khiến cậu trở thành bộ dạng như hiện tại.Hắn lặng lẽ hướng Conan mấp máy môi: “Tổ chức Áo đen?”Mồ hôi lạnh lăn xuống trán, Conan khẽ gật đầu.Hắn lập tức nhận ra người đàn ông áo đen kia — không ai khác, chính là Vodka, kẻ luôn đi theo bên cạnh Gin.Nếu Vodka đã có mặt ở đây, vậy thì Gin cũng rất có thể đang ở gần.Nghĩ đến đó, Conan theo bản năng bước vào trạng thái cảnh giác cao độ.Đối diện, Vodka dường như chỉ muốn dò hỏi có thể ra ngoài hay chưa, hoàn toàn không chú ý đến Conan xung quanh. Sau khi phát hiện cảnh sát vẫn còn đang phong tỏa hiện trường, hắn không dây dưa thêm mà xoay người đi lên lầu.Ngay khi cửa thang máy khép lại, Conan vội chạy đến quan sát, xác định nó dừng lại ở tầng nào.Kano theo sát phía sau, cũng kịp nhìn thấy con số hiển thị. Lòng hắn chợt trầm xuống.—— Tầng 3.Đó chính là nơi Đường Đường đang ở.Vụ án mạng đã xảy ra ở đây, Kano vốn đã lo lắng liệu nó có liên quan đến Đường Đường hay không. Nhờ tập trung phá giải bí ẩn nên hắn mới có thể giữ bình tĩnh, nhưng giờ phát hiện tổ chức Áo đen xuất hiện cùng tầng với Đường Đường, nỗi bất an càng dâng cao.Tín hiệu gây nhiễu bị phá hỏng, chẳng lẽ cũng có liên quan đến bọn chúng?Kano trầm giọng:
“Đường Đường còn ở trên đó. Tớ vẫn chưa kịp gắn tín hiệu lên người cậu ấy. Cậu ở lại đây chờ, chuyện này giao cho tớ.”Nói rồi, hắn không phí thời gian chờ thang máy, lập tức sải bước hướng hành lang.“Chưa có tín hiệu ư?” Conan càng thêm bất an.Dựa vào những gì từng biết, Conan mơ hồ nhận ra Đường Đường dường như đang cố tránh né một thế lực nào đó. Nhưng Kano lại không hề hay biết rằng cậu ta có dây dưa với tổ chức.Lần này, Gin rất có thể chính là vì Đường Đường mà tới.Nếu vậy, chẳng phải Kano đang tự đưa mình vào hang hổ sao?Conan vốn định giấu đi, nhưng lúc này lại không thể không nói cho hắn biết.Cậu kéo Kano lại, nhanh chóng thuật lại mọi chuyện mình phát hiện được.Nghe Conan kể, gương mặt Kano dần trở nên nghiêm trọng, hai tay siết chặt, như thể một ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy trong lòng.“Kano…”“Tớ không sao.” Giọng hắn bình tĩnh đến mức ngay cả chính bản thân cũng bất ngờ.Conan hiểu rõ, khi Kano thật sự nghiêm túc, biểu cảm lại càng thêm lạnh lẽo.Ở bên ngoài, Mục mộ cảnh sát vẫn bị giám đốc kéo đi ca thán, khiến cảnh sát đến khách sạn muộn hơn dự tính, làm chậm trễ công việc. Giám đốc vừa thúc giục họ nhanh chóng phá án, vừa hối thúc nếu không có manh mối thì nên rút lui ngay.Thanh tra Megure chịu áp lực rất lớn, nhỏ giọng hỏi Nishibayashi:
“Có phải hung thủ ở tầng 3 không?”Lần trước gặp Đường Đường, cậu ta đeo khẩu trang che kín mặt, cộng thêm bóng đêm mờ mịt, Mục mộ thật sự không nhận ra được.Kano và Conan liếc nhìn nhau, trong lòng lóe lên cùng một suy nghĩ.“Chúng tôi đã xác định được nghi phạm, và cũng chắc chắn án mạng có thật. Nhưng hiện giờ chưa rõ hung thủ giấu người ở đâu. Mục mộ cảnh sát, xin hãy cho người lục soát toàn bộ khách sạn.”Cùng lúc đó, trong một căn phòng ở tầng 3.Mũi kim lấp loáng ánh sáng đâm vào cổ thon dài, ánh đèn rọi xuống gương mặt mất cảnh giác. Hơi thở của chàng trai hôn mê càng lúc càng mỏng manh.Vodka ngạc nhiên hỏi:
“Đại ca, chẳng phải chúng ta đến đây để giết hắn sao?”“Câm miệng!”
“Cậu kể lại cho ta nghe cảnh tượng lúc cậu gặp Đường Đường đi.”Conan: Hắn biết thật rồi!Cũng may, cứu tinh của Conan xuất hiện – chú Mōri Kogorō đến đón cậu. Vừa thấy, ông đã cho cậu một cú đập đầu, càu nhàu vì sao lại chạy đến hiện trường vụ án.Conan ôm đầu, vừa đau vừa thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng thoát khỏi Kano.Cậu cười gượng, vẫy tay chào, cả người như trút được gánh nặng.Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại của Kano vang lên.Vẻ mặt lạnh lùng đầy khó chịu, hắn ấn nghe:
“Alo.”Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười gượng:
“Ha ha… Là thám tử Nishibayashi sao? Tôi vừa hay ở gần nhà cậu. Ở đây có một vụ án vô cùng kỳ lạ, cậu có hứng thú không?”“Không hứng thú.” Nishibayashi Kano lập tức từ chối.Lúc này, hắn chỉ muốn tìm hiểu về Đường Đường.Kano không quan tâm, nhưng tai nhỏ của Conan thì đã dựng thẳng.Án mạng?! Lại còn kỳ lạ nữa?!Giống như ong ngửi thấy mật, Conan mặc kệ cái đầu đang đau, lập tức sáng mắt, xoay vòng quanh Kano, ánh nhìn tha thiết như muốn hét lên: Nếu cậu không hứng thú thì để tôi đi!“Ê, tiểu quỷ này, đừng có gây thêm chuyện cho ta.” Kogorō cau mày, nhanh chóng túm lấy Conan. Ông không muốn tự rước phiền phức vào thân.“Chú Mori! Chờ chút, chờ chút! Con lâu lắm mới gặp lại anh Kano, hôm nay con muốn qua nhà anh ấy ngủ!” Conan vùng vẫy kịch liệt, nài nỉ hết sức.Nishibayashi Kano: “…”Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài:
“Địa chỉ ở đâu?”“Khách sạn Lyle.” Ở đầu dây bên kia, thanh tra Megure đáp ngay, không chút do dự.“Cái gì?!” Sự thản nhiên trên gương mặt Kano trong chớp mắt biến thành kinh ngạc.“Lyle… khách sạn Lyle sao?”Lúc đầu tính toán cách làm cho Mori Kogoro mang Conan đi...“Chờ một chút, không cho phép ai rời đi. Thanh tra đem tình huống án kiện báo cho tôi, tôi và Conan lập tức qua.”Kano cắt ngang điện thoại, lập tức đứng bật dậy, tiện tay kéo luôn Conan – khi ấy đang bị Mori Kogoro giữ chặt – kẹp vào bên mình, hấp tấp lao ra ngoài.Đầu dây bên kia, Thanh tra Megure chỉ kịp nghe tiếng tút tút báo ngắt kết nối, ngẩn ngơ chớp mắt:Ai thế? Tại sao phá án lại phải mang theo Conan?!Kano ném Conan lên ghế xe, rồi cũng đưa điện thoại cho cậu. Ngay sau đó, hắn phóng xe như bay về phía khách sạn Lyle – nơi tín hiệu từ máy định vị trên người Đường Đường vẫn chớp nháy.Sắc mặt Kano trầm trọng. Dựa vào lời Conan kể, hắn mơ hồ đoán ra Đường Đường dường như đã vướng vào rắc rối lớn. Chỉ hy vọng mọi chuyện chưa đến mức tệ hại.Xe lao vút đến khách sạn Lyle.Trên đường đi, Kano và Conan nắm sơ lược tình hình vụ án. Một nhân viên khách sạn khai, khi đang làm việc, cô nghe tiếng động lớn trong phòng khách.Nghĩ là có chuyện, cô mở cửa kiểm tra – liền thấy một thi thể nữ nằm đó. Quá hoảng sợ, cô hét toáng lên rồi bỏ chạy báo cảnh sát.Nhưng điều kỳ quái là khi cảnh sát đến, thi thể biến mất. Chẳng bao lâu sau, chính “thi thể” ấy lại xuất hiện – là một nữ khách thuê phòng, cho biết mình chỉ ngủ, bị nhân viên bất ngờ mở cửa rồi hét lên.Thế là hai bên cãi nhau kịch liệt: một bên khẳng định tận mắt thấy xác chết, một bên nói chỉ bị vu oan. Cảnh sát cũng không biết phải tin ai.Tới nơi, theo yêu cầu của Kano, Thanh tra Megure phong tỏa khách sạn, không cho ai rời đi.Kano xuống xe, lập tức thẩm tra kỹ càng. Biết vụ án này không liên quan đến Đường Đường, hắn mới thở phào, nhưng cũng thuận tiện bắt tay vào phá án.Hắn lên lầu hai, dò hỏi xung quanh, rồi yêu cầu:
“Có thể cho chúng ta xem camera giám sát không?”Thực ra đây chính là lý do Megure mời anh ta đến. Bởi lẽ mười phút trước khi vụ việc xảy ra, toàn bộ hệ thống camera khách sạn đều bị hỏng, khiến phòng 2203 xảy ra chuyện gì thì không ai rõ.Kano nói:
“Không cần xem lúc án phát sinh, chỉ cần kiểm tra đoạn khách thuê nhận phòng là được.”Giám đốc khách sạn dù đầy oán trách vì nhân viên gây chuyện, nhưng cảnh sát đã can thiệp thì đành phải hợp tác, dẫn họ đến phòng giám sát.Thời gian khách nhận phòng khác nhau, nên nhân viên kéo nhanh đoạn băng. Trong dòng người đi lại, mắt Kano lập tức sắc bén phát hiện ra Đường Đường – đi cùng một người đàn ông trung niên. Do tua nhanh nên hình ảnh khá mờ.“Người này ở phòng nào?” Kano hỏi gấp.Nhân viên lập tức tua lại cho rõ, rồi giám đốc cũng nhanh chóng gọi lễ tân xác nhận.“Ở phòng 2096, lầu ba.”“Cảm ơn, tiếp tục đi.”“Vâng…” Nhân viên không hiểu tại sao, nhưng vẫn tiếp tục tua.Trên màn hình, hình bóng Đường Đường dần biến mất, nhưng khóe môi Kano lại khẽ cong, nở một nụ cười kín đáo.Máy định vị đã cho hắn biết Đường Đường ở trong khách sạn này, nhưng tận mắt thấy trên màn hình vẫn khiến hắn thấy vui.Chờ vụ án kết thúc, hắn có thể nhân tiện ghé gặp Đường Đường, lấy cớ rằng mình được cảnh sát mời đến xử lý vụ việc, tình cờ nhìn thấy hắn qua camera.Có lẽ còn có thể khéo léo nhắc nhở hắn: khách sạn này vừa xảy ra án mạng, tốt hơn hết nên tránh. Rồi thừa cơ sắp xếp để Đường Đường tạm ở nhà hắn một đêm…Dù sao, ở lại một nơi từng xảy ra án mạng thì đâu có an toàn.Màn hình máy tính phản chiếu gương mặt Kano, nửa sáng nửa tối, khóe môi khẽ cong thành nụ cười như không cười.Cảnh sát cộng sự đứng cạnh bất giác lạnh sống lưng. Trong đầu anh ta chỉ còn một ý nghĩ: Hung thủ lần này đúng là quá ngu xuẩn, đến mức khiến “độc miệng trinh thám” Nishibayashi Kano nở nụ cười săn mồi đầy âm hiểm kia… Chắc chắn kẻ đó sẽ xui xẻo!Kano hoàn toàn không hay biết đồng sự đang thầm rủa mình. Trong lúc nhân viên khách sạn điều chỉnh đoạn theo dõi, anh thuận tay nhìn xuống điện thoại. Trên bản đồ, chấm đỏ tín hiệu vẫn nhấp nháy. Anh nhếch môi, cảm thấy yên tâm.Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài chốc lát. Trong nháy mắt, chấm đỏ kia đột ngột biến mất, không để lại chút dấu vết nào.“Nishibayashi trinh thám! Nishibayashi trinh thám…” – tiếng nhân viên khách sạn gọi to kéo anh về thực tại.Kano khẽ sững người, rồi cảnh sát bên cạnh nhắc nhở:
“Ngài muốn xem hình ảnh giám sát đã điều ra đây.”Anh ép bản thân dồn sự chú ý trở lại màn hình. Camera ghi lại cảnh khách ở tầng hai lần lượt làm thủ tục thuê phòng. Hình ảnh mờ mờ, chỉ phân biệt được dáng người và trang phục, khuôn mặt đều không rõ ràng.Một cảnh sát không giấu được nghi ngờ:
“Chỉ dựa vào những đoạn này… có thể xác định hung thủ sao?”“Có thể.” Kano đáp chắc nịch. Trong đầu anh, bức tranh toàn cảnh gần như đã hoàn chỉnh, giờ chỉ còn thiếu chứng cứ.Nhưng nỗi lo lớn nhất lại là tín hiệu theo dõi Đường Đường bỗng biến mất. Cậu ấy phát hiện ra sao? Ý nghĩ này khiến tim anh thoáng siết lại, như có thể hình dung ra vẻ mặt chán ghét của Đường Đường khi nhìn thấy thiết bị đó.Kano thất thần bước ra khỏi phòng giám sát. Từ phía sau, Conan cũng tiến lên. Hai người vốn rất ăn ý, thường chỉ cần ánh mắt là hiểu ý đối phương.Conan tập trung vào vụ án, nói thẳng:
“Cơ bản có thể xác định được rồi. Giờ chỉ thiếu thi thể. Cảnh sát đang thẩm vấn hắn, chúng ta lên phòng tìm thử—”Cậu đột ngột ngừng lại, cả người chấn động.Kano vốn là người giỏi phân tâm, dù đầu óc còn lo cho Đường Đường nhưng lập tức nhận ra sự bất thường.
“Sao vậy?”Theo hướng Conan nhìn, anh thấy ở sảnh lớn có một người đàn ông mặc vest đen đang định đi ra ngoài thì bị cảnh sát chặn lại.Là bạn của Shinichi, Kano dĩ nhiên biết rõ ai là kẻ khiến cậu trở thành bộ dạng như hiện tại.Hắn lặng lẽ hướng Conan mấp máy môi: “Tổ chức Áo đen?”Mồ hôi lạnh lăn xuống trán, Conan khẽ gật đầu.Hắn lập tức nhận ra người đàn ông áo đen kia — không ai khác, chính là Vodka, kẻ luôn đi theo bên cạnh Gin.Nếu Vodka đã có mặt ở đây, vậy thì Gin cũng rất có thể đang ở gần.Nghĩ đến đó, Conan theo bản năng bước vào trạng thái cảnh giác cao độ.Đối diện, Vodka dường như chỉ muốn dò hỏi có thể ra ngoài hay chưa, hoàn toàn không chú ý đến Conan xung quanh. Sau khi phát hiện cảnh sát vẫn còn đang phong tỏa hiện trường, hắn không dây dưa thêm mà xoay người đi lên lầu.Ngay khi cửa thang máy khép lại, Conan vội chạy đến quan sát, xác định nó dừng lại ở tầng nào.Kano theo sát phía sau, cũng kịp nhìn thấy con số hiển thị. Lòng hắn chợt trầm xuống.—— Tầng 3.Đó chính là nơi Đường Đường đang ở.Vụ án mạng đã xảy ra ở đây, Kano vốn đã lo lắng liệu nó có liên quan đến Đường Đường hay không. Nhờ tập trung phá giải bí ẩn nên hắn mới có thể giữ bình tĩnh, nhưng giờ phát hiện tổ chức Áo đen xuất hiện cùng tầng với Đường Đường, nỗi bất an càng dâng cao.Tín hiệu gây nhiễu bị phá hỏng, chẳng lẽ cũng có liên quan đến bọn chúng?Kano trầm giọng:
“Đường Đường còn ở trên đó. Tớ vẫn chưa kịp gắn tín hiệu lên người cậu ấy. Cậu ở lại đây chờ, chuyện này giao cho tớ.”Nói rồi, hắn không phí thời gian chờ thang máy, lập tức sải bước hướng hành lang.“Chưa có tín hiệu ư?” Conan càng thêm bất an.Dựa vào những gì từng biết, Conan mơ hồ nhận ra Đường Đường dường như đang cố tránh né một thế lực nào đó. Nhưng Kano lại không hề hay biết rằng cậu ta có dây dưa với tổ chức.Lần này, Gin rất có thể chính là vì Đường Đường mà tới.Nếu vậy, chẳng phải Kano đang tự đưa mình vào hang hổ sao?Conan vốn định giấu đi, nhưng lúc này lại không thể không nói cho hắn biết.Cậu kéo Kano lại, nhanh chóng thuật lại mọi chuyện mình phát hiện được.Nghe Conan kể, gương mặt Kano dần trở nên nghiêm trọng, hai tay siết chặt, như thể một ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy trong lòng.“Kano…”“Tớ không sao.” Giọng hắn bình tĩnh đến mức ngay cả chính bản thân cũng bất ngờ.Conan hiểu rõ, khi Kano thật sự nghiêm túc, biểu cảm lại càng thêm lạnh lẽo.Ở bên ngoài, Mục mộ cảnh sát vẫn bị giám đốc kéo đi ca thán, khiến cảnh sát đến khách sạn muộn hơn dự tính, làm chậm trễ công việc. Giám đốc vừa thúc giục họ nhanh chóng phá án, vừa hối thúc nếu không có manh mối thì nên rút lui ngay.Thanh tra Megure chịu áp lực rất lớn, nhỏ giọng hỏi Nishibayashi:
“Có phải hung thủ ở tầng 3 không?”Lần trước gặp Đường Đường, cậu ta đeo khẩu trang che kín mặt, cộng thêm bóng đêm mờ mịt, Mục mộ thật sự không nhận ra được.Kano và Conan liếc nhìn nhau, trong lòng lóe lên cùng một suy nghĩ.“Chúng tôi đã xác định được nghi phạm, và cũng chắc chắn án mạng có thật. Nhưng hiện giờ chưa rõ hung thủ giấu người ở đâu. Mục mộ cảnh sát, xin hãy cho người lục soát toàn bộ khách sạn.”Cùng lúc đó, trong một căn phòng ở tầng 3.Mũi kim lấp loáng ánh sáng đâm vào cổ thon dài, ánh đèn rọi xuống gương mặt mất cảnh giác. Hơi thở của chàng trai hôn mê càng lúc càng mỏng manh.Vodka ngạc nhiên hỏi:
“Đại ca, chẳng phải chúng ta đến đây để giết hắn sao?”“Câm miệng!”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz