ZingTruyen.Xyz

Edit Cao H Nu Phu Ngot Vo Cung

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

【 ký chủ, phát hiện nữ chính có ác ý với cô 】

Ánh mắt Điềm Tửu hơi lóe lên, ở trong đầu nói chuyện với hệ thống.

"Tôi cảm giác được rồi."

Tuy rằng không rõ ác ý của Lâm Hoài Nhu từ đâu đến, nhưng Điềm Tửu cũng không phải một con yêu dễ bị người khác ức hiếp đâu.

Nguyên tắc xưa nay ở yêu giới đều là cường giả vi tôn, ngươi không phạm ta, thì ta cũng sẽ không phạm ngươi.

Cho nên lúc Lâm Hoài Nhu định từ diễn thành thật, thời điểm cái tát chuẩn bị bay vào mặt Điềm Tửu, thì cô ta bỗng nhiên lại thấy đau đớn, thế nhưng sau đó cái tát đó lại quay ngược lại đánh thẳng vào mặt cô ta.

Giống như có người hung hăng nhéo cổ tay cô ta, rồi khống chế cô ta vậy.

Có cô gái nào mà ở trước mặt đông đảo đàn ông đối phó đến hô mưa gọi gió mà không từ một thủ đoạn nào chứ.

Lầm Hoài Nhi kịp thời giấu đi hoảng sợ trong mắt, chuyển nó thành biểu cảm đáng thương vô tội: "Là lỗi của tôi vì đã yêu anh."

Nhìn Điềm Tửu đang yên vị trên lưng Lục Tầm Chu, cô ta nức nở nói: "Đường Phi, chúng ta chia tay đi."

Sau đó quyết tuyệt xoay người rời đi.

Tình huống tự ý sửa kịch bản này không tồi, cho nên lúc cô ta tự tát mình, thì đạo diễn cũng không có kêu cắt.

Lúc này, Lục Tầm Chu người đang đóng vai Đường Phi theo tình tiết thì phải buông Điềm Tửu đuổi theo Lục Uyển.

Nhưng anh lại không có, thậm chí ánh mắt cũng không thèm đặt lên bóng dáng rời đi của Lâm Hoài Nhu.

Giờ khắc này, lực chú ý của anh hoàn toàn tập trung vào cặp đào căng mộng của Điềm Tửu bị anh chạm vào.

Cách lớp váy, anh thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể Điềm Tửu.

Ngón tay giật giật, hình ảnh Lục Tầm Chu tự mình sờ khắp người Điềm Tửu mà anh mơ đêm qua bắt đầu dần hiện lên trong đầu hiện lên.

Cặp mông này, lúc ở trong mơ anh đã niết qua nó.

"Cắt!" Đạo diễn râu xồm hét lớn một tiếng, thành công lôi được lực chú ý của anh lại, "Lục Tầm Chu, cậu bị sao vậy hả?"

Râu xồm là vị đạo diễn nổi tiếng, có quen biết với Lục Tầm Chu, hơn nữa dễ nóng tính, vậy nên ông mới dám răn dạy Lục ảnh đế trước mặt công chúng.

Những người khác nếu có tức giận cũng không dám ra, cho dù có là đạo diễn, thì chuyện bọn họ sợ cũng là thật.

Lâm Hoài Nhu hiền dịu khom lưng xin lỗi: "Thật xin lỗi đạo diễn, đều là do em không tốt, em không nên tự tiện sửa cảnh diễn."

Thái độ này cành làm tăng hảo cảm của những người khác dành cho cô ta, Lục Tầm Chu nhìn Lâm Hoài Nhu một cái, cô ta thấy nhưng chỉ cười thẹn thùng.

Lục Tầm Chu hơi nhướng mày, không nói gì.

Nghe xong Lâm Hoài Nhu nói, đạo diễn hết giận không ít, đúng là do Lâm Hoài Nhu tự mình sửa kịch bản trước, bạn diễn không kịp ứng phó cũng rất bình thường.

Nhưng vấn đề này không nên xuất hiện trên người liên tục đạt 3 lần giải ảnh đế.

"Kịch bản mới sửa không tồi, cảm xúc của nhân vật rất đầy đủ, dựa theo cách diễn khi nãy của em làm lại lần nữa." Đạo diễn nói với Lâm Hoài Nhu.

Ông nhìn dấu tay đỏ ửng xuất hiện trên mặt Lâm Hoài Nhu, vừa lòng gật đầu.

Có thể tàn nhẫn với bản thân mình khi diễn, quả thật là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.

"Cái tát kia lực khá tốt." Nhớ tới hiệu quả vừa rồi, ông cố ý nói thêm một câu.

Nụ cười tươi trên mặt Lâm Hoài Nhu cứng đờ, đành phải gật đầu đồng ý.

Điềm Tửu trong lòng thầm than: "Hệ thống, cô ta thật là lợi hại nha."

【 Cô sợ sao? 】

Điềm Tửu nhướng mày, sao cô lại cảm thấy ngữ khí của hệ thống lại có chút khiêu khích mình thế nhỉ.

"Tiểu Thúy nói làm một con yêu hiền lành sẽ dễ bị người khác ăn khinh thường, cho nên nếu có người chơi xấu với tôi, tôi có thể giết chết người đó nha."

Rõ ràng chỉ là bản tính tự nhiên vốn có, nhưng lại lộ ra chút gì đó đáng sợ.

"Action!" Theo tiếng lệnh của đạo diễn, Lâm Hoài Nhu đã rất nhanh nhập tâm.

Tiếng bàn tay tát vang dội, có thể thấy được Lâm Hoài Nhu thật sự không khách khí.

Điềm Tửu đóng vai Đường Đường ánh mắt chuyển hướng nhìn cô ta, trong mắt lại không có điểm nhìn cố định, từ từ hòa mình vào thế giới của người mắc bệnh tự kỷ.

Ngay lúc Lục Tầm Chu nhập tâm diễn, thì hai châm Điềm Tửu kẹp bên hông anh giật lên.

Thế là tầm mắt của Lục Tầm Chu chuyển từ người Lâm Hoài Nhu qua cặp đùi mang tất màu trắng kẹp chặt hông anh.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Nhấn sao đi mọi người, đừng đọc chùa nữa mà. Bỏ vài giây để nhấn SAO đi ạ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz