Edit Cao H Nu Phu Ngot Vo Cung
Edit: Tiểu Cầu Nhỏ Chử Tinh Vân có niềm yêu thích đặc biệt với bộ ngực khủng của Điềm Tửu, làn da trắng nõn của cô phủ đầy dấu hickey.Điềm Tửu bám vào cổ anh, biểu cảm say mê.
Điện thoại trong chiếc túi nhỏ ném trên bàn không ngừng đổ chuông, nhưng hai người đang đắm chìm trong thế giới sắc dục nên hoàn toàn không thèm để ý.
Mãi cho đến khi tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Chử Tinh Vân mới lạnh lùng ngẩng đầu lên.Phần thân dưới đã sẵn sàng nhắm vào cái lỗ ẩm ướt của cô gái nhỏ, đang định bất chấp phi nước đại xông vào thì giọng nói của Chử Nguyệt Văn từ bên ngoài truyền đến.
"Chú! Chú có thấy tiểu Điềm Tửu của cháu không? Cháu liên lạc với cô ấy không được!" Chử Nguyệt Văn ở ngoài cửa đầy lo lắng, giống như một người mẹ bị lạc mất đứa con thơ.
Tiểu Điềm Tửu rất ngoan, không bao giờ có chuyện cô trả lời điện thoại muộn, trừ khi có chuyện gì đó xảy ra thôi.
Một cô gái nhỏ không chỉ xinh đẹp, mà còn thanh tú mềm mại như vậy, gặp phải kẻ xấu thì chắc chắn sẽ không có sức chống trả.Trong lòng cô ấy nổi lên một trận hoảng sợ, Chử Nguyệt Văn tự trách mình tới mức đau cả lòng, cô ấy trách vì mình đã để một mình Tiểu Điềm Tửu đến tìm chú nhỏ.
Lỡ như là chú nhỏ dọa Tiểu Điềm Tửu khóc chạy ra ngoài, cô ấy phải làm sao đây?
Nghe thấy giọng nói của Chử Nguyệt Văn, Điềm Tửu hoàn hồn, cô kích động nói: "Là Văn Văn!" Vừa nói, cô vừa di chuyển cơ thể khiến tiểu huyệt đi ra khỏi dương vật.“Ba” một tiếng, tiểu huyệt rời khỏi gậy thịt siết chặt lại, hai mảnh thịt trai che giấu đóa hoa nhỏ bên trong.
Thấy cô còn chưa mặc xong liền định chạy ra mở cửa, Sở Tinh Vân liền kéo cô lại, nhặt quần áo bên cạnh ném cho cô.
“Mặc vào.” Giọng điệu lãnh đạm che giấu dục vọng bị đè nén.
Sau khi cả hai đã mặc quần áo đầy đủ, Chử Tinh Vân nhờ Điềm Tửu đi mở cửa cho Chử Nguyệt Văn.
Nhìn thấy Điềm Tửu, Chử Nguyệt Văn ôm chầm lấy cô, rốt cuộc tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô ấy cũng rơi xuống.“Sao em không nghe điện thoại?” Cô ấy cau mày giả vờ nghiêm túc.
Điềm Tửu há hốc mồm không biết nên trả lời thế nào, đành phải cầu cứu Chử Tinh Vân đang ngồi thẳng người.
Nếu không có bàn ngăn lại, thứ đồ vật phình to giữa hai chân của Chử Tinh Vân rất dễ bị lộ ra ngoài.
Cũng may hai người không làm đến cùng, trong văn phòng cũng không có mùi xạ hương khó chịu, chỉ có thoang thoảng hương hoa đào tươi mát.Thấy Điềm Tửu nhìn về phía Chử Tinh Vân, Chử Nguyệt Văn liền biết do chú nhỏ mình làm nên, cô ấy biết rõ tính khí của chú nhỏ thế nào, chắc chắn ông chú này đã làm điều gì đó khiến Tiểu Điềm Tửu sợ hãi đến mức không dám trả lời điện thoại.
"Chú, cháu đưa Tiểu Điềm Tửu về nhà trước, cảm ơn chú đã giúp đỡ!" Chử Nguyệt Văn vẫy tay nói lớn.
Điềm Tửu cũng ngoan ngoãn cúi đầu: “Cảm ơn cha nuôi.”
“Cha nuôi?” Ánh mắt Chử Nguyệt Văn trong nháy mắt thay đổi, cô ấy kéo Điềm Tửu ra sau lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Chử Tinh Vân.
Biểu cảm của Chử Tinh Vân bình thường như mặt nước phẳng lặng.
Điềm Tửu gãi đầu: “Trên mạng có nói gọi ông chủ là cha nuôi sẽ thân thiết hơn đó Văn Văn.”
Nghe cô gái nhỏ nói vậy, sự cảnh giác trong mắt Chử Nguyệt Văn cũng tiêu tan."Trên mạng đều là nói hươu nói vượn, Tiểu Điềm Tửu cần phải học cách phân biệt nhé." Chử Nguyệt Văn vỗ vỗ đầu cô.
Trong lòng Chử Nguyệt Văn khó thở, không biết tên khốn nào nói nhảm trên mạng hại cô bạn nhỏ nhà cô ấy.
Sau khi rời công ty, Chử Nguyệt Văn không đưa Điềm Tửu về nhà mà đưa cô đến câu lạc bộ giải trí lớn nhất Kinh Thị
"Để xin lỗi Tiểu Điềm Tửu vì đã không cùng em đến công ty, chị sẽ dẫn em đến chỗ tốt chơi."
Lý do cô ấy không đi cùng Điềm Tửu là bởi vì có hẹn với mấy người bạn cũ, lúc không gọi được cho Điềm Tửu cô ấy đã chạy về trong sợ hãi.
Nghĩ đến mối quan hệ cũng rất quan trọng, nên cô ấy sẽ cho Điềm Tửu làm quen từ từ.
Tiểu Điềm Tửu vừa dễ thương vừa xinh xắn, Chử Nguyệt Văn biết mọi người sẽ thích cô thôi.
“Cảm ơn Văn Văn.” Nghe bảo được đi chơi, hai mắt Điềm Tửu sáng lên, lúc cô cười, hai cái răng nanh nhỏ mơ hồ lộ ra.
Chử Nguyệt Văn kìm nén xúc động muốn ôm cô vào lòng, khởi động xe.Chiếc xe sang trọng chạy nhanh như chớp rồi dừng lại trước câu lạc bộ giải trí "Nhân Gian Tam Nguyệt".
Ngay khi cô ấy chuẩn bị đến phòng mà chị em đã đặt trước, bỗng có một người đàn ông trên hành lang đi về phía này.
Người đó sở hữu gương mặt điển trai, trẻ trung nhưng lại có mái tóc xoăn trông trưởng thành.
Nhưng khuôn mặt đó trắng trẻo tuấn tú, ngoại hình cũng tốt nên khi kết hợp với nhau không có vẻ gì là lạ mà lại càng tăng thêm sức hút.
Anh ta mặc một bộ hip-hop giản dị, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dài màu đen mỏng, mỗi bước đi đều toát lên khí chất riêng.Chỉ là phía sau anh ta có hai vệ sĩ cao lớn mặc vest đen, đeo kính râm đen đi theo đã tạo áp lực vô hình lên những người xung quanh.
Nhìn thấy người này, người trong hành lang lập tức dựa vào tường hô lên một tiếng: “Tưởng thiếu.”
Chử Nguyệt Văn cũng là con cháu xuất thân trong tứ đại gia tộc, nên khi thấy " Tưởng thiếu " này cũng khẽ gật đầu chào hỏi.
Chử Nguyệt Văn bĩu môi, âm thầm mắng trong lòng: làm màu ghê gớm.
Tưởng gia hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, mặc dù âm thầm nhưng thế lực lại rất đông, trong đám người ai dám không cho Tưởng gia chút thể diện?Tưởng Hành Phong là con trai độc nhất của nhà họ Tưởng, được xưng là một trong vị thái tử khó chiều nhất.
Nhóm thái tử ở Kinh Thị, đương nhiên bao gồm cả Chử Lăng Thiên của Chử gia, hiện đã là thiếu tá, cùng với tên yêu nghiệt của Nam gia là Nam Cẩn Du, còn lại là thiếu gia cáu kỉnh của Tưởng gia, Tưởng Hành Phong.
Người như Chử Tinh Vân, hay Lục Tầm đều đã ở chức bậc cha chú.
Nam Cẩn Du cũng là một người nhanh nhẹn, hơn nữa với tính đối nhân xử thế tốt nên có thể chơi cả hội của Chử Tinh Vân lẫn Tưởng Hành Phong.Về phần Tưởng Hành Phong, tính tình thật sự nóng nảy, nếu không vừa ý anh sẽ xắn tay áo, gây ra không ít chuyện rắc rối.
Nếu muốn nói anh sợ ai, thì chắc chắn đó là , Lục Kình Thương, vị thị trưởng trẻ tuổi nhất của nhà họ Lục.
Lục Kình Thương vẫn luôn là thần tượng của Tưởng Hành Phong.
Chử Nguyệt Văn với tay kéo Điềm Tửu bên cạnh, nhưng chẳng có tác dụng gì.Điềm Tửu lần đầu tiên đến nơi này, cô bị bức tranh vẽ một cây hoa đào trên tường thu hút, đứng ngắm nghía, cô lại nghĩ đến cây mẹ đã sinh ra mình nên không đuổi theo Chử Nguyệt Văn.
Nhìn thấy có người đứng giữa hành lang, Tưởng Hành Phong cau mày, vẻ mặt chán ghét.
Anh nghĩ cô gái này đang cố ý muốn thu hút sự chú ý của mình.
Đi một đường thẳng tới bên Điềm Tửu rồi đẩy cô đập mạnh vào tường, nâng cằm cô lên.“Sao, muốn quyến rũ thiếu gia đây à?” Anh cười lạnh.
Khuôn mặt thanh tú thuần khiết của cô gái khiến anh sửng sốt một lúc, rất nhanh sau đó hoàn hồn, cong môi tỏ vẻ chán ghét.
[Mục tiêu nhiệm vụ Tưởng Hành Phong đang đến gần]
Những lời của hệ thống khiến Điềm Tửu thất thần một lúc, khi cô hoàn hồn lại thì đã đối diện với khuôn mặt kiêu ngạo của Tưởng Hành Phong.Một vài người trên hành lang cũng dừng lại nhìn Điềm Tửu để xem kịch vui.
“Đúng là một con nhóc không biết trời cao đất rộng.” Một người phụ nữ mỉa mai nói.
Chử Nguyệt Văn quay lại thấy Tiểu Điềm Tửu đang bị Tưởng Hành Phong ép vào tường, cô ấy vội vàng chạy tới đẩy Tưởng Hành Phong ra."Tưởng Hành Phong, cậu làm gì vậy? Đây là người của tôi!"
Tưởng Hành Phong ngồi dậy, đầu lưỡi chống lên quai hàm.
“Thì ra là người của chị Chử, đắc tội rồi.” Tưởng Hành Phong cười lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, híp mắt nhìn Điềm Tửu phía sau Chử Nguyệt Văn.
Chử Nguyệt Văn hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, không có việc gì thì đừng quấy rầy." Đừng nhìn vẻ ngoài cún con của Tưởng Hành Phong mà bị lừa, một khi anh nổi điên lên thì sẽ không ai có thể cản lại được.
Vẻ mặt Chử Nguyệt Văn thâm trầm, ngăn cản anh nhìn về phía Điềm Tửu.
"Văn Văn, anh ta thật không có phép tắc." Điềm Tửu rụt cổ nhỏ giọng nói.
Nếu không phải hệ thống nhắc nhở anh là mục tiêu nhiệm vụ, cô đã đánh anh rồi.
Siết chặt nắm đấm nhỏ, bây giờ trông cô tức giận chả khác gì một con chuột hamster nhỏ đang giấu thức ăn.
Tưởng Hành Phong vừa nghe lời của cô, không khỏi nhướng mày, ánh mắt có chút hứng thú.
Điện thoại trong chiếc túi nhỏ ném trên bàn không ngừng đổ chuông, nhưng hai người đang đắm chìm trong thế giới sắc dục nên hoàn toàn không thèm để ý.
Mãi cho đến khi tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Chử Tinh Vân mới lạnh lùng ngẩng đầu lên.Phần thân dưới đã sẵn sàng nhắm vào cái lỗ ẩm ướt của cô gái nhỏ, đang định bất chấp phi nước đại xông vào thì giọng nói của Chử Nguyệt Văn từ bên ngoài truyền đến.
"Chú! Chú có thấy tiểu Điềm Tửu của cháu không? Cháu liên lạc với cô ấy không được!" Chử Nguyệt Văn ở ngoài cửa đầy lo lắng, giống như một người mẹ bị lạc mất đứa con thơ.
Tiểu Điềm Tửu rất ngoan, không bao giờ có chuyện cô trả lời điện thoại muộn, trừ khi có chuyện gì đó xảy ra thôi.
Một cô gái nhỏ không chỉ xinh đẹp, mà còn thanh tú mềm mại như vậy, gặp phải kẻ xấu thì chắc chắn sẽ không có sức chống trả.Trong lòng cô ấy nổi lên một trận hoảng sợ, Chử Nguyệt Văn tự trách mình tới mức đau cả lòng, cô ấy trách vì mình đã để một mình Tiểu Điềm Tửu đến tìm chú nhỏ.
Lỡ như là chú nhỏ dọa Tiểu Điềm Tửu khóc chạy ra ngoài, cô ấy phải làm sao đây?
Nghe thấy giọng nói của Chử Nguyệt Văn, Điềm Tửu hoàn hồn, cô kích động nói: "Là Văn Văn!" Vừa nói, cô vừa di chuyển cơ thể khiến tiểu huyệt đi ra khỏi dương vật.“Ba” một tiếng, tiểu huyệt rời khỏi gậy thịt siết chặt lại, hai mảnh thịt trai che giấu đóa hoa nhỏ bên trong.
Thấy cô còn chưa mặc xong liền định chạy ra mở cửa, Sở Tinh Vân liền kéo cô lại, nhặt quần áo bên cạnh ném cho cô.
“Mặc vào.” Giọng điệu lãnh đạm che giấu dục vọng bị đè nén.
Sau khi cả hai đã mặc quần áo đầy đủ, Chử Tinh Vân nhờ Điềm Tửu đi mở cửa cho Chử Nguyệt Văn.
Nhìn thấy Điềm Tửu, Chử Nguyệt Văn ôm chầm lấy cô, rốt cuộc tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô ấy cũng rơi xuống.“Sao em không nghe điện thoại?” Cô ấy cau mày giả vờ nghiêm túc.
Điềm Tửu há hốc mồm không biết nên trả lời thế nào, đành phải cầu cứu Chử Tinh Vân đang ngồi thẳng người.
Nếu không có bàn ngăn lại, thứ đồ vật phình to giữa hai chân của Chử Tinh Vân rất dễ bị lộ ra ngoài.
Cũng may hai người không làm đến cùng, trong văn phòng cũng không có mùi xạ hương khó chịu, chỉ có thoang thoảng hương hoa đào tươi mát.Thấy Điềm Tửu nhìn về phía Chử Tinh Vân, Chử Nguyệt Văn liền biết do chú nhỏ mình làm nên, cô ấy biết rõ tính khí của chú nhỏ thế nào, chắc chắn ông chú này đã làm điều gì đó khiến Tiểu Điềm Tửu sợ hãi đến mức không dám trả lời điện thoại.
"Chú, cháu đưa Tiểu Điềm Tửu về nhà trước, cảm ơn chú đã giúp đỡ!" Chử Nguyệt Văn vẫy tay nói lớn.
Điềm Tửu cũng ngoan ngoãn cúi đầu: “Cảm ơn cha nuôi.”
“Cha nuôi?” Ánh mắt Chử Nguyệt Văn trong nháy mắt thay đổi, cô ấy kéo Điềm Tửu ra sau lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Chử Tinh Vân.
Biểu cảm của Chử Tinh Vân bình thường như mặt nước phẳng lặng.
Điềm Tửu gãi đầu: “Trên mạng có nói gọi ông chủ là cha nuôi sẽ thân thiết hơn đó Văn Văn.”
Nghe cô gái nhỏ nói vậy, sự cảnh giác trong mắt Chử Nguyệt Văn cũng tiêu tan."Trên mạng đều là nói hươu nói vượn, Tiểu Điềm Tửu cần phải học cách phân biệt nhé." Chử Nguyệt Văn vỗ vỗ đầu cô.
Trong lòng Chử Nguyệt Văn khó thở, không biết tên khốn nào nói nhảm trên mạng hại cô bạn nhỏ nhà cô ấy.
Sau khi rời công ty, Chử Nguyệt Văn không đưa Điềm Tửu về nhà mà đưa cô đến câu lạc bộ giải trí lớn nhất Kinh Thị
"Để xin lỗi Tiểu Điềm Tửu vì đã không cùng em đến công ty, chị sẽ dẫn em đến chỗ tốt chơi."
Lý do cô ấy không đi cùng Điềm Tửu là bởi vì có hẹn với mấy người bạn cũ, lúc không gọi được cho Điềm Tửu cô ấy đã chạy về trong sợ hãi.
Nghĩ đến mối quan hệ cũng rất quan trọng, nên cô ấy sẽ cho Điềm Tửu làm quen từ từ.
Tiểu Điềm Tửu vừa dễ thương vừa xinh xắn, Chử Nguyệt Văn biết mọi người sẽ thích cô thôi.
“Cảm ơn Văn Văn.” Nghe bảo được đi chơi, hai mắt Điềm Tửu sáng lên, lúc cô cười, hai cái răng nanh nhỏ mơ hồ lộ ra.
Chử Nguyệt Văn kìm nén xúc động muốn ôm cô vào lòng, khởi động xe.Chiếc xe sang trọng chạy nhanh như chớp rồi dừng lại trước câu lạc bộ giải trí "Nhân Gian Tam Nguyệt".
Ngay khi cô ấy chuẩn bị đến phòng mà chị em đã đặt trước, bỗng có một người đàn ông trên hành lang đi về phía này.
Người đó sở hữu gương mặt điển trai, trẻ trung nhưng lại có mái tóc xoăn trông trưởng thành.
Nhưng khuôn mặt đó trắng trẻo tuấn tú, ngoại hình cũng tốt nên khi kết hợp với nhau không có vẻ gì là lạ mà lại càng tăng thêm sức hút.
Anh ta mặc một bộ hip-hop giản dị, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dài màu đen mỏng, mỗi bước đi đều toát lên khí chất riêng.Chỉ là phía sau anh ta có hai vệ sĩ cao lớn mặc vest đen, đeo kính râm đen đi theo đã tạo áp lực vô hình lên những người xung quanh.
Nhìn thấy người này, người trong hành lang lập tức dựa vào tường hô lên một tiếng: “Tưởng thiếu.”
Chử Nguyệt Văn cũng là con cháu xuất thân trong tứ đại gia tộc, nên khi thấy " Tưởng thiếu " này cũng khẽ gật đầu chào hỏi.
Chử Nguyệt Văn bĩu môi, âm thầm mắng trong lòng: làm màu ghê gớm.
Tưởng gia hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, mặc dù âm thầm nhưng thế lực lại rất đông, trong đám người ai dám không cho Tưởng gia chút thể diện?Tưởng Hành Phong là con trai độc nhất của nhà họ Tưởng, được xưng là một trong vị thái tử khó chiều nhất.
Nhóm thái tử ở Kinh Thị, đương nhiên bao gồm cả Chử Lăng Thiên của Chử gia, hiện đã là thiếu tá, cùng với tên yêu nghiệt của Nam gia là Nam Cẩn Du, còn lại là thiếu gia cáu kỉnh của Tưởng gia, Tưởng Hành Phong.
Người như Chử Tinh Vân, hay Lục Tầm đều đã ở chức bậc cha chú.
Nam Cẩn Du cũng là một người nhanh nhẹn, hơn nữa với tính đối nhân xử thế tốt nên có thể chơi cả hội của Chử Tinh Vân lẫn Tưởng Hành Phong.Về phần Tưởng Hành Phong, tính tình thật sự nóng nảy, nếu không vừa ý anh sẽ xắn tay áo, gây ra không ít chuyện rắc rối.
Nếu muốn nói anh sợ ai, thì chắc chắn đó là , Lục Kình Thương, vị thị trưởng trẻ tuổi nhất của nhà họ Lục.
Lục Kình Thương vẫn luôn là thần tượng của Tưởng Hành Phong.
Chử Nguyệt Văn với tay kéo Điềm Tửu bên cạnh, nhưng chẳng có tác dụng gì.Điềm Tửu lần đầu tiên đến nơi này, cô bị bức tranh vẽ một cây hoa đào trên tường thu hút, đứng ngắm nghía, cô lại nghĩ đến cây mẹ đã sinh ra mình nên không đuổi theo Chử Nguyệt Văn.
Nhìn thấy có người đứng giữa hành lang, Tưởng Hành Phong cau mày, vẻ mặt chán ghét.
Anh nghĩ cô gái này đang cố ý muốn thu hút sự chú ý của mình.
Đi một đường thẳng tới bên Điềm Tửu rồi đẩy cô đập mạnh vào tường, nâng cằm cô lên.“Sao, muốn quyến rũ thiếu gia đây à?” Anh cười lạnh.
Khuôn mặt thanh tú thuần khiết của cô gái khiến anh sửng sốt một lúc, rất nhanh sau đó hoàn hồn, cong môi tỏ vẻ chán ghét.
[Mục tiêu nhiệm vụ Tưởng Hành Phong đang đến gần]
Những lời của hệ thống khiến Điềm Tửu thất thần một lúc, khi cô hoàn hồn lại thì đã đối diện với khuôn mặt kiêu ngạo của Tưởng Hành Phong.Một vài người trên hành lang cũng dừng lại nhìn Điềm Tửu để xem kịch vui.
“Đúng là một con nhóc không biết trời cao đất rộng.” Một người phụ nữ mỉa mai nói.
Chử Nguyệt Văn quay lại thấy Tiểu Điềm Tửu đang bị Tưởng Hành Phong ép vào tường, cô ấy vội vàng chạy tới đẩy Tưởng Hành Phong ra."Tưởng Hành Phong, cậu làm gì vậy? Đây là người của tôi!"
Tưởng Hành Phong ngồi dậy, đầu lưỡi chống lên quai hàm.
“Thì ra là người của chị Chử, đắc tội rồi.” Tưởng Hành Phong cười lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, híp mắt nhìn Điềm Tửu phía sau Chử Nguyệt Văn.
Chử Nguyệt Văn hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, không có việc gì thì đừng quấy rầy." Đừng nhìn vẻ ngoài cún con của Tưởng Hành Phong mà bị lừa, một khi anh nổi điên lên thì sẽ không ai có thể cản lại được.
Vẻ mặt Chử Nguyệt Văn thâm trầm, ngăn cản anh nhìn về phía Điềm Tửu.
"Văn Văn, anh ta thật không có phép tắc." Điềm Tửu rụt cổ nhỏ giọng nói.
Nếu không phải hệ thống nhắc nhở anh là mục tiêu nhiệm vụ, cô đã đánh anh rồi.
Siết chặt nắm đấm nhỏ, bây giờ trông cô tức giận chả khác gì một con chuột hamster nhỏ đang giấu thức ăn.
Tưởng Hành Phong vừa nghe lời của cô, không khỏi nhướng mày, ánh mắt có chút hứng thú.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Nhấn sao ủng hộ editor nha mọi người ơiii
1762 words
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz